Chuyển đến nội dung chính

Hóa Vụ - Phiên Ngoại 2


Phiên ngoại - Sắc đêm dịu dàng

Quý Giai đột ngột bị cảm nắng khiến cho Trâu Thanh Hà để tâm cân nhắc. Trước khi lên thuyền thuận tiện đến hiệu thuốc mua chút thuốc cầm tiêu chảy, giảm sốt, say tàu xe thường dùng dự trữ.

Nào ngờ lập tức đã được dùng tới. Quý Giai lên thuyền chưa bao lâu, bụng lại bắt đầu đau, không có những dị trạng khác, chỉ là tiêu chảy. May mà đến sớm, ngồi nhà xí đến hai chân tê rần. Chờ lúc y đi ra, bên ngoài đã có một chuỗi người chờ đợi, mọi người trừng mắt với y. Y khó xử, cũng đâu phải cố ý đâu mà.

Trở lại không gian nho nhỏ trong khoang thuyền chỉ có mình Trâu Thanh Hà, trên mặt bàn có hai viên thuốc và một ly nước ấm.

"Cầm tiêu chảy." Trâu Thanh Hà hiển nhiên một mực chờ y trở lại.

"Hạ Khê đâu?" Quý Giai cũng không khách khí uống hết thuốc. Đang cảm thấy mất nước đây. . . . Chà, sống lại rồi.

"Anh Liễu cảm thấy khoang thuyền oi bức, hiện tại đang ở boong thuyền hóng gió." Trâu Thanh Hà lần đầu tiên ngồi loại tàu khách cỡ lớn thế này nên rất tò mò, vừa nói đến hai chữ boong thuyền đã cảm thấy mới lạ rồi. Nhưng lại lo lắng Quý Giai nên một mực chờ y.

Quý Giai ngã lăn ra giường, con người sắt đá như y cũng không qua nổi vài lần tiêu chảy, dường như tháo hết nước trên cơ thể xuống vậy.

Mùa này khách trên thuyền cũng không nhiều, khoang thuyền này của bọn họ vốn là gian bốn người, nhưng lại chỉ có ba người bọn họ. Trâu Thanh Hà thấy y không có chuyện gì lớn nữa, khoang thuyền này cũng thật sự quá hẹp. Trâu Thanh Hà đi ra ngoài, người trên boong thuyền cư nhiên không ít, ước chừng mọi người khác trong khoang thuyền đều đã ra ngoài.

Gió sông thổi đến thật là thoải mái nha. Trời đã hoàn toàn tối đen, dựa vào ngọn đèn tỏa ánh sáng vàng trên mép thuyền, trong ánh sáng lờ mờ hấp dẫn một vài con thiêu thân và muỗi .

Trâu Thanh Hà liếc mắt một cái liền nhìn thấy Liễu Hạ Khê, anh đang quay mặt về hướng nước sông, đưa lưng về phía đám người. Giữa những con người vóc dáng không cao của vùng sông nước Giang Nam này, sự tồn tại của anh sừng sững như ngọn hải đăng.

Trâu Thanh Hà tiến lên vỗ nhẹ cánh tay anh, Liễu Hạ Khê nghiêng người, chừa vị trí cho cậu. Những người quen biết nhau trên boong thuyền thấp giọng trò chuyện, còn sớm mọi người chưa buồn ngủ mà hưởng thụ gió đếm.

Cánh tay Trâu Thanh Hà trần trụi cảm nhận được cảm giác mát lạnh từ trong sóng nước nhè nhẹ thấm vào, cái nóng dần dần rời xa. Nhìn bọt sóng tóe ra từ đuôi thuyền bỗng có một từ xẹt qua đại não "Sắc đêm dịu dàng".

"Quý Giai làm sao vậy?" Ngón giữa và ngón trỏ tay phải Liễu Hạ Khê kẹp mấy sợi tóc ngang ngạnh theo gió tung bay trên trán vén sau tai, mấy thứ này luôn che khuất mắt thật bất tiện Tóc dài quá rồi, lúc trước luôn nghĩ sẽ giành chút thời gian đến cửa hiệu cắt tóc nhưng sau đó lại quên bén. Liếc mắt thấy cái đầu húi cua chưa tới hai tấc của Trâu Thanh Hà, cắt một lần có thể giữ được mấy tháng, mặc dù không có kiểu dáng cũng là kiểu tóc thông thường của con trai. Ngược lại chính mình có chút dị hình.

"Anh Quý tiêu chảy." Trâu Thanh Hà có chút lo lắng, trên thuyền còn đỡ, nếu ở trên xe lửa cũng như vậy thì thật thảm đó.

"Đều tại cậu ta tham ăn rước họa." Liễu Hạ Khê không thông cảm với y, bữa tối anh từng tốt bụng nói phải ăn đồ nhẹ thôi, chính Quý Giai khăng khăng muốn ăn thịt cá đầy dầu mỡ. Thật là cái đồ gàn dở mà.

Trâu Thanh Hà mỉm cười.

Tàu thủy này tổng cộng ba tầng, bọn họ đang đứng tại tầng thứ ba. Tầng thứ ba đều là giường nằm. Khoang phía dưới cùng là khoang lớn thông nhau có vé ngồi và vé đứng, phần lớn là khách nửa đường. Tầng thứ hai có căn tin, nhà ăn và WC, còn có vài nơi luôn đóng cửa. Hành lang trên thuyền đều nhỏ hẹp, hai người đối diện đi lại phải nghiêng người mới có thể đi qua.

Liễu Hạ Khê không có hứng thú đi lại.

Trâu Thanh Hà một mình đi dạo, tới khoang phía dưới cùng mới phát giác người say sóng có thật, không ít chỗ có mùi lạ theo gió thổi tới.

Trở lại boong thuyền cẩn thận ngửi ngửi, vẫn là chỗ này không khí tốt hơn. Vậy cũng tính là tự đòi nếm mùi đau khổ nhỉ. Boong thuyền đã bớt người, Liễu Hạ Khê còn đang đứng tại chỗ không nhúc nhích, gió thổi tung áo anh có lỗi giác như cánh buồm lướt gió.

"Có bộ dáng đại hiệp." Trâu Thanh Hà cười đến gần anh.

Nghe được thanh âm của cậu Liễu Hạ Khê xoay người lại nhìn trên mặt mày cậu tràn đầy ý cười.

Mặt của anh dưới vầng sáng mông lung, Trâu Thanh Hà cũng không thấy rõ, nhưng ánh mắt lấp lánh quen thuộc này lại thẳng tắp ghim vào trong lòng Trâu Thanh Hà.

Đột ngột thịch một cái tâm động.

Gió đêm không chỉ vén lên vạt áo của anh mà còn rung động cả tiếng lòng của cậu.

Đêm hè nơi đây trong ba, năm, bảy, chín đám người xa lạ, Trâu Thanh Hà đối mặt với người đàn ông quen thuộc tâm sinh tình cảm.

Trâu Thanh Hà đột nhiên e lệ, chuyển mắt sang chỗ khác, đi tới bên cạnh anh dựa trên mép thuyền quay về hướng mặt sông u ám nơi xa xa. Nghe được thanh âm sóng vỗ mạn thuyền. . . . .(Người này là ngọn hải đăng của cậu sao? Lẳng lặng dịu dàng vì cậu chiếu sáng hành trình. Quay đầu có thể thấy được sự chờ đợi. Đúng vậy, bọn họ đã là tình lữ có quan hệ thân mật. Không chỉ là bạn bè mà còn là người nhà)

Liễu Hạ Khê cũng xoay người lại lần nữa, vươn tay nhẹ nhàng cầm tay trái của Trâu Thanh Hà. Tay anh lành lạnh, cảm giác mát mẻ dịu dàng lại có chứa kiên định cùng an tâm.

Lúc này mới thực sự cảm giác được hai người đang hẹn hò. Còn hơn lần nọ hai người trên giường, loại dịu dàng này càng có thể đánh động tâm ý khát vọng tình yêu dịu dàng của Trâu Thanh Hà.

Đây mới là cảnh giới "Vô thanh thắng hữu thanh" nhỉ. Trâu Thanh Hà biết giờ phút này nhiệt độ toàn thân mình đã hoàn toàn ngưng tụ trên mặt.

Đêm tối là cái cớ cho người ta thêm can đảm, hai người vẫn cứ như vậy nắm tay nhau, chờ đợi toàn bộ lữ khách trên boong thuyền rời đi vẫn cứ duy trì tư thế như vậy.

Đây là ma pháp của bóng đêm sao.

Liễu Hạ Khê nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên môi cậu.

Kề sát khuôn mặt cậu liền phát giác mặt Thanh Hà nóng hổi. Đây không phải là sốt cao.

Mặc dù nhìn không rõ mặt, nhưng có thể từ trong hô hấp không bình ổn suy đoán được thiếu niên ấp ủ nỗi lòng như chú chim nhỏ.

Giờ khắc này, Liễu Hạ Khê cảm thấy mình như con chim lớn tâm địa xấu xa, dụ dỗ chú chim nhỏ vừa mới đứng vững rời tổ.

Trở lại khoang thuyền, Quý Giai đã ngủ say, tiếng ngáy nọ thật sự hành hạ lỗ tai người. Đóng cửa khoang, Liễu Hạ Khê ôm trâu Thanh Hà ngồi trên chiếc giường chật hẹp hôn môi. Tâm xôn xao thế nào cũng phải như vậy mới có thể bình tĩnh, anh vội vàng muốn thu lấy tất cả của thiếu niên, chân thật sở hữu mới có thể an tâm chăng.

Thật sự rất nóng.

Khoang thuyền này giống như lồng sắt, làm cho người trong đó hít thở không thông.

Liễu Hạ Khê buông lỏng Trâu Thanh Hà ra, thấp giọng khàn khàn nói: "Ngủ đi." Anh vọt lên giường trên.

Mê hoặc thật. Trong lòng tựa như chứa một con sâu, Trâu Thanh Hà vỗ về trái tim đập vô cùng kịch liệt. Phương diện này không phải do cậu khống chế được. Cậu nghĩ, cậu thật sự đã yêu rồi sao.

Sau đó, cậu mất ngủ cả đêm, cũng không dám xoay người lộn xộn, sợ bừng tỉnh người khác trong khoang thuyền.

Nhận xét

  1. Phiên ngoại này dể thương quá àh, cực kì ngọt ngào luôn, đúng là "Sắc đêm dịu dàng" mà, Tiểu Hà bắt đầu rung động thật rồi, thật đáng yêu, mình rất thích cách mà Tiểu Hà ví anh Liễu của mình là ngọn hải đăng dịu dàng soi sáng hành trình của cậu, vẫn luôn chờ đợi cậu, mình chưa thấy em thụ nào có cách ví người yêu của mình 'lạ' như vậy cả, cái suy nghĩ đó thực sự rất rất kute, cũng rất dể chịu a. Anh Liễu, thừa thắng xông lên đi anh, đoạt lấy hoàn toàn 'tâm' của Tiểu Hà đi. Rất cảm ơn Bánh Tiêu vì đã dịch nhé, mình luôn ủng hộ bạn, truyện còn dài nên cố lên nhé. >_<

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,