Chuyển đến nội dung chính

Đoạn Long Đài - Chương 16

Chương 16 - Máu tươi

Sau khi tổ chức tiệc rượu thành công, các phòng ban trong cao ốc Đằng Long tựa hồ lại khôi phục hoạt động bình thường, sau khi nhận được mấy cuộc điện thoại công việc, Cố Thanh không thể không rời khỏi bệnh viện quay về công ty xử lý công vụ. Lưu Thiên Minh để lại cho Vũ Văn Thụ Học một cái điện thoại di động, bản thân cũng không biết bận đi đâu đó, còn lại mình Vũ Văn trong phòng bệnh nhìn trần nhà ngẩn ngơ.

Cố Thanh vừa trở lại văn phòng, Trần Từ liền gõ cửa vào.

"Bận chết tôi rồi!" Trần béo vừa cầm khăn tay lau mồ hôi, vừa đưa cho Cố Thanh đống tài liệu, "Giám đốc Bồ dùng chiêu thức ấy thật là hữu hiệu, tối hôm qua mới mở xong tiệc, hôm nay lượng nghiệp vụ bỗng chốc tăng lên nhiều, ngay cả một hậu cần như tôi đây cũng bị đẩy ra tiền tuyến."

Cố Thanh khẽ cười nói: "Anh cho rằng tiệc rượu kia chỉ đơn thuần ăn uống tiệc tùng sao? Đó là giám đốc Bồ đích thân làm nhân viên nghiệp vụ, đẩy mạnh tiêu thụ hạng mục hùn vốn của Đằng Long đấy, nếu tôi không nghe nhầm, đêm qua giám đốc Bồ đã cùng ít nhất năm ông sếp định hợp đồng bằng miệng rồi."



"A. . . . . .Tôi chỉ lo nhìn phụ nữ xinh đẹp đi tới đi lui, nào biết giám đốc Bồ bên trong tay áo có càn khôn!" Trần Từ lắc lắc đầu to, "Nhưng mà hôm nay sắc mặt giám đốc Bồ không được tốt, cho tới trưa đều âm u, cũng không biết ai trêu chọc anh ấy nữa, buổi chiều không có việc gì cô tốt nhất đừng có đi qua trước cửa phòng anh ấy."

Cố Thanh còn đang muốn tìm Bồ Viễn nói chuyện, nghe Trần Từ nói như vậy, trong lòng lại có chút do dự. Lượng công việc của công ty tăng nhiều là chuyện tốt, nhưng Đỗ Thính Đào có thể lại từ đó gây khó dễ hay không đây, tối hôm qua cùng hắn nói lác đác vài câu, đã có thể cảm thấy rõ ràng hắn đối với Bồ Viễn có địch ý, người hoạt động ở phân đoạn mấu chốt như hắn, muốn ngáng chân Bồ Viễn là chuyện dễ dàng. Cố Thanh muốn báo cáo tình hình cho Bồ Viễn khi cô vừa đến phân bộ tra được, lại sợ hiện tại tâm tình Bồ Viễn không tốt cảm thấy mình đâm chọt cáo trạng.

"Giám đốc Bồ đích thân lên sân khấu nói chuyện công việc quả là lợi hại, ông chủ than đá Triệu Phúc Minh kia cũng không hiểu vì cái gì hôm nay lại ôm chi phiếu đến công ty chúng ta nói tái bản đĩa hát xưa. . . . . . Ôi, Cố chủ quản, nghĩ gì đó?" Trần Từ phát hiện tâm tình Cố Thanh không yên mà vẽ loạn lên tờ giấy trắng.

"A, không có gì. . . . . .Anh mới vừa nói gì? Triệu Phúc Minh quê mùa kia cũng tới đầu tư? Haha. . . . . ." Cố Thanh không khỏi cười to. "Xem ra giám đốc Bồ tung lưới khắp nơi rồi, cá gì cũng bắt."

Kỳ thật trong lòng Cố Thanh hiểu rõ, thúc đẩy một chút hạng mục cụ thể đều không phải là mục đích cuối cùng của Bồ Viễn, chẳng qua hắn ở thị trường chứng khoán làm mưa làm gió làm chuẩn bị mà thôi, những tin tức này, không cần phải nói với Trần Từ.

Ngay khi Trần Từ chiếu theo Cố Thanh phân phó cấp dưới đi liên lạc với các thương nghiệp chi nhánh tiêu thụ sản phẩm âm thanh và hình ảnh, Bồ Viễn đang lo lắng tiều tụy tựa vào ghế giám đốc. Một ly Quân Sơn ngân châm đã ngâm trên bàn, đang tản mác ra hương trà thơm mát, lá trà dài mảnh trong nước sôi một phen lên xuống chìm nổi, rốt cuộc quay về yên tĩnh, nhưng trong lòng Bồ Viễn gợn sóng làm thế nào cũng không thể như ngân châm trong chén trà bình tĩnh trở lại.

Hai vệ sĩ của hắn đã mất tích quá 18h, di động của hai người cũng đồng thời tắt.

Bồ Viễn không biết có nên báo cảnh sát hay không, dường như ít nhất phải mất tích 48h mới có thể báo án. Hai vị vệ sĩ này đều là từ thủ đô mời đến với mức lương cao, bình thường 20 người e rằng cũng không phải đối thủ của bọn họ, nhưng hiện tại cứ lặng lẽ đồng thời bốc hơi như vậy, nếu muốn nói bọn họ là tự mình rời khỏi chủ thuê làm việc riêng, thế thì cũng không hợp luật lệ thường quá rồi.

Chẳng lẽ hai người đều gặp phải tên cuồng sát thần bí kia? Bồ Viễn rõ ràng nhớ kỹ lần cuối cùng trông thấy hai vệ sĩ là thời điểm dặn dò bọn họ từ tầng 1 đi đến tầng thượng, sau này Bồ Viễn tự mình đi đến tầng thượng, cũng không nhìn thấy hai người.

Chẳng lẽ tòa nhà lớn này thật sự tà môn. . . . . .Bồ Viễn nhìn bày biện bốn phía, càng nghĩ trong lòng càng lạnh, liền gọi điện gọi thư ký cách vách vào, bảo thư ký theo mình đi dạo trong cao ốc một chuyến.

Bồ Viễn không đi thang máy, mà đi thang bộ xuống từng tầng, trông thấy cánh cửa văn phòng nào rộng mở liền đi vào nhìn một cái, bộ dáng như đang trong tình huống thị sát công việc, điều này lại khiến nhân viên các phòng ban giật nảy mình, nhóm quản lý cũng ào ào ngừng tay làm việc, thở cũng không dám thở mạnh đứng chờ giám đốc Bồ kiểm duyệt. Kỳ thật Bồ Viễn căn bản không còn lòng dạ nào kiểm tra công tác, hắn chẳng qua là muốn nhìn một chút có lưu lại tung tích của hai gã vệ sĩ mất tích kia hay không.

Bồ Viễn cứ như vậy dạo bước đến tầng 18, liếc mắt một cái liền trông thấy cửa phòng Cố Thanh rộng mở, Cố Thanh đang tựa vào cạnh cửa bưng một ly cà phê, lơ đễnh dùng muỗng nhỏ khuấy một phen, ánh mắt của cô lại liếc nhìn trần phía trên hành lang.

"Tiểu Cố, sao đứng ở cạnh cửa uống cà phê thế?" Bồ Viễn còn chưa đến gần, liền chủ động bắt chuyện.

"A! Giám đốc Bồ, có chuyện gì sao?" Cố Thanh đồng thời đứng thẳng người, còn không quên uống trước một ngụm cà phê.

"Tôi quên mất, cô yêu nhất uống cà phê Lam Sơn." Bồ Viễn mỗi lần trông thấy Cố Thanh, tâm tình không hiểu sao lại chuyển biến tốt lên.

"Haha. . . . . .Làm việc bận như vậy, làm sao có thời gian thưởng thức cà phê, tôi đây cũng chỉ dùng Nestle hòa tan mà thôi."

"Cũng đúng, hiện giờ ở chợ căn bản không có cà phê Lam Sơn chân chính, chỗ tôi vừa vặn có một người bạn Nhật tặng bao cà phê Lam Sơn, tôi chỉ thích uống trà, hay là cô sang lấy đi."

"Giám đốc Bồ thật đúng là khẳng khái, hiện giờ cà phê Lam Sơn của Jamaica cơ bản đều bị Nhật Bản thu mua, một bao kia của anh cũng không phải dễ dàng có được đâu, tôi làm sao không biết xấu hổ mà nhận lấy chứ?" Cố Thanh ngoài miệng nói vậy, trong lòng kỳ thật đã có chút ngứa ngáy. Ban đầu cô thường xuyên thức khuya làm việc tăng ca, thời gian dài, liền có thêm tật xấu ham mê cà phê, biết rõ cà phê đối với thân thể có hại, nhưng cũng giống đàn ông hút thuốc, không có không xong.

"Haha. . . . . .Cố quản lý, bảo kiếm tặng anh hùng, phấn hồng tặng giai nhân, lời này phải sửa chút, đổi thành cà phê tặng giai nhân được rồi." Tâm tình Bồ Viễn chuyển tốt, lại trở nên dí dỏm. "Cô cũng đừng thoái thác nữa, lúc nào được tặng lá trà hảo hạng, đưa tôi một bao là được."

"Vậy cám ơn giám đốc Bồ trước. Tôi đúng lúc cũng có chuyện báo cáo với anh, có thể vào văn phòng nói chuyện không?" Cố Thanh mắt thấy tâm tình Bồ Viễn không tồi, không định bỏ qua thời cơ, nên nói chút chuyện của Đỗ Thính Đào.

"Hửm? Tiểu Cố mặt mũi của cô không nhỏ nhé, muốn tôi chủ động đến văn phòng của cô nghe cô báo cáo công tác. Haha. . . . . ." Bồ Viễn ra hiệu cho thư ký đi về trước, mới cười đi vào văn phòng.

Cố Thanh đóng cửa lại, rót cho Bồ Viễn một ly trà.

"Tôi đoán, cô chuẩn bị báo cáo với tôi về chuyện Đỗ Thính Đào đúng không?" Bồ Viễn nhìn Cố Thanh.

Cố Thanh chấn động, tài liệu sớm chuẩn bị tốt trên tay, cũng không biết còn muốn đưa Bồ Viễn không. Cô ngẩng đầu nhìn Bồ Viễn, muốn từ trên mặt của hắn tìm ra chút gì đó.

"Lão Đỗ theo tôi cũng không phải ngày một ngày hai, về tật xấu này của hắn tôi còn không rõ sao? Cô cảm thấy rằng các hạng mục qua tay hắn quản lý có vấn đề đúng không?"

Cố Thanh gật đầu.

"Vấn đề đúng là tồn tại, việc này không lừa được tôi, chẳng qua những hạng mục này cuối cùng vẫn mang đến cho công ty không ít lợi nhuận, mặc kệ hắn cũng là mở hướng cho phần của các nguyên lão, sẽ không cùng hắn so đo nữa." Giọng điệu Bồ Viễn không hề lưu tâm.

"Thế nhưng. . . . . .Tôi vẫn luôn cảm thấy Đỗ Thính Đào cũng không phải là người có loại ham muốn chút lợi nhỏ này, những hạng mục có vấn đề này xuất nhập cũng không lớn, nhiều lắm là mười vạn mà thôi, Đỗ Thính Đào làm như vậy, là đang thử thăm dò sự kiên nhẫn của anh sao?" Cố Thanh có chút sốt ruột, thoáng cái nói ra phỏng đoán của mình.

Vẻ mặt của Bồ Viễn đột nhiên trở nên mỏi mệt, hắn tựa vào trên ghế salon phía sau, dùng ngón cái và ngón áp út trái cố sức xoa huyệt thái dương của mình, "Tiểu Cố, không cần lo lắng nữa, lão Đỗ là tiền bối của cô, ở trên thị trường doanh tiêu, cô phải học hỏi hắn nhiều, lời cô nói, tôi nhất định nhớ kỹ."

Cố Thanh chẳng biết Bồ Viễn mánh khóe cường ngạnh sao lại dung túng Đỗ Thính Đào như vậy, nỗi băn khoăn trong lòng càng lúc càng lớn. Chẳng lẽ Bồ Viễn không sợ Đỗ Thính Đào giọng khách át giọng chủ sao? Cô chần chừ nửa ngày, vẫn là đem chuyện Đỗ Thính Đào và nhóm quản lý các khâu chi nhánh kéo bè kéo cánh lộng quyền nói một lần. Bồ Viễn rất chăm chú nghe xong, ý kiến vẫn không thay đổi, "Cô là người mới mà, lại là con gái, mỗi người bọn họ đều là đại nam tử chủ nghĩa gia trưởng, tụ lại để ức hiếp cô, cũng rất bình thường mà. Chỉ cần cô xuất ra năng lực khi công tác ở tổng bộ, bọn họ sau cùng sẽ lý giải và tiếp nhận cô."

Cố Thanh biết nói gì nữa cũng vô ích, có chút rầu rĩ không vui.

Bồ Viễn nhìn Cố Thanh, thoáng vỗ tay, "Được rồi, Tiểu Cố cô làm việc cho tốt nhé, đừng quá lưu tâm, tôi đem lão Đỗ và thủ hạ của hắn dạy dỗ lại một lượt, sao lại bắt nạt người lãnh đạo trực tiếp mới tới chứ?" Nói xong, người chậm rãi đi đến ngoài cửa.

Cố Thanh đứng dậy tiễn Bồ Viễn ra ngoài, Bồ Viễn đến cạnh cửa, giống như đột nhiên nhớ tới gì đó, quay đầu hỏi: "Ôi chà, tôi vừa rồi lúc mới tới, cô đang ở cạnh cửa ngẩng đầu nhìn cái gì thế?"

"A. . . . . ." Cố Thanh nhất thời nghẹn họng, vừa rồi cô đang nhìn xem trong cao ốc có dày nặng oán khí như lời Vũ Văn Thụ Học không, nhưng mà nhìn hồi lâu cái gì cũng không thấy xuất hiện.

"A, cô đang nhìn cái này sao?" Bồ Viễn lấy tay chỉ chỉ một khối vuông trên trần hành lang, Cố Thanh theo hướng ngón tay Bồ Viễn nhìn lại, trông thấy đỉnh trần nơi đó có một mảng vết ẩm, "Đại khái là trận mưa to mấy ngày trước đây, nước đọng thấm xuống thôi, bảo Trần Từ thông báo cho người quản lý tài sản đến xem sao, tòa nhà này thế nào lại dễ thấm nước như vậy ta?" Bồ Viễn vừa nói vừa lắc đầu.

"Dễ thấm nước?" Trong lòng Cố Thanh giật mình một cái, tựa hồ nghĩ tới điều gì, nhưng dòng suy nghĩ này bay qua bay lại, lại không có cách nào nắm bắt chính xác được nó.

Sau khi Bồ Viễn đi, Cố Thanh vài bước vọt tới bên cạnh máy tính của mình, bắt đầu tra cứu.

Không biết có phải là chủ ý của Lưu Thiên Minh hay không, đúng 6h chiều, mỗi tầng trong cao ốc Đằng Long đều vang lên loa phát thanh quang quác, "Bây giờ là thời gian tan tầm, để không ảnh hưởng đến công việc ngày hôm sau, xin mọi người không cần ở lại bên trong tòa nhà tăng ca. . . . . ."

Lý do này căn bản không vững để đưa tin phát thanh lặp đi lặp lại nhiều lần, Cố Thanh vừa bắt đầu thu dọn đồ đạc trên bàn. Chiều hôm nay Lưu Thiên Minh cũng không gọi điện thoại sang, y dự định làm sao bắt đầu thay thế Vũ Văn điều tra đây? Đang lúc Cố Thanh tâm sự nặng nề đi đến thang máy, chuẩn bị đi xuống.

Thời gian thang máy số 2 dừng ở tầng 19 tương đối dài, xem ra đã có không ít người chen vào, Cố Thanh hy vọng khi nó xuống còn lại chút không gian có thể chứa đủ mình.

"Đinh linh. . . . . ." Cửa mở

Đầu Cố Thanh oành một tiếng!

Mười mấy đồng nghiệp nhét thang máy đến chật cứng, không thể tiếp tục giẫm đạp lên vị trí nào nữa. Một quản lý cười khổ với Cố Thanh khoát tay, "Ngài vẫn là nên đi chuyến sau đi." Nhưng sắc mặt hắn lập tức trở nên kinh dị thoáng cái trở nên trắng bệch, ngay sau đó, Cố Thanh dùng một loại âm cao bén nhọn la hoảng lên!

Vị quản lý kia và các đồng nghiệp khác đều sợ ngây người, lạ lùng nhìn Cố Thanh ở ngoài thang máy thét chói tai, mãi đến khi cửa thang máy tự động khép lại, chạy xuống phía dưới.

Cố Thanh chậm rãi ngồi xổm người xuống, ôm laptop trong ngực, khóc thành tiếng.

Ban nãy, Cố Thanh trông thấy vách tường trong thang máy kia, từ trên xuống dưới trải rộng ra mảng máu lớn, vết máu đã hiện lên màu đỏ sậm kích thích thần kinh của Cố Thanh mãnh liệt, dường như đã hơi đông lại, hai vị đồng sự đứng thẳng dán trên vách tường, khuôn mặt tựa vào trên vách còn không biết bản thân đang cọ vào một khối máu thật lớn. Quỷ dị chính là trừ Cố Thanh ra tất cả mọi người nhìn không thấy vết máu văng tung tóe xung quanh, trên mặt đồng sự một mảng máu tươi còn mờ mịt nhìn Cố Thanh. . . . . .

Vài nữ công nhân phục vụ công cộng cũng vừa lúc đi vào thang máy, họ thấy Cố Thanh ngồi chồm hổm trên mặt đất hai mắt rơi lệ, lập tức hiểu lầm Cố Thanh đau bụng kinh, vội vàng cuống quít ôm Cố Thanh nâng dậy, mồm năm miệng mười đưa chủ ý cho Cố Thanh.

"Cố quản lý có phải uống nhiều nước lạnh quá không. . . . . ."

"Có thể thử ăn chút viên vitamin E, rất hữu hiệu. . . . . ."

Cố Thanh khoát tay, cảm tạ ý tốt của mấy vị đồng sự, lại lặng lẽ lau đi giọt lệ nơi khóe mắt. Vừa rồi một màn kia thật sự dọa người, thế cho nên cửa thang máy số 1 vừa mở ra, Cố Thanh không tự chủ được kêu lên một tiếng sợ hãi.

Bất quá thang số 1 hoàn toàn bình thường, nhìn không ra tí khả nghi nào, Cố Thanh suy đoán bất an cùng mấy vị đồng sự đi chung thang máy xuống tầng 1, sau khi ra khỏi thang máy, cô không dám quay đầu nhìn lại thang số 2 bên kia, chỉ nghe thấy bên kia cũng có một đám người đi ra. Cố Thanh chậm rãi đi đến cửa ra vào, bên cạnh thỉnh thoảng có người bước nhanh vượt qua cô. Mỗi khi có một người từ đi qua bên cạnh cô, mí mắt của cô sẽ kịch liệt nhảy lên, bởi vì trên người những người này, bao giờ cũng nhiều hoặc ít mà nhiễm một vệt máu. . . . . .

Từ thang máy đi đến cánh cửa chẳng qua chỉ có 20 bước, Cố Thanh lại cảm thấy bản thân đã đi rất lâu.

Sau khi cô ra khỏi cổng chuyện đầu tiên, chính là gọi điện cho Lưu Thiên Minh.

"Lưu đội trưởng, tôi. . . . . .Biết vết máu trên tay anh đến từ đâu." Thanh âm kinh hồn còn chưa dứt khiến Lưu Thiên Minh hoảng sợ.

"Hả? Có đúng không? Cô hiện tại ở đâu?"

"Tôi ở ngày ngoài cửa lớn cao ốc Đằng Long, trong thang máy số 2. . . . . .Toàn là máu. . . . . ."

"Đứng yên đó chờ tôi, tôi lập tức đến!" Lưu Thiên Minh cúp điện thoại.

Cố Thanh cất di độnng, vẻ mặt khẩn trương nhìn khắp nơi, không ngờ, cô lại ở cạnh cổng chính nhìn thấy Huyền Cương! Hắc khuyển Huyền Cương đang ngẩng đầu ưỡn ngược ngồi xổm cạnh cổng chính, không hề nhúc nhích, giống như một pho tượng sư tử đá bày trước nha môn thời xưa để trấn tà! Hơn nữa, Huyền Cương cũng không phải là giống khuyển bình thường, sẽ thỉnh thoảng đem đầu lưỡi thật dài thè ra vẫy vẫy, nó luôn nhếch miệng, biểu cảm như trong lòng đã tính trước mọi việc.

Cố Thanh đi ra phía trước, đưa tay nhẹ nhàng đặt trên đầu Huyền Cương, nhìn thấy vẻ mặt Huyền Cương kiên nghị, cô rốt cuộc điều hòa hô hấp của mình, dần dần yên tĩnh lại.



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,