Chuyển đến nội dung chính

Hóa Vụ - Chương 1.9


Sương mù đỏ - 09

Trâu Thanh Hà rụt rụt cổ, gió lạnh không khách khí mà từ cổ luồn vào trong. Mới vài ngày nhiệt độ lại thấp thêm vài độ.

Cách cửa sắt cậu liền nhìn thấy Liễu Hạ Khê chờ bên ngoài, không nhịn được nở nụ cười. Lòng ấm áp vui sướng như tắm gió xuân. Ừm, chính là loại cảm giác ấm áp này đó, ngay cả gió cũng không còn rét lạnh thế nữa.

Liễu Hạ Khê tiếp nhận túi sách của cậu, nặng trịch, thật nặng!

Trâu Thanh Hà chú ý tới Liễu Hạ Khê mặc bộ trang phục vận động, nhìn thôi cũng đủ thấy lạnh. Trên cổ treo khăn mặt khô ráo, bộ dáng có chút chẳng ra đâu vào đâu. "Túi sách anh cầm cho, làm vài động tác nóng người trước." Ở phương diện vận động, Trâu Thanh Hà ở trường cũng không coi trọng. Nhà trường và học sinh đều đi đến nhất trí, toàn bộ trọng điểm đặt trên việc học. Những thứ phải làm để nóng người Trâu Thanh Hà đều không biết. Điểm ấy khiến cho Liễu Hạ Khê ngoài ý muốn. Loại chế độ giáo dục chỉ quan tâm đến văn hóa này không thể xưng là hoàn thiện chứ? "Không phải khẩu hiệu đức, trí, thể phát triển toàn diện sao? Trường các em không có môn thể dục à?"

"Đó là khẩu hiệu dùng để hô thôi." Trâu Thanh Hà không cho là đúng. Môn thể dục đương nhiên là có sắp xếp, nhưng mà ai thèm học chứ? "Tập thể dục buổi sáng có tính không?" Trâu Thanh Hà cười nói. "Hồi cấp hai có đánh bóng chuyền và chạy bộ. Bọn em không gọi 'làm nóng người' mà gọi 'giãn gân giãn cốt' đây chỉ là cách gọi bất đồng, chính là đá hai chân trước sau khoát khoát cánh tay thôi."

"Em coi như xong, giờ làm theo anh. Đè chân kéo cơ, chủ yếu để phòng ngừa chấn thương trong thể thao. Nói cách khác ngăn ngừa căng cơ, rút gân." Làm mẫu một hồi, đầu óc Trâu Thanh Hà hoạt động tốt, không cần lặp lại. Dạy cậu rất không có cảm giác thành tựu.

Liễu Hạ Khê cười như có như không nhìn cậu chỉ đong đưa vài cái thì dừng lại, động tác mô phỏng. "Đừng dừng lại, chí ít phải làm hơn 3 phút!"

"Tối qua em suy nghĩ cả đêm." Trâu Thanh Hà một bên khởi động một bên nhịn không được nói chuyện. "Cá tính của Lưu Hưng Vượng có chút quái. Có phải do bóng ma thời niên thiếu tạo thành nhân cách vặn vẹo không? Bị mẹ kế ngược đãi nghĩ thôi đã cảm thấy đáng sợ. Em nghĩ cậu ta thuộc dạng người tốt, không giống như người sẽ làm chuyện xấu." Người chủ động giúp đỡ người khác (Ân tình mượn nến trong WC còn chưa báo, ngược lại để cho cậu ta nghe được bạn tốt của mình nói xấu cậu ta. Cũng khó trách đối phương tức giận.)

"Lưu Hưng Vượng miệng lưỡi bén nhọn. Làm người khắc nghiệt." Liễu Hạ Khê đối với thiếu niên kia không có hảo cảm, thành tích tốt cũng không đại biểu có phẩm chất của cậu ta tốt mà.

"Ha ha, chưa từng cùng cậu ta đấu võ mồm." Trâu Thanh Hà một mực nỗ lực cùng cậu ta phục hồi quan hệ, đã liên tục đi tìm cậu ta vào giữa trưa vài lần. Lưu Hưng Vượng cũng không nhất định ở trường ăn cơm, cũng không nhất định sẽ lên lớp tự học. Cho dù thấy trước mặt, cậu ta cũng cố ý làm lơ việc Trâu Thanh Hà chào hỏi cậu ta. Khiến cho cậu cũng thật mất mặt.

"Bắt đầu chạy chậm, bảo trì nhịp tim đập bình thường. Nhớ kỹ dùng mũi hít thở."

"Anh Liễu, em vẫn muốn tiếp cận cậu ấy." Còn nhớ rõ Lưu Hưng Vượng từng chủ động mời cậu đến nhà cậu ta chơi. Nếu không phải Tiểu Thất nói hươu nói vượn, hai người có lẽ đã thành bạn tốt.

"Em đấu không lại thằng nhóc kia." Liễu Hạ Khê một bên chạy chậm một bên khẳng định nói. Ngay cả miệng lưỡi mình cũng nhất thời bại một trận, Thanh Hà hiển nhiên không phải đối thủ.

"Đấu không lại? Cứ chờ xem. . . . . ." Trâu Thanh Hà không nói ra, trong lòng ấm ức.

"Hứa với anh, cẩn thận với cậu ta, cách xa cậu ta một chút." Liễu Hạ Khê lần nữa nhấn mạnh.

Liễu Hạ Khê có chút hối hận khi đem việc này nói cho Trâu Thanh Hà. Thiếu niên tâm tính hiếu kỳ nhất, không có khả năng không chú ý tên Lưu Hưng Vượng này. Thằng nhóc Lưu Hưng Vượng kia, tương tự loại người lòng dạ thâm sâu. . . . . .

Trở lại cục cảnh sát, nghe được tin tức tốt. Đại đội trưởng bọn họ ở tỉnh vùng núi phụ cận biên cảnh bắt được hai tên tình nghi phạm tội đang lẩn trốn. Đã khai ra sự thật sát hại người chết Lâm Tường Cường. Bọn họ hôm nay sẽ trở về.

"Uông đội trưởng thật lợi hại! Vụ án lần này rốt cuộc đã kết thúc." Lý Quả nói nhưng không được hồi đáp. Hắn quay đầu nhưng chỉ thấy Liễu Hạ Khê đang chìm trong suy nghĩ sâu xa." Chẳng lẽ, anh ấy còn muốn tiếp tục điều tra?" Hắn thầm nghĩ.

Liễu Hạ Khê một mình đến phòng tài liệu, lục ra được ảnh chụp vụ án lần này. Có đủ loại góc độ. . . . . .Thi thể người chết là nằm nghiêng. Hơn phân nửa khuôn mặt cùng mặt đất tiếp xúc. Mặt nghiêng cùng trên cổ đều có bùn cỏ. Vẻ mặt lúc tử vong là thống khổ, ngay cả mắt cũng không hoàn toàn nhắm lại. Năm ngón tay trái uốn cong, hai khuỷu tay và đầu gối có vệt thâm. Nhìn ra được là mấy bộ vị này chấm đất trước. Người bị đá tổn thương ngực, bụng thường có tư thế ngã xuống đất như vậy. Hình ảnh chụp rất tường tận, vết thương trên cổ có một bức đặc biệt phóng to. Chiều sâu của vết thương gây tổn hại không đến mức lập tức tử vong, chân chính tạo thành tử vong chính là đòn nghiêm trọng trước ngực nọ. Đòn nghiêm trọng là sau vết cắt cổ họng tạo thành gây trực tiếp tử vong. Vết thương là đầu giày da to nhọn tạo thành. Cũng chính là bị người một cước đá trúng ngực. Trong báo cáo khám nghiệm tử thi người chết ngoại trừ té bị thương không rõ ràng, trên người không có dấu vết chí mạng nào khác.

Trong khe hở tay phải có vết máu khô cạn rất rõ ràng. Kỳ quái chính là túi áo ngực trái có vết máu màu sắc đặc biệt không giống với những chỗ khác. Người chết từng dùng tay phải cầm đồ vật gì ở đó. Tay trái thì sao? Vết máu tay trái tập trung ở lòng bàn tay. Người chết từng dùng hai tay che vết thương. Bùn cỏ trên cổ cũng cũng chính là sau khi người chết té ngã, tay phải chống thân thể dậy lau một phần vết máu. Nhìn kỹ ảnh chụp. . . . . .Ngón trỏ tay phải có dấu vết cháy sém. . . . . .Cả tay phải là hình dạng nắm vật nhỏ. "Bật lửa!" Sương lớn, nhìn không rõ lắm, người chết châm bật lửa. Vậy dấu vết đặc biệt ở chỗ túi áo hẳn là bật lửa nóng lên làm cháy sém vải vóc.

Cũng chỉ còn thiếu vật chứng người chết lưu lại để chứng minh suy luận của mình thôi.

Phòng vật chứng không có người, đóng cửa, người nơi này làm việc thật đúng là tản mạn. Liễu Hạ Khê cười khổ, muốn nhìn chút trong di vật người chết lưu lại có đầu mối hay không.

"Đang tìm cái gì?" Lý Quả hai tay khoanh trước ngực, cười nói. Hoặc nhiều hoặc ít hắn hiện tại đối với vụ án nảy sinh nhiệt tình.

"Muốn xem một chút di vật người chết lưu lại." Liễu Hạ Khê cũng không giấu hắn.

"Lão Lý của phòng vật chứng mới ra ngoài. Nói là trong nhà có khách đến bến xe đón người. Đại khái buổi chiều sẽ trở về." Lý Quả muốn chụp bả vai Liễu Hạ Khê, dựa theo chiều cao của hắn vẫn là đổi thành chụp lưng anh, có ý tứ nén bi thương hàm xúc bên trong.

"Đi ra ngoài dạo chút." Lý Quả kiến nghị.

"Hiện tại không phải đang giờ làm sao?" Liễu Hạ Khê kinh ngạc.

"Đi tra án." Lý Quả thần bí nháy mắt, đặc biệt dụ dỗ. "Gặp Lưu Hoa gặp con của gã."

Liễu Hạ Khê cười: "Để làm chi, ngài đây thật đem người ta trở thành tình nghi phạm tội rồi? Chờ chút đi, chờ đại đội trưởng bọn họ trở về rồi hãy nói."

Lý Quả hất miệng một cái: "Đại đội trưởng bọn họ phải ngày mai mới đến. Trung gian phải chuyển ba đường xe."

"Chờ tôi thấy rõ vật chứng rồi hãy nói." Không nắm chắc mười phần vẫn đừng nên tùy tiện ra ngoài, một kích sẽ mất mạng.

Tiểu Thất tên là Giang Tử Tề, ở chỗ này tiếng địa phương gọi Tề và Thất tương tự, gọi tới gọi lui gọi thành "Tiểu Thất". Tiểu Thất ngồi phía sau Trâu Thanh Hà, so với những người khác mà nói, hai người ở lớp quan hệ có vẻ thân nhau.

Tiểu Thất da dẻ khá đen mỹ danh gọi là "Hắc Tể." Hắn và Trâu Thanh Hà là bạn học cấp hai, kỳ thật là từ tình địch mà ra. Trâu Thanh Hà thời cấp hai từng thầm mến hàng xóm cũng là bạn học của Tiểu Thất Giang Xuân Ngọc.

Giang Xuân Ngọc là mỹ nhân, da trắng trẻo hồng hào, miệng xinh xắn, mặt mũi đều xinh đẹp. Tại địa phương này, con gái da tốt chiếm đa số, nhưng tốt được như cô bé cũng không thấy nhiều, giống như quả đào mọng nước, thấy nhịn không được muốn cắn một ngụm. Trâu Thanh Hà từng viết thư tình, từng vồn vã, như con ong mật nhỏ bận bịu một học kỳ mới biết được Giang Xuân Ngọc đã có đối tượng. Giang Tử Tề không xuất chúng, không xuất sắc thế mà là tình địch của cậu. Đối phương thắng được một lợi thế. Bởi vì người ta là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã bên nhau. Trâu Thanh Hà tự nhận vô luận trong ngoài đều mạnh hơn Giang Tử Tề nhiều. Cậu từng hỏi Giang Xuân Ngọc, người ta trả lời lại cậu: "Hiểu rõ Hắc Tể như ngón tay của mình, rời khỏi cậu ấy sẽ không quen. Không xuất sắc thì có sao đâu? Cậu ấy là Hắc Tể không phải ai khác."

Ngay lúc đó Trâu Thanh Hà không hiểu, cậu hiện tại vẫn không hiểu, nhưng cậu buông tay.

Giang Tử Tề là bạn học không tồi, bộ dạng quỷ ranh nhưng đối với người lại trượng nghĩa. Giang Xuân Ngọc không học ở trường này, cô bé đến cơ sở hai. Không có cô bé giám sát Giang Tử Tề càng như ngựa hoang cởi cương.

"Mày biết được bao nhiêu chuyện liên quan đến Lưu Hưng Vượng?" Tìm thời gian rảnh, Trâu Thanh Hà xoay đầu sang hỏi hắn.

"Lưu Hưng Vượng? Hỏi nó để làm chi, thằng đạo đức giả ấy!"

"Nó rốt cuộc đắc tội mày chỗ nào?" Trâu Thanh Hà buồn cười, Tiểu Thất này một khi hận sẽ không nhả ra.

"Nghiêm túc mà nói, nó quả thật có chuyện đắc tội tao. Trong nhà nó ngay trấn trên này mở phòng chiếu phim. Mày biết không? Tiểu Béo lớp bốn có một hôm nói với tao, Lưu Hưng Vượng mời bọn tao tới nhà nó xem phim, viết một chuỗi danh sách. Tao từng nói với mày đó, lần đó mày không đi. Kết quả mày đoán xem?"

"Thế nào?"

"Rác rưởi. Sau khi tới rồi, cha nó dám đòi tiền tụi tao, thằng chết tiệt ấy căn bản chưa từng nói với cha nó. Đây cũng không phải là chuyện bao nhiêu tiền. Là vấn đề nguyên tắc!"

"Đúng đúng đúng." Trâu Thanh Hà qua loa đáp. Hành vi của Lưu Hưng Vượng này cũng quá kỳ quái, nói mời người ta đến xem còn thu tiền đương nhiên không thể trách người ta có thành kiến với cậu ấy.

"Nghe nói nó viết thơ đấy."

"Viết thơ?" Cái loại chuyện yêu cầu kỹ thuật cao theo quấn chân học sinh cao trung bọn họ này? Quá quá thần kỳ. Trâu Thanh Hà khoa học xã hội hơi kém, viết văn luôn kéo chân sau của cậu, vô pháp giải thích được mị lực của văn tự.

"Cái loại sầu muộn đặc biệt chán ngấy này, được bọn con gái vây quanh, nghe nói là 'Từ Chí Ma đệ nhị' sầu muộn vương tử. Là đứa con trai xếp trong danh bài năm người được hoan nghênh nhất trường chúng ta."

(Tiêu: Từ Chí Ma là tên một nhà văn lớn của Trung Quốc)

Trâu Thanh Hà kinh ngạc "Trường chúng ta có danh bài năm người được hoan nghênh nhất sao? Sao tao chưa từng nghe qua?"

Tiểu Thất ủ rũ dùng ngón trỏ run run chỉ vào cậu: "Mày mày mày, làm tao thật quá thương tâm đó. Loại như mày nếu giữ bên cạnh mà tư thế không đổi có thể được người xưng là hào hiệp rồi đó, mày đã ở đầu bảng danh nhân. Mấy đứa con gái cho rằng: loại như Từ Chí Ma chỉ là người đáng khâm phục, mà người loại như Trâu Thanh Hà thích hợp làm chồng. Nói mày là con rồng sớm muộn cũng sẽ phi long tại thiên."

Trâu Thanh Hà nở nụ cười: "Ai nói bậy thế nha."

"Người có nhiều loại, người không phải trời sinh mệnh tốt phải thay đổi nhân sinh của mình, dựa vào chính là: Sự chịu đựng, trí tuệ, lực hành động. Mày có đủ chìa khóa thay đổi vận mệnh của mình. Bọn con gái vì mày mà lên mây, có hiệp định. Đó chính là không quấy rầy việc học tập của mày, kiên quyết không cho phép có người viết thư tình cho mày có mưu đồ với mày."

"Cái gì đây. Nói hươu nói vượn." Trâu Thanh Hà vẫn cảm thấy buồn cười, Tiểu Thất từ trước đến nay quen thói khoa trương, nói không thể tin.

"Lạ thật, mày hỏi Lưu Hưng Vượng để làm chi?"

"Cậu ấy học giỏi hơn tao, có thể thỉnh giáo bài vở của cậu ấy."

"Ừm, đúng đó, văn khoa của nó đặc biệt mạnh, văn khoa của mày có kém chút. Điểm mạnh của mày là khoa học tự nhiên. Ngữ văn của khoa học xã hội tính ra tao còn mạnh hơn mày, chính trị càng kém hơn tao."

Trâu Thanh Hà xấu hổ sờ sờ mái tóc ngắn: "Tao ghét học bằng cách nhớ."

"Đúng rồi, mày chọn xong trường ghi danh muốn học chưa?"

"Trong bụng đã nắm chắc, còn phải cùng người trong nhà thương lượng một chút. Mày thì sao?"

"Dự định viết hết trường của tỉnh này ra, sau đó bóc thăm. Chọn ra một cái thi vào."

Trâu Thanh Hà nhún nhún vai: "Mày không chọn cùng trường với Xuân Ngọc?"

"Cô ấy muốn thi vào trường chuyên nghệ thuật ở Mỹ, không có khả năng cùng trường." Tiểu Thất hiếm khi thở dài một hơi.

Giữa trưa ở phòng ăn lấy cơm, Tiểu Thất chỉ vào một thiếu niên áo màu lam thuần bị một đám con gái vây quanh như ẩn như hiện, chỉ Trâu Thanh Hà nhìn: "Xem đi, Lưu Hưng Vượng lại bị bọn con gái vây quanh, thật làm người ta đố kỵ."

"Mày không phải có Xuân Ngọc rồi sao? Con mắt dám lén phéng, cẩn thận tao méc đó."

"Gì, tao là thay người cô đơn như mày lo lắng thôi mà." Tiểu Thất khoa trương duỗi rộng cánh tay: "Các mỹ nữ chạy về phía ngực của anh đi nào!"

"Ê, nhà cậu ta không phải ở trấn trên sao, thế nào lại ăn cơm trưa tại trường?"

"Ai biết được. Đại khái là ở trường học ăn có chút thú vị." Tiểu Thất lơ đễnh. Hắn là người sôi nổi, bạn bè quen biết nhiều hơn so với Trâu Thanh Hà, rất nhanh người đã đến bên cạnh nhiệt tình nói chuyện với bạn khác.

"Này." Trâu Thanh Hà mới vừa ngồi xuống bậc thang, trước mặt xuất hiện một người. Có chút quen mặt, nhớ không nổi tên. Trâu Thanh Hà gật gật đầu, trong tay đối phương cũng bưng gà mên. "Chuẩn bị ghi danh trường nào?" Đối phương ngồi gần cậu. Mấy ngày nay bạn học đều hỏi nhau vấn đề này.

"Còn chưa quyết định, cậu sao?"

"Viện khoa học và kỹ thuật của Quảng Châu. Nghe nói nơi đó bốn mùa như xuân, mùa đông cũng không có tuyết rơi, không giống nơi này, hiện tại đã lạnh chết người." Xem chừng hắn quả thật sợ lạnh, trên người mặc áo bông, lúc năm mới nên mặc cái gì nhỉ. "Bằng không, cậu cũng ghi Quảng Châu đi, cậu mạnh khoa học tự nhiên vậy, nhất định không có vấn đề, trường chúng ta cũng không có tiền đồ, phần lớn đều ghi trong tỉnh, ngây người hơn chục năm còn chưa đủ ngốc sao?"

Trâu Thanh Hà cười cười không trả lời.

"Cậu thật đáng ghét, luôn làm bộ làm tịch." Đối phương tức giận đứng lên, bỏ đi.

Nụ cười đông cứng trên mặt, việc này, sao lại thế này? Chẳng lẽ mình trong mắt các bạn là người làm bộ làm tịch sao? Bị đả kích rồi.

"Nghe nói, cậu tìm tôi." Đột nhiên sau lưng có người lên tiếng, Trâu Thanh Hà lại càng hoảng sợ, tay đang rửa chén trợt một cái, bát rơi xuống đất vỡ nát. Căn bản không nghe được tiếng bước chân. Trâu Thanh Hà quay đầu lại, áo màu lam thuần. . . . . .Lưu Hưng Vượng lên sân khấu luôn vô thanh vô tức như vậy.

"Cậu đang sợ cái gì?" Lưu Hưng Vượng đang cười, lộ ra hàm răng trắng nhợt nhạt, ánh mắt người này giấu sau lớp kính, đặc biệt lạnh.

"Tớ đâu có sợ, cậu cận thị?" Trước kia không chú ý cậu ta mang kính mắt. Mình tìm cậu ta hồi nào? Lạ thật. Chẳng hiểu ra sao. Đương nhiên là ý định tìm cậu ta nghe ngóng tình hình. . . . . .Nhưng đây chẳng qua là chuyện giấu trong lòng cũng không nói ra ngoài miệng mà.

Trâu Thanh Hà đưa mắt đặt trên giày của cậu ta, Lưu Hưng Vượng mang là giày vải đế dày, giày này bình thường bước đi không có tiếng động sao? Khác với giày giải phóng đế cao su của mình. Cậu ta không có mẹ vậy giày này là ai làm cho cậu ấy?

"Anh của cậu hôm qua đến tìm tôi." Lưu Hưng Vượng đột nhiên nói.

"Anh của tớ?" Trâu Thanh Hà kinh ngạc, lúc nào cha mẹ dưới tình huống cậu không hề hay biết cho ra đời một người anh vậy?

"Người phương bắc, người cao to. Tự xưng là anh trai cậu."

"À, anh Liễu, anh ấy là cảnh sát. Là tìm cha cậu hả, có liên quan đến vụ án bờ đê nọ nhỉ." Không biết anh Liễu nói những gì với Lưu Hưng Vượng, chung quy cảm thấy anh Liễu có giấu giếm vài điểm mấu chốt không nói với mình. Không vui nha.

"Vụ án đó không phải đã kết thúc sao?" Lưu Hưng Vượng gắt gao theo dõi cậu.

"Ừ. Nghe nói là người quen gì đó của nạn nhân làm. Hình như là vì tiền á." Trâu Thanh Hà cố ý hàm hồ nói vài câu, nếu không phải anh Liễu sớm nói cho cậu nghe chuyện Lưu Hưng Vượng, chỉ sợ cậu sẽ nói hết toàn bộ cho cậu ta chuyện mình biết rồi.

"Vậy anh ta còn đến tìm cha tôi để làm gì?"

Trâu Thanh Hà lắc đầu: "Tớ cũng không biết, đối với người ngoài như tớ sau có thể nói chứ." Bị ánh mắt băng lãnh nọ nhìn chằm chằm quả nhiên khiến người ta cảm thấy không thoải mái.

"Cậu kỳ thật cũng muốn biết tiến trình của vụ án nọ mà, không truy hỏi đến cùng sao?" Lưu Hưng Vượng lại lên tiếng, hùng hổ dọa người quả nhiên là người lợi hại. Trâu Thanh Hà đã trấn định lại, nước ẩm ướt lạnh đến tận xương. Cậu xoa xoa lên quần mình. "Là chú ấy nói thôi." Trâu Thanh Hà lấy tay đút vào túi quần, thật là ấm áp. "Ngày đó, may mà gặp được chú ấy, nếu không nha, mất hết một tiết ngữ văn." Bề ngoài Lưu Hưng Vượng thật không có chỗ kỳ lạ, rất bình thường, vóc dáng thấp hơn cậu một chút. Chỉ là da so với cậu còn trắng hơn, không chút nào giống con trai của nông dân. Quần áo rất mới, ăn mặc cũng dày, nhìn không ra dáng người.

"Vụ án nọ cậu biết được bao nhiêu? Cậu là người trong huyện thành, lại có anh trai cảnh sát kia, tin tức phải nhạy hơn chút rồi."

Cậu không phải nghe không hiểu lời người khác chứ! Đều đã nói không biết rồi còn hỏi: ". . . . . .Hung thủ bỏ trốn. Cảnh sát đang truy bắt, là cả nước truy bắt. Liên quan đến chuyện làm ăn gì đó, tớ cũng không rõ ràng lắm." Trâu Thanh Hà cười cười. Hỏi câu mấy ngày nay quần chúng thường đọng bên miệng: "Cậu ghi danh trường nào?" Rất kỳ quái chính là không ai hỏi chuyên ngành, chỉ hỏi trường học, cứ như chuyên ngành không quan trọng vậy.

"Nộp đại học Thượng Hải. Cậu thì sao?"

"Còn chưa biết. Chỉ cần có thể thi đậu đại học thì không có gì đáng kể nữa." Trâu Thanh Hà nhàn nhạt nở nụ cười "Kỳ thật chỉ cần có thể rời khỏi đây, đại học này nọ đều liên quan gì."

"Ồ? Cậu chán ghét nơi này?" Lưu Hương Vượng có chút ngoài ý muốn, gỡ kính mắt xuống "Nhìn đoán không ra."

"Tớ muốn đi đến thành phố lớn, cho dù không thi lên đại học tớ cũng sẽ rời đi, hoặc tham gia quân ngũ hoặc lưu lạc." Lời như thế chưa từng nói với ai, chẳng biết sao lại nói ra.

Lưu Hưng Vượng hé miệng cười đến mây tản gió nhàn: "Nhìn không ra cậu là người như thế."

Trâu Thanh Hà lắc đầu "Là nam nhi phải giương cánh bay cao."

"Khó trách người khác nói cậu 'phi long tại thiên'. Đúng rồi, cậu tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì."

"Chú ngày đó sáng sớm tới cùng đã nhìn thấy gì?" Ánh mắt Trâu Thanh Hà lấp lánh nhìn chằm chằm mặt Lưu Hưng Vượng. Phía trên đó không có một tia biến hóa, không có biến hóa cũng không đúng, thiếu hẳn là biểu hiện có một tia kinh ngạc đi. . . . . . .

"Lời này của cậu có ý gì?" Lưu Hưng Vượng điềm nhiên như không mà một lần nữa đeo kính lên.

"Ý trên mặt chữ. Nói với chú ấy một tiếng, đinh trên đê chưa nhặt sạch sẽ đâu."

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,