Chuyển đến nội dung chính

Hóa Vụ - Chương 3.7


 Ếch kêu đầu hạ 07

"Trần Kiến Quốc đêm hôm qua? Biết, biết. . . . . .Hai vợ chồng họ đến nhà chúng tôi."

"Ý?" Lý Quả kỳ quái, không phải Liễu Hạ Khê nghe Trần Lai Bảo nói nhìn thấy huynh đệ bọn họ đi hướng ruộng bên kia sao? "Chờ một chút, chờ đồng sự của tôi tới rồi hãy nói." Lý Quả vội vàng đem Liễu Hạ Khê đang tìm kiếm nhân chứng ở một nhà khác đến.

Liễu Hạ Khê đánh giá hàng xóm của Trần Kiến Quốc, có lẽ hơn 40 tuổi, vừa nhìn liền biết là nông dân trung hậu. Cả nhà năm miệng ăn, gia cảnh bình thường. Mọi người trong nhà có thể làm chứng: Hai vợ chồng Trần Kiến Quốc từ ruộng trở về thì một mực ở nhà bọn họ.

"Ruộng nhà anh ta cùng một chỗ với ruộng nhà chúng tôi, chuyện bận bịu trong ruộng đến hôm qua mới ngơi bớt chút, vợ chồng tôi đây giết gà mời hai người bọn họ cùng ăn cơm, là tạ ơn bọn họ trước đó đem trâu trong nhà cho tôi mượn cày ruộng, một mực bận rộn, chỉ tới hiện tại mới có thời gian rỗi. Hai vợ chồng bọn họ từ trong ruộng sau khi trở về, liền trực tiếp đến nhà chúng tôi sau đó ở lại xem TV. Còn chưa ăn cơm vội, người yêu của em trai của anh ta tên Lý Hỷ Hương từng đến tìm vợ Trần Kiến Quốc, hỏi bọn họ có biết Kiến Quân ở đâu không, vợ Kiến Quốc muốn cô ấy đến nhà Lưu quả phụ nhìn thử xem, lúc ấy, vợ tôi thuận miệng còn nói vài câu Lưu quả phục là thứ không ra gì, câu dẫn nhiều trai trẻ như vậy. Mãi cho đến khi có người ở ngoài ồn ào nói Kiến Quân bị người ta giết chết trong ruộng, chúng tôi mới cùng đến xem."

"Lý Hỷ Hương tới vào lúc nào? Nán lại bao lâu?"

"Lúc ấy TV đang chiếu quảng cáo của 'Thức ăn cho heo Bát Bảo', khoảng 6h20. Chị ấy nán lại cỡ vài phút." Là con gái của nhà này trả lời.

Lời chứng của bọn họ có thể tin được, không ít người nhìn thấy vợ chồng Trần Kiến Quốc cùng gia đình này rời khỏi ruộng lúa.

"Trần Lai Bảo đang nói dối?" Lý Quả hỏi Liễu Hạ Khê, đứa bé kia tại sao phải nói dối? Lý do là gì? Thật là chẳng hiểu ra sao cả!

"Xác nhận lại một lần nữa thôi." Tâm lý của trẻ con so với người lớn lộn xộn hơn.

Một lần nữa tới nhà Trần Lai Bảo, đứa bé kia tự do bay nhảy, căn bản không có nhà, hôm nay là thứ bảy, trường còn chưa khai giảng. Muốn tìm nó mất không ít thời gian, thật vất vả mới phát hiện nó cùng mấy đứa trẻ đang chặn một cái rãnh dẫn nước ngoài đồng, dự định đem nước trong rãnh tát khô, bắt mấy con cá trích nhỏ mới chỉ bằng ngón tay. Thật là rảnh rang!

Lý Quả nóng tính hơn Liễu Hạ Khê, vốn há mồm muốn giáo huấn đám tiểu quỷ đùa giỡn cảnh sát này, nhưng nghĩ tới sáng hôm nay, một nhà người ta mới nhiệt tình khoản đãi mình, quả nhiên là người ăn nhờ phải đuối lý. . . . . . .

"Lai Bảo." Lý Quả ổn định tâm tình của mình, cười meo meo gọi Trần Lai Bảo đến bên.

"Này!" Trần Lai Bảo thấy bọn họ, lập tức nhiệt tình lại kiêu ngạo nói với nhóm tiểu huynh đệ của nó: "Bọn họ là cảnh sát!"

Không để ý tới ánh mắt kính sợ của bọn nhỏ, Lý Quả kéo Trần Lai Bảo sang một bên.

"Em nói xem, ngày hôm qua lúc trời tối đen nhìn thấy anh em Trần Kiến Quốc rời khỏi thôn hướng đến ruộng, có phải đang nói dối không?"

Trần Lai Bảo chớp mắt, từ trên người Lý Quả chuyển tới trên người Liễu Hạ Khê, cuối cùng lại nhìn đôi chân trần dính đầy bùn của mình: "Lúc ấy, từ chỗ đó có chút xa." Trần Lai Bảo liếm môi của mình: "Em chỉ thấy bóng lưng của bọn họ, không nhìn thấy mặt, nhưng mà, chị vợ của Trần nhị ca cách gần em, em thấy rõ ràng chị ấy. Em nghĩ hai người phía trước nhất định là huynh đệ bọn họ, bằng không vợ của Trần nhị ca muốn theo dõi bọn họ làm gì?"

"Lúc trời tối đen, ước chừng là bảy, tám giờ, ánh sáng xa xa tối mờ, nhìn không rõ người cũng có khả năng." Liễu Hạ Khê nghiêm túc ghi nhớ: "Em cách bọn họ rất xa?"

"Không nói chắc được." Trần Lai Bảo có chút khẩn trương, đem tay đầy bùn chà trên áo mình.

Liễu Hạ Khê khép lại quyển sổ, thả Trần Lai Bảo đi, quả nhiên lời chứng của trẻ con độ đáng tin thấp hơn người trưởng thành, là vì trẻ con thích thêm vào phỏng đoán cá nhân sao? Nếu dùng phương pháp loại trừ, Trần Kiến Quốc liền được loại trừ khỏi đối tượng tình nghi, Lý Hỷ Hương là nghi phạm chính giết chết Lưu quả phụ. Vậy người giết Trần Kiến Quân là ai? Lý Hỷ Hương không có lực cổ tay kia, nam giới bình thường cũng không có lực cổ tay có thể đánh nát sọ não người, trừ phi có lực va đập cường đại, nhưng trong ruộng không có khả năng xuất hiện lực va đập cường đại. Nếu Trần Lai Bảo nhìn thấy đúng, một trong hai bóng lưng nam nhân là Trần Kiến Quân, một vị khác là ai? Là hung thủ sao? Vả lại không hề có nhân chứng hữu lực khác nhìn thấy bọn họ. . . . . . .

"Nghĩ gì đấy?" Lý Quả vội kêu anh vài tiếng cũng không nghe được anh đáp lại, liền vỗ lưng anh. Liễu Hạ Khê giật mình: "Hả, chuyện gì?"

"Tôi hỏi anh có tiếp tục điều tra nữa không hay quay về cục?"

"Đến nhà Lý Hỷ Hương."

Án mạng phát sinh, đã truyền khắp cư dân lân cận, hai ba đám người tụm lại một chỗ đều thảo luận sự tình này. Có người nhiệt tâm dẫn bọn họ đến nhà Lý Hỷ Hương. "Không có khả năng, người không thể nào là Hỷ Hương giết! Nhìn bộ dáng cô ấy, hiền lành ngoan ngoãn thật sự là đứa nhỏ tốt, cho tới giờ cũng không làm người ta bận tâm! Các anh nhất định đã lầm rồi."

"Điều tra chính là để đừng phạm sai lầm." Lý Quả cười đến mất tự nhiên, kỳ thật hắn cũng không tin cô gái nhỏ nhắn nọ lại giết người, thà rằng hung thủ là người khác.

"Vậy là tốt rồi, vừa nhìn tiểu đồng chí ngài nhất định rất có năng lực, nhất định sẽ điều tra rõ ràng, không để người tốt chịu oan uổng." Người dẫn đường thở dài một hơi.

"Anh biết Trần Kiến Quân không?" Liễu Hạ Khê đánh giá người dẫn đường này, người nhiệt tâm này tự nguyện đến dẫn đường. Người cùng thôn với Lý Hỷ Hương, ước chừng ngoài 20 tuổi, mặt chữ điền, mày rậm, mũi rộng không cao, môi lại mỏng không ngờ, khiến cả khuôn mặt có chút không hài hòa. Không cao lắm, là điển hình con cháu nhà nông tráng kiện.

"Từng gặp vài lần, bộ dáng luôn rất ngạo mạn." Đại khái ấn tượng đối với Trần Kiến Quân không tốt.

"Có biết Lý Hỷ Hương làm thế nào cùng Trần Kiến Quân một chỗ hay không?"

"Cái này không rõ ràng lắm. Có thể là người ta giới thiệu chăng, bình thường rất ít gả ở cùng thôn, mấy bà mối luôn thích đem những người chẳng quen biết gom lại thành đống."

Liễu Hạ Khê cùng Lý Quả lắc đầu, hai người kia chỉ sợ không phải lỗi của mấy bà mai rồi. . . . . . .

"Lý Hưng Hỷ là người thế nào?"

"Hỷ Tử? Người thông minh! Tài giỏi, làm nghề đóng mộc rất đẹp, song sống trong ruộng sẽ không có tiền đồ, phải đi học. Thành tích cũng tốt, học cơ khí đó."

"Hôm nay anh ta có nhà không?"

"Đại khái là không, vào ngày hôm qua gặp anh ta, nghe nói anh ta buổi tối ở lại huyện thành, buổi sáng từ huyện thành ngồi thuyền đến trường học. Thời gian ngồi thuyền mất cả ngày, trường học xa lắm. Cái kia. . .Cái kia. . ." Gã muốn nói lại thôi, thấy ánh mắt hai người Lý Quả bọn họ đầy chờ mong, liền nói tiếp: "Tôi không biết có nên nói hay không, lần này ngày thứ ba sau khi Hỷ Tử về nhà, Trần Kiến Quân tới đội chúng tôi, hai người ầm ĩ lớn một trận, là vì chuyện Hỷ Hương, Hỷ Tử nghe nói Trần Kiến Quân có nữ nhân khác, muốn hắn cùng Hỷ Hương hủy hôn, Trần Kiến Quân không đồng ý, chẳng biết Hỷ Hương nghĩ thế nào cũng không chịu hủy hôn. . . . . .Các anh nói xem, trong lòng Hỷ Hương rốt cuộc là đang nghĩ gì chứ? Nam nhân kia tốt vậy sao?"

"Ai biết?" Lý Quả lên tiếng, hắn cũng không phải Lý Hỷ Hương, làm sao hiểu được tâm tư của cô nương nhà người ta.

Lý gia ở thôn này mà nói là nhà khá giả, ngoại trừ tự mở một cửa hàng nhỏ, còn thu mua rau cải hạt giống mở một xưởng ép dầu chiên, sinh ý không tồi. Xa xa đã nghe được một cỗ mùi vị của dầu cải chiên, mặc dù hiện tại không phải mùa của dầu chiên, nhưng mùi dầu năm trước còn chưa tan hoàn toàn, là từ trong đống bánh khô chiên dầu còn lại phát ra.

Lý gia đóng cửa, nghe người ta nói, bọn họ sáng nay mới biết được việc này, đã đến huyện thành chăm sóc Lý Hỷ Hương rồi. Lý gia có cả thảy năm miệng ăn, dưới Lý Hỷ Hương còn có một em trai bán dầu cải bên ngoài không ở nhà.

Thời gian qua thật mau, đã sắp đến đêm, thật mệt nha, mắt Lý Quả đều không mở ra nổi nữa, ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn đâu.

Liễu Hạ Khê quan tâm nói: "Cậu về trước đi, tôi đón Thanh Hà." Lý Quả đáp ứng, Lý gia bên này cách quốc lộ gần hơn, có xe khách có thể ngồi về.

Liễu Hạ Khê chờ sau khi Lý Quả đi, anh cũng không lập tức rời đi, còn qua lại xung quanh Lý gia. Nhà của Lý gia, một nửa là nhà cổ có lịch sử, một nửa là xây mới thêm, trong vườn rau sau nhà vài cọng cây thầu dầu cao chừng đến ngực đường kính 40cm. . . . . .Nhìn không ra có chỗ nào đặc biệt, anh từ bỏ lục soát, bách tính chung quanh ánh mắt dò hỏi bộ dáng như sợ anh sẽ phá cửa mà vào, thật sự là ánh nhìn như kim châm.

Liễu Hạ Khê một đường hỏi đến Từ gia, may là nông thôn ăn cơm tối trễ. Lúc anh đến, cơm trong nhà người ta còn chưa chín đâu.

Nhìn thấy anh, Trâu Thanh Hà vui vẻ lắm, vẫn ở lì nhà họ Từ, ngay cả cậu cũng không biết lấy cớ gì tiếp tục nán lại nữa. Buổi chiều làm liên tục hơn mười trang bài tập, cổ cứng đờ. Má Từ là người nhiệt tình cứng rắn giữ bọn họ lại ăn cơm chiều, Liễu Hạ Khê quả thực cũng đói bụng. Trâu Thanh Hà kéo anh sang bên, lén lút đem chuyện nghe được từ Từ Hằng Chí nói hết cho Liễu Hạ Khê, mặc dù có lỗi với bạn, nhưng mạng người quan trọng hơn, không thể bỏ sót bất cứ chi tiết nào.

"Chị cậu ấy trở lại chưa?" Liễu Hạ Khê một bên giúp cậu xoa bóp cổ cứng đờ, một bên nhỏ giọng hỏi.

"Đã về hơn một tiếng rồi, sắc mặt rất âm trầm, vừa về đã nhốt mình trong phòng, ngay cả em trai của chị ấy cũng không dám chọc chị ấy nửa câu. Có phải muốn hỏi gì chị ấy không?"

"Cô ấy sẽ nói sao?" Liễu Hạ Khê chỉ nghe miêu tả của cậu đã cảm thấy người này thận trọng, e rằng rất khó hỏi ra được gì.

"Khó nói, em cùng chị ấy nói chuyện với nhau chỉ là loại lời lẽ xã giao như 'Chào chị' 'chị đã đến rồi'."

"Nếu cần, có thể sẽ triệu cô ấy đến. . . . .Anh không muốn ở trong nhà người khác dùng khẩu khí hỏi phạm nhân đến điều tra chuyện của người ta, sẽ gặp phải kháng cự của người bị hỏi. . . . . . . Khổ cực cho em rồi, phải lặng lẽ lục soát."

Được khích lệ, có chút ngượng ngùng, trong lòng cực kỳ cao hứng: "Không phải tận lực gì đâu, ngoài ý muốn biết được thôi."

Cơm nước xong ra về, Liễu Hạ Khê đẩy xe đạp của Trâu Thanh Hà, trời đã tối sầm, cột đèn pin vào đầu xe. Anh vỗ vỗ chỗ ngồi phía sau, Trâu Thanh Hà ngồi lên. Xe này đã không còn là chiếc xe cũ năm nào nữa, đây là lễ vật của Lý Quả lấy thân phận anh rể tặng cho cậu em vợ.

Trâu Thanh Hà lúc Liễu Hạ Khê đạp xe chạy như bay nhẹ nhàng đem tay nắm lấy thắt lưng anh. Thân thể Liễu Hạ Khê chấn động, luống cuống tay chân suýt nữa xảy ra tai nạn xe. "Phì" một tiếng Trâu Thanh Hà nở nụ cười, chân dài chống đỡ mới đứng vững thân xe. Liễu Hạ Khê nở nụ cười, tiếp tục vui sướng đạp xe đi, phảng phất như xe này là chim đại bàng soải cánh che phủ bầu trời. . . Rồi lại như BMW ngàn dặm rồ ga vọt lên cao lao nhanh. . . .Lòng như có thủy triều xô bờ. . . . . .

Kỳ thật, anh năm nay chỉ mới 23 tuổi mà thôi. Cắt xén đi vẻ ngoài thành thục, tâm vẫn dễ dàng nóng bỏng tuổi thanh xuân rực rỡ. Trên con đê yên tĩnh không người, Liễu Hạ Khê ngừng xe.

Trâu Thanh Hà đem mặt kê trên lưng anh, im lìm nói chẳng thành lời. Liễu Hạ Khê cũng không lên tiếng, lẳng lặng duy trì tư thế kia để cho cậu dựa vào.

"Em không trốn tránh sao?" Thanh âm Liễu Hạ Khê có chút khàn khàn, kỳ thật bởi vì giọng thấp lại run rẩy mà thành.

"Đúng vậy, tại sao phải trốn chứ?" Trâu Thanh Hà nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Xế chiều hôm nay vẫn mãi nghĩ đến anh, nghĩ, nghĩ, tâm loạn đến như cuộn len rối, nghĩ. . . . .Nếu anh Liễu có bạn gái không để ý đến em nữa. . . .Vậy làm sao bây giờ đây. . . .Nghĩ, anh Liễu ở nơi em không thấy được đang thương tâm. . . .Trong lòng rất khó chịu. . . .Em nghĩ, em ích kỷ thì thôi, nhưng vẫn da mặt dày chiếm lấy anh Liễu không muốn buông tay đâu."

"Đây là con đường đơn độc rất hẹp rất gập ghềnh. . . .Rất khó đi. . . .Anh là người không thích phụ nữ, như vậy em đi theo anh vào lối rẽ này sẽ không quay đầu được nữa. Em có sợ không?" Hôm nay có mang thuốc lá trên người, nghĩ muốn hút rồi.

"Hiện tại thì sợ vô cùng." Mặt ở trên lưng anh cọ cọ. Được người như vậy thích, chỉ nghĩ thôi tim đã đập nhanh như sắp từ trong ngực nhào ra. Thật sự là vang rất lớn tiếng đó, anh Liễu có nghe được không nhỉ?

"Chúng ta hẹn hò đi." Thuốc từ trên tay rơi xuống.

"Anh Liễu anh đang run này, cũng sợ hãi sao?"

"Sợ bị em từ chối đó."

"Gió đêm thổi tới rất thoải mái nhỉ. Em cũng thích anh Liễu, thích hơn cả thích chị nữa." Dừng lại một lát "Chúng ta cứ hẹn hò nhé."

Hai người đồng thời cười ra tiếng, trong ngọt ngào mang theo chút ngượng ngùng.

_______________________________


Bánh Tiêu: Chương này ngọt đến sâu răng lun :)) Chúc mọi người năm mới vui vẻ và cũng nhận được thật nhiều điều ngọt ngào nhé ~~~ :3 *tung tym*
p/s: Hóa Vụ mỗi chương ko dài lắm nên có lẽ tết vẫn có thể post bài đều đều cho mọi người đó XD

Nhận xét

  1. Liễu Hạ Khê và Trâu Thanh Hà chap này dễ thương dễ sợ aaaa!

    Trả lờiXóa
  2. Cảm ơn Tiêu Tiêu nhiều nha. Truyện rất hay đó <3 <3 <3.

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,