Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 11, 2012

Tà Binh Phổ - Chương 53

Chương 53 - Đêm lạnh Sau mười phút, tráng hán vác hai nam sinh hôn mê bất tỉnh về tới đỉnh đài sân thể dục, hướng Biệt Ly tiên sinh phục mệnh: "Báo cáo sư tôn, năm ngàn ma quân đều đã bị tiêu diệt, một tên cũng không sót!" "Ừm. . . . . ." Biệt Ly tiên sinh trầm ngâm trong chốc lát, không có vẻ phủ nhận. Ánh mắt lại chuyển hướng Vũ Văn một bên. Thi hành cấm chú, thân hình người phàm của Vũ Văn lại một lần nữa thừa nhận áp lực khó có thể tưởng tượng, y sớm đã sức cùng lực kiệt ngã ngồi trên mặt đất, ngụm lớn thở hổn hển. Biệt Ly tiên sinh diện vô biểu tình nhìn Vũ Văn, đột nhiên trầm giọng kêu lên: "Tây Quan!" Trong lòng bàn tay nhất thời tụ lên một tầng bạch quang nhàn nhạt. Tráng hán cả kinh, vội vàng khom lưng đáp: "Có!" "Bắt trụ nghiệp chướng này cho ta!" Tay phải Biệt Ly tiên sinh dứt khoát vung lên. "Này. . . . . ." Tráng hán hơi có chút do dự. "Chính là muốn kháng mệnh?" Biệt Ly tiên sinh lạnh l

Dự án tác phẩm mới

Kinh Thiên Kỳ Án  Tác giả: Hà Mã. Ông từng được biết đến với tác phẩm <<Mật Mã Tây Tạng>>. Gồm 2 quyển: _ Thần thám Hàn Phong - Phạm tội trí tuệ cao                       _ Thần thám Hàn Phong - Bàn tay đen Giới thiệu vắn tắt : Một gã say rượu lái xe đi làm đêm tạo thành một vụ tai nạn xe, người chết trước đó vừa vặn mua một món bảo hiểm kếch xù, là lừa gạt bảo hiểm? Hay là giết người? Một vị chủ tịch ngân hàng, một trong mười thanh niên kiệt xuất của thành phố, đột nhiên tử vong ly kỳ, là bị giết vì tình? Hay là vì báo thù? Một đứa trẻ bình thường, trong một đêm ngồi cầm cổ phần lớn trị giá hơn một tỷ, nhưng bản thân lại thần bí mất tích, là bị bắt cóc? Hay bị gạt đem bán? Vụ án liên tiếp nhìn như không hề liên quan, đan chéo phức tạp mà xoắn xuýt cùng một chỗ, cuối cùng dẫn đến một hồi án kiện khổng lồ kinh thiên với tổng số tiền vọt tới 270 tỉ đồng. . . . . . Hà Mã đem những âm mưu trong tiểu thuyết lồng vào nhau, muốn ngừng theo dấu vết mà không được,

Tà Binh Phổ - Chương 52

Chương 52 - Cấm chú Trong mông lung, Vũ Văn phảng phất như nhìn thấy rất nhiều người mình từng nhận thức, khuôn mặt này rất quen thuộc, nhưng y lại gọi không được tên của những người này, những người này vây quanh cạnh Vũ Văn, dùng ngữ điệu cực nhanh nói với nhau chuyện gì đó, Vũ Văn mặc dù nghe rất rõ ràng, nhưng một câu cũng nghe không hiểu. Rất nhanh, những người này lại vội vã lặng lẽ bỏ đi, Vũ Văn tâm trạng sốt ruột, đang muốn đưa tay giữ lại, xúc cảm trên tay lại là một mảng trống rỗng! Ngay khi Vũ Văn trong mộng thấp thỏm lo âu, một nữ hài mang theo thanh âm nức nở cùng tiếng sủa lo lắng của Huyền Cương gọi y bừng tỉnh. Vũ Văn mở mắt, nhìn thấy đúng là Phương Hân lệ rơi đầy mặt, chẳng biết nàng đã gặp phải sự tình gì, trên tóc cư nhiên còn dính rất nhiều vụn cây cỏ, trên mặt cũng có mấy chỗ trầy xước nhỏ. "Thầy! Mau cứu Đường Khảo và Đinh Lam đi! Bọn họ bị một đám lính của quân đoàn vong linh bắt đi rồi!" Phương Hân khóc lóc kể lể nói. "Hả?" Vũ Văn

Tà Binh Phổ - Chương 51

Chương 51 - Kết thúc Mục tiêu trước mắt, hiển nhiên là truy tìm kẻ gây nên cơn rối loạn này -- Trương Nguyệt Thần, nhưng khi bọn Vũ Văn một đường chạy vội tới dưới tháp nước, quang mang tà binh khởi động ban đầu nhìn thấy đã biến mất hầu như không còn, Trương Nguyệt Thần sớm đã chẳng biết đi đâu. Không biết có phải vì đã bị tà binh ảnh hưởng hay không, tháp nước vốn xây bằng xi măng màu xám trắng giờ phút này đã biến thành màu đỏ thẫm đáng sợ, thật giống như có một người khổng lồ đem một thùng máu loãng đổ ập xuống tháp nước cực đại này, vừa đến gần nhìn, trên thân tháp còn lóng lánh quang mang màu đỏ ướt át sềnh sệch. "Trương Nguyệt Thần sẽ đi đâu đây? Cậu hẳn phải biết chứ?" Trèo từ trên tháp cao xuống, Vũ Văn lập tức lo lắng túm lấy Đinh Lam. Đinh Lam có chút bối rối nhìn Vũ Văn, sửng sốt hồi lâu, mới đột nhiên kêu lên: "Em nhớ ra rồi, nàng mỗi lần sinh buồn bực, đều một mình trốn đến phụ cận ao sen!" "Ao sen? Phạm vi lớn như vậy. . . . . ." Vũ

Tà Binh Phổ - Chương 50

Chương 50 - Bóng trắng Khi đi cũng đột ngột như khi đến, thời gian đám người tiêu tán cũng rất nhanh. Trên sân bóng một lần nữa khôi phục yên tĩnh, dường như cái gì cũng chưa từng phát sinh, chỉ là giữa sân có thêm một gò đá vụn, xa xa nhìn lại, tựa như một phần mộ mới xây. Trước gò đá nhỏ song song cắm hai kiện binh khí băng lãnh, nhìn qua giống như mộ bia cho người mai táng. "Muốn hút thuốc không?" Đường Khảo móc ra một hộp Tam Ngũ đã bị đè dẹp. Dựa trên ghế cạnh sân bóng ngồi nghỉ ngơi Vũ Văn im lặng không lên tiếng gật đầu. Đường Khảo từ trong hộp thuốc lá rút ra hai điếu thuốc nhăn nhúm, sau khi song song ngậm trên môi mình châm lửa, phân cho Vũ Văn một điếu. "Khụ. . . . . .Khụ khụ. . . . . .Tớ cũng muốn. . . . . ." Vẫn nẳm ngửa bên chân Vũ Văn Đinh Lam cũng tự mình chống đỡ ngồi dậy. "Cậu được đấy, cư nhiên nhanh như vậy đã có thể di chuyển! Cậu không phải con gián đó chứ?" Đường Khảo kinh hỉ vuốt vai Đinh Lam. "Đừng đụng tớ. .