Chuyển đến nội dung chính

[Q2] Kinh Thiên Kỳ Án - Chương 1.2


Chương 1 - Tùy mặt gửi lời (2)

"Đúng vậy, là viết trên tờ giấy nhỏ, lúc ấy người tiễn đưa linh cữu rất đông, cũng không biết là ai dán lên, hơn phân nửa là người trong công ty có định kiến với cha dán đó."

"Anh nói mẹ anh cũng là chết vì ung thư? Cách cha anh trước sau không tới một năm?"

"Ừ, hơn nữa, đều là ung thư rất kỳ quái, mẹ của anh mắc phải hình như là ung thư tuyến nội tiết thượng thận thì phải?"

"Ung thư thần kinh nội tiết tuyến thượng thận."

"Đúng, cha anh cũng vậy đó, càng hiếm lạ hơn, bác sĩ đều nói, là một loại ung thư mới biến đổi, trước kia chưa từng thấy qua. Cậu biết đó, trình độ trị liệu ung thư của Thượng Hải đứng đầu cả nước, bọn họ còn chưa từng gặp qua. Hơn nữa phát bệnh thật sự rất nhanh, từ khi phát hiện cho đến lúc chết, còn chưa đến một tháng liền. . . . . ."

"Anh cùng cha mẹ anh ở chung sao?"

"Trước kia là thế, nhưng sau khi Yến Phi tới, bọn họ rất yên tâm về anh, anh liền cùng Yến Phi chuyển ra ngoài ở."

"Cô ta đến đây lúc nào? Các anh khi nào thì chuyển ra ngoài ở?"

"Anh quen Yến Phi, cũng cỡ ba năm thì phải? Nửa năm sau bọn anh liền chuyển ra ở riêng."

"Đối với cái chết của cha mẹ anh, anh cho tới giờ chưa từng hoài nghi?"

Khải Kim Vận ngốc hồ hồ nói: "Hoài nghi? Hoài nghi cái gì? Chẳng lẽ còn có thể hạ độc khiến người ta mắc ung thư?"

"Phương pháp làm cho người ta mắc ung thư, nhiều lắm." Cúi đầu nhìn Khải Kim Vận lần nữa, gã đã say đến bất tỉnh rồi, cũng không nghe thấy được gì.

Hàn Phong lay tỉnh gã: "Chỗ ở của cha mẹ anh, chưa bị bán đi đấy chứ?"

"Không, bán rồi tôi ở đâu? Còn ở ngoại ô thành phố Thượng Hải đấy. Con ả Thiện Yến Phi này, cô ta trốn ở thành phố T cùng tình nhân lêu lổng, cho rằng anh không biết hử, anh từ Thượng Hải đến đây rồi, chỉ hy vọng cô ta nể tình cha anh từng bồi dưỡng cô ta mà có thể hồi tâm chuyển ý, không ngờ cô ta cũng tuyệt tình như thế."

"Vậy anh làm sao biết ở đây có thể tìm được cô ta?"

"Sao tôi không biết được, khách sạn này là ngân hàng bọn họ đầu tư xây dựng, giám đốc điều hành của công ty bọn họ ở chỗ này không trả tiền, làm chuyện lén lén lút lút gì, không phải đều làm trong khách sạn này cả sao!"

Hàn Phong thoáng sửng sốt hồi lâu, như có điều suy nghĩ mà nói với Khải Kim Vận: "Hôm nay chúng ta nói chuyện thật vui vẻ, sau này hãy dựa theo lời em nói mà làm, nhất định có thể trở thành một đại nam nhân đỉnh thiên lập địa. Di động của anh tạm thời để ở chỗ của em, khi nào anh muốn đi thì cùng em liên lạc." Nói xong, anh cầm lấy điện thoại di động của người ta."

"Anh. . . . . . . .Anh tặng, anh tặng cho cậu. Chút tiền ấy anh đây vẫn có."

Hàn Phong ước chừng điện thoại di động một chút, "Em lấy thứ này có ích gì? Nhưng mà anh phải nhớ kỹ số này rồi liên lạc với em. Anh muốn về, nhất định phải nói cho em biết, bởi vì việc này không chỉ liên quan đến nguyên nhân cái chết của cha mẹ anh, còn liên quan đến tính mạng của anh đó!"

Hàn Phong vừa về tới phòng, liền nói với Lãnh Kính Hàn: "Lập tức thông báo cho Long Giai, fax ảnh của Lâm Chính và Lô Phương sang đây."

Lãnh Kính Hàn nối máy điện thoại, nói: "Long Giai sao? Tôi, Lãnh trưởng phòng đây, chuẩn bị tốt hình ảnh của Lâm Chính và Lô Phương, fax qua đây. Đúng, Hàn Phong yêu cầu, không biết thằng nhóc này muốn làm gì nữa!"

Hàn Phong đoạt lấy điện thoại di động: "Alo, Long Giai sao? Tranh ảnh, tìm mau chút, tôi vừa mở máy tính ra rồi. Được, được, lập tức gửi sang." Rất nhanh, máy in "răng rắc" phát ra hai ảnh chụp.

"Hồng A Căn kia --" Lãnh Kính Hàn còn chưa nói hết, Hàn Phong đã cầm tờ giấy xông ra ngoài.

Quầy lễ tân, Hàn Phong giả mạo thân phận cảnh sát, xuất ra tấm hình của Lâm Chính, hỏi: "Biết hai người này không?"

Nữ phục vụ cười nói: "Giám đốc Lâm và tình nhân của ông ấy đây mà, thường đến khách sạn của chúng tôi, sao tôi không nhận ra được chứ?"

"Bọn họ thường đến lúc nào?"

"Bọn họ mỗi cuối tuần đều đến một lần, bất quá đã hai tháng rồi không thấy bọn họ nữa."

"Loại tình huống này kéo dài bao lâu?"

"Cỡ một năm rồi thì phải? Khi bọn họ tới còn sợ người ta phát hiện nữa, mỗi lần đều là giám đốc Lâm tới trước, chọn phòng xong xuôi, cô gái kia phải đợi 10 phút sau mới đến, lúc đầu, chúng tôi còn tưởng rằng bọn họ là vợ chồng ấy chứ."

"Sau này tại sao lại biết không phải nữa?"

"Đó là giám đốc Vu, có một lần trong lúc vô tình nói toạc ra, chúng tôi mới biết bọn họ không phải vợ chồng."

"Giám đốc Vu? Giám đốc khách hàng của ngân hàng Hằng Phúc sao?"

"Đúng rồi. Chẳng biết ông ấy cùng ngài Lâm dự buổi tiệc nào đó, lần ấy sau khi say rượu, ồn ào đòi giết giám đốc Lâm á."

"Vậy cô còn nhớ rõ lúc ấy giám đốc Vu nói thế nào không? Tôi muốn nghe nguyên văn."

"Tao phải giết đôi cẩu nam nữ kia. Đại khái chính là nói thế đó, tôi cũng không nhớ rõ nữa."

Hàn Phong gật đầu, anh tựa hồ đã hiểu được ít nhiều rồi.

Trở về phòng, sắc mặt Lãnh Kính Hàn âm tình bất định, Hàn Phong khai báo trước nói: "Không phải tôi không nói cho anh chuyện Hồng A Căn, mà là có nói anh cũng không hiểu được."

"Không phải bởi vì Hồng A Căn, vừa rồi Lý Hưởng bọn họ lại gọi điện thoại tới, tình hình ở thành phố H rất xấu. Lý Hưởng bọn họ theo dõi Đinh Nhất Tiếu cũng cực kỳ khó khăn, đã mất dấu nhiều lần rồi."

Hàn Phong từ vui chuyển buồn, "Sao vậy?"

"Ngày hôm qua khi Lý Hưởng nói chuyện điện thoại với tôi, tôi đã cảm thấy không đúng. Thằng nhóc kia, hôm nay mới nói cho tôi biết, sau khi chúng ta rời đi, trị an của thành phố H bắt đầu hỗn loạn."

"Trị an hỗn loạn? Loạn theo kiểu nào?"

"Còn muốn tôi phải đem lời Lý Hưởng lặp lại một lần nữa sao? Được rồi, cậu nghe cho kỹ đây. Lý Hưởng nói xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng, 6 người chết 17 người bị thương; Phố Thiên Mã liên tục hai ngày phát sinh vụ đột nhập vào nhà cướp bóc, một người chết; Phố Tinh Quang Hà phát sinh nhiều người đánh nhau bằng vũ khí, 5 người chết 9 người bị thương, trong đó ba người bị thương nặng; Tiểu khu An Cư phát sinh cường bạo, phụ cận trường tiểu học Lâm Khang liên tục phát sinh sự kiện cướp của học sinh; Còn có. . . . . . .Còn có rất nhiều, dù sao chính là nơi nơi đều có chuyện xảy ra, đặc biệt vừa rồi cậu ta nói, con gái của giáo sư Lâm cũng đã bị người ta bắt cóc."

"Giáo sư Lâm là người thế nào?"

"Chính là chuyên gia nghiên cứu khoa học của thành phố chúng ta, là người được hưởng tiền trợ cấp đặc biệt của quốc gia, ông ta chính là nhân vật quan trọng của thành phố chúng ta ông ta nhảy mũi một cái thôi, chuyên gia bác sĩ của toàn thành phố cũng phải mất ngủ vài ngày. Cậu nói xem, hiện tại con gái của ông ta bị bắt cóc rồi, vậy còn hỏng bét đến thế nào nữa."

"Bọn chúng không ngừng tạo ra rắc rối, không ngoại trừ việc muốn cho chúng ta không cách nào an tâm ở lại thành phố T tiếp tục điều tra, mặc kệ chúng."

"Nếu cục diện không cách nào thu dọn được, chúng ta vẫn chỉ có thể trở về."

Hàn Phong bĩu môi, "Trở về có ích gì?"

"Nếu thật sự là bọn chúng tạo ra rắc rối, điều tra ra hang ổ của chúng, ngăn chặn tình hình tiếp tục khuếch trương."

Lãnh Kính Hàn truy hỏi cái chết của Hồng A Căn và cuộc nói chuyện của bọn họ ngày đó, Hàn Phong cắn răng không nói, đòi ly sữa bò, sau đó mở máy tính, tra xét tư liệu cổ phiếu, vài phút sau lại đóng máy tính, kéo Lãnh Kính Hàn nói muốn đi xem chợ đêm.

Đèn đường rực rỡ, Lãnh Kính Hàn nói: "Trời nóng như vậy, khi không túm tôi ra đường, cậu rốt cuộc muốn làm gì?"

"Tới rồi anh sẽ biết."

Hàn Phong vừa đi vừa hỏi, không bao lâu sau đã đi tới trước cửa một hiệu sách, Hàn Phong đi vào chọn vài quyển sách về cổ phiếu, sau đó nói với Lãnh Kính Hàn: "Trả tiền." Đây chính là mục đích anh kéo Lãnh Kính Hàn theo.

Lãnh Kính Hàn nén giận, bỏ tiền thỏa mãn ham muốn cá nhân của thằng nhóc hư hỏng này, khi đi ra nói: "Thằng nhóc cậu, vì tán gái mà nỗ lực như vậy? Không phải người ta chỉ cười cậu không hiểu cổ phiếu thôi sao? Cậu điều tra án có khi nào từng nỗ lực như vậy đâu?"

Hàn Phong không đáp lời, nhưng nhìn xa xăm ngẩn người. Dưới ánh đèn đường, trong chợ đêm, một đôi thanh niên nam nữ đang không sợ nóng bức, dựa sát vào nhau thân thiết. Lãnh Kính Hàn nói: "Cậu lại nhìn cái gì nữa đó?"

Hàn Phong chợt bừng tỉnh, "Không có, không có gì. Vừa rồi nhìn thấy bóng lưng một cô gái, rất quen, nhưng nhất thời nhớ không nổi là ai."

Anh nhìn thấy một nam một nữ, dựa sát vào nhau đi qua phố đối diện, nam để râu, cao mà khôi ngô, nữ cũng rất nhỏ xinh, lung linh động lòng người. Người con trai kia cao hứng bừng bừng nói gì đó, người con gái lại đem khuôn mặt chôn thật sâu trong ngực người con trai, chỉ nhìn thấy một bóng người.

Một đêm này, Hàn Phong xem sách cổ phiếu đến tận khuya, căn bản ngủ không ngon, nhiều nghi vấn vây trong lòng anh lắm.

Lại một ngày trôi qua, Lãnh Kính Hàn thức dậy, nhưng phát hiện Hàn Phong đã đứng lặng trước cửa sổ, nắng sớm rực rỡ ở thành phố T ửng hồng xuyên qua lớp cửa kính, rơi trên khuôn mặt vốn coi như tuấn tú của anh, khuôn mặt mang theo nét ngây thơ kia vậy mà lại ẩn giấu một tia hơi thở khiến kẻ khác bất an.

Hàn Phong quay đầu, "Tỉnh rồi sao? Hôm nay đến công ty TNHH vật liệu thép Thành An, sau đó là ngân hàng Hằng Phúc, thế nào?"

Lãnh Kính Hàn nhận thấy được, Hàn Phong quả thực tựa như đã khác hẳn con người thường ngày, cậu ta đã phát hiện ra chuyện gì nữa sao? Nhưng thằng nhóc này, phiền não nhất chính là chỗ đó, mỗi lần tới thời điểm mấu chốt, cậu ta đều bắt đầu duy trì sự trầm mặc, cái gì cũng không nói, mãi đến cuối cùng mới nói ra đáp án của cậu ta, mặc cho bạn truy hỏi thế nào, cậu ta cũng không mở miệng.

Ở trên đường, Hàn Phong cũng vẫn duy trì trạng thái trầm mặc, đôi mắt trước sau như một nhìn sàn xe taxi, lúc này, ai cũng không biết được cậu đang suy nghĩ gì.

Công ty TNHH vật liệu thép Thành An. Hai người Hàn Phong trước nói với bảo vệ giữ cửa bọn họ là bạn của Hồ Ngân Tín, đến tìm Hồ Ngân Tín. "Chờ một chút." Bảo vệ sau khi đi vào phòng bảo vệ gọi điện, đợi đến khi trở ra thì đen mặt nói: "Không có người này, các anh tìm nhầm rồi."

Lãnh Kính Hàn nói: "Sao lại thế được chứ? Xin anh giúp chúng tôi hỏi lại, anh ta chính là tổng giám đốc mới tới của các anh --" Hàn Phong níu vai Lãnh Kính Hàn, không cho ông nói xong.

Lãnh Kính Hàn nhìn Hàn Phong, Hàn Phong sửa lời nói: "Chúng tôi là cảnh sát," Nói rồi lấy ra thẻ căn cước của Lãnh Kính Hàn, "Gọi người phụ trách của các anh ra đây nói chuyện!" Bảo vệ vừa nhìn liền không chậm trễ, lập tức gọi điện.

Bước ra lại là một ông già đầu trọc, khoảng 60 tuổi, hơi béo bụng, đầy mặt tươi cười nói: "Chẳng hay đồng chí cảnh sát có chuyện gì không?"

Hàn Phong nói: "Ông là người phụ trách của nơi này?"

Ông già cười đáp: "Đúng vậy tôi tên là Hoàng Quý Lượng, là giám đốc của công ty này."

"Ông cụ, chúng tôi nhìn thấy Hồ Ngân Tín đi vào công ty, ông ta mới là giám đốc mới của công ty các ông chứ?"

Đôi mắt nhỏ của Hoàng Quý Lượng lóe lên, "Ôi chao, haha, ngại quá hẳn là đồng chí cảnh sát đây nhìn lầm rồi ấy chứ? Chỗ chúng tôi cho tới bây giờ chưa từng có giám đốc họ Hồ nào cả."

Lãnh Kính Hàn trừng mắt: "Biết rõ mà không báo cáo, chính là phạm pháp!"

Hoàng Quý Lượng làm ra bộ dáng sợ hãi: "Ai nha, tôi chính là người làm ăn theo quy củ, chưa bao giờ làm chuyện phạm pháp."

Hàn Phong cười cười, vỗ lưng ông ta nói: "Nếu là người làm ăn theo quy củ, vậy ông cụ này, không ngại mang chúng tôi vào nhà xưởng dạo một chút chứ?"

Hoàng Quý Lượng vuốt cái đầu láng bóng của mình, nói: "Được mà, được mà."

Hàn Phong đi phía trước, Hoàng Quý Lượng ở phía sau có chút theo không kịp, Hàn Phong đi khắp nơi dò xét, căn bản không cần người dẫn đường, thẳng hướng đi đến cửa phòng giám đốc của nhà xưởng. Vài công nhân đang tháo dỡ bảng hiệu ở cửa phòng giám đốc, lại không ngờ rằng Hàn Phong bọn họ tới nhanh như vậy. Hàn Phong hỏi: "Giám đốc Hoàng? Đây là --"

Hoàng Quý Lượng vui cười hớn hở nói: "Trang hoàng, trang hoàng. Tôi đã sớm muốn đổi lại một mặt cửa khác, phòng làm việc trước kia quê mùa, tiếp đón khách khứa cũng không khí thế."

Hàn Phong "haha" cười, đôi mắt nhìn thẳng một gã công nhân còn chưa kịp giấu một bảng hiệu hình thoi vào trong sọt rác, phía trên rõ ràng viết "Tổng giám đốc, Hồ Ngân Tín" Hàn Phong cười nói: "Giám đốc Hoàng, đây --"

Tròng mắt Hoàng Quý Lượng xoay chuyển, giả vờ tức giận nói: "Cái này chuẩn bị khi nào? Ai làm? Sao tôi không biết hả?"

Một gã bên cạnh có vẻ là thư ký tiếp lời: "Đây là ngài Đinh phân phó làm, còn chưa kịp thông báo cho ngài."

Hoàng Quý Lượng giả vờ đột ngột tỉnh ngộ, "Các anh xem, đây vốn là xí nghiệp của ngài Đinh, ngài ấy muốn bổ nhiệm ai làm tổng giám đốc, tôi cũng không có quyền can thiệp. Ôi chao, vậy mà ngài ấy cũng không báo trước một tiếng, thật quá đáng. Ôi, ôi, ôi. . . . . ."

Hàn Phong cũng lập tức trở nên đồng tình, an ủi: "Đừng quá khổ sở mà, ông cụ, nói không chừng ngài Đinh đã thay ông sắp xếp tốt công tác rồi, tuổi ông cũng đã cao, nên an hưởng tuổi già thôi."

Hoàng Quý Lượng thần tình bi ai, nói: "Tôi thực sự tận tâm tận lực, chưa hề làm chuyện có lỗi với Đinh Nhất Tiếu. Vậy mà muốn đổi tôi, anh ta thật là không có lương tâm mà!"

"Đừng khổ sở, tôi cam đoan với ông, Đinh Nhất Tiếu ít nhất cũng sẽ sắp xếp cho ông một chức vụ cố vấn, nhà máy này, không có ông, bọn họ đừng mong xoay chuyển. Ừm, chúng tôi muốn đến thăm phân xưởng sản xuất một chút, không biết có được không?"

"Được! Tôi mang các anh đi xem nhà xưởng của chúng tôi, xem thử quy mô của chúng tôi!"

Hàn Phong muốn xem nguyên vật liệu trước, Hoàng Quý Lượng liền dẫn bọn họ đến thăm nơi chất khoáng thạch, Hàn Phong lại nhìn xe chuyên chở quặng mỏ một chút, thỉnh thoảng khua gõ thùng xe, tấm tắc ca ngợi.

Thời tiết thật sự quá nóng, bọn họ cũng không đến phân xưởng luyện thép, chỉ đi thăm xưởng đúc, cùng kho hàng chứa thành phẩm thép. Hoàng Quý Lượng chỉ vào từng chồng thành phẩm thép hình chữ T nói: "Tôi không khoác lác đâu, chất lượng vật liệu thép của chúng tôi là tốt nhất, cùng một sản phẩm ngang nhau, giá cả của chúng tôi cũng hợp lý nhất. Do đó cho tới nay. . . . . ."

Ông cụ bắt đầu khoe khoang vật liệu thép của bọn họ, miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt. Hàn Phong nghe đến liên tục gật đầu, Lãnh Kính Hàn liên tục nhíu mày, ông không biết Hàn Phong làm cái quỷ gì, nhưng rất rõ ràng, mới vừa rồi Hồ Ngân Tín vẫn còn ở đây, chỉ vừa mới rời đi. Hàn Phong cùng ông già kia chậm rãi tán gẫu như vậy, không phải càng tạo cơ hội cho Hồ Ngân Tín chạy trốn sao?

Đi thăm nhà xưởng xong, Hoàng Quý Lượng lại dẫn hai người đến phòng làm việc, muốn mời hai người chậm rãi ngồi xuống trò chuyện, Lãnh Kính Hàn thầm nghĩ: "Còn trò chuyện nữa, còn trò chuyện nữa Hồ Ngân Tín chẳng phải sẽ lên máy bay chuồn luôn sao?"

Hàn Phong hỏi: "Giám đốc Hoàng, các ông mỗi ngày sản xuất bao nhiêu?"

"Lò luyện chúng tôi còn chưa đủ, mỗi ngày sản xuất thép chỉ khoảng ba bốn trăm tấn, nếu sản lượng có thể tiếp tục nâng cao gấp đôi, vậy hiệu quả và lợi ích cũng rõ ràng rồi."

"Không sai, mỗi ngày ba bốn trăm tấn, vậy cần bao nhiêu vật liệu quặng? Tôi thấy ở cổng, xếp hàng xe kéo quặng mỏ."

"Chúng tôi dùng đều là quặng mỏ tự khai thác, tất cả đều là quặng chất lượng tốt, chứa hơn 60% hàm lượng sắt, luyện một tấn thép, chỉ cần hai tấn khoáng thạch sắt. Người có tiền vẫn là tốt ở chỗ đó, cái gì cũng có thể tự mình làm."

"Có thể xem hóa đơn sản xuất của các ông không?"

Hoàng Quý Lượng suy nghĩ một chút, nói: "Được, hoàn toàn phối hợp với công tác điều tra của cảnh sát." Nói rồi, đến trong két sắt lấy ra một cuốn sổ thật dày, nói: "Đây là sổ sách chi tiết của công ty, mỗi ngày thép Thành An sản xuất bao nhiêu tấn, bán đến nơi nào, toàn bộ đều ghi chép trên đó."

Hàn Phong lật lật một chút, phía trên không chỉ có sản lượng, lượng tiêu thụ, bán đến đâu, còn có lượng nguyên vật liệu. Hàn Phong vừa nhìn vừa điểm số: "Ngày 3 nhập quặng sắt chất lượng tốt 687 tấn, ngày 4 nhập quặng 641 tấn, ngày 5 nhập quặng 609 tấn, ngày 6 nhập quặng 622 tấn. . . . . . . " Anh khép sổ sách lại, nói: "Mỗi ngày đều có nhiều tấn quặng như vậy nhập vào xưởng, vậy cần bao nhiêu xe đến kéo?"

"Chúng tôi là xí nghiệp nhỏ, cũng chỉ có lượng tiêu thụ bấy nhiêu, cậu không thấy xưởng người ta lớn, đều dùng xe lửa kéo, ai mà dùng ô tô chứ!"

Hàn Phong lại mở ra một quyển sổ sách khác, cẩn thận tra cứu, mặt Hoàng Quý Lượng có chút đắc ý, ra chiều mặc kệ ngươi coi thế nào cũng đừng mong nhìn ra được sơ hở gì trong sổ sách.

Lãnh Kính Hàn đã nhìn đồng hồ ba lần, Hàn Phong vẫn như cũ thờ ơ lật xem sổ sách, mặt Hoàng Quý Lượng treo nụ cười âm hiểm nhìn hai người.

Hàn Phong khép sổ sách lại, ngửa đầu nói: "Những năm trước sản lượng 75745 tấn, năm ngoái 92742 tấn, năm nay xem ra còn muốn tăng nữa nhỉ?"

"Tất cả đều đang phát triển mà."

Hàn Phong rốt cuộc đứng dậy nói: "Vô cùng cảm tạ sự phối hợp của ông."

Hoàng Quý Lượng khách khí nói: "Đó là việc nên làm."

Hàn Phong nhìn Lãnh Kính Hàn, nói: "Chúng tôi cáo từ trước, nếu giám đốc Hồ đến, xin ông nhất định phải báo cho chúng tôi biết."

"Nhất định nhất định. Đó là đương nhiên."

Ra khỏi xưởng thép Thành An, Lãnh Kính Hàn rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Cậu biết rõ ông già kia cố ý kéo dài thời gian, tại sao còn ở trong đó cùng ông ta tán gẫu lâu như vậy?"

Hàn Phong mỉm cười nói: "Từ khi bảo vệ gọi điện, Hồ Ngân Tín cho dù ở đó, cũng đã chạy mất rồi. Xưởng này lớn như vậy, cho dù chúng ta muốn tìm, cũng tìm không được hắn đâu."

"Vậy cậu muốn. . . . . . . "

"Tôi đã nói rồi, đừng để đối thủ nắm mũi dắt đi. Y sắp xếp cho Hồ Ngân Tín xuất hiện trong phòng đấu giá, không ngoài dụng ý khiến cảnh sát chúng ta chú ý, rồi sau đó đến xưởng vật liệu thép Thành An điều tra hắn, nhưng tiếp tục tra đến cùng, khả năng sẽ không thu hoạch được gì."

"Cậu nếu biết vậy, thế thì cậu còn vào trong đó chậm trễ lâu như vậy làm gì?"

"Tôi chỉ giả vờ như đang điều tra Hồ Ngân Tín, kỳ thật cũng không phải tra Hồ Ngân Tín."

"Vậy cậu tra cái gì?"

"Tôi chính là tra xưởng vật liệu thép Thành An! Anh nhìn xem!"

Hàn Phong biết từ đâu lấy ra vài viên đá. Lãnh Kính Hàn nói: "Gì đây? Đây không phải chỉ là vài viên đá sao? Nhặt ở đâu đó?"

Hàn Phong nói: "Đây không phải đá bình thường, mà là lấy được trong xe quặng sắt. Thu hồi trước, mang về để anh béo tinh luyện thí nghiệm, nhìn xem tới cùng độ thuần chất của quặng mỏ này thế nào. Được rồi, thông báo Long Giai, bảo cô ấy điều tra trước một chút về dây chuyền sản xuất đưa sang Pháp sửa chữa kia, có thật là ở Pháp hay không."

Lãnh Kính Hàn nói: "Dây chuyền sản xuất gì?"

Hàn Phong nói: "Long Giai tự nhiên sẽ biết. Tôi nghĩ, nếu đối thủ của chúng ta đủ thông minh, xế chiều hôm nay chúng ta có thể cầm được hồ sơ của Lâm Chính rồi."

Lãnh Kính Hàn nói: "Cậu tra ra gì rồi? Xưởng thép Thành An này cùng hồ sơ của Lâm Chính liên hệ thế nào?"

Hàn Phong cười cổ quái nói: "Chỉ còn một vài mảnh nhỏ nữa, khi tôi đem chúng nó hợp lại thành hình, tôi sẽ nói cho anh biết. Chúng ta có thể đến ngân hàng Hằng Phúc rồi, tôi còn chuyện rất quan trọng cần tìm Hiểu Quân."

Nhận xét

  1. Long Giai là nội gián ah? ko phải chứ banhtieu ơi mềnh bị thích bạn này mừ, hiuhiu T___T

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mĩnh nghĩ nội gián là Phan khả hân. Hàn phong có con mắt tinh tường lắm mà hj

      Xóa
  2. truyện ngày càng gay cấn , mong chờ quá , cám ơn bánh tiêu nhiều nhiều * ôm hôn *

    Trả lờiXóa
  3. K phai LG đâu. Cô ây k e âp đươc.

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,