Chuyển đến nội dung chính

[PN] Hóa Vụ - Dạo bước dưới hoàng hôn (8)

Phiên ngoại - Dạo bước dưới hoàng hôn (8)

Rời khỏi ổ chăn ấm áp, nghiêng đầu nhìn lại thân hình đang ngủ say nằm hơi nghiêng trên giường, đây là hạnh phúc lớn nhất của người bình thường.

Liễu Hạ Khê hạnh phúc.

Hạnh phúc tận đáy lòng, không phải chỉ nơi cửa miệng.

Đôi môi tình nhân hé mở cực kỳ giống cánh hoa đào tháng ba.

Len lén hôn xuống. Đang lúc thốt nhiên, có chút phiền muộn. . . . . . Buổi sớm ngọt ngào như thế lại chỉ có thể chia tay cậu trong giấc ngủ say. Nhẹ khảy mái tóc có chút ẩm ướt trên trán Thanh Hà. Kỳ thật cậu để tóc dài hẳn càng đẹp mắt hơn. . . . . . . .Cậu cố chấp chung quy luôn muốn cắt thành đầu đinh. . . . . . . Không hiểu nổi, cậu còn trẻ như thế lại không thích trau chuốt bề ngoài. Phải biết rằng, đàn ông có tuấn tú đẹp trai mấy cắt đầu đinh cũng lộ rõ phần đầu có chút không hoàn mỹ. Kiểu tóc tồn tại để bù đắp hình đầu cùng tôn lên khuôn mặt. "Thằng nhóc không biết thưởng thức cái đẹp." Khẽ thì thầm một tiếng.

Rốt cuộc cũng bừng tỉnh. Trâu Thanh Hà xoa đôi mắt, ngây ngẩn một chút, nhìn chuông báo thức đầu giường. Ngáp dài: "Bữa sáng muốn ăn gì?"

Liễu Hạ Khê đè cậu lại trên giường: "Đừng ngồi dậy, anh ăn trên đường đi làm."

Trâu Thanh Hà không tranh luận. Cậu buồn ngủ nha, nghiêng đầu liền ngủ tiếp.

Liễu Hạ Khê buồn cười lắc đầu. Đừng hy vọng cậu sau này sẽ theo mình chạy buổi sáng nữa. Sau khi thi tốt nghiệp, thân thể cả người cậu thư giãn hẳn xuống. Mập mờ nhướng mày, không thể trách Thanh Hà, cậu phải ứng phó với vận động buổi tối trên giường cũng đủ tiêu hao thể lực rồi. Sáng sớm bò khỏi giường không nổi cũng là lẽ thường.

Khẽ ngâm nga một ca khúc không thành điệu, hai người cùng là âm si. Anh so với Thanh Hà còn mạnh hơn, chí ít dám cất thành tiếng, Thanh Hà xướng cũng không dám xướng. Nhớ rõ khi còn ở huyện Nam Thủy, Trâu Thanh Hà bị đám người Lý Quả kéo đến một phòng Karaoke mới mở ở huyện thành chơi. Trâu Thanh Hà hát sai nhịp lạc tông bị Lý Quả cười nhạo cả buổi.

Liễu Hạ Khê hôm nay đến kỳ báo danh đại đội điều tra III của cục cảnh sát thành phố Bắc Kinh.

Trâu Thanh Hà bị chuông điện thoại ồn ào gọi tỉnh.

"Chị Thuần?" Ngoài ý muốn nói: "Ngài ở ngoài cửa?"

"Đừng dùng kính ngữ nữa, thật mất tự nhiên. Này, làm sao thế, giữa trưa rồi em còn chưa rời giường?" Hiếm khi nghe chị Bách Thuần không để ý hình tượng mà kêu thành tiếng đấy.

Đem ống nghe đặt một bên. Cuống quít khoác quần áo, giựt màn cửa, quả nhiên đã giữa trưa, lại một ngày đẹp trời nữa nha.

Mở cửa, Bách Thuần vừa đi vào vừa nói: "Có gì uống không? Chết khát rồi. Mùa nóng năm nay dài hơn năm trước, năm ngoái hiện giờ đã phải mặc áo khoác rồi. Nghe nói em muốn ở lại trường, chị cùng em đi mua chút đồ dùng." Nhiều ít cũng cảm thấy tội lỗi khi đã bán đứng đứa nhỏ đơn thuần này tình báo cho mẹ chồng.

Tự tiện cầm nước trái cây trong tủ lạnh ra uống, hướng về phía Thanh Hà đang chuẩn bị pha trà nói: "Giữa trưa chị ở nhà em ăn cơm ké."

"Dạ. Em phải đi mua chút thức ăn về, chị muốn ăn gì?"

Bách Thuần đảo mắt, đang muốn mở miệng nói ra món ăn làm mình chảy nước miếng, chợt nhớ lại nguyên nhân mình cùng chồng cãi nhau trước khi ra khỏi nhà là trước đó từng nghe chồng nói: "Đừng sai bảo Tiểu Trâu lung tung, Hạ Khê sẽ mất hứng đấy." Còn mình thì đáp lời: "Chẳng lẽ, chú nhỏ phàn nàn với anh? Tiểu Trâu cáo trạng em với chú nhỏ?" Chồng cô nói: "Nói bậy bạ gì đó? Em không nhìn ra, em sai bảo Tiểu Trâu thì Hạ Khê ở một bên nhíu mày trừng em? Hiếm khi thấy nó có lòng độc chiếm mạnh như thế. Trước kia, anh còn tưởng rằng nó luôn hiểu chuyện. Lạnh lùng quan sát đối đãi với mọi người, anh còn lo nó có bị trở ngại về tâm lý hay không." Mình có chút ganh tỵ: "Đại ca nhọc lòng chăm sóc! Yêu em trai quá nặng." Chồng lật báo ngẩng đầu trừng cô: "Em không phải cũng vô cùng che chở em trai mình sao? Hạ Khê chung quy so với tên em trai nhị thế tổ của em tốt hơn nhiều." Đầu cô bốc khói: "Em của em thì sao, có gì không tốt? Đầu óc nó chính là học sinh giỏi hạng nhất! Không phải chỉ hơi lười thôi sao. . . . . .Lười thì có gì không tốt? So với lão Tam không làm gì ra hồn của anh tốt hơn nhiều. Nó học nghiên cứu sinh ở Bắc Đại, Tiểu Trâu có thể thi đậu đại học chẳng phải nhờ nó tìm tư liệu cả sao? Qua sông rồi thì liền chặt cầu!. . . . . . . "

(Nhị thế tổ chỉ mấy tên con trai nhà giàu chỉ biết vung tiền trác táng, nhưng não ngắn vô dụng.)

Ôi, mấy lời nói nhảm rất thiếu muối. Nhìn khuôn mặt thành khẩn của Tiểu Trâu càng cảm thấy thẹn trong lòng mà.

"Ăn mì lạnh đi." Trâu Thanh Hà thấy cô thật lâu chưa quyết định được thực đơn, tự chủ trương nói.

"Ừ!" Mì lạnh của Tiểu Trâu ăn cũng ngon. Khi thấy cậu ra khỏi nhà thân hình có chút lung lay, không khỏi suy đoán: "E rằng vận động buổi tối quá độ rồi. Phỏng chừng: Chẳng biết chuyện đó giữa hai người đàn ông giải quyết thế nào.

Bách Thuần hôm nay tới do nhiều phương diện thúc đẩy. Một là cãi vã cùng chồng tâm tình không tốt; Hai là có hiềm nghi lấy lòng mẹ chồng bán đứng Tiểu Trâu; Ba là phát huy chói lọi mẫu tính, đảm nhận trách nhiệm thay chú nhỏ cẩu thả không chăm sóc được kẻ tha phương rời xa quê quán này đây; Bốn là muốn giới thiệu cậu với em trai học nghiên cứu sinh ở Bắc Đại, Tiểu Trâu coi như là học sinh gián tiếp của em trai chị mà. Còn nhớ Tiểu Trâu có đề nào không giải được đều dùng phương thức gửi thư nhờ em trai chị giải đáp.

Bách Thuần luôn quan niệm đàn ông cẩu thả không đáng tin. Khi chứng kiến danh sách mua hàng và giá cả cậu liệt kê đưa cho mình thì lấy làm kinh hãi, đứa nhỏ này trời sinh phải học kinh doanh mới đúng. Ừm, loại giá này không đáng bỏ vào mắt cô.

"Xin chị tôn trọng cách làm của em." Trâu Thanh Hà cố chấp cự tuyệt tiền nàng hùn vào.

Thật khó xử. Bách Thuần không hiểu nha! Cô tặng quà mà, cô hảo tâm mà. Tại sao sắc mặt Trâu Thanh Hà khó coi vậy? Còn quẳng lại cô mà đi một mình.

Cô gọi điện thoại nói việc này cho em trai mình là Bách Thanh.

Em trai ở trong điện thoại nở nụ cười: "Chị, chị nha. Được nuông chiều quá chừng rồi."

"Cái gì!" Cô tức giận.

"Có nói chị cũng không hiểu được, anh bạn nhỏ kia ấy, sau này chỉ sợ sẽ trốn chị luôn." Em trai cười to. Thật đáng ghét!

Trâu Thanh Hà lần này đã khôn hơn, không một lần mua hết đồ về, mua trước một lót giường bông cùng khăn trải (đây là dùng tiền tiết kiệm của chính cậu). Còn chưa vào cửa trường, chợt nổi trận gió lớn, trời đất tối sầm.

"Không tốt rồi! Sắp đổ mưa to!" Mau chóng chạy vọt vào trường học, chỉ chốc lát sau. Sấm sét kèm theo mưa giông ùn ùn kéo đến.

Nhiệt độ đột ngột giảm xuống vài độ, da gà từ cánh tay từng mảng nổi lên.

Trước đó là nắng to, thời tiết này nói trở mặt liền trở mặt.

Cậu một mình tránh cơn mưa không ngớt. "Mưa này thật lớn." Có người chủ động chào hỏi cậu.

Không nhận ra. Tưởng rằng không phải nói với cậu.

Cậu là tân sinh viên học viện kinh tế còn chưa chính thức khai giảng. Bắc Đại cũng không khai giảng cùng một lượt, tân sinh viên khai giảng ở học viện bất đồng cuộc sống cũng bất đồng. Lớp cao đã chính thức khai giảng rồi.

"Em là Tiểu Trâu đúng không. Chị của anh từng cho anh xem hình của em." Một bộ kính cận dày, một đầu tóc lộn xộn. Ngay cả áo sơ-mi cũng nhăn nhúm lợi hại mất cả nguyên mẫu. "Anh tên là Bách Thanh. Anh ở cửa trường chờ em mãi."

"Bách Thanh?" Cậu kích động, hưng phấn vươn tay ra. Đối phương hiển nhiên không kịp ứng phó với loại bắt tay quốc túy (tinh hoa văn hóa của đất nước) này, đành phải đem tay phải lau trên quần áo, tay này thật đúng là bẩn. . . . . . . Cái tên Bách Thanh này Trâu Thanh Hà đương nhiên quen thuộc, đã thư qua thư lại mấy lần mà. Nguyên lai là em trai của chị Thuần. . . . . .Nguyên lai, họ chị Thuần là chữ "Bách" này. Cậu còn tưởng rằng là "Bốc", năm lớp sáu, có một giáo viên chính là họ này.

Bách Thanh là nghiên cứu sinh của học viện kỹ thuật hóa học và phân tử. Đó là lĩnh vực Trâu Thanh Hà không hiểu.

"Anh nói, anh biết em qua ảnh chụp chị Thuần đưa cho anh?" Trâu Thanh Hà hiện tại đối với hai chữ "ảnh chụp" rất mẫn cảm.

"Đúng vậy, ảnh chụp em và anh Hạ Khê cùng ăn cơm, chị của anh mời người chuyên nghiệp chụp đó. Nghe nói là bác gái Liễu muốn xem người cùng chung sống với anh Hạ Khê như thế nào. Chị của anh làm con dâu người ta, đương nhiên không thể làm trái nguyện vọng của mẹ chồng."

". . . . . ." Hắc tuyến, thật sự là không còn lời nào để nói. "Người chuyên nghiệp?"

"Công ty của chị gái anh, nghe nói là chuyên chụp tĩnh vật. Em biết đó, bất động sản cần quảng cáo chuyên nghiệp, công ty bất động sản có bộ kế hoạch quảng cáo của mình. Yên tâm, ảnh chụp này sẽ không lọt ra ngoài." Khẩu khí của anh ta rõ ràng chính là nói Trâu Thanh Hà không cần lo lắng, tôi biết quan hệ của hai người là nam nam yêu nhau, sẽ không phản đối hai người. Đương nhiên, chuyện này vốn cũng không liên quan gì đến anh ta.

"Ý? Rõ ràng là đây mà." Số phòng đúng rồi, nhưng phía trên không có tên cậu.

"Chẳng lẽ nhầm rồi? Đành hỏi nhân viên quản lý ký túc xá vậy." Bách Thanh đẩy kính mắt. Loại trường học cao cấp này thỉnh thoảng cũng sẽ có một hai sự kiện sai sót vớ vẩn phát sinh. Hắc hắc, quen rồi sẽ ổn cả.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,