Chuyển đến nội dung chính

[MĐMCCKD] Đêm thứ 16 (2)

Đêm thứ 16 - Ảnh phệ (2)

Tôi sợ hãi, nhưng nghĩ đến con mắt phong ấn gương yêu có thể không chịu hạn chế của nguồn sáng, tôi dứt khoát nhắm mắt lại, quả nhiên tôi nhìn thấy, mặc dù bốn phía đều là màu đen, nhưng tôi vẫn nhìn thấy cái bóng của tôi trong bồn tắm bò ra một vật thể hình người, đầu tiên là đầu, tiếp theo rộng ra bả vai, thân hình rất cao lớn, đang thong thả bước ra khỏi bồn tắm đi về hướng tôi. Tôi cố gắng bình tĩnh lại, người này hẳn là không biết tôi có thể nhìn thấy hắn nhỉ.

Cơ hội chỉ có một lần, tôi không biết hắn là thực thể hay linh thể, dù sao không phản kháng tôi sẽ giống Vu Tự Hải chết đi không hề có vết thương nào.

Càng ngày càng gần, thứ kia cách tôi chỉ còn vài bước, lòng bàn tay tôi cảm giác đang toát mồ hôi. Vật thể hình người ở nơi cách tôi chưa tới một thước dừng lại, giơ tay lên hướng tôi đánh tới, tôi lách mạnh một cái, cầm tay hắn, tựa như cầm một đống bùn vậy, chỉ thoáng cái, cả thân thể hắn liền biến mất. Tôi mở mắt ra, phòng tắm lại khôi phục bình thường, ngọn đèn như trước sáng lên, còn tôi đang đứng tại chỗ phảng phất như chưa từng phát sinh việc gì vậy. Nhưng mồ hôi đầy đầu này, chính là mồ hôi lạnh.

Tay bắt được tên kia giờ còn chút tê dại, tôi nhìn lòng bàn tay, cái gì cũng không có. Vậy rốt cuộc đó là thứ gì? Song tuyệt đối tới với ác ý, nếu không có gương yêu chỉ sợ tôi đã chết rồi. Không biết hắn còn đến nữa hay không, tôi cơ hồ một đêm không ngủ, song xem chừng hắn không còn hứng thú với tôi nữa. Tôi đau khổ phòng thủ đến hừng đông, rốt cuộc ngủ thiếp đi. Cũng không biết ngủ bao lâu, bị điện thoại trong nhà đánh thức.

Tôi híp mắt nhìn một chút, là sếp, vừa nối máy chợt nghe được tiếng gào như sấm của ông ấy.

"Cậu làm báo cái kiểu gì vậy? Hôm qua kiến trúc sư chết trong nhà, cậu chẳng những không lấy được tư liệu gì còn bị cuốn vào thành đối tượng tình nghi, đều sắp bị đồng nghiệp cười chết rồi đây! Mau trở về!" Cộp, điện thoại treo máy. Tôi bị ông ấy hét như vậy cũng đã tỉnh táo chút. Nhìn thời gian quả nhiên sắp 10h rồi, khó trách ông ấy tức giận. Chuyện tối hôm qua khiến lòng tôi hãy còn khiếp sợ, dấu vết trên cổ tay còn đó, cực kỳ bắt mắt. Hai kiến trúc sư khác không biết ra sao, không rõ tại sao lại muốn giết đồng thời cướp bản vẽ thiết kế của họ.

Trở lại tòa soạn sếp liền cho tôi ăn một trận giáo huấn, cũng nói cho tôi biết cảnh sát đã nói mấy ngày này phải giữ liên lạc với họ. Tôi lại muốn tìm tung tích của hai kiến trúc sư còn lại. Ra khỏi tòa soạn liền vội vàng gọi bạn mình tra xét, nhưng rất nhanh chỉ biết hai kiến trúc sư còn lại vẫn đang công tác ở vùng khác hiện thời không liên lạc được. Xem chừng muốn điều tra vẫn phải bắt đầu từ chỗ tòa cao ốc kia, nhưng chuyện hôm qua có chứng tỏ rằng họ đã phát hiện ra tôi không? Muốn diệt khẩu sao?

Có lẽ đến xem tòa cao ốc kia một chút có thể lấy được phát hiện mới. Nếu tôi đã bị dính vào, sếp hiển nhiên sẽ phái tôi đi, vừa vặn nhận được cơ hội, lần này có thể danh chính ngôn thuận đến xem.

Lần trước chỉ lo theo dõi người đàn ông kính đen, lần này tôi đến nhìn kỹ hơn, quả nhiên rất hùng vỹ, hơn nữa rất kỳ lạ, khiến tôi hiếu kỳ chính là bốn góc của tòa cao ốc đều dựng bia đá, nhưng cụ thể là gì nhìn không rõ. Nghe nói đây là phong thủy ông chủ Kim rất chú trọng, gã từng nói phong thủy nơi này không tốt, nhưng gã có tự tin sẽ xây nơi này thành phúc địa, vượng địa.

Chỉ lo nhìn kiến trúc tòa nhà, không ngờ thân thể đột nhiên bị người đẩy một cái, tôi và một người đồng thời ngã sang một bên, nhìn lại là một cô gái khoảng 20 tuổi. Tôi đang cảm thấy kỳ quái, phát hiện nơi vừa rồi tôi đứng đang bốc dỡ xuống một đống tạp vật. Tài xế vội xuống xem tôi, tràn đầy xin lỗi, nói không chú ý bên cạnh có người, tôi nói không sao, ông ấy mới như trút được gánh nặng rời đi.

Đều nhờ cô bé kia, tôi phải cảm ơn đàng hoàng. Cô gái để tóc ngắn ngang tai, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt đưa tình, cái mũi xinh xắn mà cao thẳng, cằm đầy đặn, làm tôi hiếu kỳ nhất chính là trên tai trái của cô ấy bấm đến 11 lỗ, từng lỗ đều đeo những khuyên tai nhỏ màu sắc khác nhau. Cô gái mặc áo màu vàng nhạt và quần thường cười meo meo nhìn tôi.

"Anh không sao chứ. Mau cảm ơn tôi đi, nếu không có tôi anh đã chết rồi." Nói xong vỗ vai tôi, tôi nhìn bàn tay trên vai, có chút kinh ngạc, song tôi không thích người khác tùy tiện nói chết này chết kia, nhíu mày, nói câu: "Cám ơn."

Cô ấy tựa hồ rất tức giận, bĩu môi đứng đó. Tôi cũng hiểu dù sao người ta cũng đã cứu tôi một mạng, vì vậy thân thiện đưa tay.

"Chính thức cảm ơn cô đã cứu tôi, tôi tên Âu Dương Hiên Viên, là phóng viên của tòa soạn báo." Nói rồi cầm danh thiếp đưa cho cô ấy, cô ấy lật xem, vứt đi, tôi vừa sợ vừa giận, nghĩ thầm cô khinh thường mấy cũng chờ tôi xoay người rồi hãy ném chứ.

"Không cần thứ này, tôi vừa nhìn rồi, đều đã nhớ kỹ." Nói xong cười lấy tay chỉ đầu. Thấy tôi không tin, lập tức đọc ra số điện thoại nơi tôi công tác và số di động của tôi. Nhưng trí nhớ tốt cũng không để làm gì.

"Tôi tên là Lý Đa, anh có thể gọi tôi là Đa Đa, tôi là học sinh năm thứ tư khoa kiến trúc đại học Nam Kinh, thích chuyên nghiên cứu dân tộc dân phong." Nói rồi đưa thẻ học sinh cho tôi xem, đại học Nam Kinh là trường đại học trọng điểm không tồi, tôi nhìn thẻ học sinh rồi lại nhìn cô ta một chút, xem ra đúng là vậy.

Hỏi rõ mục đích đến tôi mới biết Lý Đa cũng muốn đến điều tra, theo cô ấy nói, phong thủy của tòa nhà này rất có vấn đề.

"Cô còn biết phong thủy?" Tôi có chút buồn cười, không nghĩ tới còn có con gái cảm thấy hứng thú với thứ này, đặc biệt lại là cô gái nhìn qua thời thượng mà xinh đẹp như thế.

"Đương nhiên, phong thủy của Trung Quốc có hơn một ngàn năm lịch sử đấy, nếu có thể bảo lưu nhiều năm như vậy tự nhiên có đạo lý sinh tồn của nó, anh có lẽ không tin, nhưng không thể phủ nhận." Cô chớp đôi mắt to nghiêm túc nói, vừa nói vừa gật đầu, khuyên trên tai đong đưa. "Kỳ thật hiện giờ phương pháp xây dựng của thành thị hoặc là hoàn toàn mô phỏng theo hoặc là hoàn toàn biến đổi, cũng không thấy có cách tân cho dù là xây dựng tốt. Chúng ta xây nhà làm gì? Chính là để người ở nha, cho nên xây tốt phải đa dạng hóa nhiều phương diện thể hiện và bao hàm chung chung hai phương diện giá trị nghệ thuật và giá trị nhân văn này." Tôi nghe đến sững sờ, nghĩ thầm con bé này cũng ra dáng đấy, song thấy cô ấy nói rất nghiêm túc, cũng không đành lòng cắt ngang.

Cô ấy còn nói, hóa ra kể cả Vu Tự Hải đã chết hai vị kiến trúc sư kia đều là chuyên gia thiết kế xây dựng cực kỳ ưu tú, họ đều có đặc điểm chung, khi thiết kế đều vô cùng thích tham khảo lý luận phong thủy cổ điển Trung Quốc, dung hợp lý niệm kiến trúc thời nay, nhưng kiến trúc sư ưu tú thế vậy mà sau khi thiết kế cao ốc này xong lại đột tử, cho nên cô cảm thấy kỳ quái và đáng ngờ, nên đến nơi này xem có đầu mối gì. Tôi vừa nghe có người hỗ trợ hiển nhiên không còn gì tốt hơn, vốn tôi định tìm Lạc Lôi, nhưng công việc cô ấy quá bận rộn, huống chi cô ấy cũng không như cô gái lão luyện này. Kỷ Nhan sáng nay gửi fax đến, nói cậu ấy đã đến Tây Tạng, phỏng chừng vài ngày nữa chưa chắc sẽ xuất hiện. Vừa vặn có cô gái này hỗ trợ, thật sự là may mắn.

Chúng tôi không dùng thân phận phóng viên để vào, chỉ quan sát nơi này trước, trong thời gian đó tôi đem chuyện cái bóng quỷ dị đã gặp tối qua kể cho cô ấy. Cô ấy vẻ mặt nghiêm túc nói đây dường như là một cấm thuật cổ đại.

"Trung Quốc thường xuyên lâm vào chiến loạn, bắt đầu từ Xuân Thu chiến quốc, ám sát được tôn sùng là thủ đoạn lật đổ chính trị nhanh nhất cũng hữu hiệu nhất. Như Công tử Quang để cho Chuyên Chư mượn cá che đậy ám sát Ngô Vương Liêu, Yêu Ly dùng móc vàng giết Khánh Kỵ, kể cả Kinh Kha thích Tần nổi danh nhất. Cho nên một tập đoàn ám sát phục vụ cho chính khách đương nhiên xuất hiện. Tôi khi ở ngoài sưu tầm dân ca từng sưu tập một ít truyền thuyết về họ. Làm việc quỷ bí hơn nữa không thể để cho ai biết mục đích khiến họ cho tới giờ đều không thể thấy ánh mặt trời, đương nhiên lịch sử cũng không thể nào khảo chứng. Nhưng những việc ám sát có chút danh tiếng này ít nhiều đều có liên quan đến họ, do đó như trước có người ghi lại họ sử dụng thần thú tổ truyền để khống chế cái bóng của nhân loại tiến hành ám sát, hơn nữa không hề có ngoại thương nào, thậm chí còn có thể khiến người ta chậm rãi tử vong bị lầm là tật bệnh đưa đẩy. Thần thú họ sai khiến được gọi là Ảnh Phệ, hay còn gọi là Giới La, nghe nói là ăn ảnh mộc lớn lên, vô thực thể hoặc nói chỉ cần trong bóng râm có thể biến hóa ra bất cứ thực thể gì. Người khống chế chúng gọi là ảnh tộc, họ không giống người thường, khi họ muốn giết người sẽ đem ảnh mộc ném trong cái bóng của đối phương, thần thú khi ăn tươi ảnh mộc cũng sẽ đồng loạt ăn hết cả cái bóng, tiếp theo, ảnh tộc cũng có thể khiến Giới La đem cả cái bóng của nạn nhân hoàn toàn cắn nuốt tựa như Vu Tử Hải và La Tinh chết đi không hề có dấu hiệu và thương tích mà lại có thể khống chế cái bóng để đối tượng chậm rãi chết đi, ngày hôm qua anh rất may đó, đây chẳng qua là một chút sát ý còn sót lại khi Giới La cắn nuốt Vu Tự Hải, anh khi ấy tiếp xúc với Vu Tự Hải, đương nhiên cũng bị dẫn theo về, nhưng kỳ lạ, sao anh lại không xảy ra việc gì chứ?" Tôi giật mình không ngờ cô ấy biết nhiều như thế, phảng phất như việc này đã sớm được thầy cô dạy dỗ cho học sinh vậy. Tôi không kể cho cô ấy biết chuyện gương yêu, chỉ qua loa nói về sau cái bóng của mình đã biến mất, cô ấy nhìn chằm chằm tôi, nói một tiếng ờ.

"Vậy khống chế cái bóng giết người như thế nào?" Tôi lại hỏi.

 Cô ấy lắc đầu, "Tôi cũng không biết, chỉ nghe nói phương diện này rất vất vả." Thật là một cô gái thần kỳ, tuổi còn nhỏ mà sắp thành Kỷ Nhan thứ hai rồi, nếu cậu ấy ở đây hẳn sẽ cùng cô ấy tán gẫu không ngớt.

Đang khi tôi cảm thán, một người bước ra khỏi cao ốc, không ngờ chính là người đàn ông kính đen ngày hôm qua, hiện giờ ngẫm lại, ngày đó ở dưới lầu đụng vào người tôi nói không chừng cũng là hắn. Hôm nay hắn như trước cảnh giác nhìn ngó bốn phía, nhìn thấy tôi ở chỗ này Lý Đa rất tự nhiên khoác tay tôi giả bộ như người qua đường tham quan.

Người đàn ông kính đen thấy an toàn, lập tức bước nhanh rời khỏi, phía sau tôi cùng Lý Đa vội vàng đuổi theo, lần này tôi đã có kinh nghiệm, trong lòng dặn dò gương yêu chờ trên người gã đàn ông kính đen, như vậy cho dù mất dấu cũng có thể tìm được hắn. Quả nhiên, sau khi theo qua mấy con phố bị người đàn ông kính đen cắt đuôi, tôi lập tức cảm nhận gương yêu, dựa vào hình ảnh gương yêu truyền tới chúng tôi vẫn miễn cưỡng tìm được người đàn ông kính đen, hắn tới một bệnh viện. Song lực bước của hắn quả thật rất mạnh, nếu hắn cứ không ngừng đi nữa, tôi và Lý Đa cũng theo không nổi.

"Sao anh biết hắn tới đây hả, vừa rồi rõ ràng đã lạc mất." Khi đó tôi cứng rắn kéo cô ấy chạy theo, hiện giờ cô ấy hỏi ngược lại tôi.

"A, việc này, thị lực của tôi rất tốt, lại nói đường xá ở đây tôi đều quen thuộc, hắn đi đường đó hẳn là đến đây." Tôi cố gắng bịa ra một cái cớ vụng về, Lý Đa không tin liếc nhìn tôi.

"Anh dường như có chuyện gạt tôi, anh đừng đánh giá thấp trí tuệ của tôi, tôi có IQ 145 đó, trong trường họ đều nói người thông minh thường không xinh đẹp, xinh đẹp thường không thông minh, nếu để tôi tìm ra anh muốn lừa tôi thì anh lãnh đủ đó!" Nói rồi cô rung lên đấm tay trắng trẻo mà nhỏ xinh, rồi đi vào. Tôi đành cười khổ, cũng không biết khi cô ấy biết gương yêu sẽ có vẻ mặt gì.

Chúng tôi vẫn đi theo người đàn ông kính đen tới tầng sáu bệnh viện, tôi vừa nhìn, không ngờ là chuyên khoa thận, hơn nữa sau khi nghe ngóng, tầng này để những bệnh nhân suy thận ở, đều cực kỳ nghiêm trọng. Gã kính đen đến đây làm gì.

Hắn đi vào một gian phòng bệnh, chúng tôi không dám theo vào, qua ước chừng nửa giờ, hắn đi ra, kéo một bác sĩ dường như đang dặn dò gì đó, bác sĩ có chút bực mình, cuối cùng hắn đi khỏi, chúng tôi vội cản bác sĩ lại hỏi về hắn.

"Cậu nói anh ta à?" Bác sĩ đẩy gọng kính sốt ruột nói: "Anh ta là một người rất phiền phức, mỗi lần đến đều kéo tôi lại dặn dò phải hết sức chăm nom con anh ta, nhưng không nói thì tôi cũng biết mà, làm như chúng tôi là máu lạnh vậy, thiệt tình, nhưng mà anh ta đối với con mình tựa hồ cũng không được tốt lắm nha, mời một bảo mẫu ở đây chăm sóc, còn mình cũng không tới thường xuyên, mỗi lần đều hơn 10 phút đã đi, mới đầu tôi còn có chút sợ anh ta, về sau anh ta luôn dặn dò tôi, dáng vẻ còn rất đáng thương." Bác sĩ nói một hơi.

"Vậy anh ta tên gì, con của anh ta đâu?" Tôi vội hỏi. Bác sĩ cảnh giác lui ra sau một bước, đem tay giấu ra phía sau.

"Các người rốt cuộc là ai? Là người nhà? Hỏi lung tung này kia làm gì? Còn không đi tôi sẽ gọi người đó." Nói rồi thật sự như muốn quay đầu gọi người. Tôi vội vàng ngăn cản đồng thời nói cho ông ấy biết tôi ở tòa soạn muốn đưa tin về tinh thần bệnh viện cứu người và đạo đức cao quý của bác sĩ y tá. Ánh mắt ông ấy sáng lên, mau chóng lấy ra điếu thuốc lá, song mới vừa đưa ra lại cất vào, ông ấy xấu hổ nói trong bệnh viện không thể hút, còn muốn kéo tôi đến chỗ ông ấy lấy bài, vô cùng nhiệt tình khiến tôi chịu không nổi, nhưng nhất thời lại tách không ra, tôi đành phải moi tên và số giường của con trai gã kính đen để Lý Đa đi vào điều tra.

Bác sĩ cơ hồ kể từ thời ông ấy ở vườn trẻ tham gia thi văn nghệ, làm như tôi là thư ký viên viết hồi ký, tôi đành phải nhẫn nại lắng nghe, vừa chờ Lý Đa điều tra, qua hồi lâu, đều đã kể đến kỳ thi giữa kỳ lớp 11 rồi, Lý Đa lắc lư đi tới, tôi vừa thấy cô ấy ra lập tức cắt ngang lời bác sĩ, đồng thời nói cho ông ấy biết lần sau tôi sẽ đến, nói nhiều quá tôi không nhớ được. Bác sĩ có chút ảo não, còn muốn tiếp tục tôi lập tức đẩy ông ấy ra cáo từ, khi chúng tôi tới dưới lầu còn có thể nghe được tiếng la của ông ấy nói lần sau nhất định phải đến."

"Làm phóng viên rất được hoan nghênh nha." Lý Đa làm mặt quỷ cười nhạo tôi, tôi thì không thèm nhìn tới cô ấy, trực tiếp hỏi chuyện gã kính đen.

"Con của hắn 12 tuổi, bị suy thận rất nghiêm trọng, nằm viện đã ba tháng, nếu đổi thận thì cần hơn 10 vạn, nhưng gần đây hắn vừa giao đủ tất cả phí phẫu thuật. Đứa bé rất hiền lành, mặc dù sắc mặt nhìn qua rất kém, nhưng cực kỳ kiên cường đó, nó còn tưởng tôi là bạn của ba nó đặc biệt tới thăm, hơn nữa rất tự hào về cha mình." Lý Đa nói những lời này có chút thương cảm, xem ra con bé còn có một mặt này đấy.

"Tư liệu về gã kính đen kia rất ít, chỉ biết tên là Cao Binh, nhưng không biết có phải dùng tên giả hay không."

"Hắn bỗng dưng có được số tiền lớn, nhất định là có người thuê hắn giết hai kiến trúc sư nọ đồng thời cầm đi bản thiết kế. Xem ra hắn hẳn là hậu nhân của ảnh tộc trong truyền thuyết rồi. Nhưng hắn cũng thật đáng thương, đứa bé kia không làm phẫu thuật sẽ không sống nổi." Tôi nhìn Lý Đa, hiện giờ trực tiếp đi tiếp xúc với Cao Binh sợ rằng có chút khó khăn, đã như vậy không bằng đi điều tra tình hình của tên Kim Bác Danh kia.

Tư liệu của Kim Bác Danh nói gã là một thương nhân dựa vào chính sức mình để đi lên, từ làm lái buôn lập nghiệp, sau đó vào thập niên 80 mua đi bán lại vật liệu thép, hiện giờ thì đầu tư bất động sản, thoạt nhìn tựa hồ cùng hàng ngàn hàng vạn dân nhà giàu mới nổi của Trung Quốc không có gì khác biệt, song tôi vẫn chú ý, hóa ra nguyên quán gã chính là người địa phương. Cao ốc, đúng rồi, từ khi tôi còn bé dường như nơi này cũng rất hoang vu. Vì vậy tôi và Lý Đa đi hỏi những cụ già cao tuổi ở khu đó, nguyên lai nơi này mấy mươi năm trước là khu dân cư, khi đó đường xá còn chưa mở rộng, song trong một đêm phát sinh hỏa hoạn, chết cháy hơn 10 người, cứ thế về sau tất cả kiến trúc ở chỗ này đều không thuận lợi, việc buôn bán càng lỗ đến nát bét, còn có người lan truyền chỗ này đêm khuya ma quỷ lộng hành. Nói vậy, Kim Bác Danh lựa chọn nơi này xây cao ốc lại càng kỳ quái, ấn theo tuổi tác của gã hẳn phải biết việc này.

"Không bằng chúng ta ở chỗ này trông coi con trai của Cao Binh, trước mặt con trai hắn chắc sẽ không dám lỗ mãng, nói không chừng có thể nói chuyện đàng hoàng với hắn, để xem Kim Bác Danh này tới cùng sắm vai nhân vật gì." Lý Đa kiến nghị, tôi vừa nghe quả thật là chủ ý hay, mấy ngày nữa sẽ phẫu thuật rồi, Cao Binh phỏng chừng sẽ tới tương đối thường xuyên, vì vậy tôi và Lý Đa nán lại bệnh viện, tôi thì đến tung hỏa mù với ông bác sĩ kia, Lý Đa đi trông coi đứa nhỏ.

Tôi cũng đã gặp con trai của Cao Binh, bé trai nếu không ngã bệnh hẳn sẽ là một cậu nhóc xinh xắn tràn đầy sức sống, nhưng hiện giờ trên lưng nó lại treo một túi, ống dẫn trực tiếp nối với thận của nó, tôi biết đây là thẩm tách, trước khi đổi thận vì thận suy kiệt khiến bệnh nhân không có cách nào thải độc thông qua nước tiểu, cho nên chỉ có thể dùng thẩm tách và lọc máu, lọc máu khá đắt, cho nên Cao Binh cũng không còn cách nào khác hơn là để đứa nhỏ mỗi ngày đeo túi nước biển.

"Chú, khi nào con làm phẫu thuật ba nhất định sẽ đến đó." Đứa trẻ ngây thơ nhìn tôi, tôi biết còn ba ngày nữa là đến ngày phẫu thuật của nó, tôi đành phải an ủi nó, Cao Binh nhất định sẽ đến. Lúc này đứa trẻ nhìn cửa, mừng rỡ hô lên: "Ba à!"

Tôi và Lý Đa nhanh chóng quay đầu lại, quả nhiên, Cao Binh ở cửa, song lần này hắn không mang kính đen, kỳ thật ánh mắt của hắn nhìn qua cũng không phải là thứ cùng hung cực ác. Nhưng hắn không nhúc nhích đứng ở cửa, tay vẫn như cũ cầm nắm cửa, cực kỳ cảnh giác nhìn tôi, lại nhìn đứa nhỏ một chút, xem chừng cần phải làm cho hắn an tâm trước, để hắn biết chúng tôi không hề có ác ý với hắn và đứa nhỏ.

"Ra ngoài nói chuyện nhé." Tôi nhấc tay, làm động tác xin mời, Cao Binh chần chờ một chút, lui ra ngoài, tôi để Lý Đa ở lại trò chuyện với đứa nhỏ, mình nói chuyện với Cao Binh.

Chúng tôi im lặng vài phút, Cao Binh rốt cuộc mở miệng nói trước, thanh âm của hắn rất nhẹ, khi nói còn thỉnh thoảng nhìn đứa nhỏ bên trong.

"Các cậu tìm đến đây, chắc đã biết rõ gì rồi nhỉ."

"Đúng vậy, tôi biết anh có nỗi khổ tâm, nhưng hai kiến trúc sư kia vô tội." Tôi dõi theo mắt hắn, hắn cũng nhìn tôi, nhưng rất nhanh lại cụp mắt xuống.

"La Tinh hình như còn quen biết anh nhỉ." Tôi tiếp tục hỏi. Cao Binh gật đầu, rất đau khổ ngửa đầu lên, qua một hồi mới nói với tôi: "Tôi và anh ta từng là bạn. Nhưng tôi không còn cách nào, La Tinh không muốn tiền, kiên trì muốn công khai bản vẽ thiết kế, còn muốn đem bí mật của tòa nhà cũng công khai, như vậy một phân tiền tôi cũng không lấy được, con tôi mới mười mấy tuổi thôi, đừng nói là nó, ngay cả người lớn mỗi ngày thẩm tách cũng chịu không nổi, nó còn phải đến trường, loại thủ đoạn nguy hiểm này tôi vốn không muốn sử dụng, nhưng trong tộc truyền từ đời này sang đời khác, từ lúc sinh ra đã thế, cậu chỉ cần có cái bóng, nó sẽ đi theo cậu, không học cũng không được, cho đến khi cậu chết." Nó này hẳn là chỉ thần thú ảnh phệ kia nhỉ.

"La Tinh lúc đang thi công được phân nửa thì rời khỏi, bởi vì Kim Bác Danh kiên trì đặt chỗ nền móng bốn tấm bia đá, gã nói gọi là Tứ Thần trận, dựa theo mấy phương hướng Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Thanh Long có thể trấn trụ oan hồn nơi này, thậm chí có thể khống chế chúng. Nhưng La Tinh về sau thầm nói cho tôi biết, anh ta phát hiện căn bản không phải như vậy, xây dựng tầng trệt rất nguy hiểm. Lúc La Tinh còn nghiệp dư thích học phong thủy. Kim Bác Danh lúc thi công đem móng xây thành hình bát quái đảo ngược tất cả vị trí, khiến nước nghịch lưu mà lên, hơn nữa trước cửa chính cao ốc trồng rất nhiều cây, đối diện đường cái, trần nhà đều đặt thành hình quan tài chữ nhật vân vân, tóm lại rất nhiều kiêng kỵ, nói chung anh ta không rõ Kim Bác Danh tới cùng muốn làm gì, nhưng chỉ cần mọi người vào cao ốc này ở sẽ xui xẻo, nhẹ thì hao tài nặng thì tính mạng khó giữ được, cho nên anh ta muốn cầm bản vẽ cùng chứng cứ công bố với những người khác. Kim Bác Danh cũng không biết từ đâu biết được tôi có thể sử dụng ảnh phệ giết người, liền hứa hẹn cho tôi 30 vạn để lấy lại tất cả bản vẽ thiết kế và chứng cứ đồng thời giết chết mấy kiến trúc sư chính khi đó. Mấy hôm trước tôi hẹn La Tinh ra còn muốn khuyên anh ta từ bỏ, nhưng anh ta cự tuyệt, chúng tôi xảy ra cãi vã, cuối cùng tôi hạ quyết tâm giết anh ta. Tiếp sau đó giết chết Vu Tự Hải, hắn cũng là bạn đại học của La Tinh, hai người dự định cùng nhau tố cáo Kim Bác Danh. Về sau tôi lấy được 20 vạn đóng phí phẫu thuật. Hai người còn lại cũng bị dọa sợ, giao ra tất cả bản vẽ thiết kế đồng thời đáp ứng không can dự vào việc này. Tất cả chân tướng chỉ có thế." Cao Binh nói xong thở dài một hơi. Kỳ thật tôi rất thông cảm với hắn, một bên là công lý, một bên là con trai, quả thật rất khó lựa chọn.

Nhận xét

  1. tội nghiệp, tới cùng chỉ vì thương con mà thôi, nhiều truyện mình đọc cũng vậy, bi kịch và tội ác luôn song hành với nhau, kẻ ác lợi dụng sự khốn cùng của người khác để khống chế họ. Haizzz....

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,