Chuyển đến nội dung chính

Hóa Vụ - Chương 3.2



Ếch kêu đầu hạ 02

Liễu Hạ Khê người này rất có chủ kiến, thậm chí có thể nói là người cực kỳ cố chấp. Anh là đứa trẻ sinh đầu năm bảy mươi, cầm tinh con chó, tháng sinh là tháng năm thuộc chòm sao Kim Ngưu.

Liễu Hạ Khê rất ít khi chần chờ.

Song là người thì có ngoài ý muốn, giờ phút này, đại não anh rõ ràng ra lệnh cho hai chân mình đuổi theo, nhưng hai chân lại không hề xê dịch nửa phần. Liễu Hạ Khê cuối cùng đứng ngốc ở đó hơn 10 phút, mới một lần nữa bơi về chỗ cũ. Bên kia chỉ còn lại quần áo của mình và xe đạp mình đạp tới. Xem ra Trâu Thanh Hà cho dù kinh hoảng thất thố cũng rất tỉnh táo.

Tim Trâu Thanh Hà hốt hoảng, trong đầu dường như bị người ném vào một quả bom, nhất thời nửa khắc tìm không ra phương hướng. Khi Trâu Thanh Hà đạp xe chạy vọt vào nhà Từ Hằng Chí, nhà bọn họ bốn miệng ăn đang ngồi trên bàn trước cửa nhà mình dùng cơm chiều. Trời đã đem vệt nắng cuối cùng thu về, ánh sao khắp không trung đã nạm lên màn đêm. Vì tiết kiệm điện, khi bọn họ ăn cơm bên ngoài chỉ dùng đèn dầu có chụp đèn.

"Ăn cơm chưa?" Từ Hằng Chí đứng lên, vóc người cậu ta xấp xỉ Trâu Thanh Hà, so với cậu gầy hơn chục cân. Thường xuyên bị các bạn học khác cười thành: Đậu đũa phơi khô.

"Ăn rồi." Trâu Thanh Hà có chút khó chịu ngồi trên giường trúc đặt bên ngoài của Từ gia. Đất phẳng này diện tích không nhỏ, vào mùa thu hoạch hạt sen chuyên dùng làm sân phơi hạt sen. Từ gia chuyên cho thuê hồ sen, nên không phải làm ruộng. Lúc người khác ngày mùa, nhà cậu ta cũng không vội vàng.

Có bạn học đến, cha mẹ Từ Hằng Chí không ép cậu ta học bài, Trâu Thanh Hà đã tới nhà bọn họ rất nhiều lần, cha mẹ cậu ta biết thành tích của người ta so với con trai mình cao điểm hơn. Bạn bè như vậy là bạn tốt, cha mẹ cậu ta rất nhiệt tình với Trâu Thanh Hà, rang chút hạt sen cũ năm ngoái cùng đậu phụ. Bên ngoài có muỗi, liền xông khói.

Trên Từ Hằng Chí có một chị gái, khác với em trai cô ở chỗ, Từ Huệ Thanh có chút béo, là cô gái đầy đặn. Lớn hơn cậu ta 3 tuổi, lúc học trung học thành tích vô cùng tốt, là niềm kiêu hãnh của cha mẹ, ấy thế mà khi thi đại học chịu không được áp lực mà sinh bệnh. Sau học lại một năm, vào trường thi vẫn luống cuống, từ bỏ giấc mộng sinh viên đại học này.

Từ gia không giống những gia đình khác, nhà bọn họ trọng nữ khinh nam, đem Từ Huệ Thanh trở thành tâm can bảo bối, hiện tại cô ở nhà học may vá, cả ngày nặng nề rầu rĩ, thấy thế trong lòng cha mẹ cô rất lo lắng. Dự định tìm quan hệ đưa cô đến huyện thành làm việc. Từ Hằng Chí và chị gái cậu quan hệ không tốt lắm, cha mẹ bất công khiến cho Từ Hằng Chí nhiều năm nay đều bị chị gái ức hiếp. "Nữ nhân ngạo mạn". Là từ cậu ta dùng để đánh giá chị ta. Từ Huệ Thanh chỉ ngồi một lát, liền đứng dậy rời đi. Cha mẹ Từ gia cũng ra ngoài, nói là giúp nhà người khác chút công việc ban đêm. Từ Hằng Chí hừ lạnh: "Bọn họ tìm người đánh bài thì đúng hơn."

"Đánh bài?" Trâu Thanh Hà tiếp nhận cái gối Từ Hằng Chí ném tới, trong đêm hè ăn quà vặt cầm quạt hương bồ đuổi muỗi cũng là một loại vui thú hiếm có.

"Cũng không hẳn, chơi chút bài cào, hoặc đến nhà người ta xem TV." Bọn họ chưa mua TV, là vì trong nhà muốn con cái thi đại học. "Cậu hôm nay thế nào? Giống như gặp quỷ vậy."

Trâu Thanh Hà hậm hực: "Trú tạm một đêm." Trong lòng phiền, lại phân không rõ phiền cái gì, chỉ cảm thấy một vùng ếch kêu to vang lên chung quanh khiến người ta phiền vô cùng.

"Cậu sao vậy?" Từ Hằng Chí là bạn bè của cậu, mặc dù lớp 11 học kỳ hai phân ban khác nhau, nhưng hai người vẫn thường cùng một chỗ sớm tối tự học. Có khi, Thanh Hà chưa về nhà, sẽ ở lại nhà cậu ta. Nhà Từ Hằng Chí điều kiện không tồi, một gian phòng lớn phân năm phòng nhỏ. Đại sảnh chính giữa, hai bên chia đều hai gian, Từ Hằng Chí có phòng riêng của mình, giường cũng đặc biệt lớn, trong nhà đông ấm hạ mát, cha mẹ lại nhiệt tình. "Lão Từ, cậu có người yêu chưa?" Trâu Thanh Hà đột nhiên nói.

"Hì hì" Từ Hằng Chí nở nụ cười: "Đồ ngốc, thời gian mấu chốt rồi còn rảnh rỗi lo chuyện tình cảm này? Tớ nhớ cấp hai cậu từng yêu đơn phương."

"Đúng vậy, còn nhớ rõ cảm giác khi đó: Một lòng thầm muốn làm cho cô ấy chú ý, một ánh mắt cũng không biết có phải đang nhìn mình hay không, trong lòng tràn đầy yêu thích, bồng bềnh như đi trong mây. Chỉ cần vì cô ấy nhặt cục tẩy rơi trên mặt đất cũng tự cho là đã làm đại sự gì động trời lắm. Chỉ cần nhìn thấy bóng dáng cô ấy, nghe thấy tên cô ấy tim liền nhảy loạn. Đây là cảm giác thích một người nhỉ."

"Tớ không biết." Từ Chí Hằng lắc đầu như trống bỏi, cậu ta há miệng cắn hạt sen. "Tớ chưa từng thích ai." Miệng nhai đồ ăn nói cũng hàm hàm hồ hồ "Sao rồi? Vừa thích ai rồi à."

"Không có loại cảm giác này, không có cảm giác thích." Trâu Thanh Hà thở dài một hơi "Tớ nghĩ người ta thích tớ. Toàn tâm toàn ý tốt với tớ."

"Oa, tớ thấy nha, cậu hôm nay làm nhiều chuyện như vậy không phải là cũng đối tốt với người ta quá sao!" Từ Hằng Chí mắt trợn trắng.

"Tớ?" Trâu Thanh Hà chỉ vào chóp mũi của mình: "Cậu là nói tớ đối tốt với người khác quá bị người ta hiểu lầm?"

"Hớn ha hớn hở vừa hoa vừa thức ăn, thấy thế nào đều cảm thấy là làm để tán tỉnh lấy lòng người ta. Cậu đây là muốn chết rồi, chỉ còn 1 năm nữa, thế mà đúng thời gian này rơi vào lưới tình. Cậu thích người ta, người ta cũng hướng cậu biểu lộ rồi, cậu còn phiền não cái gì?"

"Tớ thích người ta?" Trâu Thanh Hà kinh hãi, ngẫm nghĩ cũng đúng, cậu vẫn luôn ngưỡng mộ đối phương. . . . . .Một mực lấy lòng đối phương cũng là sự thật. . . . . .Nhưng hẳn là không liên quan đến tình yêu. . . . . .Song cùng anh Liễu một chỗ cũng rất an tâm. . . . . .Anh ấy là kiểu người có thể khiến cho người khác an tâm. . . . . .Nhưng mà. . . . . .Giữa đàn ông?. . . . . .Không hiểu." Chẳng lẽ tâm tình thích một người có nhiều loại?"

"Đương nhiên hẳn là có chỗ khác biệt chứ?" Từ Hằng Chí cũng không rõ: "Đối tượng bất đồng hẳn là cảm giác cũng bất đồng, hơn nữa tuổi tác cũng không giống, cảm giác cũng có sai lệch. Càng trẻ có thể càng đơn thuần hơn." Đám trai trẻ khi nói đến chuyện tình cảm luôn mang theo vui sướng tựa như thứ gì đó thần bí cấm kỵ.

Trâu Thanh Hà nằm xuống, mắt lại nhìn về phía những vì sao, nhưng rất mờ mịt. "Nói một chút xem, cô ấy là cô gái thế nào, có thể khiến cậu phiền não như thế." Từ Hằng Chí bu lại, thành tích của cậu ta mặc dù tốt, nhưng bề ngoài không xuất chúng, chịu không được loại con gái thanh mị tự cho mình có giá, chuyện không có duyên với con gái là sự thật không thể thay đổi được. Cậu ta lòng vẫn tràn đầy chờ mong có thể ở đại học quen được bạn gái xinh đẹp, để cho mấy đứa con gái quê cậu ta nứt mắt kính. (Đúng vậy, cậu ta cũng từng thầm mến một cô gái đeo kính, chẳng qua, cậu ta da mặt không dày như Trâu Thanh Hà dám kể ra mình thầm mến và thất tình thế nào)

Trâu Thanh Hà không muốn nói, cũng không thể nói. Nụ hôn kia có lẽ là nụ hôn đầu tiên của cậu rồi, ngay cả mùi vị cũng chưa nếm rõ thì đã không còn. (Tiêu: Hun lại lần nữa cho rõ là đc =]])

Từ Hằng Chí không chịu buông tha "Nói một chút đi, không nói tớ bóp chết cậu."

Trâu Thanh Hà xoay đầu sang, hồ sen bên ngoài ếch kêu to phập phồng không ngừng, đặc biệt phiền lòng. Cậu ngồi dậy: "Chúng ta đi bắt ếch."

"Bây giờ ếch quá nhỏ, lúc hạ thu giao mùa mới tốt. Đặc biệt vào mùa thu, trong ruộng nương còn có mía và khoai lang cùng với cây ngô có thể trộm ăn." Trâu Thanh Hà nhàm chán. Bé trai nông thôn không ai chưa từng bắt ếch đêm.

"Hiện tại cũng có đậu hà lan non có thể hái. Tớ thật nghĩ ếch non xào ăn cũng ngon." (ếch nông thôn thời đó còn chưa được bảo vệ, ở nông thôn ếch cũng là một trong những thức ăn chính. Bạn trẻ nào phản cảm xin bao dung cho)

"Nhưng mà trong ruộng có châu chấu!"

Trâu Thanh Hà có chút không cho là đúng, cậu cũng không thích, lúc ở nhà Tiểu Thất mang ủng đi mưa cao cổ. Từ gia thậm chí toàn thân cũng có, trang bị bình thường của nông gia xuống ruộng là có.

Nếu như nói Trâu Thanh Hà ở trước mặt Liễu Hạ Khê là em trai nhu thuận, vậy, cậu ở trước mặt bạn học lại là lão đại cường thế. Sinh vào tháng sáu cậu là chòm sao song tử, trên người cậu có rất rõ hai mặt đặc thù của song thủ. Từ Hằng Chí xoay chuyển cậu không được, hai người đều tự mang đèn pin mang ủng xách giỏ trúc đi trên ruộng bùn, thấy thế nào cũng giống như đồ ngốc.

Bắt ếch không khó, ếch đêm một khi được đèn pin chiếu liền như định thân chú của Tôn Ngộ Không vậy, không nhúc nhích. Nhưng mà tay chân cũng phải lanh lợi.

Trong đất ruộng, có vài đốm đèn , mùa này là mùa người ta ở bên rãnh nước, bờ ruộng bắt lươn. Bắt lươn còn khó hơn bắt ếch, trước đêm phải tìm được hang lươn thường lui tới, sau đó bày giỏ trúc chuyên dụng dài nhỏ, có khi có thu hoạch có khi không. Nhiều nhất là khi cày bừa vụ xuân lật đất cả ruộng từ trong bùn nhảy ra. . . . . .Nghe nói bánh cám và hạt cây rum chẳng những dưỡng bùn mà còn dưỡng lươn và cá chạch nữa.

Trâu Thanh Hà động tác lanh lẹ, nửa sọt ếch này phần nhiều là cậu bắt được, hai người cũng không biết bận bịu bao lâu, càng đi càng xa, đã không còn trong địa bàn đại đội của Từ Hằng Chí nữa. Ếch trong sọt kêu còn lớn hơn nữa, làm cho người ta ù tai. Trâu Thanh Hà thở dài một hơi, đặt mông ngồi trên đê trong bụi đậu hà lan: "Thả hết đống ếch này đi. Kêu thê lương quá à."

(Tiêu: đại đội là viết tắt củ Đại đội sản xuất. Từ năm 1958 nông thôn Trung Quốc thực hiện công xã nhân dân hóa, bố trí đại đội sản xuất. Đại đội sản xuất bình thường lấy thôn làng làm phạm vi)

"Cậu bệnh hả?" Từ Hằng Chí cho dù là tượng đất cũng có tính khí của đất. Một cước đá ngã lăn cái sọt, đám ếch nhảy bắn về phía thế giới quen thuộc của mình.

"Bọn mày đang làm gì đó? Trộm đậu hả?" Một tiếng quát lớn, trung khí thật dồi dào. Trâu, Từ hai đứa bị dọa giật nảy mình, cuống quít đứng lên: "Không có, chúng tôi không có."

Hai đứa bị cánh tay lớn của bác nông dân xách áo vứt trên bờ ruộng. Từ Hằng Chí thuận tay bắt được cái sọt, bên trong còn mấy con chưa kịp đào tẩu, kêu càng mãnh liệt hơn. "Bọn mày đang bắt ếch." Bác nông dân lia đèn pin lên xuống liếc nhìn hai đứa, đích xác không thấy bằng chứng phạm tội, lúc này mới thả bọn họ.

"Thật, thật xin lỗi, ngại quá, chỉ là muốn ngồi ở đây nghỉ mệt một lát." Trâu Thanh Hà vội cười bồi.

Bác nông dân nhìn bụi cỏ bị cậu ngồi hư, may là không phải ngồi trên cành đậu.

"Má ơi! Có người bệnh té trong ruộng nè!" Đột nhiên có người kêu to, thanh âm che lấp cả tiếng ếch kêu.

Ba đứa bé đang kêu chỉ hơn 10 tuổi, nhìn bọn nó đưa sọt ra cũng là đang bắt ếch. "Ếch ở đây kêu vang nhất, bọn con còn tưởng ếch ở đây nhiều nhất chứ." Trong đó một đứa bé cong miệng. Bác nông dân đã nhảy vào trong ruộng muốn đem người nâng dậy, Trâu Thanh Hà chặn ông lại: "Bảo trì hoàn chỉnh hiện trường phát hiện án." Cậu phát giác người ngã vào trong ruộng ót bị vật nặng đánh máu đã sớm biến sắc. Đi sờ mạch đập của đối phương, bất động. "Người đã chết. Gọi điện cho cảnh sát đến." Trâu Thanh Hà phân phó Từ Hằng Chí, một bên nhìn đồng hồ, 11h11' tối. Các hộ nhà nông lúc này rất ít dạo chơi bên ngoài. Ba đứa bé mặc dù sợ hãi, nhưng cũng không chịu rời đi. Bác nông dân mang theo Từ Hằng Chi đến sở của đại đội, nơi đó có một máy điện thoại bàn.

Đám ếch tiếp tục kêu to, nói thật, nếu như không có ba đứa trẻ đang run rẩy ở một bên, Trâu Thanh hà vẫn có chút sợ hãi. Lòng người vào ban đêm luôn tiếp cận với hắc ám nhất. "Anh à, anh chắc chắn chú ấy đã chết sao?" Trong đó một đứa bé lớn gan hỏi.

Trâu Thanh Hà không lật thi thể lại, nhưng nhìn ra được mặt của thi thể chôn trong bùn đã qua một đoạn thời gian rồi. Thẳng tắp nhào vào trong ruộng, bên phải cách đó không xa có đèn pin. Thi thể mặc áo 3 lỗ rộng thùng thình quần đùi lưng thun lớn cùng một đôi giày giải phóng đã cũ, giầy cũ đến nỗi bị y giẫm gót thành dép lê. Vóc người ước chừng 1m72, thân thể to lớn đậm người, tóc húi cua 2 tấc, da màu lúa mạch. Đầu hạ mặc dù không lạnh, ăn mặc cũng quá mát mẻ rồi.

"Biết người này không?" Trâu Thanh Hà đạp nước bên bờ mương, liều mạng rửa tay sạch sẽ, trên thi thể có ếch nhảy ra. (Không bao giờ muốn ăn ếch nữa, có chút nghĩ muốn nôn)

"Hơi giống anh hai Trần." Trong đó đứa nhỏ tóc cắt mái ngang che nửa con mắt mặc áo khoác ngắn màu xanh nhỏ giọng nói.

Một đứa bé khác bộ dáng khỏe mạnh, đi chân trần, quần dài màu đen xắn ống vỗ tay: "Nói vậy thật sự có thể là anh hai Trần đó!"

"Có phải đến Trần gia báo tin không?" Đứa thứ ba giống như đậu mầm suy dinh dưỡng giày vải rách lộ ra ngón cái.

"Chờ nhân viên cảnh sát kiểm tra xong hiện trường hãy thông bao nhé, nếu không, người trong nhà đến trước hiện trường sẽ càng rối loạn." Trâu Thanh Hà chặn bọn họ. "Vừa rồi các em có quen bác kia không?"

"Quen, bác ấy là cha của khỉ còi." Đứa bé khỏe mạnh nói chen vào, vỗ vỗ đứa bé như đậu mầm gầy lộ ra ngón cái nói: "Trong đám bọn em toàn bộ đều là họ Trần, nơi này là Trần gia trang."

"Sao các em trễ như thế còn ở bên ngoài?"

"Bắt ếch đến nội thành bán, sau đó đổi kem cây ăn." Đứa bé khỏe mạnh hùng hồn nói, hai đứa kia vội gật đầu. "Cha khỉ còi tại sao trễ thế này còn ở bên ngoài?" Trâu Thanh Hà tiếp tục hỏi.

Đứa bé gầy nhất trong ba đứa gật đầu: "Ruộng nhà em là chỗ cao nhất, nước khó vào được trong ruộng, cần có máy bơm nước, cha em là từ trong đội khác mượn dầu ma dút chạy máy bơm, dự định tối hôm nay dẫn nước vào ruộng. Ban ngày đơn vị khác dùng, chỉ có buổi tối rảnh." Nó hướng một mô đất khá cao chỉ chỉ. Cũng chính là hướng Trâu Thanh Hà bọn họ vừa tới kia. Đất ruộng bên kia quả thật cao hơn một ít.


Nhận xét

  1. like cái com cái.k biết có com dc bằng điện thoại k nhỉ? để ở đâu cũng có thể động viên chủ nhà đáng yêu dc.0989895150

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,