Chuyển đến nội dung chính

[Q1] Hóa Vụ - Chương 7.2

Suối Ánh Nguyệt màu máu 02

Liễu Hạ Khê không ngủ được. Câu kia của Tam ca: "Em nuôi gia đình sống qua ngày cũng cần khoản tiền nhỏ của chính mình có đúng không? Cứ hướng lão đại đưa tay nhận tiền, anh thay em đỏ mặt nha." Đã đâm vào tim anh.

Lương bổng của công việc hình cảnh này có thể nuôi sống dân thành phố bình thường tiêu phí thấp, cuộc sống tiết kiệm. Nếu, ngày nào đó Đại ca phá sản. Cổ phiếu của anh trong công ty Đại ca không đáng một xu. . . . . . . Dựa vào phần công này có thể nuôi sống mình và Thanh Hà sao? Hình như rất khó.

Anh chưa từng vì tiền mà vận dụng nhiều tâm tư, đã quen với cuộc sống không cần mở miệng liền có tiền tiêu.

"Nuôi gia đình sống qua ngày a. . . . . . ." Trở mình, trong đầu không còn chỗ chứa vụ án vừa nhận được. Đều bị mấy chữ này nhồi vào rồi. "Tam ca mạnh mẽ, anh ấy không có được mảy may trợ giúp nào từ trong nhà. Vậy mà sống rất tốt." Trên phương diện này có một chút không bằng Tam ca.

Bản thân có sở trường gì để kiếm tiền nuôi gia đình không?

Không có.

Thanh Hà bên cạnh phát ra tiếng hít thở đều đều, đứa nhỏ này đêm nay ngủ ngon nhỉ. Lòng có chút buồn bực mà lẳng lặng lắng nghe thanh âm rất nhỏ này, tâm ngược lại trầm tĩnh hẳn.

Ừm, cư nhiên lời Tam ca nói làm dao động giá trị quan của mình.

Haha, anh nở nụ cười, nhẹ giọng lầm bầm: "Ý chí của mình cũng không hẳn kiên định đến không chê vào đâu được nha."

"Ngủ đi, ngày mai anh còn phải làm việc đấy." Trâu Thanh Hà đột nhiên mở miệng, người bên cạnh hiếm khi lật qua lật lại làm sao cậu có thể ngủ được?

"A, làm ồn đến em sao?" Liễu Hạ Khê ngồi dậy: "Anh đọc sách đây, em cứ ngủ trước."

"Là vì chuyện tối hôm nay nên không ngủ được?" Trâu Thanh Hà cũng không buồn ngủ, hôm nay cậu thức dậy muộn mà.

"Cũng có thể xem là thế. Nếu ngủ không được nữa, không bằng ra xem tài liệu."

Trâu Thanh Hà kéo Liễu Hạ Khê đang muốn rời khỏi. "Không được, không ăn no ngủ đủ anh làm việc sẽ rất khó chịu. Em có thời gian rảnh, tài liệu cứ để em xem cho. Em đọc được trong sách nói để táo bên cạnh gối sẽ giúp ngủ ngon. Để em đi lấy hai trái táo sang."

Nhìn cậu bận lên bận xuống, Liễu Hạ Khê mỉm cười đứng dậy. Mùi táo thơm ngát tiến vào lỗ mũi. . . . . . .Lần đầu tiên phát giác táo có hương vị ngọt ngào đến thế.

Trâu Thanh Hà rất muốn thay Liễu Hạ Khê phân ưu.

Liễu Hạ Khê vừa rời khỏi nhà, cậu liền mở mắt.

Trong lòng vướng mắc nhiều chuyện, cậu hôm nay tỉnh dậy rất sớm.

Anh Liễu không phải người có việc nên ngủ không được.

Là cái gì đã quấy nhiễu anh Liễu, người luôn có trật tự, năng lực khống chế bản thân mạnh mẽ, vào thời gian ngủ lại không cách nào ngủ được chứ? Chẳng lẽ là vì chuyện trong đoạn thời gian cậu rời khỏi đó? Tề Nhất Phong cùng anh họ của anh ta đã nói gì với anh Liễu? Ba tờ thiệp kia có huyền cơ gì?

Quả nhiên, anh Liễu không mang ba tờ thiếp mời và phong bì lớn đi, đặt trên bàn làm việc ở thư phòng.

Trâu Thanh Hà một mình cân nhắc thiếp mời kia, suy nghĩ không ra được bao nhiêu đầu mối. Trong phong bì lớn có gì? Còn niêm phong nữa. Nói như vậy anh Liễu cũng chưa xem qua.

Mở hay không mở?

Có nên mở không?

Cậu khổ não, rất khổ não. Đã mở rồi, có thể coi cùng cấp bậc tôi xem trộm thư tín của người khác không?

Vẫn đừng nên mở?! Vậy ổn hơn.

Ép buộc chính mình dời mắt khỏi phong bì kia. Lại dời về, xác định trên phong bì không có chữ gì. "Giặt đồ thôi." Cậu lầm bầm.

Tới phòng vệ sinh rồi, nhấc giỏ bỏ quần áo lên. Trước khi vứt quần áo vào máy giặt, dọn dẹp túi quần áo một chút.

Quần áo của anh Liễu trước sau như một luôn sạch sẽ, nhưng sao trong túi quần anh ấy có gì đó. "A, là vài tấm thẻ." Tổng cộng ba tờ, phân biệt là thẻ liên lạc trắng xanh; ấn có dấu hiệu ngọn lửa màu lam cùng tấm thẻ màu lam kèm số điện thoại bàn; Còn có một tờ danh thiếp là của Tề Nhất Phong. Trên một tờ giấy in ba chữ Tề Nhất Phong to, phía dưới là điện thoại ký túc xá, số điện thoại BP cùng số điện thoại di động. Có tờ danh thiếp này, tìm y rất dễ.

"Tề Nhất Phong à." Sau khi vặn chốt mở máy giặt chuẩn bị quét dọn phòng.

"Muốn biết sự tình. . . . . . .Không bằng trực tiếp gọi điện cho. . . . Anh ta!" Nghĩ xong, vỗ tay, cậu nhanh chóng bắt đầu hành động.

Điện thoại di động tắt, điện thoại ký túc xá không ai nhận. Chỉ còn cách gửi tin qua máy BP. Vỗ đầu mình: "Ngốc quá, hiện giờ có lẽ anh ấy còn chưa rời giường, ban ngày đi học sợ rằng cũng không liên lạc được. Chỉ có giữa trưa hay sau khi tan học thôi." (Ồ, cậu tưởng rằng đại học có thời gian học và nghỉ ngơi giống thời trung học.)

Thu dọn phòng xong, đi chợ một chuyến trở về. Thật vừa khéo, vừa buông đồ chợt nghe điện thoại vang lên.

"Là Tiểu Trâu sao?" Thanh âm Tề Nhất Phong qua điện thoại có chút không chân thật.

"Là em, học trưởng."

"Tìm anh có chuyện gì à? Đã làm tài khoản chưa?"

"Tài khoản gì?" Trâu Thanh Hà không rõ.

"À, đúng rồi, hẳn là không nhanh như vậy, hộ tịch của em còn chưa chính thức cấp xuống, phỏng chừng tạm thời chưa chuẩn bị được. Không có chứng minh thư thì không lo liệu mở tài khoản được. Hihi, là anh hồ đồ rồi. Buổi chiều anh không có tiết. Em tìm anh, đến trường đi."

Không biết y đang nói gì, chỉ nghe hiểu được câu tìm y thì đến trường học, buổi chiều không có tiết. Cũng không phải chiều thứ bảy cư nhiên không có tiết. Thật hay.

"Em ăn trưa đã rồi sang đó."

"Sư huynh! Sư huynh! Sư huynh! Đi đâu mà vội vàng vậy. Sư huynh!" Một thiếu niên thở hồng hộc từ phía sau xông tới ngăn trước mặt cậu. Cong thắt lưng, chống đầu gối, thống khổ thở dốc.

Trâu Thanh Hà ngạc nhiên. Đúng vậy, cậu có nghe được rất nhiều tiếng kêu to "Sư huynh". Nhưng cậu chỉ là tân sinh của ngôi trường xa lạ này đương nhiên sẽ không nghĩ là đang gọi mình.

Đối phương giơ khuôn mặt thảm hề hề của mình lên. . . . . . .Vài cảnh tượng nhảy lên trong trí nhớ: "Là cậu!" Cậu nhận ra rồi. Tân sinh mang theo đống hành lý.

"Sư huynh, anh thật là khó tìm nha." Đối phương xoa ngực, oán giận nói.

"Tìm tôi?" Trâu Thanh Hà ngạc nhiên chỉ vào mũi mình, khó hiểu nói: "Tìm tôi làm gì?"

"Cảm ơn anh, mời anh ăn cơm đó." Đối phương ha hả nở nụ cười.

"Không cần đâu." Học sinh vác hành lý từ trong nhà tới, không phải loại người kinh tế dư giả. Ăn một bữa cơm có lẽ phải buột chặt lưng quần sống một thời gian dài. A, vị bạn học này, ăn mặc thật đẹp! Hình vẽ cây đại hoàng màu đỏ in trên áo khoác cùng quần đỏ sậm bó sát. . . . . Thật thô tục. (A, cuộc sống ở Bắc Kinh chưa lâu, lực thưởng thức của Thanh Hà đã được nâng cao hơn rất nhiều.)

"Tình cờ gặp! Đã gặp thì cùng nhau ăn cơm trưa nhé." Cậu ta không khách khí kéo tay Trâu Thanh Hà, một luồng mùi mồ hôi như sóng nhiệt tràn vào xoang mũi Trâu Thanh Hà.

Vị bạn học này thật kỳ quái! Tuy nói từ hôm qua sau cơn mưa xối xả nhiệt độ đã giảm xuống. . . . . . Nhưng cậu ấy cũng không cần phải khoa trương đến nỗi người đầy mồ hôi mà còn mặc áo khoác chứ? "Tôi đã ăn rồi, hơn nữa tôi có hẹn."

"Hẹn hò sao? A, mang tôi theo với. Tôi muốn gặp bạn gái xinh đẹp của sư huynh."

Người này thật là. . . . . .Trâu Thanh Hà buồn cười, sao đầu óc tên này suy tưởng khoa trương vậy chứ. . . . . . Thật sự thể loại người đơn phương tình nguyện. Bạn học có thể thi đậu Bắc Đại, đầu óc nhất định rất đặc biệt đây. . . . . . Người bình thường như mình khẳng định không nhiều lắm.

"Rồi rồi, tôi là Trâu Thanh Hà, chữ Trâu ghép từ chữ 'Rơm' ( 刍)  và chữ 'Tiết' (卩), 'Thanh' trong 'thanh thủy', 'Hà' của 'Hà hoa'. Là tân sinh viên năm nhất học viện kinh tế. Đừng gọi tôi là sư huynh nữa."

"Hả? Cậu là tân sinh?" Buông tay cậu ra, không dám khẳng định đánh giá cậu từ trên xuống dưới. Cậu ta vươn tay ra: "Bắt tay. Tôi tên là Khương Viễn hoa, tân sinh học viện công nghệ."

Trâu Thanh Hà ở một chỗ nào đó ven hồ tìm được Tề Nhất Phong. Y đang nằm trên ghế an nhàn chợp mắt.

"Sao cậu lại mang theo con khỉ tới đây." Hai mắt y có chút mông lung. Giương mắt nhìn thấy Khương Viễn Hoa, nhún nhún vai.

"Con khỉ?!" Khương Viễn Hoa nhảy dựng lên, hét: "Xin lỗi! Mau xin lỗi tôi ngay."

Trâu Thanh Hà đè lại bả vai cậu ta đang muốn nhào tới, Khương Viễn Hoa này không mời mà tới, cũng không tiện bảo cậu ta trở về. Aiz, có người thứ ba làm sao tiện đàm luận sự tình với Tề Nhất Phong? Hiển nhiên, Tề Nhất Phong cũng không ngờ cậu sẽ dẫn theo người sang. "Cậu ấy là tân sinh học viện công nghệ Khương Viễn Hoa. Tiểu Khương, đây là học trưởng Tề Nhất Phong."

"Ẹ!" Khương Viễn Hoa lè lưỡi nhát ma.

"Tiểu quỷ!" Tề Nhất Phong cũng chẳng vừa nói: "Tránh một bên, chỗ người lớn nói chuyện."

"Không tránh!" Đứa nhỏ này tính tình bướng bỉnh, khăng khăng muốn cùng y đối chọi.

"Có đến Ánh Nguyệt sơn trang không?" Tề Nhất Phong không thèm để ý Khương Viễn Hoa, trực tiếp nói với Trâu Thanh Hà.

"Ánh Nguyệt sơn trang?" Tim Trâu Thanh Hà khẽ động. "Khi nào?"

"Bây giờ. Hôm nay thứ sáu, không phải thứ hai tuần sau em mới chính thức khai giảng sao? Kêu Bách Thanh theo nữa. Sáng nay anh một mực nghĩ về chuyện này. Thành thật mà nói sự tình này anh cũng vừa biết hôm qua. À, Bách Thanh tới rồi. Bên này."

Trâu Thanh Hà có chút khó xử. Hiện tại à, chưa thương lượng với anh Liễu mà.

"Sao? Còn phải báo trước một tiếng để chuẩn bị?" Tề Nhất Phong nhướng mày cười nói.

Mặt Trâu Thanh Hà đỏ lên.

Tề Nhất Phong vỗ vai cậu nói: "Nam tử hán, phải có cá tính độc lập tự chủ."

"Đi, anh Trâu so với mấy người còn có năng lực hơn." Bất mãn bị phớt lờ Khương Viễn Hoa chen ngang nói. Dọc đường cậu ta đã biết mình nhỏ hơn Trâu Thanh Hà gần nửa tuổi liền từ sư huynh biến thành anh Trâu.

Bách Thanh không nhanh không chậm bước tới. Hiện tại trang phục khi lần đầu gặp mặt Trâu Thanh Hà có chút bất đồng. Trong áo gió dài màu xám là áo len cao cổ bó sát người màu đen, phần dưới là quần tây màu tro sẫm. Bên cạnh đó giày da màu đen bóng loáng. Tóc cũng được sửa sang lại, mắt kính chưa đổi. Trái ngược thật lớn!

"Hắc, Tiểu Trâu." Bách Thanh cười lên tiếng chào hỏi. "Các em đã quen nhau rồi? Còn định giới thiệu hai người nữa đấy. A, đói bụng quá, các em ăn chưa?"

Ngoại trừ Trâu Thanh Hà ba người còn lại chưa ăn cơm trưa. Trâu Thanh Hà cũng vừa phát giác mình 11h đã ở nhà ăn cơm, hiện giờ mới là thời gian ăn cơm trưa bình thường. Aiz.

"Bách Thanh, chuẩn bị xe đi, ăn uống xong đến Ánh Nguyệt sơn trang." Tề Nhất Phong cầm sách trên tay chuyển qua cho Trâu Thanh Hà ôm, Khương Viễn Hoa nhìn không vừa mắt, giơ chân muốn mắng người. Trâu Thanh Hà ngăn cậu ta lại. "Anh bị anh ta bắt nạt vậy mà." Khương Viễn Hoa bất mãn lầm bầm.

"'Sư tôn có việc, đệ tử chịu cực' hiểu không hả, tiểu quỷ." Tề Nhất Phong thính tai.

Bách Thanh nở nụ cười. "Ánh Nguyệt sơn trang ở đâu?" Anh hỏi thêm một câu.

"Suối Ánh Nguyệt ở hẻm núi lớn Vân Tụ. Là thắng cảnh nghỉ hè ngắm trăng được khai phá mấy năm trước. Có vài hạng mục không biết vì nguyên nhân gì mà bị cưỡng chế đình chỉ. Có vài hạng mục hơn nửa năm nay mới hoàn thành. Tôi đã điều tra, chỗ đó cực kỳ xinh đẹp. Nước suối lấp lánh giữa rừng cây xanh biếc, hàng năm suối vẫn chảy, đầm thác nối liền, thác nước đổ thẳng xuống, nhìn lên khe núi lớn ở cự ly gần, trong không khí tràn ngập hơi nước, cây cối thơm mùi hoa núi, khiến người ta cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều, còn có thể xa xa nhìn thấy hình dáng uốn lượn của Trường Thành."

"Ồ." Bách Thanh hứng thú tràn trề. "Nói đến khai phá đất đai. . . . . . Chẳng phải liên quan đến bên anh rể sao?"

"Không có. Là một thương nghiệp nhà đất khác, thương nghiệp nhà đất dựa vào hạng mục khai phá du lịch là chính. Có thể so với tài chính của anh rể anh hùng hậu hơn."

"Ở đâu?"

"Sâu trong núi phía tây bắc Hoài Lai, cảnh khu Trường Thành cổ, suối xanh cùng thác dốc nổi tiếng ngoại thành."

"Giữa trưa xuất phát. . . . . . À, thời gian vừa vặn. Tiểu Trâu, Lục ca có cho em ra ngoài không?"

Mặt Trâu Thanh Hà thật vất vả khôi phục màu sắc bình thường giờ lại đỏ lên.

"Màu da thật tốt." Bách Thanh nở nụ cười, chính anh ta lại có làn da tái nhợt không tiếp xúc với ánh mặt trời. Người này có màu sắc tựa như quả đào mật. "Em gọi điện thoại cho anh ấy." Thiệt là, người biết rõ chân tướng là người trước mặt mình. . . . . . .May mà có Tiểu Khương giúp cậu tiếp nhận sách vở. Mượn điện thoại của Tề Nhất Phong, gọi điện cho Liễu Hạ Khê. Nhân viên nhận điện thoại nhẹ nhàng nói cho cậu biết: "Toàn thành viên đội 3 đã ra ngoài làm nhiệm vụ."

"Yên tâm, bọn anh sẽ chăm sóc tốt cho em." Ánh mắt Tề Nhất Phong lấp lánh.

"Tôi cũng muốn đi!" Khương Viễn Hoa lớn tiếng nói.

"Tùy thích. Tôi tính một chút . . . . . . 1, 2, 3. . . . . . Thêm tài xế nữa miễn cưỡng có thể nhét thêm cậu."

"Em về nhà một chuyến, gói ghém quần áo." Thuận tiện để lại mẩu giấy nhắn cho anh Liễu. Ôi, nếu nói trước trong điện thoại rõ ràng thì tốt rồi. Không cần chạy tới chạy lui. "Không cần. Đỡ cho bọn anh phải chờ em. Em đừng bắt xe trở về, ngồi xe buýt qua lại chậm lắm." Sợ cậu sẽ đổi ý, Tề Nhất Phong chặn đứng cậu: "Em cùng Bách Thanh vóc dáng không sai biệt lắm, mặc đồ anh ấy là được rồi, không thì mặc đồ của anh? Anh chỉ cao hơn em một chút, hẳn là mặc được. Này, khỉ con, cậu không mặc quần áo của bọn anh được, tự mình mang đi."

"Biết rồi! Cao lớn thì có gì hay ho chứ?" Khương Viễn Hoa rất bất mãn cách nói chuyện đâm chọt của người này. "Mọi người không được lén đi trước đó!"

Chờ cậu ta đi xa rồi, Tề Nhất Phong đột nhiên căm tức nói: "Con khỉ kia ôm sách của tôi đi luôn rồi. Cậu ta cố ý mà, tiểu quỷ rất mưu mô nha, sợ bị bỏ lại hả."

Trâu Thanh Hà nở nụ cười: "Em đi lấy sách vở về cho anh, hai anh qua kia chờ em nhé?"

"Cửa trường rẽ phải ba trăm thước có quán ăn nhỏ 'Hương vị gần gũi'.  Em ở đó chờ bọn anh đi." Tề Nhất Phong suy nghĩ một chút đáp.

"Anh định khuyên em đừng đi sao." Nhìn Trâu Thanh Hà đuổi theo, Khương Viễn Hoa nhét sách vào tay cậu.

Nói thẳng như vậy, trái lại Trâu Thanh Hà không biết nên nói gì.

"Em nhất định phải đi! Em chung quy cảm thấy anh sẽ bị bắt nạt." Khương Viễn Hoa nắm chặt đấm tay: "Đừng thấy vóc người em không lớn, em chính là kiện tướng thể dục thể thao. Em đá bóng rất tốt đó."

Trâu Thanh Hà nở nụ cười: "Muốn đi phải không. Cậu lên thu dọn đồ đạc tôi ở dưới này chờ. Phải nhanh nha."

Trâu Thanh Hà khoan dung nghĩ: "Có lẽ, Tiểu Khương đang bất an giữa hoàn cảnh mới. Quen được mình, trở thành bạn tốt. Cậu ấy cá tính hướng ngoại như vậy rất nhanh sẽ hoà đồng với mọi người thôi."

Nhận xét

  1. BT oi! Ban k dich truyen ni nua sao? Ban co len nhe, dung bo ngang nha. Mong cho!

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,