Chuyển đến nội dung chính

Hóa Vụ - Chương 6.2


Dao găm đánh rơi 02

Trong nháy mắt đó, Liễu Hạ Khê dựa trên vô lăng suy nghĩ chuyện của vài năm trước.

Nhớ rõ trước kia cũng có bạn bè từng phàn nàn chuyện có kẻ lừa đảo cố ý tông xe gạt người, không ai chịu tin hắn. Nguyên nhân vì đối phương là một lão bà bà.

"Đồng cảm với người yếu là nền tảng đạo đức của quần chúng." Lúc ấy mình đã trả lời hắn một câu như thế.

Hôm nay lại khiến mình đụng phải chuyện này.

Anh mở cửa xe, chân dài rơi trên mặt đất. Nhìn thấy ngã vào trước xe chính là một thiếu niên gầy yếu. Thân thể co tròn sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đóng chặt. Liễu Hạ Khê hai ba bước đi tới trước mặt cậu ta. Giẫm xuống. "Bị thương chỗ nào?"

"Thật -- Có -- Lỗi." Thanh âm thiếu niên run rẩy, nỗ lực mở hàng mi dài trên đôi mắt. Đó là đôi mắt yếu ớt rụt rè khiến người ta thương tiếc. Nghe giọng nói là ở thoại ngữ vùng Tứ Xuyên. Cậu ta nỗ lực giãy giụa muốn đứng dậy, Liễu Hạ Khê nâng cậu ta dậy. "Cậu bị trúng nắng sao?" Chỉ đành đưa cậu ta đến bệnh viện trước.

"Tôi không cố ý tông vào, chỉ là người không thoải mái." Sau khi ngồi trên xe anh, thiếu niên tiếp nhận nước anh đưa tới. Nói lại rõ ràng. Không phải người đi lừa gạt, Liễu Hạ Khê thở dài một hơi. Thật sự không muốn nhìn thấy thiếu niên có diện mạo không tầm thường thế này cùng hai chữ "lừa đảo" có quan hệ, nếu quả vậy sẽ thật làm cho người ta phải bóp cổ tay than thở a.

Liễu Hạ Khê từ trong gương nhìn vị thiếu niên này từ trên xuống dưới, áo tay dài màu mai vàng hơi cũ phẳng phiu, quần màu vàng lúa đậm đã giặt sờn. Ngũ quan xinh đẹp, rất ít khi nhìn thấy thiếu niên nào có vẻ đẹp trung tính được như thế. Nhìn bộ dáng ước chừng mười bảy mười tám tuổi, xấp xỉ Trâu Thanh Hà, nhưng so với Thanh Hà lùn hơn. Trong giới đồng tính loại thiếu niên này rất được hoan nghênh. Liễu Hạ Khê chợt bĩu môi, mình đang nghĩ cái gì nha, có người yêu thích đồng tính chỉ chiếm số ít bộ phận, sao có thể đối với người xa lạ bình luận thế chứ? May là thiếu niên không biết được suy nghĩ trong nội tâm anh, sau khi khởi động ô tô cậu ta tựa trên ghế nhắm mắt lại.

Đưa thiếu niên đến bệnh viện, quả nhiên là trúng nắng hơn nữa còn suy dinh dưỡng Thời đại này cư nhiên còn có người suy dinh dưỡng. Liễu Hạ Khê làm thủ tục nhập viện cho cậu ta. Lần trì hoãn này, thời gian đã có chút trễ. Anh gọi một cú điện thoại cho Hồ Quang Vinh, bảo hắn đến bệnh viện một chút. Hắn tới chiếu cố bệnh nhân là chuyện tốt, có thể kéo hắn ra khỏi không gian bất động.

Hồ Quang Vinh là người rất có ái tâm, còn nhớ rõ hắn trước kia từng tặng cơm cho người ăn xin ở ngã tư đường.

Quả nhiên, hắn tới.

Trâu Thanh Hà đã chuẩn bị một bữa ăn lớn phong phú.

Trên nguyên liệu nấu ăn cậu có vận dụng đầu óc nha. Đại ca anh Liễu là thương nhân thành công, chất lượng thức ăn từng được nếm qua chỉ sợ cả tám loại thức ăn quý giá cao thấp cũng không để vào mắt. Chẳng biết khẩu vị của đối phương thế nào để làm cho đối phương hài lòng đây? Thế nên cứ làm nhiều chút! Mỗi vị làm một ít, phối hợp vật liệu đầy đủ nấu ăn ngon nha. Dễ tiêu có đậu hũ, cải thìa. Cá cũng làm hai cách, hấp và kho. Đương nhiên cũng không thể thiếu món cánh gà xối mỡ anh Liễu thích ăn. Khẩu vị của anhLiễu đã cùng cậu đồng hóa, một loạt cánh gà phải dùng hạt tiêu khô hầm hơn 5 phút, rồi lấy cánh gà sạch sẽ dùng dầu chiên, thêm chút tiêu sấy hành băm (ở quê nhà sẽ cho thêm chút hoa cúc khô vào)

Đổi mới nấu ăn phải tốn tâm tư. Ngoại trừ mùi vị còn phải để ý màu sắc, hương thơm. Bày thức ăn trên bàn cũng phải đẹp mắt là chính. Đây là những thứ cậu chậm rãi tìm tòi ra, đặc biệt mùa hè khẩu vị không tốt càng phải để ý hiệu quả thị giác, mỗi phần thức ăn phải ít.

Có tủ lạnh thật tốt! Thanh Hà cậu đem lươn khúc đã nêm gia vị xong còn thừa ra, sau khi làm sạch, từng miếng xinh xắn bày trong đĩa, sau đó bỏ vào trong tủ đá. Nửa giờ sau lấy ra thêm vào vài cục đá nhỏ xếp thành tòa núi băng be bé. Tự mình nếm thử khối băng chứa đủ loại mùi vị của lươn ăn ngon thật! Cầm cho ra tay.

Đem rác rưởi bỏ vào bao cho vào trong thùng rác dưới lầu.

Cậu hài lòng xem kỹ công trình nghiên cứu suốt mấy tiếng của mình.

Bàn trà thủy tinh và bên cạnh TV trong phòng khách dùng lọ cắm vài nhánh hoa bách hợp. Cả phòng tràn đầy hương thơm mát. Dùng đĩa bày táo, chuối, lê và quả nhãn. Đem bộ trà cụ mới mua cũng đặt lên cùng.

Đã 9h tối, sao còn chưa tới? Cậu đã sớm đói bụng rồi.

Liễu Thừa Bỉnh từ khi biết tính hướng của em trai trong tâm liền vướng mắc chuyện này, y từng mắng chửi từng đe dọa, sau đủ loại thủ đoạn không có hiệu quả đành phải đầu hàng. Nguyên tưởng rằng nó sẽ cùng Lâm Tiểu Lạc cứ như vậy trôi qua, ai ngờ về sau hai người chia tay. Xảy ra chuyện này y rất cao hứng, kỳ vọng em trai sau cơn đau lòng sẽ trở về với chính đạo.

Ai ngờ, lần này nó lại mang về một bé trai. Xem ra em trai thế nào cũng phải hành tẩu trên con đường này, cho dù thế nào đứa em này cũng là em trai y nha. Chuyện này còn phải thay nó gạt lão gia tử. Aiz!

Hai anh em dung mạo giống hệt, kế thừa huyết thống bên nội.

Liễu Hạ Khê rất ít gặp cha ruột của mình, cùng đại ca quan hệ vô cùng tốt.

Liễu Thừa Bỉnh so với em trai mình lớn hơn sáu tuổi, là người đã qua tuổi 30. Hiện tại con trai lớn của y cũng đã 7 tuổi rồi. Liễu gia cành lá xum xuê cũng không cần em trai kế thừa hương khói. Lão gia tử 18 tuổi đã sinh ra cha, cha 19 tuổi sinh ra y. Một đại gia đình mắn đẻ a. Cây to chung quy cũng sẽ có chạc cây dinh dưỡng không tốt. Đứa em trai quái thai này cũng thật sự là khác loài. Không cầu danh không cầu lợi. Người xưa có câu nói hình dung chính là "Ngực không chí lớn". Từ nhỏ đi theo bên cạnh cha đã quen nhìn mọi người xung quanh cầu danh cầu quyền. . . . . .Em trai như vậy trái lại có thể thỏa mãn nội tâm hiền lương huynh hữu đệ cung của y.

"Lão gia tử năm nay muốn về hưu rồi. Dự định quay về Bắc Kinh ở. Chuyện của em e rằng giấu giếm không được nữa." Liễu Thừa Bỉnh vỗ vỗ mu bàn tay ôm màn hình máy tính của vợ. Máy tính 386 này là lễ vật của hai vợ chồng bọn họ tặng cho Trâu Thanh Hà. Đây xem như hành động đưa đứa trẻ đến từ nông thôn kia vào gia môn nhà mình. Con đường của em trai nhất định sẽ khổ cực, nếu cha mẹ và lão gia tử biết chẳng biết sẽ nháo thành bộ dạng gì nữa.

Liễu Thừa Bỉnh là thay bọn họ lo lắng. Sau chuyện Lâm Tiểu Lạc thay đổi những thương tâm của em trai y đều xem vào trong mắt, thật sự không hy vọng nó lại gặp phải loại chuyện này nữa. Nếu đã nhận định, nên cho bọn họ không gian đầy đủ, đây mới là việc mà người nhà cần làm. Vợ y đối với trào lưu mới này đã thông tình đạt lý cũng tán thành. Lần này kiên quyết cùng đến gặp mặt đứa bé kia. Tâm hiếu kỳ mọi người đều có mà, nàng cũng chưa từng gặp qua đồng tính luyến ái đâu. vả lại em rể là cũng cùng một người bình thường không có gì khác biệt, một chút cảm giác thật cũng không có.

"Lão gia tử không phải đã nói muốn ở lại Tô Châu sao?" Liễu Hạ Khê lấy làm kinh hãi. Ngay cả mồ mã bà nội đã mất cũng ở Tô Châu mà.

"Ai biết." Liễu Thừa Bỉnh thờ ơ nói. Lão gia tử ở lại Bắc Kinh, phải tìm một chỗ tốt thu xếp cho ông, nhà ở nhà nước phân phối hẳn là không có Bắc Kinh. . . . . . Chuyện này phải thương lượng cùng cha. Sao đột nhiên nói về hưu liền về hưu ngay rồi? Thật bất ngờ. Lão gia tử bình thường yêu thương Hạ Khê nhất, không biết có muốn ở cùng Hạ Khê hay không nữa?

"Chiếc xe phía sau vẫn đi theo chúng ta." Vợ của Liễu Thừa Bỉnh là Bách Thuần đột nhiên nói. Cô là người trợ giúp đắc lực của Liễu Thừa Bỉnh trong sự nghiệp, làm người cực kỳ khôn khéo. "Mấy ngày này chung quy cảm thấy có người đang giám thị nhất cử nhất động của chúng ta."

Liễu Hạ Khê gật đầu, đây cũng là lý do dạo này anh sốt ruột.

Anh đem chuyện phát sinh trên xe lửa đầu đuôi ngọn ngành kể cho anh trai và chị dâu.

"Việc này có vẻ cổ quái!" Liễu Thừa Bỉnh sau khi nghe xong cho ra kết luận. "Em có manh mối gì không?"

"Em có nghe ngóng, nơi năm người kia xuống xe là căn cứ quân sự bí mật, không có tư liệu xác thật. . . . . .Theo suy đoán phụ cận nọ có nhà máy quân giới ngầm cỡ lớn. Bọn họ làm việc kín đáo nghiêm mật."

"Lão gia tử đột ngột nói về hưu, tám phần là chuyện này đã liên lụy đến ông rồi." Bách Thuần tiếp lời anh.

Sắc mặt hai anh em đồng loạt thay đổi. "Việc này ầm ĩ lớn như vậy?" Quân hàm của lão gia tử  cũng đâu có thấp! "Thật sự là tai bay vạ gió!" Liễu Hạ Khê căm tức nói.

Trong thời gian nói chuyện, bọn họ đã vào tiểu khu. Liễu Hạ Khê thả hai vợ chồng đại ca xuống trước, anh lái xe vào ga ra ngầm.

Chuông cửa vang lên.

Trâu Thanh Hà vừa đặt mông xuống liền như búng lò xo, bật người nhảy dựng lên.

Cửa mở, ngoài cửa một đôi nam nữ hai tay đều ôm một cái hộp có chút kỳ quái. (Máy tính 386, vô luận là màn hình hay máy chủ đều thô. Trâu Thanh Hà còn chưa hiểu danh từ máy tính này đâu)

"Các vị. . . . . .Xin chào." Trâu Thanh Hà chẳng hiểu vì sao mà đỏ mặt. Có chút nói lắp. Cậu tiếp nhận màn hình trên tay Bách Thuần trước, nhìn ra được có một mặt là thủy tinh, là loại phải đặt cẩn thận. Vì thế cẩn thận đặt trên sofa. Sau đó lại phát giác đặt mấy cái hộp kỳ quái này sẽ không còn chỗ cho người ngồi. Vì vậy lại ôm nó trên tay.

"Bỏ vào thư phòng đi, đây là máy tính." Nhìn ra được cậu mất tự nhiên, Bách Thuần nở nụ cười. Vừa nhìn đã thích bé trai như đá ngọc nguyên thượng đẳng này rồi. Cảm giác dễ thương như em trai nhà bên.

"A." Không biết nên xưng hô với đối phương thế nào.

Mùi thơm khắp phòng, tin chắc không phải do tên người gỗ Liễu Hạ Khê làm ra. Bách Thuần dùng ánh mắt xoi mói của bà nội trợ đến xem, bé trai này lo việc nhà trái lại không có chỗ nào chê. "Chính là đứa trẻ rất thanh thuần cần cù." Em rể có bạn trai như vậy cũng không có gì không tốt, còn hơn thiếu nữ bốc đồng đua đòi.

"Đây là máy tính." Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Trâu Thanh Hà, Liễu Thừa Bỉnh rất dứt khoát giải đáp cho cậu. "Có thể thay người xử lý một vài chuyện. Đây là tặng cho cậu, cậu rất nhanh sẽ thành sinh viên đại học rồi, hiện tại sinh viên đại học cần. . . . . . .Nghe nói trường học đã dạy môn máy tính này."

"Em bây giờ còn chưa phải sinh viên đại học." Trâu Thanh Hà đỏ mặt nói. Còn chưa biết có thể đậu hay không.

"Qua vài ngày nữa có thể kiểm tra điểm số rồi." Liễu Thừa Bỉnh nghe Liễu Hạ Khê nói rất chắc chắn cũng không biết đứa nhỏ này có thể thi đậu trường Bắc Kinh thật không.

Không bao lâu sau, Liễu Hạ Khê cầm vài linh kiện khác đến. Bàn phím, dây điện, máy quét hình. Đương nhiên còn có mấy quyển sách nhập môn máy tính và phương pháp gõ bảng chữ. "Đây chính là thứ tốt, phải nhớ cám ơn đại ca và đại tẩu đó."

Trâu Thanh Hà tới cùng vẫn thẹn thùng, trong tiếng cười của hai anh em nhà kia chạy ra cửa.

Trong phòng khách Bách Thuần đang ăn hoa quả đã cắt thành đĩa trái cây xinh đẹp. Phối với trà ngon Thanh Hà sớm đã chuẩn bị, vô cùng tự tại mở TV hưởng thụ.

"Chị chuẩn bị ăn cơm thôi, máy tính cảm ơn chị." Trâu Thanh Hà đem thức ăn bày ra bàn, lúc này mới nhẹ giọng gọi.

"Ôi chao!" Đôi mắt Bách Thuần tỏa sáng, vuốt mái tóc đã hơi dài của cậu "Thật không tồi nha." Bàn ăn không nhỏ cư nhiên được bày đầy. Nhìn qua không tồi. Có rong biển thái sợi trộn lạnh có đậu phộng dầu mè đỏ, có gỏi dưa chuột, canh đậu hũ đầu cá, mì lạnh. Lần này đều là món cô thích ăn. Ngay cả em rể cũng không biết. Đứa nhỏ này! Thật có lòng.

Hai huynh đệ đi sang, nhìn thầy đầy bàn đồ ăn lần lượt vỗ ót cậu: "Không tồi."

"Đứa nhỏ này có thiên phú danh trù. Sau này không sợ sẽ bị đói." Liễu Thừa Bỉnh hài lòng ăn cá trích hấp, hành cư nhiên giống hệt trong nhà hàng cắt thành sợi.

Liễu Hạ Khê đắc ý nha.

"Tiểu Trâu, nghe nói em muốn kiếm việc làm thêm. Nếu như là ban ngày có thể đến công ty, chỉ tìm công việc buổi tối thì làm thu ngân hoặc phục vụ viên trong siêu thị của tiểu khu là được." Bách Thuần rất thích cậu nha, mở miệng nói.

"Việc này." Trâu Thanh Hà không muốn mình bất cứ chuyện gì cũng ỷ lại vào bọn họ. Tuy nói một phen chuyện tốt của bọn họ mình cũng đã xin nhận. "Em muốn tự đi tìm việc." Cậu có chỗ cố chấp của riêng mình.

"Việc này trước mắt không thể." Liễu Hạ Khê cự tuyệt. "Thanh Hà, hiện tại có một số việc đang xảy ra xung quanh bọn anh. Bọn anh không muốn em lại bị cuốn vào trong chuyện phiền toái này. Chờ sự tình qua đi em muốn thế nào cũng được." Liễu Hạ Khê cảm thấy đã là người một nhà không có gì phải giấu giếm. "Khả năng chính là nối tiếp sự kiện trên xe lửa lần đó."

"Ý? Vẫn chưa kết thúc sao?"

"Liên tuy bất tận đó. Trong rương mật mã của năm quân nhân nọ phỏng chừng là bí mật quân sự. Mặc dù chưa bị trộm đi, nhưng dù sao cũng là bí mật không ai biết. . . . . . .Nói cách khác, đã có người tiết lộ tin tức quân sự. Việc này dính dáng đến chuyện cơ mật quốc phòng bị tiết lộ và có dấu vết của gián điệp đang hoạt động. Người của cơ quan an ninh quốc gia khẳng định đã nhúng tay vào chuyện lần này. Chỉ sợ không ít người đang bị bí mật điều tra. Chúng ta cũng nằm trong đám người bị điều tra đó."

"Hả? 007 trong đời thực?" Trâu Thanh Hà hưng phấn. Ôi chao, cậu quên đem chuyện Rắn cạp nong bạc nói với cậu kể cho anh Liễu rồi. Sau khi đến Bắc Kinh cậu ngủ mê mệt hai ngày, chờ cậu đến chỗ anh Liễu ngủ thêm một ngày nữa. Sau đó anh Liễu vì bắt đầu lái xe cho đại ca, thật sự rất bận rộn. Việc này cư nhiên bị mình quên mất. Thật là không xong nha, có lẽ là tin tức rất quan trọng đó. "Rắn cạp nong bạc đã nói với em. . . . ." Cậu trí nhớ tốt còn nhớ rất rõ ràng.

"Đầu đảng trộm cắp này sao lại nói với Tiểu Trâu chuyện đó?" Bách Thuần có nghi vấn của mình.

"Chưa hẳn đáng tin." Liễu Thừa Bỉnh cũng có quan điểm của mình. "Bất quá có thể thử một lần, từ người đàn ông trung niên mất tích kia bắt đầu điều tra. Còn hơn hiện tại không có đầu mối."

"Nói cũng phải." Liễu Hạ Khê đồng ý. Trọng tâm của mình có chút sai lệch, hẳn là phải tìm ra kẻ phía sau màn chân chính mới có thể cứu được Quý Giai.

"Em nghĩ hẳn là nên liên lạc với chị Phục một chút. Sự tình nhiều trùng hợp không bình thường như vậy. Cơ mật quân sự đều có khả năng tiết lộ ra ngoài, hành động bắt trộm của cảnh sát bọn họ cũng có thể sẽ bị tiết lộ. Có lẽ có người mượn sự tình trong sự tình lần này mà sinh sự."

Liễu Thừa Bỉnh gật đầu: "Tiểu Trâu suy nghĩ không sai. Giữa ngẫu nhiên và tất nhiên có liên hệ. Tốt nhất có thể liên lạc được với Quý Giai, sư tỷ của cậu ta là kẻ trộm thế nào. Cùng với lão đại chân chính của Rắn cạp nong vàng là ai. Tìm được nhân vật thần bí này rồi khả năng sẽ giúp ích được rất nhiều. Như vậy, oan ức của lão gia tử cũng có thể rửa sạch rồi."

"Lão gia tử?" Trâu Thanh Hà khó hiểu hỏi.

"Là ông nội của bọn anh. Hạ Khê cuốn vào bất cứ sự kiện gì, không có khả năng không liên lụy đến gia trưởng của Liễu gia." Bách Thuần giải thích nghi hoặc của cậu.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,