Chuyển đến nội dung chính

Ánh Sáng Thành Phố - Chương 23.2


Chương 23 - Yêu nhất (2)

Không có người trả lời anh, chỉ có tiếng gió càng ngày càng mạnh, mơ hồ xen lẫn tiếng cười âm lãnh của một nữ nhân.

"Nói cho ta biết! Còn có ai nữa?" Phẫn nộ và nghi hoặc khiến đôi mắt Phương Mộc đỏ ngầu, anh nhìn quanh bốn phía, đột nhiên từ trên mặt đất nhấc lên bình rượu, đem tất cả rượu trắng xối trên mộ bia của Tôn Phổ.

"Ta đếm đến ba, nếu không nói. . . . . ." Phương Mộc thắp sáng bật lửa trong tay, "Ta sẽ cho Tôn Phổ một sinh nhật náo náo nhiệt nhiệt trước nay chưa từng có!"

Trong rừng rậm đột nhiên xuất hiện một trận xao động, nhánh cây cũng kịch liệt đong đưa.

"Một. . . . . . Hai. . . . . . .Ba!"

Vừa dứt lời, Phương Mộc đã đem bật lửa trong tay ném hướng mộ bia. Theo một tiếng "phụt" trầm đục, mộ Tôn Phổ trong nháy mắt bao phủ trong một quầng lửa màu lam nhạt!

Cơ hồ là cùng lúc, giữa rừng rậm phía sau Phương Mộc truyền đến tiếng vang mãnh liệt, anh vô thức xoay người, dùng đèn pin cường quang hướng chỗ phát ra tiếng vang dị thường nọ chiếu qua.

Ngụy Nguy đứng giữa rừng rậm, hai cánh tay duỗi ngang thân, áo gió rộng thùng thình trên người theo gió lắc lư.

Dưới chân Phương Mộc phát lực, hướng ả xẹt tới. Mời vừa giẫm vào khu rừng, anh liền lập tức ý thức được không đúng, Ngụy Nguy trước mắt có vẻ quá mức phong phanh, hơn nữa —— Ả không có đầu!

Rút lui! Đây chẳng qua là áo gió Ngụy Nguy treo trên nhánh cây mà thôi!

Phương Mộc đang muốn dừng bước, chợt nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng thét thê lương. Anh vội vàng xoay người, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, trên người lập tức cảm giác được có người đè đến. Hai tay hai chân người nọ đều gắt gao quấn quanh người Phương Mộc. Phương Mộc đứng thẳng không được, té ngã về phía sau. Đồng thời, một thứ gì đó bén nhọn băng lãnh kề trên cổ anh.

Mẹ nó, ả cư nhiên còn có dao nhíp!

Phương Mộc vô thức nghiêng đầu đi, tránh cho dao nhíp trực tiếp đâm trúng động mạch cổ, song, da trên cổ vẫn bị đâm rách. Một kích không thành, tay kia của Ngụy Nguy gắt gao kẹp lấy yết hầu của Phương Mộc, vung dao lại muốn đâm sang.

Luận tố chất thân thể và sức mạnh, Ngụy Nguy đều không bằng nổi Phương Mộc, thêm vào thời gian dài nằm trên giường, năng lực phối hợp của thân thể càng kém tới cực điểm. Song ả đem toàn thân vững vàng dán trên lưng Phương Mộc, dưới tâm tình điên cuồng cư nhiên bộc phát ra sức mạnh cường đại. Nửa người trên Phương Mộc bị trói buộc, một tay kéo tay Ngụy Ngụy kẹp trên cổ họng mình, tay kia chật vật ngăn chặn con dao nhíp trong tay Ngụy Nguy ở sau đầu. Giữa lúc sấm vang chớp giật, trên tay và trên cổ đã bị đâm mấy lỗ nhỏ.

Máu tươi trong nháy mắt bắn tóe ra ngoài, Phương Mộc thật vất vả bắt được tay cầm dao của Ngụy Nguy, lại bởi vì máu tươi mà tuột tay. Trong lúc bối rối, Phương Mộc túm tóc Ngụy Nguy, ả đau đến hét lên một tiếng, trên tay lại không chút nào ngơi nghỉ, dao nhỏ tùy tiện đâm mạnh trên cổ Phương Mộc.

Phương Mộc đành phải buông tóc ả ra, tiếp tục ngăn chặn sau đầu. Thình lình, ngón tay anh chạm phải thứ gì đó cảm xúc như vải vóc. Phương Mộc lập tức ý thức được đây là ống tay áo của Ngụy Nguy, vội vàng chặt chẽ nắm lấy, đột ngột phát lực, cương ngạnh túm tay phải cầm dao của Ngụy Nguy ra.

Không ngờ, Ngụy Nguy cũng không vì tay phải bị trói bộc mà mất đi năng lực công kích, ả dùng cánh tay trái gắt gao xiết cổ họng Phương Mộc, hé miệng hướng sau gáy Phương Mộc táp tới.

Phương Mộc lập tức cảm thấy một hàm răng cắm thật sâu vào trong da mình, đau đến quay cuồng tại chỗ. Ngụy Nguy như trước giống như con thú nhỏ ngoan cố, gắt gao quấn quanh Phương Mộc. Giữa lúc giãy giụa, tư thế Phương Mộc biến thành nửa ngồi xổm, anh vận đủ một hơi, hai chân đạp một cái, cả người bay hất về phía sau, theo sườn dốc nặng nề ngã lăn xuống.

Hai người ở trên sườn núi lăn lộn vài cái, cuối cùng đồng loạt té ngã trên con đường mòn giữa những mộ bia. Trong lúc lăn lộn, đầu Phương Mộc đụng vào hòn đá và thân cây, mắt trái đã không còn cảm thấy ánh sáng. Tình hình của Ngụy Nguy thảm hại hơn, dán sau lưng Phương Mộc ả tựa như một đệm thịt, bị thân thể nặng nề của Phương Mộc đè lên va chạm nhiều hơn, phần lưng đã bị thương nặng, trong miệng còn ho ra máu. Song, ả đem chút sức lực cuối cùng còn sót lại đều tập trung trên tay và chân, như trước không ngừng quấn quanh trên người Phương Mộc. Dao nhíp trong tay cư nhiên vẫn còn cầm chắc, ả một bên ho ra máu, một bên hữu khí vô lực quấn trên người Phương Mộc.

Toàn thân Phương Mộc nhiều chỗ bị thương, cả người đã rơi vào trạng thái chết lặng, chỉ có thể cảm thấy dao nhíp trong tay Ngụy Nguy nông nông đâm phá da mình, nhưng không cảm giác được đau đớn nào. Anh giãy giụa muốn đứng lên, nhưng không có sức thoát khỏi Ngụy Nguy trên người, chỉ có thể gian nan bò rạp trên mặt đất.

Mộ bia Tôn Phổ còn đang thiêu đốt, thế lửa cũng đã nhỏ đi nhiều, chỉ còn chỗ ngồi trên mộ bia còn lưu lại vài ngọn lửa màu lam. Trong hoảng hốt, Phương Mộc đột nhiên nhìn thấy phiến đá cẩm thạch phía trên đã rạn nứt, chắc hẳn do nhiệt độ thấp thêm vào ngọn lửa cháy bỏng mà thành.

Giữa cái khe, một hộp màu đen như ẩn như hiện.

Phương Mộc lập tức ý thức được đó là vật gì, trong đại não hỗn độn hiện lên một tia quang mang. Anh không để ý đến Ngụy Nguy còn đang đâm chọc mình phía sau, dùng cả tay lẫn chân bò qua, nhấc phiến đá cẩm thạch rạn nứt lên, đem hủ tro cốt Tôn Phổ đào ra.

Ngụy Nguy phía sau đã thấy rõ động tác của Phương Mộc, kêu một tiếng sợ hãi: "Ngươi muốn làm gì? Đừng. . . . . ."

Phương Mộc cố gắng nhấc người, hét lớn một tiếng, đem hủ tro cốt Tôn Phổ vứt ra thật xa. Hộp đen nọ trên không trung vẽ ra một đường cong, lọt vào trong phiến rừng rậm.

Cơ hồ là cùng lúc, Phương Mộc cảm giác được áp lực trên lưng thả lỏng —— Ngụy Nguy từ trên người anh nhảy xuống, lảo đảo một chút, nhào thẳng đến phiến rừng rậm nọ.

Phương Mộc nửa quỳ trên đường nhỏ, tê tâm liệt phế ho khan, sau khi hô hấp thoáng bình phục lại, anh loạng choạng đứng dậy, lảo đảo chạy theo sau Ngụy Nguy.

Trong rừng rậm một mảnh đen nghịt, đi vào từng bước một, ánh lửa yếu ớt trên đường nhỏ khó có thể chiếu đến nơi này. Phương Mộc cố sức trợn to con mắt duy nhất bên phải còn có thể nhìn được, giữa những bụi cây gian nan tìm kiếm. Dần dần, một cụm bóng đen không ngừng giãy giụa hiện lên trong tầm mắt anh. Cụm bóng đen nọ nằm rạp trên mặt đất, vừa bò vừa điên cuồng thì thào tự nói:

"Ở đâu. . . . . . Anh ở đâu. . . . . ."

Phương Mộc dựa lưng vào một gốc cây tùng bách bên cạnh, thở hổn hển nói với cụm bóng đen nọ: "Đầu hàng đi. . . . . .Cô trốn không thoát được. . . . . ."

Bóng đen lại như nghe không lọt được lời của anh, như trước quỳ rạp trên mặt đất tìm kiếm.

"Xin lỗi. . . . . .Anh ở đâu rồi. . . . . ."

Phương Mộc sờ sờ còng tay bên hông, khẽ cắn môi, vừa cất bước, liền cảm thấy dưới chân đá trúng một vật, nghe thanh âm tựa hồ là chất kim loại. Anh khom thắt lưng mò tìm, rất nhanh đã đụng tới nó. Ông trời phù hộ, cư nhiên là đèn pin cường quang kia.

Phương Mộc sờ sờ đèn pin, thử ấn vào chốt mở. Một cột sáng thoáng chốc bắn ra. Phía trước vài thước, mặc đồ bệnh nhân, tóc rối tung, hình dáng như quỷ mị Ngụy Nguy cũng bị che phủ dưới ánh sáng.

"Theo tôi trở về, cô trốn không thoát đâu."

Ngụy Nguy ngơ ngác nhìn đèn pin trong tay Phương Mộc, tựa hồ đối với cường quang trước mắt không chút phản ứng nào. Một lúc lâu sau, ả chậm rãi quay đầu đi, nương theo quang mang của đèn pin mờ mịt nhìn chung quanh. Thình lình, đôi mắt ả thoáng trừng lớn, trên khuôn mặt tràn đầy bùn đất và vết máu hiện ra biểu tình kinh hỉ.

Phương Mộc theo ánh mắt cô ta nhìn lại, hủ tro cốt của Tôn Phổ lẳng lặng nằm giữa đống cỏ khô.

Ngụy Nguy hét lên một tiếng, dùng cả tay lẫn chân bò sang, phảng phất như đó là một vật quý báu đã mất nay lại tìm về được.

Trong mắt Phương Mộc, trên hủ tro cốt nọ lại là khuôn mặt tươi cười tràn ngập tự tin và trào phúng đó. Cho dù giữa rừng rậm một mảnh tối đen, khuôn mặt đó vẫn như trước sinh động, rực rỡ, phảng phất như đã sống lại.

Là ngươi.

Bởi vì ngươi không chịu yên nghỉ, mới có nhiều người vô tội chết thảm như vậy.

Bởi vì ngươi không chịu yên nghỉ, mới có một luồng cường quang bao phủ thành thị.

Bởi vì ngươi không chịu yên nghỉ, mới có thể khiến cơn ác mộng một lần nữa tái diễn.

Bởi vì ngươi không chịu yên nghỉ, mới có thể khiến cho sự lương thiện bị cấm cản, hung bạo hoành hành.

Là ngươi!!

Đại não Phương Mộc trong nháy mắt trống rỗng, anh nhanh như chớp vọt tới, trước khi Ngụy Nguy kịp đụng tới cái hộp kia, một cước đá văng.

Đồng thời với cảm giác đau nhức nơi đầu ngón chân, hộp gỗ nhẹ nhàng bay lên, trên không trung xoay tròn, xẹt qua những đỉnh cây tùng bách này, thẳng hướng đến khoảng không cực lớn sau lưng sườn núi bay đi.

Ngụy Nguy thét lên một tiếng sợ hãi, lập tức như một con báo săn, từ trên mặt đất nhảy dựng lên, hướng hộp gỗ giữa không trung bổ nhào tới.

Hết thảy đều phát sinh trong nháy mắt. Song, đối với Phương Mộc mà nói, lại tựa như cảnh quay chậm trong phim điện ảnh vậy.

Hộp gỗ trên không trung chậm rãi rơi xuống, đập vào một tảng đá lớn trên đỉnh núi bắn lên, nắp hộp và thân hộp thốt nhiên nứt ra. . . . . .

Ngụy Nguy vẻ mặt hoảng sợ há hốc miệng, trên khuôn mặt bị tóc rối bời che phủ, chỉ có một đôi mắt lấp lánh quang mang tuyệt vọng. Ả phí công nhào tới, cố gắng dùng tay tiếp lấy hộp gỗ đã rạn nứt nọ. . . . . .

Hộp gỗ trên không trung nứt ra thành vài mảnh, bụi trắng mịn tung tóe ra, phảng phất như u linh nhảy múa giữa đêm tối, xoay tròn muôn vẻ. . . . . .

Cả thân thể Ngụy Nguy cơ hồ bay ngang ra, tay phải kiệt lực mở rộng về phía trước. Song tro cốt Tôn Phổ chỉ chập chờn trên không trung chốc lát, đã bị cuồng phong kéo xé tan tành. U linh nọ phảng phất như còn chưa cam lòng, nhưng chỉ có thể giãy giụa trong khoảnh khắc tiêu tán, thoáng đọng lại trên đầu ngón tay của Ngụy Nguy, rồi nhẹ nhàng trôi về hướng bóng tối vô tận nọ. . . . . .

Phía trước người Ngụy Nguy chưa tới nửa thước, chính là mặt vách đá sâu hơn mười thước kia.

Trái tim Phương Mộc phảng phất như bị một thanh búa tạ hung hăng đánh vào, loại đau đớn này không cách nào hình dung, khó có thể nói nên lời.

Đây là yêu sao?

Tốt đẹp nhất. Tàn khốc nhất. Vui sướng nhất. Thống khổ nhất. Ích kỷ nhất. Độ lượng nhất. Chờ đợi nhất. Tuyệt vọng nhất.

Tội ác không thể triệt tiêu. Tình yêu, đồng dạng không thể triệt tiêu.

Phương Mộc nhảy dựng lên.

Lúc thời gian khôi phục lại tốc độ bình thường, một tay Phương Mộc gắt gao bám trụ vào tảng đá lớn nọ, tay kia nắm lấy cổ tay Ngụy Nguy.

Nửa thân thể của Ngụy Nguy treo bên ngoài vách núi, không chút nào ý thức được bản thân mình đang trong hiểm cảnh, như trước thất thần nhìn mảnh hắc ám hư không dưới chân. Ở đó, tro cốt Tôn Phổ đã tiêu tán vô tung, nửa điểm dấu vết cũng đã không nhìn thấy được nữa.

Hơn 10 phút sau, Phương Mộc cùng Ngụy Nguy trở lại con đường nhỏ giữa những mộ bia. Khi đi ngang qua rừng rậm, Phương Mộc tìm được bộ áo gió màu đen nọ, vứt cho Ngụy Nguy.

Khắp người cả hai đều loang lỗ vết thương. Cổ Phương Mộc vô số vết thương, trên quần áo lốm đốm máu, cũng may không có vết thương chí mệnh, còn miễn cưỡng chịu đựng được. Tình huống của Ngụy Nguy rất không xong, không chỉ có hình dáng bề ngoài như ác quỷ, từ cách ả khom người không ngừng ho ra máu đến xem, nội tạng hiển nhiên đã bị thương nặng.

Ả trở nên an tĩnh hơn nhiều, thủy chung đưa lưng về phía Phương Mộc, nửa quỳ trước mộ bia của Tôn Phổ, vẫn không nhúc nhích mà nhìn bức ảnh bị hun đầy khói đen trên mộ bia. Một lúc lâu, Ngụy Nguy vốc tuyết đọng lên bức ảnh, dùng cổ tay áo khoác chậm rãi chà lau.

Phương Mộc dựa lưng vào mộ bia của mình, yên lặng nhìn động tác của Ngụy Nguy. Giờ phút này gió lặng tuyết ngừng, trong khu mộ lại khôi phục sự yên ắng. Những cây tùng bách này cũng không còn giương nanh múa vuốt nữa, tựa hồ trận quyết tử triền đấu vừa rồi chưa hề phát sinh.

Bức ảnh của Tôn Phổ rất nhanh đã được dọn sạch, Ngụy Nguy thân che kín vết máu, ngón tay khô gầy nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đọng lại trên khung ảnh nọ. Ước chừng nửa giờ sau, ả gian nan cúi người xuống, bắt tay vào xử lý tấm đá cẩm thạch vỡ vụn này. Sau khi miễn cưỡng chắp và thành một hình dạng đầy đủ, ả thở dài một hơi, tựa hồ đã giải quyết xong một nỗi băn khoăn.

Phương Mộc nhìn thân hình ả vẫn thỉnh thoảng run rẩy cùng với bàn tay phải che trên ngực, thấp giọng nói: "Đến bệnh viện?"

Ngụy Nguy lắc đầu, cười khổ một tiếng: "Không cần thiết."

Ả chỉ vào đầu mình: "Khối u kia là ác tính, cho dù khi đó phẫu thuật thành công, ta cũng không sống lâu nữa."

"Cô hiện tại phải sống." Phương Mộc nhìn chằm chằm ả nhấn rõ từng chữ, "Ta cần cô xác nhận Giang Á."

"Việc đó không có khả năng." Ngụy Nguy dứt khoát cự tuyệt, "Ngươi có thể bắt ta trở về, cũng có thể dùng danh nghĩa phòng vệ chính đáng giết chết ta —— Tựa như lúc đầu ngươi đã làm vậy với Tôn Phổ."

Ả dừng một chút: "Thế nhưng ngươi đừng trông mong ta sẽ giúp ngươi bắt Giang Á —— Tuyệt đối không thể."

"Tại sao?" Phương Mộc đột nhiên cười cười, "Cô thương hắn?"

"Đừng hỏi loại vấn đề ngu ngốc này. Ta đã không còn biết loại cảm giác này nữa." Ngụy Nguy cũng nở nụ cười, ả quay đầu nhìn mộ bia của Tôn Phổ, "Hiện tại anh ấy đã đi rồi, đã hoàn toàn biến mất. . . . . ."

Ngụy Nguy xoay người, nhìn Phương Mộc, chỉ tay vào lồng ngực mình: "Nơi này, cũng đã là một mảnh trống rỗng. Không có yêu, không có hận, cái gì cũng không có nữa."

Phương Mộc kinh ngạc nhìn ả, chợt cảm thấy nội tâm một mảnh bình tĩnh.

Đúng vậy, cái gì cũng không có nữa. Tựa như tro cốt của Tôn Phổ tiêu tán trong cuồng phong, từng hạt từng hạt bụi nhỏ đều đã rơi vào trong mảnh đất dưới chân núi.

Tất cả yêu, đều bắt nguồn từ hắn; Tất cả hận, cũng bắt nguồn vì hắn.

Nhưng ai có thể khẳng định, năm thứ hai khi mùa xuân về, trên mảnh đất nọ sẽ không mọc lên cỏ cây tốt tươi và hoa lá tươi đẹp?

Đã như vậy, thì có gì mà không thể buông nữa?

Phương Mộc xoay người, mặt hướng cánh rừng tùng bách vẫn một mảnh xanh biếc như cũ, thấp giọng nói: "Cô đi đi."

Ngụy Nguy vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn bóng lưng trầm mặc phía trước này, tựa hồ đang xác nhận những lời này là xuất phát từ chân tâm, hay là một cái bẫy. Hồi lâu sau, ả hướng bóng lưng Phương Mộc thoáng gật đầu, xoay người thất tha thất thểu rời đi.

Thẳng đến khi tiếng soàn soạt của quần áo ma sát biến mất bên tai, Phương Mộc thở dài thật sâu, cả người trong nháy mắt thả lỏng xuống.

Anh xoay người, lập tức cảm thấy áo ướt sũng máu đã biến khô cứng rắn, ma sát vào miệng vết thương trên cổ, đau đến kim châm muốt xát. Phương Mộc một bên túm cổ áo ra, một bên đi từ từ đến trước mộ bia của mình, ngồi ở đó ngẩn người.

Ân oán cùng Tôn Phổ và Ngụy Nguy đã hoàn toàn chấm dứt. Anh còn sống, Ngụy Nguy cũng chưa chết. Vĩnh viễn biến mất chỉ là người sớm phải biến mất kia. Bất luận kết cục thế nào, Ngụy Nguy cùng những mã hóa này cũng sẽ không xuất hiện nữa. Từng tưởng rằng không thể triệt tiêu, cuối cùng cũng đã tan thành mây khói.

Thà dây dưa, còn không bằng tha thứ.

Phương Mộc chợt rất muốn hút một điếu thuốc. Anh sờ sờ túi áo mình, vừa rồi trong lúc giằng co, hộp thuốc lá sớm đã chẳng biết lạc đến nơi nào rồi. Anh nhìn hộp thuốc lá Phù Dung Vương bên cạnh mộ Tôn Phổ kia, gian nan dời bước qua. Mới vừa khom thắt lưng xuống, chợt nghe từ cuối lối đi truyền đến thanh âm của Ngụy Nguy.

"Có một việc, ta cảm thấy nên nói cho ngươi biết." Trong bóng đêm, thân ảnh của Ngụy Nguy chỉ còn lại một đường nét mơ hồ, "Ngươi khiến ta mất đi người yêu thương nhất, Giang Á vì ta, cũng sẽ làm thế."

Ả dừng một chút: "Hy vọng ngươi còn kịp."

Dứt lời, Ngụy Nguy lại biến mất trong bóng đêm.

Phương Mộc ngơ ngác nhìn mảng bóng mờ nọ, sau vài giây, đột ngột hướng xuống núi chạy như điên.

Âm thanh chờ đợi đơn điệu chưa bao giờ làm cho người ta cảm thấy dài đằng đẵng đến thế. Không ai nghe máy. Gọi lại, vẫn không ai nghe.

Phương Mộc cơ hồ đã đem chân ga giẫm muốn đứt đoạn, kim chỉ trên đồng hồ vận tốc dần đến gần con số nguy hiểm, song, anh đã hoàn toàn không còn ý thức được việc này.

Trên quốc lộ ngoại ô sau đợt tuyết trở nên trơn ướt. Các tài xế ở trên đường cẩn thận hoảng sợ nhìn chiếc xe jeep chạy như điên này, hoài nghi nó ở giây tiếp theo sẽ trở mình nằm dưới nền đường, xe hủy người vong. Song, trong khi trượt lách và lắc lư không ngừng, chiếc xe jeep này vẫn như trước phóng như bay về phía nội thành.

Đã không biết là lần thứ mấy nghe được câu "Số máy quý khách vừa gọi không có người trả lời, xin gọi lại sau", Phương Mộc một bên hung hăng nhấn ga, một bên bấm gọi vào di động của Dương Học Vũ.

Mới vừa nối máy, Phương Mộc liền hét lớn: "Nhanh đi tìm Mễ Nam, nhanh!"

"Cái gì?" Dương Học Vũ đầu tiên là mê man, tiếp theo là lo lắng, "Mễ Nam làm sao?"

"Cô ấy đang gặp nguy hiểm!" Phương Mộc dùng hết khí lực toàn thân quát, "Nhanh đi!"

"Tôi lập tức đi đây!" Dương Học Vũ không nói hai lời, lập tức cúp điện thoại.

Từ nghĩa trang Long Phong lái vào nội thành chỉ dùng thời gian ngắn ngủi hơn 10 phút, song đối với Phương Mộc mà nói, lại gian nan như thể một thế kỷ trôi qua. Lúc này đã gần đến 9h tối, xe cộ bên trong nội thành vẫn đông đúc như trước. Đèn đỏ, trực tiếp xông qua. Xe cộ chen chúc lấp kín đường, ngay trên vỉa hè mạnh mẽ xuyên qua. Luật lệ giao thông gì, hình tượng nghề nghiệp gì, hết thảy Phương Mộc đều không màng tới nữa. Trong đầu anh chỉ còn lại một cái tên.

Mễ Nam! Mễ Nam!

Điện thoại đột ngột vang lên. Phương Mộc một tay nắm vô lăng, chuyển ngoặc qua một góc đường, cơ hồ hất tung thùng rác bên đường, tay kia nhận nghe điện thoại.

"Alo?"

"Tôi tìm không được Mễ Nam. Điện thoại di động của cô ấy không ai nghe." Thanh âm của Dương Học Vũ cũng lo lắng vạn phần, "Bất quá, định vị điện thoại di động hiển thị nó đang ngay trong tòa nhà phụ cận nhà cô ấy."

"Năm phút sau sẽ đến." Phương Mộc bổ sung nói, "Gọi xe cấp cứu, còn nữa, cậu mang súng theo."

"Biết."

Bốn phút rưỡi sau, Phương Mộc đậu xe dưới lầu nhà Mễ Nam, xông thẳng tới trước cửa liên lạc dưới lầu, điên cuồng nhấn chuông cửa phòng 403.

Không ai trả lời.

Phương Mộc không có kiên nhẫn đợi thêm nữa, lại liên tục ấn chuông cửa của hộ gia đình khác. Rất nhanh, một giọng nam già nua vang lên trong máy nói: "Đã về rồi?"

"Mở cửa! Nhanh chóng mở cửa!"

"Cậu là ai hả?"

"Cảnh sát!" Phương Mộc nóng lòng quát, "Mở cửa nhanh!"

"Hửm? Cậu là người ở đâu?" Giọng nam vừa bối rối vừa tràn ngập lưỡng lự, "Có chuyện gì không?"

"Chết tiệt!" Phương Mộc không cùng ông ta nói nhảm nữa, cấp tốc xem xét cửa liên lạc. Trên cửa có một tấm thủy tinh nho nhỏ, sườn ngoài đậy lưới chắn inox. Phương Mộc cắm tay vào giữa lưới chắn, chân phải đạp trên cửa, theo một trận tiếng kim loại gãy vang giòn, mối hàn trên lưới chắn bị Phương Mộc cường ngạnh giựt ra!

Phương Mộc bỏ lại lưới chắn, vung nắm đấm phá nát tấm thủy tinh, sau đó đem cánh tay thò vào xoay mở khóa cửa, rồi lập tức vọt vào trong hành lang.

Bước nhanh lên lầu bốn, Phương Mộc lao thẳng tới trước cửa phòng 403, cuống quít đập cửa phòng.

"Mễ Nam, Mễ Nam!"

Bên trong một mảnh tĩnh mịch, không hề có tiếng động.

Trái tim Phương Mộc đã nhảy đến cuống họng, trên đầu cũng là mồ hôi lạnh nhễ nhại.

Cô ấy không có nhà, hay là đã. . . . . .

Cánh cửa phòng 402 đột ngột mở ra, một người đàn ông thò đầu ra, nhìn thấy bộ dạng như kẻ điên của Phương Mộc, hít ngược một ngụm khí lạnh, vội vàng thụt đầu về.

Phương Mộc không kịp để ý tới gã, nhìn cánh cửa chống trộm của phòng 403 từ trên xuống. Cửa sắt rất dày nhìn qua kiên cố vô cùng, trên mặt cửa trơn nhẵn ngoại trừ một tay nắm cửa, không còn nơi này có thể xuống tay.

Phương Mộc túm lấy nắm cửa, đập lên mặt tường, liều mạng kéo về phía sau. Song, vô luận anh dùng sức cỡ nào, cánh cửa chống trộm này ngoại trừ phát ra tiếng kẽo kẹt khó nghe ra, vẫn như trước lông tóc không tí hao tổn nào.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?!

Phương Mộc đã mất đi lý trí, một bên phí công kéo giựt cửa phòng, một bên khàn giọng quát: "Mễ Nam, Mễ Nam!"

Chính tại lúc này, trong hành lang đột nhiên truyền đến một tràn tiếng bước chân dồn dập, trong nháy mắt, Dương Học Vũ cũng vọt lên.

Chỉ cần liếc mắt một cái, Dương Học Vũ đã nhận rõ tình hình. Anh ta không nói một lời túm Phương Mộc ra, nhấc chân hướng trên khóa cửa đóng chặt giẫm mạnh, sau đó lại kéo nắm cửa, cánh cửa phòng trộm lại vẫn cứ bền vững khảm trên khung cửa.

Dương Học Vũ mắng một câu, xoay người lui ra phía sau Phương Mộc, sau đó liền rút súng lục ra, một tay che trên trán, một tay hướng khóa cửa nhắm. . . . . .

"Các anh đang làm gì đó?"

Phương Mộc và Dương Học Vũ đồng loạt quay đầu.

Đứng trên cầu thang, cô gái cả đầu tóc dài ướt sũng, mang theo túi nhựa rửa mặt nho nhỏ, trong tay giơ một tuýp kem đã xài một nửa —— Chính là Mễ Nam.

Tất cả mọi người sững sờ tại chỗ. Dương Học Vũ thậm chí vẫn còn duy trì tư thế nhắm bắn, vẻ mặt không thể tưởng nổi. Song trong mắt Phương Mộc, cô gái này tựa như từ trên trời giáng xuống, đã mất nay lại có được.

Còn gì so với việc này có thể làm cho người ta cảm thấy vui mừng khôn xiết hơn được nữa?

Trái lại Mễ Nam kịp phản ứng trước, cô nhìn Phương Mộc mặt đầy vết thương, cả người lốm đốm máu, lập tức kêu một tiếng sợ hãi nhào sang.

"Trời ơi, anh làm sao vậy?"

Ngón tay trơn lạnh mịn màng xoa trên khuôn mặt Phương Mộc. Phương Mộc kinh ngạc nhìn đôi mắt tràn ngập lo lắng và ân cần kia, trong lúc nhất thời lại không nói lên được lời nào.

Dương Học Vũ khó xử nghiêng đầu đi, đem súng cắm về bên hông, nửa như trấn an nửa như trách cứ hỏi han: "Em đi đâu vậy, sao không nghe điện thoại?"

"Em ở phòng tắm công cộng dưới lầu tắm rửa, điện thoại di động để trong tủ quần áo." Mễ Nam vội vã trả lời, lại chuyền đầu sang Phương Mộc, "Anh nói mau, anh làm sao vậy?"

Phương Mộc vẫn như trước chưa khôi phục lại tinh thần, vẫn đang chưa thể khẳng định Mễ Nam trước mặt bình yên vô sự. Anh bắt lấy cổ tay Mễ Nam, tựa như ảo mộng thì thào nói: "Em không sao cả?"

"Em vẫn tốt mà." Mễ Nam có chút khó hiểu, quay đầu dùng ánh mắt trưng cầu ném về hướng Dương Học Vũ. Người nọ nhún nhún vai.

"Anh cũng không rõ, Phương Mộc gọi điện thoại cho anh, nói em gặp nguy hiểm." Đang nói, điện thoại di động Dương Học Vũ lại vang lên, anh hướng Mễ Nam làm một động tác xin lỗi, đưa điện thoại di động nâng đến bên tai.

Chuông điện thoại trong hành lang trống rỗng có vẻ hết sức chói tai, đại não Phương Mộc trong nháy mắt đó bắt đầu vận chuyển.

Mễ Nam lông tóc không chút hao tổn. Vậy, ý Ngụy Nguy nói là gì?

"Ngươi khiến ta mất đi người yêu thương nhất, Giang Á vì ta, cũng sẽ làm như vậy."

Phương Mộc đột nhiên mở to hai mắt, trái tim vừa mới bình phục lại kịch liệt nhảy dựng lên. Đồng thời, cảm giác sợ hãi cực lớn bao phủ xuống toàn thân.

Sẽ không, nhất định không phải là con bé!

Phương Mộc đẩy Mễ Nam ra, xoay người đi hướng xuống lầu. Mới vừa cất bước, đã bị Dương Học Vũ túm lấy.

"Phương Mộc!" Dương Học Vũ như trước nâng điện thoại bên tai, đầu kia điện thoại, tiếng người huyên náo mơ hồ truyền đến. Ngũ quan Dương Học Vũ đều vặn vẹo cùng một chỗ, tựa hồ đang chịu đựng khiếp sợ và thương xót cực lớn.

Anh ta không dám, cũng không nguyện nói ra tin tức đáng sợ kia, chỉ có thể gắt gao túm lấy Phương Mộc, theo dõi đôi mắt anh, máy móc lặp lại.

"Phương Mộc. . . . . ."

Hết thảy đã được vạch trần quá rõ ràng.

Phương Mộc lại tựa hồ không chịu tiếp nhận sự thật này, chỉ ngơ ngác nhìn lại Dương Học Vũ, cố gắng từ trong ánh mắt của người nọ tìm kiếm một tia biểu cảm có thể gọi là hài hước, trong miệng vẫn mãi lẩm bẩm:

"Sẽ không đâu, sẽ không đâu. . . . . ."


______________________________________

Tiêu: Ta khó chịu lắm! Ta định là ko thèm post cho tới khi ta hết bực đấy! Nhưng mà xét lại ta ko thể giận cá chém mấy bạn khác đc >__< Sau này ai ko tin vào bản dịch của ta thì làm ơn đừng vào đọc rùi nói này nói nọ, trước khi nói tốt nhất là tìm bằng chứng chứng minh ta sai đi, nói suông thì dễ lắm, đả kích tự tôn của 1 người cũng dễ dàng lắm! Cần thì nói 1 tiếng ta cũng sẵn sàng gửi mail bản gốc tiếng Trung cho! 

Sr đã xù lông như bực cả ngày nay rồi >__< Dịch đến khúc cuối chương này da gà nổi rần rần, dù ko thix LAP nhưng vẫn khó chịu nổi >__<

Nhận xét

  1. Vậy là xem ra...kết cuộc cho sự trở lại của Liêu Á Phàm đã rõ ràng...tiếc nuối cho số phận của cô gái trẻ này, cũng lại vì Phương Mộc liên lụy. Đau xót nhất là cô tưởng đã tìm được 1 chỗ dựa yên ấm ở Phương Mộc, tưởng đã có đc 1 vị trí trong lòng anh, cuối cùng, vẫn thua Mễ Nam, vẫn liên lụy vì vị trí ảo tưởng ấy...Tiếc thay cho Á Phàm...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. ko hiểu sao mình cảm thấy tiếc nuối vì LAP chết thì phương mộc ko tha thứ cho bản thân đc, nhưng khi biết LAP chết mà ko phải Mễ Nam chết thì 1 tia thoả mãn trong mình trỗi dậy, tuy biết cô bé LAP đã chiu nhiều đau khổ nhưng cuối cùng ko hiểu cái ác trog mình nó cảm nhận rât hả dạ vậy, hô hô hô

      Xóa
  2. tem, tks chị bánh tiêu nhiều nhiều, :d
    vậy là lap chết rồi à, tội quá. tuy thích mễ nam nhưng k muốn lap chết chút nào :(

    Trả lờiXóa
  3. ^^, bh mới chào nàng được nha.
    Truyện hấp dẫn lắm, rất biết ơn nàng vì đã mang đến bộ truyện hay thế này.
    À, mình xin góp ý một chút, nếu ở một vài điểm, ngôn ngữ nàng sử dụng thuần Việt hơn một chút thì chắc chắn độc giả sẽ thấy gần gũi hơn nha. ví dụ như này, "nữ nhân" thay bằng "cô gái" hay "hiểm cảnh" = "hoàn cảnh nguy hiểm" hoặc "vô ảnh vô tung" = " k thấy hình dáng"...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. trời đất, đọc vậy mới hay, cái này là thương hiệu của BT ko lẫn đc rồi, đó cũng là tôn trọng văn phong của tg nữa.

      Xóa
    2. " Là truyện TQ nên mình không hề có ý định hoàn toàn ‘thuần Việt’ nó, mà chỉ muốn làm cho nó dễ hiểu và đúng nội dung hết khả năng thôi vì văn phong của tác giả rất quan trọng, có rất nhiều câu dùng thuần Việt sẽ ko bộc lộ được hết ẩn ý của tác giả, những lúc đó sẽ có chú thích :)

      Tóm lại, hết sức để trung thành với nguyên tác."
      mình tự hỏi bạn có đọc k ?

      Xóa
    3. cậu chịu khó đọc lại chú thích ở mục lục của Tiêu nhé, chuyển ngữ cho nó thuần Việt quá vừa mất thời gian lại vừa triệt tiêu đi cái mới lạ của văn học nước ngoài.

      Xóa
    4. Những cái đó ko cần thiết, người đọc vẫn hiểu thôi, ghi ra như 'hoàn cảnh nguy hiểm' 'ko thấy bóng dáng' vừa dài dòng lủng củng mà ko nhấn mạnh được nữa. Theo ý kiến riêng mình thì ghi vô tung vô ảnh nghe nó văn vẻ hơn nữa, đây là tác phẩm văn học mà, mấy từ ghi huỵch toẹt ra hết còn gì là chất văn nữa :)
      Cám ơn Tiểu Tử và Leo nha~~ :3 lâu lâu mới thấy được 1 cái cmt Tiểu Tử ko đả kích BT đó nha =]]

      Xóa
    5. mình nghĩ k cần chuyển, vì truyện của Trung Quốc, dịch như thế thì mag phong cách của người viết hơn, như 1 kiểu tôn trọng tác phẩm của họ z .

      Xóa
  4. cả cuốn này ... nói lên 2 từ báo ứng. Hết thảy cái chết đều là báo ứng, ngay cả LAP chết cũng là do cô bé tự tranh dành lấy thôi.
    Mà đọc xong cmt bậy cũng bị báo ứng đó. BT mà giận là cả lũ đi học tiếng Trung đấy, phải ko Bánh hạt Tiêu.:)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chẹp. Nói LAP tự tranh giành lấy cái chết thì có hơi quá lời :( bác TT này ko phải là fan PM-MN đó chứ ạ :)) LAP chết vì bị Giang Á và Ngụy Nguy hiểu nhầm là người PM yêu, cô muốn tìm chỗ dựa ở PM nhưng cuối cùng chỗ dựa ấy lại trở thành lý do cho cô chết, tiếc nuối và xót thương nhiều hơn là báo ứng...

      Xóa
    2. Nhưng nếu như LAP không cố thể hiện, chứng tỏ mình mới là người được PM thương yêu thì đã không phải chịu kết cục này. Nói là báo ứng có lẽ hơi nặng nhưng đúng là mọi việc đều có nhân quả.

      Xóa
    3. LAP khác MN, nên nhớ MN còn có gia đình, còn đc trưởng thành trong gia đình, còn LAP lớn lên mồ côi từ nhỏ, lại sớm chịu cảnh lang thang, LAP lang thang ngoài xã hội bn năm, còn MN chịu cái cảnh mang thai kia bn lâu? MN có PM ra tay cứu giúp, còn LAP trong những năm lang thang ấy bị ngta ức hiếp thì ai giúp? LAP vì thế, luôn muốn giang tay nắm thật chắc những j mình yêu thương nhất, ko muốn để nó rời khỏi tay mình, phản ứng như cô, cho dù là xát vết thương vào lòng MN (và các fan PM-MN), nhưng cũng vẫn là hành vi tự vệ của bản thân mà thôi...Hơn nữa trc sau j Giang Á và Ngụy Nguy cũng ko phát hiện đc mối quan hệ bất thường của PM và MN, họ chỉ biết LAP là hôn phu sống chung PM, mà điều này rõ ràng là do PM khởi nguồn trc khi hứa hẹn kết hôn và đưa cô về nhà sống. Nói cho cùng chẳng phải là PM chính tay đẩy LAP vào chỗ chết sao?

      Xóa
    4. Phải chi LAP thức thời như Đặng lâm Nguyệt thì khỏe rồi ! =]]~
      Nhưng dù đọc lại 2,3 lần rồi ( đợi chương mới nên đọc lại cho đỡ ghiền !xD), vẫn không cảm nhận được ở LAP tình cảm sâu sắc như M.N dành cho P.M. LAP ở bên P.M giống như là cô cần 1 cái phao cho cuộc đời trôi nổi của mình.Có rung động, nhưng không hẳn là tình yêu. LAP, đối với cô , P.M là tấm vé đảm bảo cho cuộc sống sung túc, ng đối tốt với cô, nhưng cô không thấu hiểu rõ gánh nặng của P.M, cũng không thể kề vai sát cánh, xả thân cùng P.M - thứ 1 ng đàn ông như P.M cần. Giả như 2 người cưới nhau thật, mình nghĩ cũng không bền lâu. Cô cần một gia đình bình thường, một người chồng hàng ngày đi làm ngày 8 tiếng, không nặng gánh như P.M. Phải chi LAP đừng cố chấp ở bên P.M, mình nghĩ cô cũng biết ng P.M yêu không phải mình, nhưng tại sao lại cố chấp giữ chặt anh ? Đáng tiếc.
      Mạch truyện hẳn sẽ kịch tính và đau lòng hơn ! Nhưng mình vẫn tiếc cho cp P.M và M.N nếu 2 ng k thể đến với nhau.
      Nói cho cùng, tình yêu không thể chỉ từ lòng thương hại. LAp đáng thương, đồng ý, nhưng không có nghĩa P.M phải yêu cô để bù đắp cho hoàn cảnh bất hạnh.
      BT ơi, biết rằng hối thì kì quá, nhưng chị cố tranh thủ nhé, em vỡ tim vì chờ đợi mất ! T_____T

      Xóa
    5. Chả hỉu sao bạn lại có thể nói LAP chết là báo ứng ="= Chính PM trong lúc bốc đồng đã cầu hôn LAP. Rồi cũng chính anh cho cô quan tâm săn sóc. 1 ng con gái đã chịu biết bao đau khổ, có 1 ng đàn ông tốt đến vs mình, chẳng lẽ lại ko giữ lấy? Cách cư xử của LAP cũng rất bình thương.
      Còn về việc PM ko yêu LAP thì quá rõ ràng rồi. Nhưng để dẫn đến bi kịch làm cả 3 ng khó xử là lỗi do PM cư xử ko mạnh mẽ và dứt khoát.
      "Nói cho cùng, tình yêu không thể chỉ từ lòng thương hại. LAp đáng thương, đồng ý, nhưng không có nghĩa P.M phải yêu cô để bù đắp cho hoàn cảnh bất hạnh." => Vâng, PM có yêu LAP đâu. Nhưng vì cách cư xử ko dứt khoát của mình mà hại chết con bé >"<

      Xóa
    6. yêu lity , rất khách quan ,ta thích nàng a.Thích nv nào đó là 1 việc nhưng đánh giá công bằng lại là chuyện khác a hihi .
      "Nhưng nếu như LAP không cố thể hiện, chứng tỏ mình mới là người được PM thương yêu thì đã không phải chịu kết cục này"<~~~~~ LAP sống 1 cuộc sống từ nhỏ đến lớn như thế mà k vặn vẹo mới lạ,phản ứng như thế là quá thiện lương so với sự từng trải hay nói chính xác hơn là sự bị vùi dập của số phận con bé.PM nếu k đốt lửa thì cũng chẳng có khói a,nói đi cũng phải nói lại,cái gì cũng có 2 mặt : "Quả "hôm nay LAP "được " nhận là do " nhân" PM gieo mà thôi.8989

      Xóa
  5. Lap chet roi,pm cung se vi an han ma ko yeu mn thoi.truyen nay buon wa.minh cu mong lap se yeu dhv, mn va pm thanh doi thi se la happy ending.the nay thi buon wa di

    Trả lờiXóa
  6. điều mình sợ nhất là tập này mà kết thúc tương tự như tập Giáo Hoá Trường thì tức chết. Hung thủ không quy án, cũng không bị chính tay PM hoặc 1 cảnh sát nào đó tiêu diệt, mà lại có 2 ending, cái nào cũng gây cảm giác khó chịu.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Sẽ ko đâu :) quyển này PM nắm quyền chủ động, rất hoành tráng :)

      Xóa
    2. hoành tráng có hơn Sông Ngầm ko BT :)
      ko ngờ Ngụy Nguy lại là ny Tôn Phổ, Quyển này hay = Đề Thi rồi đây :D

      Xóa
  7. :( Khổ thân L.A.P, đúng là đôi lúc có cảm giác không thích cô bé, nhưng ...

    Trả lờiXóa
  8. Cảm ơn BT nhiều lắm.Thương BT wa.thôi đừng bực mình vì mấy cái cmt không chính xác nữa nha.lúc nào cũng ủng hộ hết mình những gì Tiêu dịch ra.
    Sau khi PM nghe Ngụy Nguy nói lại nghĩ ngay đến MN.rõ ràng giành tcảm rất lớn cho MN.không biết 2 người sau này ntn.hồi hộp chờ BT.

    Trả lờiXóa
  9. Dường như tập nào cũng có ng wan trọng vs PM ra đi về nơi xa lắm mà.đó là cách viết của bác Lôi rùj.ms đầu còn tưởg Biên Bình chứ.

    Trả lờiXóa
  10. Đời đen như LAP thì sống làm gì nhỉ. Bùn bực thật.

    Trả lờiXóa
  11. Ac ac,bay h dan dat tam ly lam sao cho PM vs MN ma thanh doj moj la ky tjch,khj ay thj mjnh phuc chu' Loj.thuo xa xua chua lam hu nu co doc 1 ngon tjnh kha noj tjeng Tjnh Yeu Thu 3,nam nu chjnh ca doj k the den voj nhau vj e gaj nu chjnh cung yeu nam chjnh laj nhay lau tu sat truoc mat 2 nguoj,truoc khj chet con khuyen maj them 1 cau daj loaj la caj chet cua co ay du ngu xuan nhung laj la buc tuong vo hjnh vung chaj nhat khjen 2 nguoj vjnh vjen chja lja,tham sau noj day dut ka doj.hjx.8989

    Trả lờiXóa
  12. Cố lên Tiêu Tiêu ơi!
    LAP thật đáng thương! Ai bảo a PM tâm tư kín đáo, cất ng mình yêu nhất quá kỹ! Mừng cho MN mà cũng tiếc cho 2 ng, tình cảnh này thì sao đến với nhau đc, bác Lôi ơi.

    Trả lờiXóa
  13. Vẫn biết PM yêu MN nhưng... Đọc chap này buồn quá, thương LAP ghê gớm *òa òa*

    Trả lờiXóa
  14. k ngờ người Phương Mộc yêu lạj là Mễ Nam, thật tội nghiệp cho LAP, sao số của LAP khổ như thế chứ, đã k được ng mình yêu đáp lại, mà còn chết vì ng ấy, k thể cho 1 chút j gọi là happy end được ak??? hic.

    Trả lờiXóa
  15. Tin chac Lm la nguoi viet van theo kieu ly tri va xuong tay rat nang voi con de cua minh.Suot doi nay Pm va Mn k the den duoc voi nhau dau.Con nguoi la dong vat cao cap nhat chinh la o cho ay,Pm se song ca doi trong day dut khi nhan cham soc nguoi ta ma k toan tam lam den noi den chon,coi loi cau hon nhu 1trach nhiem phai ganh vac doi voi con gai thi day qua la su tan nhan,xet ra neu Lap cho du co ich ky di chang nua thi Pm ve mat tinh cam cung chang dan ong gi.Mang tinh cam ca doi ra tu coi nhu hanh dong cao thuong nghi rang co the cuu duoc Lap ma hoa ra....ket cuc bi tham nay tha rang Lap cu lam 1dua con gai ma trong mat XH chang ra gi con hon,it nhat cung la dc tu do song,ai dam noi rang ve sau Lap k the song tot k the hoan luong,k the co nguoi yeu e ay that long? Pm hinh nhu cho rang o ben a ta e ay moi tot,tu ngay ve ben Pm cuoc doi em ay that kho.Lap ma chet di thi 2 nguoi mat mui nao den voi nhau,chac Lm da dinh san so phan co don cho a ta roi.Nguoi co the giup doi,giup nguoi xa la ma k the giup chinh minh,chet het nguoi than nay den ban be no,tai nang thi co ma 1tay k che noi bau troi ,trong chuyen tinh cam that dang thuong lam sao.Hoi buc xuc ty neu chu nha cam thay k vui.Cam on nang da chuyen tai chinh xac tinh cam nv , ta doc xong cam thay chan that den noi mau' trao vao da day phai viet vai loi.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn nàng, ta cũng cảm thấy như nàng vậy đó :)

      Xóa
    2. Nhận xét của bạn quá hay. Tớ rất chi là tâm đắc ^^!

      Xóa
  16. Tớ nghĩ chương này bác Lôi xây dựng rất tài tình. Mọi thứ đều trong 1 vòng nhân quả tinh vi mà cá nhân 1 người không thể lường trước. Nếu LAP không có tính cách như vậy, không tranh giành PM như vậy, cô ấy đã không khiến Giang Á hiểu nhầm. Cũng sẽ không khiến PM hiểu nhầm, rốt cuộc đã dành thời gian đi tìm "người mình yêu nhất" và bỏ qua LAP.

    Trả lờiXóa
  17. Huhu, toi nghiep LAP qua, bac LM viet truyen ac that

    Trả lờiXóa
  18. Soul: tội Tiểu Phàm wa! >''<
    cảm ơn Bánh Tiêu nhiều... Còn 5 chươg ak. Vậy thì nhiều tình tiết xảy ra nữa ... -'.'-

    Trả lờiXóa
  19. Trời ơi, không phải chứ ???!!
    Vừa mới hí hửng mấy chương trước thấy P.M và M.N bên nhau mà bây giờ thì...hi vọng biến mất quá nửa rồi ! T____T
    LAP mà chết đi, hẳn bức tường ngăn cách giữa P.M và M.N lại càng dày hơn. Ghét thế này lắm ! Yêu mà vì dằn vặt không đến được với nhau thì đau khổ thôi rồi ! Đau cả người trong cuộc lẫn fan-gơ ! T_____T
    Hi vọng M.N có thể đủ bản lĩnh và kiên nhẫn ở bên cạnh P.M quan tâm, chăm sóc, kề vai sát cánh bên P.M. Suy cho cùng, dù là chịu đả kích, hối hận vì có thể cứu nhưng không cứu được, hứa sẽ mang đến cuộc sống tốt bù đắp cho LAP nhưng không thể; thế nhưng người P.M YÊU NHẤT vẫn chỉ có M.N. Dù biết rất khó nhưng vẫn mong P.M có thể vượt qua được sự dày vò trách nhiệm bản thân mà không chối bỏ với tình yêu của mình.
    Ngóc cổ lên chờ một cái kết mở cho hai anh chị ( HE thì có vẻ hơi khó rồi ! T___T)
    Cảm ơn chị BT nhiều, mong chương mới !<3

    Trả lờiXóa
  20. Thương cho cả PM, LAP. Thật ra mình mong có 1 cái kết tốt đẹp giữa PM và LAP hơn. Dù sao thì MN cũng còn có DHV. LAP quá cô độc và quá nhiều tổn thương. Cám ơn Bánh Tiêu nhiều vì đã dịch truyện này. Rất thích truyện của Lôi Mễ

    Trả lờiXóa
  21. các bạn có vẻ hơi "cuồng" cảnh sát Phương thì phải. cho dù anh ta là nhân vật chính, chúng ta cũng phải xét một cách công bằng. anh ta cũng là người bình thường, ngoài chút tài cán trong nghiên cứu tâm lý tội phạm và tinh thần trách nhiệm cao, thì Phương Mộc có rất nhiều thứ dở ! về mặt xã hội Phương Mộc không phải là chàng trai hấp dẫn gì. Phương Mộc không hiểu tâm lý phụ nữ, cách anh ta đối xử với Á Phàm và Mễ Nam là rất không hợp lý, rốt cuộc đem lại oan nghiệt cho cả ba. ngay như đối với Trần Hy cũng không biết chủ động, đối với Đặng Lâm Nguyệt không dứt khoát, gây ra nhiều chuyện không hay ho tí nào.

    chỗ này mình hơi không thích anh Lôi Mễ. nếu cứ cái đà này thì truyện của anh Lôi sẽ thành harem mất, ai lại quanh anh Phương có tới bốn năm cô gái đều thần tương anh cả. việc xây dựng tình cảm giữa Phương Mộc và Mễ Nam khá gượng gạo, giữa hai người có phát sinh tình cảm từ lúc nào, đã có trải nghiệm lãng mạn gì, có sự rung động lúc nào không ? ý mình nói, dù Phương Mộc có không yêu ai hay không có nữ nhân nào yêu anh ta thì bộ truyện này vẫn cứ chất lương như thường, vì cái mà ta tìm ở Lôi Mễ không phải là môt pho tình sử mùi mẫn. thế thì tại sao lại cứ phải có cặp này cặp kia ?

    bản thân mình thì mình là anh Phương mình thích lấy Á Phàm hơn. hai người có thời gian quen nhau lâu dài, biết về nhau hơn, trách nhiệm của anh Phương với Á Phàm cũng lớn hơn. Á Phàm là kiểu con gái mà người ta thích che chở. còn Mễ Nam mới là người để yêu, tuy nhiên yêu nhau thì thường lấy nhau sẽ không hợp. mình lại pedophile nữa cho nên hiển nhiên sẽ chọn Á Phàm, mà chọn từ Giáo Hóa Trường chứ chả đợi đến bây giờ mới phải xót xa và ân hận :(.

    cuối cùng là cảm ơn Bánh Tiêu nhiều nhiều. đôi khi mình có băn khoăn trong cuộc sống bạn là người thế nào, vì trong văn học thì bạn có tám chín phần là người Tung Của rồi :D dù sao thì, bạn dịch rất hay, và càng ngày càng tiến bộ. nếu ai đó có đọc Bánh Tiêu từ Độc giả thứ bảy chắc sẽ có cảm nhận giống mình.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đồng ý với bạn, PM có tài nhưng cách cư xử với phụ nữ quá ko hợp lý. Tình cảm của PM đối vs LAP chỉ là tình thương, trách nhiệm vs ng mẹ đã khuất của cô. Còn vs MN là sự hiểu ý trong công việc. PM yêu MN cũng là điều dễ đoán thôi vì ở bên cô ấy PM cảm thấy đc chia sẻ và tin tưởng. Còn ở cạnh LAP thì 2 ng gần như ko có đc tiếng nói chung.
      Vì 1 lời cầu hôn lúc bốc đồng mà PM tạo nên cục diện khó chịu cho cả 3. Khổ thân LAP vì mang danh vị hôn thê của PM mà phải chết (đc yêu mà chết còn đỡ, ko đc yêu mà chết mới lỗ chứ ="=)
      Cái giá phải trả cho sự cư xử ngu ngôc của Pm là nửa đời còn lại phải ray rứt vì LAP. Âu cũng là báo ứng...

      Xóa
    2. mỗi người 1 suy nghĩ thôi bạn à, theo mình thấy biết nhau chưa hẳn là hiểu nhau, mà quan trọng là ở chỗ hiểu nhau đấy.

      Xóa
  22. bài hát chiêu hồn cho Á Phàm nhé :(
    http://www.youtube.com/watch?v=RLosqzvHOlo

    Trả lờiXóa
  23. Tất nhiên là phải thần tượng pm rồi.thử hỏi bây h còn mấy ai sống có tình có nghĩa như anh ấy chứ.bất chấp tất cả bảo vệ người xung quanh mình,đến cả ng xa lạ như NX cũng bảo vệ.

    Trả lờiXóa
  24. Tất nhiên là phải thần tượng pm rồi.thử hỏi bây h còn mấy ai sống có tình có nghĩa như anh ấy chứ.bất chấp tất cả bảo vệ người xung quanh mình,đến cả ng xa lạ như NX cũng bảo vệ.

    Trả lờiXóa
  25. yeu ban banh tieu nhieu lam lam

    Trả lờiXóa
  26. A doc them cmt ma laj faj vjet them vaj loj lan nua,lan dau tjen mjnh nge co 1 fan gjrl ma m0ng nam chjnh thanh doj voj 1 co gaj a=)) 3 nang Ren,Hoai Anh va rain rat hop y kien cua ta a.Van nhu ta da noj doc xong ma mau' trao nguoc vao da day faj vjet ra a',dung o ngoj thu 3 ta chang co y' kien j ve MN_chang thjch chang get',nhu 1nhan vat phu lam nen cho truyen,k co' co ta at se co' 1ABC khac' de them cao trao,voj PM thj ngoaj kha nang phan doan tam ly toj pham va caj goj la chjnh ngja thj a ta dung nhu 3 nang tren da nx:0nhu bao nguoj bjnh thuong khac,cung jch ky va ca' nhan,caj phan doan tam ly co the ap dung vs toj pham nhung k the nhjn thau nguoj than ben mjnh,tham chj lap truong tjnh cam ban than mjnh.Noj Lap doj chut jch ky co' the chap nhan nhung noj e ay bam lay Pm thj hoj qua'.The nao la bam lay? Cau hon ngta theo kaj kieu:chung ta lay nhau dj dung' y phjen ban han quoc ket thuc BE,tu dao mo chon mjnh trong chuyen tjnh cam ma luc nao cung day dut lam ra caj' ve dang thuong nhu dan ba con gaj xuat gja' lam.Xjn loj ta hoj buc xuc chu thang dan ong nao ma k co ly do hop ly de tu choj 1co gaj khj muon den vs 1co gaj khac,nhat la trong tjeu thuyet.A ta va Mn ma muon den vs nhau thj de thoj,ok dj,maj' thoaj dj,cu dat nhau dj ma dang ky ket hon,traj suyt' co' vo va gaj suyt' co' chong thoj ma,phap luat nao cam,thoa long cac fan Pm Mn luon.Nhung faj xem voj tjnh cach sat da' chem' con laj so dao me cua cha de anh ta la chu' Loj thj thuc ra ket thuc tc cua a ta co' hong hong xanh xanh cung chj la qua' xa voj ma thoj.LAP nhu con thu' nho bj thuong vung vay trong bao tap' a: be' thj me chet chay vj cuu "chong tuong laj",lon thj o traj tre mo coj,lam du moj vjec cham soc 1 bay e,1lan duy nhat duoc deo "nha^n~" thj nguoj tang nhan cung dj fangteo,thay Chu cuoj cung cung~ chet,ra Xh thj lang bat ky ho dau tranh gjanh gjat,co' nguoj cau hon laj dj yeu nguoj khac,chang luc nao duoc song' hanh phuc,chut ky uc tuoj dep thuo be' vs me co' khj chang con nho duoc.Neu' moj nguoj ma traj qua caj goj la cuoc song nhu e ay ma lon len tjnh cach moj nguoj k jch ky k van veo thj hay len an' nguoj ta,dung la so kiep sjnh ra de chju thjet thoj,co hoj duy nhat cung mong manh hon to nhen,ra dj ma am' uc' tuc' tuoj.1 nguoj truong thanh co hoc thuc co' kinh ngjem XH ma k dang' mat 1thang dan ong trong chuyen tjnh cam,luc nao cung nhu nhu nhuoc nhuoc do loj cho hoan canh nay ly do no sau do thj om dau an han tjec nuoj het lan nay den lan khac,cac e xjnh tuoj cu lu~ luot bye bye thj ca doj t ta k xung dang co' dc ket thuc HE,tat nhjen ta chj noj ve linh vuc tc.Chang bjet buc xuc the nay cmt co' dc app k nhung du sao cu' noj cho het tam tjnh. 1lan nua kam on chu nha da djch,neu nang k truyen taj dc tc nv thj ta da chang tang xong nao~ the nay.om om om.09898951501.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn nàng, đã cmt cho ta thật nhiều đến thế, nhưng nàng có thể bỏ dấu được ko? Ta đọc mà hoa cả mắt @__@

      Xóa
    2. Đọc xong chương này ta cũng ức chế như nàng ý, chỉ muốn *đạp đạp đạp* PM thôi.

      Xóa
  27. Nang oj neu cmt tren cua ta dc app thj nhat' djnh nang app luon cmt nay cho ta djnh chjnh nha.k faj la 3 nang ma la 2 nang Hoaj Anh va Renaissance cung y' kien vs ta thoj,k co' raininureyes nha,mat' ta bj le roj nen nhjn nham that taj haj 0989895150

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chết, hnay mới đọc đc cái này =.=" Bác ơi em nói bn lần rồi em là nam mà, nam sinh Luật HN mà =.="

      Xóa
  28. @ Lity : mình tư tưởng lớn gặp nhau nên đi trà sưã chân trâu chứ nhỉ ? 8989

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hehe, hiếm khi gặp được người có cùng suy nghĩ, tớ cũng rất muốn gặp bạn. Tớ ở gần trường Ngoại Thương, Hà Nội. Bọn mình gặp ở đâu thì tiện nhỉ?

      Xóa
  29. trời ạh, vậy nên mình mới nói là tốt nhất bác mễ nên cho anh mộc đọc thân luôn đi cho rồi, thiệt bực mình, kiểu này làm cho phương mộc thêm khổ tâm mà thôi.

    Trả lờiXóa
  30. Nói thực là cái ác trong mình rất thoả mãn khi biết LAP chết chứ ko phải Mễ Nam chết, cho dù là Mễ Nam hay LAP chết, PM cũng vẫn cô đơn thôi. dù sao vẫn tốt hơn là Mễ Nam chết, ai bảo LAP quá ác khi dày xéo chị Mễ nam, nói móc khi bảo sẽ sinh đứa con đầu lòng cho PM. Bạn gì trên kia nói báo ứng là đúng. LAP trong lúc bị đưa vào còn đường đen tối đã quá sa ngã, bản tính cố chấp muốn mọi thứ thuộc về mình. Lúc đó PM nếu ko nói cưới LAp liệu cô bé đó sẽ theo PM về sao? Có trách, trách cô bé đó sa ngã và ko tìm ra đc lỗi thoát. Mễ nam cũng từng có quá khứ đau buồn, tủi nhục, cô ấy có thể vượt qua mà.

    Trả lờiXóa
  31. Đọc xong quyển này cảm thấy thất vọng với Phương Mộc ghê gớm. Nói anh đẩy Á Phàm vào cái chết cũng không sai. Có lẽ, Á Phàm là nhân vật nữ được ưu ái nhất, vì xuất hiện từ tập 1 nhưng cũng bị bác Lôi Mễ đày ải nhất. Thật ra mình cảm thấy Phương Mộc không thương hại Á Phàm nhiều như mọi người vẫn nói. Anh chỉ luôn ký thác vào Á Phàm như một cách để chuộc tội vậy. Anh ám ảnh bởi cái chết của bạn bè, của mẹ Á Phàm ở tập 1. Anh cũng cảm thấy như chính anh đã đẩy Á Phàm vào tình cảnh mồ côi. Anh luôn muốn đối xử tốt với Á Phàm như một cách để bớt cảm thấy tội lỗi. Nhưng anh không cân nhắc đến tình cảm của Á Phàm. Khi ở tập 3, anh đối xử tốt với cô nhưng không xem xét đến suy nghĩ của cô. Ở tập 5, anh cầu hôn cô, muốn chăm sóc cô nhưng không yêu thương cô. Liêu Á Phàm với tâm tư của một người con gái đương nhiên biết rõ điều đó, cô lại càng tự ti vì địa vị của mình nên mới phải cố gắng để tranh đấu với Mễ Nam, tiếc rằng cách thức của cô đơn giản, thô kệch quá. Mà khi cầu hôn Liêu Á Phàm rồi, Phương Mộc cũng vẫn không thể hiện thái độ dứt khoát với Mễ Nam => rất có tinh thần harem (phong cách thường thấy của các bác tác giả nam). Nếu đặt mình vào Liêu Á Phàm, mình cũng ko thể chịu nổi cái thái độ của Phương Mộc. Theo cảm nhận của mình là, Phương Mộc, anh ân hận cả đời đi, chính anh đã đẩy con người ta đến đấy, cũng chính anh buông tay.

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,