Chuyển đến nội dung chính

Hóa Vụ - Chương 6.10

Dao găm đánh rơi 10 

Quý Giai lẳng lặng nghe Trâu Thanh Hà nói xong. Trong lúc này Kha cảnh quan của đội phòng chống thuốc phiện đã tới, trải qua giám định của những người chuyên nghiệp này, đúng thật là heroin chính gốc.

Chỉ nghe đến phần nhỏ phía sau đồng chí lão Kha nhịn lại nhịn, cuối cùng hỏi ra miệng: "Trùm ma túy là ai?"

Ba vị ở đây cũng không trả lời ông ta. Chỉ là hoài nghi, cũng không có chứng cứ xác thực. Tên người này vẫn không thể tự tiện khẳng định với Kha cảnh quan.

Quý Giai đứng dậy, sắc mặt mệt mỏi. "Việc này chỉ là suy luận, chưa chắc là sự thật. Lôi Tự Nặc đây là tên của sư đệ tớ. Cậu ấy sẽ không làm chuyện có lỗi với sư tỷ. Cậu ấy đúng là rất giảo hoạt, khuyết điểm có rất nhiều, người lại lười biếng. . . . . Quỷ cũng có nhiều loại. . . . . Cậu ấy sẽ không phản sư tỷ. Sư tỷ đã cứu mạng cậu ấy, cậu ấy trở thành sư đệ của chúng tớ chính là vì sư tỷ đã cứu cậu ấy khỏi chết đuối. Tớ tin tưởng không phải cậu ấy làm hại Tiểu Xuân. Tim của cậu ấy không độc như vậy."

Trâu Thanh Hà nghẹn giọng, việc này quả thực chỉ là suy luận của cậu. Từng bị Ngân Hoàn Xà uy hiếp chính mình đối với con rắn này tràn ngập thành kiến, trên cổ còn lưu lại đau đớn khi đó. . . . . . Còn nữa, nếu người này thẳng thắn chút, không phải rất dễ dàng làm rõ chân tướng sự kiện sao? Lại cứ khăng khăng dùng nhiều tâm tư như vậy, mưu tính dư thừa. Muốn nói có ấn tượng tốt với người này. . . . . Quá khó. Muốn cậu hoài nghi chị Phục từng cùng cậu trải qua hoạn nạn càng làm cho cậu khổ sở. Có lẽ, trùm ma túy cũng không phải chị Phục, mà là một vị thần bí ẩn núp ở hiện trường.

Liễu Hạ Khê vỗ vỗ bả vai Thanh Hà, Trâu Thanh Hà quay đầu lại nhìn anh, trong đôi mắt kia là sự xoa dịu ôn hòa: "Tính xác thật của suy luận phải được kiểm tra trong thực tiễn. Quý Giai à, cậu đi Quảng Châu một chuyến hướng Phục Lệ Phân. . . . .À, không, Hồng Tuyết Lê. . . . .Nghe ngóng một chút, là ai cất bột năng vào trong hộp quạt. Trên đường ai có khả năng thay đổi hộp này. Ở Trịnh Châu còn có vị đồng sự kia đi theo bên cạnh cô ấy là ai. Tớ không cho rằng cô ấy là trùm ma túy. Lúc cô ấy cùng Trương Đại Tráng ngồi chung trên một ghế, cảm giác Trương Đại Tráng đối với cô ấy hoàn toàn xa lạ. Trương Đại Tráng cảm giác được nguy cơ hẳn là ở. . . . . "Liễu Hạ Khê trầm mặc. Ký ức rất mơ hồ rồi. . . . . . Thời gian chứa đựng ký ức của anh luôn rất ngắn. Ước chừng phải là khi Trương Đại Tráng cảm giác được nguy hiểm, đứng dậy rời đi. Khi đó Phục Lệ Phân đã sớm xuống xe lửa.

Trâu Thanh Hà từ khi bị thương đến khi gặp lại Liễu Hạ Khê, đầu óc vẫn luôn không tỉnh táo, đối với lực quan sát chung quanh vô cùng yếu. Cậu cũng là một mảnh mờ mịt.

"Chung quy cảm thấy, cả sự kiện có vẻ như có người chuẩn bị để Phục Lệ Phân gánh tội thay." Quý Giai kéo Kha cảnh quan sang một bên, đem chuyện mình biết được nói qua cho ông ta nghe. Cũng đáp ứng theo đội phòng chống thuốc phiện điều tạm y sang hợp tác phá án.

Ấn tượng của Liễu Hạ Khê với Phục Lệ Phân rất tốt, là cô gái cởi mở. Nhìn ra được cô không phải người tham lam, khi chăm sóc Thanh Hà là chị gái thiện lương. Ấn tượng của Trâu Thanh Hà đối với cô rất tốt. Về tình về lý. . . . . Vụ án này phải kiểm chứng đàng hoàng. . .  .Trong đội cảnh sát Quảng Châu tất có người tham dự vào vụ án này. Người thần bí này rốt cuộc là ai?

"Không phải chị Phục." Trâu Thanh Hà thì thào tự nói, thở dài một hơi, vì mình hoài nghi chị ấy mà xấu hổ.

"Nhất định có chuyện gì đó bị chúng ta quên mất." Liễu Hạ Khê cẩn thận hồi tưởng. "À, Quý Giai, cậu thuận tiện điều tra một chút. Hai người cướp túi của Trương Đại Tráng dụ tớ xuống xe lửa kia."

"Cậu thì sao?" Quý Giai bất mãn. Anh muốn đi Quảng Châu, nào có thể phân thân ra được chứ.

"Tớ? Ở lại Bắc Kinh tìm Cung Cường. Điều tra hung thủ giết chết Trương Đại Tráng."

Quý Giai nghiêng đầu nghĩ, quả nhiên. Hạ Khê cũng có rất nhiều sự tình phải làm.

Liễu Hạ Khê kéo y vào sân trong, nhẹ giọng nói: "Không cần lo lắng, cho dù đụng phải người không nên đụng. Lần này cũng có thể thả lỏng tay chân rồi. Người của cơ quan an ninh quốc gia cho dù cậu không còn là đối tượng tình nghi nữa cũng sẽ tiếp tục âm thầm giám thị hơn nửa năm. Vụ án cậu phụ trách bọn họ cũng sẽ theo vào. Bọn họ cũng sẽ không sợ mấy kẻ quyền quý bình thường. . . . . ."

Quý Giai cười meo meo, vỗ tay nói: "Còn có loại hậu di chứng này à, cực tốt cực tốt. Sẽ không bị trói chân trói tay nữa."

"Nếu không cậu cho rằng, vụ chợ đen mua bán bộ phận cơ thể người dễ dàng được dọn dẹp vậy sao? Đủ loại thủ tục và hội nghị còn phải coi sắc mặt cấp trên. . . . . . Làm sao có thể hành động ngay được? Cuồng phong vừa nổi chẳng biết sẽ quét được bao nhiêu lá mỏng trên cành cây đâu."

"Thật đúng là phải cảm kích bọn họ rồi." Quý Giai nói đến thành tâm thành ý.

"Cậu không thấy rằng. . . . . Loại hiện tượng này bản thân cũng rất kỳ quái sao?" Liễu Hạ Khê cười khổ, cho y một ánh mắt xem thường.

Cung Cường biến mất không dấu vết.

Nhóm lâu la của gã căn bản không biết nguồn gốc thuốc phiện của gã đến từ đâu. Gã không tín nhiệm người khác, toàn bộ là tự mình ôm lấy mọi việc. Từ tư liệu cảnh cục bên kia điều tra được còn không bằng Liễu Thừa Bỉnh mời người tự mình điều tra.

"Cung Cường từng nán lại ở Quảng Châu hơn một năm, từng phạm tội. Được người bảo lãnh ra." Liễu Hạ Khê trước đó nhãn tình sáng lên, về sau. . . . . .Trâu Thanh Hà sáp đến, thấy được người bảo lãnh ký ba chữ "Hồng Tuyết Lê".

"Chị Phục quen biết Cung Cường?" Trâu Thanh Hà bị đả kích lớn. "Quả nhiên là chị ấy sao?"

"Phần tư liệu từ kênh thông tin nào?" Liễu Hạ Khê hỏi anh trai. Liễu Thừa Bỉnh gỡ cravat trên gáy xuống: "Bang Đông Chính của Cung Cường bỗng dưng nhảy ra ở thành Bắc Kinh không phải ngẫu nhiên. Phía sau nó có người chống đỡ. Nhưng có người nhìn không vừa mắt gã còn trẻ khí thịnh, tư liệu của địch nhân bọn họ lúc nào cũng biết được tường tận nhất."

"Còn có hình ảnh làm chứng, xem ra không giả." Ừm, cần đem cô ta trở thành đối tượng trọng điểm điều tra, thuốc phiện nếu như là bị cô ta đổi. . . . . Chẳng qua cô ta cần phải đẩy mình lên tuyến đầu sao? "Người sau Cung Cường là ai?" Liễu Hạ Khê buông tư liệu trên tay.

Liễu Thừa Bỉnh nhún nhún vai: "Bạn bè của anh ba em."

Gia tộc cành lá sum suê chung quy khó tránh khỏi xuất hiện một, hai vị con cháu lông bông. Liễu gia cũng không thể ngoại lệ.

Ba người anh trai và hai chị gái của Liễu Hạ Khê tính cả anh phân biệt là ba người mẹ khác nhau. Nói thật ra, Liễu Hạ Khê có chút tận lực xem nhẹ bầu không khí hòa thuận vui vẻ trong nhà. Có chút giả dối! Đó cũng là lý do anh không muốn ở cùng cha ruột. Tuy nói, các anh chị đối với anh đều tốt. . . .Anh cả, chị hai và anh ba đều cùng một mẹ. Khi anh cả một tuổi rưỡi, mẹ của bọn họ khi sinh đôi chị hai và anh ba thì khó sinh nên chết, cha còn trẻ không cách nào chăm sóc ba đứa trẻ, vì vậy bắt đầu đoạn hôn nhân thứ hai. Về sau, người vợ hai cũng sinh một đôi long phượng thai. Chăm sóc không được nhiều con trẻ như vậy, mời mẹ ruột Liễu Hạ Khê còn đang học đại học đến vừa học vừa chăm sóc trẻ em. Nào ngờ, cha cư nhiên cùng mẹ ruột Liễu Hạ Khê ám độ Trần Thương, mang bầu Liễu Hạ Khê. Kết quả chính là cùng vợ hai ly hôn, cưới mẹ ruột của Liễu Hạ Khê. Mẹ của Liễu Hạ Khê chăm nom năm đứa nhỏ nọ, để con trai ruột của mình làm con thừa tự của chú ba.

(Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương. Đây là một trong 36 kế của Binh Pháp Tôn Tử, ngoài sáng giả vờ làm thế này để che giấu việc chính làm ẩn mật trong tối, chọn cách tấn công không ai nghĩ tới.)

Trong mấy đứa trẻ kia chân chính phản nghịch chính là anh ba Liễu Trục Dương. Mẹ của hắn chính là tắt thở lúc sinh ra hắn, cha và anh ấy nhiều ít có chút khúc mắc, đối đãi hời hợt với hắn.

Liễu Trục Dương kết giao bạn bè đều là bè lũ có chút công tử. Đám con cháu quan to hoành hành trong các góc xó xỉnh của thành Bắc Kinh.

Liễu Hạ Khê cùng anh ba này quan hệ luôn lạnh nhạt, ngay cả mặt mũi cũng hiếm thấy.

"Cháu của quan to nào đó, Cung Cường là bạn giường của người nọ. Cũng là nguồn cung ứng thuốc có máu mặt. Vừa nghe được tiếng gió, Cung Cường được bảo hộ rời khỏi Bắc Kinh rồi." Liên lụy đến quan hệ này, Liễu Thừa Bỉnh cũng không muốn theo bọn họ làm to chuyện.

Liễu Hạ Khê thở dài một hơi, rất phiền chán loại sự tình này. Nhưng loại chuyện này không phải anh chán ghét thì sẽ biến mất, chỉ là không thể làm gì được. Thế giới bình đẳng chân chính của mọi người trong xã hội thống nhất này. . . . . .Chỉ là ảo ảnh trong cảnh hão huyền: "Em chỉ muốn hỏi một ít chuyện."

Trâu Thanh Hà vẫn còn đắm chìm trong tâm tư bi ai của riêng mình: "Anh Liễu, tại sao chị Phục biết pháp mà lại vi phạm buôn lậu thuốc phiện chứ?"

Tiếng "anh Liễu" này khiến đại ca của Liễu gia Liễu Thừa Bỉnh tưởng cậu đang nói với mình. Liền đáp: "Buôn bán thuốc phiện, bọn họ xem nó như vật phẩm lợi nhuận cao. Trong mắt bọn họ nơi đó là tiền mặt. Về phần biết pháp mà phạm pháp, đây là giới hạn tâm lý đã vượt quá mức độ. Để ngăn chặn hành vi bừa bãi của con người dựa vào mặt tinh thần đạo đức và lương tri, cùng với tính cưỡng chế theo pháp luật quy định. Người biết pháp mà phạm pháp giống như con bạc nếm được lợi, theo đuổi những con số nhảy ra không nhìn đến mức độ đã vượt quá. Sau đó tâm lý hối hận chống cự không nổi hấp dẫn của dục vọng."

Trâu Thanh Hà nghe không hiểu lời của y lắm, chỉ có thể mờ mịt mở to mắt. Rất kính nể người này nha, nhìn một cái, một chuỗi đạo lý lớn luôn.

Liễu Hạ Khê "phụt" một tiếng nở nụ cười, cá tính hai anh em rốt cuộc không giống nhau. Đại ca thích đem chuyện đơn giản cao thâm hóa, khiến cho bộ dáng cao sơn tuyệt xướng tăng thêm cảm giác trí tuệ.

"Thanh Hà, ý của đại ca nói là: Tham lam khiến người ta không nhìn thấy sự tồn tại của pháp luật."

"Chỉ vậy thôi?"

"Chỉ vậy thôi."

"Này, có người ở đây không? Có vị nào tên Liễu Hạ Khê không? Xin mời nhận thư ký tên." Ngoài cửa có người lớn tiếng quát to.

Là ai, biết mình đang ở nhà anh trai?

"Anh đi nhìn em." Liễu Hạ Khê xuống lầu, Trâu Thanh Hà lo lắng đi xuống theo. Liễu Thừa Bỉnh vừa nhìn đồng hồ, hơn 2h chiều, 3h15' anh còn hẹn cùng người ta trao đổi chuyện khu khai phá Bạch Sa Hà nữa.

Thư đăng ký, bề ngoài rất dày.

Trên phong thư là chữ bút máy xinh đẹp, không được hoàn mỹ chính là: Bắt đầu mạnh mẽ hùng hồn, kết thúc chữ lại viết tháu rời rạc.

"Nhớ kỹ, thiếu tôi một cái nhân tình." Không có chữ ký. Trong phong thư có một tờ giấy, chỉ có một câu như vậy. Bên trong toàn bộ là ảnh chụp.

Nhân vật chính trong ảnh chụp là Phục Lệ Phân, khi cô ta xuống xe lửa bị người theo dõi chụp hình. Ảnh chụp này rõ ràng không chuyên nghiệp, thậm chí không ít tấm đặc tả người qua đường còn rõ hơn cả nhân vật chính. Mặt bên, bóng lưng. Không có bức chính diện. Nhưng mặt bên đích thật là cô ta không sai, có một bức quần áo còn chưa đổi. Những bức sau toàn bộ thay đổi, cô ta đến vùng quê. Cô ta cùng Trương Đại Tráng gặp mặt, Trương Đại Tráng đưa túi xách cho cô ta. Sau đó có một bức, cô ta mang găng tay cầm dao găm cắt cổ Trương Đại Tráng, ngay cả máu vẩy ra cũng văng vào trên ảnh chụp. Cô ta mở túi xách, từ bên trong lấy ra một đồ vật. Liễu Hạ Khê nhận ra, đó là máy ghi âm mini. Sau đó chính là phần Liễu Hạ Khê đã sớm thấy qua đặc tả các mặt của thi thể Trương Đại Tráng cùng với hung khí. . . . .Thanh dao găm nọ.

"Nếu chứng kiến tận mắt tại sao không ngăn cản cô ta giết người?" Trâu Thanh Hà thở dài.

"Đúng vậy! Tại sao không ngăn cản. . . . . . . Hẳn là sợ bị giết người diệt khẩu, em xem bức ảnh này, tiêu cự không nhắm chuẩn. Còn có bức này, cực kỳ mờ. Đây là lúc tay đang run rẩy."

Chị Phục kia, cư nhiên ngoại trừ buôn lậu thuốc phiện còn giết người. . . . . . .

Nửa tháng sau, Quý Giai từ Quảng Châu trở lại.

Y nói, y sau này sẽ công tác ở đội phòng chống thuốc phiện. Y sau khi đi tham quan viện cai nghiện của Quảng Châu đã hạ quyết tâm, nhất định phải thanh trừ ung nhọt này.

Y nói, Phục Lệ Phân đã tự sát. Chồng cô ta cũng liên quan đến vụ án, cá nhân là quan chức hải quan tra khám, nguồn gốc thuốc phiện là từ phía chồng cô ta. . . . . . . Người liên quan không ít. Vì sợ khiến dân chúng phẫn nộ, vụ án này cẩn thận xử lý kín đáo, không hướng quần chúng công khai.

Y nói, Trương Đại Tráng là bà con xa của chồng Phục Lệ Phân. Thuốc phiện có một phần nhỏ cho thị trường chợ đen của các cơ sở y tế chế thành dược phẩm phân lượng thuốc gây mê loại morphine. Bệnh của con gái Trương Đại Tráng là chồng của cô ta một tay an bài, tiền thuốc men của con gái Trương Đại Tráng là đối phương xuất ra. Trương Đại Tráng phụ trách chuyển thuốc phiện lên phía bắc. Trương Đại Tráng sau khi bị bang Kim Hoàn Xà theo dõi, đối phương liền muốn diệt trừ ông ta.

Y nói, hai người dẫn Liễu Hạ Khê xuống xe kia là cảnh sát. Là Phục Lệ Phân bảo bọn họ làm, sợ Liễu Hạ Khê ở trên xe lửa thân phận cảnh sát của anh khiến người của bang Kim Hoàn Xà không mắc câu, làm cho kế hoạch của bọn họ thất bại, không để anh rời đi thì không được.

Về chuyện tiết lộ bí mật quân sự người bên kia cũng không biết rõ tình hình.

Triệu Bình Xuyên có gọi điện sang đây. Cậu ta đã được thăng hai bậc rồi.

"Tiểu Lôi? Chúng tôi cùng đi tìm Tiểu Xuân. Tới chỗ kia mới biết Tiểu Xuân được người đón đi rồi. Là bác sĩ của bệnh viện quân khu. . . . . .Không phải gạt người đâu, đối phương có giấy tờ chứng nhận. . . . . . .Sau đó tiểu Lôi không thấy tăm hơi đâu, làm thế nào cũng tìm không được cậu ta."

Liễu Hạ Khê cùng Trâu Thanh Hà gặp lại Ngân Hoàn Xà, đã là chuyện của một năm sau.

"Bí mật quân sự? À, đương nhiên nhiên không ai tiết lộ!" Ngân Hoàn Xà cười to. "Mắt nhìn người của chúng tôi đương nhiên sẽ không kém hơn các anh, mấy người kia vừa nhìn đã biết là người không thể dây vào, vì làm sự tình ầm ĩ lớn, càng nhiều người tham gia càng tốt, để cho vụ án không đè xuống được. Đây là chủ ý của tôi. Chúng tôi là xã hội đen, là trộm vặt, tố cáo nhân viên chấp pháp sẽ không ai tin. Chỉ có kinh động đến nhân vật lớn mới có người chân chính ra mặt quản sự. Tiểu Xuân sau khi gặp sự cố, chúng tôi đều cực kỳ phẫn nộ. Phải biết rằng, chúng tôi chính là trời sinh bản tính có thù tất báo. Tra ra một cái. . . . . . Ôi chao. Sự tình khủng khiếp. . . . . . Phía sau có một chuỗi châu chấu dài. Tôi đành phải ra mặt làm người xấu cùng phía nam bên kia tiếp xúc. . . . . . .Chuyện sau đó các anh cũng biết rồi. Cứ thế thôi."

". . . . . . . Nghĩ không ra, xấu xa nhất không phải anh ta." Lúc này ấn tượng của Trâu Thanh Hà đối với y đã có chút chiều hướng tốt.

Liễu Hạ Khê nhún vai, Ngân Hoàn Xà cái tên này, rốt cuộc là người lớn lên dưới hoàn cảnh bất đồng. Trong xã hội bừa bãi lệch lạc tâm lý cùng lệch lạc văn hóa này ngược lại sống được theo con đường nhận thức đúng đắn.

Nhận xét

  1. Thuốc phiện thật đáng sợ,chỉ 1 lần dính vào là có thể như thiêu thân lao vào lửa k có đường lùi.Xem ra k chỉ hít nó mới nghiện mà cái giá nhận được mỗi lần chuyển hàng trót lọt cũng làm người ta mờ mắt a.60 chương nhỏ qua đi rồi,càng đọc càng thấy thoải mái ,tác giả có lẽ phải có tình yêu sâu đậm với trinh thám và các a zai lắm mới đủ sức viết mấy trăm chương thế này mà vẫn đủ sức thu hút,cảm ơn nàng đã dịch dù là vì tình yêu với đam mỹ,với văn hóa TQ,hay để nâng cao trình độ tiếng bông thì chúng ta nhờ vậy mới có truyện để đọc ,phải công nhận nàng dịch rất nhanh,tuyệt đối k phải nhanh bình thường đâu,đôi lúc ta có cảm giác nghề của nàng thực sự là dịch giả đó,hoặc ít nhiều cũng liên quan đến sách,nhìn số chương tưởng ít nhưng đó chỉ là tác giả chia như thế, 1 chương nhỏ của nó chẳng ngắn chút nào XD~~

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,