Chuyển đến nội dung chính

Độc Giả Thứ 7 - Chương 1

Chương 1: Người chết đầu tiên.


Năm 1999, Phương Mộc 21 tuổi, Một khu nhà ở thành phố C cấp cho sinh viên đại học năm ba.

Đêm cuối mùa thu, thời tiết đã thật lạnh, lá khô rơi khắp nơi trên đất, gió từng trận nối tiếp nhau thổi mạnh, từ trong phòng tự học đi về phòng ngủ bọn sinh viên đều rụt cổ, lớn tiếng cười nói từng người trở về ký túc xá.

Khu 2 là một khu nhà tập thể dành cho nam sinh, cũng là khu nhà cũ nát nhất trong trường Đại học này. Truyền thuyết kể rằng khu 2 được xây từ thời kháng Nhật, là công trình nho nhỏ của Nhật Bản, đồ của bọn quỷ xâm lược này chất lượng nhất định vượt trội, hơn 50 năm qua, ngôi nhà cổ này vẫn thủy chung đứng im với vườn trường, trừ bỏ có chút ẩm thấp, còn lại rất kiên cố. Mà ẩm thấp cũng không phải chuyện gì xấu, các sinh viên tốt nghiệp khóa trước có một truyện cười, tòa nhà này vĩnh viễn không có khả năng phát sinh hỏa hoạn, bởi vì chẳng có ai đi phóng hỏa. Cũ thì cũ, trong mắt nam sinh ký túc xá này, lại là một nơi vô cùng quý giá, vì sao? Bởi vì thời điểm cấp trên đến kiểm tra vệ sinh, nhà trường vĩnh viễn sẽ không kiểm tra toàn bộ khu nhà này, các nam sinh cũng vui vẻ nhàn hạ. Tại đây khắp chốn đều là rác rưởi, vỏ chai bia, chuột nhà, một đám nam sinh vô tâm vô phế vui vui vẻ vẻ sinh hoạt.

11h30 tối trước khi tắt đèn, là thời điểm náo nhiệt nhất của khu 2. Mọi người đi dép lê, đắp khăn mặt, bưng chậu rửa mặt, người từ nhà vệ sinh công cộng đến ký túc xá qua lại không ngớt, trong hành lang mùi khói thuốc nhàn nhạt khắp nơi đôi khi còn có thể nghe thấy những lời thô tục sang sảng vang lên, thỉnh thoảng có người thừa dịp đối phương đang vùi đầu rửa mặt nhấn xuống, đưa đến một trận cười đùa cùng tiếng chửi rủa.

Trong phòng ngủ 352, một cậu bé đang dùng khăn mặt cố sức lau khô tóc, bỗng nhiên đem khăn đến trước mũi ngửi ngửi, "Hừ, khăn mặt ta sao lại có vị dưa muối?"

Nam sinh còn lại trong phòng ngủ đang ở trước bàn ăn mì gói nở nụ cười: "Haha, xế chiều hôm nay hình như lão Tứ dùng khăn mặt của cậu lau chân đấy." , hắn một hơi nuốt xuống sợi mì, "Thằng nhãi đó lúc ấy mới vừa đá banh xong."

Cậu bé đem khăn mặt quẳng trở lại trong chậu, mở phăng cánh cửa, hướng về phía nhà vệ sinh hô to: "Chúc lão tứ, con mẹ nó cậu là heo hả?"

Trong phòng ngủ vài người cười ầm, vài giây sau, một người mập mạp miệng ngậm bàn chải đánh răng vọt vào: "Ai hỏi đó a!"

Cậu bé cầm khăn mặt trong tay run rẩy không nói lời nào. Tên mập mạp xấu hổ cười cười: "Ôi ôi, Lục đệ a, ngại quá."

Cậu bé nói: "Ngại thì xong sao, đầu của tớ phải tẩy trắng, toàn mùi dưa muối."

"Kia vừa lúc a, không phải lão Nhị đang ở trong phòng ăn mì gói sao, cậu đem khăn mặt nhúng nhúng vào trong bát hắn, hắn đỡ phải tốn dưa muối rồi."

"Tên béo chết tiệt!" Cậu bé xông lên làm bộ muốn đánh hắn.

Chúc lão Tứ cười trốn ra ngoài, "Không thể trách tớ a, ai bảo cậu mua khăn mặt cùng màu với khăn mặt của tớ."

"Hứ, khăn mặt tớ là màu lam, khăn mặt cậu vốn là màu trắng!" Trong phòng ngủ cười ầm.

Lão Lục cào cào tóc, đưa nắm tay lên trước mũi ngửi ngửi, "Hừ, cứ như vậy đi, ngày mai nói sau" , vẫy rơi dép lê chui vào ổ chăn, trong phòng ngủ vài người đang đọc sách, nghe nhạc, yên lặng chờ tắt đèn. Lúc này cửa bị đẩy ra, một nam sinh nhỏ người chui vào, trong tay bưng một nồi cơm inox, thẳng đến bên phích nước nóng dưới cửa sổ. Cầm lấy một cái, lắc lắc, trống không, cầm cái kia, vẫn trống không. "Hừ, phòng ngủ của mấy cậu sao lười quá vậy hả, nước sôi cũng không có, mau mau đi xuống nấu cho tớ một ấm, không, hai ấm, tớ ăn xong mì còn muốn ngâm chân!"

Lão lục cười với cậu ta nói: "Tớ đây có nước sôi."

Người nhỏ con lập tức sáp lại, lão Lục vén chăn, "Nhưng mà không quá nóng, 36 độ 8, cậu muốn không?"

Người nhỏ con xông lại bóp cổ lão Lục, lão Lục dễ như trở bàn tay đem người nhỏ con ấn trên giường, "Phi lễ a!" Người nhỏ con hô to.

Vài người khác trong phòng ngủ cũng xông lại đè xuống, người nhỏ con cuống quít cầu xin tha thứ: "Dừng dừng, lại ấn nữa c*t sẽ phụt ra mất!"

Lão Lục vội vã nói: "Đừng làm bừa, đêm nay tớ còn phải ngủ trên giường này đó."

Vài người cười buông lỏng người nhỏ con ra, người nhỏ con ai u ai u đứng lên, "Mẹ ôi, mì ăn không được, đại tiện thôi, Phương Mộc, cho chút giấy."

Lão Lục nói: "Hừ, Chu Quân con mẹ nó cậu ngay cả giấy vệ sinh cũng không có hả?" Thò tay lấy nửa cuộn giấy bên gối đầu ném cho gã. Chu Quân tiếp nhận giấy, cũng không đi, ngồi bên giường của Phương Mộc tán gẫu với vài người khác.

Phương Mộc nói: "Cậu còn không mau đi, một hồi nhịn không được lại đại tiện trên giường của tớ!"

Chu Quân nói: "Đợi lát nữa, hiện tại cảm giác không mãnh liệt."

Phương Mộc bày sách đang xem ra nói với lão Ngũ: "Chu Quân cậu thằng nhãi này thật quái, người ta đều là buổi sáng thức dậy đi, cậu khăng khăng đi buổi tối, cơm chiều có thể hoàn toàn tiêu hóa sao?"

Chu Quân lập tức vực dậy tinh thần, "Cậu đây sẽ không hiểu, buổi tối trước khi chuẩn bị đi ngủ đại tiện là khoa học nhất, cậu nghĩ xem, nhiều thứ dơ bẩn như vậy ở trong bụng người một đêm, có thể được sao?"

Lão Ngũ nhìn đồng hồ "Sắp tắt đèn rồi, cậu còn chưa đi?"

Phương Mộc nói: "Tên ngốc này cứ như vậy, mỗi lần sau khi tắt đèn đều đi đại tiện, thật giống quỷ, đúng rồi, cậu có phải muốn tìm một nữ quỷ cùng nàng hâm nóng quan hệ không a."

Chu Quân vẻ mặt say mê nói: "Đúng vậy, bồi dưỡng một tiểu quỷ, giúp ta làm bài thi."

"Ha ha ha, cậu không sợ tinh tẫn nhân vong (làm chuyện đó quá độ nên chết) hả."

Lúc này, đèn xoát một tiếng tắt phụp, trong phòng ngủ một mảnh đen kịt, mọi người đang đọc sách không hẹn mà cùng "A" một tiếng, liền nghe thấy thanh âm sột sột soạt soạt vào ổ chăn. Chu Quân đứng lên nói: "Đi đây, trở về uống nước, đi WC tìm nữ quỷ đây."

"Ờ ờ, cút đi."

Chu quân giật cánh cửa, rời đi.

Phương Mộc rút vào ổ chăn, thấy giường trên trống không, "Ngô Hàm đâu?"

"Lão Tam hôm nay trực ban." Không biết ai trả lời một tiếng.

Mọi người trầm mặc một hồi, có người nhẹ giọng nói: "Lão Tam rất khó khăn."

Phương Mộc nói: "Lão Tam còn chưa nộp học phí sao?"

Chúc lão Tứ nói: "Còn sớm, thiếu hơn 4000 đấy." Phương Mộc không lên tiếng, lui trong ổ chăn nghĩ chuyện.

Giữa ánh trăng mông lung, nghe cửa sổ đối diện phòng ngủ  351 mở ra, có người thì thầm hát, Phương Mộc lớn tiếng hô: "Tinh tẫn nhân vong!"

Sau đó nghe tiếng Chu Quân: "Hey, đồ ngu." Tiếng dép lê lạch tạch dần dần tiêu thất.

Hết thẩy trở lại yên tĩnh. Người trong phòng ngủ cũng chậm rãi nhập mộng đẹp, tiếng ngáy lúc trầm lúc bổng dần vang lên. Gió ngoài cửa sổ vẫn thổi mạnh, thỉnh thoảng có lá khô xoay tròn đập vào thủy tinh, song không ai nghe thấy một thanh âm rất nhỏ, sáu người, không, năm người như thường ngày, đang ngủ say trong căn phòng cũ nát lộn xộn này. Bọn họ không chút nào hay biết, bắt đầu từ ngày hôm nay, hết thảy, đều không còn như trước.

Phương Mộc bừng tỉnh, chính xác mà nói, là bị đánh thức. Cậu cố sức mở mắt ra, phát hiện trong phòng ngủ không một bóng người, chăn mền của mọi người cũng hỗn độn chất đống trên giường, đám quỷ lười này đã chạy đi đâu. Hành lang một mảnh ầm ĩ, Phương Mộc đeo mắt kính, ngồi xuống duỗi thắt lưng mệt mỏi, mang dép lê, mở cửa đi ra ngoài.

A, cảnh tượng thật hoành tráng.

Dường như toàn bộ người trong khu đều tập trung đến hành lang này, mọi người quần áo khác nhau, có người mặc đồ thể thao, có người khoác chăn, có người rõ ràng chỉ mặc quần lót, ôm bả vai, thế nhưng vẻ mặt mỗi người đều giống nhau, nhìn hướng WC, vẻ mặt khủng bố.

"Làm sao vậy?" Phương Mộc thấy được Chúc lão Tứ, hắn lớn lên to mồm, đứng nhìn ở cửa nhà xí, dì Tôn quản lý viên đang hướng bên trong nhìn xung quanh. Lão Đại phòng 351 ngồi dưới đất, trên người khoác một tấm thảm, ánh mắt thẳng tắp, thảm trên người không ngừng run lên.

Chúc lão Tứ quay đầu lại, trừng mắt Phương Mộc, lại nói không ra lời.

"Rốt cuộc làm sao vậy, chắn đầy trước WC?" Phương Mộc nhìn đống người xung quanh, "Cũng không phải lần đầu tiên, thế nào kích động như vậy hả?"

Lão Lục phòng 351 nghiêng đầu sang chỗ khác, nhẹ giọng nói: "Hình như là Chu Quân, đã chết trong WC."


Nhận xét

  1. hihi, đọc đi đọc lại vẫn thấy hay. hức, muốn bình luận tý mà cũng thủ tục rắc rối quá chủ nhà ơi!!! >_<

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. sr bạn >__< nhưng mà các bình luận có xu hướng tốt sau khi mình kiểm duyệt xong sẽ đc xuất bản mà >__< Đc các bạn iu thix bình luận ủng hộ mình vui lắm á XD

      Xóa
  2. hic nhg mà s mình thấy thêm "a a" ở đằng sau nó cứ s s ấy! :(

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ko phải mình thêm đâu, tác giả ghi "a" thì mình ghi "a" thôi, trong ngôn ngữ Trung Quốc người ta hay "a" cuối câu để tạo ngữ khí thoải mái khi cùng bạn bè nói chuyện hoặc đùa giỡn á :)

      Xóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,