Chuyển đến nội dung chính

[MĐMCCKD] Đêm Thứ 13 (1)

Đêm thứ 13 - Nhà cổ (1)

Điện thoại không đúng lúc vang lên, quấy rầy giấc ngủ ngon của tôi. Tôi gắng gượng mở mắt nhìn, thì ra là điện thoại từ Kỷ Nhan đã biến mất thật lâu.

"Thằng nhóc cậu còn biết tìm tớ à. Tớ tưởng là cậu chết toi ở xó xỉnh nào rồi chứ."

"Đừng nói nữa, mau tới chỗ tớ, có vài thứ tuyệt đối sẽ làm cậu cảm thấy hứng thú." Nói rồi đọc ra tên một thành thị lân cận.

"Cậu có nói giỡn không vậy, cậu muốn tớ ngồi xe lửa qua đó?"

"Tới hay không tùy cậu, dù sao tới đã gọi cho Lạc Lôi giúp cậu xin phép rồi, vé xe lửa cũng bảo cô ấy giúp cậu mua rồi, phỏng chừng cô ấy rất nhanh sẽ đến nhà cậu đó, nhớ kỹ đến nhanh nhé, tớ chờ cậu." Đầu kia điện thoại vang lên tiếng máy bận. Tôi vừa định mắng vài câu, chuông cửa vang lên. Chỉnh đốn một chút vừa nhìn, hóa ra là Lạc Lôi.

Cô ấy cầm vé xe lửa tới.

"Cậu đi cùng tớ sao?" Tôi vừa dùng khăn lau mặt vừa hỏi.

Lạc Lôi lắc đầu, "Không có thời gian, tớ đang chạy chuyên mục, hơn nữa Kỷ Nhan nói, tốt nhất tớ đừng đến." Nói xong liền trở về tòa soạn. Tôi nghi ngờ nhìn bóng lưng cô ấy, cũng không biết trong hồ lô của Kỷ Nhan bán thuốc gì.

Nếu vé xe lửa đều đã đưa tới rồi, hiển nhiên không thể không đi. Hoàn hảo đường xe không dài, song cũng mất năm, sáu tiếng. Tùy tiện chuẩn bị một chút mang theo laptop tôi liền lên đường.

Cơm trưa của xe lửa vừa đắt lại vừa khó ăn. Vừa xuống xe, tôi liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia.

Kỷ Nhan chỉ gọi tôi mau tới, tựa hồ rất vội vàng.

Thành phố này là một huyện cấp thị mới mở rộng gần đây, giao thông còn chưa phát triển lắm. Cho tôi cảm giác trực tiếp nhất là không khí nơi này rất áp lực, trên mặt của mỗi người đều hiện lên một loại sắc thái rất bi quan.

(Huyện cấp thị là một đơn vị hành chính ở Trung Hoa đại lục. Các huyện cấp thị không phải là các đô thị theo nghĩa đúng nhất của nó vì chúng thường có vùng nông thôn có khi rộng gấp nhiều lần so với vùng đô thị.)

"Rốt cuộc có chuyện gì?" Ở trên xe tôi nhịn không được hỏi cậu ấy. Kỷ Nhan suy nghĩ một chút, nhưng vẫn nói cho tôi biết.

Đêm hôm qua cảnh sát phát hiện một cái xác nam. Người đàn ông này từng nằm trong danh sách những người mất tích. Đã một tháng rồi, vẫn tìm không được. Nhưng tối qua hắn được phát hiện trong căn phòng của một tòa nhà hoang. Căn nhà kia đã lâu không ai ở, chủ nhân của căn nhà tạm thời còn chưa điều tra rõ, nhưng thú vị nhất chính là nguyên nhân chết của người này. Hắn bị bỏ đói mà chết hoặc nói là chết khát. Hơn nữa trong nhà vô cùng khô ráo, nhiệt độ cũng cao. Chậm trễ mấy ngày nữa, hắn cũng sắp biến thành xác ướp rồi.

"Việc này đơn giản thôi, có lẽ hắn bị ai đó bắt cóc đến đây, kết quả bọn bắt cóc có khả năng bị trả thù hoặc vì nguyên nhân gì đó mà bỏ hắn lại nơi này." Tôi nghĩ việc này không có gì đáng ngạc nhiên.

"Hiện trường không có bất luận dấu chân của ai khác, tất cả dấu tay đều chỉ có mình hắn. Toàn bộ tập trung ở vòi nước, trên cửa sổ, nắm cửa bên trong. Nhưng cửa cái và cửa sổ không hề khóa. Nguồn cung cấp nước của nơi này vẫn chưa hoàn thành cơ chế mỗi nhà mỗi hộ có đồng hồ nước độc lập, do đó khi vào trong vẫn có nước. Trên người hắn cũng có tiền. Thật sự nghĩ không ra tại sao hắn lại dùng kiểu chết này chết trong phòng." Kỷ Nhan vừa nói xong, một bên lấy ra bức ảnh.

Bức ảnh đầu tiên là hiện trường, thi thể chưa tới mức khó coi, nạn nhân mặc áo gió đen và quần tây ống đứng màu xám. Là nửa quỳ rạp trên mặt đất, nhìn không rõ mặt lắm. Nhưng tay cùng các bộ vị khác cũng giống như thịt khô sấy cực kỹ. Bức ảnh thứ hai là đặc tả phần mặt người chết, rất hiển nhiên, trước khi chết hắn mang theo thống khổ cực lớn, da tay hắn vì mất nước quá độ mà thành một loại đỏ sậm, da khô như củi sau khi đốt trụi.

Bức ảnh tiếp sau là ảnh về căn nhà nọ, nhà là nhà lầu kiểu cũ xây từ thời thập niên 80 tổng cộng hai tầng. Cửa có một sân nhỏ không lớn cùng vài dãy hàng rào vây quanh. Nhà chỉ dùng gạch đỏ xây nên, gạch đỏ kia như vừa mới hút máu vậy, đặc biệt đẹp, tôi nhìn rất không thoải mái.

Mãi đến bức cuối cùng, tôi nhìn thấy bên cạnh cửa sổ lầu hai ngờ ngợ có thứ gì đó, nhìn qua tựa hồ là một hình người.

"Cậu đã xem bức ảnh này chưa?" Tôi đưa bức ảnh cho Kỷ Nhan. Kỷ Nhan gật đầu, cũng nói cậu ấy cũng rất để ý bức ảnh này.

Đích đến của chúng tôi kỳ thật là ở trong một công xưởng thật lớn, nhà xưởng này suốt 20 năm trước vẫn luôn có hiệu ích rất tốt, làm về phân hóa học. Nhưng theo cải cách, nơi này trở nên tiêu điều, cảnh tượng mấy ngàn người làm việc trước kia không còn thấy nữa, loại nhà xưởng này bình thường cũng giống như một thành phố, công nhân và gia đình đều ở trong đó, kể cả một vài cửa hàng, địa điểm giải trí, tóm lại bọn họ cơ hồ có thể không cần bán nhà xưởng, mà hoàn thành vòng đời nhân sinh của mình. Dọc đường vào xưởng có đủ loại cây, nhưng không hề có ai bảo vệ quản lý, cỏ dại ven đường cũng đã sắp cao bằng người. Hai bên cơ hồ đều là ký túc xá công nhân viên hoặc nhà bọn họ tự xây, nhưng xe đi đã lâu như vậy, tôi cơ hồ nhìn không thấy mấy người, thỉnh thoảng chỉ là một ông cụ lớn tuổi đứng ở cửa như tượng, bên cạnh nằm sấp thứ gì đó như con chó uể oải.

Nếu muốn tìm một từ ngữ để hình dung nơi này, tôi nghĩ hoang vu là quá tốt rồi. Tài xế lái xe là đời thứ hai của nơi này, cha của ông trải qua hơn nửa đời người ở đây. Ông nói phần lớn mọi người đã đi hết, ra ngoài lăn lộn tốt cũng có, xui xẻo cũng có, ông không muốn ra ngoài, nhưng cũng không muốn ở đây mãi chờ chết, vì vậy mới lái xe, tốt xấu gì cũng có thể sống tạm qua ngày.

Đại khái chạy hơn 15 phút, rốt cuộc tới đích đến của chúng tôi. Căn nhà nọ so với trong ảnh nhìn có vẻ mới hơn. Không rõ tại sao nói nó đã lâu năm không ai ở.

"Chính là nơi này." Kỷ Nhan cùng tôi xuống xe, chỉ vào căn nhà. Tài xế liếc mắt nhìn chúng tôi, cổ quái nói: "Các cậu tới đây tìm người?"

"Không, à, cũng có thể xem là thế." Kỷ Nhan nhìn căn nhà một chút trả lời tài xế.

"Căn nhà này đã rất nhiều năm không ai ở, trước đó vài ngày còn bị phát hiện có người chết bên trong, các cậu cẩn thận một chút vẫn hơn." Nói xong quay xe đi. Nhìn ô tô cuốn tung bụi chạy đi, tôi chung quy cảm thấy nơi này khiến tôi rất khó chịu. Thời tiết không tính là xấu, nhưng nơi này là nơi trường kỳ sản xuất phân hóa học, đã ô nhiễm rất nghiêm trọng, cho dù nhà xưởng đã vài năm không sản xuất nữa, nhưng nơi này vẫn tràn ngập mùi vị gay mũi, bầu trời luôn u ám tối tăm. Cây cối hai bên trái phải sinh trưởng tốt mất đi tác dụng tô điểm môi trường của chúng, lộ vẻ vô cùng dữ tợn.

Phía trước căn nhà đã bị cảnh sát dùng dây cảnh giới giăng xung qanh. Nhưng lại không gặp cảnh sát trông coi. Kỷ Nhan nhìn ra nghi hoặc của tôi, nói cho tôi biết phụ trách vụ án này chính là bạn của cậu ấy, bởi vì tương đối khó giải quyết và quỷ dị, đương nhiên liền gọi cậu ấy, hơn nữa Kỷ Nhan lấy cớ gây trở ngại cho công việc đuổi những cảnh sát còn lại đi. Phần lớn vật chứng của căn nhà cũng đã thu gom xong. Do đó chúng tôi có thể đi vào điều tra rõ ràng. Có lẽ khi ấy tôi và Kỷ Nhan chưa từng nghĩ đến, chúng tôi sẽ ở trong căn nhà này ngây ngốc mất bao lâu.

Đẩy cánh cửa rào bằng gỗ ra, chúng tôi đi vào trong khoảnh sân trước căn nhà cổ này, căn này không giống những ngôi nhà của công nhân khác, tôi bỗng nhiên đối với chủ nhân căn nhà này cảm thấy hiếu kỳ.

Kỷ Nhan nói cảnh sát điều tra sơ bộ chi biết căn nhà này rất lâu trước đây là nhà của một kỹ sư về hưu. Kỹ sư vào những năm 50 từ Hoa Kỳ du học trở về, về sau trải qua cách mạng văn hóa nhận chức nghiên cứu phân hóa học mới của nhà xưởng. Sau khi về hưu từng cùng vợ con ở đây. Sau này ông giáo sư già bệnh chết tại nhà, vợ cũng nối gót theo sau, con trai họ sau khi niêm phong nhà cửa thì không biết tung tích nữa.

Trong nhà vậy mà không có chút mùi mốc, ngay cả từ trên bức ảnh nhìn thi thể người đàn ông kia cũng không phát sinh thối rữa nghiêm trọng, loại thời tiết này nhà cửa không người ở lâu dài muốn bảo trì khô ráo thật sự phải cảm tạ người coi phòng rồi.

Từ cánh cửa nhìn lại, là một hành lang âm u, trên cánh cửa ánh sáng trong phòng nhiều nhất chỉ có thể chiếu xa khoảng hai ba thước, ban ngày còn thế, mức độ tối vào ban đêm có thể tưởng được. Hành lang đại khái rộng bằng nửa người, tôi đi lên phía trước, Kỷ Nhan theo sau. Hai bên là tường xi măng đã được quét sơn phủ, sờ lên dị thường bóng loáng. Tôi một bên sờ soạng vách tường, một bên đi hướng vào trong.

Đại khái đi được một nửa, phía trước quẹo trái là một căn phòng, tôi vừa định vào. Cảm giác tay phải mò tới một thứ gì đó khác thường, cực kỳ lạnh, hơn nữa là một loại cảm giác cứng ngắc đặc biệt. Tôi bỗng dưng nghĩ đến thịt đông vài ngày trước sờ vào trong siêu thị chính là loại cảm giác này.

Trong lòng cả kinh mạnh xoay người, nhưng vừa vặn đụng vào trán Kỷ Nhan phía sau. Hai người đồng thời ngồi xổm xuống xoa đầu.

"Cậu làm gì thế hả, tự nhiên xoay người." Kỷ Nhan oán giận.

Tôi đành phải kể cho cậu ấy vừa rồi tôi cảm thấy thứ gì đó có chút kỳ quái. Kỷ Nhan một bên lấy lòng bàn tay xoa đầu, vừa cười nói: "Xem ra mang cậu tới thật là một lựa chọn sáng suốt."

"Nói thế là sao?" Tôi hiếu kỳ hỏi.

"Vụ án này hiển nhiên rất cổ quái. Cậu không chú ý thấy bình thường cảnh sát phá án đều mang theo chó săn này, dụng cụ linh tinh các loại sao."

". . . . . . ." Xem ra cậu ấy đem tôi làm dụng cụ kiểm tra rồi. Tôi giận dỗi đi vào phòng bên trái. Cùng hành lang hẹp bên ngoài trái ngược, bên trong rất rộng rãi. Hơn nữa đồ dùng mỗi thứ đều bảo trì rất đầy đủ. Dựa vào góc tường đặt một bộ sofa kiểu cũ. Nhưng đã rất dơ bẩn. Cả phòng có hình chữ nhật. Đối diện sofa ở vị trí vách tường cao 2m treo một đồng hồ tròn rất cũ kỹ, màu vàng, là loại cần con người lên dây cót. Chẳng qua đã sớm ngừng chạy rồi.

Phòng này phỏng chừng chỉ dùng để đãi khách. Chúng tôi không phát hiện thứ gì đặc biệt đáng chú ý, không thể làm gì khác hơn là lui ra, bên phải hành lang là một gian phòng khác, cửa thông thẳng đến cầu thang tầng hai, bố cục gian này cơ bản cùng gian vừa rồi giống nhau, nhưng tôi nhìn thấy trên mặt đất dùng phấn vẽ ra một hình người, xem chừng người đàn ông kia chính là chết ở đây rồi.

Cả căn phòng nếu so với vừa rồi áp lực hơn nhiều, ánh sáng cũng càng ảm đạm hơn. Trở ra ngay phía trước có một cánh cửa sổ đẩy thủy tinh, trên cửa sổ có một lớp bụi, phía trên rõ ràng lưu lại mấy dấu tay lộn xộn, xem ra là của nạn nhân, hắn vội vã muốn đẩy cửa sổ ra làm gì. Kêu cứu? Chạy trốn? Hay để tránh né cái gì? Nhưng ai mà biết được vì sao hắn chết, chúng tôi chỉ có thể ở chỗ này điều tra từng chút, mới có thể biết được chân tướng. Sau khi rời khỏi phòng, cuối hành lang hai bên phân biệt là phòng bếp và phòng vệ sinh, tôi còn rửa tay được, xem ra quả nhiên có nước.

Lầu hai hẳn là phòng ngủ, phía trên càng thêm tăm tối, cơ hồ vươn ngón ta ra cũng nhìn không thấy. Cầu thang rất cao, toàn bộ làm bằng gỗ, tuy nhìn vững chắc nhưng khác xa so với suy nghĩ của tôi, giẫm lên kẽo kẹt âm vang. Phía trên có ba phòng xếp theo thứ tự, xem ra là gia đình của kỹ sư mỗi người một phòng. Tôi nhìn phòng chính giữa, mở cửa đi vào. Căn phòng này còn hẹp hơn phía dưới rất nhiều, chỉ có một chiếc giường đơn cùng một đèn bàn giản dị. Tôi tùy ý nhìn ngăn kéo một chút, bên trong có một quyển nhật ký, tôi kinh ngạc cảnh sát chẳng lẽ không nhìn thấy nó, hay là họ thật sự quá sơ suất rồi. Kỷ Nhan tựa hồ đang nói chuyện bên ngoài, tôi bỏ nhật ký vào túi laptop đi ra.

"Xem chừng căn nhà này thật sự không có gì đâu, thân phận người đàn ông kia bạn của tớ còn đang điều tra, nhưng có vẻ không phải người địa phương. Bởi vì họ từng hỏi qua rất nhiều người đều không nhận ra hắn. Khám nghiệm tử thi còn đang trong quá trình tiến hành, tạm thời không có đầu mối gì." Kỷ Nhan đóng điện thoại lại nói.

"Theo lời cậu nói, căn nhà này có vấn đề gì sao." Tôi dựa vào bàn học hỏi.

"Không biết, tớ đến thì không có cảm giác gì đặc biệt." Nói rồi cậu ấy đi tới cạnh phòng nhìn. Tôi cầm quyển nhật ký trong tay, rất dày. Bìa ngoài bằng nhựa đỏ cứng rắn phía trên có mấy chữ nổi.

"Tặng cho Băng Băng yêu dấu nhất" Tôi nhỏ giọng đọc, chợt nghe một tiếng Băng Băng giống vậy, tôi tưởng rằng tiếng vọng, lại đọc một lần nữa, nhưng chỉ có thanh âm của chính mình. Trên giường đơn trải một lớp ra giường, phía trên in hai chữ khen thưởng màu đỏ xỉn màu, phỏng chừng là khi đó nhà xưởng cấp cho kỹ sư. Tôi nhìn đáy giường đen ngòm, bỗng nhiên muốn nhìn xem phía dưới có cái gì.

Chầm chậm ngồi xổm xuống, ai ngờ ngồi xổm xuống cũng rất khó thấy rõ, tôi không thể không nằm sấp trên mặt đất, lấy điện thoại làm nguồn sáng hướng chậm vào trong tìm kiếm, kết quả ngoại trừ một đôi giày lính cũ kỹ ra không còn gì cả, tôi mới vừa tắt đèn điện thoại muốn đứng dậy, đột nhiên cảm giác được có người đang hít thở, hơn nữa là loại hít thở gần trong gang tấc này, như gió lạnh phả trên mặt tôi, còn thêm một luồng mùi thối. Tôi sợ hãi đặt mông ngồi dưới đất, cao giọng kêu tên Kỷ Nhan.

Kỷ Nhan nhanh chóng sang đây, vội hỏi tôi làm sao vậy.

"Giường, dưới giường có gì đó, tớ cảm giác được có hơi thở, vừa vặn phả lên mặt tớ." Tôi nhịn không được toàn thân phát run, nói chuyện cũng không lưu loát.

Kỷ Nhan hoài nghi nhìn tôi, xốc ra giường lên, cái gì cũng không có.

"Đâu có gì đâu, có phải chỉ là một trận gió thôi không, hoặc chuột chết gì đó. Tớ không thấy gì bên trong hết." Nói rồi đứng dậy phủi chân.

"Ừm, không có gì hết." Tôi cũng đứng dậy, nhưng nghĩ lại, cái gì cũng không có? Tôi rõ ràng nhìn thấy có đôi giày lính mà. Sao cái gì cũng đều không có, tôi lại nhìn lần nữa, quả nhiên dưới giường trống không. Lúc này bản thân cũng không chắc vừa rồi dưới loại tình huống kia có thật đã nhìn thấy đôi giày đó không nữa.

"Đi xuống thôi, dường như không có gì khả nghi, chúng ta đến nhà khách nghỉ ngơi trước, cậu đi xa vậy cũng mệt mỏi rồi." Kỷ Nhan nhìn đồng hồ. "Sắp 5h rồi." Tôi gật đầu, cất nhật ký vào.

Đang lúc chúng tôi muốn xuống lầu, tôi nghe thấy chuông đồng hồ vang lên, từng tiếng tiếp từng tiếng, cực kỳ khô khốc mà chói tai, giống như chuông báo tử trong tang lễ vậy. Tôi và Kỷ Nhan nhìn nhau, lập tức xuống lầu, chạy về phía căn phòng có đồng hồ treo tường kia.

Đã vang lên năm hồi, chuông vẫn tiếp tục gõ. Nhưng khi chúng tôi trở ra lại phát hiện trên tường không hề có đồng hồ, thậm chí ngay cả dấu vết từng có đồng hồ treo đó cũng không có, tựa hồ nó cho tới giờ cũng chưa từng treo trên đó. Chúng tôi không thể làm gì khác hơn là đến một căn phòng khác, quả nhiên đồng hồ treo nơi này, đồng dạng là khoảng cách cao 2m. Lúc này đã vang lên 12 tiếng, tiếng chuông ngừng lại.

Đồng hồ kia lên dây cót hẹn giờ, không ai lên tuyệt đối sẽ không chạy lại càng không vang. Chẳng lẽ trong lúc chúng tôi lên lầu có người đã tiến vào hơn nữa gỡ đồng hồ xuống lên dây cót rồi treo ở phòng này? Hơn nữa tôi phát hiện bố cục của phòng tựa hồ đang chậm rãi biến hóa, mà mấu chốt nằm ở chỗ phấn vẽ thi thể vốn trên mặt đất đã không thấy đâu nữa. Cả phòng như ảo giác vậy tôi và Kỷ Nhan giống như đang trong ảo ảnh.

Dần dần, bốn phía như sóng gợn trên mặt nước hiện ra rất nhiều đồ đạc, một cây đàn piano, mấy giá sách. Sau đó là một người đàn ông hơn 50 tuổi đi đến, ông ta mang theo nụ cười mỉm, mặc áo lót lông cừu màu trắng cao cổ không tay, dáng vẻ trưởng giả, mang cặp kính rộng viền đen, rất hiền lành. Ngồi ở piano là một vị thiếu niên, rất thanh tú, đại khái 15 16 tuổi, đang nghiêm túc chơi đàn. Người đàn ông tựa hồ đang thảo luận gì đó với đứa trẻ. Nói cực kỳ nghiêm túc, cũng vuốt đầu đứa trẻ, đứa trẻ cũng rất chăm chú lắng nghe. Nhìn qua rất ấm áp. Tôi và Kỷ Nhan ngay bên cạnh mê hoặc nhìn những sự vật trước mắt. Tôi thầm nghĩ chẳng lẽ người đàn ông này chính là vị kỹ sư kia?

Tiếp theo, người đàn ông ra ngoài. Đứa trẻ đưa mắt nhìn ông ta ra ngoài. Đột nhiên mặt đứa trẻ trở nên cực kỳ dữ tợn, đó là một bộ dạng mà một thiếu niên không nên sở hữu. Mà càng khiến tôi khiếp sợ chính là, nó lơ đãng liếc mắt nhìn chúng tôi, ánh mắt kia cực kỳ hắc ám. Tôi nhìn bốn phía, vốn phải không có gì chứ. Ảo giác rất nhanh biến mất. Bốn phía khôi phục lại yên bình. Tôi và Kỷ Nhan tựa như gặp một cơn ác mộng giống nhau, cả người đều toát mồ hôi.

"Đi thôi, căn nhà này quả nhiên có chuyện. Chúng ta về trước chuẩn bị đã. Sáng mai sẽ tiếp tục đến, sau 6h nơi này âm khí quá nặng." Kỷ Nhan nhìn bốn phía một chút, thúc giục tôi đi mau.

Chúng tôi xuyên qua hành lang, đi về hướng cửa. Lúc này tôi mới phát hiện, hành lang được làm bằng gỗ đỏ, hẹp dài thẳng về hướng cửa, giống như một chiếc lưỡi vậy.

Kỷ Nhan vặn nắm cửa, sau đó cau mày lại vặn xuống lần nữa, cậu ấy quay đầu nói: "Cửa đã khóa lại mất rồi."

Tôi có loại dự cảm chẳng lành, vội vàng đi tới những phòng khác, quả nhiên, tất cả những cửa nối ra ngoài phòng đều mở không ra nữa, kể cả cửa sổ. Hơn nữa nhiệt độ trong phòng lại từ từ tăng cao, tôi hướng đến chỗ ống nước của phòng bếp và nhà vệ sinh, phát hiện chỉ mới vừa rồi còn có nước chảy, hiện giờ vặn mở chỉ có thể phát ra tiếng kêu của chói nhọn như tiếng vịt xoay vần trong căn phòng trống rỗng. Tôi buồn bực vặn tắt vòi nước, mới không nghe nữa.

 "《 Bản Thảo Cương Mục - Bộ Lân 》ghi lại, 'Giao chi chúc hữu thận', 'Có thể thở khí thành dạng pháo đài thành quách, lập tức mang mưa tới, tên Thận Lâu, còn có nơi viết là Hải Thị.'" Cậu ấy cởi áo khoác, xắn tay áo lên, đứng ở cửa chính. Một bên thì thầm.

(Tiêu: Câu trên nghĩa là: 'Giao Long thuộc loài sò' , Thận nghĩa là "sò biển", nên tòa thành nó thổi khí tạo ra mới gọi là Thận Lâu còn có nghĩa là Ảo Ảnh, "Hải Thị" là thành phố biển. Ánh sáng soi biển rọi lên trên không trung thành ra muôn hình ngàn trạng, ngày xưa cho là vì con sò thần nó hóa ra và gọi là thận lâu hải thị.)

"Cậu lẩm bẩm gì đó?" Tôi đối với cổ văn không hiểu lắm.

"Có loại quái vật gọi là Thận, chúng nó rất lớn, hơn nữa người thường căn bản không nhìn thấy được nó, nghe nói hình dáng như cá, giương hai xúc tu rất dài. Chúng nó thường xuyên đến cùng cơn mưa to biến hóa ra nhà cửa khiến cho con người đi vào sau đó nuốt chửng họ."

"Cậu là nói căn nhà này?" Tôi nhìn bốn phía một chút, chẳng lẽ chúng tôi đang trong bụng quái vật?

"Đúng, nhưng không dám chắc, bởi vì căn nhà này đã tồn tại lâu rồi, Thận chẳng qua chỉ có thể biến hóa ra hư vật. Nhưng tớ phải thử xem, bằng không với loại nhiệt độ này chúng ta chẳng bao lâu nữa sẽ bị tươi sống biến thành xác khô." Kỷ Nhan lấy hai tai nghe mp3 ra. Một cái đưa cho tôi mang. Tôi hoài nghi tiếp nhận, vừa nhét vào nghe, không ngờ là kinh văn.

"Nếu như là Thận tác quái hẳn chỉ là huyễn thuật, bên trong là đại bi chú, Phật viết, tụng câu thần chú này, không chịu 15 loại sợ chết: (1) Không vì đói khát khốn khổ mà chết, (2) Không vì gông xiềng loạn gậy đánh chết, (3) Không bị kẻ thù giết chết, (4) Không bị giết chết trong chiến trận, (5) Không bị hổ lang ác thú giết chết, (6) Không bị độc xà bò cạp giết chết, (7) Không bị nước lửa thiêu chết nhấn chết, (8) Không bị độc trong thuốc giết chết, (9) Không bị trùng độc hại chết, (10) Không cuồng loạn đánh mất lý trí mà chết, (11) Không vì núi non sườn dốc rơi xuống chết. (12) Không vì ác nhân ma mị mà chết, (13) Không trúng tà thần ác quỷ mà chết, (14) Không bị bệnh quấn người mà chết, (15) Không vì an phận mà tự hại chết mình. Cho nên vẫn có thể tạm thời bảo hộ chúng ta một chút."

Quả nhiên, sau khi mang vào nghe mặc dù không hiểu, nhưng tâm tình đã khá hơn nhiều, cảm giác cũng không bực dọc như vừa rồi nữa.

Kỷ Nhan cũng mang vào, hơn nữa tay trái đặt trên cửa, sau khi cắn ngón tay phải dùng máu viết lên cửa gì đó, tóm lại tôi nhìn không hiểu. Tiếp theo sau khi cậu ấy dùng sức kéo, cánh cửa vậy mà chỉ giựt ra được một khe hở nhỏ.

"Mau." Kỷ Nhan ra hiệu mau nhanh chạy ra ngoài. Tôi vội vàng chạy tới, nhưng đột nhiên cảm giác túi trên lưng thoáng nhẹ đi, hóa ra là nhật ký rơi ra. Tôi vô thức xoay người nhặt. Nhưng tôi lại nhìn thấy trên cầu thang của hành lang lầu hai có một người đang đứng.

Tôi nhận ra cậu ấy, cậu ấy chính là thiến niên chơi đàn piano trong ảo giác vừa rồi, nhưng tựa hồ đã lớn hơn một chút. Cậu ấy mặc áo khoác cổ cao màu xanh lính khá lưu hành thời thập niên 80, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng mang theo nụ cười khó tả nhìn tôi, tôi cũng ngây dại, miệng của cậu ta đang mấp máy, tựa hồ muốn nói gì đó. Tôi không nghe được, không thể làm gì khác hơn là tháo tai nghe xuống.

"Nhật. . . Ký." Nói xong ngón tay chỉ về hướng cửa.

"Nhanh lên đi, Âu Dương, cậu chờ cái gì nữa chứ, tớ sắp giữ không được nữa rồi." Tôi quay đầu lại nhìn, Kỷ Nhan đang nghẹn nín ra sức kéo cánh cửa, vừa quay đầu lại, thiếu niên ở cầu thang đã không thấy đâu. Tôi cầm lấy nhật ký không quan tâm nhiều nữa, vội vàng cùng Kỷ Nhan xông ra ngoài.

Mới vừa ra tới, cửa chính như lò xo nén bật ra vậy, rầm một cái khép lại. Chúng tôi thở phì phò ngồi bệt trong sân.

"Sao cậu lại bất động như thế, còn nữa sao cậu lại tháo tai nghe ra, chẳng phải đã bảo cậu nên đeo vào sao, bên trong phòng tới cùng còn có gì đó chưa biết được, rất tà môn." Kỷ Nhan trách cứ hỏi tôi, lập tức đứng dậy. "Đi thôi, đến nhà khách ở một đêm trước. Thật sự không được nữa tớ sẽ gọi chú Hai đến hỗ trợ. Xem ra có mình tớ hơi ít."

Tôi cũng đứng dậy, đi theo Kỷ Nhan ra hàng rào cửa gỗ. Trước khi ra ngoài, tôi lại quay đầu nhìn, người thiếu niên vừa rồi mơ hồ như đang đứng ở cửa sổ lầu hai nhìn tôi.

Rốt cuộc trở về nhà khách, thà nói là nhà khách không bằng nói là một cái hộp lớn kém chất lượng. Trong khu quầy cũ nát bên ngoài cô gái phục vụ, à, không, hẳn phải gọi là bác gái chứ. Lười biếng nằm đó đan áo len, thấy chúng tôi đến mí mắt cũng không nâng lên, trực tiếp báo giá phòng. Tôi nghe xong cảm giác như giá cả khá quen, không ngờ nhà khách như ngân hàng, giá cả noi theo bên ngoài làm chuẩn, không màng để ý đến đặc tính của mình.

Tiền cuối cùng vẫn trả, tôi mang theo chút bất mãn đi về phòng. Là một gian phòng hai người, bên trong đơn sơ chỉ có hai chiếc giường cùng một sợi dây điện cũ kéo qua đảm đương cái gọi là giá treo quần áo và khăn mặt.

Giường tương đối sạch sẽ. Tôi nằm một chút, lập tức đã cảm thấy thả lỏng.

"Cậu vừa rồi đã nhìn thấy gì trong căn nhà kia? Tớ thấy cậu rất kỳ quái." Kỷ Nhan nằm trên một cái giường khác hỏi tôi. Tôi đem chuyện nhìn thấy thiếu niên kia kể cho cậu ấy, nhưng rất kỳ quái, tôi cũng không biết tại sao mình không kể cho cậu ấy nghe chuyện quyển nhật ký. Thiếu niên kia khiến tôi rất tò mò về quyển nhật ký này, thậm chí không muốn nói cho Kỷ Nhan biết.

"Tớ chung quy cảm thấy cậu có việc muốn gạt tớ nha, haiz." Kỷ Nhan thở dài, tay làm gối kê sau đầu, kỳ quái nói một câu.

"Nào có, cậu lo nhiều rồi." Tôi che giấu nói.

"Ngủ đi, thức dậy đi ăn chút gì đó, tớ mệt quá." Nói rồi liền ngủ, tiếng ngáy như sấm. Tôi cười khổ, cũng nhắm mắt lại.

"Ôm anh ngủ thật ấm, ôm anh ngủ thật là thoải mái nha." Tôi lờ mờ nghe thấy bên tai truyền đến lời nói mớ cùng loại vang lên bên tai, cảm giác dưới nách tựa hồ có thứ gì đó. Mở mắt phát hiện mình như trước ở trên giường. Tôi trước giờ vừa tỉnh sẽ không biết đã từng mơ gì.

Cũng không biết ngủ bao lâu, dù sao bên ngoài trời đã sập tối. Sau khi tỉnh dậy cảm giác thân thể cực kỳ mệt, tựa như mới vừa vận động kịch liệt vậy, tôi ấn cổ ngồi trên giường. Nhìn thấy Kỷ Nhan đang ngủ ngon lành, vì vậy lấy quyển nhật ký ra xem. Để tránh đánh thức Kỷ Nhan, tôi phải ra hành lang.

Đèn hành lang u ám, nhưng vẫn miễn cưỡng xem rõ được. Tôi thử mở quyển nhật ký, phát hiện nó giống như bị hàn vậy, căn bản mở không ra. Chẳng lẽ khổ cực lấy được thứ này lại hoàn toàn vô dụng sao?

Trong hành lang rất yên tĩnh, xem ra nơi này cũng chỉ có hai người khách là tôi và Kỷ Nhan rồi. Tôi tạm thời cất quyển nhật ký vào, nhìn đồng hồ một chút, cũng đến lúc đánh thức cậu ấy ăn cơm rồi. Mới vừa vào cửa, Kỷ Nhan đã tỉnh dậy, nhìn giường của tôi ngẩn người.

"Nhìn cái gì đấy?"

Kỷ Nhan không nói lời nào, chỉ đưa tay về hướng giường của tôi, dưới giường chèn một tầng chăn gối, mặc dù tôi thức dậy đã lâu, nhưng hình dạng vẫn như còn đang ngủ. Nhưng tôi phát hiện bên cạnh dấu vết ngủ của tôi không ngờ còn có một dấu vết ngủ nữa, là nghiêng người, hơn nữa tương đối thấp bé, hẳn là dấu vết của thiếu niên hoặc nữ giới.

Nhận xét

  1. nhìn đâu cũng thấy hint bay tung tóe mà chẳng có tí xôi trắng nào TT.TT nhưng kinh dị cũng là hay lắm rồi,tự YY phần xôi xôi xôi xôi vậy.Mà hôm qua ta đọc ebook VN làm 20 mẩu truyện mỗi đêm 1 chuyện kinh dị á Tiêu,cảm giác hình như bị xén xén bớt hay thay đổi 1 chút chính văn của tác giả hay sao ấy ( ặc cái này là cảm nhận thôi vì ta có bao giờ biết raw là gì đâu) ,về văn mình có vẻ k được kinh dị lắm,k liền mạch với độ kinh dị của nàng_ ây dù sao đọc đúng độ kinh dị của tác giả viết như thế này vẫn thích hơn,xuất bản bên mình chịu nhiều áp lực quá thành ra dễ bị cắt cắt xén xén để qua khâu kiểm duyệt >"<, nhân tiện comt lun ngoài lề truyện là cái Thất trọng sa vũ kia thương nàng quá_ tên nhân vật nước ngoài khó gõ hơn nhiều,1 chương lại khá dài_ra khá đều ,nàng type chắc cực lắm ,cố lên * ọc câu này nghe quen mà nhàm quá *_ủng hộ và cảm ơn nàng nhiều a !

    Trả lờiXóa
  2. Đọc tập này tự dưng nhớ... Vũ Văn Thụ Học quá

    Trả lờiXóa
  3. đọc đến đoạn này lại thấy giống cặp Ân Kiên x Hà Bật Học wa. haiz! Thanks bạn nhiều

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,