Chuyển đến nội dung chính

Hóa Vụ - Chương 3.8


 Ếch kêu đầu hạ 08

Liễu Hạ Khê về đến nhà gọi điện thoại cho Lâm đội phó trước, vốn muốn sơ lược đem bằng chứng và suy đoán của mình nhất nhất nói cho đối phương nghe, song Lâm đội phó lại chặn đầu anh: "Ngày mai quay về trong cục rồi nói sau, cậu cũng đã mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi tốt đi." Nghe khẩu khí rất mỏi mệt.

Liễu Hạ Khê cười khổ để điện thoại xuống, anh chung quy dễ dàng quên mất thái độ công tác của bọn họ: Sau giờ tan tầm không nói chuyện công sự.

"Anh Liễu, có thể dùng nhà tắm rồi." Trâu Thanh Hà ló khuôn mặt đỏ ửng như quả táo ra, ánh mắt lấp lánh ánh sao tỏa sáng, trong nháy mắt nhanh chóng dời đi, đứa nhỏ này! Nhìn bộ dạng này của cậu Liễu Hạ Khê liền cảm thấy buồn cười, nhưng mà bản thân anh đã hơn mười mấy tiếng chưa chợp mắt, cơ thể rất mệt mỏi.

Chờ anh ra khỏi nhà tắm, phát giác Trâu Thanh Hà đã trốn về phòng cậu, đứa nhỏ này hẳn đang thẹn thùng nhỉ. Anh mỉm cười, đặt mông ngồi trên sofa, người mệt chết đi được, nhưng đầu óc vẫn hoạt động như trước không chút yếu bớt. Tóc ẩm ướt, tựa nghiêng trên sofa, nhắm mắt lại chậm rãi. . . . . .Anh đã ngủ.

Buổi sáng Liễu Hạ Khê là tỉnh dậy trên giường mình, bỏ lỡ thời gian chạy sớm bình thường, cửa phòng mở ra, mùi thơm của bữa sáng nhẹ nhàng bay đến, anh xốc chăn mỏng, đứng dậy, duỗi thắt lưng lười biếng một cái, tối hôm qua ký ức cuối cùng là tựa trên sofa. Thanh Hà em ấy dưới tình huống thế nào mà không làm anh tỉnh giấc chuyển được anh qua giường nhỉ?

Liễu Hạ Khê nhìn thấy trên mặt đất có vết kéo lê rõ ràng: Hóa ra Trâu Thanh Hà đẩy sofa để lại vết tích, sau khi đem sofa và giường đặt ngang nhau, Trâu Thanh Hà ngồi xổm trên giường kéo anh đến trên giường. Không ngờ ngủ say như vậy. . . . Đứa nhỏ này thật là. . . . .

Trâu Thanh Hà cũng không có nhà, cháo cơm và bánh chiên còn chút ấm áp, phía dưới chèn tờ giấy: "Em đi học, nhớ ăn bữa sáng." Trong lòng Liễu Hạ Khê như rót mật, trên mặt lộ nụ cười ngây ngô.

Tinh thần sung mãn thần thái sáng láng, đẩy cửa ra nhìn thấy lại là khuôn mặt ủ rũ của Lý Quả. Người này làm việc luôn chán nản.

"Làm sao vậy?" Liễu Hạ Khê nhẹ nhàng cười, ngâm trước cho mình chén trà.

Lý Quả rầu rĩ không vui, liếc xéo anh một cái: "Còn cười đến mức đó, xảy ra chuyện lớn rồi."

"Hở?" Liễu Hạ Khê ngồi xuống, các đồng sự khác còn chưa gặp, rõ ràng đã là tới thời gian làm việc rồi.

"Lâm đội hôm nay phải đến tổng cục địa phương chịu giáo huấn, nghe nói hôm qua lúc đang đưa Lý Hỷ Hương đang bị giam giữ trở về, Lý Hỷ Hương đột ngột nhảy khỏi xe, ngã thành người thực vật. Người nhà của cô ta đến cục công an địa phương tố cáo chúng ta. Phía trên phái người tới tiếp nhận vụ án này. Còn nữa Trần Kiến Quốc sau khi đưa về một câu cũng không chịu nói. Còn nữa còn nữa, vợ của Trần Kiến Quốc cũng nhập viện rồi, nói là thiếu chút nữa thì sanh non, nghe nói cũng muốn tính sổ với chúng ta. Làm sao bây giờ. Lúc ấy lái chiếc xe xui xẻo đó là Ngô Hải tạm thời đã bị đình chỉ công tác. Nghe nói mấy người lớn đều muốn chống đối lại. . . .Đại khái chỉ còn hai người chúng ta đi làm thôi."

Thật sự là ngoài ý muốn! Chuyện này sao lại trở nên lớn chuyện như vậy?

"Cậu chịu vậy sao?"

"Không chịu thế nào được? Bây giờ là thời kỳ chân không, Uông đội lại vắng mặt, Lâm đội cũng không có, không ai làm chủ, còn phá án cái gì, người phía trên tới, mỗi người đều là ông lớn."

Liễu Hạ Khê lắc lắc ngón trỏ tay phải, đang muốn nói ra kế hoạch tiếp theo của mình, đã thấy Lâm đội phó đi đến, vẻ mặt uể oải, chỉ gật gật đầu với bọn họ. "Lời khai nhân chứng có thu được chưa? Đem tài liệu tới cho tôi." Lý Quả đã đến sớm tiến hành chỉnh lý tài liệu. "Tiểu Liễu, cậu cùng theo tôi đến tổng cục địa phương. Lý Quả, đến phòng vật chứng đem vật chứng đến."

"Lâm đội, không bằng buổi chiều hãy đến cục." Liễu Hạ Khê đợi Lý Quả đi rồi, đề nghị với Lâm đội phó.

Lâm đội phó nhìn anh, ấn đầu mình, mệt mỏi nói: "Có manh mối?" Hứng thú không cao thuận miệng hỏi một chút. Sao nhầm ngay lúc Uông đội trưởng vắng mặt mà tới một trận sấm xuân vang dậy đất trời thế này? Ngẫm lại trách nhiệm phải gánh chịu cùng phê bình sắp tới, tiền thưởng năm nay e rằng cũng không còn.

"Chí ít, phải làm Trần Kiến Quốc mở miệng, mục đích chân chính đốt nhà của anh ta."

Lâm đội phó thoáng rơi vào trầm tư: "Cậu có biện pháp khiến cho hắn ta mở miệng?"

"Thử một chút xem, vật chứng có những gì?"

"Hung khí. Quả cân giết chết Trần Kiến Quân và dao phay chém chết Lưu quả phụ, không tìm được chứng cứ hữu lực khác. Đều đã bị thiêu hủy."

"Bộ quần áo trên người Lý Hỷ Hương kia còn có giầy mang trên chân, Lâm đội có phát giác những thứ đó không hề vừa người không? Quần áo dài rộng còn miễn cưỡng cho qua, giày lớn nhiều như vậy thì không ổn rồi."

Lâm đội trưởng ngẩn ra, đột nhiên dùng sức vỗ bàn: "Cậu là nói, y phục trên người Lý Hỷ Hương không phải của cô ta?"

"Quần áo của cô ta ở đâu?" Liễu Hạ Khê hỏi lại.

"Bẩn muốn chết, đã vứt trong bệnh viện. Không cho rằng là vật chứng để thu thập."

"Bảo người ta hỏi một chút quần áo có đúng là của Lưu quả phụ không, còn nữa hỏi vợ của Trần Kiến Quốc xem, ngày đó khi cô ta ở nhà hàng xóm nhìn thấy Lý Hỷ Hương, trên người Lý Hỷ Hương mặc quần áo màu gì."

Lâm đội chuyển buồn sang vui, vỗ tay: "Bởi vậy, cô ta nhảy xe, e rằng là sợ tội bỏ trốn!"

"Suy đoán của tôi là Lý Hỷ Hương sau khi giết người, một thân quần áo dính máu, ngay cả giày cũng bị máu thấm ướt, vì vậy, cô ta muốn thay quần áo. Nghe hàng xóm nói, Lưu quả phụ thường ngủ lại nhà Trần Kiến Quân, có quần áo sạch sẽ phơi bên ngoài hành lang, trên cửa sổ lúc ấy có vài đôi giầy vải kiểu nữ. Lý Hỷ Hương thuận tay cởi quần áo và giày dính máu ra đổi."

"Đáng giận chính là Trần Kiến Quốc đã đốt trụi toàn bộ chứng cứ rõ ràng này rồi." Nếp nhăn trên mặt Lâm đội phó giãn ra. Lý Quả một tay xoa mũi, mang theo chứng cứ được phong kín tiến đến, là một con dao phay và một quả cân (Đã chứng thật đồng nhất với vết thương sau đầu của Trần Kiến Quân, là hung khí chí tử). Hoàn hảo, lúc ấy cháy trong kho thóc không bị đốt trụi hoàn toàn, coi như nước cứu hỏa giội tích cực, nhưng quần áo và giày dính máu Liễu Hạ Khê nhìn thấy đã hoàn toàn bị cháy trụi.

"Bưng chậu nước trong đến." Liễu Hạ Khê mang găng tay, lấy quả cân ra. Lý Quả tuy có nghi vấn, nhưng vẫn làm theo. Liễu Hạ Khê đem quả cân bỏ vào trong nước, nổi lên một lớp ván dầu thật dày. Lý Quả rốt cuộc hiểu ra, mừng rỡ nói: "Nhà Lý Hỷ Hương nấu dầu cải, đây là quả cân của nhà cô ta!"

"Lý Quả, cậu đi hỏi Lý Hưng Hỷ ngày hôm trước rời khỏi nhà lúc nào, còn có ai là người cuối cùng nhìn thấy cậu ta."

"Lý Hưng Hỷ?" Lâm đội đối với cái tên này hoàn toàn xa lạ.

"Anh trai của Lý Hỷ Hương. Lý Hỷ Hương ra ngoài hẳn không mang theo quả cân này. Vết thương của Trần Kiến Quân là nam giới cơ bắp tạo thành, mặc dù Lý Hỷ Hương lúc đó tinh thần thất thường có khả năng bộc phát sức mạnh kinh người, nhưng phỏng chừng cô ta sẽ không hẹn đối phương đến trong ruộng. Lâm đội, còn phải gọi một người đến."

"Ai?"

"Bạn gái Lý Hưng Hỷ, Từ Huệ Thanh."

Lâm đội phó tinh thần tỉnh táo, ngay cả cước bộ cũng nhẹ nhàng hẳn lên. Ông vội vàng gọi điện tìm đồng nghiệp chấp hành nhiệm vụ triệu tập này.

Trong sở tạm giam, Trần Kiến Quốc tiều tụy đến nỗi Liễu Hạ Khê nhất thời nhận không ra anh ta.

"Cho anh ta một ly trà đi." Liễu Hạ Khê cùng Lâm đội phó ngồi đối diện gã, Trần Kiến Quốc vẫn không ngẩng đầu lên, cứ thế nặng nề cong người, phảng phất như phía trên đang đè ép ba hòn núi lớn.

"Lý Hỷ Hương đã hôn mê bất tỉnh, bác sĩ nói não đã chết." Liễu Hạ Khê đột nhiên mở miệng.

Trần Kiến Quốc ngẩng đầu, chỉ liếc mắt nhìn về phía anh một cái, trong ánh mắt tràn đầy bi thương.

"Năm đó, người đè bị thương tay phải của Từ Huệ Thanh là em trai anh?"

Trần Kiến Quốc kinh ngạc há hốc miệng, bộ dáng toàn tâm toàn ý nhìn anh, thanh âm khàn khàn: "Không phải cô ấy chịu không nổi áp lực thi tốt nghiệp mới ngã bệnh sao? Là tay bị thương?" Nói rồi lại giật mình, nhỏ giọng: "Đúng rồi, sao cô ấy có thể là người chịu không nổi áp lực chứ. . . . . ."

"Đợi lát nữa Từ Huệ Thanh đến đây, anh có muốn đối mặt với cô ấy không?"

"Anh nói gì?!" Trần Kiến Quốc giật mình đánh ngã chén trà trên bàn, đột ngột đứng lên: "Cô ấy chưa chết? Người chết không phải cô ấy?"

Liễu Hạ Khê lại nhíu mày, đột nhiên hiểu ra: Lúc ấy, Trần Kiến Quốc vô cùng bối rối không thấy rõ nữ thi trong phòng, tưởng rằng người chết là Từ Huệ Thanh.

"Người chết là Lưu quả phụ. Tại sao anh cho rằng người chết lúc ấy là Từ Huệ Thanh?" Lúc ấy phòng tối đen, đèn pin trên tay Liễu Hạ Khê chiếu vào mặt nạn nhân, đèn pin Trần Kiến Quốc lại chiếu vào chỗ nào?

"Tôi. . . . Tôi. . . . Nhìn thấy quần áo dính máu nhét trong kho thóc, nhận ra đó là bộ đồ trước đó Lý Hỷ Hương mặc, tôi vẫn cảm thấy bộ đồ Lý Hỷ Hương mặc sau này có chút quen mắt. Lúc ngửi được mùi máu tươi, tôi mới nhớ ra Từ Huệ Thanh có bộ quần áo màu sắc hoa văn thế kia, cho nên. . . . .Cho nên. . . .Tôi tưởng rằng, Lý Hỷ Hương nhặt quần áo của Từ Huệ Thanh mặc, người chết trong phòng là Từ Huệ Thanh. Tôi không muốn để người khác nhìn thấy cô ấy thê thảm như vậy. . . . . . ." Trần Kiến Quốc thất thanh khóc rống lên.

"Vợ anh lo lắng cho anh, thiếu chút nữa đã sanh non." Liễu Hạ Khê thở dài một hơi, người nam nhân này nhất định vẫn còn chú ý đến Từ Huệ Thanh. . . . . . Quản chi mình đã có vợ, vẫn âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của cô ta.

"A? Tôi đã làm cha?!" Run rẩy ôm lấy đầu, trong thanh âm tràn ngập vui sướng.

"Tiểu Liễu nha!" Lâm đội phó vỗ mạnh vai anh: "Làm rất tốt! Giỏi lắm!"

"Nào có." Liễu Hạ Khê khiêm nhường: "Chẳng qua, tôi ở lại đó hỏi nhân chứng, trong lòng đã có chút cơ sở."

"Phá được án, phải có thiên phú. Đồng nghiệp chúng tôi nơi này, bình thường là lính chuyển nghề, bắt người còn được, phá án có khi thật sự sờ không tới." Lâm đội phó cười khổ. Ở cương vị này lăn lội đã lâu, có chút. . . . . Cảm thấy tư duy của mình thật kém. "Tôi nghĩ không thông à, Lý Hỷ Hương gầy teo yếu ớt như vậy làm sao dám giết người chứ?"

"Có lẽ vì trong đầu có oán hận, phỏng chừng Lưu quả phụ đang ngủ ở đó, nhìn nữ nhân khác ngủ trên giường nam nhân tương lai của mình tâm liền bị mê muội, vào bếp cầm dao phay lên. . . . . . .Thủ pháp giống băm thức ăn cho heo mà liều mạng băm băm băm băm băm. . . . .Có bao nhiêu yêu thì có bấy nhiêu hận."

Lâm đội phó đánh một cái rùng mình: Tình cảm mãnh liệt thật có khí thế tàn phá vạn vật nha.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,