Chuyển đến nội dung chính

Hóa Vụ - Chương 6.1


Dao găm đánh rơi 01

Trâu Thanh Hà kéo bức màn màu trắng như sa mỏng ra, bầu trời bên ngoài diễm dương cao chiếu cùng bóng râm bên trong hình thành hai thế giới song song.

Bên trong có điều hòa.

Anh Liễu không có nhà.

Anh ấy mấy ngày nay bề bộn nhiều việc, luôn đến tối mới về, trên người còn nồng đậm mùi rượu nữa. Đây là lẽ đương nhiên thôi, rời khỏi Bắc Kinh đã hai năm anh Liễu thật vất vả mới trở về cần cùng người nhà thân thích bạn bè tụ họp.

Những việc này. . . . . . Thanh Hà đều có thể hiểu. Hiểu thì có thể hiểu, chẳng qua. . . . . . .Sâu trong nội tâm đã có bức màn ngăn cách. Hai người tồn tại trong hai thế giới. . . . . .Khoảng cách về không gian. . . . . . .So với trước kia đều cảm nhận sâu sắc hơn hẳn.

Trước kia từng ở chung kề cận như thế. . . . . Kề cận đến mộc mạc nguyên thủy không thể tách rời. . . . . .Thậm chí có ý nghĩ kỳ lạ cho rằng. . . . Khoảng không quá khứ lúc này mới là quê hương đào nguyên. . . . Hay là. . . . Bây giờ là cõi mộng Nam Kha?

Miễn cưỡng dựa trên lan can của ban công. Thái dương đã về tây, nắng chiếu không đến. Cao ốc 29 tầng nhìn xuống bao quát kiến trúc xung quanh. Có thể đem nửa thành thị thu vào tầm mắt. Loại rầm rộ này Trâu Thanh Hà ngay cả trong mộng cũng không tưởng nổi.

Từ trước đến nay cậu đối với tiền tài mẫn cảm nhìn ra được giá trị của căn nhà này chỉ sợ phải hơn 10 vạn, nguyên lai anh Liễu có tiền như thế. (Giá trị thực tế là hơn trăm vạn đó, chẳng qua với loại tư tưởng như Trâu Thanh Hà không dám nghĩ đến giá cả ấy thôi) bên trong còn có cầu thang nữa, nghe nói cái này gọi là phòng kiểu ghép.

Phía dưới tầng này diện tích thực dụng là khoảng 90m2, tầng trên tương đối nhỏ hơn chút, một gian phòng ngủ chính và một gian thư phòng, ước chừng hơn 50m2. Tổng cộng 150m2. Trên tầng chót còn có một không gian lộ thiên thật lớn. Cái gì cũng không có trơ trụi thật là lãng phí quá chừng.

Nhà anh Liễu mặc dù lớn. Cũng là trống rỗng, không có hơi thở của người ở.

Tuy trong phòng khách có sofa TV, trong phòng ngủ có giường, trong phòng bếp có tủ lạnh và dụng cụ làm bếp, nhưng không giống nhà có người ở. Việc này hiển nhiên là vì để trống hai năm rồi. (Nếu cho thuê có thể thu được một khoảng không ít đâu) Trâu Thanh Hà rất đáng tiếc nghĩ. Anh Liễu từng nói, nhà này là thương nghiệp phát triển bất động sản của anh trai cho anh. Thương nghiệp phát triển bất động sản? Nghe ra có bộ dáng của xí nghiệp lớn. Nghe nói cả khu dân cư này đều là công ty của anh trai anh bỏ vốn phát triển quy hoạch, sinh ý nọ nhất định làm rất lớn nhỉ? Thanh Hà không có hỏi nhiều về khía cạnh này.

Ánh mắt Thanh Hà chuyển vào bên trong. . . . . .Không đúng, không phải vì lý do hai năm không ai ở này. Nguyên nhân chân chính của sự quạnh quẽ này hẳn là do bên trong băng thanh ngọc khiết kiểu không nhiễm một hạt bụi. Một chút loạn bẩn cũng tìm không ra, chỗ người ở nên có chút dấu vết con người sử dụng mới đúng. Cũng chính là nên có một vài vật trang trí. Nói thí dụ như trên bàn trà hẳn phải có gạt tàn, chén trà hoặc một quyển tạp chí mở ra. . . . . . .Trên bàn trà cái gì cũng không có. Đây đều là anh Liễu tự mình dọn dẹp, còn mình bị xem như bệnh nhân mang bệnh nặng.

Kỳ thật vết thương đã đóng vảy rồi. Vết tím bầm trên cổ cũng nhạt đến nhìn không ra nữa.

Sắc thái của cả phòng khách là màu lam và trắng, đó là loại màu có chứa lạnh lùng kiêng kỵ và cách ly. Cửa sổ đóng chặt. . . . . Quần áo trên ban công theo gió thổi động bị ngăn cách bên ngoài kính thủy tinh.

Vì tiết kiệm điện, ban ngày chỉ có phòng khách mở điều hòa. Cậu đem phạm vi hoạt động của mình gói gọn trong phòng khách. Ngây người ở ban công một lát, chịu không được hơi nóng giờ này.

Cậu quay về trên sofa bọc da hai màu lam trắng ở phòng khách. Mở TV. TV ở thành phố Bắc Kinh có thể thu được thật nhiều đài, cậu vẫn thích xem đài Hồ Nam. Mới rời khỏi cố hương chưa tới 10 ngày đã bắt đầu hoài niệm rồi. Tiếng Trường Sa cậu cũng nghe không hiểu, quê nhà cậu ở phía bắc Hồ Nam cùng khẩu âm của vùng giữa Tương Nam và Tương Tây thuộc về hai loại khác nhau. Nhưng thật ra khẩu âm của các tỉnh gần Hồ Bắc rất tương tự.

Vết thương trên cổ cậu vẫn chưa lành hẳn, thành thị xa lạ cùng người xa lạ đến từ nông thôn như vậy không dung nhập được. Anh Liễu lại không thích người khác tới nhà mình. Anh Liễu dường như có bản năng động vật với lãnh địa của mình, cấm người khác xâm lấn, điểm này Trâu Thanh Hà không tán thành. Bố trí trong phòng khách thật sự đơn giản cực kỳ, một tổ hợp sofa và tủ đặt TV. Tường trắng, rèm trắng. TV xám, tủ màu lam. Không có sắc thái nào khác nữa.

Bên trong vô cùng thoải mái, so với mặt trời bên ngoài Trâu Thanh Hà có chút sợ hãi. Không muốn ra ngoài đâu.

Trong mông lung, có chút buồn ngủ.

Cậu nhớ tới ngày đó vừa đến Bắc Kinh.

Ra khỏi bến xe, người có chút lắc lư, rất khó chịu. Tựa vào cột gọi Liễu Hạ Khê cầm hành lý sang.

Vốn có xe tới đón bọn họ, đáng tiếc trên đường bọn họ đổi chuyến xe. Liễu Hạ Khê giữa đường đã gọi điện thoại, chẳng qua đã tối muộn không tìm được người. Mặc dù đã để lại lời nhắn nhưng không biết có ai nhận được không.

"Phải bắt xe đến bệnh viện." Nhìn ra được thân thể Trâu Thanh Hà cực kỳ khó chịu. Sắc mặt trận hồng trận xanh trắng. . . . . . Đứa nhỏ này chịu khổ rồi.

"Em không vội đâu." Trâu Thanh Hà lấy lại bình tĩnh, hít mạnh vài hơi. So với trong toa xe thì tốt hơn nhiều.

Kéo nhiều hành lý như vậy. . . . . .Aiz, ngay cả Trâu Thanh Hà cũng hối hận đã mang theo nhiều đồ đạc đến thế.

"À, Hạ Khê bên này!" Có người hô to tên của anh.

Liễu Hạ Khê mừng rỡ. Là đại ca buôn bán bận rộn kia của anh. Chưa từng có cảm kích việc có huyết thống thân cận đến thế, tiếp nhận trợ giúp của người nhà là lẽ đương nhiên.

"Đại ca của anh Liễu Thừa Bỉnh. Đại ca, cậu ấy là Trâu Thanh Hà." Hành lý trên tay được thư ký của đại ca khuôn mặt tươi cười đón chào tiếp nhận.

Trâu Thanh Hà cười cười: "Chào anh."

Liễu Thừa Bỉnh nhìn cậu từ trên xuống dưới: "Đây là?"

"Đến bệnh viện đi. Cổ của cậu ấy phỏng chừng đã nhiễm trùng." Liễu Hạ Khê đau lòng nhìn Thanh Hà.

Tâm Thanh Hà thoáng thả lỏng, thình lình hai mắt tối đen bất tỉnh nhân sự.

Chờ cậu tỉnh lại, người đã nằm trên giường lớn giữa phòng ngủ trong nhà anh Liễu. Thời gian đã là 48 tiếng sau. Nghe nói vết thương của cậu sinh mủ. Trong thời gian đó từng tỉnh dậy, trong thuốc tiêm có chứa thành phần an thần. Hơn nữa trước đó cậu vẫn ngủ không đủ, cũng không ăn uống đàng hoàng.

Mặc dù từng gặp mặt anh trai của anh Liễu một lần, nhưng chưa nhớ kỹ dung mạo của anh ấy. Khi đó, ánh mắt của cậu không có cách nào nhìn rõ chung quanh, mọi nơi của mắt là do não chỉ huy mà. Quá thất lễ rồi.

Anh Liễu gọi điện về nói: "Tối nay sẽ về nhà ăn cơm chiều. Làm thêm vài món, đại ca anh và chị dâu muốn sang chơi."

Trong tủ lạnh hết thức ăn.

Thanh Hà vào phòng ngủ lấy tiền trong tủ đầu giường, bên trong anh Liễu đã để một chồng tiền lớn làm phí sinh hoạt.

"Mình đây có tính là cô bé lọ lem phiên bản nam thời hiện đại không?" Thanh Hà nói thầm, loại cảm giác này cũng làm cho cậu không thoải mái. Chỉ cần anh Liễu không có ở bên cạnh cậu, khí thế mãnh liệt bị anh Liễu áp đảo nọ thân là nam nhi hiển nhiên bản tính mạnh mẽ. . . . . .Cứ như đóa sen nhỏ trong ao sen mùa xuân kiên quyết "ba" một cái thoát khỏi mặt nước.

Hoàng hôn bao phủ quần thể kiến trúc, mạ lên tầng vàng nghệ. Cả sắc điệu đều ấm áp huyễn hoặc. Một trận gió thổi qua cát cuồn cuộn nổi lên bay đầy trời lao thẳng vào mặt người. Thực vật bên trong tiểu khu cũng chỉ có bốn, năm cây còn ngăn trở được bụi cát. Lá cây toàn bộ được thêm vào một tầng sắc vàng. Không quen với thời tiết Thanh Hà nhất thời ngay cả mắt cũng mở không lên.

Thanh Hà đi vào siêu thị trong tiểu khu. Trong siêu thị cũng có điều hòa, thật tốt nha, suy cho cùng cũng là thủ phủ. (Nghe nói đây là hình thức bán hàng học của nước ngoài, còn hơn cả công ty bách hóa, dễ dàng hơn. Toàn bộ khác tự chọn mua lấy hàng trên giá. Trước kia ở mấy tiệm bách hóa cũ mua đồ phần nhiều là gọi phục vụ viên lấy đồ, người ta sẽ không phiền nhưng khẩu khi rất không thân thiện. Đồ ăn, thịt thà, rau dưa phân loại dán tên và mã giá. Giá cả hợp lý) Thanh Hà đặc biệt thích thức ăn bán trong siêu thị "Huệ Mỹ Liêm". Kỳ thật những thứ kia rất đắt tiền. (Cùng giá cả rau dưa ở quên nhà tương đối hơn gấp vài lần)

Liễu Hạ Khê hôm nay là lần thứ ba gọi điện đến đơn vị Quý Giai hỏi y có trở về chưa. Nhận được câu trả lời đều là: "Chưa trở về." Bên kia có người bắt đầu than phiền rồi. "Nếu không trở về, cậu ta sẽ bị đuổi." Đã kéo dài không ít thời gian nghỉ phép, bọn họ là kỷ luật quân đội đó.

Bạn bè của Liễu Hạ Khê đương nhiên sẽ không chỉ có Quý Giai và Hồ Quang Vinh. Cùng anh lo lắng cho Quý Giai cũng chỉ có Hồ Quang Vinh.

"Tớ chỉ sợ là tai tinh." Hồ Quang Vinh cười khổ.

"Nói nhăng nói cuội gì đấy." Liễu Hạ Khê thúc vai hắn. Hai người mới từ nghĩa trang thăm Lâm Tiểu Lạc trở về nhà Hồ Quang Vinh. Đây là ký túc xá đơn một phòng một sảnh của Hồ Quang Vinh. Hắn bây giờ là cảnh viên quản lý hộ tịch.

Hồ Quang Vinh gầy đến không ra hình người nữa. Đột nhiên gặp lại còn nhận không ra. Hắn chỉ sợ là vẫn sống trong tự trách rồi. Quý Giai nhất định nhìn không được bộ dáng sống không bằng chết này của hắn. Thời gian ở trên người hắn đã bất động vào một khắc Lâm Tiểu Lạc nhào đến thay hắn đỡ đạn kia rồi.

"Tiểu Lạc cậu ấy không phải vì cậu sống như bây giờ mới chết đi đâu." Liễu Hạ Khê cũng không biết nên khuyên hắn thế nào.

Hồ Quang Vinh lắc đầu, thần thái trống rỗng. ". . . . . .Tớ bắt đầu quen rồi. . . . . .Cuộc sống không có Tiểu Lạc." Một lúc lâu sau hắn mới trả lời. Ánh mắt vẫn là trống rỗng. "Tớ. . . . . .Thường nghĩ. . . . . .Nếu là cậu ở bên cạnh Tiểu Lạc. . . . . .Tiểu Lạc sẽ không chết. Tớ là ôn thần. . . . . .Hại tất cả các cậu."

Hắn vẫn tự trách mình, Liễu Hạ Khê nhún nhún vai, từ trong túi nhựa móc ra bia vừa mới mua. Rất lạnh, tay nhất thời không chuẩn bị bị lạnh đến tê rần. . . . . .Trời nóng uống bia lạnh mới thú vị. "Thật không biết đầu cậu đã loạn tưởng những thứ gì." "phụt" một tiếng, giựt bia ra, đưa cho hắn.

"Chuyện năm đó. . . . . Chính tớ cũng từng tự kiểm điểm lại mình. Là tớ vô hình trung mà lạnh nhạt Tiểu Lạc, không chân chính hiểu rõ những gì cậu ấy cần. Là lỗi của tớ. Tớ chưa từng trách các cậu, ngay cả trái tim của cậu ấy đã thay đổi tớ cũng không chú ý tới. Bản thân tớ đây đã hiểu rõ, tớ không đủ tư cách làm người yêu." Liễu Hạ Khê vốn không định nói ra, nhìn bộ dáng Hồ Quang Vinh như vậy cần tìm lời tháo gỡ cho hắn mới được.

Hồ Quang Vinh nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn anh, thật bất ngờ với lời anh nói lần này. Đối với hắn rất có tác dụng. Đôi mắt hắn có chút ươn ướt. Vẫn sống trong tự trách vì tội lỗi là người thứ ba phá hỏng hạnh phúc của bạn thân và hại chết tình nhân của mình. Tinh thần hắn ở một phương diện nào đó đã rất yếu ớt.

Liễu Hạ Khê hiện tại càng lo lắng cho an toàn của Quý Giai hơn.

Lâm Tiểu Lạc đã được chôn dưới lòng đất rồi.

Không phải lãnh tình. Người còn sống cũng không nên bị người đã chết kéo đi linh hồn. Còn sống thì có con đường thuộc về mình phải tiếp tục đi.

Một tuần sau khi trở lại Bắc Kinh mới đến tìm Hồ Quang Vinh, trong lòng đích xác không vui lắm khi thấy hắn. Tuy nói lấy bận rộn làm cớ. . . . . .Ước chừng lòng tự cao dưới đáy lòng vẫn không thể tiếp nhận người thua kém như vậy trở thành tình địch và đã đánh bại anh. Đả kích lớn nhất không phải thắng thua chính mình. . . . . . Mà là thua một người không phải đối thủ, đó là sỉ nhục rất buồn bực.

Anh dù sao cũng là lòng dạ người phàm cũng có một mặt hẹp hòi.

Liễu Hạ Khê làm người mặc dù không chủ động, vô luận là tình bạn hay tình yêu, anh đều không thiếu người tự động đến kết giao với mình. Liễu Hạ Khê cũng chưa từng cố ý giấu giấm tính hướng của anh.

Anh có vài mối quan hệ qua mạng. Cùng Quý Giai, Hồ Quang Vinh bọn họ thuộc về mối quan hệ bên trong trường cảnh sát. Một người bạn đơn thuần nhất trong đám bạn khiến anh càng quý trọng nhưng lại tổn thương anh nặng nhất.

Liễu Hạ Khê càng thích cá tính của Quý Giai, Hồ Quang Vinh người này thường bị anh xem nhẹ. Người này toàn thân cao thấp không có nửa điểm khiến anh chú ý. Khi đó, thói quen bốn người cùng nhau hành động là vì chiều ý Tiểu Lạc thích náo nhiệt.

Đủ loại nhân nhượng với Tiểu Lạc kỳ thật là sự bồi thường của anh.

Hai người từ khi hẹn hò, vẫn chưa từng cùng nhau trải qua kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, chưa từng cùng đón tân niên. Liễu Hạ Khê không phải người lãng mạn, sẽ không biết tạo bầu không khí lãng mạn bồi đắp tình cảm của hai người. Cẩn thận nhớ lại, Lâm Tiểu Lạc rời khỏi anh cũng hợp tình hợp lý. Anh cũng không xem như là người yêu tốt, dù có hoàn toàn chung chủy cũng không cách nào đền bù sự tịch mịch cậu ấy một mình lưu lại được.

Trước kia, chỉ nhớ rõ sự phản bội của người khác đối với mình, không nghĩ sâu xa để ý đến mấu chốt vấn đề có lẽ xuất phát từ chính mình. Ước chừng là do oán phẫn che mờ cặp mắt anh rồi.

Hồ Quang Vinh không lên tiếng.

Liễu Hạ Khê hỏi thăm, người này hiện tại rất ít mở miệng nói chuyện. Đem cả người đều phong bế lại. . . . . . .Hắn vốn đã dễ vỡ rồi. Liễu Hạ Khê thậm chí nhớ không nổi bộ dáng hắn trước đây thế nào nữa. Thậm chí ngay cả dung mạo Lâm Tiểu Lạc trong nội tâm anh cũng đã trở nên mơ hồ. Rõ ràng chính là vết thương sưng mủ của Trâu Thanh Hà cùng cổ xanh tím vết siết.

"Tớ hiện tại đã có người yêu." Liễu Hạ Khê đột nhiên nói.

Hồ Quang Vinh ngẩng đầu, thật bất ngờ. Nhìn thấy Liễu Hạ Khê hắn rất vui vẻ, trên đời còn có một người yêu Tiểu Lạc cùng mình có chung loại tâm tình hoài niệm cậu ấy, điều này làm cho hắn cảm giác được sự an tâm tựa như đồng bạn.

Ý tứ của những lời này chính là: Liễu Hạ Khê của hiện tại sẽ không hoài niệm Tiểu Lạc nữa. Hắn cô đơn, Tiểu Lạc dưới lòng đất cũng cô đơn rồi.

"Cậu đi đi." Lãnh đạm đuổi khách. Hắn tình nguyện cô đơn mà hoài niệm Lâm Tiểu Lạc thuộc về mình, không có đồng bạn cũng chẳng sao.

Liễu Hạ Khê ngẩn ra. Hồ Quang Vinh cái tên này, rốt cuộc thật khó hiểu.

"Có tin tức của Quý Giai báo cho tớ biết một tiếng." Liễu Hạ Khê gần đến lúc ra khỏi cửa quay đầu lại nói.

Ánh mắt biến lạnh của Hồ Quang Vinh đã có chút ấm áp. "Cậu có tin tức của cậu ta trước cũng báo cho tôi biết."

Liễu Hạ Khê sớm đã nhờ người nghe ngóng chuyện Quý Giai, không nhận được bất cứ tin tức gì. Thật lo lắng quá.

Liễu Hạ Khê nhìn đồng hồ, mới 6h05'. Anh hẹn với đại ca 7h30 đến công ty đón anh ấy. Hiện tại xe của đại ca là anh mượn lái. Tài xế của đại ca vừa vặn có việc về quê, anh đảm đương chức tài xế cho đại ca.

Liễu Hạ Khê cũng không cự tuyệt thỉnh cầu của đại ca, anh hiểu được đại ca chỉ lấy việc này làm cớ. Đại ca rất nhớ anh. Mặc dù không phải cùng mẹ, cảm tình huynh đệ lại vô cùng tốt. Liễu Hạ Khê đối với tiền tài không có khái niệm gì, toàn bộ dựa vào người nhà cứu tế, trên tay anh có 12% cổ phiếu của công ty đại ca, tiền lãi hằng năm có không ít tiền, tích trữ không dùng lãi sinh lãi. Ngoài ra còn có mẹ cho tiền tiêu vặt. (Ba đời đều không phải làm gì) có người từng cười nhạo anh như vậy.

Xe của đại ca là một chiếc Honda màu xám bạc. Mấy chiếc danh xe tụ tập ở Bắc Kinh cũng không bằng chiếc xe này.

Liễu Hạ Khê là loại người lái xe thận trọng.

"Oành" một tiếng, một người đâm lên xe anh.

Phanh xe khẩn cấp. Anh ngạc nhiên. Từ ngõ nhỏ quẹo ra ngoài, anh có nhìn kính chiếu hậu trước thấy rõ khung cảnh xung quanh. Kế bên này căn bản không có người.

Người nọ là tự mình đâm vào. Liễu Hạ Khê cực kỳ khẳng định. Loại chuyện xúi quẩy này cư nhiên để anh gặp được.

Tuy nói, tình tự lo âu mấy ngày nay vẫn thiêu đốt linh hồn anh. Anh vẫn có tự tin sẽ không phạm loại sai lầm cấp thấp này được.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,