Chuyển đến nội dung chính

Hóa Vụ - Chương 5.9


Đội trộm cướp trên xe lửa 09

Không có quyển ký họa trong tay, không có sách giải trí để xem, không có Trâu Thanh Hà bên cạnh, Liễu Hạ Khê rất buồn chán.

Thời gian chờ đợi trong sự nhàm chán này như kiến bò.

Xe lửa tới trạm Trịnh Châu, anh vươn đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn quanh lữ khách cao thấp. Trong lúc hốt nhiên, anh dụi hai mắt mình -- Xem anh nhìn thấy ai kìa! Xác định mình không phải hoa mắt. . . . . . .Anh cư nhiên từ cửa sổ xe nhìn ra ngoài trong đám người chờ lên xe thấy được thân ảnh quen thuộc: Trâu Thanh Hà đang xếp hàng lên xe!

"Thanh Hà!" Thanh âm của anh vang dội chưa từng có.

Đã thấy rõ ràng, đúng là Thanh hà. Mặc dù đã thay áo, là sơ mi chữ T màu lam.

Trong nháy mắt, tình tự vui sướng lan tỏa toàn thân.

Cẩn thận nhìn lại, nghe được tiếng gọi của anh, Trâu Thanh Hà cứng nhắc xoay cả người sang.

Liễu Hạ Khê thấy được băng gạc trên gáy cậu.

Trái tim thoáng run rẩy, Thanh Hà cư nhiên bị thương!

Vật lộn cùng hành lý Trâu Thanh Hà tràn đầy vui sướng quay về phía anh khoát tay.

Liễu Hạ Khê vội vàng xuống xe, chạy tới, hỗ trợ cầm hành lý. Lên xe lửa, ngồi xuống.

"Chuyện này là thế nào?" Liễu Hạ Khê xanh mặt, ánh mắt lãnh liệt như mắt rắn nhìn chằm chằm Phục Lệ Phân -- Cô ta dưới loại ánh mắt này đánh một cái rùng mình, bất an quét mắt về phía. . . . . . .cổ của Trâu Thanh Hà. "Người đàn ông này thật là có sát khí mà." Cô tội lỗi nghĩ.

"Cô là cảnh sát chứ gì." Liễu Hạ Khê nhìn thẳng cô không tha: "Cảnh sát trong lúc phá án cư nhiên liên lụy thị dân bị thương. . . . . " Trâu Thanh Hà bắt lấy tay Liễu Hạ Khê, tay anh Liễu thật lạnh lẽo. "Anh Liễu, đừng trách chị Phục, là em không cẩn thận." Thật khó xử mà, cậu còn chưa từ trong vui sướng được nhìn thấy anh Liễu phục hồi lại tinh thần.

"Sao lại bị thương? Sao không biết tự bảo vệ mình như vậy. . . . . . .Bác sĩ nói thế nào?" Thanh âm ép thấp tới mức mềm mại nhất. Làm cho người ta lo lắng nha Thanh Hà, tới cùng đã chảy bao nhiêu máu? Là tên chết bằm nào dám đả thương em ấy!

"Bác sĩ nói nghỉ ngơi vài ngày là tốt thôi." Thanh âm vẫn khàn khàn khó nghe. "Đúng rồi, anh Liễu biết chị Phục là cảnh sát hả, làm sao phát giác được?" Trâu Thanh Hà nhanh chóng chuyển chủ đề. Anh Liễu tức giận lên cũng dọa người lắm.

Người trung niên đối diện ôm chặt túi xách kia đôi mắt thỉnh thoảng một nhắm một mở. . . . . . . Đang len lén đánh giá Phục Lệ Phân ngồi bên cạnh ông ta. Còn nhớ, anh Liễu chính là giúp ông ta lấy lại túi mà xuống xe lửa.

"Thanh Hà, bác sĩ dặn dò em phải ít nói đó." Phục Lệ Phân có chút không dám đón nhận ánh mắt của Liễu Hạ Khê, người ta đã sớm nhận ra cô là cảnh sát rồi, còn mình cư nhiên đem anh ta trở thành cướp. . . . . .

"Trên người cô ấy có mùi vị của đồng loại." Liễu Hạ Khê hít sâu mấy hơi, bình ổn tâm tình dậy sóng trong lòng.

Lời này cũng có chút cao thâm nha! Trâu Thanh Hà bất mãn lườm anh một cái khinh thường. Liễu Hạ Khê đau lòng cậu bị thương, trong hành lý còn có lê, vội gọt cho cậu ăn.

Có anh ở đây Trâu Thanh Hà liền an tâm, có chuyện lớn gì phát sinh cũng không sợ nữa. Đêm dài đằng đẵng sớm đã thành quá khứ. Hiện tại ấy à, diễm dương cao chiếu.

"Kỳ thật rất đơn giản, em nhìn lòng bàn tay phải của cô ấy, vết chai rất dày. Loại hình dạng nốt chai này là do trường kỳ cầm súng tạo thành. Còn nữa, chứng minh thư giả và thẻ học sinh của cô ta cũng hoàn mỹ như thế, ngoại trừ cơ quan cảnh sát ra người khác không bắt chước giống thật được như thế. Điểm đáng ngờ có rất nhiều. . . . . . . Nữ sinh lên Bắc Kinh học không nên lên xe lửa ra Bắc vào thời gian này. Đổi thành gần tháng 9 mới có thể là lên Bắc Kinh học thật. . . . . . Còn nữa, ánh mắt của cô ta, không chút nào sợ hãi lại sạch sẽ. . . . . . Cảnh sát tương tự quân nhân đều có kỷ luật quân đội, tố chất thân thể của từng thành viên đều có yêu cầu cực cao, nhìn cánh tay cô ta! Vừa nhìn đã biết đầy sức mạnh." Anh ngừng miệng, nói quá nhiều rồi.

Sắc mặt đối phương thoáng chốc biến xanh. Đây có tính là đang khi dễ con gái người ta không?

"Nếu không phải có Quý Giai và vị nữ cảnh đang phá án này, anh cũng sẽ không bỏ lại em đâu. Quý Giai đáng ghét! Tên này thật đúng là không đáng tin cậy! Quý Giai đâu rồi?" Lúc ấy, có cảm giác đối phương đang phá án. Chính mình trong lúc vô tình trình ra thẻ cảnh viên. . . . . .Làm cho công tác của cô ta tăng thêm phần khó khăn, nếu còn ở lại trong toa xe nhất định sẽ mang đến phiền toái cho việc phá án của Phục Lệ Phân.

Để không cho Trâu Thanh Hà đang bị thương ở cổ phải nói nhiều, Phục Lệ Phân đem chuyện đã xảy ra đơn giản kể lại.

"Tên thật của tôi là Hồng Tuyết Lê. Là người Quảng Châu." Sau khi để loại số điện thoại liên lạc, cô xuống xe ở trạm thành phố Hạc Bích. Cũng ước định nếu có hướng đi của "Ngân Hoàn Xà" sẽ nói cho đối phương đầu tiên.

Nếu không phải ở trên xe lửa thì tốt rồi, có thể đem em ấy gắt gao khóa trong ngực a. Liễu Hạ Khê hối hận đến ruột cũng sắp đứt từng khúc, thật không nên để em ấy rời khỏi tầm mắt mình.

"Ngủ đi." Mặc dù rất nóng, để cậu dựa vào bả vai mình, thái dương từ ngoài cửa sổ nóng rực tỏa ra quang mang. Nhiệt độ cơ thể theo đó mà tăng gấp bội. Cửa sổ giấy nho nhỏ cùng gió nóng thiên nhiên như lửa nóng luyện ngục.

Kéo rèm vải, gió khua động.

Thế nhưng nóng phát hoảng.

Trâu Thanh Hà ngủ không được, thân thể và tinh thần đều rất rã rời. Chỉ có điều không ngủ được. Cậu tận lực giảm bớt vận động cổ nằm trên đùi Liễu Hạ Khê nghĩ tới Quý Giai: "Anh Quý không có việc gì chứ?"

"Cậu ta cơ trí lắm." Liễu Hạ Khê nhíu mày. Không thể bỏ mặc Quý Giai được. Chẳng qua, có sự tình tương đối mẫn cảm, nếu trong rương kia có bí mật quân sự, việc nhỏ cũng sẽ bị khuếch trương xử lý. Tên trộm đi trộm rương mật mã nọ là xuất phát từ hiếu kỳ, tham lam hay có người sai khiến? Đối phương e rằng chính vì hoài nghi người nọ. Lúc ấy, mình vô tình xuất hiện ở đó. . . . . . Nói không chừng cũng bị người hiểu lầm. . . . . . Hơn nữa Quý Giai. . . . . .E rằng đã chọc vào phiền toái.

Gia đình mình trong quân đội cũng khá mẫn cảm, chỉ sợ căn cứ giấy tờ thẻ cảnh viên của mình cho bọn họ xem. . . . . . .Hiện tại đã điều tra xong hết tam đại căn nguyên của mình rồi. Có thể mang đến phiền toái cho người nhà không?

Kỳ thật, chỉ muốn đơn giản trải qua cuộc sống hằng ngày.

Sư tỷ của Quý Giai là người của "Bang Kim Hoàn Xà" sao?

"Đồng chí Liễu, có thể đặt túi của tôi ở chỗ cậu không, tôi đến phòng rửa tay một chút." Người đàn ông trung niên đối diện có chút ngại ngùng hỏi. Hai người cũng coi như bạn đồng hành mấy tiếng rồi, nói chuyện với nhau cũng không nhiều. Ông ta lên xe ở Thiều Quan, con gái ông ta ở Thiên Tân nằm viện phẫu thuật. Trong túi này là tiền ông ta vất vả gom góp, dự định đến Bắc Kinh chuyển xe đi Thiên Tân.

Có chút khó hiểu, Quảng Châu, Thâm Quyến, Bắc Kinh chữa bệnh phải hơn hẳn so với Thiên Tân chứ? "Bệnh viện của Thiên Tân tiện nghi hơn chút." Cười đến mức khổ sở đây. Đương nhiên, nếu không có lý do gì còn không bằng nằm viện ở Quảng Châu. Liễu Hạ Khê không phải người nhiều chuyện, cũng sẽ không đào sâu vào. Phỏng chừng tiền trong túi nọ chưa tới vạn nguyên đâu.

"Tự mình mang theo đi." Liễu Hạ Khê hiện tại không muốn nhiều chuyện, trong mắt chỉ có một mình Thanh Hà mà thôi.

Người đàn ông trung niên này bề ngoài thân thể bệnh trạng vẫn là đem túi của mình ôm vào trước ngực.

"Như vậy chẳng khác nào 'lạy ông tôi ở bụi này'." Trâu Thanh Hà an lòng rồi nói cũng nhiều hơn. Đường dài lữ khách vốn rất nhàm chán tinh thần sa sút chờ thời gian trôi qua, không bằng trò chuyện với nhau. . . . . . Lúc trước, khi chị Phục còn trên xe bọn họ đã trò chuyện qua hai trạm xe.

Liễu Hạ Khê cười cười không nói tiếp, anh rất muốn nhìn xem phía dưới băng gạc Thanh Hà thương tổn nặng thế nào.

Nằm sấp cũng không thoải mái. Trâu Thanh Hà một lần nữa ngồi dậy, đầu có chút choáng. . . . . . Không muốn để anh Liễu lo lắng. "Người này đi WC thật lâu." Chỗ trống đối diện. . . . . . . Trâu Thanh Hà nhìn đồng hồ: "Đã quá ba mươi phút rồi."

Tim Liễu Hạ Khê lộp bộp một chút, sắc mặt khẽ biến: "Anh đi nhìn xem."

Vài phút sau trở về, sắc mặt Liễu Hạ Khê âm trầm ghê gớm.

Rất ít khi thấy anh có loại vẻ mặt phẫn nộ này. Xe lửa vừa rồi không có dừng ở trạm nào, hẳn là còn trên xe nhỉ? Cho dù là 'Ngân Hoàn Xà' nhảy xe cũng là sau khi xe lửa đã giảm tốc độ mới nhảy.

Liễu Hạ Khê lắc đầu "Không thấy người."

"Thật là kỳ quái! Ông ta không phải muốn tới Bắc Kinh sao? Xe lửa cũng chưa đến trạm mà? Ông ta ôm túi bảo bối của mình sao lại có thể lui tới khắp nơi? Chẳng lẽ đã bị người bắt cóc?"

Liễu Hạ Khê buồn bực, tâm tình này không đè xuống được. Hành trình cùng người yêu vui vẻ bầu bạn nhưng. . . . . .Trâu Thanh Hà thì bị thương. . . . . . .Bị cuốn vào trong hành động bắt chuột của cảnh sát. . . . . . Quý Giai thì. . . . . . .Quân đội. . . . . . Rương mật mã. . . . . .Người đàn ông trung niên kín đáo này. . . . . . .Chẳng lẽ mắt mình đã nhìn lầm rồi?

Liễu Hạ Khê coi như là người tinh anh, tự đánh giá cực cao. Ánh mắt nhìn người cũng sắc bén, anh thật sự không muốn tin rằng người nọ đã diễn kịch lừa gạt anh.

Tiếp qua một giờ, người nọ vẫn chưa trở về.

Trâu Thanh Hà nhìn ra được tâm tình Liễu Hạ Khê không tốt lắm. Còn có loại khả năng: Người đàn ông trung niên kia rơi vào tay người khác. Đang ở nơi nào đó trên chuyến xe lửa này chờ người có khả năng cứu ông ta: Chính là Liễu Hạ Khê.

Liễu Hạ Khê quả thật từng thấy tận mắt trong túi có một chồng tiền gần vạn nguyên và dụng cụ sinh hoạt. Khoản tiền nọ không tính là lớn cũng không thể nói là nhỏ, cũng có người vì chút tiền nhỏ mà phạm tội.

"Mẹ nó!" Nhịn không được nói câu thô tục. Chẳng lẽ lại phải để Thanh Hà lại một mình? Một lúc không chu ý, nhìn xem! Em ấy đã bị thương thành như vậy, làm sao khiến người ta yên tâm? "Con dao găm để em phòng thân nọ có dùng đến không?"

Trâu Thanh Hà ngượng ngùng cúi đầu, kéo theo cổ. Đau, nhíu mày nhếch miệng. Lúc ấy, sớm đã bị dọa đến quên mất chuyện trên người mình có dao.

Luồn tay vào túi quần. Ngẩn ra, sờ nữa. Trống rỗng không có gì.

Cậu sắc mặt tái nhợt: "Dao và ví tiền đều không thấy đâu nữa."

Con dao găm nọ là anh Liễu đưa cho cậu, tâm ý rất đáng quý còn có hơn 30 tệ trong ví tiền đó! Cái này đau còn hơn so với bị dao cắt đứt cổ nữa.

"Em không phải đã thay quần sao? Có khi nào còn trong túi của bộ đồ cũ không?" Liễu Hạ Khê trái lại tỉnh táo hơn cậu. Anh bắt đầu lục lọi túi, thứ bên trong hiển nhiên đã bỏ lại lần nữa.

"Cũng đúng!" Vỗ tay, Trâu Thanh Hà cao hứng hẳn lên. Thiệt là, mình lại làm ra chuyện xấu mặt như vậy. Áo dính đầy vết máu bị mình vứt vào thùng rác của nhà ga Trịnh Châu, còn quần thì tiện tay bỏ vào trong bao. Lúc ấy trên người ngoại trừ mồ hôi còn có mùi máu tươi, khó ngửi muốn chết. Lúc này mới trong bồn rửa tay của WC lau chùi thân thể thay quần áo sạch. Quần nhớ rõ dùng túi nhựa bỏ vào. Oái, tìm được rồi. Vừa sờ, ví tiền còn đó, thở phào trước một hơi. Lục lọi tiếp, túi bên kia vẫn trống không, rốt cuộc đã để đâu mất rồi. Cẩn thận nghĩ lại, có lẽ khi thay quần không cẩn thận lọt khỏi túi. Vừa nghĩ vậy, liền ra nhớ ra: Khi đó có tiếng gì đó "Leng keng" rơi xuống đất. Cổ của cậu cố định, cứng ngắc không tiện nhìn xuống đất. Khả năng. . . . . .Đó chính là thanh âm dao găm rơi xuống đất vọng lại rồi.

Vẻ mặt khóc tang quay về hướng anh Liễu: "Thật xin lỗi."

Vuốt đầu cậu an ủi: "Không sao đâu, động dao động súng cũng không phải chuyện tốt."

Cho dù có dao trong tay, chỉ sợ cậu cũng không dùng tới nó đâu.

Đem quyển ký họa lấy ra lần nữa: "Hai quyển đều ở đây? Đã tìm được quyển kia rồi?"

"Là chị Phục cầm, chị ấy cho rằng chúng ta là mục tiêu của họ." Nhớ tới đã cảm thấy buồn cười nha, so ra anh Liễu càng xuất sắc hơn. Mặc dù biết chị ấy vốn tên là Hồng Tuyết Lê nhưng vẫn quen gọi chị ấy là chị Phục.

Liễu Hạ Khê trên quyển ký họa nhanh chóng vẽ thêm vài bức mới rồi khép quyển sổ lại bỏ vào trong túi. Cảm giác đạo đức trách nhiệm chiếm thượng phong, ngoại trừ bảo vệ Thanh Hà anh còn là một cảnh sát nhân dân đó! "Anh đi tìm chú kia xem, em tự mình cẩn thận chút."

"Yên tâm đi, em sẽ không kéo chân anh đâu." Trâu Thanh Hà cho anh một khuôn mặt cười nhẹ nhàng khoan khoái. Cậu có chút khổ sở đó, là mình kéo chân anh Liễu. Bằng không, anh Liễu hẳn đã chạy đi tìm chú kia nãy giờ rồi, sẽ không uổng phí trì hoãn thời gian dài như vậy. "Nhất định sẽ tự bảo vệ tốt cho bản thân mà."

Nhận xét

  1. Yên tâm đi, em sẽ không kéo chân anh đâu =)))))))nghe mà dễ liên tưởng quá đi >.<.* ôm ôm chủ nhà* 8989 ( nói nhiều quá nên thỉnh thoảng phải lược bớt số cho ngta khỏi ngứa mắt TT.TT)

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,