Chuyển đến nội dung chính

Hóa Vụ - Chương 6.6


Dao găm đánh rơi 06

"Có một vấn đề nữa. . . . . ." Trước mắt, khí thế đã áp đảo đối phương rất rõ ràng. Liễu Hạ Khê điều chỉnh tiết tấu một lần nữa, anh tỉ mỉ hồi tưởng chuyện xảy ra trên xe lửa. Chỉnh lý hết thảy những gì đã nhìn thấy nghe thấy, điểm nào đáng ngờ cần Ngân Hoàn Xà giải đáp, phải thừa dịp hiện tại nói cho xong.

"Nói đi." Ngân Hoàn Xà mang theo khẩu khí uể oải đáp. Y liếc xéo Liễu Hạ Khê, trong lòng luôn không thoải mái. Người này rất ba phải, quả nhiên là người không dễ qua lại.

"Cướp túi của Trương Đại Tráng. . . . Khiến ta xuống xe lửa là người của các ngươi làm sao?" Chính mình chiếm thế thượng phong, chống lại một người như vậy. . . . Cũng không có bao nhiêu cảm giác tự hào. Liễu Hạ Khê qua loa nhìn tư liệu bọn họ có được một chút. Rốt cuộc vẫn là trinh thám cấp nghiệp dư, cái gì là quan trọng chẳng hiểu được chút nào, nói nhảm thì nhiều. Chân chính tính là hữu dụng cũng chính là tư liệu của em trai lão đại mất tích được tìm về, có thứ này cảnh sát có thể lập án rồi.

"Không phải." Trả lời rất khẳng định, lời này Liễu Hạ Khê tin tưởng. "Chúng tôi làm sao lại đả thảo kinh xà được, Trương Đại Tráng chính là đầu mối của chúng tôi mà. Chúng tôi có người một mực giám thị ông ta, đáng tiếc lúc ấy ta không có mặt ở đó. Hẳn là người cùng nghề không chừng. Có thể khẳng định, đôi nam nữ cướp bóc kia không phải người của chúng ta. Chúng ta cần sự trợ giúp của ngươi, sẽ không làm cho ngươi phải xuống xe."

Liễu Hạ Khê vỗ vỗ tư liệu của Ngân Hoàn Xà đưa cho anh. Đầu mối này bị mình tiết lộ ra rồi.

"Ngươi là từ cửa ngõ nào lấy được địa chỉ của ta?" Vấn đề này vẫn nghẹn trong lòng Liễu Hạ Khê. Tin tức cá nhân của mình tùy tiện ai cũng có thể lấy được sao?

"Ta làm sao biết địa chỉ của ngươi chứ? Vẫn có người giám thị ngươi, ta chỉ nhìn từ xa." Ngân Hoàn Xà không cho là đúng.

"Không phải ngươi? Ngươi có gọi điện cho đội phòng chống thuốc phiện hay không?" Liễu Hạ Khê nhíu mày.

"Này, tự mỉnh đủ phiền toái lắm rồi, còn thể ôm thêm phiền toái nữa vào người làm gì. Gọi điện báo cái quỷ gì chứ? Đội phòng chống thuốc phiện gì chứ? Chả hiểu gì cả. Đầu óc ngươi có bệnh à. Ngươi cũng không nên ghi hận trong lòng. . . . . ."

"Không phải ngươi. . . . . . A, đúng rồi. Thị dân bình thường không hiểu các khâu chấp pháp chắc là không thể gọi điện thoại trực tiếp cho đội phòng chống thuốc phiện được. Mà chỉ biết gọi 110. Ngay cả ta cũng không biết số điện thoại đội phòng chống thuốc phiện mà."

Liễu Hạ Khê trầm mặc. Ai đã làm chuyện này? Lý do là gì?

"Này, Liễu cảnh quan, ta đã đói bụng. Mời ta ăn cơm." Ngân Hoàn Xà thấy anh một mực trầm tư, dày mặt cắt ngang suy tư của anh. Không còn cách nào khác, y nghèo mà. Mấy ngày nay phải cẩn thận, không dám tùy tiện ra tay móc tiền, sợ không cẩn thận lật thuyền trong mương. Sợ hãi a, một đám người bên cạnh đều đã biến mất. . . . . .

"Ngươi gọi món đi." Quán trá này cũng bán cả thức ăn. Liễu Hạ Khê cũng không để ý đến y, anh từ trên người móc ra điện thoại di động đại ca cố ý thay anh chuẩn bị. Gọi trước một cuộc cho Triệu Bình Xuyên: "Sang đây, mời cậu ăn cơm." Một đầu dây điện thoại khác Triệu Bình Xuyên vui sướng cao hứng cực kỳ.

Liễu Hạ Khê gọi điện cho đại ca bên kia, trước đem tình huống mới ngắn gọn nói rõ cho đại ca.

Đại ca hiểu tâm lý, để Trâu Thanh Hà tới nhận điện thoại.

"Anh Liễu!" Trâu Thanh Hà hiển nhiên vô cùng vui vẻ. Vô luận đại ca đại tẩu của Liễu Hạ Khê đối với cậu rất tốt, nhưng vẫn có chút xa cách không được tự nhiên. Chung quy cảm thấy mình là người dư thừa xuất hiện đó. Nhìn gia đình ba người nhà người ta hạnh phúc toàn vẹn, kẻ làm khách này có chút không được tự nhiên.

"Ngày hôm nay thế nào?" Thanh âm Liễu Hạ Khê hiển nhiên là thấp ba bậc vô cùng ôn nhu.

"Ý, thật buồn nôn." Ngân Hoàn Xà đánh cái rùng mình, ngay cả da gà cũng nổi lên.

"Ừm, rất vui vẻ, em có đến công ty anh học máy tính. Anh thế nào? Hôm nay ra sao?" Trâu Thanh Hà nghĩ không ra công ty của anh ấy lớn như vậy, nhà thì lại cực kỳ bình thường. Tòa nhà đơn thể ba tầng, hẳn đã có tuổi thọ hơn 10 năm rồi. Nhà cửa chung quanh cùng loại có hơn 10 căn, không chút nào đặc biệt. Phòng trong cũng không hoa lệ.

Trâu Thanh Hà cũng không thuần túy xem mình như khách, ở trong công ty cậu có hỗ trợ. Ở công ty làm một em trai nhỏ chịu khó cần mẫn. Về nhà làm một bảo mẫu nấu cơm tối. . . . . .

"Ừ, anh gặp Ngân Hoàn Xà. . . . . ." Ngoại trừ chuyện dao găm, Liễu Hạ Khê làm trò trước mặt Ngân Hoàn Xà nói đầu mối hiện có.

Ngân Hoàn Xà dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn anh, một bên bĩu môi.

". . . . . .Em thấy thế nào?" Liễu Hạ Khê sau khi kể xong hỏi. Anh hiện tại rất tin tưởng logic mới mẻ nhạy cảm của Trâu Thanh Hà. Thanh Hà vẫn lẳng lặng nghe anh nói, cũng không hề xen vào giữa chừng.

". . . . . .Em đang suy nghĩ, việc Ngân Hoàn Xà bọn họ điều tra thương nhân buôn bán nội tạng cũng bị đối phương phát giác rồi. Em đưa ra giả thuyết một chút: Đây là một tổ chức. Cứ gọi bọn họ là G. Trong tổ chức G này có thể sinh tồn trong bóng tối, hiển nhiên cũng có một bộ dây chuyền đầy đủ từ thảo luận -- Thu mua -- Bán hàng. Bọn họ có lẽ là bán và mua đều làm, để không biết lộ bí mật của bọn họ. . . . . .Nhất định cũng sẽ có lực lượng bạo lực tồn tại. Thậm chí có khả năng dùng tiền thu mua vài nhân vật. Nếu không, bọn họ hẳn đã sớm bị cảnh sát theo dõi.

"Ừm, nói trắng ra. Ngân Hoàn Xà điều tra G, G hiển nhiên sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Bọn họ muốn diệt trừ 'Bang Kim Hoàn Xà'. . . . . . .Ừm, không nghĩ ra."

Mặc dù cách điện thoại, cũng có thể tưởng tượng được bộ dáng nhíu mày của Thanh Hà.

"Điểm nào không nghĩ ra?" Liễu Hạ Khê mỉm cười.

"Nếu bọn họ đút lót người trong 'Bang Kim Hoàn Xà' đem tin tức cung cấp cho cảnh sát, để cảnh sát ra mặt đem 'Bang Kim Hoàn Xà' một lưới bắt hết. Loại sự tình này kỳ thật rất phiền toái, hiệu quả cũng không lớn. Cảm giác có chút quái. Trí tuệ của bọn họ hẳn là cực cao, sẽ không làm loại chuyện này mới đúng."

"G này nắm chắc người khác bắt không được chân bọn họ. Trong một tổ chức luôn có vài loại người bất đồng." Liễu Hạ Khê gõ gõ mặt bàn, thanh âm cực nhỏ. "Chắc hẳn nghĩ 'Bang Kim Hoàn Xà' chỉ là đàn chuột. Đuổi đến đuổi đi có chút phiền chán."

"Là thế này phải không?" Thanh Hà nghiêng đầu. "Em thậm chí nghĩ, có lẽ căn bản không có tình báo cơ mật quốc gia nào tiết lộ ra ngoài. . . . . . G khẳng định có tiền hơn hẳn 'Bang Kim Hoàn Xà'. Bọn họ thiết lập cục diện này để đem 'Bang Kim Hoàn Xà' một lưới bắt hết, trên chiếc xe lửa nọ khả năng chủ yếu là thành viên của G, bọn họ đồng dạng phát giác 'Bang Kim Hoàn Xà' theo dõi khách hàng của bọn họ. Vì vậy trong cục diện này bỏ thêm một vỏ bọc siết cổ người. Bọn họ đồng dạng tìm kiếm mục tiêu trên xe lửa, rõ ràng vị trí mai phục của cảnh sát. . . . . .Cũng có thể nhìn ra được năm người kia là quân nhân, nhìn ra được trong hộp bí mật có gì đó không bình thường. G ra tiền để cho 'Bang Kim Hoàn Xà' đi trộm rương mật mã chính là để cho 'Bang Kim Hoàn Xà' rơi vào trong sự kiện càng nguy hiểm hơn."

"Phân tích này rất thú vị đấy. Tại sao em cho rằng không tồn tại người bán đứng tình báo quốc gia?" Liễu Hạ Khê nghĩ, chỉ cần có thêm một ít kinh nghiệm Thanh Hà có thể phát triển còn nhanh hơn anh. Sức tưởng tượng của cậu so với mình càng thêm rộng lớn. "Không nỗ lực sẽ dễ dàng bị vượt qua!" Liễu Hạ Khê gãi gãi đầu mình nghĩ.

"Người như thế cũng tồn tại, nếu không sẽ đâu có 007. Bất quá, em nghĩ sự tình này. Gián điệp chân chính chỉ sợ sẽ tự mình động thủ, loại tội danh phản quốc này càng ít người biết càng tốt. Khả năng có người ra tiền mời người để giá họa càng cao. Nếu không tính nguy hiểm là trong ba tính quan trọng. Anh nghĩ xem, xuất tiền mời người làm, lại không thể nhận được bảo mật tuyệt đối. Nếu bản thân người xuất tiền chính là gián điệp, hẳn cũng phải lợi hại chứ? Đã như vậy sao không tự mình động thủ? Như thế nào cũng không hợp lý."

"Haha." Liễu Hạ Khê nở nụ cười, Thanh Hà vẫn là chịu ảnh hưởng của tiểu thuyết đây, chuỗi phim 007 đã gạt không ít thanh thiếu niên mà. "Thanh Hà nha, lúc chân tướng chưa rõ khả năng gì cũng đều tồn tại. Trên đời này có chuyện thừa nước đục thả câu và chim sẻ phía sau (Trong câu bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau) đấy. Thợ săn giảo hoạt luôn trốn ở phía sau."

"Vậy anh Liễu cho rằng thật sự tồn tại người bán đứng quốc gia?"

". . . . . .Còn chưa biết." Liễu Hạ Khê biết Thanh Hà là kiểu người nhiệt tình yêu tổ quốc, không cách nào nhận thức trên đời này còn có tồn tại hành vi phản bội tổ quốc. Tuy không muốn đả kích lòng ái quốc thuần túy của cậu. . . . . . . Nhưng trên đời ngay cả người đặt lợi ích cá nhân cao hơn lợi ích quốc gia còn tồn tại mà.

"Buồn nôn mà làm như thú vị lắm ấy." Ngân Hoàn Xà bất mãn trợn trắng mắt.

Đôi câu vài lời dặn dò linh tinh, Liễu Hạ Khê thu hồi điện thoại. Triệu Bình Xuyên đã tới. Còn đang thở, là chạy tới sao?

"Liên lạc được với mẹ của Trương Tiểu Mẫn rồi. Bà ta sẽ nhanh chóng lên đây." Triệu Bình Xuyên ngồi xuống đầu tiên là nói câu này. "Lần này là vụ án gì?" Hắn tràn ngập chờ mong. Trở về Thiên Tân làm việc hai năm, các tiền bối xem hắn như chim non, đại án trọng án gì cũng không có phần hắn. Cuộc sống chỉ toàn làm chút chuyện bưng trà quét tước. Hắn chứa chan nhiệt huyết mà, nên trút vào đâu đây?

"Đại án! Vụ án vô cùng lớn." Liễu Hạ Khê vỗ vỗ vai hắn.

"Vị này là?"

"Người báo án." Liễu Hạ Khê đem ảnh chụp Trương Đại Tráng đã chết đặt trước mặt Triệu Bình Xuyên.

"Cha của Trương Tiểu Mẫn đã chết?" Triệu Bình Xuyên giật mình nói.

"Đúng vậy, thủ pháp sạch sẽ lưu loát. Sát thủ chuyên nghiệp hoặc là bác sĩ phẫu thuật ngoại khoa thực hiện."

"Bác sĩ?" Triệu Bình Xuyên ngạc nhiên, trong nhận thức của hắn bác sĩ là nghề nghiệp vĩ đại thần thánh giống cảnh sát mà.

"Bên trong liên quan đến mua bán nội tạng cơ thể người." Lời Liễu Hạ Khê nói vô tình băng lãnh. "Ăn cơm xong đi gặp cục trưởng đại nhân của các cậu." Khẩu khí vẫn như thời ở trường cảnh sát không cho người ta phản bác.

Triệu Bình Xuyên xiết chặt đấm tay: "Tớ sẽ có phần tham gia chứ?" Hắn tràn ngập chờ mong.

"Cậu bảo vệ vị nhân chứng quan trọng này. Phỏng chừng phá được vụ án này ít nhất cũng có công lao thứ hai." Lời này vừa nói ra, Triệu Bình Xuyên đầy mặt hồng nhuận, hai mắt lấp lánh phát sáng. Chàng trai đơn thuần như vậy, nhìn cũng thú vị. Ánh mắt kia của Ngân Hoàn Xà trong mắt Liễu Hạ Khê cứ như thú săn đang theo dõi con mồi mới.

"Ngân. . . . . .Ngươi muốn cứu lão đại của người vì em trai của lão đại báo thù, chuyện này phải cùng cảnh sát toàn lực hợp tác! Còn nữa. Phải bảo vệ tốt nhân chứng em trai của lão đại ngươi. . . . . .Cậu ta hiện giờ đang ở đâu?"

"Quê của lão đại. Tương Dương."

Ngoại trừ Quý Giai, Ngân Hoàn Xà trước kia chưa hề từng cảnh sát nghiêm túc giao thiệp. Như phản xạ có điều kiện, chỉ cần nghe được hai chữ "Cảnh sát" thân thể sẽ lao đi. Nhưng lại phát hiện Triệu Bình Xuyên theo chân bọn họ này không có gì khác biệt, mà ngay cả vị đại đội trưởng đại đội trinh thám cục công an thành phố Thiên Tân này cũng chỉ là người thường. Còn đáng tin hơn cả tên Liễu Hạ Khê giảo hoạt kia. Xem ra lần này tìm được người rồi. Ngân Hoàn Xà chủ ý đã quyết, lần này đem mấy tên táng tận lương tâm này một lưới bắt hết.

Y biết lão đại vội vã tìm những người này, là muốn một lần nữa trị liệu cho em trai Tiểu Xuân, để nó trở lại thành người bình thường. Chứ không phải để đối phó bọn họ. Ngân Hoàn Xà về điểm này lý trí hơn so với nàng. Nội tạng của thân thể bị lấy đi. . . . . .Cũng không phải lắp lại lần nữa thì không còn vấn đề gì. Cho dù không đối phó với những người này, bọn chúng cũng sẽ không để cho kẻ biết nhiều việc như vậy còn sống trên đời này. Đây là trò chơi sống còn, không phải ngươi chết thì ta chết.

Lão đại còn sống không? Hy vọng cô ấy không có việc gì.

Có lẽ lão đại đã cùng đối phương thảo luận, lão đại liều mạng đoạt tiền chỉ sợ là để thu gom phí dụng chữa trị. Lão đại có rất nhiều sự tình gạt y đấy. Bất quá không sao cả.

Cùng cảnh sát hợp tác là quyết định thông minh.

Lần này mình cũng có thể giống Quý Giai sống lại lần nữa. Lão sư phụ yêu quái đã chết, thiên hạ người có thể kìm hãm y không tồn tại, y không cần phải sợ hãi, có thể chân chính sống dưới ánh mặt trời.

Y rất hứng khởi.

Cảnh sát đáp ứng an bài thân phận mới cho y, y được nhận sự bảo vệ của cảnh sát.

Không còn chơi trò quan binh bắt cường đạo nữa.

Ngân Hoàn Xà đối với Liễu Hạ Khê có ẩn giấu tâm tư riêng. Bọn họ điều tra Thiên Tân bên này quả thật tìm được nhân chứng, em trai của lão đại Tiểu Xuân mất tích trong lúc đến Thiên Tân. Chỗ tìm được cách Thiên Tân cũng không xa. Đạo tặc trong thiên hạ cũng có tồn tại người biết nói nghĩa khí.

Tư liệu bọn họ thu gom được cũng không tính là ít, thậm chí đã tra được người môi giới liên lạc với người mua. Vụ án này không quá khó khăn, liên lụy đến một vài tổ chức hắc ám của vùng Thiên Tân này cùng cơ cấu chữa bệnh.

"Tên thối tha, quả nhiên không đáng tin." Liễu Hạ Khê âm thầm nguyền rủa. Nhìn Ngân Hoàn Xà luyên thuyên không dứt với cảnh quan, trong lòng Liễu Hạ Khê có chút không thoải mái. Cứ như y đem toàn bộ những thứ nắm được tự nói với mình, chỉ cần bắt người là được.

Sau khi họp hội nghị khẩn cấp, xe cảnh sát lên đường.

Liễu Hạ Khê từ cục cảnh sát đi ra, đêm đã khuya.

Ngã tư đường quạnh quẽ. Người theo dõi anh đang lui phía sau cây to vô cùng rõ ràng hút điếu thuốc lá, ánh lửa kia lập lòe. Giống như con đom đóm nhìn thấy lúc bé.

Liễu Hạ Khê đi thẳng tới trước mặt hắn.

Nói câu: "Ta muốn gặp sếp của các người."

Nhận xét

  1. hahah sắp đến hồi gay cấn,các a cầm súng tỉa nhau đi thôi >.<

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,