Chuyển đến nội dung chính

Hóa Vụ - Chương 4.2


Đường ray ký ức 02

Trâu Thanh Hà không thích Quý Giai. Lý do không thích của cậu có thể liệt kê rất nhiều, nói thí dụ như: Nhìn y sẽ không thuận mắt.

Hành lý của Trâu Thanh Hà rất nhiều, xách trên tay, vác trên vai, đeo trên lưng. Mà Quý Giai chỉ cầm một túi du lịch nhỏ màu đỏ đỏm dáng, thậm chí không chủ động giúp Trâu Thanh Hà cầm một chút hoa sen trên tay bị các đồ linh tinh đè đến biến dạng.

Liễu Hạ Khê và Quý Thời Vũ lúc còn đang ăn cơm nhận được điện thoại gọi đi, hình như là từ tỉnh lý có nhân viên tới thị sát cơ sở gì đó.

Trời nóng như vậy. . . . . .Hình tượng của Trâu Thanh Hà rất thảm.

Vô tâm vô phế Quý Giai nhìn bộ dáng cậu mồ hôi chảy như mưa rào cư nhiên "hì hì" nở nụ cười: "Tiểu quỷ, bộ dạng của cậu đây là đang chạy nạn sao?"

Này, tự tôn của Trâu Thanh Hà bị đả kích nặng nề. Bộ dáng bản thân đích xác rất khó nhìn: Chậu sứ rửa mặt, thùng nước thép, chăn, bình thủy. . . . . .Gà mên và ly nước còn có một đống lớn sách và tài liệu buộc cùng một chỗ.

Quý Giai cười thì cười, cuối cùng vẫn giúp cậu xách thùng nước thép nặng trịch, bên trong tất cả đều là sách có phân lượng.

Trâu Thanh Hà duỗi năm ngón tay tê rần, lòng bàn tay đã bị ghì ra vết máu, thật sự nặng mà. Nghiêng đầu nhìn thoáng qua Quý Giai, Có điểm xấu hổ bản thân. . . . . . lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.

"Cậu chán ghét tôi." Quý Giai hiển nhiên là người thích cười.

Trâu Thanh Hà đỏ mặt, chính mình bài xích y rất rõ ràng sao? . . . . . .Có chút bội phục y lúc nào cũng tươi cười, nếu đổi thân phận cho nhau mà nghĩ, phát giác bản thân bị người chán ghét mình còn cười được sao?

"Tôi rất đáng ghét?" Quý Giai tiếp tục truy hỏi. Trâu Thanh Hà không giỏi ứng phó với loại người có cá tính này, nhất thời có hơi cứng họng không biết nên nói gì: "Cái kia. . . . Tôi. . . . "

Quý Giai đi đến dưới bóng cây, buông những thứ đồ đạc trên tay, rảnh tay móc ra khăn nhăn nhúm lau mồ hôi trên trán. Y có mang kính đen, sơ mi ngắn tay mỏng màu vàng chỉ cài nút thứ ba và thứ tư, lộ ra cơ ngực rắn chắc. Một cái quần dài màu đen bó chặt lấy đùi, Trâu Thanh Hà lo lắng đi tới đi lui mép quần sẽ bung mất. Quý Giai không cao như cậu, nhưng thân thể rắn chắc hơn cậu nhiều. Tỉ lệ cũng cân xứng, mặc dù nhìn có chút bĩ bĩ nhưng liếc mắt một cái liền nhìn ra được là người thành phố, không phải loại quê mùa ở nông thôn có thể so sánh được. Mắt di chuyển xuống thể thấy được đây giày da đen sáng bóng, còn giày mủ vải bạt của mình đã giặt đến trắng bệch.

"Cậu có ghi danh trường ở Bắc Kinh không?"

"Có." Kỳ thật nguyện vọng 1 và 2 đều ghi Bắc Kinh.

"Trường nào?"

"Bắc Đại và đại học Tài Chính."

Quý Giai kinh ngạc một lần nữa đánh giá cậu: "Không ngờ cậu có loại dũng khí này, nhắm thẳng vào Bắc Đại! Hạ Khê nó đồng ý sao?"

"Ừ." Trâu Thanh Hà cũng không thích cùng người chưa quen thân nói việc riêng của mình, huống chi còn là việc riêng mẫn cảm như thế. Quả nhiên vẫn không thích nổi người này.

"Không ngờ Hạ Khê nó lại đồng ý cậu thi trường học của Bắc Kinh." Quý Giai thu hồi nụ cười. . . . . . .Cũng không biết có phải Trâu Thanh Hà lỗi giác hay không hay là bóng râm dưới táng cây khiến cho mặt y ma quái kinh dị. Dừng lại một lát, Quý Giai một lần nữa đưa mắt hướng lên mặt Trâu Thanh Hà: "Hạ Khê nó có từng kể quá khứ của nó cho cậu nghe không?"

Trâu Thanh Hà im lặng, việc này. . . . . . . Hiện tại đã thành tâm bệnh của cậu.

"Xem ra là chưa nói gì rồi." Quý Giai nhẹ nhàng thở dài một tiếng: "Đi thôi, đi sớm đến sớm thoát ly bể khổ."

May mà lộ trình lao dịch cũng không phải không có điểm dừng, kỳ thật cả huyện thành cũng không lớn. Bọn họ đi tiếp hơn mười phút nữa. Nơi ở của Liễu Hạ Kê ở lầu ba, vừa vào nhà Quý Giai lập tức ngã vào trên sofa, hữu khí vô lực nói: "Nước, càng lạnh càng tốt."

Mới không có nước đá đâu, chỉ có nước sôi để nguội thôi.

"Tôi thi trường cảnh sát là vì bạn gái lúc đó đặc biệt sùng bái cảnh sát. . . . . .Rất ngu nhỉ?" Y đột nhiên nói ra một câu như vậy, Trâu Thành Hà còn chưa kịp trả lời. Quý Giai hiển nhiên không định đặt chủ đề này lên hàng đầu, y mở quạt điện đến mất tối đa, sóng nhiệt bên ngoài vẫn cuồn cuộn từ cửa sổ trở mình tiến đến. "Nên trồng cây to, môi trường trụi lủi thế này không tốt chút nào." Quý Giai đúng trọng tâm đánh giá.

Loại người có lối suy nghĩ nhảy lung tung này Trâu Thanh Hà theo không kịp.

"Đầu óc của cậu nhất định rất tốt." Quý Giai đem cái ly không đưa đến trước mặt Trâu Thanh Hà đang thất thần: "Rót thêm ly nữa."

"Ờ." Để chiêu đãi y Trâu Thanh Hà chỉ đem hành lý chất đống trong phòng chưa đi sửa sang lại, thậm chí nghĩ muốn đi tắm rửa một thân đầy mùi mồ hôi này. . . . . . .Cậu không biết phải làm thế nào chiêu đãi vị khách đến từ thủ đô này.

"Cậu rất câu nệ!" Quý Giai tăng mạnh ngữ khí. "Cậu đã cùng Hạ Khê nó ở chung?" Một bộ dáng cực kỳ tám chuyện nhìn khiến người khó chịu. Đương nhiên phải câu nệ. . . . . .Trâu Thanh Hà có chút phát cáu, nếu như giờ được tắm nước lạnh tiêu trừ cái nóng còn thoải mái hơn, lại phải miễn cưỡng theo ngồi với tên người lạ này. . . . . . . .Chán ghét y luôn mồm luôn miệng 'Hạ Khê nó'.

"Ngày giỗ tới rồi."

"Hả?"

"Ngày giỗ tròn hai năm tới rồi. Hạ Khê nó trốn tránh thời gian dài như vậy, chẳng biết tâm lý xây dựng tốt chưa."

"Ngày giỗ ai?"

"Lâm Tiểu Lạc." Nói ra cái tên này, thấy Trâu Thanh Hà dáng vẻ mờ mịt, biết cậu chưa nghe Liễu Hạ Khê kể. Quý Giai thở dài một hơi: "Bạn trai trước kia của Hạ Khê nó, khi đó chúng tôi còn có Hồ Quang Vinh được xưng là 'Ba chàng lính ngự lâm cùng D'Artagnan' là bạn bè sống chết có nhau là bạn tri kỷ."

"Xin anh đừng nói, tôi muốn nghe anh Liễu tự mình kể cho tôi biết." Trâu Thanh Hà đứng lên, rất lưu tâm. Cậu trở về phòng tìm ra bộ quần áo ngắn tay đã giặt đến ố vàng cùng một quần đùi kiểu tây màu xám nơi miệng túi đã đứt chỉ, đây là năm ngoái chị gái khi đi hưởng tuần trăng mật đã mua về cho cậu, cậu rất thích. Lấy ra kim khâu, tùy tiện vá vài đường, đâm phải ngón tay, giọt máu nho nhỏ lăn ra. Cậu lắc đầu, cầm lấy quần áo, đến WC cởi ra quần áo dính đầy mồ hôi trên người, đem vòi sen mở đến lớn nhất, nước lạnh xối từ đầu đến chân, nếu là trước kia, vì tiết kiệm nước, cậu chỉ luôn vặn nửa chốt mở.

Anh Liễu từng có bạn trai! Đã chết. . . . . .Việc này. . . .Khiến cho lòng cậu khổ sở.

U buồn cũng không thích hợp với cậu. Tắm xong đi ra, lại thổi quạt, cả người sống lại. Nhìn tới Quý Giai đang ỉu xìu dựa trên sofa.

"Đi xối nước lạnh đi." Trâu Thanh Hà khuyên.

"A, thần kinh cậu thật là cứng cỏi, vừa rồi rõ ràng sắp khóc đến nơi." Quý Giai giống như lò xo đột nhiên ngồi bật dậy, một bên hiếu kỳ nhìn Trâu Thanh Hà đã khôi phục tự tin.

"Quá khứ đã qua đi, bây giờ là hiện tại." Trâu Thanh Hà rót cho mình ly nước lọc, nhàn nhạt cười.

Quý Giai vỗ tay: "Hạ Khê nó vẫn rất có mắt nhìn mà. Tốt lắm, lần này tôi đến, hy vọng Hạ Khê quay về Bắc Kinh một chuyến. Ít nhất vào đúng ngày giỗ của Tiểu Lạc thắp hương bái tế vong linh của cậu ấy một chút. Tháo mở khúc mắc này, đối với tương lai các cậu cũng tốt, hy vọng cậu có thể khuyên nhủ nó. Tôi chịu sự nhờ vả của Quang Vinh mà tới."

Trâu Thanh Hà kỳ thật nội tâm hiếu kỳ, cấp bách muốn biết rõ đoạn quá khứ của Liễu Hạ Khê mà cậu không biết kia. Chẳng qua. . . . .Đồng dạng cậu có sự lo sợ khó hiểu. Đó là đoạn hồi ức cậu không cách nào chen chân vào được, chua xót và vui sướng của Liễu Hạ Khê là cùng người khác chia sẻ. "Mình còn để ý đến anh Liễu hơn mình tưởng nhiều." Trâu Thanh Hà cho ra loại thừa nhận này.

Liễu Hạ Khê không thích xã giao, miễn cưỡng ứng phó đến tiệc tối với nhóm nhân viên thị sát, vừa nhìn đồng hồ đã hơn 9h tối rồi.

Gió đêm thoải mái, ở Giang Nam này gió đêm so với gió khô hanh mang theo cát bụi của phương bắc sạch sẽ và thanh nhã hơn nhiều.

Mở cửa phòng, Trâu Thanh Hà ngơ ngác ngồi trên sofa phòng khách, Quý Giai không thấy bóng dáng.

Thấy anh tiến đến, trên mặt Trâu Thanh Hà chỉ có mờ mịt không có vui sướng như anh chờ mong.

Liễu Hạ Khê xoa đầu cậu, đi vào WC, tầm mắt của anh vừa vặn nhìn thấy, quần áo sạch sẽ đặt trên giá gỗ được gấp chỉnh tề, anh có thể mặc quần áo sạch sẽ, đứa nhỏ này chính là tri kỷ!

Anh tắm xong đi ra, phát giác Trâu Thanh Hà vẫn duy trì tư thế ngồi phát ngốc lúc trước.

"Làm sao vậy?" Liễu Hạ Khê ngồi bên cạnh cậu.

"Không có gì." Trâu Thanh Hà thờ ơ: "Em đến nhà chị ở."

"Ý?" Liễu Hạ Khê rướn cổ nhìn cửa phòng ngủ mở rộng của mình "Quý Giai ngủ rồi?"

"Ừ, anh ấy ngủ trên giường anh, giường của em lại nhỏ, anh ngủ thì chật lắm." Cậu lại không muốn nhìn thấy Liễu Hạ Khê cùng Quý Giai ngủ trên một cái giường.

Quý Giai miệng rộng nói gì đó với Trâu Thanh Hà sao? Phát giác ánh mắt Thanh Hà nhìn anh có chút mơ hồ. . . . . . .

Liễu Hạ Khê không phải người thích đem quá khứ treo ngoài miệng, cũng không phải cố gắng muốn giấu giếm, chỉ là chưa có cơ hội nói. Đau đớn thuộc về quá khứ theo thời gian trôi qua đang tự mình khép lại. Cũng không phải không cách nào mở miệng. . . . . .Chuyện cũ, Thanh Hà tới cùng đã nghe được bao nhiêu rồi? Thích thêm mắm dặm muối cá tính khoa trương của Quý Giai chỉ sợ đã bỏ vào rất nhiều gia vị rồi nhỉ?

Nguồn gốc sự kiện là từ một câu nói của Quý Giai: "Này, các cậu không biết là loại anh tài lưu vong chúng ta ở chỗ này là hao mòn thanh xuân sao?" Đủ loại nhàm chán Quý Giai ngồi trên cỏ dùng sức đấm vào cỏ dại đáng thương.

Thích nháo sự Lâm Tiểu Lạc vốn đang nhàm chán gối đầu trên đùi Liễu Hạ Khê, miệng cắn cỏ tươi, mùi vật rất chát. Nghe lời hùng hồn này của y mắt phượng khẽ đảo, đảo ra ngàn loại phong tình cực kỳ mị ý. Liễu Hạ Khê để sách trong tay xuống, cười cười nắm lấy mũi y. "Biết chúng ta là bị lưu đày, nói dóc có ít gì." Lâm Tiểu Lạc phất tay Liễu Hạ Khê ra, trở mình một cái.

"Còn không phải đều là do cậu ầm ĩ!" Quý Giai lời ra khỏi miệng đem thanh âm nâng cao lên mấy bậc, cơn tức thật lớn.

"Muốn đánh nhau!" Lâm Tiểu Lạc xoay người đứng lên, xắn tay áo một quyền nghênh đón, Quý Giai mặc dù so với y thấp hơn nửa cái đầu nhưng khí thế không chút nào thua y.

Liễu Hạ Khê cũng không ngăn cản bọn họ, cười đứng sang một bên.

"Lại nữa rồi!" Thở phì phò chạy tới Hồ Quang Vinh đem bốn lon thức uống trong ngực đưa cho Liễu Hạ Khê, xông lên phía trước ngăn lại.

Đấm tay của Lâm Tiểu Lạc luôn rất cứng, cực kỳ cứng!

Trong bốn người bọn họ chỉ có Quý Giai nhỏ con nhất, thân thủ luôn linh hoạt, cực kỳ linh hoạt!

Đấm tay Lâm Tiểu Lạc đánh trúng không trúng Quý Giai đang cùng y đối đầu. . . . . .Hung hăng nện lên khuôn mặt đen thui đứng giữa ngăn cản của Hồ Quang Vinh, Hồ Quang Vinh xui xẻo mặt sau là thân cây đại thụ. . . . . .Vì vậy, Hồ Quang Vinh danh xứng với tên.

Lâm Tiểu Lạc là người có thói quen dùng nắm đấm giải quyết vấn đề, lá gan lớn, tính tình bất hảo, tâm thô. Y xuất thân cảnh sát nhà nòi, truy đến ngọn nguồn tổ tông là hậu duệ của bộ khoái ở Hoàng Thành. Từ nhỏ có học qua võ thuật của chính tông. Y thân cao 1m79, bề ngoài tốt, người đẹp trai. Cùng Liễu Hạ Khê giống nhau là kẻ trời sinh "Long dương chi hảo", hiện tại tục xưng là "Đồng tính luyến ái."

Y cùng Liễu Hạ Khê là bạn học cao trung, số ít giống nhau trong đám người, bề ngoài hai người cũng không tầm thường rất tự nhiên mà trộn lại thành bạn. Liễu Hạ Khê vào trường cảnh sát có một nửa là ảnh hưởng bởi y.

Hồ Quang Vinh 1m78, người miền núi, có đôi mắt to cơ trí, người lại cực kỳ thành thật.

Hồ Quang Vinh và Quý Giai đều là dị tính luyến. Trong nhà Hồ Quang Vinh đã có hôn nhân định sẵn, Quý Giai có bạn gái kết giao nhiều năm.

Bốn người bọn họ là bạn bè, bạn bè cực kỳ thân nhau.

Nhận xét

  1. chủ nhật mà nàng vẫn năng suất quá,lại thức đêm hả,tuy là tớ lấy tem mấy chương hóa vụ nhưng ....hắc hắc...có đôi khi tớ đọc trinh thám như hóa vụ mà dịch nhanh như Tiêu thì thỉnh thoảng vẫn chờ hết 1 vụ mói mần luôn 1 thể ( để dành) tuy vậy vẫn vô ủng hộ cậu ,giữ sức khỏe nhé ! 8989

    Trả lờiXóa
  2. Tiêu đang ngồi máy hả? @@ đã ăn cơm chưa ? Dạo này có tâm sự gì đúng ko? Dù gì cũng nhớ giữ gìn sức khỏe nhé,đừng thức khuya quá nghen.8989

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hok Tiêu onl bằng ipod :D post bài xong Tiêu rong chơi lun haha
      Vậy Tiêu làm Hoá Vụ chậm lại nha~~ =]]]{

      Xóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,