Chuyển đến nội dung chính

Hóa Vụ - Chương 2.9


Tuyết năm nay đặc biệt trắng 09

Thỉnh thoảng cũng sẽ cắm vào vài câu hài hước cười không nổi.

Đoàn người vất vả nửa đêm canh ba đi vào trong núi sâu mát lạnh, đón chờ bọn họ lại là doanh địa trống trơn.

Doanh địa này dùng thực vật cây gỗ và đá khối tại chỗ xây lên, không có sửa đổi, tân trang và gia công. Có thể khiến Liễu Hạ Khê liên tưởng đến lều trại đơn giản của công trường xây dựng.

"Bọn họ về nhà đón năm mới." Rốt cuộc tìm được một vị sơn dân bản địa gác đêm ở doanh địa này, nhưng lời của gã chỉ có già Tưởng nghe hiểu, đây là già Tưởng phiên dịch cho bọn họ nghe. "Bọn họ phải qua 15 tháng 1 mới về."

Mấy người chỉ có thể thất vọng.

Vừa lạnh vừa đói, có khác gì trẻ em cơ nhỡ chứ.

Sơn dân kia lúc trước không chịu mở cửa cho bọn họ đâu, chính là đội trưởng Vương hiểu nhân tình biết thói đời, nhét tờ tiền vào, sơn dân nọ lập tức nhiệt tình ngay, đón bọn họ vào nhà. Thắp đèn, thời đại này rồi, loại đồ vật này có chút vị cổ kính.

"Bình thường có điện, tự phát điện đó, giờ không ai giao chìa khóa phòng phát điện cho tôi." Sơn dân nọ nói trẹo tiếng phổ thông.

Đừng xem doanh địa này bề ngoài cực xấu, bên trong lại rất ấm áp, lúc này mới phát hiện bên trong đá xây tường bỏ thêm tầng gỗ, mặt đất cũng là gỗ thô, nhưng mà, không thể bắt lửa nhỉ?

Chăn bông tổng cộng có năm giường, còn có chút vật phẩm giản dị. Vừa nhìn chính là thiên hạ của các nam nhân. Phân cách một phần rất lớn bộ phận đặt giá sách, toàn bộ phía trên là gạch khối giống sách.

"Không có nữ giới sao?" Tiểu Trần nhìn bốn phía. Sơn dân nọ nghe hiểu được lời anh ta, cười cười nói: "Phụ nữ có thể chịu cực khổ này thế nào được."

"Rất khổ?" Tiểu Trần lé mắt liếc già Tưởng, lúc trước nghe khẩu khí của già Tưởng, người của văn phòng này cuộc sống hẳn là rất khá giả mới bị sơn dân vùng này. . . . . . .

"Chẳng những khổ mà còn rất nguy hiểm. Có nhiều chỗ ngay cả dân bản địa chúng tôi cũng không dám đến thế mà bọn họ cũng muốn đến, có vài động vật cổ quái bọn họ muốn quan sát, còn có chút thực vật không biết tên."

Mũi già Tưởng cực thính, ngửi ngửi: "Mùi thuốc đông y. Trong bọn họ có ai đã ngã bệnh?"

"Kỹ sư Diệp. Con người kỹ sư Diệp vô cùng tốt, thân thể lại không được tốt."

Sắc mặt già Tưởng đại biến, sát trong góc nhất có một đống thảo dược khô. Sau khi cụ cẩn thận xem xét dược này xong một quyền đập trên ván gỗ. "Là tự mình tìm chết mà!" Già Tưởng uể oải. "Tôi phán đoán sai lầm, không phải độc 'kinh hồn'."

"Hả? !" Mọi người nhất thời đều buông sách trên tay ra vây quanh bên người già Tưởng.

"Phương thuốc này là ai kê đơn cho Diệp Giang?" Già Tưởng đột nhiên quay về hướng sơn dân lên tiếng nói. Sơn dân nọ lại càng hoảng sợ, nhất thời không biết là chuyện gì, có chút nao núng: "Nghe nói, là tự kỹ sư Diệp xem không ít sách cổ làm, phổi của ông ấy có bệnh, thường ho khan. Kỹ sư Diệp còn thường xem chút bệnh cho sơn dân. Đều rất linh nghiệm."

"Đích xác, thảo dược này đều là nhuận phổi cường phổi, nhưng trộn lẫn một chỗ lại là độc dược mãn tính! Độc tính của thực vật cùng độc của kim loại và động vật khác biệt rất lớn, độc tính của thực vật phân loại không rõ ràng, phần lớn là chầm chậm phá hư mạch máu thần kinh và nội tạng, cũng vì thế khiến cơ quan nội tạng biến đen, lúc tử vong thất khiếu chảy máu. Vị Diệp Giang này học chút tri thức thảo dược sơ sài, không hiểu nguyên lý dược tính và nồng độ tương khắc." Già Tưởng giải thích.

"Nói vậy, cái chết của Diệp Giang là vì tự mình uống thảo dược bậy bạ mà chết?"

Già Tưởng gật gật đầu: "Dược này chính là chứng cứ. Trong sách của tôi có ghi chép."

Cái giường gần đống này là của Diệp Giang, ngoại trừ đồ dùng thường ngày cái gì cũng không có.

"Nghe các anh nói vậy chẳng lẽ kỹ sư Diệp đã qua đời?" Sơn dân kinh ngạc đến nỗi khuôn mặt màu rám nắng che kín nếp nhăn cũng bịt kín một tầng trắng bệch.

"Đúng vậy."

Sơn dân đột nhiên khóc lên: "Vì thế các anh mới tới đây hả. . . . . . ."

"Có gì ăn được không?" Liễu Hạ Khê đột nhiên lên tiếng, sơn dân mang theo hai mắt đẫm lệ hung hăng trừng anh một cái, gã đang thương tâm đó, người tốt như vậy nói chết liền chết rồi. "Còn có chút thịt khô." Có chút không cam tâm mà nói.

Tiểu Trần xắn tay áo: "Tôi đến hỗ trợ."

Phòng bếp là nhà đá của đội phòng cháy xây bên ngoài.

Trâu Thanh Hà cũng đói bụng kinh khủng, cậu đi theo qua đó giúp đỡ.

Già Tưởng vẫn đắm chìm trong tự trách mình phán đoán sai lầm chuyện này. Đội trưởng Vương cầm chăn giường phủ trên người chợp mắt, vụ án được phá một chút vui sướng cũng không có, cứ như dùng hết toàn lực đấm một cái lại đánh vào cây bông vải. Song không có tội phạm cùng hung cực ác cũng là chuyện đáng an ủi.

Phòng bếp không nhỏ, không ít đồ sấy treo trên xà, bị hun đến vàng đen đen vàng, còn dầu tích giọt, có lu gạo, gạo bên trong cũng có không ít. Trên vách treo đầy chuỗi cây ngô, sơn tiêu, ớt đỏ, khoai lang và tía tô khô.

"Nghe nói cư dân bản địa cùng người của văn phòng ở chung không tốt." Tiểu Trần hỏi.

"Nói bậy, mấy vị ở đây đều là người có học vấn vô cùng tốt, đối với sơn dân vô cùng tốt, còn dạy chúng tôi gieo trồng nấm và rau miền núi có thể ăn được, nhốt nuôi heo rừng, thỏ, gà rừng, phân biệt thảo dược, hiện tại chỉ cần lấy mấy thứ này xuống chân núi đổi gạo và đồ dùng, cuộc sống còn tốt hơn trước kia nhiều."

"Ý? Không phải nói quốc lộ xây không được là do sơn dân kháng nghị sao?" Ngay cả Trâu Thanh Hà cũng chen ngang ngạc nhiên nói.

"Bậy bạ! Ai có loại thời gian rỗi này? Quốc lộ xây không tốt là do không có tiền!"

"Sao vậy? Đây là hạng mục công trình trọng điểm của tỉnh đó! Sao lại không có tiền?"

"Nói thật nha, người của văn phòng nghiên cứu học vấn thì vô cùng tốt, nhưng làm sao thạo giao tiếp với quan chức?" Sơn dân thở dài một hơi: "Người là người tốt, nhưng lại là một đàn mọt sách. Có một lần các quan chức đến thị sát, lấy súng bắn một loại chim gọi là đại bàng đỏ. Bị người của văn phòng mắng. Ầm ĩ lên, đương nhiên chịu thiệt là người của văn phòng này, tiền trước đây liền lúc đến lúc không. Sau lại lòi ra con trai của quan lớn nào đó mang theo một đám hồ bằng cẩu hữu tới đây chơi, sau khi săn thú ở trong núi trực tiếp nướng thức ăn nói là 'tiệc nướng dã ngoại', xảy ra hỏa hoạn. Đám sơn dân bực bội vô cùng ở trên đường của đám thái tuế (từ thời xưa chỉ bọn cường hào ác bá) đi qua đào mấy cái lỗ để cho chúng chịu chút đau khổ. Sự tình càng nháo càng lớn, vẫn là người của văn phòng đi cầu người bình ổn sự tình này. Aiz. Không nói nữa."

"Diệp Giang ở chỗ này quan hệ với ai tốt nhất?"

"Đều tốt. Kỹ sư Diệp đối với ai cũng tốt." Nói rồi vành mắt liền đỏ, nước mắt tí tách lăn xuống.

"Ở đây, người của cơ quan có người huyện Ô hay không?" Trâu Thanh Hà đột nhiên hỏi.

"Việc này, tôi cũng không biết." Sơn dân chùi khô nước mắt, đại khái là trước mặt con nít rơi lệ có chút xấu hổ.

"Đúng rồi, nghe nói Diệp Giang là người địa phương. Trong nhà ông ta còn có thân nhân không?" Tiểu Trần cũng đột nhiên nhớ ra điểm này.

"Tôi từng được nghe nói, kỹ sư Diệp là đứa trẻ bị bỏ rơi, ông thầy lang trong núi thường tha phương bên ngoài nhặt về, cũng không biết là nhặt ở đâu, ông thầy lang sớm đã chết rồi."

Quả nhiên là mỹ thực! Một đám người vây quanh tô to có đủ loại thịt như gỏi. "Cay muốn chết!" Liễu Hạ Khê thè lưỡi, may là trời lạnh, toàn thân nóng lên. Nhưng mà ăn ngon thật! Cách làm này vậy mà đã tận diệt, có chút lãng phí sơn trân mỹ vị này rồi.

"Nơi này, thật đẹp! Là băng đọng nhỉ." Lóng lánh trong suốt, tuyết nhỏ giọt thành một xâu chuỗi hóa băng đọng, gió khẽ lay, kẽo kẹt gãy đứt. Trâu Thanh Hà duỗi thắt lưng lười biếng, có chút lưu luyến thế giới băng tuyết trong núi này.

"Bốn mùa đều đẹp, mọi thứ đều tự có phong tình." Sơn dân nói câu có văn hóa. "Leo qua ba dãy núi đó có hồ, bên hồ vào mùa xuân nhìn đẹp nhất." Nói xong lại bắt đầu khổ sở, liền ngậm miệng lại.

Đường núi khó đi, may là Tiểu Trần công nghệ vượt trội, rời khỏi vùng núi tâm mọi người mới xem như thả lỏng.

Già Tưởng vẫn không dậy nổi tinh thần, đại khái cũng là người tự phụ đây.

"Vụ án cứ như vậy kết thúc?" Trâu Thanh Hà hỏi Tiểu Trần mời bọn họ ăn cơm chiều. Bọn họ sáng mai sẽ rời đi, nghe nói bến phà đã bỏ cấm vận, bến phà mới bắt đầu thi công. "Đúng vậy. Già Tưởng trở về, lại khám nghiệm tử thi lần nữa, chứng minh Diệp Giang ăn thảo dược đó đã gần ba năm, hình thành trúng độc mãn tính, lục phủ ngũ tạng rốt cuộc ngừng làm việc."

"Điểm đáng ngờ duy nhất chính là tại sao Diệp Giang khi muốn đăng ký ở khách sạn Giai Giang lại dùng tên giả?" Liễu Hạ Khê để đũa xuống. "Từ tư liệu chúng ta lấy được đến xem, ông ta không phải loại người giấu đầu lòi đuôi này. Không hợp với tính cách của ông ta."

Hai mắt Tiểu Trần lấp lánh, hôm nay kết thúc vụ án, anh ta còn được khen ngợi, ghi công lớn rồi, cũng không vì lục soát thiếu sót mà bị phê  bình, tâm tình tốt vô cùng. "Không bằng cơm nước xong chúng ta đến xem khách sạn Giai Giang lần nữa đi? Có phải đã quên gì rồi không?"

"Cũng tốt." Đôi mắt Liễu Hạ Khê và Trâu Thanh Hà đồng thời tỏa sáng, một vụ án nếu có điểm đáng ngờ nho nhỏ, nhất định sẽ vướng mắc trong lòng.

Ba người bọn họ lại đi tới khách sạn, lần này bọn họ không lên lầu, chỉ tìm phục vụ viên trực ban lúc ấy hỏi.

"Tôi ngày đó là 6h chiều nhận ca, Tiểu Lý cùng tôi giao ca chờ về nhà đón năm mới. Tôi vừa đến cậu ta đã đi. Ngày đó căn bản không có khách, tôi ngủ gà ngủ gật suốt. Về sau, một vị khách vào, cũng chính là người chết sau này, nhìn qua thân thể ông ta không được tốt, sắc mặt tái nhợt, người cũng có chút lảo đảo. Ông ta không đăng ký trước, ở trong đại sảnh ngồi một lát, sau khi gọi một cú điện thoại. Nói chuyện xong ra ngoài, ước chừng qua 40 phút, ông ta lại trở về, đăng ký phòng ở, dặn dò tôi ngày mai vô luận thế nào cũng phải đánh thức ông ta trước 7h15', nói là ngày thứ hai chỉ có một chuyến xe lúc 7h40 đến huyện Ô, bỏ lỡ phải đợi ngày thứ hai nữa, ông ta đợi không kịp."

"Có nghe được nội dung cú điện thoại không?" Tiểu Trần và Liễu Hạ Khê trao đổi ánh mắt.

"Không để ý, nói rất nhỏ tiếng."

"Ngày đó, có khách để lại lời nhắn gì không?" Liễu Hạ Khê trầm mặc rồi hỏi.

"Để lại lời nhắn?" Phục vụ viên sờ sờ đầu mình, ngượng ngùng nói: "Mấy ngày nay phần lớn mọi người đã về nhà đón năm mới, bọn họ cất sổ ghi chú rồi."

"Hiện tại có đây không?" Tiểu Trần nhịn không được nói.

"Có." Phục vụ viên cẩn thận nói: "Kỳ thật là lỗi của tôi, ngày đó không lục được quyển ghi lời nhắn. Thật không phải cố ý đâu, không phải muốn giấu giếm đồng chí cảnh sát đâu."

"Cầm đến." Tiểu Trần tăng thêm ngữ khí.

Mở sổ lưu tin nhắn tìm được ngày ngày đó, phía trên chỉ có một dòng tin nhắn: "Giang, ngại quá, đã chờ anh hơn một ngày, anh còn chưa tới, em hôm nay ngồi chuyến xe 11h sáng đi, anh thấy tin nhắn thì đến huyện Ô tìm em. Phong Lưu."

"Hẹn người!" Tiểu Trần đóng sổ lưu tin nhắn lại.

"Hẹn người." Liễu Hạ Khê lặp lại.

"Phục vụ viên trực ban buổi sáng ngày đó là ai?"

"A, Tiểu Ngô, vừa vặn, xế chiều hôm nay cậu ta mới vừa về báo danh. Tôi đi gọi cậu ấy." Phục vụ viên do không cẩn thận để sót chuyện sổ lưu tin nhắn, đang sợ lắm, giờ phút này có cơ hội rời đi, hiển nhiên là bàn chân như bôi mỡ heo -- chuồn mất dạng.

"Chuyện ngày đó?" Phục vụ viên họ Ngô mặc dù mới trở về, nhưng đã sớm nghe nói qua vụ án này. "Ngày đó chỉ còn lại một vị khách này. Ông ta hiển nhiên đang đợi người, còn phân phó tôi, có một vị tên Lý Tử Giang đến thì nói cho ông ta biết, nói là anh trai của ông ta, vị khách kia họ Lý tên Phong. Xem, nơi này có đăng ký nghỉ chân, ông ta ở hai ngày."

"Nói vậy, Diệp Giang cũng không phải cô nhi mà còn có một em trai? Chẳng lẽ ông ta đã tìm được người nhà mình?" Thấy Liễu Hạ Khê không hiểu, Tiểu Trần liền đem chuyện về thân thế Diệp Giang mình nghe được từ sơn dân nói cho Liễu Hạ Khê.

Nhận xét

  1. Nàng ơj, nàg đổj nền or đổj màu chữ đj, ta đọc bằg đt mở ra 1 màu đen thuj luj hok đọc được chữ nào hết huhuhu

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Để tránh tốn nhiều lưu lượng của các nàng ta đã chỉnh chế độ đơn giản khi đọc trên điện thoại rùi mà nàng, chỉ có hai màu trắng đen à. Nàng kéo xuống cuối trang chọn chế độ đọc trên điện thoại lại xem :(

      Xóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,