Chuyển đến nội dung chính

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh


Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi

Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc.

Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau.

Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu.

Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa.

Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ, nhóm máu loại O.

Cảnh sát trong phòng ngăn tầng hầm của quán cafe "Lost in Paradise" phát hiện một bộ nam thi trưởng thành, chết do sọ não tổn thương nặng. Sau khi giải phẫu. Trong dạ dày nạn nhân phát hiện một gói bao cao su. Bên trong có một đoạn ngón tay, qua giám định là ngón giữa tay phải đốt cuối cùng. Cảnh sát trong kẽ móng của đoạn ngón tay phát hiện mô da không thuộc nạn nhân. Bởi vì bảo tồn hoàn hảo, kết luận giám định rất nhanh đã cho ra được, mô da là của Giang Á.

Giang Á sau khi biết được đoạn ngón tay bị phát hiện. Vui vẻ thừa nhận nạn nhân do chính tay mình giết. Trên chùy sắt phát hiện trong phòng ngăn cũng lấy ra được dấu tay của Giang Á và máu của người chết. Đợi tất cả chứng cứ thu gom xong, cảnh sát chuyển giao án này cho Viện kiểm sát nhân dân thành phố C xét duyệt khởi tố. Viện kiểm sát thành phố rất nhanh đưa ra quyết định khởi tố, đồng thời trong kỳ hạn pháp định mang đơn khởi tố chuyển đến Giang Á. Nghe nói, Giang Á chỉ qua loa ký tên trên biên nhận được đưa tới, sau đó ném đơn khởi tố sang một bên, xoay người cầm lấy tờ báo ngày hôm đó tỉ mỉ đọc.

"Ánh sáng thành phố" bị bắt, thành phố C dấy lên sóng to gió lớn. Các loại truyền thông tiến hành bản tin dài dòng lê thê, nhiều truyền thông thậm chí vì thế mà đẩy ra phần phụ bản đặc biệt. Chỉ trong một đêm, cái tên Giang Á này nhà nhà ở thành phố C đều biết.

Một tháng sau, Tòa án nhân dân trung cấp thành phố C khai mạc phiên tòa thẩm tra xử lý án mạng liên hoàn "Ánh sáng thành phố". Xét thấy tình tiết vụ án trọng đại, xã hội chú ý cao độ, tòa án công khai cả quá trình tòa án thẩm vấn với truyền thông. Cùng ngày tòa án thẩm vấn, trừ đương sự của vụ án và người nhà ra, truyền thông tin tức đến từ tỉnh nội và cả nước đầy ắp trong tòa án. Dân thành phố chen ở cửa tòa án không cách nào vào được phòng quan sát, thông qua màn hình trên vách tường ở cửa xem quá trình tòa án thẩm vấn. Trong quá trình xét xử, sắc mặt Giang Á trước sau bình tĩnh, đối với tất cả vật chứng tòa án đưa ra đều không thèm nhìn tới, một mực tỏ vẻ đồng ý. đối với câu hỏi của công tố viên và thẩm phán cũng trả lời hết thảy như nhau. Hắn tựa hồ không hề có chút ý định biện minh cho mình, trong quá trình tòa án thẩm vấn thậm chí còn nhiều lần thất thần. Sau khi thẩm phán nhắc nhở, biểu hiện của Giang Á tiêu cực hơn, trong vài giờ cuối cùng tòa án thẩm vấn, đối với tất cả câu hỏi chỉ gật đầu đáp lại.

Giai đoạn tuyên bố cuối cùng, Giang Á chỉ nói một câu.

"Ta bại bởi đối thủ đáng kính, không có gì để nói."

Mười ngày sau, Tòa hình sự tòa án nhân dân trung cấp thành phố C đưa ra phán quyết cuối cùng: Giang Á từ tháng 5 đến cuối tháng năm nay, lấy danh nghĩa Ánh Sáng Thành Phố, liên tục giết chết bảy người, cố ý thương tổn một người, sự thật phạm tội rõ ràng, chứng cứ vô cùng xác thực đầy đủ. Tòa án tuyên án như sau: Giang Á phạm tội cố ý giết người, phán xử tử hình lập tức thi hành, phạm tội cố ý gây thương tích, phán xử tù hạn 3 năm, quyết định thực thi tử hình lập tức thi hành.

Giang Á khi tuyên đọc phán quyết. Biểu hiện của hắn cực kỳ không kiên nhẫn. Sau khi thẩm phán chỉ đọc một tờ, Giang Á đã xin ngừng tuyên đọc, cũng trực tiếp ký tên trên phán quyết. Lúc được hỏi có kháng án hay không. Giang Á đối với vấn đề này cảm thấy kỳ lạ.

"Không, đương nhiên không."

Mười ngày sau, qua thẩm duyệt của Tòa án nhân dân tối cao, chấp hành tiêm thuốc tử hình Giang Á.

Cùng ngày thi hành, cơ quan công - kiểm - pháp phái thành viên có mặt đứng ngoài quan sát và đốc thúc quá trình hành quyết, Thai Vĩ, Dương Học Vũ, Mễ Nam đều trong nhóm này.

Trong phòng tiêm thuốc độc bệnh viện cảnh sát thành phố, là một tòa nhà hai tầng. Trong phòng hành quyết lầu một, là một phòng hình vuông, bốn phía là vách ngăn hợp kim nhôm. Giường tiêm đặt chính giữa phòng. Phòng hành quyết không có trần nhà, những nhân viên khác có thể đứng sau cửa sổ thủy tinh hình khuyên ở lầu hai, từ trên nhìn xuống tận mắt chứng kiến cả quá trình hành quyết.

Trong quá trình nhân viên chấp hành chuẩn bị dụng cụ và dược vật, Thai Vĩ lén lút chuồn xuống phòng giám sát lầu hai, đi thẳng đến phòng nghỉ lầu một.

Phòng nghỉ chỉ có khoảng hơn 10 mét vuông, ngoại trừ ba ghế dài ra, không còn vật gì khác. Cách vách phòng nghỉ chính là phòng hành quyết, nói cách khác, vách hợp kim nhôm mỏng manh ngăn cách chính giữa đó là thứ tách biệt nhân gian và địa ngục.

Giang Á giày da âu phục một mình ngồi ở ghế dài sườn đông, bên cạnh là bốn gã cảnh sát tòa án súng vác vai. Nhìn thấy Thai Vĩ đến, Giang Á ngẩng đầu, hướng y cười cười.

"Ta biết ngươi."

"Đúng vậy." Thai Vĩ móc ra bao thuốc lá, đưa cho hắn một điếu, "Ta thiếu chút nữa đã trở thành người thứ bảy, đúng không?"

Dứt lời, y thay Giang Á châm điếu thuốc lá, Giang Á nói cảm ơn, vẻ mặt lạnh nhạt mà hút thuốc.

Thai Vĩ ngồi đối diện Giang Á, nhìn hắn từ trên xuống dưới.

"Quần áo mới?"

"Ừ." Giang Á xoay xoay cổ, "Lần đầu tiên mặc thứ này, không quen."

"Cũng không còn cách nào, không kịp thay đâu."

"Haha, đúng vậy." Giang Á nở nụ cười, "Cũng không cần thiết."

Hai bóng người như những người bạn cũ, đối mặt ngồi hút thuốc, phảng phất như cách vách không phải phòng hành quyết, mà là phòng chờ xe lửa.

Hút nửa điếu, Thai Vĩ đột nhiên hỏi: "Khẩn trương không?"

"Không." Giang Á nhìn đôi mắt của Thai Vĩ, "Ta thậm chí có chút không thể chờ được nữa."

Thai Vĩ nhướng mi: "Hửm?"

Giang Á gật gật đầu, tươi cười có chút thu liễm: "Ta không thể để cho tên kia chờ lâu quá."

Thai Vĩ nheo mắt lại, như có điều suy nghĩ mà nhìn hắn, sau đó, rõ ràng từng chữ hỏi: "Lời ngươi nói trên tòa án, đều là nói thật?"

"Đương nhiên."

"Một chút tiếc nuối cũng không có?"

"Không có." Giang Á có chút nghi hoặc, "Ngươi tới gặp ta, chính là để hỏi câu này?"

Thai Vĩ dời mắt, vẻ mặt đột nhiên thả lỏng, lắc lắc đầu, khóe miệng hiện lên một tia cười như có như không.

"An tâm ra đi thôi." Thai Vĩ đứng dậy, vỗ vai Giang Á, "Đừng truy đuổi cậu ấy nữa. Ở thế giới kia, ngươi không làm đối thủ của cậu ấy được đâu."

"Hửm?" Giang Á sửng sốt, trong ánh mắt xẹt qua một tia bối rối, "Ngươi có ý gì?"

Thai Vĩ từ trên cao nhìn xuống hắn, vẻ mặt phức tạp, tựa hồ vừa căm hận hắn, vừa thương cảm hắn.

"Ngươi nhất định không nghiêm túc xem phán quyết."

Dứt lời, y liền giựt cánh cửa ra, xoay người đi ra ngoài.

Giang Á cho đến chết vẫn bỏ sót một chuyện, cảnh sát không hề xem đoạn ngón tay đó như chứng cứ để sử dụng.

Nguyên nhân ở chỗ, nam thi trong hồ ở phòng ngăn, tay phải vẫn đầy đủ năm ngón.

Đoạn ngón tay nọ mặc dù được chứng thật là của Phương Mộc, song, kết quả xét nghiệm DNA của thi thể lại không khớp với Phương Mộc. Bởi vì xương sọ người chết náy bấy, dung mạo bị phá hủy hoàn toàn, mãi đến khi khởi tố, cảnh sát vẫn không biết thân phận chính xác của bộ thi thể bị ngâm trong dung dịch phoóc môn này. Do đó, trong đơn khởi tố và phán quyết, tên của người chết thứ bảy được thay thể bởi "Khuyết danh".

Việc này đối với tòa án mà nói cũng không quan trọng, cho dù thân phận người chết không rõ, tội Giang Á cố ý giết người vẫn cứ thành lập.

Nhưng đối với người sống mà nói, việc này so với bất cứ việc gì đều quan trọng hơn cả.

Phương Mộc ở đâu? Anh có còn trên đời này không?

Trong lòng Mễ Nam, tìm kiếm tung tích của Phương Mộc, đã thành chuyện duy nhất cần làm nửa đời còn lại của mình. Song, vô luận cô nỗ lực cỡ nào, Phương Mộc vẫn bặt vô âm tín. Anh tựa hồ như một đám bụi, hoàn toàn biến mất trong không khí của thành phố này.

Song, tên của anh, lại vĩnh viễn khắc vào trong trí nhớ của thành phố C. Sau khi Giang Á chấp hành tử hình, cảnh sát tuân theo nguyện vọng của Phương Mộc, đem tình hình thực sự của toàn bộ vụ án hướng thị dân thông báo. Mọi người khiếp sợ tội ác của Giang Á, đồng thời cũng biết từng có một cảnh sát như vậy, vì để cho "Ánh sáng thành phố" hoàn toàn dập tắt, không tiếc gánh vác tiếng xấu tội phạm giết người, càng cam nguyện dùng tính mạng đổi lấy chứng cứ.

Mọi người tựa hồ hiểu rõ được một sự thật thế này, bất kể thành phố này có nghiệp chướng nặng nề cỡ nào, luôn có người bằng lòng dùng sự khoan dung và hy sinh để vãn hồi sự trong sạch yên bình của nó. Với mỗi người đã từng biến thành hung khí, cái tên Phương Mộc này trở thành một đoạn truyền kỳ. Nó đại biểu cho giáp trụ được dỡ xuống, cho nụ cười lộ ra, cho hai tay vươn đến.

Bạo lực cố nhiên cường đại, song, càng cường đại hơn, chính là dũng khí và tha thứ lẫn nhau. Trong những ngày anh rời đi, dương quang ấm áp sáng rỡ, không chút keo kiệt chiếu khắp cả thành thị.

Thời gian thấm thoát, năm thoáng đổi dời.

Một năm sau, Phương Mộc vẫn như trước không rõ tung tích. Mọi người đều biết, nên nói tạm biệt với người này rồi. Tựa như Thai Vĩ khuyên giải Mễ Nam vậy —— Nếu cậu ấy còn sống, đã sớm trở lại bên cạnh chúng ta rồi.

Mễ Nam chỉ cười cười. Cô chung quy cảm thấy, Phương Mộc vẫn như trước ở một góc nào đó trên thế giới này an tĩnh sinh sống, như trước u sầu, như trước cô độc, như trước đồng thời thấy rõ hết thảy tội ác và những mặt tốt đẹp của cuộc sống.

Anh không muốn xuất hiện một lần nữa, chắc hẳn anh có lý do của riêng mình. Mặc kệ lý do này là gì, anh đều phải sống thật tốt, thật thật tốt.

Hôm nay, ý thu dào dạt, sắc trời cực tốt.

Một năm trong bốn mùa, mùa thu ở thành phố C là khiến người ta cảm thấy thích ý nhất, không có sự xao động của mùa xuân, cái nóng như thiêu đốt của mùa hạ, cũng không có cái lạnh khủng khiếp của mùa đông. Chỉ có trời xanh thăm thẳm, gió nhẹ ấm áp và tươi cười bình an vui sướng.

Giữa thời tiết thế này, cho dù là lái xe đi làm cũng khiến cho lòng người vui vẻ.

Mễ Nam lái xe ra khỏi trụ sở lớn thị cục, đang nghĩ ngợi làm thế nào để lái lên đường cao tốc, dư quang lại liếc thấy quảng trường Anh Hùng đối diện thị cục. Tâm niệm cô chợt động, lập tức chuyển hướng.

Trên quảng trường anh hùng rộn ràng nhốn nháo, những ngày thu rất nhiều cư dân thành thị đều đến đây hưởng thụ nhàn nhã dạo chơi. Trên mặt đất lót đá cẩm thạch bằng phẳng, thỉnh thoảng có trẻ con cưỡi xe ba bánh, hoặc túm diều giấy cười lớn chạy vụt qua.

Trên quảng trường mới dựng lên một màn hình LCD thật lớn, đang phát sóng tin tức cùng ngày. Nghe ra. Chuyện tình phát sinh ở thành phố tựa hồ không hề ăn nhập với ngày thu rực rỡ này.

Thẩm mỹ viện nào đó sau khi hướng nhóm hội viên thu vào hội phí kếch xù, đóng cửa, chủ tiệm bỏ trốn mất dạng.

Giáo sư vườn trẻ nào đó ngược đãi, dùng cách xử phạt thể xác khiến gia đình đứa bé phẫn nộ đem kẻ gây họa cho ăn đòn một trận.

Ủy ban phát triển và cải cách tuyên bố sắp tới lại tăng giá dầu thành phẩm.

Một người phụ nữ không rõ thân phận chết bất đắc kỳ tử trên phố, hoài nghi chết vì vỡ u não dẫn đến xuất huyết não.

Song, không ai đi lưu ý đến mấy tin tức khiến người ta không hài lòng này. Đích xác, tại sao phải vì những chuyện không liên quan đến mình mà làm hỏng tâm tình vui vẻ hiếm có này chứ?

Mễ Nam ở quầy bán hàng rong di động tùy ý cũng có thể thấy được trên quảng trường mua một bó hoa bách hợp trắng, cẩn thận cầm lấy, hướng bia tưởng niệm trung tâm quảng trường đi đến.

Mễ Nam luôn biết, Phương Mộc có thói quen định kỳ tới đây bái tế chiến hữu. Cô cũng từng đợi thật lâu ở quảng trường Anh Hùng, chờ mong có thể ở nơi này cùng Phương Mộc gặp nhau lần nữa. Song, mỗi lần đều là thất vọng trở về. Nhưng việc này cũng không quan trọng, bởi vì nơi này có hơi thở của Phương Mộc, thế này đã đủ rồi. Huống chi, đến quảng trường Anh Hùng, cũng đã thành thói quen của Mễ Nam.

Nó vẫn ở chỗ này. Thô lệ. Đen bóng. Giản dị. Sắc bén.

Mễ Nam đặt hoa bách hợp trên nền đá cẩm thạch dưới khối thép, cẩn thận dọn dẹp xong, sau đó vòng quanh bia tưởng niệm, chậm rãi tới lui một vòng. Khi cô ý thức được ánh mắt của mình thủy chung tập trung vào dấu chân trên mặt đất, không khỏi bật cười. Có những thứ khắc ghi sâu trong linh hồn, không cách nào dứt bỏ. Vô luận là bản năng nghề nghiệp, hay là tình yêu.

Chẳng qua ngay cả chính Mễ Nam cũng khó có thể tưởng tượng, nếu như có thể nhìn thấy dấu chân số 42,5, đi chữ bát (八) chân phải hơi hướng vào trong, sẽ vui mừng cỡ nào.

Cô trở lại mặt trước nền đá cẩm thạch, ngồi xổm người xuống, bắt đầu chà lau và dọn dẹp. Rất nhanh, nền đá cẩm thạch đã không nhiễm một hạt bụi, dưới ánh mặt trời lấp lánh rạng rỡ, ba cái tên được chạm khắc trên đó cũng trở nên vô cùng rõ ràng. Mễ Nam dựa trên thỏi đồng, ngồi trên nền đá cẩm thạch, lập tức cảm thấy nhiệt độ dưới thân ấm áp cùng sự chống đỡ mạnh mẽ bên người. Điều này làm cho cô cảm thấy an toàn và thả lỏng. Cô cong chân lên, ôm đầu gối, lẳng lặng nhìn người qua lại.

Vào một ngày mùa thu bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, đắm chìm dưới ánh mặt trời, là một con người cũng bình thường đến không thể bình thường hơn. Thỉnh thoảng có người đi qua đây hiếu kỳ đánh giá khối thép cực lớn và cô gái trẻ ngồi dựa vào nó, hoặc dừng bước nhìn xem chữ thuyết minh trên nền đá cẩm thạch. Có người cảm thấy kính nể, cũng có người không chút cảm động. Đại đa số mọi người đều dừng lại sau vài giây ngắn ngủi, rồi lại vội vã lướt qua, cùng nhắm tới trạm tiếp theo trong cuộc sống của riêng mình.

Hy sinh của anh và bọn họ tựa hồ đã thay đổi thành phố này, lại tựa hồ không hề thay đổi gì.

Song, việc này cũng không quan trọng, tựa như anh và bọn họ, chưa bao giờ từng trông cậy có thể chiếm được vị trí gì trong trí nhớ của những người khác, cho dù chỉ là một góc nho nhỏ.

Hết thảy chỉ là lựa chọn của anh và bọn họ.

Mễ Nam nhìn đồng hồ, đứng dậy. Mới vừa bước được vài bước, cô suy nghĩ một chút lại vòng trở về, thử thăm dò dán lỗ tai trên khối thép. Song, cô có thể cảm thấy, chỉ là gỉ sét thô ráp và sự yên tĩnh phảng phất như vô vật.

Mễ Nam cười khổ lắc đầu. Có lẽ, cô mãi mãi không cách nào hiểu rõ được nội tâm Phương Mộc, giống như giờ phút này, cô không thể hiểu rõ cảm thụ của anh vậy. Mễ Nam nhảy xuống nền, xoay người đi về hướng quảng trường. Thình lình, một trận gió nhẹ từ phía sau thổi qua, cô lập tức cảm thấy vạt áo đang nhẹ nhàng lay động, những sợi tóc đuôi ngựa quét trên cổ, phảng phất như có người nhẹ nhàng đè lại sau lưng cô, đẩy cô đi về phía trước.

Nhánh cây bên cạnh cũng nhẹ nhàng lay động, phiến lá như trước phiếm màu xanh biếc ma sát với nhau, trong tiếng xào xạc như thủy triều, cô rõ ràng nghe được, khối thép cực lớn nọ phát ra trận trận tiếng nổ vang, như gào khóc, như rống giận, như cổ vũ.

Mễ Nam không quay đầu lại, chỉ xiết chặt nắm tay, bước nhanh hơn. Đồng thời, lệ rơi lã chã.

Trường cảnh sát hình sự Trung Quốc thành phố Trầm Dương tỉnh Liêu Ninh, đã là khu vực nền tảng khoa kỹ thuật hình sự của cả nước, cũng là trường cũ Mễ Nam từng học tập hai năm. Lần này trở về trường, nhiệm vụ chủ yếu là đem mẫu dấu chân của một vụ án khó xử lý giao cho chuyên gia của học viện phân tích kiểm tra. Giáo sư Diêu của khoa kiểm nghiệm dấu vết là giáo sư hướng dẫn của Mễ Nam năm đó, cũng là một trong những chuyên gia nhận ủy thác. Ông nhiệt tình đón tiếp Mễ Nam, cũng giúp cô giải quyết thủ tục ủy thác. Mắt thấy thời gian còn sớm, giáo sư Diêu đưa ra lời mời Mễ Nam ăn cơm trưa, Mễ Nam nhận lời, bất quá kiên trì muốn ăn ở căn tin của trường.

Thức ăn vẫn là mấy thứ đó, mùi vị cũng vẫn như cũ không dám tâng bốc, khó được chính là cảm giác quen thuộc. Cơm đã ăn một nửa, giáo sư Diêu liền nhận được thông báo họp lâm thời, không thể không đi trước. Mễ Nam một mình ngồi trong phòng ăn, một bên đánh giá những học sinh mặc đồng phục học cảnh bên người, một bên từ từ ăn hết thức ăn trong dĩa.

Không biết mấy đứa nhóc này tại sao muốn làm cảnh sát, là vì công việc không lo cơm áo, hay xuất phát từ nhiệt tình đối với nghề nghiệp này? Mễ Nam nhớ rõ khi mình tốt nghiệp đại học cũng không chút nào do dự mà ghi danh vào cục cảnh sát thành phố C, chỉ để có thể gặp lại anh cảnh sát kia.

Cùng anh sinh hoạt dưới cùng một bầu trời, hít thở không khí trong cùng một thành phố. Trở thành người như anh.

Nghĩ tới đây, Mễ Nam khẽ cười cười, có lẽ tên kia cũng không tự mình ý thức được, anh tới cùng đã ảnh hưởng tới bao nhiêu người.

Thời gian đã gần đến giữa trưa, học sinh trong phòng ăn cũng càng ngày càng nhiều. Nhìn những nam nữ sinh viên bưng bữa ăn, tìm kiếm chỗ ngồi bốn phía, Mễ Nam đứng dậy nhường chỗ, sau đó đem chén đĩa đến chỗ thu hồi, ra khỏi phòng ăn.

Về tới bãi đỗ xe, Mễ Nam từ trong cốp phía sau lấy ra một bao đầy quần áo và quà vặt, đi đến ký túc xá sinh viên.

Hình Lộ tham gia thi tốt nghiệp năm nay, cũng đã trúng tuyển học viện cảnh sát hình sự Trung Quốc, trở thành tân sinh năm nhất của khoa điều tra hình sự. Mễ Nam lần này quay về trường cũ, cũng muốn tiện đường thăm tiểu sư muội này. Thế nhưng, tới ký túc xá học sinh rồi, lại chỉ thấy phòng trống không. Bạn cùng phòng của Hình Lộ nói cho Mễ Nam, Hình Lộ đã đến phòng thực nghiệm tâm lý phạm tội.

Phỏng chừng là tìm Biên Bình nhỉ. Không lâu sau khi Phương Mộc chết, Biên Bình từ sở cảnh sát tỉnh điều tới khoa giảng dạy cơ bản học viện hình cảnh Trung Quốc, từ một cán bộ cấp sở biến thành một giáo sư tâm lý học phạm tội bình thường, khiến rất nhiều người có chút khó hiểu. Song, theo lời giải thích của riêng Biên Bình, anh muốn lúc còn sống, làm chút chuyện có ý nghĩa. Có lẽ, anh muốn tìm một Phương Mộc kế tiếp.

Có người, có thể thay thế, có người, là độc nhất vô nhị.

Mễ Nam mang theo gói đồ, chậm rãi hướng đến phòng thực nghiệm tâm lý phạm tội. Vừa mới chuyển qua tòa nhà pháp y, đối diện gặp phải một đoàn học sinh vừa tan học, mặt mỗi người đều lộ vẻ xuống sắc, bước chân vội vã thẳng đến phòng ăn.

Mễ Nam cùng bọn họ lướt qua, nghe được mấy nữ sinh ríu ra ríu rít oán giận:

"Quá biến thái, trình tự thí nghiệm chẳng khác nào khổ hình. . . . . ."

"Cậu nói đến chín ngón kia?"

"Đúng vậy, đối với nữ sinh không chút khách khí."

"Tớ cảm thấy ổng rất tốt mà, ngoại trừ yêu cầu đối với chúng ta có chút nghiêm khắc. . . . . ."

"Cái gì chứ, vừa lên lớp đã không còn bộ dáng tươi cười nữa, tớ cũng không dám nhìn vào mắt ổng, như mũi tên vậy, may mắn có thấu kính chống đỡ, hì hì. . . . . ."

Mễ Nam tâm không yên lắng nghe, đột nhiên tâm niệm chợt động. Cô dừng bước, xoay đầu sang, nhìn mấy học sinh kia biến mất trong rừng cây sơn tra cuối con đường nhỏ. Sau vài giây sửng sốt, hô hấp Mễ Nam bắt đầu dồn dập, nhấc chân chạy về hướng ngược lại.

Cô thở hồng hộc chạy vào tòa nhà trinh sát, quẹo phải, thẳng đến phòng cuối cùng cuối hành lang, cửa cũng không gõ dùng lực đẩy ra. Cửa gỗ dày chắc đập trên tường, phát ra một tiếng ầm thật lớn, ba người bên trong bị dọa giật mình.

Hình Lộ ngồi trên bục thí nghiệm, hai chân dài buông xuống dưới bàn đong đưa qua lại. Biên Bình ngồi đối diện cô, hút thuốc cười ha ha, bên cạnh là Hàn Vệ Minh cũng đang ngậm điếu thuốc. Vẻ mặt hai người đều đầy ý cười nhìn Hình Lộ, tựa hồ đang nghe cô nói chuyện gì buồn cười lắm.

Nhìn thấy Mễ Nam xông tới, một thân đồng phục học cảnh Hình Lộ nhẹ nhàng nhảy xuống, vài bước nhào đến bên cạnh cô, lôi kéo cánh tay cô, kinh hỉ hô: "Chị Mễ Nam, sao chị lại tới đây?"

Biên Bình và Hàn Vệ Minh nhìn thấy Mễ Nam, cũng là vẻ mặt kinh ngạc chen lẫn vui sướng. Không đợi bọn họ mở miệng, Mễ Nam liền đẩy Hình Lộ ra, trực tiếp hỏi: "Anh ấy đâu?"

Nụ cười Biên Bình đông cứng trên mặt, quay đầu nhìn Hàn Vệ Minh. Hàn Vệ Minh cũng nhìn lại anh ta, rồi quay đầu nhìn Mễ Nam, nhún nhún vai.

Biên Bình điều chỉnh nét mặt một chút, điềm nhiên như không nói với Mễ Nam: "Em tới lúc nào? Sao không gọi điện trước, ăn cơm chưa. . . . . ."

"Anh ấy đâu?" Ngực Mễ Nam kịch liệt phập phồng, trên khuôn mặt rịn mồ hôi một mảnh ửng hồng, "Anh ấy ở đâu! ?"

Biên Bình tựa hồ hoàn toàn không hiểu vấn đề của Mễ Nam, vẻ mặt nghi hoặc: "Ai?"

"Phương Mộc!" Mễ Nam tiến lên từng bước, cơ hồ rống lên, "Phương Mộc ở đâu?"

Nghe hai chữ này, Biên Bình trái lại bình tĩnh xuống, anh ta nhìn chằm chằm Mễ Nam vài giây, thấp giọng nói, "Cậu ấy đã chết."

"Không có khả năng!" Mễ Nam điên cuồng lắc đầu, vài sợi tóc dính trên trán mướt mồ hôi. Cô ôm lấy cánh tay Biên Bình, cuống quít lay động: "Anh ấy ở đâu, anh mau nói cho em biết. . . . . ."

Biên Bình theo động tác của cô mà vô lực loạng choạng, như cầu trợ mà nhìn Hàn Vệ Minh. Nhưng Hàn Vệ Minh chỉ cười khổ, đưa tay kéo Mễ Nam.

"Mễ Nam, em bình tĩnh một chút. . . . . ."

"Em không làm được!" Mễ Nam vứt gói đồ xuống, biểu tình trên mặt vừa có cuồng loạn lại có cầu xin, "Trưởng phòng Biên. . . . . .Thầy Hàn, hai người đừng gạt em, nói cho em biết, van cầu các người nói cho em biết, anh ấy ở đâu?"

Biên Bình và Hàn Vệ Minh thoáng nhìn nhau, sắc mặt ngưng trọng nhìn Mễ Nam như điên cuồng. Không nói được một lời.

Nước mắt theo khuôn mặt chậm rãi lăn xuống, cô nghẹn ngào, quay đầu nhìn về phía Hình Lộ.

"Hình Lộ. . . . . .Bé ngoan. . . . . .Em nói cho chị biết," Trong tầm mắt Mễ Nam một mảnh mơ hồ, hầu như nhìn không rõ cô bé chân tay luống cuống trước mắt này, "Phương Mộc ở đâu, em nói cho chị biết. . . . . ."

Hình Lộ sợ đến lui lại hai bước, trong miệng thì thào nói: "Chị Mễ Nam, chú ấy. . . . . ."

Chính tại lúc này, phía sau Mễ Nam, trong hành lang ngoài phòng thực nghiệm tâm lý phạm tội, đột ngột truyền đến một trận tiếng bước chân nhẹ nhàng. Bước chân nọ trầm ổn, hình như mang giày da đế dẻo, không nhanh không chậm, vận tốc bước đều đều, tựa hồ vừa uể oải, vừa tâm sự nặng nề.

Trong nháy mắt bốn phía trở nên an tĩnh vô cùng. Phảng phất như cả thế giới đều biến mất tăm, chỉ còn lại tiếng bước chân càng ngày càng rõ ràng trong hành lang kia.

Mễ Nam bắt đầu run rẩy, ánh mắt của cô theo thứ tự đảo qua Biên Bình, Hàn Vệ Minh và Hình Lộ, cố gắng từ trên mặt bọn họ nhận được đáp án khát vọng đã lâu kia.

Bọn họ cũng không nhìn cô, chỉ đồng loạt đem tầm mắt nhìn về phía sau Mễ Nam.

Mễ Nam không quay đầu lại, cũng không dám quay đầu lại.

Nếu không phải là anh thì làm sao đây? Nếu không phải người quen thói bước đi nhẹ nhàng mà lay động vai trái, chân phải đặt lệch bên trong, chân trái co hơi cao, gót giầy sau bên phải mài mòn nghiêm trọng kia ——

Phải làm sao bây giờ?

Thế nhưng, cánh cửa đã mở.

------- Hoàn ------

Nhận xét

  1. tem tem. chua doc nhung cu tem truoc

    Trả lờiXóa
  2. kết thúc mở thế này, chết người ko cơ chứ, là sống hay là chết, chỉ là 1 ý niệm

    Trả lờiXóa
  3. Cảm ơn bạn đã dịch ^^ Thực sự thích Giang Á ="= Rất chia buồn cho anh là bạn PM của chúng ta vẫn sống...

    Trả lờiXóa
  4. Ta ghet nhat ket thuc kieu nay,con rat nhieu nghi van chua co loi giai.ke chet thay pm la ai?tai sao pm lai thoat dc?tai sao anh ko tro ve lam canh sat ma lai di day hoc chu,ko phai pm da noi suot doi se la canh sat sao?ma cho ta hoi han ve minh la ai vay?pm va mn co den vs nhau ko?ta ghet nhat la ket thuc mo,cai j cung ko ro rang.tuc wa ma.hi vong co tap 6.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Kiểu này là chắc phải có quyển 6 rồi~~~ Còn Ngụy Nguy hẳn là cô gái vô danh vỡ khối u não nằm chết giữa đường đó. Vấn đề PM làm sao kim thiền thoát xác được quả thật rất là khó hiểu và khó chịu >__<

      Xóa
    2. Hàn vệ minh xuất hiện ở Sông Ngầm, đoạn kiểm tra nói dối với Hình chí sâm và PM đó b.

      Xóa
    3. Hàn vệ minh có liên quan gì đến ánh sáng thành phố ?

      Xóa
    4. đọc ánh sáng thành phố ngoại truyện là rõ

      Xóa
  5. Kết thúc vậy thật khó chịu quá, vậy thi thể bị đánh nát mặt đó là ai? Và tại sao lại ngó ngón tay của PM trong dạ dày chứ! Và làm sao PM có thể thoát khỏi GA??? Thiệt nhìu câu hỏi muốn được hỏi Bác Lôi quá Bánh tiêu ới ời! Mong có phần 6 để được ghé thăm bạn Bánh tiêu dài dài nữa chứ!
    Cảm ơn bạn thật là nhiều nghe, bánh tiêu! Chúc bạn luôn trẻ đẹp và dịch được nhìu truyện hay cho Anh chị em mình đọc với nhé!!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. châu chí siêu la người chết,phương mộc dược ngụy nguy cứu

      Xóa
  6. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  7. Han ve minh la chuyen gia phan tich noi doi o phan song ngam hay sao ay

    Trả lờiXóa
  8. Đọc chương này hay quá đi,có cảm giác rất bi tráng.GA làm sao tìm kiếm đc PM khi mà a vẫn còn sống.Kết thúc mở thế này thực sự khó chịu,bao nhiêu cái còn chưa sáng tỏ, MN sẽ phải đợi PM bao lâu nữa đây T.T, nhưng dù sao có thể chắc chắn là sẽ có tập 6.
    Mà không biết sau này a PM có thay hình đổi dạng ko nữa,hi vọng là ko >.<

    Trả lờiXóa
  9. Voi ket thuc the nay thj Chac chan co tap 6(neu nhu Pm chua già)

    Trả lờiXóa
  10. Minh suy doan the nay.Caj doan co tien dap cua ay.Mjnh nghj do la Nguy Nguy.Nguoj hjeu dja hjnh.Cach thuc gay an va suy ngj cua Gjang A chj co Nguy Nguy.Co gaj nay dac bjet co vaj tro quan trong trog truyen.Vjec co ay roj dj ma mot cach k ro rang da la 1 an ý.Vjec lay xac chêt thay the cho Pm chj cô ta moi dám lam.Co the cô ta cuu Pm vj Pm da tha cho cô 1 lan de cho cô suy ngj laj nhung vjec minh lam.Hoac doi voi TônPHO co ta k cho phep ke nào thang dc Pm tru co ta ra.Boj Ton Pho da tung thua Pm.Vjec Cuu Pm xem nhu Ke Hoach quyet hj sjnh cua Pm va ke hoach cua Gjang A cung that baj(vj pm k chet) Va the .Nguoj chjen thang sau cung la cô ta.Do cung dc coj la njem an uj cua cô voj Tôn Pho

    Trả lờiXóa
  11. hic! kết thúc kiểu này tò mò quá! chắc bác lôi sợ PM như sherlock home, chết thì fan cũng đòi cho sống lại đây mà! thôi dù sao! 1 chút hi vọng a ý còn sống để có tập tiếp nữa thì hay quá! cảm ơn bánh tiêu đã dốc sức dịch nha

    Trả lờiXóa
  12. Kết thật đọk kô dứt ra đk

    Trả lờiXóa
  13. chắc là còn quyển thứ 6 đây mà

    Trả lờiXóa
  14. Hồi ấy có comt 1 cái comt nói là kết thúc truyện này là kết mở có nhiều điều rất khó hiểu nhưng chắc nàng thấy nó dạng xì poi nên k đăng làm ta buồn cười mãi,tưởng tượng mặt nàng lúc đó dễ thương a,28 chương dài ngoằng liên tục post thật khâm phục tốc độ dịch,cuối cùng cũng hoàn và ta là người vui mừng nhất a,* dự án dự án dự án.....................* kakakaakak * cười đê tiện*

    Trả lờiXóa
  15. Đúng là Phương Mộc nắm quyền chủ động, cơ mà chủ động thế nào thì ko rõ đc như trong Sông Ngầm :)) Còn nhiều giả thiết, còn nhiều giả thiết quá :))

    Trả lờiXóa
  16. Cả câu chuyện này có 1 nhân vật mà về sau rất ít được nhắc lại là Chu Chí Siêu, qua diễn biến thì có thể suy đoán đây cũng là 1 người đã "bị" Ngụy Ngụy kích động về tâm lý biến thành kẻ sát nhân. Có 1 khả năng xác chết kia là của Chu Chí Siêu do Ngụy Ngụy đánh tráo, nhưng nói chung đoạn đánh tráo vẫn là thần kỳ quá. Cẩn thận như Giang Á mà không phát hiện được khác biệt về 2 thân thể đã lột bỏ quần áo. Chưa kể là làm sao biết trước mặt PM sẽ bị đánh đến mức khó nhận dạng, lại bắt người kia nuốt ngón tay vvv

    Trả lờiXóa
  17. có ai nhớ chương 12, phần 1 đoạn đầu có viết về 1 người đàn ông, ta thấy giống kẻ ăn "súp cay" mà gây án mạng đó...ta k hiểu tgia thêm chi tiết đó vào làm j? ng đàn ông đó giờ ở đâu? tại sao lại ns về ông ta rồi lại kết thúc 1 cách mập mờ k rõ như thế, có liên quan j đến câu chuyện k? ta rất thắc mắc.....(;_____;)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Là Chu Chí Siêu đó ở comment trên đó

      Xóa
    2. vậy ng gặp CCS ngày ông ta về nhà là ai? hai ng bám theo Giang Á là ai? trong khi cảnh sát k hề biết kế hoạch của PM! trc khi bị bắt Pm nhắn tin cho ai? *thắc mắc* *thắc mắc* *thắc mắc* aaaaaaaaaa... ta rất mong chờ tập 6...
      dù vẫn ngứa ngáy vì ki truyện này nhưng cũng cảm ơn BT nhìu nhìu hem

      Xóa
    3. Người gặp CCS ngày hắn trở về là Ngụy Nguy, hai người bám theo Giang Á là cảnh sát, nhưng chưa biết ai đã ra lệnh cho hai người đó rút về.
      Cám ơn bạn đã ủng hộ :3

      Xóa
  18. hic mong chờ tập 6, chắc có tập 6 ak, lúc đó sẽ giải thích cho các bạn mak

    Trả lờiXóa
  19. Cảm giác Phương Mộc giống giáo sư Moriati nhỉ?

    Trả lờiXóa
  20. mong se con tiep quyen 6

    Trả lờiXóa
  21. thỉnh nàng cho ta đem cái này lên facebook a ~ ta sẽ ghi credit rõ ràng (người trong nghề vs nhau =]]]])

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Facebook mỹ nữ Bánh Tiêu là gì cho độc giả còn được biết với chứ nhể, mờ mờ ám ám quá :))

      Xóa
    2. Làm cái chi mô? Định stalk ta hả??? 1 ko quen 2 ko phải ELF ta ko có accept đâu :]]

      Xóa
    3. Trích dẫn
      Page này chính là tiểu quốc của riêng ta! Lời ta nói ra trong này chính là vương đạo! Vì ta rất bá đạo nên ta sẽ ko dung những ai vào đây tranh luận phải trái với ta.
      Warning: I love Super Junior, danmei & BL :3
      Anti SNSD, ko dung EXO, IU =..= Suy nghĩ kỹ trước khi add friend ta nhé XD
      -Bá đạo quá nàng ơi!-

      Xóa
    4. Tự nhận là bá đạo mà :]] Cơ mà đem vô đây dán làm cái gì hả cô gái???? Thấy ko liên quan hok hả?????

      Xóa
    5. Ơ thì ...có người hỏi fb nên ta doạ cho họ sợ mà.

      Xóa
    6. Tiểu tử thúi (╬ ̄皿 ̄)=○#( ̄#)3 ̄)

      Xóa
  22. TT___TT sao có cảm giác kết này quá gượng gạo đi.... làm thế nào Tiểu Mộc thoát đc đó? thi thể bí ẩn kia là ai?? và người 9 ngón có phải Phương Mộc hay ko????????

    Trả lờiXóa
  23. Bánh Tiêu yêu quý, nếu thấy bóng dáng của quyển 6 thì phải ưu tiên hàng đầu nha, bao người quên ăn quên ngủ vì PM, vì chờ đợi BT dịch truyện đấy. Cố lên nha BT, cảm ơn bạn thật nhiều

    Trả lờiXóa
  24. Tiêu muội, giờ huynh biết đoc gì đây ? đã bảo chia làm năm phần post dần lên rồi :((

    Trả lờiXóa
  25. Đọc xong mà như chưa đọc :((

    Trả lờiXóa
  26. MÌnh thắc mắc - đến tột cùng thì chuyện gì đa xảy ra trong những năm tháng LAP mất tích? Thắc mắc là GA v MN hinh như chưa bao giờ gặp nhau mà sao PM nghi là GA sẽ giết MN đuợc- chỗ này thì có vẻ cố tình viết để chứng minh PM yêu MN. Bánh Tiêu àh - mình đã miễn cuỡng đọc Sông Ngầm ở chỗ khác òy - nhưng mà đọc cho hiểu để đọc ASTP- SN là phần đọc xong cảm thấy đau lòng cho thân phận phụ nữ và những cái chết trong SN dã man quá - nhất là Hình Na đó. Truyện của Bánh Tiêu ko thuần Việt đọc cảm thấy chân thật - ko thic thuan Viet - Cảm ơn rất nhiều BT nha nha hihi-

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ha ha, bạn ko đọc câu của Ngụy Nguy hả: Mi làm hắn mất đi người mà hắn yêu thương nhất, thì hắn cũng sẽ làm ngươi như vậy. Không phải dịch cố tình viết để chứng minh yêu MN, mà thực sự cái này chỉ để PM nhận thấy trong lòng thực sự yêu ai.
      Thực ra truyện của bác Lôi mễ hay ở cái là các phần đều liên quan đến nhau, nhưng cũng có cái hay là cái gì cần thì bác ấy nói, không cần thì thôi. Mình nghĩ đoạn thời gian LAP mất tích, chắc là đi bụi thôi mà. Giờ bạn thử nghĩ một đứa con gái mới lớn, ko có cái gì trong tay, lang thang một mình ngoài đời thì bị dòng đời xô đẩy đến mức nào? Nên chỗ này cũng chẳng cần thắc mắc làm chi, còn nếu có tự khắc có tập sau sẽ có.

      Xóa
    2. bac LM van co giai thich la LAP bi cuong hiep tap the roi nhap bang bui doi ma'''''con MN ko gap GA nhung GA luon la nguoi tim hieu nan nhan va nhung moi quan he cua nan nhan nen biet MN la binh thuong htoi

      Xóa
  27. Chú Lôi khả năng đang bế tắc kiểu tác giả Conan muốn kết hoành tá tràng mà kết k nổi @@.

    Trả lờiXóa
  28. truyện của Lôi Mễ thì khỏi bàn ùi. quá hay quá chân thật . Đọc mà thấm từng câu chử ak... thanks BT đã nổ lực thật nhiều đề hoàn thành ASTP nha. uhm moaaaaaaaaaa. ak hinh như Lý Tây Mẫn cũng có truyện Đồng Tiền Máu cũng thuộc thể loại trinh thám kinh dị ak. BT có time thi quất bộ này luôn cho gian hồ thưởng thức nhak. ^^ iu BT nhiuuuuuuuuuuu

    Trả lờiXóa
  29. Tui nang lên FB nha BT iu qí ;;) Ghi rõ dịch giả bánh tiêu và khuyến cáo k nên ăn bất cứ loại bánh j khi đnag đọc truyện =))

    Trả lờiXóa
  30. kết thúc truyện làm ta khó chịu quá, có nhiều điều khúc mắc quá ta ko hiểu, nếu nói pm chết rồi thì cái xác kia phải xác định danh tính chứ đâu thể để vô danh được, nếu đó là xác của chu chỉ siêu thì sao cảnh sát xét nghiệm lại ko biết được vì chu chỉ siêu đã từng bị bắt vì tội giết người rồi mà. hai, rồi cái xác ko phải của pm, vậy làm sao hoán đổi cái xác với pm trong thời gian tíc tắc kia được, rồi ai là người hoán đổi chứ. haiza, lại phải chờ bác lôi mễ viết tập tiếp thôi. cảm ơn bánh tiêu nhiều nhiều, nếu có tập tiếp , tiêu nhớ dịch tiếp nhé.

    Trả lờiXóa
  31. đọc xong phần này có cảm giác tiếc nuối quá, vì sựu thể dẫn tới kết cục bi thảm quá, mình ko chấp nhận được, chỉ hi vọng phương mộc còn sống thôi.

    Trả lờiXóa
  32. Mình có vài tổng kết các ý của các bạn trên comment và ý kiến của mình
    1/ Phương mộc chưa chết tại sao ?
    Vì khúc Giang Á lên phía trên nhà để tìm xem có cảnh sát không thì nhân lúc đó Ngụy Nguy đã đánh tráo Chu Chí Siêu.
    Còn tại sao người như Giang Á lại không nhận ra việc tráo đổi này thì mình nghĩ phần vì Giang Á đang rối loạn mà rối loạn chắc chắn sẽ có sơ hở.

    2/ Người Chu Chí Siêu ( anh chàng hay ăn súp cay ở mấy chương có nhắc tới nhưng sau này không đề cập, lần cuối cũng xuất hiện là gặp 1 cô gái ) ở lần xuất hiện cuối cùng là ai ?
    Là Ngụy Nguy

    3/ Người mà Ngụy Nguy nhắc đến ngoài Giang Á ra, Ngụy Nguy còn có một kẻ khác làm công việc giết người điên loạn này ?
    Là Chu Chí Siêu. Không chắc lắm, nhưng tác giả có lẽ không vô cớ mà để nhân vật này xuất hiện rồi lại biến mất đơn giản như thế.

    4/ Tại sao lại không xác nhận ra cái xác chết kia là Chu Chí Siêu ?
    - Chu Chí Siêu là một tên tâm thần, giết người điên loạn nhưng vì cái cớ tâm thần nên cảnh sát không thể xử lý theo pháp luật được. Nếu mà công bố là hắn thì sẽ phải tốn công điều tra về hắn , như thế là không cần thiết, xem như hắn trả giá cho những điều trước giờ hắn làm.
    - Và mọi người có lẽ cũng biết chắc Phương Mộc sẽ không giết hắn. Cũng có thể vì điều gì đó bao che cũng nên ?

    Trả lờiXóa
  33. kham phuc loi me kinh khung viet truyen that qua logic. hi vong loi me som ra tap moi bt nho dich nha cam on bt lam lam

    Trả lờiXóa
  34. các bạn cho mình hỏi Vĩ Thanh là ai vậy?

    Trả lờiXóa
  35. bt co dich chuan ko vay.phan song ngam co nhac den caj ngan do cua tieu vong nua ma sao phan nay ko co nhj

    Trả lờiXóa
  36. Banh tieu oi, minh thay truyen cua TQ phan ket thuc luon de la Vi Thanh co nghia la gi vay ban? Cam on ban nhieu lam. Nho co ban ma co truyen hay de doc

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vĩ Thanh nghĩa là phần kết, đoạn cuối truyện đó bạn :)

      Xóa
  37. Thế ai là người thế thân PM để Giang Á giết nhỉ :(

    Trả lờiXóa
  38. hx.vừa đọc xong mà thấy hụt 1 nhát rõ đau.biết là PM vẫn sống nhưng đúng là quá nhiều câu hỏi và thắc mắc quá đi thôi.dù sao thì đọc hết mấy quyển mình vẫn thích bộ đề thi đẫm máu nhất ấy :)

    Trả lờiXóa
  39. rot cuc la PM con song hay khong vay,doc ma khoc wa troi luon ah >.<

    Trả lờiXóa
  40. Mình xin nóichút là Giang Á ko nhận ra đó là CHu CHí Siêu vì lúc đó khuôn mặt hắn đã bị bầm dập hết rùi, nên cứ tưởng là Phương Mộc, các bạn đọc kĩ lại nhé, mấy lần tác giả đã nhắc đi nhắc lại rẳng khuôn mặt của Phương Mộc bị đánh đến mức thâm tím bầm dập ko chịu nổi...THì ra chủ ý của Lôi Mễ trong việc hoán đổi xác là như vậy, còn chi tiết GIang Á nhặt đc điện thoại của Phương Mộc lúc lên kiểm tra ko rõ có ý là gì, tại sao tự nhiên nó lại rơi ở ngay lối đi (chi tiết này chắc chắn thêm vào là ko thừa), và nhất là thủ thuật tráo đổi xác. Cái này đúng là phải chờ phần 6 mới biết đc. Nhưng mình xin nêu thêm chút ý kiến của mình ở đây là lúc Phương Mộc quay video gửi cho bạn bè của mình thì có nói rằng xác đó là của mình, trong khi đó đến lúc kết thúc truyện vẫn thấy sống sờ sờ, mình nghĩ ko phải PM cố tình nói dối, mà thật sự lúc đó PM chỉ nghĩ hy sinh bản thân để bắt Giang Á, nhưng PM ko ngờ Nguỵ Nguy lại ra tay cứu mình, thành ra sự việc ko đúng hoàn toàn như lời anh nói. Thực ra thì mình cũng có giả thuyết về việc tráo đổi xác như thế này: Giả sử cái ao chứa dd HCHO của Giang Á đủ lớn, thì có rất có thể Nguỵ Nguy đã giấu cái xác của Chí Siêu dưới ao đó, và đích thân cùng cái xác lặn xuống đó ko biết chừng.(Tất nhiên là có quần áo lặn và bình ô xi). Sau đó khi Giang Á lên kiểm tra, PM lúc này vừa cắn xong ngón tay,Nguỵ Nguy liền nổi lên mặt ao...(Chi tiết PM đưa ngón tay ra bờ... trong truyện???). Sau đó tráo đổi xác 2 người, lôi PM xuống dưới ao (Tất nhiên có chuẩn bị sắn một bộ lăn nữa). Tất nhiên đây chỉ là suy đoán, vì cũng còn nhiêu điểm chưa hợp lý như 2 người lặn dưới ao có bị phát hiện ko, vì trong hầm có đèn nên ko thể nói là tối (Theo mình biết thì dung dịch HCHO nếu với số lượng lớn thì có thể có màu hơi đục, ko nhìn thấy đáy ao), còn giả sử khi giết xong PM rởm, GA đẩy ngay xác xuống dưới ao thì có thể nó sẽ chỉ nổi lên bề mặt, ko chìm đc nên ko sợ lộ...Chém gió vậy thôi, xin chờ phần 6 :)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nếu ai đọc kỹ lời dẫn thì sẽ thấy PM có vóc dáng ngoại hình giống Chu Chí Siêu đấy :) "Hai người một trước một sau, đi chốc chốc lại dừng, người đàn ông ngoại trừ cường tráng hơn so với người thanh niên, nhưng thân hình hai người vẫn có chút tương tự, nhìn qua lại giống một cái bóng đang theo đuôi thực thể của mình."

      Xóa
    2. Hẳn là ... Ngụy Nguy đã đưa Chu Chí Siêu vào để tráo thân xác với PM rồi :( nhưng ko hiểu = cách nào thôi và nói chung là phải chờ quyển 6 ... Bộ ASTP này chỉ thấy thương LAP, cả đời ở cô nhi viện, sau đó thì lang thang đến khi có chút ổn định việc làm, đc PM cầu hôn thì lại chết thảm T.T mình bực mình với Lôi Mễ nhưng thật sự là không thể dừng đọc được. và thực sự thì mình rất thích PM so với Na La và Cổ Tiểu Yên...tạo hình 2 nhân vật nữ hơi nhu nhược và ko quyết đoán = PM...

      Xóa
  41. chac la mat PM da bi bien dang hieu nen dam sv moi ko dam nhin thang va so PM'''chac rang NN da hoan doi CCS voi PM vi NN da song voi GA nhung ko phai tron duoi ho dau vi GA moi do hoa chat va nuoc vao ho ma''''ma con tieng on NN tao ra va tieng buoc chan nhe nhang nua

    Trả lờiXóa
  42. Tựa chương cuối đã nói lên tất cả rồi ^^!
    Em ngỡ anh đã đi rồi!
    Nhưng nếu tiếp tục .. 1 vòng luân hồi mới lại bắt đầu...
    Đó có lẽ là điều phương mộc không bao giờ muốn.

    Trả lờiXóa
  43. Có khi nào bạn xem một bộ phim, nghe kể một câu chuyện hay một tiểu thuyết mà hòa mình vào đấy, coi những sự vật, hiện tượng, những tình tiết kia như đang sống dậy, ở ngay bên cạnh mình!

    Ở tiểu thuyết của Lôi Mễ , chắc hẳn nhiều lần bạn sẽ ngửi thấy mùi máu tanh xộc thẳng lên mũi, mùi xác người phân hủy, nơi mà lằn răn giữa sự sống và cái chết chỉ là 1 lằn mỏng manh. Nhiều lúc có lẽ bạn sẽ chực khóc trước những cái chết đến với nhân vật mình yêu quý, trước những sự hi sinh thầm lặng vì đồng đội mà hòa chung vào 1 khối thép không gỉ, nơi mà cái cõ lẽ bạn thấy là máu chan vào trong nước mắt, vừa mặn vừa tanh.

    Lôi mễ thật độc ác!

    Ông đã xây dựng nên những nhân vật như thế, những con người những trái tim như thế cớ sao lại tước đoạt lấy nó 1 cách phũ phàng như vậy, đồng đội, thầy cô, gia đình thoáng chốc tàn theo 1 làn khói mỏng, đứt quãng. Những sự ra đi mà người đọc phải ngậm ngùi tiếc nuối, những cuộc hợp tan nhanh chóng theo 1 cơn gió mong manh. Để rồi ông lại cho những cơn gió đó xuất hiện, thoáng chốc lại dập tắt nó.

    Lôi Mễ ơi! Nhưng tôi phải nói là tôi vô cùng khâm phục ông, khi đọc nó tôi biết chính ông cũng không hề muốn những cái kết ấy xảy ra phải không? Đó cũng như những người bạn của ông, những nhân vật mà ông tâm đắc, những người như đồng đội ông vậy. Nhưng có lẽ ông muốn cho người đọc biết được 1 sự thật:"Đời không phải là mơ"!! không có kết thúc tốt đẹp, hoàn hảo như phim ảnh, không phải khi người đọc chắc hẳn, à nhân vật này tốt hãy đễ họ sống, có 1 kết thúc tốt đẹp.

    Nhiều lần tôi đã nghĩ trước 1 kết cục như thế, nhưng không... kết thúc của họ đều có chung 1 đặc điểm... là cái chết!



    Những cái chết tàn khốc nhất được ông dựng nên như bức tranh thật sự... 1 vở kịch chém đầu người thật, 1 đôi mắt đứng nhìn thầy mình bị lửa xăng thiêu rụi nhưng bất lực, 1 viên đạn vào đầu kẻ tự cho mình là ánh sáng, giết người để thách thức để hơn thua với .. sư đệ của mình.... 3 con người hòa tan vào khối kim loại hàng nóng đỏ...

    Tiếng gào xiết không phải vì đau đớn khi da thịt đang tan chảy mà cơ hồ như họ nói rằng:" Đi đi , đừng để sự hi sinh của chúng tôi là vô ích, hãy đi tìm ra sự thật"!!

    " Thế ba người anh em đã chết của tôi thì sao?.Ba người bọn họ..... Ngay cả một mảnh xương cốt cũng không còn... "

    là nước mắt.

    Năm 20 tuổi, Câu chuyện bắt đầu với anh cướp đi người con gái mà a chưa kịp nói lời yêu. Chết trước mặt anh! Chết như 1 nghệ thuật được mọi người vỗ tay trong bản án tử của vở kịch, đau xót thay, đó không phải là vở kịch nữa rồi mà là đao thật , đầu thật và mạng cô gái đã không còn"

    Thế nhưng câu chuyện với anh chỉ mới bắt đầu- Độc giả thứ 7

    Người thầy mà anh tôn kính cũng ra đi như vậy đấy, trước mặt phương mộc hòa với tiếng gào thét không thành tiếng.. Hỏa thiêu.... Rồi bạn bè của a, những cái chết trở thành 1 chu kì được báo trước, nhưng họ vẫn ra đi...

    - Đề thi đẫm máu

    Chính tay a đã trả thù cho họ... nhưng chắc gì họ đã mỉm cười..

    Tìm được người anh em chí cốt của đời mình nhưng cái giá mà a phải trả- quá đắt...

    Phương mộc trải qua Sông ngầm và Giáo hóa trường với máu của bạn bè và đồng đội.. a nào muốn.. nhưng họ vẫn ra đi.

    Ánh sáng thành phố kết thúc câu chuyện của Phương Mộc.. những làn gió thoảng khi trước quay trở lại với anh. Có ngọn ở bên anh nhưng có ngọn không còn cơ hội đó.... Liêu Á Phàm chết, tội ác cũ được quay trở lại.... Và anh đã nhận ra cái vòng luân hồi đó... Mệnh của đờ mình

    Người yêu, thầy, đồng đội, anh em, những liên hệ tình cảm gắn bó với phương mộc đều lần lượt ra đi.... vì cái chết!

    Nhưng anh vẫn còn sống!

    Đó không phải là 1 điều đáng mừng mà cơ hồ anh đau khổ vì chính nó!

    Quyết định dùng bản thân làm mồi nhử để câu con cá cuối cùng, 1 bản sao đi chệch quỹ đạo.... Anh hiểu ra rằng, như thế ít ra cũng không còn người nào ngã xuống vì anh nữa. Luân hồi sẽ biến mất!

    Vậy sau ánh sáng thành phố... Bạn hi vọng Phương Mộc có trở về....

    Tôi hi vọng là vậy... a đã mất quá nhiều.. ít ra bây giờ..anh cần 1 hạnh phúc...
    Nhưng... Luân hồi sẽ lại bắt đầu...

    Trả lờiXóa
  44. anh van luon la anh. Vua nge vua doc. Kam gjac thjch.

    Trả lờiXóa
  45. Cảm ơn Bánh Tiêu vì tất cả ! :))
    A.O

    Trả lờiXóa
  46. vô cùng cám ơn bạn Bánh Tiêu nhé!! truyện rất hay!! :3

    Trả lờiXóa
  47. đoạn đầu phần độc giả t7 người kể chuyện k phải là PM sao? Nếu vậy thì anh vẫn làm CS

    Trả lờiXóa
  48. Vừa đọc xong, vừa đọc xong. Đọc cả đêm. Vẫn suy nghĩ về cái chương cuối. Mọi người bình luận xôn xao quá. Mình cũng nghĩ là người mà CCS gặp là NN, người cứu PM là NN, nhưng ko nghĩ đến đc việc cái xác lại là của CCS. CCS đã từng bị bắt vậy nhất định phải có hồ sơ lưu trữ trong đó phải có dấu vân tay hoặc ADN chứ, nhưng sao lại bảo là ko xác định đc người chết là ai? Nói chung là chờ phần tiếp theo, hy vong là có :v. 9 năm trước TP ko làm gì đc PM, Nhưng GA đã khiến PM mất một ngón tay rồi. Chậc, cuối cùng lại là kết thúc mở, chưa khẳng định đc gì cả, dù sao thì, PM vẫn hơn GA. Cảm ơn bạn đã dịch :)

    Trả lờiXóa
  49. dạo này ko thấy TT gì về quyển thứ 6 nhỉ, với nhiều chỗ chưa được giải thích thế này thì kiểu gì cũng có phần tiếp mà thấy tác giả im quá

    Trả lờiXóa
  50. Với tâm lý của Nguy Ngụy, không lý nào cô ta cứu Phương Mộc.
    Theo mình thì Dương Mẫn lấy 1 cái xác ở bệnh viện để thế thân cho Phương Mộc.
    Với giả thiết trên, Phương Mộc được Dương Mẫn che giấu trong bệnh viện. Sau đó, Dương mẫn đặt vỡ cửa kính tiệm cafe. Có thể, Dương Mẫn phối hợp cùng Biên Bình cho rút 2 cảnh sát kia.

    Trả lờiXóa
  51. Ah quên, mãi suy ngẫm mà quên chưa làm một việc.

    Cám ơn Bánh Tiêu đã dịch truyện cho mọi người cùng đọc!
    Rất muốn được ăn bánh tiêu.... ặc, lại mải suy nghĩ nữa rồi :v .... rất muốn được đọc tiếp những tác phẩm trinh thám khác do bạn dịch :3

    Trả lờiXóa
  52. phạm vi ngày càng mở rộng. tập 5 là sự vô tình của cộng đồng thành phố. hi vọng nếu có tập 6 thì phạm vi lớn hơn nữa :D

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn