Chuyển đến nội dung chính

Hóa Vụ - Chương 5.1


Đội trộm cướp trên xe lửa 01

Một người nói muốn 'Mua vé ngồi', một người nói muốn 'Mua vé giường nằm'. Trâu Thanh Hà nhìn hai thanh niên lớn già đầu trước mắt không thèm để ý đến ai mà tranh luận, ai cũng không chịu nhường bước.

Giá cả chênh lệch rất lớn. Cùng thời gian cùng đích đến mà, Trâu Thanh Hà tán thành đề nghị mua vé ngồi.

Hai người kia càng lúc càng lớn tiếng, đây chính là phòng bán vé nơi công cộng, vô luận vị nào cũng đều là người cố chấp. Có không ít người đang vây xem, ước chừng trông mong bọn họ có thể đánh nhau, Trâu Thanh Hà cảm thấy có chút mất mặt.

Trâu Thanh Hà bởi vì một đêm ngủ không được ngon giấc mà rất không có tinh thần, tạm thời vẫn duy trì trầm mặc.

Có chút đói có chút mệt. Trâu Thanh Hà tiến lên hai bước nói: "Vé ngồi, mua vé ngồi." Khẩu khí kiên quyết.

Hai chọi một thông qua: Mua vé ngồi.

Quý Giai đắc ý dào dạt, ngủ một giấc ngon lành trạng thái của y đã đạt tới đỉnh cao. Vé ngồi chẳng những có thể tiết kiệm tiền, hơn nữa có cơ hội săn người đẹp. Nguyên nhân Liễu Hạ Khê tranh luận mua vé giường nằm rất đơn giản, chỉ vì mưu cầu thoải mái. Ra ngoài sẽ không muốn tự làm mình thiệt thòi, đây là châm ngôn trước sau như một của anh. Anh nhìn ra được vành mắt Trâu Thanh Hà thâm đen vì ngủ không tốt, lữ trình dài dằng dặc vẫn là giường nằm ngủ thoải mái hơn. Liễu Hạ Khê lạnh lùng từ trong xương cốt, đem mình và người xa lạ tạo khoảng cách rất lớn. Ngoại trừ những người cần phải tiếp xúc, khi nghỉ ngơi đụng mặt với nhiều người làm cho anh phiền chán.

Nhưng mà, nếu Trâu Thanh Hà đã mở miệng anh sẽ không làm mất mặt cậu, chỉ đành bỏ qua kiên trì của bản thân. Nghĩ lại nghĩ: Sau này có thể vì Trâu Thanh Hà tiếp tục nhượng bộ nữa không?

Anh có thể hiểu được Trâu Thanh Hà lấy từ 'Kinh tế' này làm tiền đề. "Quên đi, chuyện tiêu tiền cứ nghe theo Thanh Hà." Anh nghĩ như vậy.

Thắng được anh, Quý Giai đắc ý dào dạt, xem Trâu Thanh Hà trở thành hai anh em tốt. Sắc mặt đó có khắc rõ ràng tiểu nhân đắc chí.

Không cùng y chấp nhặt, Liễu Hạ Khê bĩu môi.

Đây là tỉnh thành Trường Sa, Trâu Thanh Hà từng ngồi xe đò của cha lái tới vài lần, mỗi hành trình đều rất vội vàng, luôn đến vào buổi tối trời còn chưa sáng đã rời đi. Phạm vi quen thuộc chỉ là một đoạn ngắn ở trạm xe vận chuyển hành khách.

Mua xong vé xe lửa cách thời gian xe chạy còn dư lại khoảng 4 tiếng. Quý Giai và Liễu Hạ Khê mắt nhìn chằm chằm Trâu Thanh Hà trông cậy vào thân phận hướng dẫn du lịch của cậu dắt bọn họ vui vẻ vượt qua mấy giờ còn lại. Trâu Thanh Hà đành phải vuốt ót cười ngây ngô.

Còn sớm, mặt trời có thiện ý rụt rè thong thả mọc lên, nhiệt độ còn có thể làm cho người ta tạm chấp nhận.

Đem hành lý gửi ở phòng để đồ của trạm xe lửa.

Không trông cậy được vào hướng dẫn viên du lịch Trâu Thanh Hà, Quý Giai một mình hành động. Kẹp giữa đôi tình lữ bọn họ, bóng đèn như y thức thời mà trốn đi.

Trong lòng Liễu Hạ Khê đã lập kế hoạch những chuyện cần làm, dự định sau khi ăn xong bữa sáng sẽ mua cho Thanh Hà hai ba bộ trang phục mùa hè hợp thời trang. Quay đầu lại nhìn Trâu Thanh Hà, lại phát hiện cậu đang ngẩn người. Gõ đầu cậu hỏi: "Nghĩ cái gì đó?"

"Thật đông người." Trâu Thanh Hà thuận miệng đáp.

"Nói gì thế." Nơi dòng người đông đúc trong thành thị bình thường đều là trạm xe lửa và bến xe. Hiển nhiên Trâu Thanh Hà đang miên man suy nghĩ vài thứ gì đó, trong lòng Liễu Hạ Khê có chút bất an, có phải Trâu Thanh Hà hối hận vì cùng anh xác định quan hệ rồi không?

Trâu Thanh Hà cũng không nghĩ mấy vấn đề có tính xây dựng hoặc triết lý. Cậu chỉ là có chút mệt mỏi (Đêm qua ngủ không ngon đầu có chút căng đau.) có chút nghi hoặc (Anh Liễu muốn dẫn cậu đi đâu?). . . . . .Có chút cảm khái quan hệ tin cậy của người đi đường và kẻ đồng hành: "Quý Giai để vé xe ví tiền ở chỗ em. Sao mà trong nháy mắt đã không thấy bóng người nữa rồi? Anh Liễu, chúng ta có nên chờ anh ấy không?"

Liễu Hạ Khê bất giác thở dài một hơi, không cho là đúng nói với Trâu Thanh Hà: "Tên Quý Giai kia, không có tiền cũng có thể đi khắp thiên hạ. Cậu ta trước kia từng làm đội du kích đường sắt."

"Ý?" Từ này làm Trâu Thanh Hà nghi hoặc nha. Là đội du kích đường sắt có trước giải phóng kia sao? Không đúng! Thời đại bây giờ làm gì còn loại này chứ.

"Haha. Chính là cái loại hành vi nhảy xe lửa đi chui đó. Cậu ta đã từng làm 'kẻ móc túi', chuyên môn ở trên xe lửa cướp ví tiền của lữ khách. Sư phụ dạy cậu ta mở khóa chính là làm nghề móc túi."

"Anh Quý ấy à?" Không ngờ nha, anh ấy hiện tại thế mà thành dân cảnh.

"Cậu ta lớn hơn hai tuổi so với bọn anh, cấp hai chưa tốt nghiệp đã bỏ nhà ra ngoài, có thời gian ba năm một mực lăn lộn trên xe lửa. Cậu ta có thể thay đổi từ tà về chánh nghe nói rất có tính hí kịch. Tiểu đạo tặc y đã yêu một mỹ nữ, mỹ nữ kia sùng bái cảnh sát. Vì vậy, y thành thật trở về nhà, một lần nữa bắt đầu đến trường, chờ lúc thi được vào trường cảnh sát vị mỹ nữ kia tâm hồn thiếu nữ đã đổi thay."

Trâu Thanh Hà nở nụ cười. Quý Giai cũng là người có chuyện xưa đấy thôi.

Trái lại mình ngoại trừ gặm sách không có kinh nghiệm nào đáng kể, nhân sinh trôi qua quá đơn điệu, ngay cả thời kỳ phản nghịch của tuổi thanh xuân cũng không có.

Một chén cháo trắng, hai cái bánh quẩy.

"Anh Liễu, anh nói xem nếu anh Quý ở trên xe lửa gặp được đồng bọn phạm án trước kia có thể bắt giữ đối phương hay không?"

Lấy khăn tay cẩn thận lau đi vết dầu dính ở khóe miệng Trâu Thanh Hà. Liễu Hạ Khê lắc đầu, loại sự tình này hỏi anh cũng trả lời không ra được đáp án chuẩn xác. Cá tính Quý Giai khá xúc động, làm việc không có quy luật đáng kể. Liễu Hạ Khê ăn uống gì cũng lịch sự, vừa nhìn là biết gia giáo rất tốt, không giống Trâu Thanh Hà ăn cái gì cũng dính trên khóe miệng.

"Quý Giai tên này, tinh thần trọng nghĩa cũng có. Nhưng đối với giới hạn trắng đen từ trước đến nay luôn lơ đễnh, cậu ta làm việc phần lớn lấy sự yêu thích của mình làm chủ. Chuyện những ngày cậu ta lăn lộn trên xe lửa là người nhà Lâm Tiểu Lạc điều tra ra, chứ chính cậu ta cũng chưa từng kể."

Lưng mang quá khứ như vậy, Quý Giai sẽ có cảm giác âm u không?

Kính râm màu trà, mũ che nắng màu trắng, đổi đôi giày sandal màu đen nữa, lập tức sẽ biến đổi tạo hình bé trai nông thôn. Trâu Thanh Hà vóc người đẹp, bình thường cũng là người biết ngẩng đầu ưỡn ngực. Ăn mặc thoáng có thưởng thức chút sẽ tôn lên khí chất cá nhân.

"Thiếu niên đẹp trai khí vũ hiên ngang!" Quả nhiên người đẹp nhờ lụa mà.

Nhìn gương, Trâu Thanh Hà bĩu môi với Liễu Hạ Khê phía sau kính làm một nụ cười bĩ bĩ. Cố ý đem mũ che nắng đội nghiêng, trong gương đã không còn là bé trai rụt rè nhà bên nữa.

Liễu Hạ Khê một chưởng vỗ vào ót cậu một bên ôm vai cậu: "Đừng thay lại quần áo nữa." Cũng chỉ là sơ mi chữ T màu trắng và quần đùi thể thao màu đen.

"Trên xe lửa có bụi bặm, màu trắng dễ bẩn." Trâu Thanh Hà mới không nỡ ở trên xe lửa mặc quần áo mới đâu.

Nhiệm vụ mua sắm hoàn thành, Liễu Hạ Khê tìm một phòng trà thông thoáng lại an tĩnh. Liễu Hạ Khê nhìn đồng hồ còn hai tiếng, rót trà đưa cho Thanh Hà trước, đột nhiên hỏi: "Thanh Hà, có từng nghiêm túc suy nghĩ về tương lai chưa?"

Trâu Thanh Hà ngẩn ra. Chuyện này thật chưa nghĩ sâu xa, dùng hết toàn bộ tâm lực thi tốt nghiệp, chuyện sau này thi lên đại học rồi hiển nhiên là chờ bố trí công tác. Cậu chỉ hy vọng có thể thi lên đại học là được, tiền đồ cũng ngay trong trường đại học.

"Sau khi đến Bắc Kinh tìm công việc nào đó làm thêm lúc nghỉ hè. Tới tới lui lui cũng khổ cực, trúng tuyển viết thư thông báo nhờ chị gái em ký vào là được."

Trâu Thanh Hà biết như vậy là biện pháp chính xác, đi về một chuyến không dễ dàng, chỉ lộ phí không cũng đủ khiến cậu đau đầu. "Nhưng mà, vạn nhất không thi đậu trường Bắc Kinh thì làm sao bây giờ?"

"Vậy thì ở Bắc Kinh học lại một năm, anh tìm người chuyển hộ khẩu em sang đây. Lần này, anh dự định triệu hồi về Bắc Kinh, hoạt động thử xem có đơn vị tiếp nhận hay không, hy vọng em cũng cùng ở lại Bắc Kinh học." Chuyện công tác Liễu Hạ Khê đã nắm chắc, người trong nhà hy vọng anh quay về Bắc Kinh hoặc đến Thượng Hải. Anh vốn muốn đợi Trâu Thanh Hà có thông báo trúng tuyển trước rồi mới nói.

Thành thật mà nói lý do năm đó rời khỏi Bắc Kinh đã dần phai nhạt, lưu lại cũng không cần thiết nữa. Huyện thành nhỏ Giang Nam mặc dù ôn nhu khinh đạm, cuộc sống trôi qua nhàn nhạt yên tĩnh như nước. Chỉ có điều, thời gian nhàn hạ đó sẽ hoài niệm về lối sống ở phương bắc. Tình tiết phát sinh vụ án ở đô thị lớn cũng cao hơn nhiều, cách con đường trinh thám nổi danh càng gần hơn.

Trâu Thanh Hà chỉ uống trà không lên tiếng. Thi không đậu là không có khả năng học lại, cậu không muốn tăng thêm gánh nặng cho gia đình nữa. Ở Bắc Kinh tìm việc làm đây là chuyện tốt, đáng để chờ mong. Khi ở trường thi phát huy cảm giác bản thân là không sai.

"Em. . . . . .Còn chưa nghĩ xa như vậy." Trâu Thanh Hà nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Liễu Hạ Khê ngẩn ra, nghe không ra tình tự trong giọng nói của cậu. "Em không vui?"

Trâu Thanh Hà lắc lắc đầu: "Em sinh vào năm 76, tháng trước sinh nhật."

Liễu Hạ Khê biết việc này à, dương lịch là ngày 18 tháng 6 cũng là nguồn gốc của tên em ấy, Liễu Hạ Khê có tặng quà cho cậu mà.

"Thế thì sao?" Nhớ rõ lúc Thanh Hà nhận quà rất vui vẻ mà.

"Em đã lớn rồi, đã tròn 18 tuổi rồi, không hy vọng anh còn xem em là con nít nữa." Giọng điệu Trâu Thanh Hà có chút mất hứng, cậu cho tới giờ vẫn không thích bị ai chi phối. Biết Liễu Hạ Khê đối với cậu rất tốt, cậu không tự giác mà ẩn tàng cá tính với anh rất ít cùng Liễu Hạ Khê tranh luận.

Liễu Hạ Khê nở nụ cười, anh cơ hồ đã quên sự thẳng thắn và cố chấp ẩn tàng trong cá tính của Trâu Thanh Hà, còn có lòng tự trọng tràn đầy nữa.

Còn nhớ ấn tượng đầu tiên để lại cho anh chính là sự tự tin, ung dung đặc biệt nọ. Bản thân không ngờ đã quen với sự ngoan ngoãn mặt ngoài của em ấy mà quên mất phần rực rỡ đặc biệt thuộc về riêng em ấy.

"Chính em đã có tính toán gì chưa?"

"Còn chưa nghĩ rõ ràng." Lời này trả lời thật mau, Trâu Thanh Hà cũng không phải cố ý hồ đồ, ngay cả chính cậu cũng thẹn thùng trên mặt phiếm hồng. Anh Liễu không phát cáu, nghĩ đây là làm nũng đó chứ?

Nhìn thấu tâm tư của cậu, Liễu Hạ Khê dung túng vỗ mu bàn tay cậu. Trong mắt anh Thanh Hà đương nhiên chính là trẻ con.

"Không vội, anh Liễu đều theo nguyện vọng của chính em. Trong lòng có việc muốn nói cứ nói ra anh mới biết được." Giọng điệu thân mật khiến cho Trâu Thanh Hà ăn không tiêu, mặt càng đỏ hơn.

"Không xong!" Liễu Hạ Khê vừa nhìn đồng hồ, kinh hãi. Thời gian trôi qua thật mau. Cách thời gian xe lửa chạy chỉ còn 30 phút nữa. Ai nha, thế nào cũng bị Quý Giai mắng! Lúc trước hình như là nhìn lầm kim đồng hồ rồi!

"Chạy thôi!" Trâu Thanh Hà vội vàng nói rồi co giò chạy như điên, bị Liễu Hạ Khê kéo lại.

Trên đời còn có loại phương tiện giao thông gọi là xe taxi chạy nhanh hơn, Liễu Hạ Khê đón xe.

Vài phút đã ra đến trạm xe lửa. Cuối cùng đã bắt kịp.

Quý Giai đang lo lắng tới lui ở kho chứa đồ. Không kịp mắng bọn họ, thúc giục lấy hành lý.

Vội vàng vội vàng vội vội vàng.

Tìm được chỗ ngồi xuống, lau mồ hôi.

Sau đó xe lửa bắt đầu khởi động. Trong tiếng vang ình ình, từ cửa sổ mở ra nhìn phía bên ngoài, nơi nơi đều là những người đưa tiễn vẫy ta nói "Tạm biệt". Liễu Hạ Khê nhanh chóng từ xe đẩy nhỏ ngoài cửa sổ mua ba cái quạt giấy xếp, một tay giao tiền, một tay giao hàng trong lúc xe lửa khởi động, Trâu Thanh Hà nhìn mà khẩn trương.

Rảnh rỗi rồi Quý Giai bắt đầu oán giận bọn họ: "Làm cái gì vậy hả, một chút khái niệm thời gian cũng không có, không bắt kịp chuyến xe lửa này vừa lãng phí thời gian lãng phí tiền tài. . . . . . . .(đã tỉnh lược n câu chữ)."

Liễu, Trâu hai người nhìn nhau cười khổ. Xe lửa ra khỏi trạm, trong xe ngoài xe đều nóng hừng hực. Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, phơi nắng đến người khó chịu. Quý Giai kéo cửa sổ xe lên, chẳng có tí gió nào thổi vào, quạt giấy lúc này mới đột phá tỏ rõ công năng và giá trị của nó.

Cơn buồn ngủ của Trâu Thanh Hà kéo tới, cậu mệt mỏi co lại trên đùi Liễu Hạ Khê, theo cơn gió mát đối phương quạt tiến vào mộng đẹp.

"Ví tiền của tôi không thấy đâu nữa!" Cách ghế ngồi truyền đến tiếng kêu kinh hoàng của lữ khách.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,