Chuyển đến nội dung chính

[PN] Hóa Vụ - Dạo bước dưới hoàng hôn (2)

Phiên ngoại - Dạo bước dưới hoàng hôn (2)

Mấy ngày nay thói quen cuộc sống hoàn toàn đảo điên.

Bọn họ giữa trưa rời giường ăn cơm, sau đó dạo quanh trong thành Bắc Kinh. Cơm tối nhấm nháp món ngon quà vặt ngay ven đường, giá cả cũng không đắt, mùi vị rất có nét đặc sắc riêng.

Tuần cuối tháng 8, màu của ánh mặt trời như trước vàng chín rục, nhiệt độ nướng người ta yếu đi không ít. Tuổi thanh xuân lại có mấy ai thích khóa mình trong phòng máy lạnh?

Hôm nay trái lại đặc biệt thức dậy thật sớm. Nón chống nắng, kính đen. Phối trên quần soóc rộng trắng xanh xen kẽ, thân trên áo thun trắng, chân mang giày đá bóng màu trắng chỉnh thành một cậu nhóc khỏe khoắn tràn trề sức sống. Mấy ngày nay phơi nắng, màu da để trần đã đậm hơn một chút. Vậy mà so với Liễu Hạ Khê hãy còn trắng nõn hơn.

Liễu Hạ Khê mặc áo sơ mi trắng, chỉ cài hai nút chính giữa, lộ ra da thịt màu lúa mạch. Bên dưới là quần jean màu lam. Trong mắt Trâu Thanh Hà quần jean rất nóng.

Hành trình của bọn họ hôm nay là đến Vạn Lý Trường Thành. Liễu Hạ Khê so với cậu hiểu rõ Trường Thành hơn, những bộ quần áo khác trong balô lớn vác trên lưng đều là chuẩn bị cho Trâu Thanh Hà. Giữa trưa, nhiệt độ ở Bắc Kinh có độ chênh lệch rõ ràng so với ban đêm, đặc biệt là gió trên Trường Thành vào buổi tối cực lớn. Lớn lên ở vùng đất phía nam như Trâu Thanh Hà chỉ sợ không quen thế gió như dao cắt này.

Mấy ngày nay Thanh Hà vẫn duy tâm tình phấn khởi. Tuy nói, cuộc sống về đêm có chút mệt, nhưng rốt cuộc tuổi trẻ khôi phục rất nhanh. Liễu Hạ Khê cũng không phải người không biết tiết chế, cũng không cố ý vắt kiệt thể lực của cậu. Khi thật sự khống chế không được nữa nhiều nhất cũng chỉ muốn cậu đôi lần. Hai người đâu đã vào đấy, tâm tình cực kỳ tốt, tựa như ánh dương rực rỡ trên bầu trời này vậy.

Sau khi đến Bắc Kinh, Thanh Hà xem như mở rộng tầm mắt cả khu vực Bắc Kinh lớn chừng nào, trước kia hết sức vô tri mà tưởng rằng tới Bắc Kinh rồi tự nhiên có thể nhìn thấy Vạn Lý Trường Thành. Trường Thành cách nội thành Bắc Kinh một khoảng, xe Liễu Hạ Khê thuê chỉ đưa bọn họ đến cửa trạm Cổ Bắc.

Đưa mắt nhìn lại Trường Thành tựa như con rồng đang uốn lượn theo triền núi kéo dài về phương xa. . . . . . .

Thanh Hà chỉ biết đó là đoạn Bát Đạt Lĩnh của Trường Thành, Liễu Hạ Khê cho rằng đi Bát Đạt Lĩnh vào mùa lá phong đỏ đầy trời thì tốt hơn. Cửa Cổ Bắc này là cửa ngõ đông bắc của Bắc Kinh, có đã trải qua khoảng 2000 năm dãi dầu sương gió, có địa vị đặc biệt cũng như những kỷ niệm lịch sử của riêng mình. Chính là: "Địa hiểm đông tây phân chướng tắc, mây khai nam bắc vọng thần kinh."

(Tiêu: Câu thơ trên dịch nôm na là "Đông tây địa thế hiểm trở che chắn cửa ải, nam bắc mây tan ngóng về kinh đô." Câu này trích trong bài Cổ Bắc Môn của Nạp Lan Tín Đức.)

Vui sướng được lần đầu đến Trường Thành, Trâu Thanh Hà rốt cuộc bản tính thiếu niên, nhảy nhót khắp nơi như chú khỉ. Nhất thời bỏ lại Liễu Hạ Khê ở phía sau. Liễu Hạ Khê cầm máy ảnh trên tay, mấy ngày nay anh chụp không ít ảnh. Rửa ra không dưới hai tập ảnh. Không được hoàn mỹ chính là còn chưa có ảnh hai người chụp chung đâu. Ngại mời người khác giúp bọn họ chụp ảnh. . . . . . .

Liễu Hạ Khê xứng chức danh người dẫn đường, sự vui sướng của thằng nhóc xấu xa kia xây dựng trên sự vất vả của anh. Thân vác đồ ăn, thức uống cùng quần áo anh thật sự không cách nào cùng Thanh Hà thoải mái so sánh.

. . . . . . ."Cõng em." Trâu Thanh Hà vươn cánh tay, đứa nhỏ này không cần học cũng hiểu được việc làm nũng giữa tình nhân với nhau có thể tăng thêm tình thú. Quần áo trong balô hiện tại đều ở trên người cậu, thức ăn và nước uống cũng đã tiêu hóa không ít. Liễu Hạ Khê đeo balô lên trước ngực, Thanh Hà vững vàng nhảy lên lưng anh.

Hoàng hôn mặt trời lặn xuống Vạn Lý Trường Thành. . . . . . . Đi mãi về phía trước, năm tháng trôi đi khiến người ta nhìn mà ngây ngẩn, phần lớn bộ phận của phong hỏa đài đã sụt lún, bên trong mọc đầy cỏ dại cao bằng nửa người. . . . . . Khiến cho người ta có thêm một phần lạc lõng thương cảm.

Trâu Thanh Hà nghiêng mặt nằm trên tấm lưng dày rộng của Liễu Hạ Khê, cậu mệt rồi.

Vượt qua Trường Thành quả nhiên là hành động của anh hùng hảo hán. Cậu tự nhận mình không thành anh hùng cũng thành hảo hán, gió luồn qua kẽ lõm giống như muốn cuốn những du khách này vào dòng thác của lịch sử. Anh Liễu lại như cây cọc giữa gió, rất vững vàng.

Tưởng tượng cả người anh Liễu biến thành một cây cột, Trâu Thanh Hà không khỏi nở nụ cười.

Cùng ngày hôm đó, Trâu Thanh Hà giặt sạch balô du lịch sắp tới sẽ để đó không dùng. Liễu Hạ Khê cũng nhàn rỗi, cầm quyển sách cùng đứng ở phòng tắm nhìn cậu giặt túi. "Anh Liễu, lần đó ngồi xe lửa trở về, sao anh đặt hành lý ở nhà cũ mà không mang đến đây?" Tuy nói là chuyện đã qua rồi, nhưng có vài nghi vấn vẫn chưa được giải đáp.

Liễu Hạ Khê ngẩn ra. Không ngờ Trâu Thanh Hà còn có thể hỏi đến chuyện này.

Liễu Hạ Khê thừa nhận, đầu óc suy luận logic của Trâu Thanh Hà rất tốt (chung quy cũng là sinh viên tài cao của khối khoa học tự nhiên), cũng giỏi nắm giữ trọng điểm của sự kiện. Bất quá, năng lực quan sát của cậu không mạnh.

"Việc này, anh cũng từng hối hận." Liễu Hạ Khê đem sách trên tay đặt lên giá quần áo, cúi người xuống. "Kỳ thật, khi ấy anh đã phát giác hình dạng khác thường của túi Quý Giai. Quý giai là cao thủ nghịch khóa, túi hành lý của cậu ấy vừa nhìn cũng không có chỗ đặc biệt. Phương diện này phải có hiểu biết, cậu ấy không hề khóa lại, nhưng không dễ dàng bị mở ra. Có thể nói là một loại khóa không cần chìa, đúng rồi cũng cùng nguyên lý với khóa mật mã đấy. Ngày đó sau khi đưa em đến bệnh viện, anh đã nhìn hành lý một chút, liền phát giác túi hành lý của Quý Giai bị người động qua. Chỉ là, cũng không suy nghĩ nhiều, vội vàng chăm sóc em rồi quên mất đem hành lý chuyển lên xe đại ca. Về sau, đại ca gọi điện hỏi anh, muốn đưa hành lý sang, anh bảo anh ấy trực tiếp đặt ở nhà cũ đi. Chờ khi anh nhớ lại, anh muốn đến nhà cũ cầm về, lại phát giác mình bị người ta theo dõi. Thoát khỏi đám người theo dõi này, anh có lén nhìn hành lý một chút, cũng đã mở ra vali của Quý Giai. Liền phát hiện thuốc phiện.

"Anh chưa từng nói với ai. Qua vài ngày, sự tình vẫn tiếp diễn nhưng không ai chịu tin lời anh. Buôn bán thuốc phiện là tội nặng, anh đang đợi thời cơ, chờ người liên quan tự mình nhảy ra khỏi mặt nước. Khi đó, anh hoài nghi chính là sư tỷ của Quý Giai, không hoài nghi đến Phục Lệ Phân, chung quy vẫn tưởng rằng cô ta là cảnh sát chính trực. . . . . . .Bọn họ ngồi cùng một chỗ, vali của Quý Giai từng mở ra trước mặt cô ta, cô ta biết mở thế nào nhưng không chú ý tới Quý Giai có thói quen của riêng mình. Sau khi đóng vali Quý Giai sẽ vặn thêm hai vòng trên tay cầm."

Trâu Thanh Hà không nói gì, anh Liễu có đôi khi thật biết đóng kịch.

Thấy cậu đảo trắng mắt với mình, Liễu Hạ Khê giơ hai tay lên làm tư thế đầu hàng: "Anh thật sự không ngờ đến Phục Lệ Phân liên quan đến vụ án này. Cô ta nhìn thế nào cũng không phải người xấu. Kỳ thật, lý luận logic luôn có chênh lệch với chân tướng mà, muốn làm đến công chính là không có khả năng. Con người dù sao cũng có cảm tình dễ bị tình cảm của mình ảnh hưởng đến vụ án. Không như Holmes ở chỗ anh ta vô cùng tỉnh táo lý trí. Anh ta ngay cả tình nhân cũng không có, cả người chính là một cỗ máy trí năng. . . . . . ."

"Dừng!" Thấy anh càng nói càng quá đáng. Thanh Hà sùng bái Holmes biết bao, nào có thể để anh Liễu tiếp tục nói nhăng nói cuội. Thật là, anh Liễu càng ngày càng nói nhiều.

Chuông điện thoại không hợp thời mà vang lên.

"Tiểu Khê. Ba muốn gặp em." Là chị Năm sống bên cạnh cha gọi tới. Chị Năm từ sau khi tốt nghiệp, vẫn ở lại làm việc bên cạnh cha, ngay cả chồng của chị cũng là thuộc hạ của cha.

Cha muốn gặp anh? Liễu Hạ Khê rất kinh ngạc.

"Có người gửi đến một ít ảnh chụp nặc danh, là ảnh chụp của em cùng một bé trai. Ba rất tức giận."

Nhận xét

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,