Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 9, 2012

Tà Binh Phổ - Chương 20

20, Từ trong tiệm ngâm chân đi ra, Phương Hân mỹ mãn duỗi thắt lưng mệt mỏi, cô thật không ngờ tới, dùng nước nóng ngâm chân, rồi mời thợ mát xa hảo hảo xoa bóp lòng bàn chân, mỏi mệt tích tụ một ngày bỗng chốc trở thành hư không, cơn hoảng sợ vô cớ lúc trưa, giờ phút này cũng cảm thấy phai nhạt không ít. Cô đã bắt đầu trù tính trong lòng, hôm nào sẽ mời Kỷ Vy đến cùng ngâm chân một lần, người ta hôm nay vì mình, một mái tóc dài bị cắt hơn phân nửa, phỏng chừng bây giờ còn trốn ở nơi nào đó lau nước mắt nha. Nếu Kỷ Vy nguyện ý đến, coi như là mình bồi thường cho bạn ấy vậy. . . . . . Đường Khảo sau khi trả tiền cho cửa hàng, xốc rèm cửa đuổi theo Phương Hân, nhìn Phương Hân thần sắc không tồi, cậu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bước đầu tiên này tựa hồ đi rất thuận lợi, nhưng kế tiếp nên làm thế nào, mới có thể dẫn Phương Hân đến phòng làm việc của mình ngủ qua đêm chứ? "Thợ mát xa ở đây tay nghề không tồi ha, cậu thường xuyên đến sao?" Phương Hân chắp tay sau lưng xoay

Tà Binh Phổ - Chương 19

19, "Cậu khẳng định chính là chỗ này?" Đường Khảo và Đinh Lam đồng thời nghi hoặc nhìn Phương Hân. Vị trí bọn họ đang đứng, giờ phút này sạch sẽ đến nỗi ngay cả một mảnh giấy vụn cũng không nhìn thấy. "Tớ lừa các cậu làm gì hả? Tớ thật sự trông thấy một cô gái bị giết chết ở chỗ này!" Phương Hân nóng nảy, "Tên biến thái kia còn cầm cánh tay đứt nhìn cả buổi!" "Tôi tin Phương Hân!" Vũ Văn từ khi theo vào tòa nhà dạy học thứ ba vẫn mãi không nói chuyện, đột nhiên thốt ra một câu, "Các cậu không cảm thấy dưới chân các cậu quá sạch sẽ sao?" "Hửm? Quá sạch sẽ?" Đường Khảo sửng sốt, lập tức ngồi xổm xuống dùng ngón trỏ ra sức xoa xoa mặt đất, khi hắn cuộn ngón tay lên, trên đầu ngón tay chút bụi cũng không có. "Tôi vừa rồi sờ soạng mặt đất ở góc ngoặc bên kia." Vũ Văn đem hai ngón tay mình duỗi đến, nhưng trên đó che phủ một tầng bụi đen. "Ôi! Thằng oắt này, động tác rất nhanh đấy, chỉ trong thời gian ngắn

Tà Binh Phổ - Chương 18

18, Hoàn toàn không ngờ, đại học S vượt qua hai tuần yên ắng, không hề có người chết, cũng không phát sinh quái sự gì. Nhóm tà binh cứ như chui vào khe, chưa từng lộ mặt. Máu trước tòa nhà dạy học và trong hội trường, đã sớm được rửa sạch sẽ, bọn học sinh liên tiếp trải qua vài sự kiện bất bình thường, cũng dần dần thả lỏng thần kinh buộc chặt. Chẳng qua lực chú ý của bọn học sinh phân tán, cũng là có nguyên nhân, bởi vì sau đó đại hội thể dục thể thao mùa thu mỗi năm một lần của đại học S sẽ khua chiêng gióng trống, chuẩn bị tiến hành. Chưa nói đến có phải tham gia thi đấu hay không, chỉ cần danh chính ngôn thuận nghỉ học ba ngày, cũng đủ để bọn học sinh hưng phấn một trận rồi. So sánh với năm trước, thời gian cử hành đại hội thể dục thể thao mùa thu lần này có chút sớm, đại khái phía nhà trường cũng hy vọng hoạt động náo nhiệt có thể làm giảm bớt bóng ma mà vụ huyết án mang đến. Nhưng công tác của hội học sinh trường, cũng vì vậy mà trở nên bộn bề. Trong sự kiện Tùy Lăng, có vài

Tà Binh Phổ - Chương 17

17, Lửa trại ám hồng sắc đặt ngang trước mặt Vũ Văn, màn đêm đen đặc bao phủ hết thẩy bốn phía anh, cùng bóng tối che phủ bầu trời kia so sánh, ánh lửa có vẻ thật mỏng manh. Vũ Văn ôm chân ngồi dưới đất, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, bóng tối phía sau đang từng chút thấm vào da thịt mình. Cơn rét lạnh thúc giục Vũ Văn nhớ thêm củi vào đống lửa trước mặt, nhưng tay có thể chạm đến chỉ có vài cành cây nhỏ còn sót lại. Cách ánh lửa ảm đạm, hơn 11 bóng trắng lờ mờ đứng trước mặt Vũ Văn. Diện mạo của bọn họ đều mơ mơ hồ hồ, Vũ Văn chỉ cảm thấy hình như có nhận biết vài người, nhưng nhìn kỹ hơn, lại cảm thấy có chút xa lạ. Tuy rằng không thấy rõ mặt những người đó, Vũ Văn lại rất rõ ràng cảm giác được, những bóng người đó dùng ánh mắt khinh thường nhìn mình. Đối mặt với ánh mắt như vậy, Vũ Văn chỉ có thể cúi đầu thấp hơn. Một lát sau, bóng trắng bắt đầu chớp động quỷ dị, Vũ Văn bất an nhìn chúng nó từng bước tiến đến gần mình. Nhóm bóng trắng đến gần đống lửa thì dừng chân, bắt đ

Tà Binh Phổ - Chương 16

16, Trong phòng làm việc, hai tên đáng thương đang thức đêm dịch chương tiểu thuyết cuối cùng. "Fred rốt cuộc ý thức được, sự tồn tại của mình đối với các thôn dân mà nói, hoàn toàn không có giá trị gì, đạo đức và lý tưởng mà hắn truy cầu, tại địa phương nghèo khó này còn không bằng nửa túi yến mạch. . . . . .Ta nói lão Đường, tên Fred đáng thương này sao không hăng hái đấu tranh gì hết vậy?" Đinh Lam vừa nhìn bài dịch trên màn hình LCD, vừa lải nhải. "Tớ làm sao biết? Muốn nói tới hăng hái đấu tranh, sao chúng ta không hăng hái đấu tranh chống Ôn đại mỹ nữ nè?" Đường Khảo ngồi trước máy tính, đang đưa tay nhập một đoạn bài dịch vào trong máy tính. "Chúng ta là bị áp chế, việc này không có biện pháp. . . . . .Cậu nói trong nhà Fred vợ con đều không còn, lưu luyến cái gì nữa chứ?" "Fred còn đang chờ Thượng Đế cứu vớt hắn đó, chờ hắn hiểu rõ Thượng Đế đã sớm vứt bỏ hắn rồi, tự nhiên sẽ cầm cây súng cũ kia bóp còi thôi."

Tà Binh Phổ - Chương 15

15, Trời vừa tờ mờ sáng, đám cảnh sát ngay trong rừng cây sương mù ướt át phát hiện thi thể của Tùy Lăng, trên yết hầu thi thể có vết đao thật sâu, gần như chặt đứt cổ Tùy Lăng. Pháp y kinh nghiệm phong phú sau khi cẩn thận khám nghiệm hiện trường, lại cho ra suy luận sợ tội tự sát, bởi vì thanh hung khí có rất nhiều nhân chứng nhìn thấy vẫn còn trong tay Tùy Lăng, lây dính lượng lớn máu tươi của Tùy Lăng, hơn nữa hiện trường cũng không có dấu vân tay và dấu chân của kẻ thứ ba. Cái chết của Tùy Lăng, khiến cả thành phố chấn kinh. Một sinh viên phẩm đức tốt đẹp, vì sao đột nhiên trở thành tên cuồng sát giết hại hơn mười người? Vô luận là ai cũng đều muốn biết toàn bộ quá trình của chuyện này. Mà dưới sự đào móc mạnh mẽ không lỗ nào không chọt vào của các phóng viên, tên nào đó đã lộ ra tin tức giáo viên hội giám khảo quyết định tranh cử chủ tịch hội học sinh hóa ra là do nhà trường điều động nội bộ. Dường như hết thảy đều đã có kết luận, kẻ tuyệt đối có thực lực trở thành chủ tị

Tà Binh Phổ - Chương 14

14, Nữ sinh đột nhiên biến mất quái dị khiến Tùy Lăng hung bạo ngẩn ra sửng sốt trong chốc lát, loan đao cắm trên mặt đất cũng không lập tức nhổ ra. Khi hắn kịp phản ứng hẳn phải tìm mục tiêu khác, nhóm học sinh kia sớm đã thét chói lói tản ra xung quanh. "Muốn tránh ta làm chi hả. . . . . .Đao của ta nhanh như vậy, các người sẽ không cảm thấy đau đớn. . . . . ." Tầm mắt Tùy Lăng tựa như dã thú quét qua bọn học sinh đang run lẩy bẩy bên tường, thanh âm nói chuyện càng ngày càng âm trầm. "Bọn họ quả thật sẽ không đau, nhưng ta cam đoan ngươi sẽ rất đau!" Một thanh âm ngưng trọng đột ngột vang lên phía sau Tùy Lăng, Tùy Lăng không cần quay đầu lại nhìn, cũng biết là Vũ Văn bước nhanh truy sát, hắn cười lạnh một tiếng, cơ bắp trên cánh tay mạnh căng cứng, ý đồ muốn rút đao đánh trả kẻ tập kích phía sau. Ai ngờ dưới một cú rút này, trường đao shamshir thế mà không mảy may di chuyển, Tùy Lăng hoảng hốt, vội vã cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy bên chân mình trong phạm v

Tà Binh Phổ - Chương 13

13, "Lách tách. . . . . ." Máu tươi sềnh sệch đang từ phía dưới đầu người phun ra, sợi máu thật dài mảnh chảy thẳng xuống mặt đất, có vài giọt còn bắn tung tóe trên cẳng chân bóng loáng của Phương Hân, có chút nóng lên. . . . . . Biểu cảm nét mặt trên đầu của Phó Luân đã đông cứng lại, bởi vì kinh sợ mà trừng lớn hai mắt đã mất đi ánh sáng và độ ấm. Phương Hân một mạch hét lên bốn năm tiếng, trong lòng thầm nghĩ đem đầu người cầm trong tay tùy tiện vứt đi, nhưng hai tay của cô bởi cực độ sợ hãi mà trở nên cứng ngắc dị thường, mười ngón tay nắm lấy đầu người không cách nào mở ra. Đột nhiên phía sau Phương Hân lộ ra hai bàn tay, một bưng kín miệng đang thét lên của Phương Hân, một nặng nề vung lên, đem đầu người nọ từ trong tay Phương Hân đánh bay ra. Phương Hân hoảng sợ quay đầu, khi thấy rõ phía sau chính là Đường Khảo, cô bỗng khắc chế không được nữa, òa khóc lên.

Tà Binh Phổ -Chương 12

12, Lỗ tai Đinh Lam vẫn là lần đầu tiên chịu đựng tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế như vậy, tiếng gào thét và tiếng khóc hô trộn lẫn vào nhau, mạnh mẽ đánh sâu vào màng tai Đinh Lam, hắn muốn đem hai tay giơ lên bịt kín tai, nhưng người xung quanh đang liều mạng lui về phía sau, hai tay luôn bị thân thể kẻ khác dùng sức xô đẩy, làm thế nào cũng nâng không được đến bên tai. Hắn nỗ lực duy trì thăng bằng, mới không bị bọn học sinh hoảng loạn đạp ngã trên mặt đất. Đám người bên ngoài dần dần tản ra, trước mặt Đinh Lam xuất hiện một cảnh tượng như ác mộng ―― Mười mấy nam nữ học sinh toàn thân đẫm máu, đang một bên sợ hãi gào thét, một bên bất lực quẹt lung tung trên mặt, muốn lau đi vết máu nổi bật trên mặt. Mặt đất một mảnh hỗn độn, nơi nơi đều là khối thi thể nát nhừ. . . . . .Bất thình lình, một đầu người máu chảy đầm đìa bị tên nào đó chạy tứ tán một cước đá đến vị trí cách bên chân Đinh Lam không xa, Đinh Lam vừa cúi xuống nhìn, đầu người nọ từ phần mũi trở lên đã biến mất!

Tà Binh Phổ - Chương 11

11, Chiếc xe POLO màu trắng kia lẳng lặng đậu ở ven đường ba ngày, thi thể của thầy Vương mới được một nhân viên vệ sinh phát hiện ra. Lúc này đây, nhà trường không còn khả năng phong tỏa tin tức kia nữa, dù sao danh tiếng của thầy Vương có vị trí không hề nhỏ, việc duy nhất nhà trường có thể làm, chính là duy trì trật tự trong trường Đại học vì danh tiếng, mời cảnh sát hợp tác khống chế số lượng truyền thông ùn ùn kéo đến. Cảnh sát trước khi nhận được báo cáo khám nghiệm tử thi, cũng không dám tùy tiện tuyên bố kết luận gì, về nguyên nhân cái chết của thầy Vương, tạm thời chưa có câu trả lời chính thức. Nhưng những nhóm truyền thông này ngửi được mùi máu tươi há có thể buông tha bới móc tin tức nóng hổi khiến người nghe kinh sợ như vậy, nên đều nhao nhao điều động phóng viên lẫn vào bên trong trường, rất nhiều học sinh tham gia buổi tọa đàm kia đều bị phóng viên dò hỏi tin tức. Vì sao thầy Vương của đại học D xuất hiện ở đại học S, rồi vì sao thần bí ly kỳ mất mạng, trong lúc nhấ

Tà Binh Phổ - Chương 10

10, Đường Khảo thường ngày chỉ có khi đau bụng mới đem hết toàn lực phi nước đại chạy đến WC, hôm nay khó có khi sử dụng tốc độ cực hạn của mình chạy như bay về phía người nọ. Đinh Lam mặc dù sửng sốt, cũng theo sát phía sau, nhưng hắn sợ hai người cùng nhau vọt tới trước động tĩnh quá lớn, khó tránh khỏi kinh động đến người nọ, đành phải thả chậm bước chân, cùng Đường Khảo giãn ra khoảng cách năm bước. Xa xa nhìn bóng lưng người nọ, chính là một nam sinh trung bình, người dựa suốt vào gốc cây ló đầu ra nhìn, lực chú ý tựa hồ tập trung trên người Vũ Văn phía xa. Trong nháy mắt, Đường Khảo đã vọt tới sau lưng người nọ, thấy tên kia vẫn chưa phát hiện phía sau có người thình lình kéo tới, Đường Khảo trong lòng không khỏi vui vẻ, quả đấm duỗi đến trước, nhắm thẳng sau gáy tên kia, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai hướng bóng người nọ đánh tới! "Ôi chao!" Phát ra một tiếng thét kinh hãi, không ngờ lại từ Đinh Lam bám theo phía sau. Mắt thấy Đường Khảo sẽ áp đảo người nọ t

Tà Binh Phổ - Chương 9

9, "Không được. . . . . .Tớ chạy không nổi nữa. . . . . ." Khi xuyên qua một rừng cây nhỏ, Đường Khảo thở hổn hển đặt mông ngồi trên cỏ, không bao giờ muốn di chuyển thêm bước nào nữa. "Bình thường không luyện tập, kêu cậu cùng tớ đi đá bóng cũng không đi, hiện tại biết khả năng của thân thể cần rèn luyện thế nào chưa?" Đinh Lam giả vờ thoải mái nói, ánh mắt lại khẩn trương xem chừng bốn phía. Nơi này đã cách bệnh viện trường rất xa, quả thật không cần kích động chạy trốn nữa. "Chúng ta chạy theo người này để làm chi hả? Chúng ta lại không có làm chuyện xấu gì." Đường Khảo chỉ vào Vũ Văn cách bọn họ khá xa, hổn hển nói. Vũ Văn chậm rãi nhích lại gần, nắm thanh kiếm Keris trong tay tựa hồ luôn phải dùng sức áp chế cái gì đó, thế nên cả cánh tay anh đều run nhè nhẹ. "Các cậu không cần đi theo tôi nữa, nhanh chóng quay về phòng làm việc đi, nếu vận khí của các cậu tốt, cảnh sát hẳn sẽ không tìm đến các cậu phiền toái đâu." Vũ Văn bình tĩnh

Tà Binh Phổ - Chương 8

8, Gió đêm kéo tới, mang theo từng đợt hàn ý thấu xương, Vũ Văn ôm Dịch Nam Hành đang dần lạnh đi, tâm tình cũng rơi vào hầm băng. Chẳng lẽ bản thân thật là người mang điềm xấu? Mỗi khi đến nơi nào, chắc chắn sẽ dẫn tới tai ương đổ máu, cho dù là sân trường đại học thanh tịnh này, cũng vô pháp tránh khỏi. . . . . . Nhưng đối mặt với thế cục hiện nay, đã không cho phép Vũ Văn đa sầu đa cảm suy tư về nhân sinh của mình nữa. Bọ ngựa nuốt ve sầu, hoàng tước ở phía sau! Cái chết của Dịch Nam Hành, khiến cho Vũ Văn bỗng nhiên tỉnh ngộ nguy cơ mai phục tứ phía, kẻ biết tà binh xuất thế, tuyệt không chỉ mình Vũ Văn! Vũ Văn đưa tay đặt trước ngực Dịch Nam Hành, chỉ cảm thấy xúc giác nơi lòng bàn tay rõ ràng có một chỗ sụt xuống, tựa hồ là bị người trọng quyền đánh nát xương sườn! Hắc y nhân kia lẩn trốn cẩn thận như vậy, ra tay lại tàn nhẫn như thế, nếu tà binh rơi vào tay người này, hậu quả thật sự khó lường. Vũ Văn nhẹ nhàng đặt thân thể Dịch Nam Hành xuống, một tay dựng thẳng trước ngự

Tà Binh Phổ - Chương 7

7, Đinh Lam Đường Khảo trong lòng đều vô cùng rõ ràng, trừ bỏ mảng công trường của tòa nhà tổng hợp bị trì trệ kia, trong trường e rằng chẳng còn nơi nào còn có thể trông thấy giàn giáo. Nhưng Trương Nguyệt Thần làm sao lại ở nơi đó chụp bức ảnh như vậy chứ? Mà bức ảnh này lại làm thế nào rơi vào tay lão Dịch? Trong lòng hai người đều loáng thoáng có được đáp án, nhưng ai cũng không muốn nói ra trước, dù sao việc này rất khó khiến người ta tin được, cũng rất khó chấp nhận. . . . . . Sau một hồi yên lặng, Đinh Lam bắt đầu nhanh chóng tìm kiếm trong phòng làm việc, chỉ chốc lát sau cầm ra một cây đèn khẩn cấp. Đường Khảo sửng sốt, lập tức hiểu rõ Đinh Lam chuẩn bị làm gì, hắn nhìn quanh bốn phía, cuối cùng tầm mắt dừng tại cây gậy bóng chày phía sau cửa. "Cùng đi!" Khoảnh khắc tầm mắt hai người chạm nhau, không hẹn mà cùng nói. ****** Trung thu vừa qua không lâu, ánh trăng còn dư lại hơn phân nửa treo trên bầu trời đêm, vài ngôi sao sáng thưa thớt soi sáng bên dưới,

Tà Binh Phổ - Chương 6

6, "Xin mang chúng tôi đi gặp các bạn học sinh bị thương!" Vũ Văn sau khi xem qua toàn bộ ảnh X quang, vẻ mặt nghiêm trọng nói. Trên những tấm ảnh còn lại, vô luận là xương đùi hay xương cánh tay, đều hoặc nhiều hoặc ít có chứa vết dao đồng nhất với bức ảnh đầu tiên. Thầy Cao do dự một chút, tựa hồ cảm thấy vị giáo viên trẻ tuổi anh tuấn trước mặt này không phải đến quấy rối, liền đồng ý với họ, dẫn nhóm Phương Hân vào một phòng bệnh đơn khoa chỉnh hình. Phương Hân vừa liếc mắt liền nhận ra học sinh trong phòng bệnh chính là vị nam sinh cao lúc đầu khiêu khích Dịch Nam Hành. Giờ phút này hai tay và một chân hắn đều quấn thạch cao thật dày, mặt không cảm xúc không nói câu nào nằm trên giường bệnh, sớm đã không còn khí thế kiêu ngạo lúc trước như trong quán nước nữa. Trong phòng bệnh yên tĩnh đột nhiên tiến vào vài người, hắn cũng không tỏ ra đặc biệt kinh ngạc, nhưng khi hắn trông thấy Phương Hân, khóe miệng hắn hơi thoáng co rúm. "Lý Bân, nhận ra vị bạn học nữ nà

Tà Binh Phổ - Chương 5

5, Khi xe cứu thương vọt vào sân trường, bọn học sinh đã vây quanh quán nước đến thủy tiết bất thông (tắt nghẽn, nước không ngấm qua được) , lời đồn đánh nhau trong quán nước gây chết người trong nháy mắt truyền khắp trường. Lúc nhân viên y tế dùng cáng nâng bốn người ra, trong đám người nhất thời tuôn ra một tràn tiếng kêu sợ hãi. Phương Hân là người duy nhất chứng kiến hiện trường, đang có chút lắp bắp giải thích với bảo vệ trường tất cả nguyên nhân phát sinh việc này, sau khi nhận được điện thoại chạy tới hiện trường đầu tiên Đường Khảo và Đinh Lam tuy rằng đã nghe Phương Hân kể lại lần thứ hai mọi chuyện xảy ra ban nãy, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy chuyện này có chút khó bề tưởng tượng nổi. Dịch Nam Hành chiều cao trung bình, vô luận là ai nhìn đều cảm thấy có chút gầy yếu, làm sao có thể trong nháy mắt đánh toàn bộ bốn đội viên đội bóng đá trường bự như trâu bò gãy xương? Hai người đều đã giúp đỡ nhân viên y tế nâng mấy người đội viên bóng đá lên cáng, tuy rằng mấy kẻ bắt nạt kia