Chuyển đến nội dung chính

Hóa Vụ - Chương 3.5


Ếch kêu đầu hạ - 05

Liễu Hạ Khê thấy Trâu Thanh Hà rất muốn tiến vào hiện trường sau hỏa hoạn, theo trước theo sau xum xoe với đội phó Lâm, không khỏi mỉm cười. Anh đưa mắt ra hiệu cho Lý Quả, Lý Quả hiểu ý, tiến lên nói với đội phó Lâm: "Tôi cùng Tiểu Liễu đến nhà Lưu quả phụ nhìn một cái, nhà Lý Hỷ Hương nữa."

Đội phó Lâm thoáng nhìn Liễu Hạ Khê, gật đầu: "Để lại xe cho các cậu."

"Không cần, tìm người mượn xe đạp là được rồi." Liễu Hạ Khê tiến lên trước nói.

Khi Trâu Thanh Hà theo chân bọn họ, còn cẩn thận từng bước đi nhìn hiện trường nọ, cánh tay bị Liễu Hạ Khê túm được ngay, nhìn ra được anh Liễu rõ ràng không muốn để cho cậu nhìn, nhưng càng như vậy lại càng hiếu kỳ! Lúc ấy Trần Kiến Quốc tới cùng nhìn thấy cái gì mới phải đốt nhà chứ? Anh Liễu nói thật mơ hồ, thiêu hủy hiện trường có thể bảo vệ Lý Hỷ Hương sao?

Lý Hỷ Hương quả thật đáng thương. . . . . .Chưa nhìn thấy rõ hiện trường, cậu nhăn nhó mặt mày.

"Có nghi vấn thì đợi lát nữa hãy hỏi." Liễu Hạ Khê tăng nhanh bước chân, Lý Quả cùng thôn dân dẫn đường đã đi tới trước.

". . . . . .Lưu quả phụ này, có hai con gái, con gái lớn năm nay tám tuổi, đứa nhỏ mới ba tuổi, nghiệp chướng. Chồng cô ta đã chết hai năm, vướng hai đứa con gái cũng không tiện tái giá. Nam nhân đã chết của cô ta còn có bà mẹ già hơn 60 tuổi, cả nhà này không biết sẽ sống thế nào." Hai người bọn họ chạy tới phía trước thì nghe được thôn dân dẫn đường đang cảm khái than vãn.

"Chồng cô ta chết như thế nào?" Liễu Hạ Khê buông cánh tay Trâu Thanh Hà ra, móc quyển sổ bắt đầu ghi chép.

"Trúng độc thuốc trừ sâu. Chồng cô ta tên là Trần Tam Phóng, là anh con chú bác quan hệ họ hàng với tôi. Bình thường, là người tùy tiện, cũng không biết nên nói thế nào về anh ta. Nhưng tháng 9 hai năm trước, anh ta phun thuốc trừ sâu cho hoa màu trong ruộng cả ngày, tay cũng không rửa, trở về bốc đồ ăn, kết quả lại rúng độc thuốc trừ sâu. Lúc ấy, không đưa đến bệnh viện trong huyện, đến trung tâm y tế của xã, nhưng mà người của trung tâm y tế đã tan ca, đợi đến khi tìm được người, mới biết trung tâm y tế không có thiết bị cấp cứu. Kết quả thời gian chậm trễ, đợi đến khi bệnh viện nhân dân trong huyện cấp cứu đã không kịp nữa, cứ như vậy mà chết, để lại cô nhi quả phụ. Trong thôn này sống dựa vào nam nhân. Câu trước nhà quả phụ lắm điều thị phi này, đa số hàng sóm sẽ giúp đỡ nhà cô ấy một chút, truyền ra bên ngoài liền khó nghe."

"Anh em Trần Kiến Quân và Trần Kiến Quốc thường giúp bọn họ?"

"Trần Tam Phóng tính ra là chú họ của anh em hai đứa ấy. Trong hai anh em này Kiến Quốc làm người hiền hậu, bị vợ anh ta ăn đến gắt gao, bất luận chuyện nào vô ích sẽ không để cho chồng mình đi làm. Kiến Quân thông minh, nhưng lại không cẩn thận. Cấp hai học một năm, chạy đến vùng khác lăn lộn ba năm mới trở về, thấy chút việc đời, thích khoác lác thể hiện. Sau khi anh trai ra riêng, mới an phận ở nhà cày cấy. Chỉ có con bé ngốc Lý Hỷ Hương kia mới tin vào vẻ ngoài của hắn. Đáng thương a, thành thật lại khéo tay ấy mà đi theo Kiến Quân."

"Làm thế nào mà Trần Kiến Quân cùng một chỗ với Lưu quả phụ?" Lý Quả nghe đến hăng say, đối phương hiển nhiên cũng là nam nhân tám chuyện. (Tám chuyện không phải độc quyền của nữ nhân đâu)

"Nữ nhân ba mươi như hổ, đang tràn đầy phóng đãng (đang hăng hái nói, nhìn phía sau còn có học sinh ở bên, dừng lại đề tài) ). . . . . .Phải nói diện mạo Kiến Quân cùng Trần Tam Phóng có chút tương tự. Ruộng hai nhà nối liền cùng một chỗ, Trần Kiến Quân thường giúp cô ta làm chút công việc nặng. Cụ thể lúc nào cùng một chỗ, người ngoài đều không biết. Mọi người nhìn ra được cỡ phải nửa năm rồi. Kiến Quân ở thôn lân cận có một hồ bằng cẩu hữu, họ Hoàng. Thằng nhóc kia càng khỏi phải nói, Trần Tam Phóng chưa chết được bao lâu liền bò lên người Lưu quả phụ. Trước kia Lưu quả phụ là nữ nhân của huyện này, danh tiếng chính là bị thằng nhóc kia phá hư, nó rêu rao khắp nơi nói Lưu quả phụ theo nó. Hai người kém nhau bảy, tám tuổi đấy, ước chừng náo loạn một năm, thằng nhóc họ Hoàng đó nói đến chán ngấy rồi. Nó còn trẻ a, chỉ làm ham của lạ. Kiến Quân đi theo nó cũng thường lui tới trong nhà Lưu quả phụ. Sau này, thằng nhóc họ Hoàng nói là nán mãi ở quê không có tiền đồ, không muốn cuộc sống mặt hướng đất lưng hướng trời nữa, ra ngoài đi làm công." Nói xong miệng khô, dừng lại, mới phát giác bọn họ đang đứng ven đường, người nói mặt mày hớn hở, người nghe cũng chăm chú tập trung. . . . . . .Nhà của Lưu quả phụ kỳ thật cũng sắp tới rồi. Đương nhiên, mấy vị thính giả này không biết.

"Trần Kiến Quân có một người bạn khác, anh trai của Lý Hỷ Hương là người thế nào?"

"Nghe nói là bạn học từ nhỏ. Rất ít đến thôn này. Lúc thằng nhóc họ Hoàng còn ở đây đã tới một lần, hẳn là nghe được giữa Kiến Quân và Lưu quả phụ không sạch sẽ, có lỗi với em gái hắn, vung tay ẩu đả. Chỉ có điều hắn giống cây gậy trúc đánh không lại Kiến Quân. Nói không cho phép Kiến Quân lui tới với em gái hắn nữa, nhưng mà Lý Hỷ Hương một lòng một dạ muốn đi theo Kiến Quân, sau lại không thấy anh trai con bé tới tìm Kiến Quân nữa, hẳn là không quan tâm đến chuyện của bọn họ nữa."

"Trần Kiến Quốc thì sao?" Trâu Thanh Hà ngắt lời hỏi.

Thôn dân lắc đầu: "Kiến Quốc không có gì để nói, người thành thật, cẩn thận. Việc đồng áng làm tốt lắm, vợ lại lo việc nhà, cũng không biết cậu ta đột nhiên phát điên cái gì mà đốt nhà, ngày thường cũng như mọi người bình thường thôi."

"Anh ta có con cái gì không?" Liễu Hạ Khê hỏi.

"Không có, kết hôn đã bốn năm, nghe người trong nhà tôi (chỉ vợ ông ta) nói, vợ anh ta có bệnh phụ khoa không sinh được con. Cả thôn mọi người nói anh ta là nô thê, vợ anh ta sợ anh ta lêu lổng, quản lý chặt chẽ, hơn nữa nhìn Lưu quả phụ không vừa mắt."

Nhà Lưu quả phụ so với nhà Trần Kiến Quân tốt hơn, mới hơn, là nhà ngói đỏ, vườn rau quay về cửa chính (Nhà khác đều để vườn rau sau nhà), khác những căn nhà khác xây đưa lưng về hướng bắc ngoảnh mặt về hướng nam, là quay lưng hướng tây nhắm hướng đông. Có mấy phụ nữ lớn tuổi cùng một bà bà tóc hoa râm ngồi trên khung cửa, trong hai tay bà bà nọ ôm hai bé gái một lớn một nhỏ. . . . . . .

Trong lòng Trâu Thanh Hà khó chịu, chưa từng có trước đây, đứng ở hàng rào trúc bên cạnh vườn rau, dây bìm bìm trên hàng rào trúc vừa mở nở nụ hoa đang run rẩy ẩn trong tán lá. . . . . .Cũng có cái nghịch ngợm, đầu nhọn theo gió lay động cực kỳ thích thú. Nhìn cảnh vật hứng thú này, tâm tình thoáng chuyển biến tốt đẹp, ngẩng đầu nhìn những phụ nữ kia vây quanh Liễu Hạ Khê cao lớn, đang ríu rít nói không ngừng. Trong nắng sớm đầu hạ nhìn anh có loại lỗi giác không chân thật. (Tiêu: à thì ra em nó ăn dấm chua ╮(╯▽╰)╭)

Lý Quả vốn là người cực kỳ được lòng các bà các chị, nhưng hôm nay không dậy nổi nhiệt tình.

"Gia đình nhà này thật đáng thương." Hắn nói với Trâu Thanh Hà.

"Đúng vậy. Bác gái già như vậy rồi làm sao cày cấy?" Trâu Thanh Hà lên tiếng.

Cùng Lý Quả đi tới còn có thôn dân vừa rồi dẫn đường, anh ta hiển nhiên cũng ứng phó không nổi đám đàn bà con gái kia. Tự động đi theo Lý Quả tiến đến. "Nhà nọ nhận ruộng của nhà Trần Tam Phóng, sẽ cùng nuôi cả mẹ Tam Phóng. Hai đứa bé, để xem người nhà bên mẹ đẻ Lưu quả phụ có muốn hay không, đừng nói, cứ nhìn xem trong thôn nhà nào muốn nhận nuôi trẻ con. Đến lúc đó trong đội mở cuộc họp đến thương lượng. Việc này không thành vấn đề, nuôi không được thịt được cá, nhưng cơm thì vẫn có ăn."

"Nhà mẹ đẻ Lưu quả phụ ở đâu?"

"Nghe nói là người trong núi miền nam, chưa từng tới, người trong núi so với Hồ khu (gồm Hồ Nam, Hồ Bắc) nghèo hơn. . . . . .Dù không nói đến tiền bạc, nông dân Hồ khu chắc sẽ không chết đói. Nghe người già nói, thời giặc Nhật Bản xâm nhập Trung Hoa, cũng không có người chết đói, các trong hồ nước thiên nhiên cũng đủ, rau dại trong đất cùng thực vật trong hồ không bao giờ cạn. Hiện tại lại càng không có cách nói người chết đói." Những lời này nói xong rất khí khái, khiến Trâu Thanh Hà nhìn anh ta với cặp mặt khác, cẩn thận đánh giá là một anh nông dân tráng kiện ước chừng ba mươi tuổi.

"Rột rột" hai người hướng Lý Quả nhìn lại, mặt Lý Quả hồng hồng, là bụng hắn đói đến kêu gào.

Anh nông dân này cười sang sảng, chụp vai hắn nói: "Bận rộn cả đêm, đã đói bụng sao, đến nhà tôi để vợ tôi đãi mấy người trứng rán."

Nhà nông ở quê đều nuôi một đàn lớn gà, vịt, ngỗng, trứng này không thiếu.

"Thế này, không tốt lắm đâu?" Lý Quả liếm môi.

"Không sao không sao, ra ngoài là huynh đệ, đến nội thành mời tôi uống chén trà là được. Tôi tên là Trần Thụy Tường, người anh em thì sao?" "Vậy gọi anh là anh Tường nhé, tôi tên Lý Quả, đây là cậu em vợ tôi Trâu Thanh Hà, vị kia là đồng nghiệp tên Liễu Hạ Khê." Lý Quả ít khi bị đói nhất, mà đã đói rồi, người không có tinh thần đầu còn choáng váng nữa. Chỉ có thể dùng một chữ "Thảm" để hình dung, lập tức không chút khách khí, cứu Liễu Hạ Khê từ trong một đống phụ nữ ra, vài người lại xuất phát đến nhà Trần Thụy Tường thưởng thức trứng rán.

"Đang cùng các cô ấy nói gì vậy?"

"Hiếu kỳ vụ án này." Liễu Hạ Khê cười khổ, mồm năm miệng mười mình cũng không biết đã nói những gì.

Trần Thụy Tường đông người, bốn đời cùng nhà. Ông nội, cha mẹ, hai người em trai chưa kết hôn của anh ta, còn có vợ chồng anh ta và con trai chín tuổi, một nhà tám miệng. Trâu Thanh Hà nhận ra người quen, con của anh ta chính là đứa trẻ khỏe mạnh hoạt bát trong ba đứa nhỏ Trần Lai Bảo. Kháu khỉnh bụ bẫm, nhìn thấy Trâu Thanh Hà nhận ra ngay, cao hứng vây quanh cậu.

Còn chưa tới giờ ăn điểm tâm, ba người bọn họ mỗi người ăn trước ba cái trứng lót bụng, Trâu Thanh Hà nhìn ra được Trần Lai Bảo ở bên cạnh chảy nước miếng, bản thân chỉ ăn một cái trứng còn lại hai cái lặng lẽ cho nó. Trần Lai Bảo vui vẻ, lập tức xem cậu như các anh. Hai ba ngụm ăn hết, lôi kéo Trâu Thanh Hà trốn trong chuồng heo dưới giàn bông bí đỏ sau nhà. "Anh Thanh Hà, em cho anh biết, anh đừng nói với người khác nha. Tối qua trên đường em tìm khỉ còi bọn họ bắt ếch, nhìn thấy đại ca và nhị ca Trần gia đi về phía ruộng, chị vợ nhỏ của Trần nhị ca len lén theo phía sau."

"Là lúc mấy giờ tối qua?"

"Trời vừa sập tối, chẳng biết mấy giờ. Anh quen cảnh sát hả, thật giỏi." Trần Lai Bảo hâm mộ nói.

"Ba người bọn em đều nhìn thấy sao?"

"Chỉ có em thấy thôi, em giờ mới nhớ. . . . . .Vợ mới cưới của Trần nhị ca là bộ dáng sợ bị người phát hiện. Vốn muốn len lén đi theo, sau lại gặp dũng sĩ (Một trong ba đứa) liền quên mất việc này, bọn em đến nhà khỉ còi, sau lại đi bắt ếch." Trâu Thanh Hà học động tác của Liễu Hạ Khê ngày thường vò tóc mình, vò vò mái tóc cứng ngắc của Trần Lai Bảo, đâm tay thật ngứa!

"Làm cái chi nha." Trần Lai Bảo mất hứng phủi tay cậu. "Em mới không phải con nít đâu." Vươn tay ngắt xuống cả giàn bông bí đỏ đầu năm. "Anh ăn bông bí không?"

"Bông bí đỏ có thể ăn?" Trâu Thanh Hà kinh ngạc nói.

"Đương nhiên có thể ăn." Trần Lai Bảo đắc ý: "Rất dễ ăn, đáng tiếc mẹ em không muốn làm đồ ăn cho bọn em, phải đợi nó kết trái."

(Vậy em còn hái hoa xuống làm gì?) Trâu Thanh Hà trợn trắng mắt, song không nói ra. Quay người lại Trâu Thanh Hà đã đem chuyện Trần Lai Bảo nói cho cậu kể lại cho Liễu Hạ Khê.

Trần Lai Bảo cũng không tức giận như Trâu Thanh Hà tưởng tượng, ngược lại cực kỳ đắc ý. Vốn còn tưởng rằng bán đứng bí mật của nó sẽ giận mình không tuân thủ ước hẹn chứ.

Nó đi chân trần chạy như bay, mang theo hai người (Lý Quả đang cùng người Trần gia nói chuyện nhà, nên không kinh động đến hắn.) đi thẳng đến khu ruộng ngoài thôn mà nó nhìn thấy hai anh em kia, cùng với vị trí của Lý Hỷ Hương theo phía sau, sau đó là chỗ gặp được dũng sĩ.

Gọi dũng sĩ tới, nó chứng thật cùng Trần Lai Bảo gặp nhau, thời gian ước chừng là khoảng 6 7 giờ, nhưng mà, nơi này cách nhà nó không xa, nó ra ngoài chỉ cần vừa ngẩng lên đã thấy Trần Lai Bảo tới, lúc ấy nó không chú ý tới ba người kia.

"Có lẽ còn có nhân chứng, từng nhìn thấy Trần Kiến Quốc trở về thôn lúc nào." Liễu Hạ Khê đang định hỏi, em trai Trần Thụy Tường gọi bọn họ về ăn bữa sáng.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,