Chuyển đến nội dung chính

Hóa Vụ - Chương 1.6


Sương mù đỏ - 06

Có chút nhớ nhung huyện thành nho nhỏ rồi.

Rốt cuộc cũng đã tới.

Liễu Hạ Khê đưa mắt chuyển tới ngoài cửa sổ, ý? Nhìn thấy ai kia. . . . . .Trâu Thanh Hà!

Cửa bến xe, thiếu niên học sinh trung học Trâu Thanh Hà bày một quầy thuốc lá, đang bán thuốc lá. Em ấy không phải muốn chuẩn bị thi tốt nghiệp sao? Thế nào có thời gian rãnh rỗi ở đây bán hàng?

Xuống xe, Lý Quả thét to mời người giúp hắn chuyển hành lý. Giải phóng tay chân Liễu Hạ Khê, dọc theo đường đi này anh thành lao công miễn phí của Lý Quả, thật mệt.

Liễu Hạ Khê cao hứng, có thể nhìn thấy Trâu Thanh Hà tâm tình rất tốt. Anh đi tới cạnh quầy thuốc lá của Trâu Thanh Hà, gõ gõ quầy thủy tinh nhỏ. Trâu Thanh Hà đang cầm sách đọc, đầu cũng không nâng: "Ông anh muốn thuốc lá loại gì?"

"Học sinh không đi học, làm cái gì đấy?" Anh đưa tay sờ sờ đầu của cậu, tóc ngắn củn, có thể tự trượt khỏi kẽ tay.

"Ý? Là anh Liễu." Trâu Thanh Hà cười, bên trái có lúm đồng tiền nhợt nhạt. Lần trước hình như không chú ý tới lúm đồng tiền này nha, rất nông. "Anh Liễu là từ vùng khác trở về sao?"

"Đúng vậy, đi công tác." Liễu Hạ Khê né người qua, có người sang mua thuốc, anh đã cản đường.

Lấy thuốc, thối tiền, nhìn động tác của thiếu niên vô cùng thuần thục tiến hành hoạt động mua bán. E rằng đã làm nghề này một thời gian rồi. Chẳng biết vì sao, nhìn thiếu niên nhỏ tuổi này kiếm sống vất vã, trong lòng chua xót.

"Buôn bán có tốt không?"

"Bình thường à." Quần xám cũ chỉ tới cổ chân, có chút ngắn. Thấy ánh mắt Liễu Hạ Khê chăm chú vào nơi đó, ngượng ngùng mà lui lui cổ chân.

Động tác dễ thương, Liễu Hạ Khê cười. Lòng tự tôn của đứa nhỏ này khá mạnh. Anh hỏi: "Chừng nào dọn hàng?"

"Lúc nào cũng được ạ."

"Có muốn đến chỗ anh không, lấy sách cho em xem." Liễu Hạ Khê tiện tay cầm một bao thuốc nhập khẩu "Anh mua bao này."

Trâu Thanh Hà xấu hổ cười, kề tai nói nhỏ: "Đây là thuốc giả, nhưng mà em bán không mắc, anh Liễu muốn thương hiệu riêng sao?

Liễu Hạ Khê chỉ cảm thấy hơi thở thiếu niên tươi mát, xẹt qua bên tai có chút ngứa ngáy tê dại. Anh buông thuốc: "Không có hiệu đặc biệt muốn hút. Em nói xem loại nào tốt hơn?"

"Khẩu vị của anh Liễu là nhạt hay nồng?"

"Nhạt một chút đi."

"Loại này. Có chút vị bạc hà, cũng không đắt."

Trâu Thanh Hà thu dọn quầy thuốc nhỏ, dùng khóa khóa kỹ, đẩy đến phòng thường trực, chào hỏi ông già ở phòng thường trực. Đi cùng Liễu Hạ Khê. "Bình thường thứ bảy chủ nhật em bán thuốc ở đây, trời nóng thì bán kem cây, phí sinh hoạt một tuần phải dựa vào nó. Trước lễ tết năm mới, em sẽ theo xe đến từ vùng khác đưa chút trò nhỏ đặt trước mặt tiền cửa hiệu của người khác bán." Trâu Thanh Hà hài lòng với phương thức sinh tồn của mình.

Trâu Thanh Hà trừng lớn mắt to vốn đã không nhỏ: "Anh Liễu, phòng của anh thật lớn nha! Đãi ngộ của đơn vị các anh thật tốt."

Liễu Hạ Khê cười: "Đãi ngộ của nhân viên chấp pháp là có tiêu chuẩn quốc gia. Đây chính là nhà tiêu chuẩn, hai phòng một sảnh, hơn năm mươi mét vuông, cũng không tính là lớn, đối với đàn ông độc thân mà nói đủ dùng."

"Có thể đi tham quan không?" Trâu Thanh Hà một bên nhìn một bên tắc lưỡi: "Còn có WC và phòng bếp. Có thể xem phòng không?"

"Được chứ." Liễu Hạ Khê thay quần áo bẩn ra: "Em cứ tự nhiên, anh muốn tắm trước, cả người bụi bặm."

Liễu Hạ Khê mở cửa một gian, chính giữa treo một bao cát lớn, có các loại dụng cụ tập thể hình, hiển nhiên chỉ dùng để rèn luyện thân thể mới dùng rồi? Thật sự là lãng phí quá, chiếm cả một gian phòng trống như vậy.

Từng gian phòng khác: Giường lớn, vỏ chăn màu lam nhạt, xinh đẹp. Tủ áo khoác, dựng song song giá sách, tất cả đều tràn đầy sách, quả nhiên là rất nhiều tiểu thuyết trinh thám, những thứ khác như《 Tâm Lý Học 》, 《 Pháp Y Học 》,《 Luật hình sự nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa 》có thể là sách chuyên nghiệp. Bộ sách chuyên nghiệp thật dày tựa như gạch, Liễu Hạ Khê đặt xuống loại sách không dùng để giết thời gian này, không đủ tâm lực chỉ sợ gặm không vào. Không có hứng thú.

Trâu Thanh Hà rút quyển sách 《 Sự kiện sát nhân quán rượu Mèo Đen 》, vừa nhìn đã mê mẩn.

"Tách." Ngọn đèn bên trong sáng lên. "Tối như vậy mà đọc sách sẽ cận thị đó." Liễu Hạ Khê vừa tắm xong tóc vẫn còn ẩm ướt, tiến đến lấy máy sấy tóc, mới nhìn thấy cậu đang đứng trước trước cửa sổ dưới ánh trời chiều mờ nhạt đọc sách.

Mới 5h chiều, sắc trời đã tối sầm. "Gấp gì chứ, muốn đọc sách có thể mang về đọc mà."

Trâu Thanh Hà xấu hổ cười: "Cầm sách lên rồi thì không nỡ buông xuống."

Đoạt lấy sách từ trên tay cậu: "Phải tập trung vào bài vở, đã vào thời gian chạy nước rút rồi."

"Hắc hắc hắc, có khi bị sách giáo khoa làm cho không thở nổi, đọc sách giải trí có thể thả lỏng, cái này gọi là lao động thanh nhàn kết hợp."

Liễu Hạ Khê không khách khí gõ đầu cậu: "Còn lao động thanh nhàn kết hợp cơ đấy, lại đây, giúp anh sấy tóc."

Trâu Thanh Hà theo anh đến phòng khách "Anh, tóc của anh thật cứng! Người tóc cứng tính tình rất thối."

"Không có căn cứ khoa học." Liễu Hạ Khê nhíu mày. Sâu bên trong ký ức, lời này, cũng từng nghe người khác nói. Dĩ nhiên không muốn nhớ lại cả người lẫn chuyện. . . . . . .Trâu Thanh Hà không phát hiện thần thái của anh khác thường, một bên sấy tóc, một bên hỏi: "Anh Liễu, hung thủ bắt được chưa?"

"Còn chưa đâu, em biết vụ án phá rồi hả?"

"Không biết, thuận miệng hỏi một chút."

"Có tới tìm anh không hả?"

"Không có, không định tới quấy rầy. Em cũng là giữa trưa hôm nay mới từ trường trở về. Mơ hồ nghe người đi trên đường nhắc tới, có mấy phiên bản cũng không biết đâu là thật. Một số nói là 'giết người vì tình, người chết có một tình nhân. Cô gái kia rất hư vinh, sau khi theo người chết quẳng tên bạn trai lúc trước. Đối phương ấm ức nên giết người chết'; Hai nói là 'Giết người vì tiền, người chết là kẻ có tiền, tên giết người sau khi đoạt tiền thì diệt khẩu'; Ba nói là 'Đồng bọn nổi lên tranh chấp, một kẻ trong đó giết người chết'."

Liễu Hạ Khê nở nụ cười: "Theo anh được biết, loại thứ hai và loại thứ ba tổng hợp xem như gần nhất với đáp án, hoặc là ba loại đều có trộn lẫn trong đó đấy. Người chết ở huyện Nam Thủy có một người chuyên giúp y thu mua nguồn hàng. Người này là anh trai của tình nhân y. Hợp tác vốn cũng tốt, đột nhiên mọc ra một vị anh họ. Vị anh họ này tâm thuật bất chính, vốn có tiền sử bất lương. Hắn thông đồng với anh trai của tình nhân kia, động tay động chân trong nguồn hàng. Người chết tổn thất rất lớn, cãi nhau với họ, lần này kiên trì không chịu nhận hàng. Hai người kia lúc thu mua hàng hóa phỏng chừng chỉ dùng tiền của mình, người chết không thu hàng, tiền bọn họ liền không lấy lại được. Trực tiếp động thủ đoạt tiền, cùng nhau giết người chết."

"Ố ồ, thì ra là thế. Bọn họ lái xuồng máy sao?"

"Đúng vậy. Bọn họ đưa người chết đi đón tàu sớm. Cũng đã lái thuyền bỏ trốn rồi."

"Vụ án đã phá à." Trâu Thanh Hà thất thần, tùy ý đáp.

"Sao có vẻ mất hứng?"

"Không đâu ạ. Em còn tưởng rằng vụ án này phải kéo dài một thời gian nữa. Không quen với sự dũng mãnh phi thường của các anh."

"Đừng xem thường cảnh sát Trung Quốc nha. Người bị tình nghi là hướng phía tây chạy trốn đến miền núi Vân Quý. Đại đội trưởng tự mình đuổi theo đó." Liễu Hạ Khê tiếp nhận máy sấy tóc trong tay cậu.

"Xem ra, là em có thành kiến." Trâu Thanh Hà gật đầu.

Liễu Hạ Khê cũng không giấu giếm, sau khi đem những thứ mình biết và suy đoán được sắp xếp lại nói cho Trâu Thanh Hà nghe.

"Trước nói từ người chết Lâm Tường Cường này đi: Ban đầu là một dân trồng rau. Trong lúc vô tình biết được lươn, ba ba, rùa ở nơi này của các cậu rẻ hời. Trước nghĩ cách gom góp vốn trực tiếp đến nơi này. Quả nhiên để cho y ở chỗ này tìm được nguồn hàng. Vào nam ra bắc lợi dụng giá cả hai nơi chênh lệch dần dần có chút tiền, đem phòng ốc trong nhà tân trang. Thậm chí ở chỗ này nuôi gái. Tâm càng lúc càng lớn. Vì vậy, đã nghĩ tới phương thức trữ hàng này, cam đoan nguồn hàng. Y thuyết phục anh trai của bồ nhí Trương Anh giúp y thu hàng trữ nuôi cá các loại. Dưới sức hấp dẫn của đồng tiền, tâm mắt của anh em Trương gia cũng phát sinh biến hóa. Đúng rồi, trong đó, Lý Vệ Tiền sắm vai một nhân vật trọng yếu. Hắn là kẻ xấu xa, xúi giục Trương Kiện trộn lẫn trong nguồn hàng. Người chết bị tổn thất rất không vui, phỏng chừng nể mặt mũi tình nhân cũng không làm quá to chuyện. Anh đang nghĩ, Lý Vệ Tiền cũng nhìn đúng điểm này, mới không lo ngại gì. Người chết cuối cùng không thể nhẫn nhịn nữa. Hẳn là trở mặt. Vì vậy, Lý Vệ Tiền bí quá hóa liều, đoạt tiền người chết, động thủ giết y."

"Tại sao cho rằng là Lý Vệ Tiền động thủ, mà không phải Trương Kiện?"

"Việc này hả, nghe nói Lý Vệ Tiền từng có tiền án. Nói cũng phải, không chừng là Trương Kiện động thủ." Liễu Hạ Khê nở nụ cười: "Anh cũng bị ảnh hưởng bởi ấn tượng ban đầu. Lần đầu tiên động thủ thương tổn người rất khó khăn. . . . . .Nhưng mà, có người có lần đầu thì dễ dàng có lần thứ hai động thủ thương tổn người khác. Dù sao, bọn họ đã vượt qua phòng tuyến tâm lý của mình."

"Có lẽ vậy. Xin mời tiếp tục."

"Trước không nói hai người này ai là người đầu tiên động thủ. Người chết, bị thương cũng không chết ngay lập tức, mà trốn khỏi xuồng máy. Hai người kia giết người có chút sợ hãi, lập tức mở xuồng máy chạy trốn. Người chết hoảng sợ không chọn đường, vì vậy. Muốn tìm người cầu cứu. . . . . . .Không nhìn thấy thi thể không cách nào xác định tình hình vết thương của y. Cũng không biết thời gian tử vong. Thanh Hà, chuyến thuyền đầu tiên ở nơi này của các em là mấy giờ sáng?"

"Thuyền, em chưa từng đi. Tuyến xe sớm thì em biết. Mùa hè là 5h45' lái xe, mùa đông là 6h15'. Thuyền cũng có thể vào khoảng thời gian này nhỉ?"

"Sớm như vậy sao. . . . . .Trên thời gian thì hợp lý. Nếu như chuyến thuyền sớm đầu tiên từ hơn 5h đến 6h, người chết hơn bốn giờ đáp xuồng máy cũng hợp lý. Ra ngoài thuộc loại chuyện bình thường, chỉ là sương mù lớn như vậy, thuyền có thể lái được sao?"

"Mùa đông sương mù nhiều, trên thuyền có đèn chiếu sương mù mà, có khi hơn 9h sương mù còn chưa tan nữa. Không có đèn chiếu sương mù làm sao di chuyển trên sông?"

"Vậy hả. . . . . . Anh cũng đâu biết được. Anh là người phương bắc. Haha. . . . . ."

Thời gian lặng lẽ biến mất giữa câu chuyện của bọn họ.

"Thứ tiền này quả nhiên là một trong ba yếu tố lớn cấu thành phạm tội." Trâu Thanh Hà cảm khái.

"Ba yếu tố lớn phạm tội là gì?" Liễu Hạ Khê buồn cười.

"Tiền, sắc, diệt khẩu. Mặt khác còn có tính ngẫu nhiên: sát thủ liên hoàn tâm lý biến thái giết người, không có nhân tố gì, không khác mấy với sát nhân." Trâu Thanh Hà gật gù đắc ý.

"Được rồi. Xem em ra vẻ chuyên gia kìa. Chuyện trên đời vài câu có thể đơn giản tóm tắt được sao?" Liễu Hạ Khê cười nhìn đồng hồ: "Đã trễ thế này, mời em ăn cơm."

"Không được." Trâu Thanh Hà ngượng ngùng. "Em về nhà ăn."

"Con nít đừng có rầy rà như vậy, ý tốt của người khác, khiêm tốn tiếp nhận. Còn từ chối nữa sẽ thành kiêu."

Nhìn đứa nhỏ này ăn đến vui sướng, tâm tình Liễu Hạ Khê rất tốt. "Anh Liễu cũng ăn đi." Trâu Thanh Hà đẩy cho anh đĩa rau, Liễu Hạ Khê lại không ăn được cay: "Rất dễ ăn, từ từ là có thể ăn cay." Trâu Thanh Hà dụ dỗ nói.

"Oa ô! Muốn chết luôn!" Chắc lưỡi, thật sự rất cay, liên tục uống nước. Liễu Hạ Khê thật vất vả đè xuống vị cay. Hỏi thiếu niên cười đến mức giống như hồ ly. "Ngày mai dự định làm gì?"

"Ngày mai, buổi sáng ở nhà làm bài tập, xế chiều đi bán thuốc lá. Anh Liễu, có chuyện gì sao? Ưu tiên chuyện của anh Liễu."

"Tốt lắm, giúp anh hiểu rõ hoàn cảnh xung quanh nhé, ở phụ cận đi dạo loanh quanh một chút. Có thể mượn xe đạp không? Đúng rồi, xe đạp của em sửa tốt chưa?"

"Sửa tốt rồi, nói đến thật tức giận! Trên bờ đê có đinh, lốp xe bị đâm thủng."

"Cây đinh?"

"Cây đinh dài khoảng hai tấc, đến tận ba cây luôn."

"Khoảng hai tấc, đại khái là dùng cho gia cụ rồi."

"Đại khái là vậy, cũng không biết ai vác đinh đi. Túi thủng cũng không biết, đinh theo đó rơi ra không cẩn thận gây họa cho em. Xem ra vận khí em thật không xấu bình thường đâu."

"Còn tin vận khí hả." Liễu Hạ Khê đột nhiên trầm mặc, nâng cằm, lâm vào trầm tư. Trâu Thanh Hà nhu thuận, không quấy rầy anh.

"Anh, nghĩ ra chuyện gì rồi?" Thấy anh ngẩng đầu, Trâu Thanh Hà vội hỏi.

"Cây đinh nọ còn giữ không?"

"Dạ còn, có thể đóng đồ nên em giữ lại." Trâu Thanh Hà hưng phấn giơ tay, nặn nắm đấm. Mờ ám hô một tiếng: "Da! Có phải có thứ gì linh quang chợt lóe trong đầu không?"

Liễu Hạ Khê buồn cười, gõ đầu cậu. "Sức tưởng tượng thật phong phú mà."

"Lấy cây đinh đến đưa cho anh." Liễu Hạ Khê vô thức chớp mắt, đây là đặc thù của anh lúc động não. Chẳng biết sao, có đứa nhỏ này bên người. . . . . . .Hứng thú đối với vụ án của mình càng lớn hơn. Đứa nhỏ này thật có chút như chất xúc tác trong phản ứng hóa học. . . . .Biểu lộ nhiệt tình thật sự đối với chân tướng. . . .Không. . . .Chính xác mà nói, ánh mắt tín nhiệm và sùng bái đúng hơn. Có loại cảm giác hư vinh được trở thành thần thám tràn đầy trong lòng. Trên miền đất xa lạ bản thân vẫn có chút tịch mịch, từng chút thành thật đối đãi với nhau có thể chuyển sự ấm áp sang. "Bằng không, em trở về tắm rửa thu dọn quần áo, tối nay ở lại chỗ anh nhé. Chờ một chút, chúng ta cùng đến bệnh viện nhân dân. Suy luận của anh cần sự thật để nghiệm chứng."

"Đến bệnh viện nhân dân? Anh bị bệnh?" Trâu Thanh Hà lo lắng nhìn anh, ánh mắt cao thấp dò xét, nhìn không ra chỗ nào khác thường mà.

"Không phải, trong huyện không có pháp y chuyên môn. Thi thể ở bệnh viện nhân dân do một vị bác sĩ kiểm nhiệm pháp y." May là trước kia hiếu kỳ đã từng nghe được.

"Hay quá." Trâu Thanh Hà vui sướng lên tiếng.

Liễu Hạ Khê cùng cậu trở về nhà của Trâu Thanh Hà.

Buồn bã. Điều kiện sống của đứa nhỏ này không tốt, mới có màu sắc của thiếu dinh dưỡng ánh trên da.

Trong nhà không ai, cửa đóng.

Đèn ảm đạm, ánh sáng như vậy có thể đọc sách sao? Thật sự là kỳ tích, mắt đứa nhỏ này vậy mà không cận thị.

Anh không vào nhà được, anh người cao to, ngay cả xoay mình cũng khó khăn. Trâu Thanh Hà xấu hổ mặt đỏ lên, lần đầu vì nhà mình nghèo mà cảm thấy khó chịu.

Ra cửa, tay Liễu Hạ Khê ôm lấy bả vai cậu siết chặt.

"Anh Liễu thương hại em sao?" Thân thể Trâu Thanh Hà cứng đờ, thanh âm trở nên lạnh lùng cứng nhắc.

Lòng tự tôn của đứa nhỏ tương đối mạnh! Tim Liễu Hạ Khê căng thẳng, cười to: "Ngốc, nam tử hán phải tay trắng dựng nghiệp mới là bản lãnh thật sự, từ xưa anh hùng chớ hỏi xuất xứ, từ nô lệ đến tướng quân khắp nơi đều có, em có kém gì ai? Lại muốn cùng ai so sánh?"

Trâu Thanh Hà thư thái. "Hắc hắc, nói cũng phải, em cũng cho là thế. Tuyệt sẽ không kém gì ai đâu." Cậu có tự tin đối với mình. Anh Liễu thật sự đáng giá kết bạn! Giờ khắc này, nội tâm của cậu thề: Cả đời này sẽ kính trọng Liễu Hạ Khê như anh trai ruột.

"Có bài thơ rất hay, thích hợp với cảnh này đấy:

'Đức ấy mà cuồng sinh vậy. 
Giữa lúc ngẫu nhiên, kinh quốc phủ bụi mờ, huyết thống áo đen. 
Có rượu chỉ tưới nơi đất Triệu, ai sẽ hiểu cho nghĩa này. 
Không chung chí hướng, lại thành tri kỷ. 
Mắt xanh hát vang câu chưa già, hướng bình rượu, lau tẫn lệ anh hùng. 
Quân mất, trăng như nước. 

Cùng quân đêm này say sưa chờ đợi.
Lại tùy người, mày ngài dao trác, cổ kim cùng kị.
Thân thế xa vời sao đủ hỏi, gác lên nụ cười nhạt mà thôi.
Suy ngẫm, từ đầu đã nuốt lời.
Một ngày tâm hẹn ngàn kiếp còn đó, duyên phận kiếp sau, chỉ vì người mà kết.
Trọng lời hứa, quân phải nhớ.' 

Đây là《 Kim Lũ Khúc 》tặng tri kỷ Lương Phần của Nạp Lan Tính Đức thời Thanh triều.

Tiếng phổ thông tiêu chuẩn, mỗi câu từ đọc đến trầm bổng du dương, vô cùng dễ nghe.

Tối nay, ánh trăng thanh minh, như nước chảy qua đá.

Trâu Thanh Hà ngẩng mặt, chân chính sùng bái Liễu Hạ Khê: "Anh Liễu đến nơi này, là bị mai một rồi."

Liễu Hạ Khê lắc đầu: "Anh đang suy nghĩ, chúng ta kiếp trước là tri kỷ, tới đây mới có 'duyên phận kiếp sau, chỉ vì người mà kết' này chính là vì quen biết em đấy." Liễu Hạ Khê cười, cúi đầu nhìn vào trong ánh mắt của Trâu Thanh Hà.

Ánh mắt trong suốt thông thấu nọ, khiến cho tim Trâu Thanh Hà có chút hoảng khó hiểu.

"Tiểu Hà! Em đi đâu đó?" Sau lưng đột nhiên truyền đến thanh âm của chị Trâu Thu Cúc.

Trâu Thanh Hà quay đầu lại, thấy được vẻ mệt mỏi tràn đầy trên mặt chị gái ở phía sau. Có chút kỳ quái, sao chị lại xuất hiện ở hướng ngược đường về nhà? Đi tới: "Chị, tan tầm rồi. Vị này chính là anh Liễu, tối nay em ở lại nhà anh ấy. Anh Liễu, đây là chị gái em."

Trâu Thu Cúc theo phía sau nhìn trong chốc lát. Đã sớm nhận ra vị cảnh sát vóc người cao lớn kia. Chỉ là rất khó hiểu anh tại sao đi cùng em trai mình. Cũng không biết là tâm trạng thế nào, cô thế mà lại theo dõi bọn họ. Em trai xách túi nhựa đựng gì đó? Còn vô cùng phấn khởi nói chuyện với đối phương, trầm tư một lát rồi mới lên tiếng.

"Xin chào." Liễu Hạ Khê vươn tay.

Trâu Thu Cúc nhíu mày, đối phương giả vờ không nhận ra cô? "Vết thương của anh đã tốt chưa?"

"Không sao nữa. Mới tan tầm à." Không biết xưng hô với cô ấy thế nào cho tốt đây, gọi cô không đúng, bà cũng không hợp, cô nương càng cấm ngữ, em càng gọi không nên lời.

"Hai người quen nhau?" Trâu Thanh Hà hiếu kỳ.

"Từng ngồi chuyến xe của chị gái em."

"Chị, bọn em đi trước." Trâu Thanh Hà càng quan tâm đến ba cây đinh có khả năng rút ra logic suy luận hơn.

Đi xa rồi, Trâu Thanh Hà rốt cuộc vẫn tò mò: "Anh Liễu, anh bị thương ở đâu?"

"Ở trên xe gặp phải kẻ cắp, không cẩn thận bị cắt vào tay, đã kết vảy rồi. Gặp được cái loại dùng dao lam đúng như lời em nói đó."

"Đáng giận thật, năm mới tết đến trộm cắp càng nhiều, những người không làm ăn đàng hoàng này thật sự đáng giận."

Bọn họ tới bệnh viện rồi, bác sĩ Lưu phụ trách giải phẫu thi thể đã tan tầm, sau khi hỏi số điện thoại bác sĩ Lưu, Liễu Hạ Khê không thể chờ được mà gọi điện thoại đến.

"Nguyên nhân chết của Lâm Tường Cường? Chờ một chút, tôi ngẫm lại tý. . . . . .Động mạch cổ bị cắt đứt, không kịp thời cầm máu, mất máu quá nhiều, hơn nữa nhồi máu cơ tim. . . . . .Là đột tử."

"Nhồi máu cơ tim?"

"Chính là tim bị đòn nghiêm trọng, chính xác mà nói, là bị người một cước đá trúng tim."

"Động mạch cổ bị thương tình huống thế nào?"

"Nếu cứu chữa kịp thời, có thể sống, mức độ cắt ước chừng không tới một phần ba."

"Thời gian tử vong?"

"Rạng sáng chừng khoảng 5h đến 5h30. Tôi nhớ rõ. . . . . .Báo cáo khám nghiệm tử thi đã ghi lại tường tận rồi mà."

"Thật ngại quá, đã quấy rầy. Tôi đi công tác, còn chưa kịp nhìn thấy bản báo cáo nọ. Cám ơn bác sĩ Lưu."

"Vụ án này không phải đã kết thúc rồi sao?"

"Đúng vậy, tham gia vụ án này, không biết toàn bộ tình huống có chút không tiện."

Liễu Hạ Khê để điện thoại xuống, đem sổ ghi chép bỏ vào túi. Nhìn thấy Trâu Thanh Hà đang nhàm chán ngồi đợi trên ghế chờ khám ôm túi quần áo đồ dùng, đầu dựa vào tường, quần rộng thùng thình thấp thoáng đường nét bên ngoài, lộ ra đôi chân gầy yếu.

"Anh Liễu xong rồi à." Thấy anh bước tới, Trâu Thanh Hà đứng lên. Cậu 16 tuổi, 1m72 trong đám người địa phương không tính là lùn. Không thể so sánh, đứng bên cạnh Liễu Hạ Khê lập tức phân rõ ranh giới người hai miền nam bắc.

Nhìn ra được Liễu Hạ Khê kiềm chế không được hưng phấn, Trâu Thanh Hà không nhịn được hỏi: "Anh Liễu có phải có đầu mối không? Chẳng lẽ vụ án còn có phần khác."

Liễu Hạ Khê vỗ nhẹ vai cậu: "Chỉ là suy luận, còn phải xuất phát từ thực tế, lý luận gắn liền thực tế mà. Bây giờ còn chưa phải lúc nói cho em được."

Trâu Thanh Hà "Đi." , cũng không tiếp tục truy hỏi. Là đứa nhỏ đúng mực không làm khó người khác.

Đi trên trên phố, người đi dạo cũng không ít, đoạn thời gian này huyện thành rất náo nhiệt.

Gió nghênh diện tung bay, mang theo khí thấp mơn man trên da mặt.

Liễu Hạ Khê phá tan yên lặng giữa hai người, mở miệng hỏi: "Thanh Hà, định thi đại học chuyên ngành gì?"

"Em yếu môn khoa học xã hội, nên học khoa học tự nhiên đó. Em muốn học khoa kinh tế quản lý. Về phần trường nào còn chưa nghĩ đến. Có thể là Trường Sa, Vũ Hán và Quảng Châu." Giọng nói Trâu Thanh Hà thanh thanh, đây chính là lần đầu tiên cậu nói cho người khác nghe việc này.

"Ồ? Tại sao không ghi danh Bắc Kinh, Thượng Hải chứ?" Nhìn cậu từ trên xuống dưới, Liễu Hạ Khê nhất thời nghĩ không ra cậu lại lựa chọn ngành này. "Tại sao không phải những trường danh tiếng như Bắc Đại (đại học Bắc Kinh), Thanh Hoa, Phục Đán chứ?"

Trâu Thanh Hà nở nụ cười: "Anh Liễu nói giỡn sao, là đang tán dương em phải không? Thành tích của em thi đỗ ba đại học nọ? Chỉ có thể nằm mơ thôi."

"Nghe hiệu trưởng trường em nói, thành tích của em rất tốt mà."

"Trong hồ nước coi như cá lớn, thả đến biển cả gặp phải cá voi có thể cùng nó so thể tích lớn nhỏ sao?"

"Ẩn dụ thật kỳ quái." Liễu Hạ Khê cười nói. "Nền giáo dục ở nơi này của các em không tồi mà. Hồ Nam, Hồ Bắc và Giang Chiết là khu vực sản sinh không ít kẻ tài hoa."

"Điền nguyện vọng trường phải nắm chắc chứ." Trâu Thanh Hà không tự tin đậu Bắc Đại, Thanh Hoa.

"Bắc Đại có viện Kinh Tế học mà? Có khoa quản lý kinh tế này không? Anh không nhớ lắm. Haha, chỉ sợ không phải cùng khoa với trong nguyện vọng của em." Liễu Hạ Khê nở nụ cười: "Này là lấy kinh thế cứu dân làm tôn chỉ đây mà."

"Ô?" Trâu Thanh Hà không nghe rõ anh lẩm bẩm.

"Tại sao chọn nghề này?"

"Tốt để phát triển tương lai, sau khi tốt nghiệp tiến vào đơn vị quốc doanh cũng là ngồi làm việc văn phòng, lăn lộn vài năm có thể làm quan chức." Đối với con đường tương lai, kỳ thật Trâu Thanh Hà vẫn còn mập mờ.

Liễu Hạ Khê mỉm cười: "Đây là nghề nghiệp có tiền đồ, kinh tế trước mắt của Trung Quốc đang không ngừng thử cải cách, sóng ngầm mãnh liệt, sớm muộn cũng là thiên hạ của các em rồi."

"Phải không?" Tâm nguyện của Trâu Thanh Hà nhỏ bé, cuộc sống sau này trải qua tốt một chút, đừng để cha và chị quá khổ cực như vậy là được, không nghĩ tới phải cứu đời.

"Phải nghiêm túc nghĩ tốt nha, ghi danh trường học đối với tương lai có ảnh hưởng rất lớn."

"Chỉ cần có thể thi đậu, thì đều không sao cả rồi. Chắn ăn nhất chính là mấy trường trong tỉnh."

Liễu Hạ Khê nhẹ vỗ đầu cậu: "Tại sao không có tự tin vậy. Em phải biết rằng, điểm số trúng tuyển của tỉnh các em cao hơn các tỉnh phía nam khác, việc này chứng tỏ, trình độ văn hóa của các em ở đây cao hơn so với nơi khác đó. Nếu em thi đỗ Bắc Đại, anh có thể giúp em."

"Ô?" Trâu Thanh Hà thất thần. Nhất thời chưa tiêu hóa hết những lời này. "Thật vậy chăng? Bắc Đại? Nghĩ cũng không dám nghĩ. Đây chính là giấc mộng của không ít học sinh Trung Quốc." Trâu Thanh Hà bừng tỉnh vô cùng kinh hỉ. Thiên đường chỉ dành cho những thiên tài đứng ở đỉnh cao đó nha. "Anh Liễu tốt nghiệp Bắc Đại?"

"Không phải, anh tốt nghiệp trường cảnh sát." Liễu Hạ Khê buồn cười nhìn bộ dáng vui sướng của cậu. "Anh có bạn ở Bắc Đại học nghiên cứu sinh. Cũng có quen biết giáo sư, có thể nhờ bọn họ gửi chút tư liệu sang đây, có vài môn học anh có thể giúp em."

"Thật tốt quá. Anh Liễu, anh chính là quý nhân của em đó!" Trâu Thanh Hà không ngừng tràn ra vui sướng, trong nháy mắt đó thực cảm thấy cả cánh cửa Thiên An Môn cũng vì cậu mà mở ra.

"Mời anh ăn thịt dê xiên." Đúng lúc, ngửi được mùi thơm của thịt dê nướng xiên. Cậu lôi kéo cánh tay Liễu Hạ Khê, đúng ngay cánh tay bị thương nọ, vết thương tuy đã khá tốt rồi, vẫn có chút đau nhức, không ngờ lực tay của thằng bé này lớn như vậy.

Thịt dê xiên Liễu Hạ Khê cũng thích ăn, khó được có người mời, không khách khí mà gặm lấy gặm để.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,