Chuyển đến nội dung chính

Hóa Vụ - Chương 3.4


Ếch kêu đầu hạ - 04

Lý Quả định đẩy cửa đi vào, Liễu Hạ Khê ngăn hắn lại. Thấy vẻ mặt anh ngưng trọng, Lý Quả lấy roi điện ra, mặc dù có súng ngắn mới phát, đối với thứ đồ chơi đó, Lý Quả thủy chung có chút kính sợ, không dám tùy tiện sử dụng.

Liễu Hạ Khê nhớ kỹ Lý Quả sợ máu. . . . . .Một cỗ mùi máu tươi nồng đậm dọc theo khe cửa chưa đóng rỏ rỉ ra.

"Lý Quả, liên lạc với Lâm đội, Trần Kiến Quốc anh theo tôi tiến vào, những người còn lại ở bên ngoài chờ!" Liễu Hạ Khê chỉ được cấp súng dùng để bắn bia.

Trâu Thanh Hà tự động che chở trước mặt hai vị nữ giới, Từ Hằng Chí ngẩn người một bên, bị Trâu Thanh Hà kéo ra phía sau. Các nữ nhân khép chặt miệng.

Lý Quả trên người mang theo bộ đàm, Liễu Hạ Khê không thích đồ vật này, cho tới bây giờ cũng không mang theo, dù sao anh cũng Lý Quá thường cùng ra ngoài làm nhiệm vụ, mà Lý Quả lại cực kỳ thích thứ này. Hắn một bên đề phòng, một bên điều chỉnh tần số. Lâm đội bên kia đang trên đường đi, tạp âm rất lớn.

Bầu không khí khẩn trương, Liễu Hạ Khê làm một động tác tay với Trần Kiến Quốc, thấp giọng nói: "Đi theo sau tôi." Tay trái anh cầm đèn pin của Trâu Thanh Hà, tay phải mang súng, kỳ thật trong lòng anh hiểu được, bên trong có mùi máu tươi nhưng không có sát khí, nhưng nếu không làm bộ dáng này, đứa bé kia chỉ sợ cũng muốn theo vào, anh không muốn cậu nhìn thấy nhiều cảnh đẫm máu. . . . . . .

Từ Hằng Chí nắm chặt cánh tay Trâu Thanh Hà, ánh mắt Trâu Thanh Hà đặt trên người Lý Hỷ Hương, cậu rất tin tưởng Liễu Hạ Khê, cũng không phải phim xã hội đen. . . . . .Vả lại, ở vùng nông thôn này sẽ không xuất hiện hung phạm có kỹ thuật cao. . . . . .Chẳng qua, vị Lý Hỷ Hương này là lạ, nhìn qua, tinh thần không yên, vị hôn phu bất trung vừa mới chết, cô nhiều lần lâm vào ranh giới sụp đổ. . . . . .Miệng cô bị tay chị dâu lấp kín, thân thể run rẩy kịch liệt, đồng tử hai mắt phân tán. . . . . . .

Không gian thấp bé tối om, có lỗi giác tùy thời sẽ có thứ gì đó bất ngờ vọt ra, mùi máu tươi càng ngày càng nồng, ngay cả Trần Kiến Quốc trốn phía sau anh cũng cảm giác được. Máu là từ trong một gian phòng khác truyền đến.

Liễu Hạ Khê thoáng dò xét một chút, kho thóc cao 1m30 chiếm một phần ba diện tích không gian, bàn ăn, sau đó chính là nông cụ, không gian còn thừa lại trong phòng cực nhỏ. Bên kho thóc có vết máu, Liễu Hạ Khê ý thức được Trần Kiến Quốc ở phía sau đạp phải nông cụ, anh tự mình nhanh chóng đi về hướng kho thóc, bên trong kho thóc có phân nửa là thóc lúa, một bộ quần áo dính máu phân không rõ màu sắc, một đôi giày vải mới màu xanh dính máu, quả cân dính máu, một con dao phay sắc bén dính máu.

Cửa lại bị đẩy ra, Liễu Hạ Khê nhanh chóng quay đầu lại, là Lý Quả vào.

"Cậu đến phòng bên kia lục soát một chút." Liễu Hạ Khê chỉ chỉ bên trái, đại sảnh ở trung tâm, mùi máu tươi từ trong phòng nhỏ bên phải truyền đến, có phòng phân cách hai gian, hiển nhiên dựa ra ngoài là phòng bếp.

Địa ngục huyết nhục!

Trên giường gỗ đơn sơ. . . . . .Một thi thể nữ trần truồng bị chém đến máu me tung tóe.

Liễu Hạ Khê nhắm mắt lại, ngay cả người luôn kiên cường như anh cũng không đành liếc mắt nhìn thêm.

Trần Kiến Quốc hai mắt trợn trắng, dựa vào khung cửa hôn mê bất tỉnh. . . . . . .

Ngoài phòng, một tiếng phụ nữ "A" lên kêu thảm thiết cắt ngang màn đêm thâm trầm: "Cô phát điên cái gì vậy?"

"Này! Đừng chạy!" Đây là thanh âm của Trâu Thanh Hà.

Liễu Hạ Khê nâng Trần Kiến Quốc dậy cùng Lý Quả gặp mặt ở nhà chính, lao ra cửa.

Chỉ thấy dưới màn đêm, Trâu Thanh Hà đang liều mạng đuổi theo Lý Hỷ Hương đang liều mạng chạy.

"Xảy ra chuyện gì?" Lý Quả dừng lại hỏi Từ Hằng Chí và chị dâu đang nắm bàn tay đau đến run run. Liễu Hạ Khê đuổi theo. Chị dâu lại phát giác người đàn ông của mình đang nhũn thành đống bùn, nhào qua vội la lên: "Thế này là thế nào?"

Lý Quả không hay biết gì, chỉ biết trong căn phòng đó xảy ra chuyện, nhưng một mình lại không đủ can đảm đi vào. Muốn đuổi theo, lại nghĩ không thể bỏ lại ba người này, cứ thế mờ mịt đứng ngơ ngơ ngác ngác.

Trâu Thanh Hà không ngờ được thiếu nữ tùy thời sẽ thay đổi chạy trốn thật nhanh, cũng không biết tại sao cô ta muốn chạy. . . . . . .Liễu Hạ Khê phía sau đã đuổi qua cậu, Trâu Thanh Hà dừng bước, thở phì phò. Mắt thấy Liễu Hạ Khê sắp đuổi tới Lý Hỷ Hương, nhưng cô ta đột nhiên như con thỏ xuyên qua cánh tay Liễu Hạ Khê, trực tiếp hướng ao nuôi cá chạy tới. "Bùm" một tiếng, cô ta nhảy xuống. Nước chỉ sâu ngang cổ cô ta.

Liễu Hạ Khê chân dài chiếm ưu thế, bắt được Lý Hỷ Hương.

"Cô ta muốn tự sát sao?" Trâu Thanh Hà nhìn Lý Hỷ Hương hai mắt như tro tàn, hiếu kỳ hỏi Liễu Hạ Khê: "Trong phòng có cái gì?"

"Cỗ thi thể thứ hai." Liễu Hạ Khê cúi đầu thoáng nhìn giày vải của Lý Hỷ Hương, rất rõ ràng là đôi giảy vải thêu hoa không vừa chân, chẳng qua sau khi nhảy vào ao cá, bẩn đến nhìn không ra màu. Quần áo ướt đẫm lộ ra thân hình của thiếu nữ dậy thì kém. Liễu Hạ Khê nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Đem còng tay khóa trên cổ tay nhỏ nhắn của cô.

"Người là cô ta giết?" Trâu Thanh Hà khó có thể tin. Thiếu nữ nhỏ con như vậy làm sao có thể là kẻ hung ác?

"Đối tượng tình nghi của vụ án mạng thứ hai."

"Ý? Sao xảy ra hỏa hoạn rồi?" Xa xa có người đang hô: "Mau, nhanh đi chữa lửa!" "Đêm nay thật lắm chuyện!"

Liễu, Trâu hai người quay đầu nhìn lại, kinh hãi! Nơi xảy ra hỏa hoạn chính là nhà của Trần Kiến Quân! "Không tốt! Có thể là vợ của Trần Kiến Quốc phóng hỏa." Liễu Hạ Khê túm Lý Hỷ Hương đang thất thần lên cùng Trâu Thanh Hà chạy vội đi.

Sự tình phát sinh đột ngột, Lý Quả cùng giúp vợ Trần Kiến Quốc bóp nhân trung cho Trần Kiến Quốc, thật thần kỳ, Trần Kiến Quốc tỉnh lại rất nhanh, đôi mắt có chút thất thần. Gã đột nhiên ngồi dậy, cơ hồ cùng trán Lý Quả đụng nhau.

"Anh làm cái gì vậy." Lý Quả bị đau, trong lòng khó chịu, lớn tiếng nói.

Trần Kiến Quốc đột nhiên một nắm đấm đánh tới, trúng mặt Lý Quả, mắt Lý Quả còn chưa kịp nháy, người đã hôn mê bất tỉnh.

"Ôm rơm vào trong phòng, nhanh lên một chút!" Trần Kiến Quốc cướp roi điện của Lý Quả, hướng về phía Từ Hằng Chí và vợ mình nói.

"Kiến Quốc, anh điên rồi!" Vợ gã khóc lên.

Trần Kiến Quốc tự mình ôm lấy bó lớn rơm rạ đặt từ năm ngoái, trải ngoài phòng thành từng đống lớn! Từ Hằng Chí sợ hãi cùng vợ gã đi theo bê bó rơm lớn. Trần Kiến Quốc từ trên bếp lò tìm được diêm, từ phòng bếp bắt đầu châm lửa, châm đến tận từng vật phẩm của mỗi phòng có thể châm được.

Lửa nhanh chóng bốc lên.

Hàng xóm nhìn thấy lửa cháy vây sang, gánh nước mang đến muốn cứu hỏa. . . . . . Trần Kiến Quốc túm được Từ Hằng Chí đang không biết trốn đâu, dùng roi điện chống cổ họng cậu ta: "Dám cứu hỏa, tao giết nó!"

Trong ánh lửa ngút trời, bộ dáng dữ tợn của Trần Kiến Quốc dọa sợ mọi người, không ai dám tiến lên.

Từ Hằng Chí sợ đến hai mắt trợn ngược, ngất đi.

Liễu Hạ Khê đã chạy tới đem tay Lý Hỷ Hương nhét vào tay Trâu Thanh Hà, liếc nhìn tình thế trước mắt, đồng đội của anh đang nhũn thành một đống té trên mặt đất. Trên tay Trần Kiến Quốc có con tin, vợ gã đang khóc lớn, được một đám nữ hàng xóm an ủi, lửa đã đốt một nửa nhà. "Chữa cháy thôi!" Liễu Hạ Khê cầm lấy thùng nước bị đặt một bên, bên trong có nước. Hướng phía lửa lớn tạt vào, chỉ là cảm giác vô lực như muối bỏ biển.

Trần Kiến Quốc nhìn thấy anh, người cứng đờ, chậm rãi buông roi điện trong tay. Trâu Thanh Hà nhanh chóng chạy tới, đỡ Từ Hằng Chí đã té xỉu, vỗ hai gò má cậu ta, lại nghe thấy một cỗ mùi khai, nguyên lai là tè ra quần rồi. "Em đưa cậu ấy về trước." Trâu Thanh Hà cõng cậu ta lên, nói với Liễu Hạ Khê.

Liễu Hạ Khê gỡ xuống còng tay trên người Lý Quả, chế trụ tay Trần Kiến Quốc đưa qua. "Sao phải khổ vậy chứ." Liễu Hạ Khê thấp giọng nói: "Cho dù anh thiêu hủy chứng cứ, có tôi ở đây, chân tướng vẫn không che giấu được."

Trần Kiến Quốc quật cường ngậm chặt miệng.

Liễu Hạ Khê lay tỉnh Lý Quả, Lý Quả vọt tới trước mặt Trần Kiến Quốc, nhưng nhìn thấy khuôn mặt xanh mét bi thảm nọ, còn có phòng bị hủy, nhất thời phân không rõ thời gian: "Đây rốt cuộc là sao?"

Dưới sự trợ giúp của nam nữ già trẻ toàn thôn, lửa được dập tắt, song, căn nhà này cũng đã cháy trụi gần hết rồi.

Lâm đội bọn họ chạy tới nghe được báo cáo của Liễu Hạ Khê, phân phó đưa hai vị liên quan đến vụ án này mang về trước. Nhân viên còn lại chờ đợi thời cơ có thể tiến vào hiện trường. Vợ của Trần Kiến Quốc vừa khóc vừa đi theo xe rời đi, chị ta không tin chồng mình là sát nhân a, vợ chồng bọn họ vẫn chưa từng hành động riêng lẻ, nhưng phóng hỏa, gây trở ngại cho người thi hành công vụ, tiêu hủy chứng cớ, đánh cảnh sát, đe dọa, uy hiếp con tin từng cái đều là tội lớn cả! (Nghe các cảnh sát nói mới biết được đây là phạm tội. Tôi danh còn không nhẹ, chị thật sự rất sợ đó, trong lúc nháy mắt hoảng sợ đó, chồng đã bị người ta mang đi rồi)

Trời mờ sáng

Liễu Hạ Khê tựa trên nhánh cây liễu già ngủ gật, thì cảm thấy mũi ngưa ngứa, đánh một cái hắt xì, mở mắt thì thấy Trâu Thanh Hà đang cầm trong tay một nhánh cỏ đuôi ngựa chuẩn bị chọt vào mũi anh.

Liễu Hạ Khê cười, vươn tay vò đầu cậu: "Sao giờ mới đến?"

"Nhà Từ Hằng Chí không có người, em lo lắng cho cậu ấy, ở thêm tí nữa." Trâu Thanh Hà bảo Liễu Hạ Khê khom người, hạ giọng ghé vào bên lỗ tai anh nói: "Em từng âm thầm kiểm tra phòng của chị gái Từ Hằng Chí, chị ta tuyệt đối không liên quan đến vụ án này."

Liễu Hạ Khê vỗ đầu cậu: "Lại chơi trò trinh thám, hiện thực không hề giống trong sách đâu."

Trâu Thanh Hà gật đầu: "Yên tâm, em có cẩn thận xem qua. Chị Từ so với chị gái em còn gọn gàng ngăn nắp hơn. Phòng rất có trật tự, không thi lên đại học được đối với chị ấy thật sự là chuyện tiếc nuối, thành tích của chị ấy vô cùng tốt đó. Chỉ từ bày biện trong phòng có thể nhìn ra chị ấy là người có đầu óc."

Lý Quả nhìn thấy bọn họ, ngáp dài bước sang.

"Tiểu Hà à, chưa về nhà sao?"

"Vừa tới thôi." Trâu Thanh Hà nhìn thấy Lý Quả tro bụi đầy đầu, trên mặt còn dính lọ nghẹ, chỉ vào mặt hắn nở nụ cười.

Lý Quả ngẩn người: "Cười cái gì chứ, mới sáng sớm."

"Anh, anh còn chưa rửa mặt nha." Lý Quả đưa tay quẹt lên mặt một cái, lần này ngay cả Liễu Hạ Khê cũng nở nụ cười, thành vai mặt hoa (trong tuồng hát thời xưa) rồi. Lý Quả nhìn thấy trên tay một mảnh đen đen, hiểu được trên mặt cũng khó coi như vậy, dậm chân một cái chạy đi tìm ao nước rửa mặt.

"Anh Liễu, anh nói xem Trần Kiến Quốc tại sao muốn đốt nhà chứ?"

"Không ít người thích phạm tội trong bóng tối, em cho rằng là vì nguyên nhân gì?"

Trâu Thanh Hà suy nghĩ một chút, đáp thật nhanh: "Nguy cơ bị phát hiện ít hơn so với ban ngày."

Liễu Hạ Khê nhẹ nhàng nhéo chóp mũi cậu: "Là lòng người có chút mù mịt khó có thể giải thích. Tỷ như, tội phạm sau khi gây án giấu thi thể ở nơi tự nhận là người khác sẽ không phát hiện ra. Thường dùng đất, nước, lửa để che giấu chân tướng."

"Vỏ ngoài che mắt!" Trâu Thanh Hà thông minh vỗ tay. "Trần Kiến Quốc là muốn thiêu hủy chứng cứ! Chẳng qua có chứng cứ gì trong nhà, người chết thứ hai là ai?"

"Xem ra người chết thứ hai chính là vị quả phụ tác phong không được tốt kia, chứng cứ xác thực rõ ràng, nhưng có vài món đồ lửa đốt không được, anh ta đã bận bịu một trận vô ích. Trần Kiến Quốc tại sao muốn bao che cho Lý Hỷ Hương? Khả năng chỉ là lý do không sao nói rõ được, thậm chí đơn giản đến không muốn làm cho người ta nhìn thấy thảm trạng của thi thể. Quả thật muốn anh ta nói cũng nói không nên lời được một lý lẽ, hoặc đơn thuần chỉ là thương cảm cho cô ta mà thôi." Liễu Hạ Khê thở dài một hơn: "Anh có lỗi, không nên dẫn anh ta tiến vào hiện trường."

"Ý?"

"Gã đã bị kích thích, hiện trường vô cùng thảm thiết, tâm lý chịu đựng không nổi, chỉ hy vọng hết thảy việc này đều biến mất khỏi mắt anh ta, nói tới cùng đều là sai lầm của anh, không thể đem người ngoài vào trong vụ án."

"Anh ngửi được mùi máu tươi nồng nặc, nghĩ phòng trong khả năng có người chết. Lý Quả sợ máu. Bình thường căn cứ theo điều lệ cảnh sát, hiện trường tốt nhất phải có hai nhân viên chấp pháp ở đó. Là chứng minh lấy tín nhiệm cũng để giám sát lẫn nhau. Lúc ấy, anh suy xét không chu toàn. Tưởng rằng Trần Kiến Quốc là anh trai của nạn nhân đầu tiên, nhiều ít cùng vụ án có liên quan, bề ngoài lại đáng tin cậy. Tóm lại, sự tình này anh cần chịu một phần trách nhiệm."

"Vậy anh Liễu có thể gặp rắc rối gì không?" Trâu Thanh Hà lo lắng.

"Hy vọng có thể giảm bớt mức phạt của Trần Kiến Quốc." Liễu Hạ Khê cười khổ.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,