Chuyển đến nội dung chính

Hóa Vụ - Chương 2.3


Tuyết năm nay đặc biệt trắng - 03

Đội trưởng Vương cầm bản phác họa của Liễu Hạ Khê (đã photocopy), chỉ vào vị lữ khách đang nằm chỉ lộ ra đầu kia: "Xem ra, vị này có thể loại trừ."

Trâu Thanh Hà khó hiểu hỏi "Tại sao vậy." Đội trưởng Vương hút thuốc rất nhiều, cả phòng đầy mùi khói, khó chịu nha, mở cửa sổ thì quá lạnh.

Liễu Hạ Khê xoa tóc cậu, tóc hơi dài rồi, cảm giác thật tốt, mềm mại. "Ông ta không mang găng tay, nếu chạm qua cái hủ nhất định sẽ để lại dấu tay trên đó."

Trâu Thanh Hà lắc đầu, tùy tiện muốn lắc xuống cái tay trên đó, không thích bị coi như con nít đâu: "Cũng không hẳn, ông ta có thể đeo găng tay rồi chạm vào hủ, cũng có thể xóa dấu tay đi." Trâu Thanh Hà có lối suy nghĩ nhiều hướng, cũng tương đối nhảy vọt.

"Không, nếu như là mưu sát, để tự nhiên không làm người khác chú ý, ngay từ đầu sẽ mang găng tay. Người này ít đáng tình nghi nhất." Liễu Hạ Khê cũng không thích mùi thuốc lá, hít một hồi khó chịu, trong lòng chỉ mong đội trưởng có thể sớm một chút cáo từ.

"Loại hủ này có lẽ là sau khi ra tay xong bị hung thủ vứt vào xe, lúc ấy một mảnh hỗn loạn. . . . . ." Trâu Thanh Hà nhỏ giọng nói các loại khả năng. Vẫn khó mà tin được, cùng ngồi trên một chiếc xe, đột nhiên có một kẻ mưu sát cùng một người bị hại, trong lòng vẫn không muốn tiếp nhận. "Có lẽ là tự sát không chừng."

"Tự sát sẽ không dùng độc dược phức tạp như thế." Đội trưởng Vương hoàn toàn phủ định lời cậu. "Tôi đã hỏi rõ ràng già Tương rồi. Dược tính của loại độc dược này, tương đương với thuốc kích thích tác động đến hệ thần kinh. Lúc độc phát, có mấy giờ rất khó chịu. Hiện tại thuốc trừ sâu có thể độc chết người, phương thức tự sát có rất nhiều, không có khả năng lựa chọn loại độc dược tinh chế thủ công, thô sơ hiếm hoi này, không phải là trước khi chết tự mình làm khổ thân mình sao? Ai mà ngu đến nỗi tự chuốc lấy khổ chứ?"

"Vậy mục tiêu tập trung trên mấy vị khách này." Trâu Thanh Hà có khả năng khiêm tốn tiếp nhận quan điểm của người khác, cậu chỉ người phụ nữ bao cả khuôn mặt trong khăn quàng cổ mang giày vải. Nhìn không thấy mặt, phán đoán không ra tuổi của cô ta, rất thần bí nha.

"Có khả năng ở bến phà chính là cô ta và người chết đã không lên xe." Liễu Hạ Khê thoáng nhìn sắc mặt đội trưởng Vương có chút mệt mỏi uể oải, đổi lại là người khác cũng sẽ khó chịu thôi "Có tìm được mấy vị khách khác trên xe không?"

Đội trưởng Vương lắc đầu: "Đã áp dụng TV, radio cũng không tra được hướng đi của mấy vị lữ khách cùng xe. Căn bản không có ai tự động liên lạc với cảnh sát. Đến huyện Ô cũng không tra được tin tức gì của nạn nhân Lý Tử Giang."

Liễu Hạ Khê lắc đầu: "Không đúng, lúc đăng ký ở khách sạn, đề cập đến người huyện Ô cũng có thể là địa chỉ giả do nạn nhân viết; Cũng có thể là ngay lúc đó phục vụ viên đã sửa đổi tư liệu."

"Cậu cho rằng người đầu tiên chứng kiến có vấn đề?" Vương đội trưởng khép quyển sổ lại. Khả năng này ông thật không ngờ tới.

"Nói đến người chứng kiến, chị gái tôi ngồi bên trong phòng điều khiển, so với chúng tôi còn nhìn thấy nhiều hơn." Trâu Thanh Hà vỗ tay nói: "Giả thiết nạn nhân sau lúc số hành khách tăng lên, nạn nhân trở về ngồi chỗ cũ của mình, cũng chính là vị trí số 2. Ước chừng tạm cho rằng vị nữ nhân này ngồi ở vị trí số 1, chị gái tôi có lẽ trong lúc vô tình có chú ý tới hoặc nghe được bọn họ nói chuyện. Tôi thậm chí nghĩ, bọn họ có quen biết nhau, một đường đồng hành hay không."

Liễu Hạ Khê và đội trưởng Vương hai mặt nhìn nhau, nếu như rắp tâm mưu sát, hai người quen biết là có khả năng. Điều kiện tiên quyết nếu vị nữ giới thần bí kia là hung thủ.

"Chị của cậu là?"

"Nhân viên của xe này, lúc ấy, tôi thay chị gái thu vé, chị tôi ngồi ở buồng lái."

"Thật tốt quá." Vương đội trưởng vực dậy tinh thần. "Chị gái cậu hẳn là theo xe trở về. Được rồi, không cản trở các cậu nghỉ ngơi nữa, sáng mai, nếu tiện các cậu theo xe cảnh sát trở về đi, nhất định là nhanh hơn so với xe đò."

"Thật tốt quá, tôi còn chưa từng được ngồi xe cảnh sát đâu." Trâu Thanh Hà hưng phấn, ngồi cũng ngồi không yên, giống con khỉ nhỏ, Liễu Hạ Khê nhìn cậu đắm đuối.

Liễu Hạ Khê nhàn nhạt cười, dò hỏi: "Mấy giờ?"

"Khi đến sẽ gọi các cậu." Đội trưởng Vương cáo từ.

Để thông gió, giựt rèm mở cửa sổ ra: "Woa, tuyết rơi rồi!" Không khí lạnh lẽo luồn vào, thay đổi toàn bộ khí tức ấm áp trong phòng. "Em không lạnh sao?" Liễu Hạ Khê cười cười đóng cửa sổ. "Không phải thường nhìn thấy tuyết sao? Còn cao hứng như thế."

"Tuyết rơi đúng lúc, năm được mùa."

***

Trâu Thu Cúc hơi cảm, đang chảy nước mũi. Nàng là cô bé chú trọng vẻ ngoài không thích bản thân chật vật như vậy. Khăn tay đã bẩn, thật khó nhìn.

Lúc đến trạm, trên xe mới có ba lữ khách, rất quạnh quẽ.

Đương nhiên, năm mới không có bao nhiêu người ra ngoài.

Đầu có chút choáng, chung quy cảm thấy lạnh.

Chân đã mất cảm giác.

Rét lạnh thấm vào xương, khó chịu.

Lẻ loi lác đác vài lữ khách lên xuống.

Đứng lên cũng trầy trật.

Đoạn này, nghe nói là khu loạn nhất tỉnh. Lái xe phải chậm, đường trơn.

Có mấy người từ sườn núi bên cạnh xông tới, ngăn trước đầu xe. Bố Trâu dừng xe lại.

"Bác tài, lái xe." Mấy thằng nhóc đẩy cửa xe.

Không nên dừng xe, Trâu Thu Cúc nghĩ.

Thật là gan lớn mà, con dao gọt hoa quả sáng loáng bén nhọn.

Bị dao uy hiếp, nàng không dám di chuyển.

"Đem những thứ đáng giá lấy ra!" Công khai ăn cướp mà. Trâu Thu Cúc phiền chán nhìn lữ khách sợ hãi rụt rè, nếu cảnh sát kia ở trên xe, hẳn sẽ không phải sợ bọn rác rưởi này. Nàng đứng lên, cơn tức chẳng biết từ nơi nào vọt tới: "Ba, lái xe, chạy đến sở cảnh sát đi! Còn có vương pháp hay không, công khai cướp bóc, hôm nay chính là ngày đầu năm đó."

"Con đàn bà thối!" Một bạt tai đánh tới!

Trên xe vài hành khách nam có chút tâm huyết cũng đứng lên! "Bố mày không cho đấy, muốn chết thì đến đây lấy." Dao hướng khách nhân kia chém tới. Thân thể Trâu Thu Cúc nhào qua. . . . . .Sau đó. . . . . .Sau đó lưỡi dao băng lãnh xuyên thấu qua y phục dày nặng, tiếp xúc với da thịt, sau đó đau đớn lan tràn khắp toàn thân. Kích thích thần kinh của từng vị khách ngồi trên xe, vì sinh mạng và tôn nghiêm mà vật lộn. . . . . .Ngay cả thiếu nữ  kia cũng không tiếc đổ máu bọn họ đường đường là người lớn có gì không thể vứt bỏ?

Lòng bàn tay bố Trâu đổ mồ hôi. . . . . .Làm sao có thể, những tên này làm sao có thể. . . . . .Ông cầm cờ lê lớn đặt trong phòng điều khiển lên. Từ trong buồng lái đỏ ngầu mắt, quay về hướng bọn cướp mãnh liệt nện xuống. . . . . . .Máu tươi văng lên mặt. . . . . . .Khuôn mặt đứa con gái đã không còn tí huyết sắc.

"Bác tài, bác tài, bác tài, lái xe đến bệnh viện!" Có người đẩy bờ vai ông.

Máu nhuộm đỏ áo bông hoa màu nhạt, nhiệt độ băng hàn như đám tuyết còn chưa tan ven đường. Có bác gái gắt gao ôm nàng, nhưng nhiệt độ thế nào cũng không truyền vào được.

Chờ công ty phái người đưa tiền đến, đã là buổi tối.

"Mất máu quá nhiều, hơn nữa thân mang cảm mạo, khiến cho vết thương bị nhiễm trùng." Bác sĩ thương tiếc nhìn người đàn ông trung niên già yếu trước mặt. "Loại bệnh viện nhỏ này của chúng tôi hiện tại không có kho máu."

"Lấy máu của chúng tôi." Có mấy vị lữ khách lo lắng cũng ở lại. Tranh nhau vươn tay.

"Tôi đi, nó là con gái tôi."

"Kiểm nghiệm huyết dịch trước xem có thể dùng không đã." Bác sĩ thở dài một hơi, đang lúc năm mới mà, thật đáng thương.

Lý Quả lái xe mô tô trong cục đến, hắn là xông tới.

Trong mắt hắn, bố Trâu đang mệt mỏi co trên ghế không còn biết rét lạnh nữa, trái tim nhất thời bủn rủn, giọng nói nghẹn ngào: "Chú à, Thu Cúc sẽ không có việc gì đâu."

"Là Lý Quả hả." Bố Trâu ngẩng đầu lên, ánh mắt mờ mịt.

"Con muốn chuyển Thu Cúc đến bệnh viện huyện." Lý Quả từ cửa sổ nhìn vào trong, Trâu Thu Cúc treo kim đầy người không hề nhúc nhích, trong gian phòng trắng như tuyết không hề có sức sống.

"Bác sĩ nói vẫn chưa thể di chuyển." Tiếng nói của bố Trâu khàn khàn "Nếu chú không ngừng xe thì tốt rồi." Ông kéo tóc mình.

"Chú à, đây là việc ngoài ý muốn. Đáng hận chính là bọn rác rưởi này!" Lý Quả đem áo khoác quân đội trên người phủ trên người bố Trâu  "Chú cũng đã mệt mỏi. Con tới chăm Thu Cúc, chú ở khách sạn phụ cận thuê một gian phòng nghỉ ngơi chút đi."

Bố Trâu lắc đầu. Con gái sinh tử chưa biết ông sao có thể an tâm nghỉ ngơi? Có thể nào nghỉ ngơi đây. . . . . . .Đứa nhỏ đã không có mẹ rồi, xảy ra chuyện ngay cả cha cũng không toàn tâm toàn ý canh giữ bên cạnh. . . . . . .

"Con người sao có thể xấu xa như vậy. . . . . ." Bố Trâu thì thào nói nhỏ "Sao có thể tùy tiện giết người hả. . . . . .Làm sao. . . . . .Xuống tay được đến vậy?"

Lý Quả không nói gì, hồi lâu sau mới đáp: "Đúng vậy, tại sao có thể. . . . . .độc ác như thế."

Bên ngoài tuyết đã rơi, nhẹ nhàng phiêu đãng. Nhiệt độ càng thấp. "Yên tâm, phòng bệnh có thảm điện. Hay mọi người vẫn nên đến phòng trực ban ngồi đi, đốt than lửa." Y tá trực ca dịu dàng nói.

Tuyết rơi xuống ánh trong đêm tối xám trắng mờ mịt.

Nhánh cây trơ trụi càng tôn thêm một vùng tuyết như dát bạc, bao phủ mọi thứ bằng thứ màu trắng thuần xinh đẹp

Lẳng lặng, vuốt ngực, có cái trống tắc bên trong đó nặng nề nện vào.

"Chú!" Lý Quả kinh hoàng kêu lên.

Bố Trâu ngã xuống một bên.

"Bị nhiễm lạnh, lại tiều tụy lao lực quá độ." Bác sĩ thở dài, trời lạnh như thế, hàn khí từ trong đôi giày ẩm ướt nọ lan tràn khắp thân thể.

"Để cho cha con họ chung một phòng bệnh nhé." Lý Quả lau trán đầy mồ hôi lạnh.

"Không được, cô bé không thể bị lây cảm. Còn chưa thoát khỏi nguy hiểm." Bác sĩ quả quyết cự tuyệt.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,