Chuyển đến nội dung chính

Đoạn Long Đài - Chương 40


Chương 40 - Ly biệt

Ánh mặt trời thật chói mắt!

Cố Thanh ngọ ngoạy ngồi dậy, dùng sức dụi đôi mắt.

"A, cô đã tỉnh rồi sao?" Người đàn ông ngồi trên đất ôn hòa hỏi han.

Đã tỉnh rồi sao? Cố Thanh chỉ cảm thấy bản thân như vừa ngủ say một thế kỷ.

"A! Vũ Văn? Lưu Thiên Minh?" Tựa hồ không kịp suy nghĩ gì, hai cái tên trực tiếp từ trong miệng Cố Thanh vọt ra.

"Đi rồi. . . . . .Đều đã đi rồi. . . . . ." Người đàn ông thoáng nâng kính, híp mắt nhìn về phương xa.

Cố Thanh theo tầm mắt người đàn ông nhìn lại, hồng thủy đã rút, lộ ra phế tích thê lương, xa xa thành phố tuy vẫn là một mảnh hỗn loạn, nhưng không còn ai hốt hoảng, hàng loạt nhân viên chữa cháy và nhân viên y tế đang gọn gàng ngăn nắp xử lý hiện trường sau tai họa.

"Kỹ sư Ngụy. . . . . .Bọn họ. . . . . . Đã đi đâu rồi?" Cố Thanh cẩn thận hỏi han.

"Đi theo tôi." Ngụy Viễn Chinh đứng lên, vỗ vỗ tro bụi bám trên mông.

Cố Thanh chần chừ một chút, vẫn đi theo.

Nửa đoạn cột cháy đen, xích sắt bị đốt nóng tan ra thành hình thù kỳ quái. Cố Thanh yên lặng nhìn hết thảy, trong ngực đau đớn dữ dội, thế nhưng không có cảm giác muốn rơi lệ. . . . . .

"Cố chủ quản không muốn tiếp tôi như vậy sao? Cô không thể cùng tại hạ đứng nói chuyện một lát sao? Tốt xấu gì tôi bây giờ cũng là một thành viên trong công ty Đằng Long mà."

"Không còn thời gian để đi qua đi lại, căn tin trong cục làm thức ăn, tạm dùng chút đi, đừng ngại xoàng."

"Cố Thanh, cô đang lo lắng gì sao? Nếu như nói ra, có lẽ tôi có thể thay cô gánh vác một phần đấy?"

Giọng nói dáng điệu nụ cười của Lưu Thiên Minh phảng phất trước mắt, đưa tay ra là có thể chạm tới. . . . . .Nhưng vì sao mãi đến lúc mất đi, mới có thể nhớ tới anh ngày trước. . . . . .

"Lưu Thiên Minh, là một anh hùng. . . . . .Chẳng qua, còn sống, so với chết đi càng thống khổ hơn. . . . . ." Ngụy Viễn Chinh khe khẽ thở dài nói.

"Vũ Văn. . . . . .Cũng đi rồi?" Cố Thanh ngơ ngác nhìn Ngụy Viễn Chinh.

"Ừ. . . . . .Cậu ấy để lại cho cô một phong thư." Ngụy Viễn Chinh từ trong ngực lấy ra hộp thuốc lá đã bị tháo rời, đưa cho Cố Thanh.

Mở hộp thuốc lá ra, một ảnh chụp lơ đãng trượt xuống, rơi dưới chân Cố Thanh.

Thư, viết mặt sau hộp thuốc.

"Cố Thanh, thời điểm cô xem phong thư này, tôi đại khái đã đi rất xa rồi, xin tha thứ cho tôi không từ mà biệt. Cô đã từng hỏi tôi, có từng muốn ở lại một nơi nào đó, không còn lưu lạc nữa hay không. Thật sự xin lỗi, tôi nghĩ không có một ngày như vậy, sư phụ từng nói với tôi rất rõ ràng, người dẫn đường Hoàng Tuyền như tôi, gách vác rất nhiều trách nhiệm, lại nhiều lần tung ra cấm chú, thân thể yếu ớt như vậy, nhiều nhất cũng chỉ có thể sống đến 40 tuổi, sẽ không còn gì quyến luyến hồng trần nữa. Chuyện Lưu Thiên Minh, tôi không biết nên làm thế nào giải thích mới tốt. . . . . .Anh ấy là người tốt, chỉ tiếc, gặp phải một sát tinh như tôi. . . . . ."

"Trong khoảng thời gian này được cô chăm sóc, tôi đã thật sự rất vui vẻ, Huyền Cương cũng muốn tôi chuyển lời với cô, cảm tạ cô thường xuyên cho nó chân giò hun khói. Thật ngượng ngùng, không có gì có thể lưu lại cho cô bày tỏ lòng cảm kích, cô từng nói qua muốn nhìn thấy bộ dáng tôi cạo sạch râu, đáng tiếc không còn thời gian, để lại cho cô tấm ảnh chụp nhé."

"Về sau cô có gì cần tôi trợ giúp, có thể viết thư điện tử cho tôi." Một câu này, dường như viết ra trong lúc vội vàng, cách phía trên chính văn một khoảng.

Cuối thư, lưu lại một địa chỉ mail.

Chữ viết có chút hỗn độn viết ngoáy, có lẽ, là bởi vì đau khổ chăng.

Cố Thanh cúi thắt lưng, từ trên mặt đất nhặt lên bức ảnh kia. Ảnh chụp rất nhỏ, có chút ố vàng nhăn nhúm, có thể là do mang theo bên mình thời gian dài. Vũ Văn trên ảnh chụp rất trẻ tuổi, đang ôm cổ Huyền Cương, lộ ra nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, quai hàm cạo rất sạch sẽ, vô cùng đẹp trai.

Một giọt nước mắt trong suốt, lăn trên ảnh chụp. . . . . .

Ngụy Viễn Chinh đứng một bên thở dài, ngửa đầu nhìn mây trời xanh thẳm, đón gió ngâm nga:

"Cực thiên quan tắc vân trung, nhân tùy nhạn lạc tây phong. Hoán thủ hồng cân thúy tụ, mạc giáo lệ sái anh hùng." (Bánh Tiêu: Điểm mấu chốt kia rất xa như tầng mây giữa chân trời, ta một người theo tiếng nhạn bắc cô đơn đứng giữa gió tây. Tạm thời gọi nữ tử thanh lâu kia, đừng để nước mắt đắm chìm lý tưởng của người anh hùng - dịch theo bản giải nghĩa thơ của baidu ^^~ bài này là của Nạp Lan Tính Đức thời nhà Thanh) 

Nhận xét

  1. nàng ạ ~
    tính đọc truyện này ~
    cũng được mấy chương rồi , ta lên tìm hiểu chút , không có thông tin nên băng qua nhà nàng xem thử luôn , kết quả anh LTM chết mà hình như cũng không còn xác , ta thích anh này lắm nên ta không đọc đâu vì ta sợ sẽ bức rức trong người , tựa như một số truyện ta xem , kết quả không như ta mong muốn , lại có thêm người chết , mặc dù là người tốt . tựa như quỷ thuyết vậy , ta thích kinh dị như lại rất sợ đau lòng , ta không xem nhưng cũng cảm ơn nàng đã làm nha !

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,