Chuyển đến nội dung chính

Hóa Vụ - Chương 4.10


Đường ray ký ức 10

Quý Giai áy náy.

Vài năm này y vẫn sống trong hối hận. . . . . .Nếu giữa trưa ngày đó y không quay về thành phố, không tới tìm Lâm Tiểu Lạc và Hồ Quang Vinh bọn họ cùng đi ăn cơm. . . . .Nếu không phải y không điên rồ nhắc tới Liễu Hạ Khê lần nữa, Lâm Tiểu Lạc và Hồ Quang Vinh cũng sẽ không dồn sức uống rượu đế, uống đến say ngất.

Thân thủ của Lâm Tiểu Lạc rất tốt, nếu không phải vì say rượu, cậu ta nhất định có thể tránh được chỗ hiểm. . . . . .

Bọn họ khi đó đang thực tập, còn chưa chính thức tốt nghiệp.

Liễu Hạ Khê quá lười, kết quả Quý Giai một mình quay về trường nộp báo cáo.

Quý Giai luôn nghèo túng, trong bốn người Liễu Hạ Khê và Lâm Tiểu Lạc là kẻ lắm tiền. Mà Lâm Tiểu Lạc còn hào phóng hơn cả Liễu Hạ Khê. Kỳ thật Quý Giai sáng sớm đã dự định bảo Lâm Tiểu Lạc mời cơm trưa, trước khi đến y gọi điện thoại cho Lâm Tiểu Lạc, Lâm Tiểu Lạc đương nhiên một hơi đáp ứng ngay.

Quý Giai đối với biến đổi tình cảm giữa bọn họ rất không chấp thuận. Niên đại này cũng không quy định ai phải với ai cả đời, chính y cũng từng bị người ta vứt bỏ N lần rồi.

Từ khi y biết được bạn mình là long dương chi hảo thì chưa từng cảm thấy giữa bọn họ có thể dài lâu. Đó là gì chứ? Đó chính là vứt bỏ truyền thống dân tộc Trung Hoa mấy ngàn năm qua. Y đã từng tận tình khuyên bảo, chẳng qua hai vị đương sự đều là chúa cố chấp, bạn bên này nói đến môi khô lưỡi cứng bọn họ căn bản không lọt vào tai.

Không phải hiện đại không phải bảo thủ, hai người này tách ra xem ai mà không phải nam tử hán đỉnh thiên lập địa? Lại cứ khăng khăng muốn cưỡng ép đi ngược với quy luật tự nhiên, y cũng không phải muốn cứu với ai lạc lối, thân là bạn cũng phải biết chỉ ra chỗ sai. Nếu không, chỉ có thể xem như bạn bè cùng đi nhau ăn uống.

Liễu Hạ Khê càng tỏ ra lạnh nhạt. Vốn tưởng rằng đây là cơ hội tốt để cậu ấy trở về với chính đồ, nhưng lại phát hiện cậu ấy hiện tại giống như khối băng cứng, ngay cả nói chuyện cũng làm cho người ta lạnh đến tận tim.

Quý Giai bực tức. Lâm Tiểu Lạc cậu bò tường còn chưa tính, để làm chi mà còn muốn kéo Hồ Quang Vinh xuống nước? Đó vốn là cọng lúa non đang cắm rễ dưới lá cờ đỏ chủ nghĩa xã hội a.

(Tiêu: Bò tường nghĩa là ngoại tình đó ^^~)

Trước đây, y thật sự không nhìn ra hai người kia có tư tình. Không thể không cảm khái bản thân thật sự sơ suất, song nghĩ đến đương sự Liễu Hạ Khê còn không phát giác thì tâm lý cũng cân bằng hơn rồi.

Lâm Tiểu Lạc bọn họ sau khi tách ra mọi người vẫn chưa từng gặp mặt nữa.

Quý Giai đầy mong chờ buổi tiệc lớn giữa trưa. Đương nhiên còn phải quở trách Lâm Tiểu Lạc một phen: "Thỏ không ăn cỏ gần hang" chân lý phổ biến này thế mà bị cậu ta chà đạp. Y cũng không muốn đồng thời mất đi ba người bạn tốt nhất.

Bọn họ tách ra còn chưa đến hai tháng, Hồ Quang Vinh luôn cường tráng dường như đã gầy hơn, ngược lại có vẻ có tinh thần hơn. (Kỳ thật là quần áo trang phục có chút khác so với trước kia. Nam trang màu sắc, kiểu dáng cao cấp, đem vẻ nhà quê cởi ra biến thành thanh niên thành thị hiện đại) Lâm Tiểu Lạc vẫn như cũ, mặt mày phấn khởi. Nhìn hai người bọn họ như thế, Quý Giai có chút khó chịu. Y cũng là miếng băng mỏng giống Liễu Hạ Khê. . . . . .Hai người này thật sự sung sướng quá rồi.

Quý Giai sau này cũng từng cẩn thận tự kiểm điểm, lúc ấy không ngừng dẫn ra Liễu Hạ Khê có phải trong tiềm thức mình cũng khắc nghiệt không muốn thấy người khác vui vẻ hay không?

Thức ăn trên bàn sau khi mang lên, mấy lời hỏi han chán ngắt rất nhanh chấm dứt. Nhắc tới Liễu Hạ Khê trước chính là Hồ Quang Vinh: "Hạ Khê cậu ấy khỏe chứ?" Khi đó cậu ta đang khui bia.

Lời này Quý Giai còn chưa kịp đáp, Lâm Tiểu Lạc đã đoạt lấy bia nói: "Uống thứ này chán lắm, uống phí."

"Hạ Khê nó thật không tốt. Rất ít khi ra ngoài. Nhìn ai cũng không thuận mắt."

Quý Giai nói liên tục không ngớt. Còn thích thêm mắm dặm muối. . . . . . Nhìn Lâm Tiểu Lạc từng ngụm từng ngụm uống rượu ngũ lương (loại rượu trắng nổi tiếng ở Tứ xuyên làm bằng năm loại lương thực) ngược lại tâm tình có phần thống khoái. Quý Giai tửu lượng không tốt, y buổi chiều còn phải quay về sơn thôn nọ. Y uống chính là bia, Lâm Tiểu Lạc uống cùng Hồ Quang Vinh, tửu lượng của Hồ Quang Vinh không tồi, là uống rượu nếp mà lớn lên.

Đang ăn uống vui vẻ, máy bp trên người Lâm Tiểu Lạc và Hồ Quang Vinh vang lên. Nhìn bọn họ đi nghe điện thoại Quý Giai đoán "Nhất định là chuyện công sự rồi."

Quý Giai hâm mộ. Y nán lại ở sơn thôn thực tập kỳ thật chính là quan chức vì nhân dân phục vụ, luôn là chút việc nhỏ lông gà vỏ tỏi, rất chán.

"Tiểu khu Khánh Viên xảy ra vụ án bắt cóc. Chúng tớ phải đi." Lâm Tiểu Lạc đem tiền cơm đặt trên bàn, hai người vội vàng rời đi. Quý Giai đỏ mắt a, "Vụ án bắt cóc?" Đây chính là đại án! Hai người bọn họ đã là hình cảnh chính thức rồi, còn được phép mang súng.

Tay Kỷ Sĩ Lâm cầm dao găm quân dụng rất ổn, đặt trên động mạch cổ của đứa bé, vô luận đứa bé khóc ầm ĩ thế nào cũng không thương tổn được da.

Gã cũng không muốn thương tổn con tin. Gã chỉ cần tiền, một số tiền lớn.

Tiểu Tề thân nhiễm AIDS cần tiêu rất nhiều tiền, gã vẫn muốn chữa khỏi cho hắn, quản chi không thể khỏi hẳn, chỉ cần còn sống nói không chừng ngày nào đó sẽ có thuốc chữa khỏi. Tiểu Tề là cháu ngoại của gã, con trai duy nhất của chị gái Kỷ Sĩ Lâm. Là đứa con trai thông minh thi đậu đại học, có tiền đồ huy hoàng thế đấy.

Thình lình có một ngày, chị gái khóc lóc kể với gã: "Tiểu Tề bị đuổi khỏi trường đại học.

Nếu con đường học văn hóa đã tận, Kỷ Sĩ Lâm không còn cách nào khác đành lo cho Tiểu Tề vào quân đội. Lại không nỡ để hắn chịu huấn luyện tân binh khổ sở. Nghĩ hết cách đưa hắn vào ban cần vụ, làm cấp trên thích có thể dễ dàng tiến vào con đường quan chức.

Bản thân Kỷ Sĩ Lâm là người thông minh, lo lắng sự tình thích hướng về đường tắt để đi. Tiểu Tề sau khi vào quân đội, gã hiểu được lý do Tiểu Tề bị trường học đuổi: Hắn là đồng tính luyến ái, bị bắt gặp.

"Cậu, con đã nhiễm bệnh. Là bệnh nan y." Có một ngày, Tiểu Tề gã một mực cưng chiều nói với gã như vậy.

Thật sự là sấm sét giữa trời quang mà. Nhân sinh tương lai của Kỷ Sĩ Lâm lập kế hoạch trước đây đều bắt đầu chuyển đến trên tiền tài.

"Con câu dẫn tham mưu trưởng đi, ông ta là đồng tính luyến ái. Chờ ông ta nhiễm bệnh quốc gia nhất định sẽ tìm thuốc chữa bệnh cho ông ta." Kỷ Sĩ Lâm tra xét vô số tư liệu, phát giác hết thảy những thứ đó không phải thứ mình và chị gái có thể gánh vác nổi. Gã đưa mắt chiếu trên cấp trên của mình.

Nhưng tham mưu trưởng đã chết.

Chỉ còn cách liều mạng.

Song, ngay cả gã cũng đã lật thuyền.

Đến Bắc Kinh, có thuốc khống chế bệnh tình, chỉ là quá đắt tiền. Bị đuổi khỏi quân tịch gã bị chèn ép tìm không được công việc tốt. Tiền thì phải có, cuối cùng gã tìm được một công việc bảo vệ tiểu khu.

Không ít người có tiền sống trong tiểu khu này.

Đã quá túng thiếu, gã rắp tăm. Con trai của ông chủ công ty nào đó học tiểu học năm thứ nhất, giữa trưa trong nhà chỉ có bảo mẫu và đứa bé ở nhà. Gã là bảo vệ tiểu khu, mỗi ngày đều gặp mặt, bảo mẫu không đề phòng gã, mở cửa.

Gã đánh bảo mẫu ngất xỉu bắt cóc đứa nhỏ, gọi điện thoại cho cha đứa nhỏ "Đưa năm vạn đây tôi sẽ tha cho con trai ông! Nếu báo cảnh sát thì con trai ông chết chắc rồi."

Thế nhưng, cha của đứa trẻ cư nhiên báo cảnh sát. Gã còn chưa kịp ra khỏi cổng tiểu khu.

Tay không run rẩy, nhưng tâm đã không chịu nổi. Không phải thật sự muốn giết chết đứa trẻ này.

Cảnh sát và bảo vệ trong tiểu khu hình thành vòng vây, chỗ nào yếu nhất?

Kỷ Sĩ Lâm cảnh giác đánh giá chung quanh, gã vẫn chưa thể chết, gã đã đáp ứng chị nhất định phải nghĩ cách chữa khỏi bệnh cho Tiểu Tề. Gã phải phá vòng vây, gã từng là quân nhân. . . . . .

Gã đánh hơi được mùi rượu.

Hướng tây bắc có hai cảnh sát mới vào nghề trẻ tuổi hai tay cầm súng, tay nọ còn đang run rẩy. Kỷ Sĩ Lâm đánh con tin ngất xỉu kẹp dưới nách làm lá chắn. Cảnh sát trong tiểu khu không dám tùy tiện nổ súng.

Kỷ Sĩ Lâm quyết định đột phá cửa hướng tây bắc, trói ngược con tin trên lưng, như vậy sẽ không sợ cảnh sát nổ súng sau lưng gã. Thẳng hướng đi qua, hai cảnh sát mới kinh nghiệm chưa đủ, bất giác tránh sang bên cạnh. . . . . .Thuận tay đoạt súng trong tay cậu ta, chốt an toàn của súng còn chưa mở, thật không biết có từng trải qua huấn luyện đấu súng hay chưa nữa.

Gã cười lạnh một tiếng, mặt sau một bụi cây vạn niên thanh đột ngột nhảy ra một bóng người, thân thủ còn nhanh cực kỳ, chỉ là mùi rượu đầy người đã sớm truyền tới. Kỷ Sĩ Lâm đã có dao găm phòng bị hướng đối phương quét tới, cùng gã so sánh, đối phương thân thủ có kém chút. Nhưng không ngờ cảnh sát mới bên cạnh đột nhiên dũng cảm chạy xéo sang.

Kỷ Sĩ Lâm phản xạ có điều kiện giơ súng lên.

Súng vang, máu tươi.

Người chết không ngờ là cảnh sát xông tới từ sau bụi vạn niên thanh, hắn đang nằm trên người cảnh sát mới. Máu là từ trên đầu chảy xuống.

Giết cảnh sát sao?! Kỷ Sĩ Lâm chỉ đành toàn lực chạy trốn.

Quý Giai chợt im lặng.

"Gã đã chạy mất sao?" Trâu Thanh Hà vội vàng hỏi tiếp đoạn sau.

Quý Giai đùa bỡn dao gọt trái cây tước vỏ lê. Đột nhiên vững vàng phóng xuyên qua bên trái đầu Trâu Thanh Hà, dao ghim trên tường.

"Lúc ấy, nếu không phải anh chậm rì rì ăn xong thức ăn còn lại để đến sớm một chút thì tốt rồi." Quý Giai buồn bã thở dài một hơi.

Quý Giai mang theo tâm tình xem náo nhiệt đến tiểu khu Khánh Viên xem bạn thân phá án.

Quý Giai đụng phải Kỷ Sĩ Lâm, y khi đó còn đang xỉa răng. Vừa nhìn đối diện cõng trẻ con, phía sau một đám cảnh sát. . . . . . Loại hoàn cảnh này. . . . . .Lập tức hiểu ra người đang chạy tới chính là kẻ bắt cóc.

Kỷ Sĩ Lâm xem thường Quý Giai. Tưởng rằng y là một người qua đường nào đó. Quý Giai mặc thường phục, thân hình lại không xuất sắc. Hành động trước chính là Kỷ Sĩ Lâm, gã hướng bên này cướp đường mà đến, súng và dao găm trên tay cũng không phải dùng để hù dọa người đi đường.

Động tác của Quý Giai luôn nhanh nhẹn. Ra chân ra quyền ra chưởng. . . . . .Liên tục nhanh như chớp.

Kỷ Sĩ Lâm có nổ súng, nhưng không trúng mục tiêu. Chờ đạn trong súng đã bắn hết gã vứt súng, dùng dao găm công kích Quý Giai, thế nhưng trên lưng gã có người. . . . . . .Con tin tỉnh dậy, không hợp tác mà lộn xộn. Phía sau các cảnh sát cũng đã tới.

Quý Giai lập công, y lại không hề vui sướng. . . . . .Bạn tốt của y đã vì chuyện này mà chết.

Người nhà Lâm Tiểu Lạc biết chuyện trước đó y cùng với Lâm Tiểu Lạc, Hồ Quang Vinh uống rượu, đem oán hận trút hết lên người y. Dùng quan hệ làm cho không đơn vị nào đồng ý nhận Quý Giai, y chỉ đành quay về nguyên quán. Sau này mới có Liễu Hạ Khê đem công tác của mình đổi cho, Liễu Hạ Khê đi tới nơi này.

"Cái chết của Lâm Tiểu Lạc, Hạ Khê rất để tâm. Cậu ấy hình như quen phạm nhân." Đang nói đột nhiên trước mắt Quý Giai tối sầm, hai chân như nhũn ra, bụng quặn đau một trận, té trên mặt đất.

"Anh Quý!" Trâu Thanh Hà sờ trán y, thật nhiều mồ hôi! Lạnh như băng.

Dùng sức ấn huyệt nhân trung của y, việc này cậu có kinh nghiệm, trước kia phơi nắng dưới ánh mắt trời gay gắt cũng có khi như vậy. Ấn huyệt nhân trung là cấp cứu bệnh cảm nắng.

Quý Giai tỉnh dậy, mồ hôi lạnh còn đang cuồn cuộn chảy. "Có thể do ăn quá nhiều đào." Y cười khổ.

"Bị cảm nắng rồi. Để tôi cạo gió cho anh." Thời khắc mấu chốt Trâu Thanh Hà là đứa trẻ tỉnh táo.

Lúc Quý Giai tiêu chảy, cậu đun nước đường mật và gừng. Đây là phương pháp dân gian trị lạnh bụng.

Người được cạo gió rất thống khổ. Miếng thẻ sứ còn thêm rượu gia vị vô cùng nồng hành hạ sống lưng. . . . . .Thế này ngược lại khiến Quý Giai đối với Trâu Thanh Hà gia tăng hảo cảm. "Lực tay không ít." y hữu khí vô lực, mạch máu trên cổ có vết tím đen.

Liễu Hạ Khê vừa vào cửa, liền nhìn thấy bộ dáng sống không bằng chết này của Quý Giai. "Diễn trò gì đây."

"Anh Quý bị cảm nắng rồi." Tội nghiệp. Trâu Thanh Hà rất thông cảm cho y.

"Vé tà 8h." Quý Giai nằm trên sofa, ngoại trừ đau nhức, cũng không còn chỗ nào khó chịu nữa. "Tớ đã nói cho Tiểu Hà chuyện cái chết của Lâm Tiểu Lạc."

Liễu Hạ Khê ngẩn ra, quay đầu nhìn Trâu Thanh Hà.

Ánh mắt Trâu Thanh Hà thẳng tắp nhìn lại anh: "Kỷ Sĩ Lâm chính là vị Kỷ Sĩ Lâm kia?"

"Quan hệ bí hiểm gì đây." Quý Giai chen ngang.

"Đúng vậy. Anh chạy trốn khỏi Bắc Kinh, khi anh biết giết chết Tiểu Lạc chính là Kỷ Sĩ Lâm. Anh đã nghĩ, là sự xuất hiện của anh thúc đẩy Kỷ Sĩ Lâm bị loại khỏi quân tịch. Cái chết của Tiểu Lạc dường như gián tiếp bị oán hận của anh nguyền rủa chết vậy. Đúng, anh khi ấy hận bọn họ. Chỉ dùng cách oán hận cái tên kia trong suy nghĩ." Trong mắt Liễu Hạ Khê có sự xót xa và đau lòng Trâu Thanh Hà chưa bao giờ nhìn thấy, đó là màu sắc vẩn đục giấu trong âm u.

Năm đó anh toàn tâm toàn ý mà yêu thiếu niên đường hoàng nọ! Đau lòng do phản bội mang đến luôn mơ hồ ẩn đau.

"Anh có từng nói ra miệng lời nguyền rủa sao?" Trâu Thanh Hà đi tới trước mặt anh, đưa sang tách trà nóng. Quý Giai bị cảm nắng Thanh Hà đã tự kiểm điểm mình, cho rằng do trời nóng ăn đồ nguội mà tạo thành.

"Thế thì không có chuyện gì mà anh chưa làm rồi." Thần kinh căng chặt chợt thả lỏng. Anh tiếp nhận trà, một ngụm uống hết.

"Đúng rồi đó. Một tiếng cũng chưa nói ra. Cho dù có quỷ thần cũng không biết. Huống chi chúng ta là người theo chủ nghĩa duy vật. Ngẫu nhiên tồn tại trong tất nhiên, tất nhiên lại chứa đựng trong đó thành phần của ngẫu nhiên." Trâu Thanh Hà lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Vô luận là ký ức nhuốm vết máu của anh Liễu hay Quý Giai đều tự chứa phần đau xót không thể quên. Thương tâm nhất chỉ sợ chính là vị Hồ Quang Vinh kia mà thôi.

Nhận xét

  1. hahaha aaa nàng a nàng đang onl đấy hử >.< ta být mà,vừa cmt cái thấy app ngay oy,* mắt mơ màng* *có lẽ đang post vòng 7 người chăng*( nghĩ đi nghĩ lại cứ thấy mình tham có tiêu chuẩn ghê =)))...hơ hơ chò mãi dc 10 chương bây h sẽ đọc liền 1 mạch 1 vụ lun >.<,yêu cái hun cái chút choét chụt chịt chịt XD~ lõm má chưa khửa khửa ...,bên này yên ắng quá mặc dù ta hủ nữ muon đời nhưng sẽ sang bên kia ( bên cái truyện mọi người sôi nổi trao đổi ầm ĩ mà ai cũng biết là truyện gì ấy hóng hớt rình lấy tem cho khối nàng tức coi >,<,rình a rình ~.~

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,