Chuyển đến nội dung chính

Hóa Vụ - Chương 2.1


Tuyết năm nay đặc biệt trắng - 01

Lạnh, ra ngoài múc nước ấm rửa mặt, tuyết bị tan thành mấy cái động sâu.

Run run, dậy thật sớm.

Hôm nay cả nhà Trâu Thanh Hà đều dậy sớm. Qua tết rồi, bố Trâu sắp xếp ca làm vừa vặn hôm nay phải chạy tỉnh thành của tỉnh, ca sáng sớm 5h45, chuyến này là tuyến đường bộ mới mở nửa cuối năm nay. Cấp trên ở công ty rất coi trọng, lộ trình xa, hơn nữa trời lạnh, mặt đường kết băng, sẽ trơn trợt. Có thể sắp xếp đến ca này phải là tài xế kỹ thuật vô cùng tốt trong công ty, trợ cấp cũng cao nhất. Vì để tiện săn sóc nhau bố Trâu muốn ở bên ngoài ăn tết, cố ý sắp xếp con gái Trâu Thu Cúc làm nhân viên phục vụ cùng một chỗ với ông.

Trâu Thanh Hà ngày hôm trước mới bắt đầu nghỉ đông.

Trong nhà tổng cộng ba thành viên, có hai người phải ở tỉnh ngoài ăn tết, đa số thắng thiểu số, cậu đương nhiên cũng phải đi, trời lạnh như thế, có cậu ở trên xe sao có thể nhẫn tâm để chị gái ngồi ở cửa xe hứng gió thu vé? Hiển nhiên là để chị gái ngồi trên thùng dụng cụ trong buồng lái rồi, nơi đó có nhiệt năng từ máy phát điện, ấm áp hơn thùng xe nhiều.

Trong nhà cũng không vì năm mới vô cùng mệt nhọc, chỉ ở cửa dán câu đối chúc phúc. Nói đến câu đối, Trâu Thanh Hà cũng dán cho nhà Liễu Hạ Khê một bộ.

Trước đó vài ngày Liễu Hạ Khê đã nhờ bạn bè ở Bắc Kinh tìm tài liệu gửi tới, Liễu Hạ Khê cho rằng nhà Trâu Thanh Hà không thích hợp để thí sinh ở, đã cùng bố Trâu thương lượng, dọn trống phòng tập thể dục của mình, để Trâu Thanh Hà vào ở. Liễu Hạ Khê lúc thời gian rãnh rỗi còn có thể dạy Trâu Thanh Hà tiếng anh, số học.

Nhà họ Trâu vô cùng cảm kích Liễu Hạ Khê.

Cuối kỳ thành tích thi của Trâu Thanh Hà nhảy lên đứng đầu toàn trường.

Trâu Thanh Hà tự động nhận hết việc nội trợ của Liễu gia, nấu cơm, quét dọn.

Thời tiết mặc dù lạnh, tuyết vẫn chưa rơi xuống. Trâu Thanh Hà cũng hẹn Liễu Hạ Khê đến tỉnh lân cận tỉnh thành chơi, cha và chị gái muốn về trạm trước, chuẩn bị công tác khởi hành.

Ô tô vào đầu ngày liền tiến vào gian tu sửa xe kiểm tra: xích chống trượt làm mới, bình xăng, bộ ly hợp vân vân xác định không có vấn đề. Bố Trâu vẫn còn muốn gõ gõ lốp xe kiểm tra khí.

Trâu Thanh Hà là người ra khỏi nhà cuối cùng, dập tắt lửa bếp lò, khóa cửa.

Dưới đèn đường, Trâu Thanh Hà nhìn thấy Liễu Hạ Khê, chạy tới.

"Chậm một chút, thật giống con gấu." Liễu Hạ Khê cười, khí thở ra kết thành khói mù. "Cho em." Chăn ủ tay nho nhỏ, bên trong có ủ than. "Thật ấm." Trong mắt Trâu Thanh Hà anh Liễu là hộp bảo bối đấy, luôn luôn có một vài thứ nho nhỏ thú vị mà nơi này không có. Trâu Thanh Hà cũng chuẩn bị cho anh Liễu bánh bao nóng hổi.

Liễu Hạ Khê không thích ngồi xe vào ngày lạnh thế này, cũng không phải anh sợ lạnh, thuần túy chỉ vì bị vây trong không gian nhỏ hẹp không thú vị. Thế nhưng, không có việc gì ngồi ở nhà cũng nhàm chán. Suốt hai ngày đầu đến hôm nay mới đến lượt anh nghỉ ngơi, đến tỉnh thành của tỉnh là đô thị rất nổi danh, nhìn xem cũng tốt.

Bọn họ lên xe bên ngoài nhà ga. Trên xe mới lác đác năm, sáu người. Ngày này năm mới, không có mấy ai đi lại ngoài đường.

Chị gái đưa túi thu phiếu cùng với găng tay len lộ ra đầu ngón tay cho em trai, Trâu Thanh Hà cũng đưa lò sưởi chăn ủ tay cho chị gái. Trâu Thu Cúc chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Liễu Hạ Khê, khuôn mặt đó vẫn không có biểu cảm gì.

Trên quốc lộ mặc dù không có tuyết đọng, nhưng nước tuyết tan ra kết băng, xe cẩn thận từng li từng tí chạy ra, có xích chống trượt vững hơn nhiều, nhưng vẫn không thể lơi lỏng.

Bố Trâu lại có kinh nghiệm lái xe vô cùng phong phú.

Con đường này cũng không phải chạy lần đầu tiên.

Quạnh quẽ. Sớm như vậy, căn bản không có xe khách xuôi ngược. Trâu Thanh Hà có chút buồn ngủ, tựa trên người Liễu Hạ Khê từ từ nhắm hai mắt.

Xe dừng lại, cửa mở, Trâu Thanh Hà lập tức tỉnh dậy, không khí lạnh lẽo, bầu không khí bên trong toa xe thật vất vả ấm áp lên lại lạnh thấu. Có người muốn lên xe, song nhìn bên trong toa xe, lại không lên. "Làm gì vậy ta." Trâu Thanh Hà nói thầm.

Liễu Hạ Khê vỗ vỗ tay cậu.

Năm mới nghỉ lễ, trộm cắp so với bình thường nhiều hơn, thùng xe trống không như vậy hơn nữa có một người to lớn như Liễu Hạ Khê, trộm cắp có chút cố kỵ chứ. Mấy người kia vừa nhìn có luồng khí tức của nghề nghiệp không đàng hoàng. Nhìn chút nữa, có thể liếc mắt một cái nhận ra kẻ trộm.

Liễu Hạ Khê chỉ cười, có khi, anh không muốn nói chuyện. Toa xe trống rỗng nói ra một chữ cũng lọt vào tai người khác, đây là hoàn cảnh anh không thích.

Cực kỳ yên tĩnh.

Lữ khách xa lạ đều chiếm lấy chỗ có thể ngồi nhiều người, hành lý chất đống ở chỗ ngồi bên cạnh.

Đánh giá người xa lạ cũng là một loại hứng thú nha. . . . . .Trâu Thanh Hà bên cạnh một lần nữa điều chỉnh tư thế, tiếp tục nhắm mắt ngủ.

Khách nhân ngồi ở sau ghế lái là nữ giới, dùng khăn quàng cổ thật dày bao lấy đầu, áo bông in hoa, giày bông màu đen đặt trên vỏ ngoài của máy phát điện tỏa nhiệt, Nhìn không rõ khuôn mặt, cả người co một chỗ. Hẳn là đang ngủ, túi bên người là da thuộc màu đen, phình to. Năm mới mà, y phục và giày trên người đều mới.

Hai người ngồi trên bên phải là một đôi, một nam một nữ, nhìn giống tình nhân, nữ ngã vào trong ngực nam, Liễu Hạ Khê chỉ nhìn thấy lưng của bọn họ. Nhìn qua rất trẻ tuổi. Bọn họ ngoại trừ túi đeo trên vai, không có hành lý.

Vị khách thứ tư gối đầu trên bao bố, mệt mỏi nằm co trên chỗ ngồi ba người, trên người phủ áo bông lớn đang ngủ, ngay cả đầu cũng bọc lại. Lộ ra bàn tay thô ráp khớp xương rõ ràng màu nâu, vừa nhìn chính là người lao động chân tay. Một đôi giày da quân sự có chút ẩm ướt, đặt ngang trên lối đi.

Vị khách thứ năm đường đường chính chính mà ngồi, đội nón len màu xám đặc trưng phía nam, trên cổ quấn khăn quàng lớn cùng màu, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, đôi mắt lớn hai mí rất sâu, lông mi cũng cực dày, giống như đại đao, mũi có chút tẹt. Tuổi cỡ ba mươi, áo khoác lính cũ kỹ, ngay cả màu sắc cũng đã bạc. Gã một tay cầm chặt bao bố da rắn thật to, thỏa mãn dựa vào cửa sổ xe, chắn một nửa song cửa sổ.

Ở vùng này, quần áo quân dụng bình thường cũng có thể mua được. Không mắc, thực dụng, còn rất được hoan nghênh, ngay cả Trâu Thanh Hà cũng mua hai đôi giày giải phóng. Trong mắt thẩm mỹ của Liễu Hạ Khê thế vừa khó coi lại quê mùa.

Vị khách thứ sáu là nam giới đeo kính, nho nhã, ước chừng 40 tuổi. Quần áo cũng không cồng kềnh, là áo bông nam màu lam sẫm thịnh hành, quần bông cũng cùng màu, xem ra là một bộ, dưới chân là đôi giày da lộn. Trên đầu gối đặt túi công văn thuộc da. Y mẫn cảm, Liễu Hạ Khê đánh giá y, đồng thời y cũng đang đánh giá Liễu Hạ Khê.

Những người này chính là toàn bộ lữ khách trên xe hiện nay. Bọn họ đi lên từ nhà ga.

Trên đường chờ ở biên giới tỉnh, vẫn không ít khách nhân lên xuống xe. Toa xe không còn vắng vẻ nữa.

Náo nhiệt hơn là lúc tới gần huyện thành của tỉnh, một hơi lên liền hai mươi mấy người. Bên trong thùng xe náo nhiệt hẳn lên, suy cho cùng là cuối năm, nghị luận ăn gì, mặc gì, chơi gì.

Trâu Thanh Hà nhường lại chỗ ngồi của mình, thu xong vé Liễu Hạ Khê duỗi tay ra, ôm Trâu Thanh Hà ngồi lên đùi, mới đầu Trâu Thanh Hà còn có chút xấu hổ, Liễu Hạ Khê cười cười, đem đầu gác trên vai cậu, nhiệt khí ấm áp phả ra sưởi ấm hai gò má đóng băng. Trâu Thanh Hà mông lung cảm thấy có chút không ổn, nhưng đối phương là anh Liễu, hơn nữa độ ấm như vậy cũng thả lỏng xuống.

Liễu Hạ Khê suy cho cùng đối xử với Trâu Thanh Hà có chút đặc biệt, từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, bóng dáng đứa nhỏ này đã lưu lại ngay trong đáy lòng anh. Chẳng qua, từng có kinh nghiệm thất bại, lá gan anh đã nhỏ đi nhiều. Hiện tại, chỉ một mặt đối tốt với đứa nhỏ này, đem dục vọng nặng nề trong trái tim đè xuống, lấy tư cách một người bạn tốt một người anh tốt để bảo bọc đứa nhỏ này.

Tay Trâu Thanh Hà lạnh buốt, thật muốn đem tay em ấy ủ vào trong ngực sưởi ấm cho em ấy.

Lúc xe dừng lại lần nữa đã tới bến phà Trường Giang.

Không biết phía trước xảy ra chuyện gì, xe xếp thành hàng dài. Trên xe người có tin tức linh thông nói: "Mấy ngày hôm trước bến phà đã xảy ra chuyện, có một chiếc xe đò trượt thẳng vào trong nước."

"Sao lại như vậy chứ?" Trâu Thanh Hà hiếu kỳ, truy hỏi.

"Luống cuống tay chân thôi, hiện tại nha. . . . . .Muốn qua phà phải đưa toàn bộ người trên xe xuống, chỉ còn xe trống qua phà, người thì đi về bằng tàu thủy, cho nên mới vượt qua chậm đó."

Không phải chậm bình thường đâu, chậm muốn chết luôn!

Trâu Thanh Hà theo Liễu Hạ Khê cùng xuống xe, phía trước xe thật không ít, đường bị người giẫm càng trở nên lầy lội hơn.

"Không biết có ai lên sai phà chở xe không nhỉ?" Liễu Hạ Khê mua mấy cái trứng luộc, đói bụng rồi.

"Qua phà rồi, nghe cha em nói, qua tiếp một giờ nữa, trên đường có chỗ ăn cơm, tài xế không cần trả tiền, hình như là hợp tác với tiệm cơm ven đường."

Liễu Hạ Khê lột vỏ trứng, nhét vào trong miệng Trâu Thanh Hà, chặn lời của cậu.

"Đưa cho bác Trâu?"

Trâu Thanh Hà nuốt trứng gà vào, cười lắc đầu: "Chờ lên phà cho cha nữa, chúng ta chạy đến phía trước đi. Anh nói xem, người trong xe đò bị lọt sông có sao không? Trời lạnh như thế. . . . . .Không chết cũng cảm nặng nhỉ?"

"Lúc ấy, người trên bến phà hẳn sẽ có biện pháp, dù sao, cũng đã phải tính trước khả năng này phát sinh." Chẳng biết vì lý gì, không đủ sức nói ra.

Mặt sau, đột nhiên xôn xao "Giết người rồi!" Liễu Hạ Khê kéo Trâu Thanh Hà sang một bên, quay đầu lại, có một người đàn ông bối rối, trên tay còn cầm dao gọt trái cây dính máu.

Liễu Hạ Khê một bước dài xông lên, bắt được cổ tay của đối phương, một cú ném qua vai, tóm trụ.

"Anh Liễu đẹp trai ngây người!" Trâu Thanh Hà vỗ tay cười nói.

Sự tình cũng không lớn lắm, một lữ khách vì chuyện cân lượng trái cây mà ầm ĩ, chẳng biết ầm ĩ thế nào, người quýnh lên liền động dao. Cũng không bị thương nhiều, cắt da chảy chút máu.

"Hỏa khí thật lớn." Liễu Hạ Khê lắc đầu.

"Ăn nhiều ớt quá đó." Trâu Thanh Hà cười khổ.

Phà tới tăng ca, xe cộ khai thông nhanh hơn chút, một giờ sau rốt cuộc đến phiên xe của bố Trâu. Trâu Thanh Hà lên xe kiểm kê nhân số, nhăn mày.

Liễu Hạ Khê đưa trứng luộc cho cha con ở ghế lái, trở lại toa xe, nhìn thấy vẻ mặt của Trâu Thanh Hà hỏi: "Làm sao vậy?"

"Nhân số không đúng!" Trâu Thanh Hà khổ não.

"Thêm hay thiếu?"

"Thiếu hai. Hơn nữa phà đã rời cảng."

"Có phải đã lên xe khác không?" Trên phà còn có hơn chục chiếc xe đò. Trâu Thanh Hà nhất nhất đến từng xe hỏi cũng không tìm được hai người đã thất lạc.

"Đều là người lớn cả, hẳn không có việc gì đâu, có thể bọn họ đã lên những xe trước đó đi rồi. Có thể bọn họ có việc gấp, thừa tiền xe, có không ít xe cùng hướng mà." Liễu Hạ Khê an ủi cậu.

"Sườn nghiêng rất dốc!" Trâu Thanh Hà nhô đầu ra, xe phía trước gian nan bò lên trên, lắc lắc lư lư. Liễu Hạ Khê cũng nhô đầu đến: "Không tốt, bác Trâu, mau dời xe đi! Chiếc xe kia không cài xích chống trượt!"

Bố Trâu nghe được, đánh tay lái sang bên, xe hiểm hiểm hướng sang sát bên, chiếc xe phía trước kia không chịu nổi, xe thụt lùi phía sau, rối loạn, rối loạn, rối loạn.

. . . . . .Nếu không phải phà có thể tải trọng. . . . . .Hậu quả không thể lường được. . . . . .May là. . . . . .Tốc độ xe chậm, xe phía sau lui về lại trên phà, không gây họa lớn.

Trâu Thanh Hà nghĩ mà sợ, tim đập kịch liệt. Phía sau lưng dán vào trong khuôn ngực ấm áp rắn chắc "Không sao cả, có anh ở đây, sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu." Thanh âm dịu dàng khiến cho nhịp tim nhanh chóng khôi phục bình thường.

Nhận xét

  1. liễu hạ khê mà ta cứ đọc là liễu hạ huệ,còn trâu cha nữa,họ gia đình tiểu hà thật bó tay,nhắc mới nhớ,lần trước,thanh hà giới thiệu tên mình có chữ liên rõ ràng,giờ người ta gửi thư tình cho cậu thì lại hok hiểu,rõ ràng quá mà.mà vụ án một có phần tương tự như vũ điệu bảy lớp mạng che.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hehe suy nghỉ bạn củng tựa như mình nghỉ

      Xóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,