Chuyển đến nội dung chính

Hóa Vụ - Chương 1.7

Sương mù đỏ - 07

"Đây là?" Trâu Thanh Hà lóa mắt như khi bà già Lưu bước vào vườn Đại Quan (*). Ban ngày không cẩn thận quan sát phòng bếp, cậu muốn đun nước nóng tắm rửa, nhưng bên trong là bếp lò mà cậu không nhận ra. "Bếp hai đầu đó." Liễu Hạ Khê buồn cười nói: "Muốn đun thức ăn đêm hả?" Thuận tay vặn chốt mở, bếp lửa dấy lên.

(Bánh Tiêu: * Bà già Lưu và vườn Đại Quan là những nhân vật và chi tiết trong truyện Hồng Lâu Mộng. Vườn Đại Quan cực kỳ đẹp, tựa như thiên đường chốn nhân gian)

"Đây là? Có thứ gì mặt dưới? Không phải lấy than đá làm nhiên liệu sao?"

"Khí mê tan, cũng là hơi ga. Đây là chốt mở, quay thuận theo kim đồng hồ." Tắt bếp.

"Không thấy ấm nước." Trâu Thanh Hà thì thào.

"Ấm điện, trực tiếp cắm điện vào là xong rồi. Đun nước sôi uống sao? Trong bình thủy có."

"Không phải uống, là muốn đun nước tắm." Trâu Thanh Hà xấu hổ.

"À." Liễu Hạ Khê cười. "Không cần nấu nước, có máy nước nóng, chỉ dùng điện. Nhưng mà, phải mở ra trước, chờ ba mươi phút mới có nước nóng."

Phòng tắm và WC cùng một chỗ, thứ máy nước nóng này, Trâu Thanh Hà chưa từng nghe nói qua. . . . . ."Vòi hoa sen, nước từ đây chảy ra. Chỗ này là chốt mở nước, chỗ này là chốt mở nguồn điện, đây là dầu gội đầu, chỗ này là sữa tắm. Khăn mặt ở đây, bàn chải đặt nơi này, quần áo sạch đặt trong giỏ này, quần áo bẩn bỏ trong máy giặt ngoài ban công, anh vừa vặn cũng muốn giặt quần áo đây." Chỉ từng li từng tí, Trâu Thanh Hà thông minh trí nhớ tốt, không cần phải nói lần hai.

Sợ hãi than. "Chỗ tụi em có bán máy nước nóng sao?"

"Người trong nhà từ Thượng Hải gửi tới cho anh, chỉ cần có điện là có thể dùng." Liễu Hạ Khê ngồi trên ghế sofa đôi trong phòng khách, sofa này là mua ở bản địa, gỗ chế, sơn chính là sơn bản sắc, gia cụ gỗ chế nơi này không tồi, bốn cạnh rắn chắc, thích hợp vận dụng trên cấu tạo cơ thể người.

"Anh Liễu sao không ở lại Bắc Kinh, ngược lại đi tới địa phương nhỏ này? Không phải mọi người đều hướng tới vị trí cao sao?"

Trâu Thanh Hà ngồi bên cạnh anh trên ghế sofa đơn, hiếu kỳ nhìn chằm chằm Liễu Hạ Khê.

Liễu Hạ Khê im lặng tránh thoát ánh mắt dò hỏi của Trâu Thanh Hà.

Trâu Thanh Hà giơ hai tay lên, cười nói: "À há, em đầu hàng. Anh Liễu, em cũng không muốn biết quá nhiều bí mật để bị anh giết người diệt khẩu đâu."

"Thằng nhóc này!" Liễu Hạ Khê nở nụ cười, vươn cánh tay dài vò tóc cậu.

Liễu Hạ Khê thức dậy sớm. Lờ đờ đảo mắt xung quanh: "Chắc cũng nên dậy rồi." Anh thầm nghĩ.

Lật ra tư liệu vụ án mình đã sửa sang lại. Thật sự kết án sao? Còn tồn tại điểm đáng ngờ. Đáng tiếc thi thể đã được hỏa táng ngay cả tro cốt cũng bị thân nhân người chết mang đi. Người nơi này đối với án mạng phương thức xử lý rất qua loa.

Chuyện cây đinh chỉ là ngẫu nhiên hay còn ám chỉ điều gì?"

Một trong những nhân chứng là Lưu Hoa. . . . . . .

Tâm Liễu Hạ Khê chợt động, cũng nên tra một chút xu hướng người này tại thời gian án phát sinh.

Tâm động không bằng hành động.

Đại đội trưởng vắng mặt, các đồng sự đều cho rằng vụ án đã kết thúc. Hôm nay là chủ nhật, muốn xem vật chứng và tài liệu cũng không tiện tìm người trở về làm việc. Chỉ có tự mình lên đường một mình giải quyết điểm đáng ngờ thôi.

Trâu Thanh Hà ngủ một giấc đã đời, tinh thần đặc biệt tốt. Vừa nhìn đồng hồ không ngờ hơn 9h rồi. Lần này thật đúng là đã phá kỷ lục, quá thoải mái, giường lớn mềm mại có thể lăn tới lăn lui. Tường xung quanh cũng không rò rỉ tạp âm, không nghe thấy tiếng khóc của trẻ em và vợ chồng cãi vã ẩu đả. . . . . . .Thật hạnh phúc mà.

Ra khỏi phòng ngủ, không nhìn thấy Liễu Hạ Khê. Quần áo ngày hôm qua đã phơi nắng trên ban công xong rồi. Trâu Thanh Hà duỗi thắt lưng lười biếng. Đang muốn mở nước rửa mặt, cửa mở. Liễu Hạ Khê xách nguyên liệu nấu ăn và bữa sáng mang theo ánh nắng sáng lạn chiếu rực rỡ đầy căn nhà.

"Anh Liễu sẽ nấu cơm sao?" Trâu Thanh Hà ngạc nhiên nhận lấy thức ăn trong tay anh.

Liễu Hạ Khê cười cười lắc đầu: "Đương nhiên là em làm, theo suy luận của anh em nhất định biết làm."

Trâu Thanh Hà sờ sờ cằm còn chưa mọc râu: "Anh Liễu nói một chút lý luận của anh xem."

"Rất đơn giản, nhà của em cha và chị gái đều đang đi làm, có lẽ không có thời gian làm việc cố định. Em nếu là học sinh ngoại trú. Nấu cơm hiển nhiên chính là công việc nhà của em."

"Suy luận đơn giản như vậy?" Trâu Thanh Hà cười. Đích xác trẻ em nhà người nghèo sớm biết quản lý việc nhà, cậu quả là biết nấu ăn, nhưng mà cậu không biết thức ăn mình làm có thể coi là ngon hay không.

Đây là một buổi sáng vô cùng vui sướng.

"Chắc là ở ngay đây." Trâu Thanh Hà quen thuộc con đê này, tuy nói ngày đó có sương mù dày đặc. Cậu ước chừng chỉ ra vị trí ngày đó nổ lốp xe.

Liễu Hạ Khê trong lòng nghi hoặc. Nhìn báo cáo khám nghiệm tử thi Uông đội trưởng rốt cuộc là nghĩ thế nào về vụ án này?

Trâu Thanh Hà có thói quen quan sát. Tuy nói quan sát vẫn chưa thành thục. Cậu nhìn Liễu Hạ Khê mang găng tay tỉ mỉ tìm trên mặt đất, hiểu được anh đang tìm cây đinh.

Trên đường phủ kín đá cuội tìm đinh. . . . . .Thật sự là chuyện khổ cực.

Trâu Thanh Hà lau mồ hôi chảy ra trên trán. Phía trước thân ảnh to lớn của Liễu Hạ Khê nghiêm túc xê dịch đá cuội. "Loại chấp nhất này là tinh hoa của nhân viên phá án sao." Trâu Thanh Hà kính nể nghĩ. Chân có chút tê rần, duỗi duỗi chân. Đứng dậy, tiện thể đá lăn vài cục đá, trong đó truyền đến tiếng vang kim loại rất nhỏ.

Mừng rỡ. "A, tìm được rồi."

Cùng lúc đó, anh Liễu cũng phát ra thanh âm vui sướng: "Tìm được rồi." Đinh cùng cỡ. Cách nơi hai người bọn họ cẩn thận tìm kiếm gần 500 thước, tìm được vài cây rơi tản mát giữa cỏ và đá cuội.

Hai người nở nụ cười, người đi lại lác đác trên đường dùng ánh mắt như nhìn đứa điên bắn phá bọn họ.

"Nói cái nhìn của em một chút xem." Hai người đem xe đạp đặt trên sườn dốc phía sau, Liễu Hạ Khê tùy tiện ngồi trên bệ xi măng nói với Trâu Thanh Hà.

"Nếu cây đinh là vô tình rơi trên đường, hẳn phải rải rác dọc theo đường cong lối đi rơi vãi trên đường. Em nhớ rõ mình đạp xe là dọc theo lối bên trái. Hôm nay đinh tìm được lại là ven theo đường ngang rải rác, cũng có thể giải thích như vậy, đinh là bị người cố ý rải trên đường, mục đích e rằng là để phá hủy lốp xe."

"Tại sao phải làm chuyện này?" Liễu Hạ Khê nhặt lên vài cục đá, ném xuống tạo thành gợn nước xinh đẹp. . . . . .Cục đá nảy trên mặt nước, một vòng hai vòng ba vòng. Trâu Thanh Hà nghĩ, hóa ra anh Liễu cũng từng trải qua thời niên thiếu.

"Cây đinh trên mặt đất ở trước chúng ta bị người nhặt đi một lần nữa, những cây chúng ta tìm được đều rất khó bị phát hiện, người làm loại sự tình này có mục đích của mình. Có vài loại khả năng: Khả năng thứ nhất là nhằm vào em, có lẽ em đã đắc tội với ai đó. Cứ mỗi buổi sáng đúng thời gian kia em sẽ đạp xe ngang qua, không ít người biết. Chỉ vì để phá xe của em, loại chuyện nhàm chán này cũng có thể sẽ có người làm. Nhưng mà, loại khả năng này thấp nhất. Khả năng thứ hai là hành vi không chủ đích, không phải nhằm vào ai cả, thuần túy là thích làm mà thôi. Nhưng mà người làm loại chuyện này sẽ không hao tâm tổn trí đi thu hồi đinh. Loại khả năng thứ ba chính là nhằm vào vụ án phát sinh sáng hôm đó. Trước khi em đến đã có người phát hiện vụ án trước, phát hiện thi thể nhưng lại không muốn làm người đầu tiên chứng kiến. Người này hiển nhiên biết thời gian em đến trường, chờ sau khi xác định lốp xe em bị hư, nhặt đinh trên mặt đất lên, sau đó. . . . . . ." Trâu Thanh Hà ớn lạnh, lúc ấy sương mù nơi đó cũng không nhiều, hơn nữa cậu vội vã đến trường cũng không nhìn đông nhìn tây. Chỉ cần nghĩ phía sau màn sương dày đặc có một người, trợn tròn mắt, đôi mắt đỏ màu máu. . . . . . Nhìn chằm chằm bóng lưng mình. . . . . . Đó là tưởng tượng chẳng hề dễ chịu.

Liễu Hạ Khê nhẹ nhàng đặt tay trên vai cậu, nhìn vào mắt cậu: "Buổi sáng anh muốn chạy bộ, em cũng đừng chạy xe nữa, mỗi ngày dọc theo bờ đê cùng anh chạy bộ nhé, đó cũng là cách để rèn luyện thân thể, đối với việc học cũng có điểm tốt."

"Chạy bộ?" Trâu Thanh Hà mở lớn miệng đến có thể nhét cả quá trứng gà vào: "Xa như vậy!"

"Chạy marathon xa hơn." Khẩu khí của Liễu Hạ Khê cứng rắn.

Trâu Thanh Hà lâm vào đấu tranh tư tưởng, chạy bộ cũng là chuyện tốt, chỉ có điều. . . . . .có thể kiên trì không? Đặc biệt trời càng ngày càng lạnh. Sáng sớm cũng được, chỉ là, sau khi tan học chạy bộ trên đường cảm giác có chút ngốc.

Thình lình, nghe được thanh âm ầm ĩ. Một đường sáng vụt hiện lên trong đầu Trâu Thanh Hà: "Thanh âm của xe kéo!" Cậu nhảy dựng lên, nhanh chóng chạy lên con đê.

Khoảng cách tới xe kéo trước mặt còn rất xa, thanh âm kia lại truyền tới trước.

Trâu Thanh Hà hưng phấn trở về. Liễu Hạ Khê đã ngồi xuống, cười tủm tỉm nhìn cậu.

Trâu Thanh Hà gật đầu như gà mổ thóc, vỗ tay cười nói: "Là chú lái xe kéo. Đinh kia nhất định là do chú kia rắc." Suy nghĩ một chút lại nói: "Làm nhiều chuyện như vậy chính là chú kia! Khó trách chú ấy không chịu xuống xe, bởi vì chú ấy biết người nọ đã chết. Aiz, chỉ tại em lúc ấy quan sát không cẩn thận. Anh Liễu có phải đã sớm liệu đến hay không?"

"Cũng không hẳn, chuyện cây đinh là anh nghe em nói mới biết. Đường rộng như vậy, bị cán đinh có chút quá khéo.

"Em vốn tưởng rằng chết tự nhiên. Không ngờ là bị đột tử."

"Đột tử. Ừ, rất chuẩn xác. Haha."

"Đừng cười." Đấm vai anh. "Tóm lại, em nghĩ chú ấy làm loại chuyện này vô cùng kỳ quái."

"Đáng tiếc, hiện trường bị phá hủy." Liễu Hạ Khê than nhẹ một tiếng. "Thanh âm xe kéo lúc sáng sớm khẳng định sẽ càng vang. Chúng ta không ngại giả thiết như vậy: Người chết sau khi bị thương trốn thoát, bối rối hướng nơi phát ra thanh âm nghe được chạy đi, hy vọng tìm được người giúp. Đây là lý do người chết đang ở bến tàu nhỏ không trực tiếp chạy lên đê, mà dọc theo sườn dốc chạy. Mà đám hung thủ không đuổi theo cũng là vì bị thanh âm này dọa sợ, lúc ấy bọn họ e rằng đã trực tiếp bỏ chạy. Bọn họ chưa trốn xa, lại nhịn không được trở về muốn nhìn rõ tình hình, còn chưa đợi bọn họ thấy rõ, lại nghe tiếng xe kéo, lần này bọn họ hẳn là trực tiếp chạy trốn. Vệt đuôi khói của thuyền máy, nhuộm sắc sương thành màu đỏ sậm. Bến tàu nhỏ này vào mùa đông có rất ít xuồng máy đỗ bến, có lẽ liên quan đến mực nước. Hiện tại mực nước không cao, vận chuyển hàng hóa bình thường không di chuyển trên nước được."

Trâu Thanh Hà im lặng, trăm điều không giải thích được: "Chú kia có cần phải làm vậy không? Cũng không phải kẻ giết người. Chẳng lẽ chú ấy sợ hung thủ trả thù?"

Liễu Hạ Khê vỗ vỗ bệ xi măng bên cạnh "Ngồi xuống nói."

Trâu Thanh Hà ngồi xuống bên cạnh anh, từ trên người Liễu Hạ Khê hấp thụ sự ấm áp chống đỡ cái lạnh của gió sông.

"Sự tình này, Thanh Hà em đừng tiếp xúc với Lưu Hoa, trò chơi trinh thám dừng lại tại đây."

"Lưu Hoa? Anh Liễu là nói chú lái xe kéo đó tên Lưu Hoa sao?"

"Hay nhỉ. Em nha! Đừng cuốn vào trong sự kiện nguy hiểm này, ngay cả tự bảo vệ mình cũng làm không được. Anh muốn dạy em võ phòng thân!"

"Anh Liễu! Đừng giấu giếm. Chẳng lẽ vụ án còn có gì khác kỳ lạ?"

"Buổi sáng hôm nay anh đã đến lò gạch Lưu Hoa mua điều tra. Sáng sớm phát sinh án, gã cố ý chỉ mua nửa xe gạch. Cũng đến lò gạch chậm hơn hai mươi phút so với bình thường, đến vào lúc 5h44', chi phí chở 11 xu, thiếu so với hàng bình thường, thời gian chở nhanh hơn. Gã rời khỏi lò gạch vào 5h57'. Cũng bởi vì khác thường, người của lò gạch có ghi chép trong hồ sơ. Căn cứ tốc độ xe bình thường, hẳn là có thể ở chỗ em vào 6h19'." Liễu Hạ Khê dùng tư liệu trên sổ ghi chép vẽ tường tận sơ đồ miêu tả.

"Chú ấy tới cùng đang che giấu cái gì?" Trâu Thanh Hà hai tay chống má.

"Chân tướng. Có một số việc anh muốn chờ ngày mai trở về làm việc mới có thể tra được." Liễu Hạ Khê đóng quyển sổ lại.

"Chú ấy chở trên xe chính là gạch đỏ, vậy đinh ở đâu ra?"

"Việc này anh cũng đã hỏi qua. Lò gạch kia có người thợ, muốn làm chút đồ thủ công trong nhà, thiếu vài cây đinh, một ngày trước khi phát sinh án, Lưu Hoa nói xây phòng có sẵn đinh, chia một ít cho ông ta. Sáng sớm phát sinh án, mang theo mấy cân đinh cho người thợ kia. Đáng tiếc nhất chính là anh không tận mắt thấy hiện trường ngày đó."

Trâu Thanh Hà đỏ mặt, cậu mặc dù có thấy được hiện trường. Nhưng tự cho là thông minh cũng không nhìn ra chân tướng gì, hiện tại đã quên gần hết rồi.

"Nhớ đó, đừng dây vào Lưu Hoa!" Liễu Hạ Khê vỗ vỗ đầu Trâu Thanh Hà: "Lúc mọi chuyện còn chưa rõ ràng, không nên đả thảo kinh xà."

"Vâng! Trưởng quan." Trâu Thanh Hà nghiêm trang cúi người.

"Xì" Liễu Hạ Khê cười. "Quỷ nghịch ngợm. Trở về thôi, tới giờ ăn cơm trưa rồi."

Tay nghề nấu ăn của Trâu Thanh Hà cũng như của những người đàn ông khác rất sơ sài.

Có lẽ do tâm tình tốt, Liễu Hạ Khê cảm thấy rất dễ ăn.

Buổi chiều đưa cậu trở về mở quầy bán thuốc.

Liễu Hạ Khê gọi điện thoại đến nhà Lý Quả, Lý Quả không ở nhà. Lý Quả đi đâu rồi?

"Thu Cúc. Đây là kẹp tóc anh cố ý mua từ Quảng Châu về. Em nhìn xem, màu này kiểu này nghe nói là mua từ Hồng Kông đó, còn có màu trắng này. . . . . ."

Trâu Thu Cúc đẩy ra hai cánh tay mang đầy đồ: "Đừng, anh có phiền hay không!"

"Không phiền không phiền." Lý Quả mặt dày cười. Chớp mắt hạnh ra vẻ chú chó nhỏ lấy lòng chủ nhân.

"Chị à, chị còn ở nhà sao." Trâu Thanh Hà mặt mày tươi tỉnh tiến đến, đã thấy Lý Quả dính bên người chị gái lấp kín lối đi. Lý Quả so với cậu còn lùn hơn, cũng khó trách chị gái chướng mắt. Trâu Thanh Hà hiện tại cũng không có thành kiến với Lý Quả như trước kia, cảnh sát cũng là người không tồi mà.

Thấy em trai trở về, Trâu Thu Cúc thở dài một hơi, người trước mắt này, so với ruồi còn đáng ghét hơn. Rốt cuộc cũng không thể đắc tội, người ta chính là cảnh sát đó. "Lý Quả. Mấy thứ này tôi không cần, anh mang về đi. Tôi còn phải đi làm việc."

Lý Quả thở dài một hơi: "Thu Cúc, em sao lại. . . . . ." Cuối cùng, cái gì cũng không nói ôm đồ đi.

"Chị, chị cứ từ trong đống người theo đuổi chọn một người đi. Tiếp tục như vậy không phải chuyện tốt." Trâu Thanh Hà đau lòng nhìn vành mắt đen do ngủ không đủ giấc của chị.

Trâu Thu Cúc nhíu mày: "Con nít con nôi, chỉ chú ý đọc tốt sách của em, chuyện người lớn ít quản thôi. Đúng rồi, vị cảnh sát kia sao em quen biết?"

"Anh Liễu! Cái gì cảnh sát cảnh sát khó nghe muốn chết." Trâu Thanh Hà thả cặp sách trên giường của mình: "Chị, em với chị cùng đi, em cũng muốn bày sạp bán thuốc. Là lần trước án mạng bờ đê nọ, em đúng lúc phát hiện thi thể. Anh Liễu phụ trách lấy lời khai nhân chứng, rồi quen biết anh ấy. Anh Liễu thật sự là người tốt, anh ấy sẽ giúp em tìm tài liệu thi đại học." Trâu Thanh Hà cao hứng bừng bừng, không chú ý đến ánh mắt phức tạp của chị gái.

Trâu Thu Cúc khép kín hơn so với em trai, thậm chí có thể nói là thâm trầm.

Cô lớn hơn em trai ba tuổi.

Mẹ sau khi ở bệnh viện hơn một năm thì qua đời. Cái chết của mẹ lúc bắt đầu phát bệnh đã biết kết cục định trước, cô từ khi đó trở nên trưởng thành hơn. Sau khi mẹ qua đời, trên mặt cha không còn xuất hiện nụ cười. Trước kia bán nhà, cái gì có thể bán cũng đều bán hết, tiền vẫn không đủ. Có thể mượn đều mượn cả, từ đó về sau mất đi thân thích lui tới. Thành tích của em trai rất tốt, sao có thể nhẫn tâm để nó nghỉ học nửa chừng?

Mấy người gọi là theo đuổi này, chỉ sợ không có mấy ai tài cán vì cô gánh vác nợ trên lưng. song chỉ vì cô còn có vẻ bề ngoài coi được thôi, lời ngon tiếng ngọt bất quá cũng là để cầu một tối tham hoan. Lý Quả xem như một người hợp điều kiện kết hôn trong đông đảo đám người theo đuổi, chỉ tiếc tên này, Trâu Thu Cúc chướng mắt. Vóc dáng không cao còn chưa nói, hắn lại hèn yếu không cầu tiến, cô thật sự nhìn không được.

Công việc tiếp viên là cố định trong xe nhỏ hẹp. Chỉ cần có tụ tập đông người, thì chính là diện mạo xã hội thu nhỏ, nhân sinh trăm vẻ đã xem không ít. Tâm cũng càng ngày càng cứng rắn. Liễu Hạ Khê lưu cho cô ấn tượng vô cùng tươi đẹp, chính là nhân vật bạch mã hoàng tử trong giấc mộng kiềm nén của thiếu nữ. Cô tỉnh táo, lý trí, thiếu nữ ôm ấp tình cảm luôn có trong văn thơ bị mạnh mẽ gạt bỏ bên ngoài cơ thể.

Kỳ thật, đêm qua ngoài ý muốn nhìn thấy bóng dáng kia, còn tưởng rằng là tới tìm mình. Thế nhưng, đối phương chỉ lạnh nhạt thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không nhìn thẳng vào mình. Luồng cảm giác thất vọng co rút trái tim, đau nhức.

Trâu Thu Cúc không phải người chủ động, cô chưa từng có ý niệm muốn chủ động theo đuổi trong đầu. Có khi thậm chí nghĩ: Nếu mình là đàn ông thì tốt rồi. Cũng chỉ là nghĩ như vậy, sau đó nhớ tới mẹ, dấu lệ ướt gối.

Tâm trạng Trâu Thành Hà và chị gái tuyệt nhiên bất đồng, cậu vui sướng, nhìn con đường phía trước mặt trời treo cao chói mắt. (Có một ngày cậu sẽ rời khỏi nơi này, đến phương xa) cậu mang trong lòng nguyện vọng vui sướng như vậy. (Thế giới bên ngoài nhất định rất đặc sắc nhỉ) lý giải của cậu với thế giới bên ngoài, đến từ bộ sách trong thư viện.

Chị em một đường không nói chuyện, lẳng lặng như hai người xa lạ.

Liễu Hạ Khê vừa khóa cửa, đã thấy Lý Quả anh vẫn mãi chưa tìm được đang ủ rũ mất tinh thần xuất hiện ở cửa thang lầu, trên tay còn cầm một đống đồ. Nhìn quen mắt nha, hình như là mua từ Quảng Châu mang về.

"Cậu mang mấy thứ này làm chi." Liễu Hạ Khê hiếu kỳ, ngay cả khẩu ngữ của mình cũng nói ra.

"Đừng nói nữa." Lý Quả chán nản. "Thất bại thất bại."

"Vừa vặn tìm cậu, cùng đến trấn Xóa Hà Khẩu."

"Để làm chi." Lý Quả tức giận nói: "Tôi muốn vào ngồi một chút."

Liễu Hạ Khê đành phải mở cửa một lần nữa, để hắn đi vào. "Cậu sao thế?"

"Trâu Thu Cúc không để ý tới tôi." Lý Quả mặc dù lần đầu tiên tới đây, nhưng không có lòng hiếu kỳ. Tự động rót nước, một hơi hung hăng uống hết, phảng phất như nước nọ có thù oán với hắn.

Liễu Hạ Khê không có hứng thú làm cố vấn tình yêu của người khác. Không phản ứng hắn, anh hiện tại xem như người cùng phe, nhưng Lý Quả không phải người cần công việc này, một chút hăng hái với chân tướng cũng không có, hoàn toàn là vị nhàn rỗi! Xem ra anh không thể trông cậy vào rồi.

Lý Quả phát xong rồi lại ngẩn ngơ, ngồi đến an ổn, thật lâu không có ý tứ rời ổ, Liễu Hạ Khê có chút không nhịn được. "Theo con gái ngoại trừ da mặt dày ra, còn phải có phẩm đức cùng tài năng."

Lời này vừa nói ra, nhãn tình Lý Quả lại thật sự sáng lên, hứng thú nói: "Nói rõ chút."

"Da mặt dày điểm này cậu nhất định có." Liễu Hạ Khê tức giận liếc hắn một cái. Những Lý Quả chỉ gật đầu, nghe không ra câu này có ý cười nhạo hắn. "Phẩm đức truy đuổi con gái cùng định nghĩa phẩm đức của người bình thường không giống nhau. Kỳ thật còn gọi là chiều theo sở thích của người đó. Có con gái thích con trai mang lại cảm giác an toàn, con trai phải đem mặt đáng tin cậy của mình phơi bày ra; Có con gái thích con trai vâng lời, cậu phải nghe gọi thì đến, không trái ý cô ấy; Có con gái thích nổi loạn, cậu phải tỏ ra mình là gã vô lý, bắt kịp thời đại. Nói đến tài năng ấy à, cũng chính là đa tài đa nghệ. Ca hát nhảy múa vẽ tranh viết thơ đều tính, có những tài này, năng lực gia tăng không ít."

Lý Quả nghe đến hai tai nóng lên, có cách xin chỉ bảo thế này sao? Còn không phải con gái lao vào mình? Đây không phải là nói nhảm thì là gì!

"Tổng kết một câu: Muốn làm một gã đàn ông có trách nhiệm. Đi thôi, đến xã Xóa Hà Khẩu." Liễu Hạ Khê nói thao thao bất tuyệt xong đứng lên.

"Xã Xóa Hà Khẩu? Vụ án nọ chẳng phải đã kết thúc sao?" Lý Quả không cam tâm tình nguyện đứng lên.

"Còn có chút chỗ chưa rõ."

"Anh thật lắm chuyện." Hắn nhỏ giọng nói thầm, Liễu Hạ Khê thính tai, nghe được. Liếc mắt trừng hắn một cái, Lý Quả sợ hãi, ngoan ngoãn theo sát phía sau.

"Một vụ án mạng, chỉ cần có điểm đáng ngờ phải làm cho rõ, đây là chuyện lớn liên quan đến mạng người, nửa điểm cũng không thể qua loa."

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,