Chuyển đến nội dung chính

Hóa Vụ - Chương 4.5


Đường ray ký ức 05

Không có chú tư ở phía sau làm chỗ dựa trong quân doanh, Liễu Hạ Khê nửa bước cũng khó đi.

Là nhân viên ngoài biên chế anh mặc dù không bị đuổi ra khỏi doanh địa, nhưng được lệnh cưỡng chế không được tùy ý di chuyển. Anh gián tiếp bị giam lỏng trong phòng ký túc xá lần đầu tiên đến ở.

Chỉ trông vào Giang Nguyên lén lẻn sang đây truyền lại tin tức: Bị giam giữ không chỉ có mình chú, kể cả tâm phúc của chú, cùng với mấy tiểu đoàn, đại đội cấp nồng cốt. . . . . .Bình thường những ai cùng nạn nhân từng có qua lại được xem như nhau giam giữ riêng.

Đây là sự kiện ác tính trọng đại! Nạn nhân quân hàm trung tá. . . . . . ."Bắt đầu điều tra chưa?" Liễu Hạ Khê vỗ vỗ bả vai cứng nhắc của Giang Nguyên.

Giang Nguyên thở dài một hơi: "Không biết nữa."

"Có gọi anh đến thẩm vấn không?" Liễu Hạ Khê đánh giá người lính phụ cần chẳng hề nhạy bén này, hiện tại chỉ có thể dựa vào người nhìn qua chẳng chút tin cậy nào là anh ta.

"Không có." Giang Nguyên lắc đầu.

"Nguyên nhân tử vong của nạn nhân cùng thời gian có hỏi thăm được không?"

"Tin tức đã phong tỏa."

"Bác Nhâm đâu?" Bác Nhâm trong miệng Liễu Hạ Khê là đoàn trưởng của trung đoàn Độc Lập Nhâm Phi Cao.

"Là đoàn trưởng hạ lệnh." Giang Nguyên tức tối. Liễu Hạ Khê biết chú tư và đoàn trưởng không cùng phe, lộ rõ qua quan hệ ngày thường. Cá tính của Nhâm Phi Cao trầm ổn nội liễm, so với Liễu Thương Vân thuận buồm xuôi gió chưa từng chịu ngăn trở càng được các binh sĩ ủng hộ hơn. Ông ta từ binh lính bình thường lập vô số công trạng mới lên tới vị trí này. Liễu Thương Vân lại là sĩ quan của trường quan quân lại có bối cảnh chống đỡ, nhiều ít gì cũng không bị ông ta chỉ huy.

Nhâm Phi Cao ở việc nhỏ cho tới bây giờ sẽ không can thiệp các sĩ quan đều tự có địa vị này, ngược lại bị khí thế hừng hực của thuộc hạ áp chế.

Ở thời đại hòa bình này. . . . . .Lực hướng tâm và sự gắn kết rõ ràng có chút hời hợt. Tham gia quân ngũ đã không tính là nghĩa vụ hoặc có thể nói đối với các quan quân là một loại nghề nghiệp. Trung Quốc là quốc gia chính trị dẫn dắt quân đội là đảng lãnh đạo quân đội, cơn gió xuân mở ra cải cách đã thổi hơn mười năm. . . . . .Đoàn trưởng là người đã gần 60 tuổi, dưới khẩu hiệu khái niệm mới khoa học kỹ thuật mới của quân đội rõ ràng lực bất tòng tâm.

Đấu tranh chính trị trong quân doanh cho tới giờ còn không so nổi với những trường hợp doanh nghiệp địa phương kém trong đảng.

Kỷ luật sắt chỉ có thể làm cho người ta phục tùng ngoài mặt, tim bơm máu cũng có lúc dày lúc mỏng. . . . .Chuyện được phát hiện Nhâm Phi Cao hiếm khi quyết đoán đến thế, hạ lệnh phong tỏa toàn diện, đem những nhân vật có khả năng liên quan đến án không phân biệt cấp bậc cách ly.

Nhưng có thể giấu giếm được bao lâu?

Sự ẩn nhẫn của Nhâm Phi Cao cũng không phải bản tính. . . . .Cũng từng có những năm tháng hào hoa phong độ bướng bỉnh xằng bậy. . . . .Anh hùng già nua, mỹ nhân tuổi xế chiều.

Càng ngày càng nhiều thuộc hạ cấp trên quan tâm đến, ông càng thêm có lòng mà không có sức.

Vương quốc nhỏ Độc Lập của ông, tiến vào thời đại chư hầu phân cách. . . . .Không làm ầm ĩ chuyện này lên, ông không thể làm gì khác hơn là người làm hài hòa, hai bên đều không thiên vị.

Khương tham mưu trưởng là người của Nhâm Phi Cao, hai người có tình bạn chiến hữu vài chục năm. Cái chết của ông ta khiến Nhâm Phi Cao vô cùng kinh hoàng, thậm chí có thể nói là không muốn tin.

Ông ngồi trên sofa trong phòng, bất luận kẻ nào cũng không thấy, điếu thuốc lá đang cháy đặt trong gạt tàn, sương khói chập chờn. Ông từng gặp không ít người chết đi, duy chỉ lần này không hiểu nổi.

Lão Khương hắn chức nghiệp quân nhân, thân thủ cũng không tồi làm sao bị người dùng báng súng bình thường tùy tiện đập chết? Nếu như là quân nhân động thủ, phải sạch sẽ lưu loát hơn chứ. Súng trường hành hung không tìm thấy. . . . . .

Nhâm Phi Cao đang đợi. . . . . .Vụ án này xử lý không tốt nhất định ông sẽ bị ép về hưu ngay. Thế nhưng, ông còn dư thừa tinh lực cũng không muốn rời khỏi quân doanh chính mình đã đem sức lực phục vụ cả nửa đời.

Ông nhìn ra được lão Khương cũng không phải tử vong tại chỗ, ký túc xá của hắn cũng không phải hiện trường gây án. Kỳ quái chính là lão Khương bị thương tại sao không mời quân y trị thương. Nói cách khác tìm không được hiện trường tử vong và hung khí, đồng dạng cũng khó tìm được hung thủ. Ân oán cá nhân hay là tranh chấp với người khác?

Nhâm Phi Cao hiểu rõ lão Khương. Đó là một người tính ngay thẳng nóng nảy, mê rượu, động tác thô lỗ, đồng thời cũng có thân thủ hạng nhất. Hắn đối với người khó ưa chưa bao giờ cho sắc mặt tốt, người đắc tội có rất nhiều, nếu không phải thân là bạn già của đoàn trưởng, chỗ dựa quanh năm suốt tháng này cũng làm không xong.

Khuyết điểm trong cá tính lão Khương không cản trở hắn trở thành một người lính tốt. Giải nguy cứu nạn, tu kiến công trình. . . . . . Chỉ cần đến phiên hắn mang đội đi làm nhiệm vụ lúc nào cũng xung phong đi đầu. Một thành viên thô kệch lên tới vị trí hiện tại cũng do công trạng vun đắp lên, hắn còn dũng mãnh hơn cả Nhâm Phi Cao. Được cấp trên tán dương là "Chiến tướng".

Hung khí đã xác định là báng súng trường, phạm vi hung thủ tập trung trong quân nhân. Thế nhưng, khu vực này cũng không phải chỉ có mình bọn họ đóng quân, hơn vài dặm gần Độc Lập có vài lục binh nào đó . . . . . .

Cửa bị gõ vang. "Đoàn trưởng có người tìm." Lính phụ cần hành quân lễ.

Nhâm Phi Cao đã đem những người mình tin được phái đi tìm đầu mối, kể cả điều tra hơn mười vị quan binh có liên quan đến lão Khương. . . . . Hẳn là không nhanh như vậy đã có hồi âm. . . . . .Ông vẫn đem tâm tư đặt ở việc. . . . . .Làm thế nào hướng cấp trên báo cáo chuyện lão Khương đã chết. . . . . .Nếu không phá được vụ án này, bị cấp trên phái tới tổ chuyên án hoặc bị tin tức truyền thông địa phương biết được nhất định gây ra một vụ tai tiếng.

Ông phất phất tay ý bảo cho người tiến vào, chưa từng mệt mỏi như hiện tại.

Tân binh sao? Khuôn mặt non nớt, tuổi cũng không lớn, tướng mạo anh tuấn, vóc người thon dài. Điều này làm cho ông nhớ tới lão Khương còn có một sở thích xấu: Thích bé trai xinh đẹp. Thoáng giật mình, việc này lộ ra danh dự của lão Khương. . . . . .sẽ hỏng mất. Từng khuyên nhủ hắn không ít lần, nhưng vẫn chứng nào tật nấy.

"Cậu là?" Bóng dáng Nhâm Phi Cao rất ít xuất hiện ở đại đội tân binh.

"Bác Nhâm, con là Liễu Hạ Khê ạ." Đối phương ôn hòa lễ phép.

Nhâm Phi Cao vỗ đầu! "À! Cháu trai của Tiểu Liễu, nghe Tiểu Liễu từng kể giữa kỳ nghỉ của trường luôn ở cùng quân đội và tân binh chịu huấn luyện là truyền thống của Liễu gia các cậu." Nhâm Phi Cao cười nói, ông đối với vãn bối luôn thân thiết. "Cậu lo lắng cho chú của mình? Đừng lo, chỉ cần tra ra chứng cứ vắng mặt của anh ta sẽ hủy bỏ giam lỏng. Chuyện này cũng không lớn. Chỉ là chính anh ta không chịu nói ra hành trình tối hôm qua cho tới giữa trưa hôm nay."

"Việc này, con từng nghe chú nói, ra ngoài doanh trại tìm mấy người bạn già." Liễu Hạ Khê nói dối, là lính phụ cần Giang Nguyên của chú đề cập đến. . . . . .Không ngờ chú ở hơn trăm dặm của phố núi có vị nhân tình, là một giáo viên. Làm cho cậu chấn kinh. Khó trách thím muốn ly hôn. Chú không chịu nói là muốn bảo vệ đối phương sao? Phá hoại quân hôn ảnh hưởng không tốt, đối phương là giáo viên có khả năng sẽ bị đuổi. . . . . . .Chú là người nóng nảy nhất trong nhà, là chuyện đau đầu nha.

Nhâm Phi Cao cũng không cho rằng Liễu Thương Vân là hung thủ. Đều là loại người dễ dàng phát cáu, đánh nhau còn được, nhưng nói đến giết người. . . . .Chức nghiệp quân nhân động thủ luôn có chừng mực. Thân thủ của Liễu Thương Vân cũng có tiếng. . . . .Cao thủ so chiêu, chỉ cần nhìn vết thương lưu lại là biết ngay.

"Con là học sinh khoa điều tra đại học cảnh sát, chẳng biết có thể giúp chút gì không?" Cậu móc ra thẻ sinh viên đặt trước mặt Nhâm Phi Cao.

Ánh mắt thành khẩn khiến cả người nhìn qua rất đáng tin. Điểm tự tin ấy Nhâm Phi Cao vẫn phải có.

Nhâm Phi Cao cũng không đáp ứng ngay. Phục vụ viên bưng lên hai chén trà nóng, lặng yên lui xuống.

"Quân bộ có khâu chuyên nghiệp xử lý loại chuyện này." Nhâm Phi Cao mở miệng "Cùng địa phương không quan hệ. Không thể mời cậu hỗ trợ, việc này không hợp quy củ."

Liễu Hạ Khê lạnh nhạt cười: "Tiếc quá."

Nhâm Phi Cao để chén trà trong tay xuống, nhìn mu bàn tay từ từ già đi của mình. . . . . .Lắc đầu: "Đưa ra chút ý kiến thì được. Coi như là học hỏi thêm. Vụ án này qua ba ngày, sẽ có ngừơi đến tiếp nhận. Mấy ngày này, cậu cứ đi theo bên cạnh tôi."

Liễu Hạ Khê đứng lên, hành quân lễ theo tiêu chuẩn: "Dạ đoàn trưởng"

"Cậu không phải binh lính, không cần giữ lễ tiết." Nhâm Phi Cao hài lòng gật gật đầu. Âm thầm tán thưởng "Thiếu niên này có khí phách! Suy cho cùng cũng là con cháu của gia đình quân nhân."

"Chẳng biết trong lòng đoàn trưởng đã có mục tiêu tình nghi chưa?"

Nhâm Phi Cao lắc đầu không đáp. "Mời Tiểu Kỷ sang đây."

Liễu Hạ Khê lúc này mới chú ý tới, góc tối cạnh cửa có người đang đứng.

"Đó là lính thông tấn. Tình huống đặc biệt mới để cho cậu ta tùy thời đợi lệnh." Thấy cậu khác thường, Nhâm Phi Cao cười cười nói.

Liễu Hạ Khê biết Tiểu Kỷ trong miệng đoàn trưởng hẳn là Kỷ Sĩ Lâm của ban tham mưu. Nghe nói là nhân tài một tay đoàn trưởng đề bạt, là thượng úy nhỏ tuổi nhất của trung đội. Năm nay 34 tuổi, là phần tử tinh anh của trung đoàn này.

Chú tư lại cho rằng người nọ là : "Hồ ly ngàn năm tu luyện thành hình người." Khi nghe nói như thế, Liễu Hạ Khê đang ăn mì. Anh ăn rất chậm, lúc cười rộ lên nước mì còn đang trong miệng, một ngụm chưa kịp nuốt bị sặc, khó chịu hơn mười phút. Dẫn đến việc anh đối với vị Kỷ Sĩ Lâm này đặc biệt chú ý. Nhưng chưa nhìn thấy người thật, các tân binh cũng không biết vị trưởng quan ban tham mưu này.

"Báo cáo có mặt." Thanh âm vang dội.

Liễu Hạ Khê trông thấy Kỷ Sĩ Lâm. Không phù hợp với tạo hình hồ ly ngàn năm xinh đẹp trong suy nghĩ của anh. Bề ngoài cũng không xuất sắc, cũng không tính là cao, bộ dáng ước chừng 1m76. Chỉ có cặp mắt hình hồ ly hẹp dài kia. . . . . . .Là nguyên nhân người này bị gọi là hồ ly?

"Tiểu Kỷ cậu đã đến rồi. Ngồi, ngồi." Đoàn trưởng đưa tay chỉ vào Liễu Hạ Khê nói: "Đây là cháu trai của phó đoàn trưởng, cậu ấy có lòng quan tâm đến vụ án này. Cậu ấy đang học điều tra, xem thử có giúp được chút gì cho cậu hay không."

Kỷ Sĩ Lâm cười cười, rất cung kính hồi đáp. "Vâng."

"Có tiến triển gì không?" Đoàn trưởng biết rõ lời này là hỏi cho có, nếu có tiến triển đối phương khẳng định đã chủ động hồi báo.

"Đã điều tra quan binh bình thường từng cãi vã với tham mưu trưởng chứng minh vắng mặt tại hiện trường. Đang đợi báo cáo khám nghiệm tử thi, xác định thời gian tử vong mới tập trung thời gian và địa điểm được, để xem có những ai từng tiếp xúc với tham mưu trưởng. Rồi điều tra xác thực vị trí của tham mưu trưởng trong khoảng thời gian này. Trước mắt chưa tra được nhân vật khả nghi." Giọng của anh ta không tồi, mượt mà ngân nga.

"Đi nhanh thôi." Nhâm Phi Cao không hỏi nhiều. "Tiểu Liễu đi theo cậu ta đi, nhìn xem có giúp được một tay không."

"Vâng!" Hai người rời đi.

"Cậu là muốn rửa oan cho chú mình sao?" Kỷ Sĩ Lâm cười khẽ, anh ta đi ở phía trước, nhìn không thấy mặt của anh ta.

"Chỉ là hiếu kỳ, nghĩ không ra có người lớn gan như vậy dám giết người trong quân doanh." Liễu Hạ Khê ôn hòa nói.

Kỷ Sĩ Lâm quay đầu lại nhìn anh một cái: "Cậu muốn đi đâu trước?"

"Hiện trường. Tham mưu trưởng bình thường thân cận với những ai?"

"Tham mưu trưởng khi nhàn rỗi luôn một mình tới lui." Anh ta thả chậm bước chân sóng vai đi cùng Liễu Hạ Khê: "Cậu phải hiểu rằng, bất luận tra được cái gì, tiếp xúc được cái gì, có chút sự tình cậu phải bảo mật."

"Nghĩa là không thể nói? Là bí mật quân sự?" Trâu Thanh Hà cắt ngang lời kể của anh, khẩn trương nói: "Chuyện không thể tiết lộ, em không nghe nữa."

Vốn đang tưởng rằng càng phải bảo mật cậu càng muốn biết chứ.

Liễu Hạ Khê vuốt lỗ tai cậu, cười. Trâu Thanh Hà né, có chút ngượng ngùng sợ ngứa.

"Chính là vì anh đem chuyện này vạch trần ra, gây họa." Thả cậu ra Liễu Hạ Khê thở dài một hơi: "Trẻ người non dạ. Nhịn không được nói ra chân tướng."

"Vậy đã không còn cơ mật nữa?" Trâu Thanh Hà vẫn là muốn nghe, xem đôi mắt tỏa sáng của cậu kìa. . . . . .

"Không, coi như cơ mật, bị đè xuống."

"Vậy, anh nói cho em nghe sẽ phạm vào quân pháp?"

Liễu Hạ Khê cười ha hả. Thả người đem Trâu Thanh Hà đặt dưới thân: "Ai biết anh nói cho em nghe? Chẳng lẽ em muốn nói với người khác anh đem bí mật nói cho em biết, làm cho người ta đưa anh lên tòa án binh?"

Trâu Thanh Hà nện bộ ngực rắn chắc của anh, nóng, nặng.

"Ngày mai, anh không cần làm việc." Hơi thở của Liễu Hạ Khê mập mờ phun trên mặt Trâu Thanh Hà.

Trong ánh mắt thâm thúy nọ phát ra ánh sáng khiến người như bị điện giật, tim bắt đầu đập không đều nữa. . . . . . "Chúng ta thử một chút có được không?"

Cảm giác áp bức mãnh liệt. . . . . .Trống ngực đổ dồn. Trâu Thanh Hà nuốt nước miếng "Thử. . . Cái. . . . .Gì. . . ?"

Cười khẽ, thổi một hơi lên mí mắt cậu. "Thử thì biết."

Đây là anh Liễu xa lạ, là sắc tình của anh Liễu, vươn đầu lưỡi mềm mại khẽ lướt. . . . . .

Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay, toàn thân chợt như mềm nhũn. . . . . .

Khó hiểu, toàn thân ức chế không được mà run rẩy. . . . . .

------------------------------------------------------------------------------

Tác giả:
Thông báo: Các bạn, chương sau là H đầu tiên của hai vị nhân vật chính, đem viết thành phiên ngoại. Không thích xem H, có thể tránh đi không ảnh hưởng đến sự liên kết của các chương.


Tiêu: Lần đầu viết H =[]= ! Hy vọng là ta có thể qua được T^T 

Nhận xét

  1. ơ hơ H H H H H hahahahaahah ta mong chờ giây phút này đã rất lâu lâu lâu ten ten tèn ten,tem tem chương trước luôn,tem,ai k thích H kệ ng đó,xôi có thịt mới là mỹ vị =.= ôi sẽ qua sẽ qua mà chủ nhà,ủng hộ ủng hộ kakakaakak mỹ vị trần gian là đây =)))))) 8989

    Trả lờiXóa
  2. Trời ơi ta sốt ruột quá không đợi được nữa rồi. Ta ngửi thấy mùi gian tình rồi nha

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,