Chuyển đến nội dung chính

Hóa Vụ - Chương 1.8


Sương mù đỏ - 08

Lý Quả không vực dậy nổi hứng thú, nhưng mà hắn đối với người cường thế luôn không có sức chống cự. Không phải nói con người Liễu Hạ Khê không tốt, chỉ là văn hóa khác biệt, thân cao khác biệt, mạnh yếu khác biệt, Lý Quả không thể tránh khỏi tự ti.

Lý Quả là người an phận, cũng không nhiều chuyện. Mỗi ngày chỉ chờ mong bình an sống qua ngày. Nếu như có thể cưới được Trâu Thu Cúc làm vợ nhân sinh liền hoàn mỹ không sứt mẻ.

Sau khi tốt nghiệp trung học, lúc sắp xếp công tác đến cục công an còn tưởng rằng là làm loại công việc quản lý hoặc trực điện thoại linh tinh nhàn rỗi. Ầy, ai dè, thế mà lại vào đại đội điều tra hình sự khổ nhất nguy hiểm nhất.

Là ai? Quẳng hắn vào đội điều tra hình sự? May mắn đại đội trưởng Uông Tập Thành là cậu ruột của hắn, từ nhỏ đã thương yêu hắn. Chẳng qua, không cho phép hắn tiết lộ quan hệ thân thích của bọn họ với trong cục.

Liễu Hạ Khê lôi kéo Lý Quả đi ra cửa. Trừ bọn họ là cộng sự thuận tiện cùng nhau hành động ra, mặt khác chính là lúc cùng người địa phương giao tiếp, ở phương diện ngôn ngữ có chút tiện hơn. Lý Quả là người địa phương, tiếng phổ thông cũng không chuẩn, còn có thể cùng hắn giao tiếp, xem như phiên dịch trung gian.

"Điều tra người báo án Lưu Hoa?" Lý Quả sau khi biết được mục đích chuyến đi này của bọn họ giật mình nhắc lại.

Liễu Hạ Khê thoáng thở dài: Nếu như cộng sự của mình là Trâu Thanh Hà thì tốt rồi.

"Tại sao phải điều tra ông ta?" Lý Quả tiếp tục truy hỏi, trong đầu của hắn vụ án này đã chấm dứt, chỉ cần bắt giữ kẻ giết người đưa ra trước tòa. . . . . . .Tội phạm có cậu hắn đuổi theo, đuổi không kịp còn có cả nước đồng hành, đâu đến lượt một cảnh sát thực tập nhỏ bé như anh ta. Mặc kệ chuyện của anh ta thôi. Còn muốn điều tra lần nữa để làm chi? Chẳng lẽ muốn lật lại bản án sao? Lật án cho ai thay ai sửa án? Chẳng hiểu gì hết.

"Không phải điều tra, là trên bằng chứng có chút nghi vấn muốn thỉnh giáo ông ấy."

"Đây không phải là cởi quần đánh rắm, vẽ vời thêm chuyện sao? Vụ án đều đã kết thúc. Hung thủ sợ tội bỏ trốn, động cơ gây án cũng có, chứng cứ của hiện trường cũng có, không biết anh nghĩ thế nào nữa." Lý Quả có khi nói rất nhiều.

"Không nghĩ ra chính là động cơ." Liễu Hạ Khê thì thào nói nhỏ. Người anh cao to ngồi xe đạp mượn, ép tới khung chống của xe muốn rệu rã. Nhìn Lý Quả đạp đến nhẹ nhàng tự tại. . . . . .Hâm mộ vóc dáng nhỏ nhắn của thằng nhóc này. . . . . . .Người miền nam rốt cuộc vẫn mảnh khảnh. . . . . .Thân hình nọ so với thiếu nữ phương bắc còn mảnh hơn.

Mặt Lý Quả là mặt búp bê phối thêm mắt hạnh tròn tròn (Xem như loại hình đáng yêu đó), Liễu Hạ Khê lơ đãng mà nghĩ.

Ý nghĩ này chỉ trong nháy mắt. Suy nghĩ của anh rất nhanh trở lại trên 'động cơ'. Động cơ của Lưu Hoa: Giả thiết sáng sớm ngày đó, hơn năm giờ ra ngoài rất sớm, ở địa phương này ra ngoài sớm như vậy vốn đã rất kỳ quái. Dân chúng nơi này cho anh ấn tượng chính là 'lười'. Chẳng những lười, còn muốn thêm một chữ 'nhác'.

Đương nhiên, cũng không ngoại trừ người lao động sáng sớm. Lưu Hoa đang xây phòng, dậy sớm như thế là bình thường có thể hiểu được. Mấy tháng đều sang đây như vậy, coi như hợp lý. Ngày đó ghi chép lời khai, bản thân không rõ tình huống rốt cuộc để sót người này. Chỉ là kỳ quái gã đối với cảnh sát kháng cự, còn có chính là khuyết thiếu lòng hiếu kỳ tràn đầy của người địa phương. Một người đàn ông trưởng thành trên dưới 40 tuổi vốn không nên nhát gan như thế, lấy lý do không muốn sinh sự để giải thích chút cách biệt gượng gạo không quan tâm của hắn. Lúc ấy, thật không nghĩ nhiều như vậy, không cẩn thận quan sát. Hiện tại ấn tượng về Lưu Hoa trong đầu không rõ ràng, chỉ là người đàn ông nông dân bình thường chịu dầm mưa dãi nắng mà già hơn tuổi thực. Mặt đầy nếp nhăn, da màu rám nắng. . . . . .Ánh mắt không chú ý, ngay lúc đó tay chân gã luống cuống không biết để đâu, có chút bồn chồn nóng lòng thoát khỏi bọn họ. . . . . . Kỳ thật có chút nhớ không rõ ràng nữa. Liễu Hạ Khê từ trước đến nay luôn chỉ nhớ thứ mình cảm thấy hứng thú, người và sự tình không để tâm tự động loại bỏ ra ngoài não. Tóm lại, chắc là diện mạo sẽ không khiến người ta liên tưởng đến việc có liên quan đến phạm tội, lúc ấy nội tâm đánh giá người này là: Loại hình mù quáng tuân thủ quy tắc xã hội.

Liễu Hạ Khê để cho Lý Quả nghe ngóng xung quanh những việc có liên quan đến Lưu Hoa. Còn anh thì đi lại khắp nơi trên trấn nhỏ, phát giác thứ tốt: Hạt sen rang! Hàm răng anh vô cùng tốt, cắn vào nghe 'răng rắc'. Nhai đến vui vẻ. Mua vài cân hạt sen chín đã rang. Từ hạt sen nghĩ đến liên hoa, hồng liên hoa, bạch liên hoa, ở chỗ này gọi là hà hoa nhỉ (Tiêu: Thật ra thì đều là hoa sen thôi, nhưng mỗi miền 1 cách gọi). Nghe nói, vùng sông nước này, nổi danh chính là tháng hai lê hoa tuyết hoa cài trên đầu; Hoa đào tháng ba tươi thắm đến tận xương, thanh cao vượt trội cùng yêu diễm tỏa sáng; Tháng ba, tháng tư hoa cải dầu, ruộng nương ở quê nơi nơi là một màu vàng rực rỡ; Tháng sáu hoa sen, nơi nào có nước thì có hoa sen, liếc mắt một cái nhìn lại, xinh đẹp cực điểm ngay cả đến ngày cuối cùng. Liễu Hạ Khê chưa từng nhìn thấy tận mắt, nhưng bức ảnh khiến anh mất hồn lúc ấy trong đầu cũng chỉ có:

"Sóng vờn lá ấu, gió đùa sen,
Giữa hồ sen sâu thuyền nhỏ lướt.
Gặp chàng muốn nói cười e ấp,
Ngọc bích cài đầu đáy nước sa."

(《 Thải Liên Khúc 》của Bạch Cư Dị)

Nhà cửa ở nông thôn tốc độ xây dựng thật sự thong thả, giống hệt ốc sên bò. Tính ra gần một tuần rồi. Nhà Lưu Hoa chỉ sửa đến tầng một, tầng thứ hai mới dựng khung thép. Liễu Hạ Khê ở phụ cận dạo qua một vòng, không nhìn thấy Lưu Hoa. Chỉ có người xây nhà đang bận rộn. Nơi này xây nhà lầu là sự kiện lớn, không ít người bàn luận nói ra nói vào. Đáng tiếc bọn họ đối với Liễu Hạ Khê có bản năng cự tuyệt.

"Đây là phòng chiếu phim duy nhất của trấn trên hả? Chứa được bao nhiêu người chứ?" Liễu Hạ Khê tự nhủ. Nhà xi măng hai phòng cũng không lớn, chứa chẳng được bao nhiêu người nhỉ? Cửa treo tấm màn đen thật dày, có chút ủ rũ. Trên cửa sổ lưu ly dùng mực đen viết ba chữ 'Phòng chiếu phim'. Chữ viết không sai, có cốt cách của thể chữ Liễu. Người viết ba chữ kia có lẽ từng luyện thư pháp của thể chữ Liễu.

Liễu Hạ Khê có phản ứng nhạy cảm, anh mạnh xoay người lại. Phía sau anh một vị thiếu niên quần đen áo màu lam xám đứng tựa như quỷ mị. Lạnh lùng, thanh âm hơi khàn mang theo đề phòng: "Anh đang nhìn cái gì?"

"Không thể nhìn sao?" Liễu Hạ Khê hỏi vặn lại.

"Anh ở quanh đây vòng vo cả buổi. Muốn trộm đồ!" Thiếu niên bất ngờ lên án, khiến cho Liễu Hạ Khê không biết nên khóc hay cười. Song tiếng phổ thông của cậu ta rất chuẩn, tốt hơn so với Trâu Thanh Hà.

"Cậu bị mắc chứng hoang tưởng hả." Liễu Hạ Khê nổi tính trẻ con, cùng cậu ta đấu khẩu. A, tuổi của anh kỳ thật cũng đâu lớn, chỉ vừa tốt nghiệp trường cảnh sát năm nay thôi.

"Nói thế là sao hả? Liên quan rắm gì đến anh." Thiếu niên giễu cợt cười lạnh.

Các sắc nhân đã gặp nhiều, loại tiểu quỷ cá tính u ám này khó gặp. Liễu Hạ Khê nhún nhún vai, quá kiêu ngạo. Mình không thèm cùng cậu ta chấp nhặt, nhìn xem tuổi thiếu niên tương đương Thanh Hà: "Cậu là học sinh của cơ sở 6 sao? Biết Trâu Thanh Hà không?"

Thiếu niên rất rõ ràng mà co rút lại hai mắt, khẽ cắn môi. Lạnh lùng nói: "Vậy thì thế nào?"

"Vậy thì chính là quen biết rồi." Liễu Hạ Khê cầm hạt sen rang trong tay đưa qua. "Tôi là anh của em ấy."

Thiếu niên bĩu môi, cười khẩy nói: "Còn anh cơ đấy! Biết tôi quen cậu ấy, còn trợn mắt nói dối, thật là chẳng biết chữ 'sỉ' viết thế nào."

Liễu Hạ Khê cười: "Cực đoan như vậy à? Tôi lớn hơn cậu ấy đương nhiên là làm anh rồi, chưa nói là anh ruột, anh họ bên cha, anh họ bên mẹ mà. Cậu kích động vậy làm gì? Tiểu quỷ, cậu tên gì?"

Thiếu niên vung tay, đẩy túi hạt sen anh đưa lên. Nhất thời nghẹn nín, không tranh luận lại Liễu Hạ Khê.

Xe kéo ầm ầm vang lên. Liễu Hạ Khê theo tiếng đi tới, nhìn thấy xe của Lưu Hoa chạy sang hướng bên này

"Hưng Vượng, con không ở nhà làm bài tập, ra đây làm gì?" Lưu Hoa mặc dù nhìn thấy Liễu Hạ Khê trước nhưng không chào hỏi anh. "Lưu Hoa, cậu ấy là con của ông?" Liễu Hạ Khê có chút ngoài ý muốn, cá tính thiếu niên này mặc dù không tốt, bề ngoài vẫn không đến nỗi. Không giống cha cậu ta. Lưu Hưng Vượng đi về phía cha, bình thản nói: "Đọc sách mắt mỏi, ra ngoài hít thở không khí. Ba, ba quen tên này hả?"

"Anh ta là cảnh sát." Lưu Hoa vừa nói vừa vác xi măng. "Chính là đến lấy lời khai vụ án bờ đê nọ."

"Vụ án đó không phải phá rồi sao?" Lưu Hưng Vượng ngoài ý muốn nhìn Liễu Hạ Khê, cậu ta cũng không tiến lên phụ giúp cha. Liễu Hạ Khê nhìn không được, tiếp lên trợ giúp Lưu Hoa vác xi măng.

Bọn họ tin tức rất nhanh đấy.

Lưu Hoa cũng không cự tuyệt anh trợ giúp. Sau khi làm xong vỗ vỗ bụi xi măng trên tay, chồng đến trên người Liễu Hạ Khê cũng có một lớp bụi xi măng.

"Đồng chí cảnh sát lần này tới tìm tôi?"

"Không có. Ngày nghỉ rảnh rỗi, tùy tiện ra ngoài đi dạo."

Lưu Hoa cũng khép miệng lại.

"Đồng chí cảnh sát. . . . . ." Lưu Hưng Vượng nở nụ cười. "Càng giống kẻ trộm hơn ấy chứ."

"Hưng Vượng!" Lưu Hoa quát một tiếng: "Trở về làm bài tập!"

"Anh ta nói mình là anh trai của Trâu Thanh Hà đó." Lưu Hưng Vượng không chút nào để ý đến cha mình, càng bật cười đến lợi hại, thậm chí cười đến cong người.

"Ra vậy, Lưu Hoa ông quen Trâu Thanh Hà." Liễu Hạ Khê ôn hòa nở nụ cười.

Mặt Lưu Hoa cứng đờ.

"Tới cùng có bao nhiêu chuyện che giấu chưa nói ra đây. Đồng chí Lưu Hoa."

Lưu Hưng Vượng chắn trước mặt cha mình: "Chúng tôi có quyền giữ im lặng." Ánh mắt xoi mói bốc lên ngọn lửa hừng hực.

"Con của ông, đúng không. . . . . .Đầu óc có vấn đề à." Liễu Hạ Khê cũng giận, thẳng thắn hỏi.

Hai cha con đồng thời trở mặt, Lưu Hoa gắt gao kéo con trai muốn nổi bão. "Đồng chí cảnh sát, anh không nói tiếng người."

"Lưu Hoa, ông là nhân chứng. Bất luận lời nói dối nào cũng khiến vụ án thêm phần khó khăn. Theo pháp luật nhân chứng gây trở ngại tư pháp là tội." Quan hệ căng thẳng. Đương nhiên cũng chưa bao giờ dễ chịu. Rất hỏng bét.

"Lời nên nói đã nói xong, không có gì giấu giếm. Tôi đâu rảnh đến mức nhớ bạn học con trai quen trong trường. Cho dù nghe qua tên cũng không nhớ kỹ mặt, nhớ kỹ mặt cũng không biết tên kia là của nó."

Nghĩ không ra đây là Lưu Hoa thành thật, nói xong một phen ngụy biện như vậy. Không thể bắt bẻ lại.

Liễu Hạ Khê thừa nhận lần này giao chiến là mình bại trận.

Hình tượng của Lý Quả nổi lên tác dụng. Khuôn mặt búp bê của Lý Quả đối với thiếu nữ hào hoa phong nhã không có lực hấp dẫn. Thế nhưng, đối với phụ nữ trung niên có lực sát thương chí mạng. Lý Quả hứng thú, học Liễu Hạ Khê đem tất cả những gì điều tra được ghi chép lại, không có gì để ghi bèn đến quán nhỏ mua cuốn tập học sinh mỏng.

"Lưu Hoa: 39 tuổi. Người xã Xá Hà Khẩu thôn Lục Đạo. Kết hôn hai lần. Người thứ nhất là bà vợ họ Lý, 9 năm trước đã bệnh chết. Người thứ hai là bà vợ họ Tề, hai năm trước trượt chân rơi xuống hồ bỏ mạng. Có một con trai Lưu Hưng Vượng đang học trung học cơ sở 6, lớp 11, 17 tuổi. Bọn họ sau khi người vợ thứ hai chết mới chuyển đến đây, phòng chiếu phim trước nhà là bọn họ thuê mở mặt tiền, làm ăn không tệ. Xe kéo của Lưu gia là mấy năm trước Lưu Hoa mua đi bán lại bông vải, hạt vải, dầu cải, dầu vừng kiếm được. Là một trong những hộ kiếm được vạn tệ trong huyện, từng nhận được bằng khen của huyện. Sau khi mua xe kéo, ông ta cũng rất ít đầu tư buôn bán, ban ngày chuyên tâm làm thuê kéo hàng, buổi tối chiếu phim. Là người có thân phận ở trấn này đó. Chỉ là cá tính có chút âm u, ngay cả du côn khu này cũng sợ ông ta. Cha con hai người bình thường không lui tới với cùng xung quanh. Dù sao chỉ mới là hàng xóm hai năm nay, hiểu biết của mọi người đối với ông ta có hạn."

Tay trái Liễu Hạ Khê nâng má, không lên tiếng.

"Thế nào?" Lý Quả đắc ý dào dạt chờ khích lệ.

"Rất tốt." Liễu Hạ Khê nở nụ cười, thật buồn cười: Đứa nhỏ này, cực kỳ giống chú chó cưng chờ chủ nhân thưởng. "Biết bến Lục Đạo đi thế nào không?"

"Nửa giờ chạy xe."

"Gần như vậy?"

Lý Quả cười nói: "Cả xã cũng chỉ lớn chừng đó. Nếu như là xe mô tô, mấy giờ là đi dạo hết cả huyện rồi. Chúng ta đây là muốn điều tra nguyên nhân chết của bà vợ kế Lưu Hoa sao? Có liên quan gì đến án viết người trên đê đó?" Lý Quả mặc dù không thông minh nhưng cũng không ngu hoàn toàn. Trong cục công an lăn lộn mấy tháng nhiều ít đối với vài từ cũng có chút mẫn cảm. Nói thí dụ như: tử vong. Nhắc tới tử vong, sẽ nghĩ đến vài loại trạng thái tử vong: chết tự nhiên, chết bệnh, chết ngoài ý muốn, bị giết. Trượt chân rơi xuống hồ chết đuối có khả năng là: Tự mình không cẩn thận chết đuối, bị người đẩy xuống, đã chết bị người vứt xác.

Ở chỗ này không ai báo án, cơ quan cảnh sát sẽ không để ý tới. Người tử vong chỉ cần có người đưa ra lý do giải thích phù hợp sẽ không có ai truy cứu, cũng không cần bệnh viện cấp giấy chứng tử. Thi thể được người nhà trọng thể đưa vào phần mộ hoàn thành hành trình của kiếp con người.

Ao lớn lớn nhỏ nhỏ, thiệt nhiều! Chẳng qua, nước nông vậy có tính là ao không?

"Bọn họ đang làm gì? Thật nhiều cá!" Cá giãy giụa trong lưới. Cá mới tươi ngon khiến người ta chảy nước miếng.

"Làm sạch ao." Lý Quả nói, thấy Liễu Hạ Khê dừng xe đạp lại. Thúc giục gọi: "Nhanh lên chút đi, không lâu nữa trời sẽ tối."

"Bọn họ đang đào cái gì?" Liễu Hạ Khê hiếu kỳ nặng. Trong ao có người đang móc bùn.

"Có chút cá trong ao vài năm chưa ra. Hiện tại đem cá béo móc ra, lấy bán trên chợ, đào này là khoét ngẫu, ngẫu mới tươi ngon đưa đến chợ, hiện tại đang bắt đầu thời gian rãnh rỗi sau vụ mùa, thời tiết cũng không lạnh đến dọa người, ngày tốt để làm sạch ao bắt đầu cày, cày rồi giữ lại phân bố. Thấy trong đó không? Chuẩn bị đào hố chôn mía, đến mùa xuân chôn mía xuống mầm mới có thể mọc thành rừng mía."

"Nhiều cá vậy hiện tại bán còn không bằng đợi đến năm mới."

"Ngốc, khi đó, trời rất lạnh. Ai mà muốn mua cá? Nơi này là quê của lúa và cá, cá lúc nào cũng không thiếu, năm mới giá cũng sẽ không cao bao nhiêu. Cá này trực tiếp do công ty thủy sản mua, đồng loạt xuất khẩu, hoặc chế thành cá khô, cá hộp các loại."

"Nhìn cá này, muốn mua một con về làm, lại còn tươi ngon!" Liễu Hạ Khê cười nói.

"Anh biết nấu ăn? Nhìn qua không giống." Lý Quả liếc mắt nhìn anh một cái, không hiểu nổi người này, lúc thì cuồng công tác, lúc thì như người bình thường. Hiện tại không phải đi tra án sao? Nhàn rỗi như vậy.

"Tới nhà người khác ăn chùa, đưa tới cá tươi ngon vào cửa tốt hơn."

"Nhà ai?" Lòng hiếu kỳ của Lý Quả cũng không phải nặng bình thường, con mắt luôn lóe sáng.

"Không nói cho cậu biết." Liễu Hạ Khê vui sướng đem xe đạp đặt bên cây liễu. "Giúp tôi chọn một chút. Loại cá nào ăn ngon?"

"Đều ăn ngon." Hỏi Lý Quả là sai người rồi, Lý Quả đối với bếp núc không có hứng thú. Hắn chỉ phân biệt được cá chép và cá trích. Cá trắm đen và cá trắm cỏ không phân biệt được.

Liễu Hạ Khê tự mình hỏi ý kiến của nông dân bắt cá, mua con cá quế nặng hơn ba cân, cùng mấy cân ngó sen tươi.

Hai người bọn họ cũng không gấp rút lên đường, Liễu Hạ Khê ra hiệu Lý Quả hỏi nông dân bán cá chuyện của nhà họ Lưu cho anh.

"Bác. Có quen Lưu Hoa chuyển đến trấn trên trong nhà chiếu phim không?" Lý Quả sau khi có nhiệt tình, người cũng cơ trí hơn chút. Hiểu được Liễu Hạ Khê mua cá là để trải đường hỏi thăm.

"Lưu Hoa? Lưu Hoa lái xe kéo? Quen!" Bác nông dân dừng tay, ngồi trên cỏ. "Nói đến ông ta, liền có chuyện để kể ngay. Giỏi giang, một người rất giỏi giang."

"Nhà cũ của ông ấy ở đâu?"

"Sớm đã dỡ bỏ. Nghe nói ông ấy ở trấn trên xây nhà mới, có chút gỗ có thể dùng, lãng phí thì tiếc. Hỏi cái này làm gì nha."

"Có việc đó. Nói thêm chút chuyện về hai cha con họ đi bác."

Vị nông dân kia dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn bọn họ, ước chừng cảm thấy không phải người xấu. "Dỡ bỏ mấy tháng trước, khối đất nơi này đã thành ruộng đất sở hữu của người khác, sớm đã trồng trọt rồi."

"Ông ấy bình thường quan hệ với nhà nào tốt nhất hả."

"Nhà nào à? Đều tốt hết. Lưu Hoa ở ngoài quanh năm mà, trong nhà chỉ có bà vợ và nhóc Hưng Vượng. Bà vợ nọ là mẹ kế, cay nghiệt lắm, đối với Hưng Vượng không tốt chút nào, thường đánh chửi. Giọng bà vợ đó rất lớn, ầm ĩ láng giềng không yên. Bà vợ nọ chết rồi, trời có mắt."

Liễu Hạ Khê nói khẽ với Lý Quả: "Hỏi bọn họ một chút, lúc bà vợ thứ hai chết, Lưu Hoa có nhà không, còn có, con của ông ta Lưu Hưng Vượng là đứa nhỏ thế nào."

Rốt cuộc chỉ vừa làm chút buôn bán với ông ta, đối phương đã hỏi gì nói đó.

"Nhóc Hưng Vượng? Một đứa nhỏ rất tốt. Thành thật, nghe nói, thành tích học hành cũng tốt, là con một ba đời của Lưu gia. Lưu Hoa coi nó so với tâm can của mình còn quan trọng hơn. Bà vợ họ Tề lại giả vờ, lúc Lưu Hoa ở nhà giả bộ đối tốt với nhóc Hưng Vượng, bình thường bà vợ nọ đanh đá, việc nhà của bọn họ lại rất khó nói. Lưu Hoa bị lừa gạt đến một hai năm. Lúc bà vợ ông ta chết Lưu Hoa không có nhà, chính là tôi đi thông báo cho ông ta, ông ta tối ngày thứ hai mới chạy tới. Các cậu hỏi cái này làm gì hả?"

Lý Quả cười hùa, nhất thời không biết nói gì. Quay đầu lại nhìn Liễu Hạ Khê.

"Vợ Lưu Hoa bị phát hiện chết ở ao vào lúc nào?" Liễu Hạ Khê hỏi thẳng.

Người đàn ông kia nhìn thoáng qua anh, nghe hiểu câu hỏi của anh. Một lúc lâu mới nói: "Buổi chiều. Già Lưu cách vách nhìn thấy trong ao cá Lưu gia nổi một bộ quần áo, hô người đến vớt, mới nhìn ra là bà vợ của Lưu Hoa đã trắng dã. Có người thông báo nhóc Hưng Vượng ở trường về, tôi đến bưu cục gọi điện thoại cho Lưu Hoa."

"Thi thể chôn ở đâu?"

"Người bị quỷ nước bắt được là điềm xấu, hỏa thiêu rồi."

"Quỷ nước?"

"Thi thể, trên đùi, trên người nơi nơi là vết cào, không phải quỷ nước thì là gì? Mọi người đều sợ ao của Lưu gia, sau khi tát cạn thì lấp đất san bằng nó rồi."

Nói cách khác dấu vết gì cũng mất hết.

Trên đường về, sắc trời mờ tối, nhiệt độ tụt xuống vài độ, Lý Quả lạnh đến run run. Liễu Hạ Khê thấy hắn đáng thương, cởi áo khoác vứt cho hắn. Lý Quả cũng không khách khí, lập tức mặc vào. Một bên cười nói: "Như vậy xem ra, Lưu Hoa không ở nhà, vợ ông ta là tự mình rơi vào trong ao. Nguyên lai anh mua cá của người ta chính là để moi lời của ông ta. Vậy anh làm sao biết người vừa rồi quen biết Lưu Hoa?"

"Người cùng thôn không nhận ra mới là lạ." Thôn này gọi là Lưu gia thôn. Phỏng chừng đại bộ phận đều là họ Lưu.

Lý Quả khoát khoát tay, quần áo rất lớn so với hắn. "Chỉ đơn giản như vậy." Cẩn thận nghĩ là chính mình ngu thì có. Vốn người cùng thôn làm sao không quen? "Anh thấy cái chết của vợ kế Lưu Hoa thế nào?"

"Chết không đối chứng, trừ phi có ai tự mình thừa nhận giết người, bằng không định tội không được."

"Đây không phải là điều tra vô ích sao?" Lý Quả không giải thích được.

"Nắm được rõ ràng chân tướng của sự tình, đem lối suy luận của mình vào quỹ đạo. Từ cấp độ tâm lý để giải thích động cơ của hành vi cá nhân, đoán trước khả năng phát sinh hành vi của cá nhân. Cũng chính là thu thập tư liệu toàn diện, phân tích này có ảnh hưởng tâm lý của sự kiện nào không."

"Chả hiểu." Lý Quả ảo não.

"Suy diễn cùng quy nạp, lịch sử cùng logic, phân tích cùng tổng hợp hiểu hay không?"

"Không hiểu." Lý Quả trả lời dứt khoát.

"Ày." Đến phiên Liễu Hạ Khê thật sự phiền não. "Cách suy diễn chính là có kết luận trước rồi nhất nhất đối ứng suy ra. Từ A đến B đến C. Mà phép quy nạp ban nãy trái ngược, trước từ A, B rồi tổng kết đến C. Quên đi, nói như vậy cũng không rõ. Lấy ví dụ thực tế mà thuyết minh: Cứ nói vụ án bờ đê lần này đi. 1, Trương Kiện cùng Lý Vệ Tiền ngày đầu tiên cùng người chết cãi nhau. 2, Lý do cãi nhau là vì chuyện chi tiêu thu hàng, cũng chính là vì tiền. 3, Lý Vệ Tiền có tiền án bạo lực từ trước. 4, Bọn họ sáng sớm tiễn người chết lên thuyền đón thuyền tăm tích không rõ. 5, Tiền của người chết không cánh mà bay. Tổng hợp đã hơn 5 điểm, khả năng Trương Kiện và Lý Vệ Tiền làm hại người chết rất lớn, là sợ tội bỏ trốn. Cũng chính là hai kẻ hiềm nghi lớn nhất. Đây là chỉnh hợp một số lý do để đưa ra kết luận. . . . . ."

"Ồ. Nói cũng phải." Lý Quả cắt ngang lời Liễu Hạ Khê. "Vừa nhìn như vậy, phá án rất dễ."

Hắn cắt ngang thế, Liễu Hạ Khê không còn hứng thú tiếp tục nói cho xong nữa. Lý Quả thật không phải một vị khán giả dễ nghe.

"Dạy tôi tiếp một chút nữa đi." Lý Quả vỗ tay muốn nhờ, Liễu Hạ Khê không thèm để ý tới hắn.

"Nhỏ nhen!"

Về đến huyện thành, lấy lại áo của mình, cùng Lý Quả tách ra, Liễu Hạ Khê trực tiếp đi tìm Trâu Thanh Hà.

Trâu Thanh Hà đang ở phòng bếp chuẩn bị nấu cơm, Liễu Hạ Khê đem cá và ngó sen vứt cho cậu. Đây có thể gọi là phòng bếp sao? Anh ngay cả khom người còn không vào được, đáng thương đến nỗi chỉ có rau cải và tiêu xanh. "Tôi ở đây ăn chùa."

Trâu Thanh Hà thật cao hứng. "Đây là cá quế? Rất mắc đó."

"Không sao đâu."

Nhìn cậu ở vòi nước rất thành thục mổ cá. . . . . .Đứa nhỏ này việc nhà đều làm hết, thật cừ.

"Anh Liễu, anh ngồi một chút, rất nhanh là có thể ăn cơm rồi."

Kỳ thật nhà rất chật, muốn anh ngồi cũng không biết ngồi đâu.

Đêm hôm nay, trong nhà như trước chỉ có một mình Trâu Thanh Hà.

Cá làm không tồi, so với khách sạn lớn cũng không kém là bao. Thật ngon.

"Sáng mai nhớ thức dậy chạy bộ, anh đúng 5h30 đến cổng sắt chờ em." Liễu Hạ Khê cố ý giữ lại một nửa hạt sen rang cho Trâu Thanh Hà ăn. Trâu Thanh Hà hoan hô một tiếng, bắt lấy cánh tay Liễu Hạ Khê: "Em thích ăn cái này. Anh Liễu anh thật sự là tri kỷ số một của em."

Có cảm giác đặc biệt thỏa mãn Liễu Hạ Khê sờ sờ cái bụng phình to, thoải mái ợ một cái.

"Em quen bạn cùng trường tên Lưu Hưng Vượng không?"

"Lưu Hưng Vượng?" Mấy ngày nay thật đúng là có duyên với cái tên này. Trâu Thanh Hà có cố ý đi tìm Lưu Hưng Vượng xin lỗi cậu ta về tối thứ hai Tiểu Thất đã lỡ lời. Thế nhưng, đối phương càng kiêu ngạo, căn bản không để ý tới cậu. Có ấn tượng với cái tên này sẽ chú ý tới chút bình luận của các bạn học dành cho cậu ta. Chỉnh thể mà nói, các bạn học nữ đối với cậu ta sâu sắc tán dương; Bạn học nam đối với cậu ta bất mãn hơn. "Sao anh Liễu hỏi về cậu ta? Nếu trước kia anh hỏi em, thì đó là một xíu ấn tượng cũng không có. Hôm nay hỏi em, thì hỏi đúng lúc rồi đó. Cậu ấy thành tích không tồi, xếp hạng trước em. Bất quá em là lớp 4, bình thường không lui tới, có người nói cậu ấy là 'người lỗ mũi hướng lên trời'" trả lời xong lại hiếu kỳ trừng mắt Liễu Hạ Khê: "Cậu ấy làm sao vậy?" Có người có cơ hội kết giao, đều xui xẻo mà kết thúc.

"Cậu ta là con trai của Lưu Hoa, phòng chiếu phim của trấn trên biết không? Nhà cậu ta ở đó."

"Ý? Phòng chiếu phim? Hồi đó, khó trách Tiểu Thất thần thần bí bí hỏi em có muốn xem phim không. Em nói không có tiền không đi, cậu ấy nói có thể đi miễn phí đó. Em còn tưởng rằng có ai mời, hóa ra là Lưu Hưng Vượng mời. Ra vậy, thế sao Tiểu Thất có thành kiến với Lưu Hưng Vượng vậy? Gặp mặt thoáng qua vài lần, cậu ấy khiến người ta có loại ấn tượng là một người có cảm xúc bạc nhược. Không đúng, chính xác mà nói là người quỷ mị. Có chút làm người ta rợn tóc gáy."

"Người có cảm xúc bạc nhược?" Liễu Hạ Khê cười: "Sao lại có được kết luận này?"

"Hắc hắc hắc, thành thật mà nói từ trên sách đạo từ ngữ xuống đó."

"Làm gì có, phần lớn từ ngữ đều là từ trong sách vở tập được." Nói chuyện với cậu luôn khiến người ta hăng hái vui vẻ.

"Anh Liễu, sao anh đột nhiên nhắc tới con trai của chú ấy?" Trây Thanh Hà kiên trì bền bỉ xoay quanh vấn đề này để hỏi, cậu có kết luận: Bất luận thế nào, anh Liễu Hạ Khê đều có thể bao dung hết thảy bướng bỉnh của cậu.

"Anh đang suy nghĩ, lý do Lưu Hoa không muốn giao thiệp với cảnh sát là gì? Mới đem em cuốn vào vụ án này làm người đầu tiên phát hiện. Con ông ta Lưu Hưng Vượng đã từng cùng mẹ kế ở chung không tốt, căn cứ theo miêu tả của hàng xóm xung quanh có vẻ là chịu ngược đại, cũng chính là bạo hành gia đình. Hai năm trước mẹ kế cậu ta trượt chân rơi vào ao của nhà mình bị chết đuối, trên người có vết cào. Người địa phương nói là quỷ nước (không biết có tồn tại thứ này hay không) túm chết, thi thể đã hỏa táng. Em thấy thế nào?"

"Quỷ nước, em không tin. Nói đến quỷ nước ở nơi này của bọn em thời gian qua lưu truyền rộng rãi, hàng năm luôn luôn có người bị chết đuối. Nơi này là vùng sông nước, có sông lớn, sông nhỏ, hồ nước, ao cá vân vân. Em cũng từng suýt chết đuối, là vào ngày hè hái củ ấu, không phải loại nổi ở mặt nước mà là loại có viền màu đỏ bao quanh, đâm sâu dưới nước giống lá thủy tiên nhưng dài và đầy gai nhọn. Lúc ấy á, thật sự cảm giác như có người bắt được chân mình kéo xuống dưới. Kỳ thật là bị dây này quấn trụ chân. Trên đùi bám đầy vệt mảnh nhỏ như máu, giờ hồi tưởng lại trong lòng vẫn không thoải mái. Bọn họ cũng nói em gặp phải quỷ nước."

"Em cho rằng mẹ kế của Lưu Hưng Vương bị chìm như vậy?"

"Chưa chắc. Loại dấu vết này sẽ không bị nhận lầm là vết cào. Không bằng, em đi tiếp cận Lưu Hưng Vượng." Hai mắt Trâu Thanh Hà sáng lên, đối với sự tình này hứng thú cực điểm. Liễu Hạ Khê phản đối: "Không được, đem toàn bộ tâm lực đặt vào việc học! Chẳng lẽ em không muốn thi đại học?"

Tử huyệt rồi! Trâu Thanh Hà không nói gì.

"Đáng tiếc, chết không đối chứng. Không làm rõ là ngoài ý muốn hay rắp tâm." Trâu Thanh Hà thở dài.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,