Chuyển đến nội dung chính

Cổ Thuật Phong Quỷ - Chương 12

Chương 12

Nghe ông cụ nói dưới tháp có thi thể, mấy người chúng tôi đều sửng sốt, Ngô Mưu và Đao Phong liếc mắt nhìn nhau, tiếp tục hỏi: "Dưới tháp Lạt Ma sao lại có thi thể? Nhưng con nghe nói thời xưa hoàng đế xây tháp thường dùng nô lệ và khổ công để tuẫn tế, có thể là. . . . . ."

"Không không, không phải thứ này, là thi thể cận đại, trên chân còn mang giày thể thao mà." Ông cụ khoát tay, nhai nướu nói: "Ta không có tận mắt nhìn thấy, nhưng mấy thằng nhóc trong thôn nhìn thấy đều nói thế, mấy cỗ thi thể kia đều là người có tiền, trên người đều mang theo súng, còn có xẻng, cũng không biết chạy tới nơi núi rừng hoang vu này làm gì."

"Súng?" Từ cực kỳ mẫn cảm này khiến sắc mặt Ngô Mưu nháy mắt biến đổi vài lần.

Tôi không biết ông ấy nghĩ tới điều gì, nhưng rất rõ ràng, đám người này cũng đến từ nơi khác, đồng dạng mang theo súng cùng một vài trang bị đặc thù như chúng tôi, mà thân phận của chúng tôi là kẻ trộm mộ.

"Không chừng là cảnh sát mặc thường phục tới bắt tội phạm đào thoát." Thuận miệng nói đùa một câu, Ngô Mưu giả vờ nhìn điện thoại di động: "Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi thôi, ngày mai vào núi xem, ông cụ không ngại chúng tôi lên phòng trước nhé?"

"Đi đi, tôi tán gẫu với lão Từ tiếp, thêm đôi câu nữa cũng phải về." Ông cụ cười cười hòa ái, chẳng chút nghi ngờ Ngô Mưu cố ý tìm cớ rời đi.

Tôi và Đao Phong dẫu đầu lên lầu, Ngô Mưu và Kỷ Tuyền thì lại cùng ông cụ khách sáo đôi câu, mới từ phía sau vượt qua. Không biết tại sao tôi chung quy cảm thấy Ngô Mưu có chút kiêng kỵ ông cụ gần trăm tuổi, làm người tương đối hòa nhã này, việc này có lẽ liên quan đến trước đó ông cụ chỉ một câu mà chỉ ra được mệnh cách kỳ lạ của ông ấy.

Khi ở trên xe, Ngô Mưu dạy tôi rất nhiều ký hiệu tiếng lóng thường dùng giữa bọn họ, trong đó có cả những thứ đơn giản nhất như tới lui, cũng có cả một vài thứ phức tạp.

Nhớ tới trước khi tách ra Đao Phong đã làm động tác tay kia, tôi tùy ý ở trong phòng qua lại vài vòng, xem TV xong, rồi quyết định nằm xuống nghỉ ngơi, bởi vì căn cứ theo gợi ý của Đao Phong, 5h sáng ngày mai chúng tôi sẽ vào núi, việc này đối với thói quen giữa trưa mới rời giường của tôi mà nói, quả thực chính là thiên đại tai vạ.

Giấc ngủ này cảm giác cũng không tốt, dẫn đến tôi thức dậy còn muộn hơn so với thời gian dự tính, tới gọi tôi là Đao Phong, anh chàng này đừng thấy bình thường lạnh như khối băng, sau khi quen thuộc liền biết, y trên thực tế là điển hình của ngoài lạnh trong nóng, cực kỳ dễ trở nên nóng nảy, hơn nữa là cái loại hình nói không lại bạn liền tuyệt đối không nhiều lời thừa thải nữa, trực tiếp ra tay đánh người.

"Kính nhờ cậu lần sau hạ thủ nhẹ một chút." Tôi nhe răng nhếch miệng đi theo sau Đao Phong, vừa xoa cổ vừa bất mãn chửi mát.

Tôi nghĩ vô luận là ai đang ngủ bỗng dưng bị người ta dùng tư thế chiến đấu đè trên giường siết cổ cũng sẽ không vui vẻ nổi.

"Ôi chao, Dương Dương sao biến thành thế này, không phải bị người ta ngược đó chứ?" Ở cửa Kỷ Tuyền cùng Ngô Mưu đứng trước đầu xe, Kỷ Tuyền nhìn bộ dạng phờ phạc của tôi, rất không nể nang cười ha hả lên.

Tôi lừ đừ giương mắt nhìn chị ấy một chút, nhất thời cảm thấy vị đại mỹ nữ chói lọi này cũng ảm đạm đi không ít.

"Chopin có trâu bò mấy cũng không đàn ra được nỗi bi thương của lão tử." Tôi mặt không chút biểu cảm nói.

(Tiêu: Chopin tên đầy đủ là Frederick Chopin là thiên tài soạn nhạc người Ba Lan)

Ô tô một đường tiến về hướng tây, đường núi bên này sửa chữa còn chưa hoàn chỉnh, có chỗ thậm chí nửa bánh xe đều treo bên ngoài, vô cùng nguy hiểm, song hoàn hảo kỹ thuật lái của Đao Phong vững vàng, cũng bình an vô sự chạy vào núi.

"Đậu xe ở đây thôi, đường còn lại chỉ có thể đi bộ." Ngô Mưu lấy ra bản đồ và tờ giấy trắng vẽ dấu in bản dập màu đen, sau khi so sánh đối chiếu nói với Đao Phong.

Đao Phong gật đầu, đậu Cayenne ở chỗ sau mấy gốc cây tương đối kín đáo, rồi lập tức nhảy xuống xe đến cốp sau lấy trang bị.

Những món trang bị họ mang đến này có thể nói là đủ mẫu mã cái gì cũng có, rất nhiều thứ tôi căn bản không biết đến, không biết họ lấy từ đâu ra.

"Đây là . . . . . .Xẻng?" Tôi lục lọi một cái ba lô Ngô Mưu đưa cho tôi, chỉ vào thứ bên trong hỏi.

"Đó là xẻng công binh, chống mòn, chống xước, chịu nhiệt cao, có thể gấp lại làm hai, cực kỳ tiện dụng." Trên tay chú thu dọn những trang bị khác, dùng mắt liếc nhìn Đao Phong, ra hiệu cho tôi nói: "Cậu có thể thử dùng nó đánh người."

Ánh mắt tôi sáng lên, nhìn xẻng công binh bền chắc trên tay một chút, lại nhìn Đao Phong đã mang xong bao tay đang đùa nghịch với con mèo, ngọn lửa nhỏ trong bụng vừa bốc lên lại dập tắt: "Coi như xong, cậu ta một tay là có thể bóp chết tôi, tôi vẫn nên thừa dịp cậu ta đang ngủ mà xuống tay thì tốt hơn."

Đây chính là cái mà người ta gọi là quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, tiểu nhân báo thù, từ sớm đến tối, một ngày nào đó lão tử sẽ cho Đao Phong nếm thử tư vị bị người ta quấy rầy từ sáng đến tối.

Trang bị trên xe tổng cộng chia làm ba ba-lô, phân biệt do ba gã đàn ông chúng tôi vác, Kỷ đại tiểu thư chỉ đeo một khẩu súng bán tự động, đạn cùng một bao với phụ tùng súng ống, thoạt nhìn là ít nặng nhất, theo đó mà nói hoạt động cũng thuận tiện nhất.

Đoạn đường này đi bộ so với đường núi lúc trước càng thêm gập ghềnh, khắp nơi đều là dốc đá lởm chởm và vách núi thẳng đứng, có rất ít sườn dốc bằng phẳng, chỉ trèo 20 phút, tôi đã bắt đầu thở hổn hển, nhìn bóng dáng linh hoạt của Đao Phong phía trước, không nhịn được nghẹn một bụng phẫn uất, tiếp tục bất cần bò theo về phía trước.

Chung quanh tuy nhiều núi hoang đá cứng, nhưng những loại cây cối như tùng bách cũng không thiếu.

Chẳng biết lại trèo bao lâu, tôi ngẩng đầu nhìn lại, mơ hồ nhìn thấy sau tầng tầng cây cối và núi đá, lộ ra một tòa tháp cao đáy trắng đỉnh vàng, thân tháp ẩn tàng cực sâu, cho dù dùng kính viễn vọng cũng chưa chắc nhìn rõ.

"Chú à, mục tiêu của chúng ta là tòa tháp kia sao?" Tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua Ngô Mưu, kinh ngạc phát hiện ông ấy không chỉ tay chân linh hoạt trèo cực nhanh, hơn nữa ngay cả thở cũng không gấp, trái lại tôi và Kỷ Tuyền, sớm đã lưng đẫm mồ hôi thở mạnh như trâu, cho dù là Đao Phong thể lực kinh người cũng chưa đạt tới cảnh giới không thở dốc.

Chân nhân bất lộ tướng nha. . . . . . Tôi chậc một tiếng, bỗng nhiên cảm giác ông chú Ngô Mưu thâm tàng bất lộ này mới là nhân vật lợi hại nhất trong bốn người chúng tôi.

"Đúng vậy, tối qua ông cụ không phải nói dưới tháp này chôn thi thể sao, đến xem rốt cuộc có phải là sự thật không." Chú vừa nói vừa trèo, thanh âm vững vàng như cũ, chưa tới mấy bước đã vượt qua tôi.

Tôi thở dài, tạm thời phải đến nơi này rèn luyện thân thể rồi.

Lúc dưới chân núi nhìn không rõ ràng, chờ trèo đến trước tòa tháp trắng này mới phát hiện, phía trên đây kỳ thật vô cùng rộng lớn, rừng cây rậm rạp che đậy tòa tháp trắng bên trong, giống như những vì sao vây quanh mặt trăng vậy.

Độ cao của tháp trắng ước chừng cỡ năm sáu chục thước, nền đáy tháp là hai tầng hình vuông góc cong tu di tọa, trên đó là tòa sen cực lớn vòng kim cang nhận nâng mặt phẳng tròn mà gánh vác chiều rộng của thân tháp, cổ tháp cùng phần chóp lần lượt dùng đồng chế lộng che và bảo đỉnh, trang trí quanh lộng che dùng tua rua và chuông gió, loại tháp này tôi từng thấy ở Bắc Kinh, chẳng qua tỉ lệ cân xứng, đường nét hùng hồn, khí thế hào hùng như vậy thật là chưa từng thấy qua, không biết ai vì nguyên nhân gì, mà đưa tòa tháp kia xây tại vùng rừng núi hoang vu này.

Song tháp Lạt Ma có huy hoàng khí phách mấy, trải qua nhiều năm mưa gió dãi dầu, hôm nay cũng đã suy bại không thành hình, vôi vốn bao phủ ở thân tháp đã sớm điêu tàn bong tróc, lộ ra gạch đá màu đen xám bên trong, nhìn qua càng lộ vẻ hoang tịch và thê lương. Phù điêu hai bên cửa ngõ vốn khắc họa tinh mỹ sống động nhảy nhót, lại vô duyên vô cớ mẻ mất vài khối, tự nhiên toát ra một tia quỷ dị và u ám.

Tôi nhìn ngó chung quanh, nghĩ nơi này không chỉ thê lương, tựa hồ còn có một loại âm trầm khó tả trộn lẫn trong đó, làm cho người ta nhịn không được tâm sinh phản cảm, muốn quay đầu rời đi.

Trước đó ông cụ kia nói nơi này có thi thể, nhưng chẳng biết có oan hồn hay không, nếu thật có oan hồn xuất hiện, vậy có lẽ tôi có thể từ đó nhìn ra bọn họ vì sao chôn thây tại đây, như vậy cũng thuận tiện cho hành động kế tiếp của chúng tôi.

"Mặc dù không chắc tháp Lạt Ma mà ông cụ nói có đúng là cái này hay không, nhưng bản đồ trên mai rùa đích xác là vẽ nơi này." Kéo ba lô trên người, Ngô Mưu nhấc chân đi về phía trước: "Dựa theo ông cụ hình dung tối qua, những người đó hẳn là cùng loại người như chúng ta, không bằng đi tìm chung quanh trước xem, có lẽ có thể phát hiện thông tin liên quan đến đạo động hoặc cửa vào cổ mộ."

Ông chú vừa nói xong, Đao Phong liền nâng mèo đen nằm ở đầu vai lên mu bàn tay, mèo đen hiểu ý, lập tức lủi xuống đất, chốc lát đã không thấy bóng dáng, có lẽ là tìm kiếm thứ gì đó như thi thể chăng.

Tôi đi theo sau ông chú, từ trong ba lô lấy ra xẻng công binh, sau khi mở ra cắm ngang trên móc treo ba lô, như vậy tôi có thể vừa vặn với tới nó, vô luận là đánh người hay xúc đất đều thuận tiện hơn nhiều.

Dưới tháp Lạt Ma chất đầy từng tầng lá rụng, tôi sử dụng xẻng công binh đào móc, phát hiện cũng không có thi thể gì gì đó giấu phía dưới, ngược lại đào ra được rất nhiều côn trùng và rắn nhỏ, dọa tôi hú lên quái dị lủi đến cạnh Kỷ Tuyền tìm kiếm sự che chở, kỳ vọng kỹ thuật bắn súng của Kỷ đại tiểu thư chuẩn đến mức có thể một phát bắn chết con rắn cỏ to bằng ngón tay kia.

"Xem ra ông cụ nói không phải nơi này, nếu không thì nhất định thi thể đã được người xử lý rồi." Ngô Mưu từ sau tháp vòng về, hiển nhiên cũng không có thu hoạch gì, ông nhìn chung quanh, hỏi: "Đao Phong đâu?"

Kỷ Tuyền chỉa chỉa cửa chính của tháp Lạt Ma, đáp: "Vừa rồi hình như thấy cậu ấy tiến vào, chúng ta có nên vào xem luôn không?"

Tôi nhớ tới ổ rắn vừa rồi nhìn thấy dưới đám lá rụng, nghĩ bên ngoài rất không an toàn, liền nói: "Vào thôi, bên ngoài thiệt nhiều rắn, cẩn thận bị cắn đó."

Dứt lời không đợi Kỷ Tuyền và Ngô Mưu phản ứng, giành trước tiến vào tháp.

Không gian bên trong tòa tháp trắng rất lớn, trên vách tường bốn phía điêu khắc vô số chim, rồng và hoa văn hình mây, còn có rất nhiều văn tự tôi đọc không hiểu, trung tâm đại điện là một pho tượng phật dát vàng, thân phật từ đầu tới chân đã bị hỏng một nửa, chỉ còn lại có một nửa khác yên ổn ngồi trên phật đài, con mắt còn sót lại kia nửa khép nửa mở, nhìn qua có chút quỷ dị.

Đảo mắt nhìn quanh đại điện một vòng xong, tôi không nhịn được nhíu mày, chung quy cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng lại không thể nói rốt cuộc là không đúng chỗ nào.

Lúc này Ngô Mưu và Kỷ Tuyền cũng theo vào, Ngô Mưu nhìn thấy vẻ mặt của tôi liền thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có gì." Tôi lắc đầu, nỗ lực quên cảm giác mất cân đối trong đầu, hướng bên cạnh đi hai bước, nghĩ muốn nhìn nơi khác.

Nhưng ai ngờ vừa bước như vậy, tôi lập tức phát hiện thứ không cân đối kia, trước đó đứng đối diện tượng phật, vì vấn đề góc độ không thấy rõ, hiện tại đến bên phải, mới thấy được cách đó không xa sau lưng tượng phật dát vàng, vậy mà lại có một bàn tay người tái nhợt đang chậm rãi từ đó lộ ra.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,