Chuyển đến nội dung chính

[Q3] Quỷ Tế - Phiên ngoại

Phiên ngoại

Sau khi trở về Bắc Kinh, lôi văn trên mặt Vương Tử Khiêm liền trở thành một vấn đề trọng đại.

"Khiêm Tử."

"Sao."

"Hay là mang cậu đi phẫu thuật thẫm mỹ nha, yên tâm không bao nhiêu tiền đâu, tôi bán chiếc Cayenne của Nhị ca đi, vậy là đủ rồi."

". . . . . ."

Đối thoại như thế cơ bản mỗi ngày đều trình diễn, khiến Giản Tam Sinh thời thời khắc khắc đều phải trông chừng bảo bối Cayenne của mình, sợ một ngày kia hơi chút sơ sảy liền bị tiểu tổ tông mang đi đến trạm thu mua xe cũ.

Song Giản Vô Tranh không ngừng sầu lo, Vương Tử Khiêm cũng đồng dạng bởi vì chuyện nào đó mà phiền não, chỉ có điều phiền não của Thanh Long biểu hiện có chút không giống người thường, y hoàn toàn là theo kiểu núi băng.

"Tiểu Hắc, lại đây, ăn cơm."

". . . . . ."

"Ngoan ngoan, đừng làm rộn."

". . . . . ."

"Đã bảo đừng làm rộn mà. . . . . .Dừng dừng, stop!"

". . . . . ."

"Nhột quá, đừng liếm nữa. . . . . .Này. . . . . ."

". . . . . ."

"A! Khiêm Tử cậu làm gì?!"

". . . . . .Mang nó ra ngoài tản bộ."

Mỗi lần nói ra những lời này, trong lòng Vương Tử Khiêm kỳ thật đều nghĩ nên làm sao đem Tiểu Hắc thần không biết quỷ không hay vứt đi, hoặc dứt khoát tìm một quán thịt chó cân bán.

Mà Tiểu Hắc tựa hồ cũng hiểu được tâm lý của Vương Tử Khiêm, mỗi lần cùng y ra khỏi cửa đi dạo, đều luôn duy trì khoảng cách nhất định, đồng thời thường xuyên làm tốt chuẩn bị ba chân bốn cẳng chạy trốn.

Cũng vì thế, dự tính bán Tiểu Hắc của Vương Tử Khiêm vẫn chưa thuận lợi.

Bởi vì chuyến đi mộ biển trước đó thật sự tổn thương nguyên khí, Giản Tam Sinh mấy ngày này sẽ không dự định di chuyển nữa, vả lại hàng trên tay này còn chưa tung ra, tiền cũng đủ xài, huống hồ anh cũng muốn ở nhà vui vẻ chơi với bà xã.

Đàn ông ấy à, vô luận là bận rộn mấy, một năm cũng phải có vài ngày ở nhà dưỡng dưỡng, miễn cho thận hư.

Giản Tam Sinh bất động, Vương Tử Khiêm hiển nhiên cũng thanh nhàn hẳn, trong cuộc sống không có việc gì làm này, y thích nhất chính là cùng Vô Tranh ủ trong nhà, làm chút chuyện hai người đều thích làm.

(Nếu bạn nghĩ rằng tôi tiếp theo sẽ viết H, vậy sai hoàn toàn rồi, mời mấy em ngồi ngay ngắn nghiêm túc dùm)

Khi nhàm chán, Giản Vô Tranh liền mang theo Vương Tử Khiêm chạy đến Tây Đan hoặc là đi dạo kiếm sách ở cao ốc Trung Quan Thôn, đương nhiên, Vương Tử Khiêm phải mang khăn trùm, nếu không khuôn mặt rất có hơi hướng hành vi nghệ thuật kia tuyệt đối sẽ dẫn tới ánh mắt của người đi đường, mặc dù Nhị tẩu nói vết sẹo như vậy ở trên mặt, khiến Khiêm Tử thoạt nhìn rất nam tính, nhưng Giản Vô Tranh chung quy nghĩ, dấu vết màu đen nọ rất khó coi, khó coi đến mức khiến cậu luôn nhịn không được muốn đưa tay chà sát.

Trung Quan Thôn có một cửa hàng đồ uống lạnh, đá bào xoài ăn cực kỳ ngon, Giản Vô Tranh mỗi lần tới nhất định phải mua, mỗi lần mua nhất định phải cùng Vương Tử Khiêm cậu một ngụm tôi một ngụm giải quyết xong.

"Ai ai, cậu xem cậu xem."

"Ôi chao, thật hạnh phúc!"

"Gay thật đẹp mà."

"Nhất định là gay rồi."

Những lúc này, xung quanh chung quy luôn thình lình nhảy ra rất nhiều nữ giới đặc biệt vây xem cử chỉ vô cùng thân mật của hai người.

Thân là một sinh viên đại học đương đại, Giản Vô Tranh có QQ có weibo lại là ma thú er, hiển nhiên biết những người này là ai.

Gay mà, nếu tất cả mọi người quang minh chính đại xưng nhau là gay, Giản Vô Tranh cũng chẳng sợ gì.

Khi dạo trong cao ốc sách, Giản Vô Tranh bình thường sẽ đến khu vực bày đầy các tiểu thuyết trộm mộ lần lượt xem từng cái, khi đọc thỉnh thoảng còn chỉ vào vài danh từ trong sách hỏi Vương Tử Khiêm sau khi nhận được khẳng định hoặc phủ định từ Khiêm Tử, liền cười nói: "Nếu lấy sách này về cho Nhị ca đọc, khẳng định anh ấy sẽ hộc máu."

Bất quá tiểu tổ tông không biết, kỳ thật tôi nghĩ ra để viết cũng đã hộc máu rồi.

Chim ngọc (1)

Khi mùa đông đến, tất cả mọi người đều thay trang phục mới, vì vậy Giản Vô Tranh cũng cân nhắc muốn đi mua vài bộ quần áo mới cho Vương Tử Khiêm.

Ngày này, hai người đang trong cửa hàng đi dạo, Giản Vô Tranh bỗng nhiên nhận được điện thoại của đại ca Giản Thiên Hằng, bảo bọn họ về nhà một chuyến, có chút việc cần nói.

Nhà này, đương nhiên là chỉ đại viện Giản gia.

Không còn cách nào, Giản Vô Tranh không thể làm gì khác hơn là vội vội vàng vàng chọn cho Vương Tử Khiêm hai bộ áo ấm mới tung ra thị trường, rồi kéo đối phương chạy tới bãi đỗ xe.

Lại không ngờ rằng ở bãi đỗ xe đụng phải mấy bạn học, mấy người bạn kia đều là nữ sinh, vừa vặn kết bạn đến cửa hàng đi dạo, lúc này đụng phải Giản Vô Tranh, không khỏi muốn chào hỏi vài câu.

Trong đó một nữ sinh cao gầy dáng người hoạt bát trong nhóm đặc biệt nhiệt tình, mở miệng chính là: "Chào cậu Vô Tranh lâu quá không đi học, nghe thầy nói trong nhà cậu xảy ra chuyện?"

"Không phải chuyện gì lớn đâu." Khoát khoát tay, Giản Vô Tranh hơi nhíu mày, khó xử giải thích: "Đã xử lý tốt rồi, sau khi nghỉ đông sẽ trở về học."

"Vậy à." Nữ sinh kia sóng mắt lưu chuyển, ôm cánh tay Giản Vô Tranh vui cười nói: "Thật không dễ dàng được gặp lần nữa, không bằng cùng đi ăn một bữa nhé, nghe nói hải sản của Ngư Công Ngư Bà làm không tồi đâu."

"Hôm nay không được rồi, hôm khác nhé, tớ có chút chuyện, phải về nhà một chuyến." Bởi vì đối phương là nữ sinh, Giản Vô Tranh mặc dù không thích, cũng không thể quá mức cứng rắn, không thể làm gì khác hơn là ỡm ờ khước từ.

Song, hết thảy những việc này đều bị Vương Tử Khiêm vẫn tựa bên xe chờ đợi nhìn vào trong mắt, y nhìn Giản Vô Tranh bị một đám nữ sinh vây quanh, bộ dáng chuyện trò vui vẻ làm y đố kỵ, rất muốn qua đó đem Vô Tranh kéo vào lòng, nhưng đồng thời cũng hiểu được làm như vậy hậu quả chỉ có thể là khiến Vô Tranh trước mặt những người khác mất mặt.

Thời gian từng giọt từng giọt trôi qua, thời gian Giản Vô Tranh trò chuyện cùng đám nữ sinh kia càng ngày càng dài, suy nghĩ trong lòng Vương Tử Khiêm cũng càng ngày càng nhiều, tâm tình tiêu cực màu đen này xoắn xít vào nhau, liền biến thành sai lầm khiến kẻ khác phát điên.

Tại sao còn chưa chấm dứt?

Tại sao không thể trực tiếp nói với bọn họ anh không muốn đi?

Tại sao cứ cười với họ?

Hai tròng mắt từ từ ảm đạm, Vương Tử Khiêm nhìn quần áo trong tay Vô Tranh vừa chọn cho y xong, trong mắt hiện lên một tia tình tự khó tả.

Đợi đến khi Giản Vô Tranh rốt cuộc đối phó với đám nữ sinh kia xong, quay đầu lại phát hiện vốn đứng cách đó không xa Vương Tử Khiêm đã biến mất, chỉ còn lại vài túi quần áo đặt trên nắp xe.

"Khiêm Tử?" Tìm vài vòng xung quanh, nhưng vẫn như cũ không thấy bóng người, Giản Vô Tranh bỗng nhiên nhận thấy được tính nghiêm trọng của sự việc, trong lòng cũng bắt đầu bối rối.

Không phải đã đi lạc rồi chứ. . . . . . . Không đúng, Khiêm Tử căn bản không phải loại người sẽ tùy tiện đi lung tung. . . . . . .

Nghĩ tới nghĩ lui, Giản Vô Tranh cũng không hiểu được Vương Tử Khiêm đến tột cùng có thể chạy đi đâu, không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho đại ca trước, đem sự tình nói cho anh biết.

"Alo, đại ca. . . . . ."

"Vô Tranh, em đang ở đâu, sao còn chưa sang đây, chỉ còn thiếu mỗi em."

"Hửm? Cái gì còn thiếu mỗi em?"

"Khiêm Tử vừa mới đến, nên chỉ thiếu em chưa tới."

"Cậu ấy. . . . . ."

Kinh ngạc trừng lớn hai mắt, trong lòng Giản Vô Tranh nháy mắt nguội lạnh, cậu thế nào cũng không nghĩ ra, Vương Tử Khiêm sẽ vứt cậu ở đây về Giản gia trước.

"Dạ, em lập tức trở về." Yên lặng tắt điện thoại di động, Giản Vô Tranh cảm thấy có chút khó chịu, sóng to gió lớn đều đã trải qua rồi, cậu không hiểu Vương Tử Khiêm rốt cuộc vì sao mà làm vậy.

"Vô Tranh, chúng tớ đi trước, hôm nào cùng đi ăn nha"! Bỗng nhiên nhớ lại lời những nữ sinh đó nói trước khi đi, Giản Vô Tranh thoáng sửng sốt, thầm nghĩ: Không thể nào. . . . . . .Cậu ấy. . . . . .Chẳng lẽ cậu ấy ghen?"

Im hơi lặng tiếng tự mình bỏ đi. . . . . . . Quả thực là phong cách tức giận của cậu ấy.

Cam chịu đè huyệt thái dương, Giản Vô Tranh nghĩ hôm nay mình thật sự thua trên tay mấy cô bạn học kia rồi.

Chim Ngọc (2)

Vội vội vàng vàng chạy về đại viện Giản gia, Giản Vô Tranh lập tức nhìn thấy Ngũ Lôi chờ ở cửa phòng đại ca, trong miệng Ngũ Lôi đang hút thuốc, vừa thấy cậu lập tức đứng thẳng người dậy nói: "Tam gia sao giờ cậu mới đến nha, mau vào thôi, Hằng gia bọn họ đang chờ cậu đó."

"Ừ." Gật gù, Giản Vô Tranh đẩy cửa vào, liếc mắt một cái liền nhìn Vương Tử Khiêm đang cúi đầu ngồi trên sofa chẳng biết đang nghĩ gì.

Tên chết tiệt này. . . . . . .Thầm mắng một tiếng, Giản Vô Tranh mặt không chút thay đổi bước đến ngồi xuống cạnh Vương Tử Khiêm, hơn nữa cố ý dùng cánh tay đụng phải y một chút.

Song Vương Tử Khiêm chỉ trầm mặc nhìn cậu một chút, liền xoay đầu sang bên kia.

". . . . . ." Thế này, cho dù vốn chuẩn bị xin lỗi, Giản Vô Tranh hiện giờ cũng không muốn nói.

"Tổ sư cậu." Tiểu tổ tông tức giận chửi nhỏ một câu.

Không biết hai người này lại mâu thuẫn ầm ĩ cái gì, Giản Thiên Hằng cùng Giản Tam Sinh liếc mắt nhìn nhau một cái, quyết định không nhìn nữa.

"Là thế này, lần này gọi mọi người đến, là có một việc muốn các em giúp." Giản Thiên Hằng nói xong mắt nhìn Tô Trường Du ngồi bên cạnh anh: "Trường Du, cậu nói cho họ biết đi."

Gật gật đầu, Tô Trường Du xấu hổ gãi mặt hai cái, thấp giọng nói: "Kỳ thật, cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ có điều cần vài người hỗ trợ, tôi suy nghĩ một chút, đáng tin nhất cũng chỉ có mọi người, cho nên mới tìm Thiên Hằng. . . . . ."

"Không có việc gì, có lời gì cứ nói thẳng, đều là người trong nhà, không cần khách khí như thế." Khoát khoát tay, Giản Tam Sinh hút thuốc, ý bảo Tô Trường Du nói rõ nguyên nhân là được, không cần khách sáo nhiều.

"Được." Giản Tam Sinh vừa nói thế, mặt Tô Trường Du nháy mắt đỏ bừng, cậu ta giả vờ ho hai tiếng, tiếp tục nói: "Mấy hôm trước tôi nhận được một việc, là một hộ gia đình ở đông thành, trong nhà người cha hơn 70 tuổi vừa qua đời, chủ gia đình tên Trương Thành, vì cha mình mua một khối đất hạ táng, cũng không hỏa thiêu, nhưng sau khi hạ táng lúc tế bái phát hiện, ông cụ đã qua đời chưa bao lâu này vậy mà tự mình chạy ra khỏi phần mộ, rồi nằm bên cạnh mộ địa.

"Bọn họ gọi nhân viên quản lý tới chất vấn, đối phương cũng không giải thích rõ được, Trương Thành gọi người hạ táng cha mình một lần nữa, kết quả không ngờ tới về sau lại xảy ra loại chuyện này. Trương Thành hoài nghi là nhân viên của nghĩa trang làm, tìm tới cảnh sát, cảnh sát sau khi điều tra hiện trường, nhận định không hề có người khai quật phần mộ, nói cách khác thi thể kia là tự mình chạy lên.

Về sau Trương Thành tìm tới tôi, hy vọng tôi có thể giúp anh ta xử lý việc này, biết rõ ràng tới cùng tại sao lại xuất hiện hiện tượng như vậy, để cha anh ta có thể yên nghỉ."

"Cậu đã qua đó xem chưa? Tình huống rốt cuộc thế nào?" Nghe xong Tô Trường Du kể, Giản Tam Sinh suy nghĩ một chút hỏi: "Thi thể kia thật sự tự mình chạy lên sao?"

Hơi vuốt cằm, Tô Trường Du thở dài một tiếng, nói: "Đích thật là thi thể tự chạy lên, khi tôi tới đó xem thi thể kia đầu hướng bên phải, rõ ràng là sau khi hạ táng mới xoay qua đó, bởi vì thi thể khi hạ táng tất nhiên là áo mũ chỉnh tề diện mục nghiêm túc, tuyệt đối không có khả năng nghiêng đầu đặt vào quan tài."

Nghe đến đó, Giản Vô Tranh thoáng sửng sốt, buột miệng nói ra: "Hay là xác sống?"

"Có khả năng." Liếc mắt nhìn Giản Vô Tranh, Tô Trường Du cười cười: "Tôi đã tự mình đến coi giữ vài đêm, phát hiện thi thể kia mỗi lần đến 4h sáng, sẽ từ trong phần mộ bò ra, sau đó hướng về Thiên An Môn chạy đi, cũng chính là trung tâm Bắc Kinh, cơ bản là theo đường thẳng tắp mà chạy, ở giữa đụng phải cái gì cũng không dừng lại, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh, tôi lái xe cũng theo không kịp, đến cuối cùng luôn mất dấu, chờ tôi trở về nghĩa trang, ông ta cũng đã trở lại."

Nghe vậy, toàn bộ mọi người đều trầm mặc, tự hỏi nguyên nhân có khả năng của chuyện này.

"Vậy cậu muốn chúng tôi giúp cậu theo dõi thi thể kia?"

"Ừ."

"Được, đêm nay phải đi nhìn xem, rốt cuộc là dạng thi thể gì, có thể một mạch chạy xa như vậy, ô tô cũng đuổi không kịp." Vỗ đùi, Giản Tam Sinh đứng dậy đi về phía cửa: "Tôi đi chuẩn bị chút, lát nữa chúng ta tập hợp ở cửa."

Nhìn Giản Tam Sinh đi ra cửa, Giản Vô Tranh suy nghĩ một chút, liền quay đầu nói với Vương Tử Khiêm: "Xe tôi sắp hết xăng rồi, đi đổ thêm xăng, rồi cùng đi."

Không lên tiếng, Vương Tử Khiêm im lặng đứng dậy đi ra cửa.

"Móa." Trừng mắt nhìn, Giản Vô Tranh không ngờ Vương Tử Khiêm cứ như vậy đi thẳng, bất quá tư vị bị ngó lơ thật khó chịu. "Tên chết tiệt, cứ chờ đấy."

Ban đêm gió lạnh như kim châm thổi vào người, Giản Vô Tranh đi theo mọi người cùng đến nghĩa trang, nhìn từng khối từng khối mộ bia nọ, không nhịn được cảm thấy trong lòng ớn lạnh.

"Chính là nơi này." Tô Trường Du nhìn hai bên, xác định chỗ trước mắt này chính là nơi mình đã coi giữ trước đó, liền quay đầu nói với những người khác: "Chúng ta tránh xa một chút đi, ông ta đại khái còn phải lát nữa mới ra."

"Được." Gật gật đầu, Giản Tam Sinh phất tay ý bảo những người khác tìm chỗ nấp, còn anh thì mang theo Ngũ Lôi và Hoắc Tam Nhi đi tới sau một gốc cây tùng cách đó không xa.

Mắt thấy những người khác đều đã nấp tốt, Giản Vô Tranh cũng chỉ thể kéo Vương Tử Khiêm đi tới một nơi gần cửa nghĩa trang.

Thời gian từng chút trôi qua, khi mọi người đều bị đông lạnh muốn ngủ, thì ngôi mộ kia rốt cuộc truyền đến thanh âm kỳ quái.

Mọi người tập trung nhìn vào, liền phát hiện một ông cụ mặc áo liệm đang giãy giụa từ trong phần mộ bò ra, ông ấy tuổi tác đã gần trăm, động tác vô cùng cứng ngắc, nhưng tựa hồ cực kỳ chấp nhất, nếu nhìn kỹ, có thể nhìn thấy trong tay ông ta còn cầm thứ gì đó.

"Ra rồi, mau đuổi theo." Nhìn ông cụ vốn đã trở thành bộ thi thể này nhanh chóng chạy ra ngoài nghĩa trang, Giản Tam Sinh thoáng sửng sốt, lập tức vẫy tay nói: "Đi ra ngoài trực tiếp lái xe đuổi theo, đuổi kịp có thưởng."

Nghe được có phần thưởng, Giản Vô Tranh không khỏi âm thầm phun ói nói: "Có mấy người trong nhà thôi, phần thưởng cái lông, rồi lại nói anh có Hoắc Tam Nhi lái xe, ai mà đuổi kịp anh."

"Đi thôi." Nhìn sắc mặt Vương Tử Khiêm vẫn như cũ không tốt lắm, Giản Vô Tranh thở dài.

Lúc ban đầu, muốn đuổi kịp ông lão kia cũng không khó lắm, Giản Vô Tranh mặc dù kỹ thuật lái xe bình thường, nhưng vẫn lái thuận buồm xuôi gió.

Chỉ là càng về sau, tốc độ chạy của ông cụ kia càng nhanh, như sợ không kịp vậy, một mạch xông tới trước, nhưng bao giờ cũng chỉ chạy đến vài con đường mà ô tô không cách nào chạy được, điều này khiến đám người Giản Vô Tranh không thể không cảm thấy cực kỳ nổi giận.

Song mỗi lần suýt lạc, Vương Tử Khiêm chung quy sẽ lãnh đạm chỉ ra hướng xác sống kia đi, Giản Vô Tranh một bên bực thái độ của y, một bên lại không thể không dựa theo lời y nói để làm.

Ô tô rất nhanh vòng qua mấy con phố, sau đó Giản Vô Tranh phát giác đường trước mắt càng ngày càng quen thuộc, thẳng đến khi thật sự đứng trước Thiên An Môn, cậu mới giật mình phát giác đích đến của ông cụ kia cư nhiên thật sự chính là nơi này.

"Alo, Nhị ca, bọn em ở ngay trước Thiên An Môn, các anh sang đây đi, ông ta hẳn là ở ngay đây." Bấm điện thoại, Giản Vô Tranh nói rõ vị trí cho Giản Tam Sinh, liền lôi kéo Vương Tử Khiêm cùng nhau xuống xe tìm.

Hai người tìm tòi nửa ngày, rốt cuộc phát hiện một bóng người ngồi xổm ven đường, Giản Vô Tranh đến gần hai bước, thấy rõ chính là ông cụ bò ra từ trong mộ kia.

Nhưng ông ta tại sao lại chấp nhất với chỗ này như vậy? Cho dù chết cũng muốn chạy đến đây, ông ta ngồi đó đến tột cùng muốn làm gì? Chẳng lẽ chỉ để thưởng thức?

Nghĩ thế, Giản Vô Tranh đi cùng Vương Tử Khiêm yên lặng đứng một bên, nhìn ông cụ ngồi im trên mặt đất, chờ đợi đám người Nhị ca đến.

"Vô Tranh, ông ta đâu?" Khi Giản Tam Sinh đến, bên cạnh ngoại trừ Tô Trường Du và đám người Hoắc Tam Nhi còn có một người đàn ông thân hình cao lớn.

Qua giới thiệu của Tô Trường Du, Giản Vô Tranh mới biết được người đàn ông này chính là con trai của ông cụ, Trương Thành.

"Hóa ra là như vậy." Nhìn thi thể của cha mình giờ phút này vậy mà ngồi ở ven đường, Trương Thành xoa mắt, thanh âm không nhịn được có chút nghẹn ngào.

Theo lời kể của Trương Thành, mọi người rốt cuộc biết được nguyên nhân chân chính ông cụ này bất chấp tất cả để tới đây.

Cha của Trương Thành là Trương Chí Châu là một thương nhân, thời trẻ dốt nát vô học, đến Quảng Châu làm công, về sau liền quen biết mẹ của Trương Thành là Tô Hồng, hai người yêu nhau sâu đậm, Tô Hồng vẫn bầu bạn với Trương Chí Châu lăn lộn trên con đường gầy dựng sự nghiệp này, Trương Chí Châu vì Tô Hồng cũng vứt bỏ làm công, tự bắt đầu con đường buôn bán khác, song ban đầu là thời điểm khổ cực nhất, Trương Chí Châu chẳng biết đã thất bại bao nhiêu lần, lỗ bao nhiêu vốn, mới từ từ lần mò được bí kiếp ở phương diện này, chậm rãi thành lập vùng trời thuộc về mình.

Về sau có Trương Thành, cuộc sống của gia đình Trương Chí Châu cũng trở nên giàu có, đáng tiếc một đường mưa gió liên miên, thân thể Tô Hồng cũng đã gần cuối đời, đủ loại ốm đau ùa tới, không được bao lâu sau liền cướp đi sinh mệnh của bà.

Khi Trương Chí Châu việc làm ăn vừa mới có chút khởi sắc, từng đưa cho Tô Hồng một con chim ngọc tinh xảo, chim ngọc kia không phải đồ cổ gì quý giá, chỉ là một hàng thứ phẩm phỏng chế, cũng không có giá trị gì mấy.

Nhưng Tô Hồng cũng không quan tâm đến việc này, bà chỉ quan tâm đây là thứ Trương Chí Châu tự mua cho bà, có thể nói, con chim ngọc này cũng là minh chứng tình yêu của hai người, Tô Hồng vẫn luôn quý trọng con chim ngọc này, cẩn thận cất giữ, thường thường lấy ra ngắm nghía, đều tràn đầy kỷ niệm.

Sau khi Tô Hồng mất, Trương Chí Châu hoàn toàn sa sút tinh thần, ông giao việc làm ăn cho con mình, mỗi ngày một mình cầm chim ngọc hồi tưởng những việc đã qua.

Mãi đến gần đây, thân thể của Trương Chí Châu cũng không ổn nữa, con chim ngọc vẫn luôn bên cạnh hai người vào lúc này biến mất tăm, Trương Chí Châu trước khi chết không ngừng bảo Trương Thành tìm chim ngọc về, Trương Thành không dám quên, tìm kiếm khắp nhà, cuối cùng mới tìm được chim ngọc trong túi sách của con gái mình.

Nhưng chim ngọc tìm được rồi, ông cụ cũng đã ra đi, Trương Thành không còn cách nào, chỉ có thể đem con chim ngọc này đặt cùng thi thể của cha an táng, ai ngờ, mới vừa hạ táng chưa được vài ngày, liền xảy ra chuyện như vậy.

Để biết nguyên nhân rõ ràng, Trương Thành từng tìm nhật ký của cha, đọc rõ từng trang, mới hiểu được cha đang hoàn thành tâm nguyện của mẹ.

Nguyện vọng lớn nhất của Tô Hồng khi còn sống chính là đến Thiên An Môn ngắm cảnh, đáng tiếc khi đó Trương Chí Châu bận bịu sự nghiệp, căn bản không có thời gian đưa bà đi, đợi đến khi sự nghiệp phát đạt, lại có Trương Thành, hai vợ chồng bận trong bận ngoài, liền quên mất chuyện này.

Mà hiện giờ, Trương Chí Châu đang mang theo con chim đã mất nay được tìm về kia, đến hoàn thành ước định khi còn sống hai vợ chồng chưa thực hiện được.

Nói đến đó, Trương Thành không nhịn được lần thứ hai lệ rơi đầy mặt: "Đều là kẻ làm con tôi đây bất hiếu, ngay cả nguyện vọng lớn nhất của cha mẹ cũng không biết."

Nghe vậy, tất cả mọi người không tự chủ được trầm mặc, đều ở trong lòng xét lại câu chuyện có chút thương cảm này.

Ven đường, Trương Chí Châu vẫn không nhúc nhích ngồi dưới đất, ông hơi ngửa đầu nhìn về phía bức họa cực lớn kia, bên người con chim ngọc lẳng lặng tỏa ra màu lục nhạt, phảng phất như giờ khắc này giữa trời đất này, cũng chỉ còn lại có ông cùng con chim ngọc lung linh tinh xảo kia, chỉ còn lại ông cùng người vợ đã mất nhiều năm kia, tình yêu nồng đậm nọ mãi không xóa nhòa.

Đáy lòng nảy lên một loại chua xót khó tả, Giản Vô Tranh dùng sức cầm tay Vương Tử Khiêm, hơi mím môi nhìn về phía y.

"Khiêm Tử, nếu có một ngày tôi chết rồi, cậu sẽ bất chấp tất cả giúp tôi hoàn thành nguyện vọng như vậy sao." Con ngươi xinh đẹp lóe ra ánh sáng nhàn nhạt, Giản Vô Tranh tính tình có chút trẻ con thấp giọng nói.

Mặc dù biết hai người khẳng định sẽ không giống như Trương Chí Châu và Tô Hồng, nhưng Giản Vô Tranh vẫn nhịn không được muốn hỏi như vậy, đời người ngắn ngủi mấy chục năm, cái gì cũng có thể xảy ra, cậu rất sợ nháy mắt sẽ phát hiện mất đi người bên cạnh, hoặc không biết từ lúc nào, bản thân cũng đã rời đi.

Nhìn ra đáy lòng Giản Vô Tranh bất an, phiền muộn và bàng hoàng, Vương Tử Khiêm hít sâu một hơi, yên lặng kéo người vào lòng, ghé vào tai cậu lặng lẽ nói: "Tôi sẽ không đâu. . . . . . trước khi anh rời khỏi tôi, giúp anh hoàn thành tất cả nguyện vọng, Vô Tranh, tôi yêu anh."

"Tôi biết, tôi cũng vậy." Vùi đầu vào lồng ngực ấm áp nọ, Giản Vô Tranh dùng sức ôm lại đối phương, hết thảy hiểu lầm và cãi vã trước đó, cũng trong nháy mắt này biến mất hầu như không còn.

Có lẽ, giữa bọn họ cho tới giờ cũng không tồn tại bất luận hiểu lầm và cãi vã gì, bởi vì, bọn họ đều yêu đối phương đến vậy.

Không muốn hối hận, sẽ vững vàng nắm lấy, đợi đến ngày nào đó sinh tử cách xa, có hối hận cũng không còn kịp nữa.

Thở dài một tiếng, Giản Tam Sinh nhìn ông cụ ngồi dưới đất một chút, lại nhìn Giản Vô Tranh và Vương Tử Khiêm đang ôm nhau một chút, trong lòng bắt đầu có chút nhớ nhung Lục Tuyết Tình.

"Vẫn nên về nhà sớm một chút thôi, ôi." Châm một điếu thuốc, Giản Tam Sinh yên lặng nói thầm.

Đồng dạng bị cảnh tượng này lây nhiễm, Hoắc Tam Nhi đút tay vào túi quần đi sang một bên, lấy di động ra bấm một dãy số, nói với người ở đầu dây bên kia còn ngái ngủ chưa rõ tình huống: "Alo alo, lão Bắc, đang làm gì đó? Ngủ hả? Ngủ gì mà ngủ, tôi hiện giờ đang cùng Nhị gia đi làm việc đây, sẽ về ngay đó, lát nữa nhớ ra đón tôi nha, tâm tình tốt nên ông đây sẽ đặc biệt kể cho cậu nghe một câu chuyện. . . . . ."

______________________

Tiêu: Vậy là đã hoàn rồi, tạm biệt Vương Tử Khiêm và Giản Vô Tranh :) Khi 2 quyển này kết thúc ta có đôi chút thất vọng, vì tình tiết thì ly kỳ hấp dẫn như tác giả luôn kết thúc quá hời hợt, rất nhiều chuyện chưa được giải quyết chưa giải thích rõ :(

Phần thứ 2 của Mãnh Quỷ Hệ Liệt là Cổ Thuật Phong Quỷ mà phần này có bạn đang làm rùi nên thui tạm biệt Hoàng Thành U Hỏa ở đây nhé :)

Nhận xét

  1. OA, CUỐI CÙNG CŨNG HOÀN RỒI, CẢM ƠN BẠN TIÊU. ĐỢI TRUYỆN TIẾP CỦA NÀNG

    Trả lờiXóa
  2. Cảm ơn Tiêu đã eđit..Ủa nhưng phần tiếp theo đc làm ở đâu vậy..Nghe hai chữ kết thúc sao ta cảm thấy hụt hẩng quá TT.TT

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cổ Thuật Phong Quỷ bên nhà duongtuyenlieudinh đó người :)

      Xóa
    2. Thì ra là nhà đó...ta đợi từ hồi tháng 10 năm ngoái...Bi h cũng chỉ ms chap 2 thôi...Có lẽ 5 năm nữa ms đc đọc =="

      Xóa
  3. Cho doi vay sao chiu noi! Banh Tieu oi! Banh Tieu!

    Trả lờiXóa
  4. lam tiep di ban Tieu oi!

    Trả lờiXóa
  5. Trả lời
    1. thì Cổ Thuật Phong Quỷ đó O(∩_∩)O

      Xóa
  6. Cầu Tiêu yêu thương tiếp tục mần Cổ Thuật Phong Quỷ. Bạn nhà duongtuyenlieudinh thực sự là edit quá chậm T^T ta chờ mỏi cả mòn mà vẫn chưa thấy được c3. Trung bình nhà bạn í là một tháng 1 chương, nếu chờ đọc đọc hoàn chéc cổ ta sẽ đọ lại hươu cao cổ.
    Chính vì vậy *ôm đùi Tiêu* Tiêu mỹ nhưn, ta thương nàng, nàng mần tiếp đi*năn nỉ* Được ko? ^o^~

    Cám ơn Tiêu đã edit truyện, ta luôn ủng hộ tất cả các dự án của nàng. Chúc nàng ngày tốt lành!!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chậc! Nhưng mà giờ ta ôm thêm thì tốc độ cũng sẽ hơi chậm đó :(

      Xóa
  7. Cám ơn Tiêu đã edit truyện này. Nàng edit phần tiếp theo luôn nha. Ta thấy văn phong của nàng rất phù hợp với truyện này. Tốc độ hơi chậm cũng không sao đâu. Ta nghĩ có rất nhiều độc giả giống như ta muốn nàng edit Cổ thuật phong quỷ.

    Trả lờiXóa
  8. Hehehe....hoàn rùj, fảj chja tay khjêm tử vs vô tranh thấy nhớ wá.... ;-(

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,