Chuyển đến nội dung chính

Hóa Vụ - Chương 1.3


Sương mù đỏ - 03

Liễu Hạ Khê xuyên qua cửa sổ nhìn thiếu niên đi tới. Bước chân nhẹ nhàng, mang theo khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời.

Không giống thiếu niên nông thôn, không giống người từng trải qua nguy hiểm. Người bình thường nhìn thấy thi thể đều sẽ bị khiếp sợ. . . . . ." Có phải tìm lộn người rồi không?" Liễu Hạ Khê có nghi vấn này.

Trong đầu đồng thời nhớ lại lời Lưu Hoa nói: "Lá gan đặc biệt lớn." Nếu cậu ấy thật sự là người đầu tiên chứng kiến, thiếu niên này quả là người có gan lớn thật.

Đúng vậy. Trên đời này bất luận sinh ra thế nào, nhất định có một bó người lá gan đặc biệt lớn, trời sinh thích mạo hiểm.

Thiếu niên này gầy gò, có hình dáng chẳng phân rõ được tuổi tác. Ở giữa các bạn cùng lứa vóc người xem như khá cao. Suy cho cùng người huyện thành màu da vàng nhạt, trong đám người làm nổi bật màu da xanh xám thiếu dinh dưỡng, thật khiến cho cả người có một tầng sắc thái hoa mắt.

Hiệu trưởng cũng rất thân thiện với thiếu niên này: "Tiểu Trâu, đây là hai vị đồng chí của cục công an huyện. Nghe nói, sáng nay lúc em quay về trường học phát hiện một thi thể. Muốn hỏi chút tình huống, có thể sẽ bỏ lỡ tiết sau của em. Nhưng mà không sau, tôi sẽ bảo giáo viên dạy bù cho em."

"Cám ơn hiệu trưởng Ngô." Thiếu niên cười tủm tỉm gật đầu. Được thầy cô nhờ vả tưởng rằng sẽ sinh kiêu ngạo không ngờ lại là học sinh ngoan hiểu lễ như vậy.

Hiệu trưởng không có ý định rời đi, ngồi không nhúc nhích. Chẳng biết là hiếu kỳ hay đang vô thức bảo hộ học sinh trường mình không bị cảnh sát độc hại. . . . . .Thật là kỳ quái, rõ ràng là cơ quan chấp pháp vì nhân dân phục vụ, bách tính nơi này lại sợ hãi bọn họ. Là ai ở chỗ bọn họ sử dụng quan hệ dựng nên vách ngăn này?

"Ngô chủ nhiệm. Người của các ông ở đây, nhìn thấy thi thể hình như không sợ hãi lắm." Liễu Hạ Khê cười cười, thả lỏng âm điệu một chút. Người ở đây thật đúng là. . .quái. . .nha.

"Thường thấy, không có gì." Hiệu trưởng buông chén trà trong tay, thần sắc phòng bị đã giảm đi rất nhiều: "Nhà ai không có thân nhân qua đời chứ? Trên sông này nha, thường có xác trôi. Anh biết không? Xác nữ ngửa mặt lên trời, xác nam úp vào trong nước đó." Nói xong còn hăng hái bừng bừng, nếu là Lưu Hoa gã có sẵn sàng chịu nói như vậy không. . . . . .Người đó tới cùng đang che giấu những gì? ". . . . . Mấy năm trước bãi cỏ lau. . . . . . Việc ấy á. . . . . ." (Đã bỏ bớt mấy trăm chữ rồi)

Đối mặt với hiệu trưởng thao thao bất tuyệt, Liễu Hạ Khê cứng lưỡi.

Thiếu niên tên Trâu Thanh Hà, vẫn mang theo nụ cười tủm tỉm, lẳng lặng lắng nghe. Chờ hiệu trưởng kết thúc trường thiên của của ông, cậu mới nói: "Chỉ cần không tin quỷ thần, tự nhiên sẽ không sợ hãi, dùng tư tưởng bình thường thì tốt rồi." Làm câu tổng kết, hiệu trưởng đối với lời cậu nói rất hài lòng.

Tiếng phổ thông của Trâu Thanh Hà coi như tốt. Rốt cuộc Liễu Hạ Khê cũng nghe được một vị gần với tiêu chuẩn nhất rồi. Cậu rất tự nhiên, tự mình tìm ghế ngồi xuống. Một đôi mắt to trái phải cao thấp, hiếu kỳ đánh giá Liễu Hạ Khê. Về phần Lý Quả, cậu đã có chút quen mặt. . . . . .Thành thật mà nói là khắc sâu ấn tượng, cả huyện thành cũng chỉ lớn như vậy. Mùa hè lúc vác thùng kem cây đi bán ở trạm xe, hiển nhiên từng gặp cảnh sát tuần tra bắt trộm ở nhà ga ra ra vào vào. Huống chi người này còn đang theo đuổi chị gái, hèn nhát không đảm đương chức trách cảnh sát thực tập. Cậu cố ý giả vờ không nhận ra.

"Tôi muốn cùng bạn học Trâu nói chuyện riêng." Người ngoài đề tài nói chuyện quá nhiều, thời gian qua cũng rất nhanh. Liễu Hạ Khuê đưa mắt nhìn chòng chọc hiệu trưởng, hiệu trưởng có chút khó xử, rốt cuộc vẫn là nhà giáo, nụ cười cứng đờ cũng có thể dễ dàng kéo xuống.

Liễu Hạ Khê nghiêm mặt, lấy ra quyển sổ nhỏ và bút, bắt đầu ghi chép. Trước quét qua cổ tay trái của Trâu Thanh Hà, phía trên có đồng hồ: "Bạn học Trâu, xin tự thuật một chút tình hình cụ thể và tỉ mỉ lúc phát hiện thi thể trên bờ đê kia."

Trâu Thanh Hà ngồi thẳng người, nụ cười trên mặt cũng biến mất. "Em sáng sớm ra khỏi nhà vào lúc 5h51. Ừm, ngại quá, em có thói quen nhìn đồng hồ." Cậu xin lỗi cười cười.

Liễu Hạ Khê cổ vũ hướng cậu gật đầu: "Đây là thói quen tốt."

"Sáng sớm hôm nay sương mù rất lớn. Em mặc dù rất quen thuộc con đường này, đạp xe vẫn chậm hơn so với bình thường. Sương mù ở bờ sông càng dày hơn một chút, căn bản nhìn không rõ mặt sông. Tối hôm qua đổ mưa, mặt đường có chút trơn, em đạp xe trên đường đá cuội. Lúc 6h27' xe đạp của em bị nổ lốp. Lúc này sương mù đã tan một tí, ít nhiều có thể thấy rõ nơi cách vài thước. Em đang ở cách trường học ước chừng một phần ba lộ trình. Cứ tiếp tục như vậy e rằng đừng nói tới trường tự học sớm ngay cả tiết đầu cũng bị trễ. Lúc đến 6h49', phía sau truyền đến tiếng xe kéo. Là một chiếc xe kéo gạch, vì vậy em liền đứng trên đường đón xe, tài xế mới đầu không đồng ý. Kỳ thật thùng xe của chú ấy cũng không kéo đầy gạch. Suy cho cùng vẫn là người tốt, chú ấy rốt cuộc đồng ý cho em quá giang tiếp đoạn đường. Lúc em lên xe là 6h54'. Em đang rất vội, không có tâm tình nhìn bốn phía. Anh từng ngồi xe kéo chưa?"

Cậu đột nhiên hỏi một câu như vậy.

Liễu Hạ Khê không ngờ rằng cậu đang nói ngon lành, lại hỏi một câu như vậy, nhất thời phản ứng không kịp.

Lý Quả bên cạnh vẫn không hứng thú lắm ngồi nghe cậu nói nhảm, nhịn không được chọt vào một câu: "Ngồi rồi. Có gì đáng ngạc nhiên đâu." "Vậy à, anh từng ngồi chưa?" Trâu Thanh Hà nhíu mày liếc Lý Quả. Lý Quả bĩu môi quay mặt đi. "Bọn họ nhất định biết nhau, hơn nữa còn nhìn không vừa mắt đối phương." Liễu Hạ Khê nghĩ như vậy.

"Tôi chưa từng ngồi xe kéo." Anh từng ngồi không ít phương tiện giao thông, duy chỉ chưa ngồi xe kéo.

Ánh mắt Trâu Thanh Hà hơi hàm chứa mỉa mai quét qua bọn họ vài lần.

Liễu Hạ Khê nhìn ra trong ánh mắt thiếu niên đầy sự khinh miệt. Có nhận thức thế này: Thiếu niên này xem thường bọn họ, khinh bỉ bọn họ từ tận đáy lòng. Loại ánh nhìn này tồn tại từ đâu ra?

"Tôi chưa từng ngồi." Liễu Hạ Khê ôn hòa nói.

Trâu Thanh Hà nhìn anh vài lần. Sau đó đem ánh mắt chăm chú vào trên hai tay mình, đôi tay kia chưa từng làm qua việc thô nặng, tinh tế, thon dài.

"Ngồi xe kéo rất khó chịu, rất xóc nảy. Ngồi trên đó rất đau, em vừa phải nắm xe đạp vừa phải bắt lấy lan can xe kéo, nếu không sẽ té xuống. Xe kéo ầm ĩ cực điểm che phủ tất cả thanh âm tồn tại xung quanh. Ngay lúc đó em kỳ thật không nhàn rỗi quan sát chung quanh. Đây chẳng qua là trùng hợp." Cậu thoáng dừng lại, đưa mắt chăm chú vào chén trà, Liễu Hạ Khê nhân tiện đem chén trà mình chưa uống đưa cho cậu, cậu cũng không khách khí. Chén trà nọ đã nguội, cậu một hơi uống hết, liếm liếm môi nói: "Trà ngon. Là trà mới của năm nay, hẳn là trà mao tiêm đợt đầu tiết thanh minh trước."

Trong mắt Liễu Hạ Khê, thiếu niên này quen thói kể chuyện dài dòng đây, chung quy vào thời khắc mấu chốt thì dừng lại.

Lúc này, chuông học vang lên. Thiếu niên đưa mắt từ trên chén trà thu về.

"Khi đó, sương trên mặt sông đã hơi loãng bớt. Gần mặt nước có thể thấy được bóng, nhưng xa xa vẫn là sương mù mờ mịt." Sau đó, cậu lại dừng lời, đưa mắt chuyển hướng ngoài cửa sổ.

Liễu Hạ Khê không thúc giục cậu, lẳng lặng chờ đợi đoạn sau.

"Các anh, nhất định đã từ chỗ chú tài xế nghe được, là em phát giác chỗ khác thường bảo chú ấy dừng xe. Em, nhìn thấy trước không phải thi thể. Mà là, một chỗ nào đó ở mặt sông phía trước, chợt giống như không khí sau khi bắn pháo mang theo hạt màu đỏ. Lúc ấy, em nhìn thấy sương mù chính là như vậy. Nói chính xác thì giống màu ám sắc sau pháo hoa. Là màu sắc của vệt đuôi của xuồng máy dùng tay khởi động dầu đánh lửa lưu lại, trong sương mù dày đặc hình thành. Sáng hôm đó em cũng đã nhìn thấy thứ tương tự ấy nhiều lần. Biến mất cực nhanh. Hiếu kỳ hơn là lưu tâm. Kỳ thật đây vốn cũng bình thường, không có chỗ nào đặc biệt. Đắn đo trong lòng, chỉ cảm thấy thú vị. Là cảm giác cực kỳ quái, không giải thích rõ được lý do. Chính là nghĩ hình như đã xảy ra chuyện gì đó. Điều này cũng có cách nói gọi là giác quan thứ sáu nhỉ. Ước chừng bảy tám phút sau, em liền thấy được có người ngã ở đó. Khi ấy, em cảm thấy bất thường, trời lạnh thế này không ai đi ngủ bên ngoài. Huống chi, tối qua còn đổ mưa, nếu là sinh bệnh cũng chỉ ngã trên đường chứ không ai ngã dưới sườn dốc cả. Cho dù bất tỉnh thì đầu cũng phải hướng xuống chứ không phải hướng lên. Nếu là vứt xác, thì sẽ vứt vào sông chứ không vứt trên sườn núi.

"Lúc ấy, chú tài xế không chịu dừng xe, đi ngang qua rồi mới vòng trở lại. Chú tài xế không muốn nhiều chuyện, không chịu xuống xe, em tự mình xuống. Cỏ ở đó ẩm ướt, chắc hẳn hiện trường lưu lại dấu vết của em khiến cho cảnh sát các anh thật sự phiền não rồi. Thi thể là nam giới, ước chừng năm mươi bốn mươi tuổi, em không nhận ra được. Đúng rồi, thời gian lúc phát hiện thi thể là 7h20'. Khi em nhìn thấy, đã tắt thở rồi. Thi thể đã lạnh. Nói cách khác người chết không phải vừa tử vong trong vòng 30 phút đổ lại. Quần áo chỉ có phía mặt hướng xuống đất tương đối ướt, quần so với áo ẩm hơn nhiều. Đặc biệt là vị trí mông, cho thấy ông ấy từng ngồi ở nơi ẩm ướt. Cảm giác của em lúc đó là: Có người cố ý để cho thi thể nhanh chóng bị người phát hiện. Máu xung quanh vết thương đã hóa đen, chỉ là máu trên cỏ cùng máu trên vết thương không khớp, không có máu ai mà tươi như vậy cả. Kỳ quái chính là không có dấu chân cũng không có những dấu vết khác."

Liễu Hạ Khê nghiêm túc nhìn Trâu Thanh Hà.

Vẻ mặt thiếu niên này rất phong phú, lúc thì hai mắt sáng lên, lúc thì sắc mặt lại âm trầm xuống. Nhưng phần lớn thì cau mày, rất nghiêm túc nhìn thẳng anh.

"Khi đó, cảm giác đầu tiên của em là dường như người chết cố ý tự sát. Không hợp lý nha, chung quy cảm thấy không đúng." Nói một hồi, cậu hình như không thích kết luận như vậy. "Anh nghĩ sao?" Cậu hỏi lại một câu như thế.

Lý Quả lúc cậu miêu tả tường tận thi thể liền ra ngoài, hiển nhiên không thích nghe. Vị học sinh cao trung thân thích gì đó với bộ trưởng vũ trang huyện thành này đối với phá án một chút hứng thú cũng không có, thuần túy chỉ là một phần công tác.

"Cậu thích chơi trò trinh thám?" Liễu Hạ Khê cười cười, thiếu niên này đầu óc phi thường. Kể rõ mà trật tự, còn thêm vào suy đoán của bản thân. Loại người này dễ gạt người khác.

Lời này hiển nhiên đánh vào tâm lý của Trâu Thanh Hà, cậu xấu hổ xoay chén trà đùa nghịch: "Có xem một ít tiểu thuyết trinh thám, tác phẩm của Conan Doyle, Yokomizo Seishi, Agatha em đều rất thích, thích nhất Kindaichi Kousuke."

Liễu Hạ Khê cũng thích, máy hát mở ra: "Tôi có trọn bộ《 Holmes phá án tập 》, Agatha và Yokomizo Seishi lại chưa được đủ. Có《Nữ hoàng ong 》,《Thôn tám mộ》,《Ác quỷ thổi sáo đã đến 》"

"《Thôn tám mộ 》,《Ác quỷ thổi sáo đã đến 》? Em chưa xem.《Nữ hoàng ong 》xem rồi, còn xem cả《Gia tộc Inukami》và《Án mạng ở Honjin》." (Bánh Tiêu: Honjin là nơi giống khách sạn dành riêng cho quan to quý nhân và võ sĩ, dân thường không thể vào. Mình thấy trên mạng ghi cuốn này tên là 'Án mạng trong lữ quán' nhưng xét thấy lữ quán thì không đúng, nên để Honjin lun XD)

"Tự mua?"

"Không có, mượn ở thư viện. Nhưng mà, không có ba quyển trước đó." Thật đáng tiếc.

"Sách của Yokomizo Seishi tôi lại có bảy, tám quyển, trong đó còn có《Đảo ngục》,《 Quái nhân đêm sáng 》,《Sự kiện sát nhân di sản trăm tỷ》, 《Vũ hội hóa trang》." Liễu Hạ Khê nhớ kỹ không sót chi tiết nào.

Hai mắt Trâu Thanh Hà sáng lên: "Anh cảnh sát, cho em mượn đọc nhé! Em tên là Trâu Thanh Hà, trâu của cỏ khô thêm bộ tiết, 'thanh' trong 'thanh thủy', 'hà' là 'hoa sen'. Được không anh?"

Tên của cậu Liễu Hạ Khê đã sớm biết, cho dù hai người đều chưa thử tự giới thiệu. Thiếu niên thận trọng, Liễu Hạ Khê cũng nghiêm túc hơn, cơ hồ quên mất nghiêm túc giới thiệu tên mình cũng là một loại nghiêm chỉnh.

"Liễu Hạ Khê, 'liễu' của cây liễu, 'hạ' của thượng hạ, 'khê' là khe nước."

Trâu Thanh Hà cười nói: "Tên rất hay đó, anh Liễu."

Vài câu đối thoại đơn giản, đã cảm thấy khoảng cách giữa hai người lập tức kéo gần lại.

Ánh mắt thiếu niên cũng ít phòng bị, ít khinh miệt và chống đối hơn lúc trước.

"Lúc ấy, ở hiện trường, cậu còn nhìn thấy gì khác không?" Liễu Hạ Khê kéo trở lại chủ đề.

Đem anh trở thành người phe mình Trâu Thanh Hà không ngại thân thiết hơn. "Sạch sẽ gọn gàng, bị cắt chính là động mạch cổ. Theo lý mà nói máu hẳn phải chảy nhiều lắm. Máu quá ít, người thế nào mà máu lại chảy ít đến thế. . . . . .Tay trái người chết là màu đỏ, cũng chính lúc bị cắt động mạch cổ không chết ngay, ông ta còn dùng tay trái ấn vết thương, ngăn cản máu chảy. Nếu, ở đây có sát thủ chuyên nghiệp, em còn tưởng rằng do sát thủ chuyên nghiệp làm. Đương nhiên, nơi này hẳn không tồn tại loại nghề đó. Tự sát khẳng định không phải. Đầu tiên, vết thương không đúng (tự cậu cầm lấy bút, giả bộ cắt động mạch), thử một chút hẳn phải từ trên xuống, nhưng vết thương này lại từ dưới lên, nói cách khác, vị trí của hung thủ lúc đó cao hơn so với người chết. Người chết không có dấu vết vật lộn cũng không đánh nhau, rất rõ ràng là quen biết hung thủ."

Trâu Thanh Hà càng nói càng hưng phấn. "Em nghĩ, hẳn là nên bắt đầu điều tra từ người quen bên cạnh nạn nhân, hung khí phải là dao lam." Thấy Liễu Hạ Khuê không rõ, cậu nhếch nhếch mày: "Vũ khí chuyên dụng của bọn móc túi trên xe đò, bạn học em hay mua gọt bút chì, không phải loại dao lam trên dao cạo râu, một mặt, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp theo, hoặc là ngậm trong miệng cũng được. Em thường thấy bọn móc túi ngậm dao lam trong miệng, bọn chúng cũng không sợ cắt đứt lưỡi. Đặc biệt sắc bén, da có cứng rắn mấy cũng có thể dứt khoát cắt rời."

Đứa nhỏ này. . . . . .Đôi mắt đó tới cùng dùng để nhìn những thứ gì chứ?

"Còn chú ý tới gì?"

"Hồi tưởng một chút, vị trí thi thể hẳn là cách vị trí sương mù màu nâu đỏ một đoạn ngắn. Em thoạt tiên cho rằng giết người vứt xác từ đầu nguồn nước chạy trốn. Sau nghĩ lại. Không đúng nha, thời gian trên không đúng nha. Cũng không có lý do, người sinh sống ở đầu nguồn làm sao lại đem thi thể đặt ở bên bờ? Hẳn phải trực tiếp ném vào trong nước, theo dòng chảy trôi xuống, hơn nữa thi thể ngâm trong nước cũng không dễ dàng xác định thời gian tử vong, xác chết trôi trong nước thì không ai để ý đến nó, nghe nói chảy đến hạ lưu, người hảo tâm sẽ tùy tiện chôn, có rất ít người báo án."

"Nếu phụ cận có xuồng máy thì có khả năng nghe được gì đó, thậm chí mục kích được án mạng." Liễu Hạ Khê sửa sang lại tư liệu một chút, anh đã ghi lại tường tận.

Ngẩng đầu nhìn thấy lông mi thanh tú của Trâu Thanh Hà hết lên lại xuống.

Hảo tâm hỏi thêm một câu: "Thế nào?"

"Xảy ra vụ án mạng này, lúc đi qua đê tâm lý sẽ sợ hãi. Mấy ngày nay em dự định ở tạm ký túc xá, chiều thứ bảy, em có thể tìm anh mượn sách đọc không?"

"Được." Hóa ra, thiếu niên này cũng không phải lá gan lớn đến có thể che trời, cũng biết sợ hãi nha. Liễu Hạ Khê nhìn ra được Trâu Thanh Hà e rằng chỉ lấy danh nghĩa mượn sách để che mắt, so ra càng quan tâm đến tiến trình của vụ án này hơn. Về vụ án này, anh cũng chưa nói được gì, ngay cả hiện trường cũng chưa thấy. E rằng phải đợi báo cáo của pháp y, mới có cơ hội nhìn thấy thi thể. Nhìn ra được đại đội trưởng không tin tưởng gà con mới từ trường tốt nghiệp chưa bao lâu.

Cảm giác bị bên ngoài xa lánh, thật không dễ chịu mà.

"Cậu khi ấy có tiếp xúc với thi thể không?"

"Em còn chưa có gan kia đâu, chỉ dò xét có hô hấp hay không thôi." Trâu Thanh Hà xấu hổ lắc đầu.

"Tôi muốn hỏi một câu không liên quan đến vụ án."

"Anh Liễu hỏi đi, tuyệt không giấu giếm." Trâu Thanh Hà nghịch ngợm lè lưỡi.

"Người nơi này có phải có thành kiến với cảnh sát chúng tôi hay không?"

"Haha." Trâu Thanh Hà nở nụ cười. "Cũng coi như là thế. Quản lý đô thị nè, công an nè, sở cảnh sát, cục vệ sinh này là một đám các ông lớn ăn lương nhà nước, bình thường khẩu khí rất hào hùng, vừa lên sân khấu chính là một đám người. Riêng lẽ ra thì thô lỗ, không làm cho người ta thích nổi. Khiến cho người ta chán ghét cũng là những người đó. Người tính tình tốt như anh Liễu không nhiều lắm."

"Ý? Không biết là các đồng sự không tốt với quần chúng à." Liễu Hạ Khê mở to hai mắt, cũng không có cảnh sát ức hiếp quần chúng nhân dân tồn tại.

"Vị đại đội trưởng kia của các anh, giọng thô giống như luyện sư tử hống. Không lo thiếu người của ổng."

Đem quan hệ cảnh dân khuấy đến bế tắc chính là giọng nói lớn của đại đội trưởng? Không ngờ. . . . . . Hoặc nói là, ấn tượng của cư dân nơi này với cảnh sát chỉ dựa vào vẻ ngoài? Đại đội trưởng xem như người làm việc cực kỳ có trách nhiệm sao? Anh cũng không thể khẳng định. Đại đội trưởng làm người thô lỗ là thật. . . . . .Có thể khẳng định chính là đại đội trưởng tuyệt đối không phải ác nhân.

"Em có thành kiến với chúng tôi?"

"Dạ." Trâu Thanh Hà không phủ nhận.

Con nít không nói dối.

"Lý do từ đâu? Lý do tạo nên thành kiến là. . . . . ?"

"Em nhìn thấy một vị hình cảnh lúc bắt trộm, bắt sai người còn không thừa nhận, còn đánh người ta bị thương." (Đây thuần túy là ấn tượng chủ quan của cá nhân đồng chí Tiểu Trâu, chân tướng thế nào không thể biết được. Sức quan sát của đồng chí Tiểu Trâu cũng không cao).

"Có loại chuyện này? Là xảy ra khi nào?"

"Quên đi. Em cũng biết mình vơ đũa cả nắm. Hành vi của một người không đại biểu cho hành vi của tổng thể, anh Liễu sẽ không như thế. Dân thường nhỏ bé đối với cơ cấu quyền lực có sự sợ hãi bản năng đó."

"Cũng không nhất định như vậy chứ?" Khẩu khí không thể khẳng định.

"Không nghiên cứu sâu loại hiện tượng xã hội này được, phần lớn mọi người không sợ. Nói thí dụ như em nè, em sẽ không sợ."

Liễu Hạ Khê khép sổ lại, nhẹ gõ đầu cậu: "Tôi thấy em còn gì không sợ chứ."

"Sai, đương nhiên cũng có chuyện và người đáng sợ." Trâu Thành Hà khoa trương ôm đầu nói: "Đánh hỏng đầu của em, anh phải đền một cái cho em đó."

Liễu Hạ Khê nở nụ cười, bỏ quyển sổ vào túi xách nói: "Hôm nay cám ơn em. Có lẽ, còn có thể tìm em thẩm tra tình huống. Để thuận tiện có thể lưu lại địa chỉ và số điện thoại không?"

"Thời gian đi học em đương nhiên ở trường." Trâu Thanh Hà tính tình sảng khoái, rất dứt khoát viết xuống địa chỉ nhà. "Trong nhà không có điện thoại đâu."

"Nhớ lại phát hiện gì có liên quan đến án mạng sáng sớm hôm nay cũng có thể gọi điện hoặc tới nhà tìm tôi." Liễu Hạ Khê lưu lại tờ giấy ghi cách thức liên lạc với mình cho cậu.

Lý Quả ở cửa trường học chờ anh. Thanh niên chưa lớn, hàm răng đã bị khói thuốc hun vàng. Dưới đất đã có một đống đầu lọc. . . . . . Thật sự tai hại! Có thể được xem là kẻ nghiện thuốc. Thế này giống như nhiều phiền não cần thuốc lá đến giải cứu?

Chờ anh còn có tài xế xe mô tô cảnh dụng chở bọn họ - hình cảnh Tiểu Uông.

Tiểu Uông đã dạo một vòng trở về đón bọn họ.

"Thân phận người chết đã xác nhận. Là người Quảng Đông họ Lâm, là con buôn cá chuyên môn đến nơi này của chúng ta mua lươn, rùa, ba ba. Nghe nói trên người có tổng cộng hơn chục vạn." Tiểu Uông cung cấp tin tức cho bọn họ.

"Woa! Thật có tiền!" Lý Quả than thở. Kỳ thật hắn đã nghe qua một lần, nói một câu than thở chiếu lệ.

"Chỉ sợ là tiền rước họa, bên cạnh thi thể căn bản không nhìn thấy tiền." Tiểu Uông búng tay vang một cái. "Hơn chục vạn nha, cũng đủ để người ta phạm tội rồi."

"Đúng vậy." Lý Quả đồng ý nói.

Liễu Hạ Khê cười, hình thức tung hứng của hai người kia rất thú vị.

"Sao không lên xe?" Tiểu Uông đã khởi động xe.

"Tôi đi bộ về được rồi." Liễu Hạ Khê muốn tận mắt nhìn hiện trường phát sinh án, hai người này e rằng không có hứng thú, không bằng tự đi một mình tốt hơn. "Các cậu trở về trước đi."

Tiểu Uông nhìn anh. "Được rồi."

Lý Quả quay đầu lại nhìn thoáng qua Liễu Hạ Khê, nhỏ giọng hỏi Tiểu Uông: "Vậy được chứ? Anh ấy tự mình hành động?"

"Không sao." Tiểu Uông không cho là đúng. "Không hòa đồng mà. Đại đội trưởng cho rằng anh ấy nán lại với chúng ta không lâu đâu. Muốn làm thế nào tùy anh ấy."

Một mình đi trên đường mòn nhỏ giữa ruộng, tràn đầy cảm xúc.

Phương bắc mùa này nhất định đồng xanh thăm thẳm lá phong xanh tốt đong đưa trong gió.

Nơi này vẫn luôn nhàn nhạt ấm áp uyển chuyển như thế.

Lá cây vẫn chưa thoát ly toàn bộ nằm trên nhánh cây, ố vàng mà tủi hờn. Có vài cây thường xanh càng khí phách đường hoàng, cúc dại ven đường thờ ơ nở ra nụ hoa.

Hai ba người đi bộ trên đường, chắp tay sau lưng, nghiêng đầu mang theo tinh thần nhàn tản không cùng nhật nguyệt tương tranh mà mạn bước, lơ đãng giẫm lên vài cọng cỏ hay tùy tiện có thể gặp phải phân gà, phân chó, phân trâu.

Thấy anh đến, người vốn đang nói đến cao hứng bừng bừng cuống quít ngậm miệng lại, Liễu Hạ Khê thậm chí nghĩ dân chúng chiều cao trung bình 1m69 đối với thân hình cao từ trong xương của anh có ý phòng bị.

"Không ăn nhập." Đây là kết luận của bản thân Liễu Hạ Khê đối với người ở đây.

Liễu Hạ Khê hoài niệm thiếu niên tên Trâu Thanh Hà vừa rồi vứt bỏ đề phòng đối với người khác quê như anh.

Đây là sức hấp dẫn của văn học.

Gió nơi này khô ráo. . . . . Hôm nay thời tiết thật không tồi, ánh mặt trời xóa sạch hơi lạnh chưa đủ đe dọa tới con người. Nhìn nông dân thanh nhàn một bên phơi đậu tương, một bên bưng ghế nhỏ híp mắt phơi nắng trước cửa nhà. Trái đất có chuyển động nữa hay không cũng chẳng liên quan gì đến bọn họ sao?

Nhận xét

  1. Lúc đến 6h49', phía sau truyền đến tiếng xe kéo. Là một chiếc xe kéo gạch, vì vậy tôi liền đứng trên đường đón xe, tài xế mới đầu không đồng ý. Kỳ thật thùng xe của chú ấy cũng không kéo đầy gạch. Suy cho cùng vẫn là người tốt, chú ấy rốt cuộc đồng ý cho tôi quá giang tiếp đoạn đường. Lúc tôi lên xe là 6h45'. Tôi đang rất vội, không có tâm tình nhìn bốn phía. Anh từng ngồi xe kéo chưa?"

    Mình có thắc mắc đoạn này, sao 6h49' mới thấy xe kéo mà 6h45' đã lên xe rồi :p

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Xin lổi là ta type nhầm :3 6h54 ta đã sửa :3 cám ơn nhé!

      Xóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,