Chuyển đến nội dung chính

[Mãnh Quỷ Chi Nhất - Long Hồn] Tạng Yêu Thiên Lăng

Chương 18 - Thi quỷ áo đỏ

Dùng dây thừng thô trói chặc hai anh em Trần gia lại, Lăng Mộ tiểu nhân đắc chí bước đến sát trước mặt hai người đang ngồi dưới đất, từ trên cao cúi xuống nhìn Trần La Tinh giống mình như đúc, nghĩ thầm nếu trực tiếp ném thứ này cho Thành Lão Hổ, không biết sẽ có kết quả gì.

Trần La Tinh phát hiện có người tới gần, liền vô thức ngẩng đầu nhìn, thấy Lăng Mộ Dương vẻ mặt hèn mọn vừa cười vừa nhìn chằm chằm mình, liền lộ ra ánh mắt khinh thường trừng lại đối phương.

"Nhìn cái gì! Chưa từng thấy hàng vừa đóng gói nhập cảng hả?" Bị trừng đến khó chịu Lăng Mộ nhanh chóng mở miệng phản kích, sau đó chợt nhớ tới còn chưa biết thứ đồ giả này rốt cuộc có bộ dạng thế nào, liền quay đầu nói với Giản Tam Sinh: "Nhị gia, không bằng chúng ta lột lớp da trên mặt hai tên này xuống nhìn xem?"

Nghe vậy Giản Tam Sinh nhìn thoáng qua bên này, cười cười nói: "Lớp da người này của Trần gia chỉ có chính bọn họ mới biết làm thế nào bỏ xuống, người khác cho dù dùng dao cắt cũng chưa chắc cắt xuống được. Cậu đừng cho rằng chỉ với chút trò bịp ấy của bọn họ có thể hù được người, thứ này ngoại trừ ngụy trang, còn có tác dụng ngừa thi phòng quỷ, đây mới là tác dụng chân chính của trò biến mặt nhà họ Trần, chỉ có điều hiện tại để hai tên nhóc chết tiệt này làm lãng phí rồi."

Nghe xong giải thích của Giản Tam Sinh, mọi người mới hướng hai anh em Trần La Tinh ném tới cặp mắt có chút ý tứ khác, bằng không chiếu theo giải thích trước đó, hai người này trong mắt bọn họ chính là kẻ lừa đảo triệt triệt để để vô sỉ, nhất là Quách Đầu To, đối với tên Trần Liêu kia quả thực là hận thấu xương.

Giúp Quách Đầu To băng bó vết thương xong, Giản Vô Tranh vỗ vỗ vai hắn an ủi, tiếp đó đứng lên nói với Nhị ca: "Nếu hai người bọn họ nói thế nào cũng không chịu tiết lộ chuyện của đám người kia, chúng ta dứt khoát mượn cơ hội này đùa chơi trò Vô Gian Đạo một lần đi."

Được Giản Vô Tranh thức tỉnh, Giản Tam Sinh lập tức nhíu mày, trong lòng phút chốc hiểu được ý tứ của cậu, ngoài miệng lại nói: "Tiếp tục."

Trừng mắt liếc Nhị ca, Giản Vô Tranh thở dài, tiếp tục bình tĩnh nói ra suy nghĩ của mình: "Em cùng Lăng Mộ một mình đi tìm những kẻ kia, sau đó trà trộn vào giữa bọn chúng, lấy được thông tin cần thiết rồi sẽ đi tìm các anh, Nhị ca anh cứ mang theo mọi người tiếp tục đi về phía trước, nên tìm mộ thế nào thì cứ tiếp tục tìm thế đó. Em nghĩ, dựa theo thói quen của người Trần gia, e rằng những người trước mặt bọn họ cũng chưa từng lộ ra khuôn mặt thật, việc này đối với em và Lăng Mộ rất có lợi."

Nghe xong lời Giản Vô Tranh nói, Giản Tam Sinh mặt không đổi sắc suy tư chốc lát, hỏi: "Em có mấy phần nắm chắc?"

"Hẳn là 80%, bị phát hiện cũng chỉ có thể xem ai chạy nhanh hơn." Giản Vô Tranh bất đắc dĩ nhún vai, lại liếc mắt nhìn Lăng Mộ: "Bất quá em dù sao vẫn cảm thấy Lăng Mộ sẽ làm vướng chân em."

"80%. . . . . ." Nhíu nhíu mày, Giản Tam Sinh dùng một ngón tay chặn lại Lăng Mộ Dương muốn mở miệng phản bác, chậm rãi phân tích nói: "Nếu Khiêm Tử ở đó, cho dù chỉ có 50% anh cũng cho em đi, nhưng hiện giờ chỉ để cho Lăng Mộ đi theo em, đến lúc đó không chừng em còn phải che chở cho cậu ta, em nghĩ anh có khả năng quên đi 20% cơ hội khiến em bị thương kia sao? Xuyên Sơn Quỷ đều tâm địa độc ác tàn nhẫn, làm không tốt sẽ toi cái mạng nhỏ của em đấy."

Lắc lắc đầu, khóe miệng Giản Vô Tranh cong lên một mạt cười nhạt: "Nhị ca, 80% em nói là tỷ lệ lấy được thông tin, bảo vệ tính mạng em có mười phần nắm chắc, hơn nữa em đánh cược, Khiêm Tử và Thành Nhạc hiện tại ngay ở gần đó."

Thoáng sửng sốt, Giản Tam Sinh nghi hoặc nói: "Có khi nào em còn muốn nhân cơ hội này tìm hai đứa nó về không? Thằng nhóc này, lòng tham thật không nhỏ."

Đang nói chuyện, trong mộ đạo thình lình truyền đến một tràn tiếng cười duyên quen thuộc, tiếng cười kia trong oán hận hàm chứa giận dữ, quỷ dị vô cùng, không ngừng quanh quẩn trong mộ thất yên tĩnh.

Cùng Nhị ca liếc mắt nhìn nhau, Giản Vô Tranh biết cơ hội đã tới, liền không nói thêm gì nữa, kéo Lăng Mộ Dương bên cạnh qua rồi hướng nơi tiếng cười truyền đến chạy đi.

Mắt thấy hai người đã biến mất trong bóng tối, Giản Tam Sinh hiểu sự tình đã không thể níu kéo nữa, liền mắng thầm một tiếng mẹ, gọi mọi người mang theo hai anh em Trần gia, đi hướng vào mộ đạo bên kia.

Đi theo phía sau Giản Vô Tranh, Lăng Mộ Dương nỗ lực quên đi tiếng quỷ cười không ngừng truyền vào tai, thân thể run rẩy, thấp giọng nói: "Tam gia, tôi nói nha, cậu thật sự nắm chắc có thể bình an vô sự chạm trán cùng đám người kia sao? Đừng để đến khi đó thì đem tôi đắp vào nha, tôi còn muốn sống để ra ngoài, trở về Bắc Kinh vui vẻ hưởng thụ vài ngày đấy."

Nghe được Lăng Mộ cực kỳ hèn mọn nói, Giản Vô Tranh đưa tay đè ép gân xanh đang bùng nổ trên trán, ác thanh ác khí nói: "Anh nói thêm một câu nữa tôi liền bóp chết anh. . . . . . Không bằng anh dứt khoát chạy về chỗ Nhị ca tôi bên kia ngay từ bây giờ đi, đỡ phải ở đây vướng víu, nhát gan như đám đàn bà vậy, uổng cho anh là một trong tứ thú."

"Hắc, ai nói tôi sợ, tôi. . . . . ." Lăng Mộ ưỡn ưỡn bô ngực gầy yếu, nghiêm mặt nói: "Tôi đây cũng là vì hành động về sau của hai ta mà lo lắng, bất kể có làm tốt hay không, đến lúc đó người tính ra vấn đề là ai nào?"

Cảm giác được tiếng cười kia càng ngày càng gần, Giản Vô Tranh vội vàng ra dấu để Lăng Mộ Dương phía sau dừng lại, vừa định tự mình lặng lẽ qua đó nhìn xem, chợt nghe thấy một tiếng động động của cơ quan, sau đó một bóng đen cao lớn đột ngột từ phía trên Lăng Mộ Dương nhảy xuống, sau khi rơi xuống đất nhanh chóng kéo Lăng Mộ vào ám đạo bên cạnh.

Lăng Mộ Dương kinh hãi giãy giụa không ngớt, nhưng miệng đã bị đối phương bịt kín, chỉ có thể không ngừng đá hai chân.

Giản Vô Tranh cũng bị dọa giật mình, lập tức muốn đến hỗ trợ, lại không ngờ rằng cơ quan lại vang lên, thêm một người nữa từ phía trên nhảy xuống, hơn nữa đem một tay kéo lấy cậu vào trong ngực.

"Đừng nói chuyện." Hơi thở quen thuộc vây quanh Giản Vô Tranh, cậu nghe được thanh âm trầm thấp của người kia vang lên bên tai mình, ý nghĩ muốn tranh đấu ban đầu nháy mắt biến mất vô tung.

Được kéo vào ám đạo Thành Nhạc và Lăng Mộ đang đứng, Giản Vô Tranh an tĩnh tựa trên lồng ngực rắn chắc ấm áp của Vương Tử Khiêm, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của y, trong đầu muôn vàn tình tự.

Mãi đến khi tiếng cười quỷ dị nọ dần dần đi xa, Giản Vô Tranh mới giãy khỏi giam cầm của Vương Tử Khiêm, kinh ngạc thấp giọng hỏi: "Hai người còn chưa đối phó nó sao?"

Trầm mặc một hồi, tựa hồ đã suy xét thật lâu, Vương Tử Khiêm mới chậm rãi mở miệng nói: ". . . . . .Chúng tôi không thể tổn thương cô ta. . .  . . ." Không đợi Giản Vô Tranh đặt câu hỏi, lại như đã quyết định nói: "Vô Tranh, bảo Nhị gia mang mọi người rời khỏi đây."

"Đúng vậy, đừng xen vào những việc khác nữa, lập tức đi ngay." Gắt gao ôm Lăng Mộ Dương trong lồng ngực Thành Nhạc nhíu chặt mày, ngữ khí trầm trọng nói.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Nghe ngữ khí hai người đều cực kỳ không đúng, Giản Vô Tranh không nhịn được bắt lấy tay Vương Tử Khiêm muốn ép đối phương nói rõ ràng hết thảy cho cậu, nhưng ngoài ý muốn phát hiện cánh tay trái thon dài hữu lực kia quấn quanh tầng tầng băng vải.

"Tay cậu làm sao vậy?!" Đem cánh tay kia kéo đến trước mắt mình, nương theo ngọn đèn đỏ cam của đèn pin mắt sói, Giản Vô Tranh phát hiện trên ngón út và ngón áp út tay trái của Vương Tử Khiêm vốn khớp xương rõ ràng, lại quấn hơn vài vòng băng vải, mơ hồ có vết máu từ bên trong lộ ra, xem chừng bị thương không nhẹ.

"Không có việc gì." Theo thói quen nói ra hai chữ này, Vương Tử Khiêm gắt gao kéo Giản Vô Tranh vào trong lòng, sức lớn phảng phất như muốn đem người khảm vào trong cơ thể mình. Vùi đầu vào cần cổ ấm áp tươi mát kia, cảm thụ được nhiệt độ tản mát ra từ người Giản Vô Tranh, Vương Tử Khiêm thái độ khác thường, đột nhiên dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được ghé vào lỗ tai cậu thì thầm: "Vô Tranh. . . . . ."

Tình tự bao hàm trong thanh âm kia khiến tâm trạng Giản Vô Tranh trầm xuống khó tả, phảng phất như lập tức sẽ có chuyện gì không tốt phát sinh, sau đó một khắc, trong đầu cậu bật lên hình ảnh của nữ quỷ áo đỏ, lúc này mới nghĩ đến hai ngón tay bị thương của Vương Tử Khiêm, giống như ngón tay cụt của nữ quỷ kia.

Tứ thú và nữ quỷ kia đến tột cùng có quan hệ gì, tại sao nói không thể tổn thương nó, còn Khiêm Tử tại sao cư nhiên để bị thương hai ngón tay này? Một đống vấn đề xoay quanh trong lòng, Giản Vô Tranh ngẩng đầu yên lặng đối diện cùng Vương Tử Khiêm, nhưng cũng biết rằng y sẽ không kể cho mình biết.

Thành Nhạc ở một bên nhìn thấy thần sắc Giản Vô Tranh dần dần trở nên phức tạp, không khỏi than thầm một tiếng, kéo thân thể nhỏ nhắn của Lăng Mộ Dương qua, nói: "Lăng Mộ, tôi muốn cậu nói cho tôi biết một chuyện, tuyệt đối không thể gạt tôi, nếu không kết cuộc cậu cũng biết rồi đó."

Lăng Mộ Dương đang nhìn Vương Tử Khiêm và Giản Vô Tranh mà âm thầm hâm một ghen tỵ, chợt nghe những lời này của Thành Nhạc, không nhịn được đảo tròn tròng mắt, nói: "Anh hỏi đi."

"Cậu biết mình là Chu Tước khi nào, làm sao mà biết được, ngọc hoàng Chu tước cậu tới cùng đã lấy được chưa?" Thành Nhạc nhìn chằm chằm vào mắt Lăng Mộ Dương, sợ bỏ qua một tia tâm tình gì đó trong đáy mắt hắn, từng chữ từng chữ hỏi rõ ràng.

"Ngọc hoàng Chu tước. . . . . ." Thoáng sửng sốt, Lăng Mộ Dương bị đối phương bức bách nhìn chòng chọc, biết có nói dối cũng không còn nghĩa lý gì, liền thành thành thật thật lắc đầu đáp: "Tôi còn chưa tìm được mệnh ngọc, về phần tôi làm sao biết được mình là Chu Tước, điều này rất đơn giản, thất sát hung, phá quân dũng, tham lang sát, văn khúc hòa, tứ linh của trời ngay giữa cửu châu, tôi tính toán thì biết ngay mình mệnh văn khúc, là Chu Tước của một trong tứ thú."

Nghe vậy, Thành Nhạc kinh ngạc trừng lớn đôi mắt hổ, môi giật giật, cuối cùng như thất bại mà quơ lấy người một lần nữa ôm về ngực mình, thở dài nó: "Tôi thật con mẹ nó phục cậu rồi. . . . . . . Trách không được, trách không được cậu cái gì cũng không nhớ rõ, không có mệnh ngọc, cậu làm sao biết được cái gì. . . . . . ."

"Hắc. . . . . ." Lăng Mộ đẩy đẩy đầu Thành Nhạc đang tựa trên vai mình hai cái, buồn cười hỏi lại: "Tôi là Chu Tước, có cái gì mà tôi không biết, không phải là một mệnh ngọc thôi sao, đối với tôi mà nói có hay không cũng vậy thôi."

"Giống cái đầu quỷ của cậu." Thanh âm Thành Nhạc càng phát ra càng buồn bực: "Cậu căn bản không biết. . . . . . .Cái gì cũng không biết. . . . . Cả ngày chỉ biết ngốc hề hề nhảy nhót quanh Nhị gia, nếu cậu thật sự nhớ kỹ chuyện này, hiện giờ cũng sẽ không. . . . . ."

Càng nghe càng kỳ quái, Lăng Mộ Dương cau mày muốn đẩy Thành Nhạc ra, vẻ mặt quái lại nói: "Sao tôi nghe không hiểu được anh đang nói gì hết nha, giải thích chút đi được không, đừng có đùa giỡn với người ta như vậy. . . . . ."

Lăng Mộ Dương vốn cũng không để tâm đến lời Thành Nhạc nói, nhưng vừa nhìn được một mạt thâm thúy khó dò trong mắt đối phương, trong lòng hiếm khi thoáng siết chặc một chút. Theo hiểu biết của hắn, mệnh ngọc có thể thức tỉnh chút bản tính của mệnh chủ, hơn nữa đem linh hồn vốn nhập trên mình ngọc chuyển dời lên người mệnh chủ, dựa vào đó để bảo đảm an toàn cho mệnh chủ. Nhưng hiện giờ xem ra, tựa hồ ngọc hoàng này còn có thể thức tỉnh ký ức ở đáy lòng của mệnh chủ.

Nếu thật là vậy, ký ức này rốt cuộc là gì, theo lý mà nói tứ thú bọn họ cũng chỉ là con người bình thường mà thôi, cũng không phải Đạt Ma gì đó chuyển thế, làm sao có chứa được ký ức trước kia chứ, việc này rất không phù hợp với khoa học, hay là, ký ức này là oán sát thiên cổ có trên mệnh ngọc?"

Bất chợt rùng mình một cái, Lăng Mộ Dương tựa như đột nhiên tỉnh ngộ trừng mắt nhìn Thành Nhạc trước mặt, trong bụng thầm mắng mình thật sự quá ngu ngốc, ký ức này tất nhiên là thuộc về oán sát thượng cổ, cho nên chính mình không lấy được ngọc hoàng Chu Tước, mới không hoàn toàn rõ được sự tình mà Thanh Long và Bạch Hổ biết.

Ký ức, ký ức của oán sát thượng cổ, về tứ thú. . . . . . Đến tột cùng sẽ như thế nào?

Ý thức được tính nghiêm trọng của tình hình, khóe miệng Lăng Mộ Dương co rút vài cái, nói: "Hai người các anh, không phải là muốn làm ra chuyện gì nguy hiểm, chuẩn bị bỏ lại chúng tôi, tự mình đi giải quyết đó chứ. . . . . . ."

Nghe vậy, Vương Tử Khiêm và Thành Nhạc chỉ liếc mắt nhìn nhau, không hề nói gì, ngay cả lời trấn an cũng không có, điều này khiến cho Giản Vô Tranh và Lăng Mộ Dương phút chốc cảm thấy khủng khoảng.

"Nữ quỷ áo đó lúc nãy, chúng tôi đã tìm được thi thể của cô ta rồi, hiện giờ cô ta đang thao túng thi thể của mình để truy sát chúng tôi, cậu hẳn phải biết thứ kia gọi là gì." Thành Nhạc nhìn thoáng qua tay trái bị thương của Vương Tử Khiêm, trầm giọng nói.

Suy nghĩ vài giây, Lăng Mộ Dương sau khi kịp phản ứng lập tức sợ hãi biến sắc khẽ kêu lên: "Thi quỷ?!"

"Đúng vậy." Vô thức cầm lấy tay trái, đôi mắt Vương Tử Khiêm ảm đạm, lạnh lùng nói: "Cô ta đang tìm kẻ giết mình."

"Kẻ giết cô ta?" Giản Vô Tranh đưa tay cầm lấy tay trái của Vương Tử Khiêm, một bên ở trong lòng cấp tốc chỉnh lý lại tất cả mọi chuyện, một bên hỏi: "Cậu cùng Thành Nhạc lần đầu tiên tới đây, làm sao có thể là kẻ hại chết cô ta, tại sao cô ta truy sát hai người?"

Thành Nhạc vừa muốn mở miệng trả lời, lại bị Vương Tử Khiêm đột ngột đưa một ngón tay ngăn lại, trong thanh âm của y lộ ra lo lắng hiếm thấy: "Đừng nói nữa, đi mau."

Ba người đồng thời nghi hoặc nhìn về phía y, sau đó theo hướng ngón tay Khiêm Tử quay đầu nhìn về góc ngoặt nơi ám đạo, chỉ thấy một bàn tay nhỏ nhắn phiếm xanh tái nhợt đang vịn bên tường, trên bàn tay chỉ có ba ngón nọ vặn vẹo quỷ dị, phảng phất như chủ nhân của nó sẽ lập tức từ sau bức tường thò đầu ra.

Nhận xét

  1. Éc, Dương ca chưa chạm vào ngọc mệnh mà đã lợi hại như thế... ủa? Mà sao ảnh chưa tìm ra được ngọc mệnh nhỉ? Tài bói toán của ảnh hơn hẳn tài bày trận của anh Bạch Hổ mà :(

    Trả lờiXóa
  2. Anh ấy từng nói, anh ấy không bói được cho chính mình.

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,