Chuyển đến nội dung chính

[MĐMCCKD] Đêm thứ 18 (1)

Đêm thứ 18 - Sơn thần (1)

Kỷ Nhan đã rời đi gần hơn hai tháng, công việc của tôi áp lực rất lớn, song Lý Đa không có việc gì sẽ tới tìm tôi và Lạc Lôi, cô ấy có sức hấp dẫn vui vẻ người khác không có. Ở cùng cô ấy thật sự sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái, xem ra loại tính cách này của cô ấy cùng Kỷ Nhan ngày thường không nói nhiều lắm lại nghiêm túc quả thật là tuyệt phối đây. Kỷ Nhan gửi tin, xế chiều hôm nay sẽ trở về, tôi vội vàng xin phép nửa ngày, mang theo Lạc Lôi và Lý Đa đón cậu ấy, đặc biệt Lý Đa dọc đường vô cùng hưng phấn, vì cô nói đã rất lâu rồi chưa gặp Kỷ Nhan.

Xe lửa chậm rãi ngừng lại, trong đám người tìm Kỷ Nhan không phải việc khó, cao, mặt trắng, túi du lịch to nặng đúng chuẩn là cậu ấy, không sai, cậu ấy tới rồi kìa.

Lý Đa vội chạy như bay tới tôi vốn tưởng rằng dựa theo cá tính của cô ấy nhất định sẽ ôm lấy cổ Kỷ Nhan xoay tròn, không ngờ cô ấy cực kỳ thẹn thùng một bên vuốt hoa tai, một bên nhìn Kỷ Nhan cười ngây ngô. Hóa ra con bé kia cũng biết thẹn thùng nha. Nhưng Kỷ Nhan nhìn qua rất mệt mỏi, hơn nữa tựa hồ khí sắc không tốt, nhìn Lý Đa một chút, cũng không tỏ vẻ kinh ngạc và kinh hỷ nhiều lắm. Chỉ lấy tay xoa mái tóc ngắn đáng yêu của cô rồi vòng qua cô đi về hướng tôi, tôi nhìn thấy Lý Đa thất vọng đứng đó.

"Khỏe chứ?" Tôi đón lấy túi của cậu ấy, hai mắt Kỷ Nhan vô thần, gian nan gật đầu, khô khốc nói câu: "Về trước đi."

Dọc đường đi tất cả mọi người im lặng, tôi vốn tưởng rằng sẽ rất vui vẻ, đặc biệt Lý Đa, vẫn bĩu môi nhìn ngoài xe, Lạc Lôi chọc cô ấy cũng không phản ứng, mà Kỷ Nhan thì một mực hút thuốc, tôi biết cậu ấy nhất định đã gặp chuyện rất khó chịu.

Trở về nhà Kỷ Nhan, cậu ấy như trút được gánh nặng nằm trên giường, khi không có cậu ấy là mấy người chúng tôi thay phiên nhau giúp cậu ấy quét dọn nhà cửa, cho nên dù thời gian dài không ở vẫn vô cùng sạch sẽ, tôi vỗ cậu ấy, "Nói đi, tới cùng làm sao vậy, thế này không giống cậu bình thường."

Kỷ Nhan rốt cuộc ngồi dậy, nhìn tôi, lại nhìn Lạc Lôi và Lý Đa, nói câu: "Tớ chưa bao giờ nhìn thấy nhiều người chết như vậy, 147 người, cứ thế tươi sống bị chôn vùi." Nói rồi, đưa tay đè lên mũi. Tôi vừa nghe liền kinh hãi, "Tới cùng xảy ra chuyện gì?"

"Tớ vốn muốn đến Tây Tạng, nhưng nửa đường một người bạn đột nhiên gọi điện thoại cho tớ, nói có chuyện gấp, cậu ấy vẫn chưa từng cầu xin tớ bất cứ chuyện gì, cho nên tớ quyết định đến giúp cậu ấy trước." Kỷ Nhan dùng thanh âm khàn khàn chậm rãi tự thuật, ngoài cửa sổ thời tiết bắt đầu ảm đạm.

"Bạn của tớ là người Hà Nam, làm việc tại một công ty than đá cực kỳ nổi tiếng ở địa phương, nơi đó dự trữ than đá cực kỳ phong phú, đương nhiên lượng khai thác cũng rất lớn. Cho nên tới tìm tớ, là vì khi họ hạ xuống một máy khai thác mỏ cỡ lớn gặp chuyện kỳ quái. Tớ khi ấy chẳng qua là vì hứa với bạn hiền đi hỗ trợ, nhưng tớ không ngờ, đó là lần cuối cùng chúng tớ gặp mặt.

Tớ vừa xuống xe lửa, bạn tớ đã tới rồi, khác với vài năm trước, cậu ta rõ ràng đen hơn cũng gầy hơn, bên vành mắt có vết đen sẫm nhàn nhạt, trên áo lao động màu xanh tớ thậm chí còn nhìn thấy một hai hạt xỉ than.

"Rốt cuộc là chuyện gì?" Tớ vừa đi vừa hỏi, cậu ta niềm nở giúp tớ xách túi, nhưng tránh né trả lời tớ.

"Chúng ta ăn cơm trước, sau đó ngồi xe đến quặng mỏ, lên xe rồi tôi sẽ từ từ kể cho cậu." Nói rồi liền túm tớ lên xe.

"Quặng than của chúng tôi quy mô cả nước cũng thuộc lại cỡ lớn, nhiều năm như vậy hiệu suất vẫn rất an toàn. Chúng tôi đặt tên nó là quặng mỏ Thái Bình cũng để cầu may mắn, cậu biết đó, khai thác than không nói tới, bảo đảm an toàn mới là quan trọng. Nhưng mấy hôm trước lại lần lượt xảy ra rất nhiều việc lạ." Cậu ta muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói ra.

"Khai thác than đá rất nhiều người đều không muốn làm, thứ nhất nguy hiểm khổ cực, mà kỳ thật chủ yếu nhất là truyền thuyết dân gian, núi than là huyết mạch của sơn thần, khai thác than lại phải xâm nhập vào lòng đất để làm việc, cực kỳ xui rủi, có cách nói 'nhập thổ', cho nên mọi người khai thác than vì sinh kế mới bị ép làm việc, do đó nhân viên cũng không ổn định, song loại sản nghiệp quốc gia chính quy như chúng tôi vẫn không có gì trở ngại. Nhưng bắt đầu từ tuần trước, đầu tiên có người trong đường hầm nhìn thấy ma trơi, tiếp ngay sau đó nói khi khai thác than đá lại bắn tung tóe máu loãng, buổi tối đường đến quặng mỏ còn nghe thấy tiếng khóc, làm cho lòng người hoang mang, rất nhiều công nhân không dám xuống nữa, cho nên không còn cách nào khác, tôi mới nghĩ đến cậu đó." Tớ nghe xong cậu ta kể rõ, cũng cảm thấy kỳ quái, mặc dù trước kia có cách nói xuống mỏ khai thác than đá sẽ đắc tội với sơn thần, nhưng cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, mặc dù gần đây tai nạn hầm mỏ không ngừng, nhưng đều là vì xí nghiệp xưởng nhỏ khai thác bậy bạ tạo thành, loại xí nghiệp nhà nước cỡ lớn như họ không nên xảy ra vấn đề này chứ, nếu cậu ta đưa ra đề nghị hỗ trợ tớ đương nhiên phải đáp ứng, huống chi lòng hiếu kỳ của tớ lại nổi lên.

Ô tô chạy đường núi gập ghềnh, cơ hồ sắp đem dạ dày tớ đảo điên phun ngược ra. Dãy núi rất nguy nga, nhưng thời điểm chạng vạng tối nhìn vào lại khiến người ta có loại cảm giác ghê sợ, có lẽ so với thiên nhiên chúng ta quá nhỏ bé, ô tô lái vào căn cứ mỏ than đá, lập tức bày ra một màn hiện đại hóa, nơi này quả thực cùng thành thị thu nhỏ giống nhau, ăn ở đều bao gồm trong đó. Song hơi có vẻ tiêu điều. Trên khuôn mặt khô nứt của mỗi người đều mang theo biểu cảm cổ quái khó có thể nắm bắt, môi khô phát tím, tóm lại khiến tớ rất khó chịu.

Một người đàn ông khôi ngô đội mũ an toàn màu vàng, mặc tây trang màu đen sẫm dường như đang đi về phía chúng tớ, mới vừa xuống xe, hắn đã cầm thật chặt tay tớ, sức lực vô cùng lớn, cơ hồ siết tớ phát đau.

"Ngài là đồng chí Kỷ Nhan sao, tôi là người phụ trách căn cứ quặng than đá này, tôi tên là Lý Thiên Hữu, Lưu đội thường kể về ngài lắm, chúng tôi gặp phải chút phiền phức, hy vọng ngài có thể giúp chúng tôi giải quyết." Tớ cười cười, nghĩ thầm không xảy ra chuyện đời nào cậu ta đem tớ treo bên mép chứ, lập tức nhìn bạn tôi một chút, cậu ta cũng không biết xấu hổ nhìn sang bên cạnh. Vị quản lý Lý này xem ra rất nhiệt tình, ông ta đưa tớ đến phòng làm việc của ông ấy trước, lúc tớ đi vào nhìn thấy miếng vải đỏ biểu ngữ trên đầu bị gió thổi vang lên vù vù.

"An toàn là trên hết!"

Bên ngoài gió núi quất vào mặt người rất đau, song bên trong rất tốt, tớ uống một ngụm trà, ông Lý kể lại với tớ.

"Bắt đầu từ thứ ba tuần trước." Ông ấy nhìn bạn của tớ, "Là thứ ba đúng không, Lưu đội? Trí nhớ của tôi không tồi." Bạn tôi hàm hậu cười gật đầu, Lý Thiên Hữu lại tiếp tục kể.

"Mỗi tối chúng tôi đều có công nhân trực đêm, ngày đó dường như là lão Tôn, chân của ông ta bị phong thấp, không thích hợp xuống giếng, do đó liền sắp xếp ông ta trực ban, bởi vì sợ có người trộm than, theo lời ông ta nói, nửa đêm ông ta có chút mơ màng, loáng thoáng nghe thấy có tiếng khóc khi có khi không, như trẻ sơ sinh, lại như mèo kêu, hơn nữa thanh âm từ miệng giếng truyền đến, ông ta đánh bạo mang đèn pin qua đó, quơ qua quơ lại trên miệng giếng, thanh âm ngưng bặt, lão Tôn đang muốn rời đi, kết quả nhìn thấy ngọn lửa hình người màu lam chậm rãi từ bên trong bay ra, ông ta sợ hãi kêu một tiếng, đèn pin cũng ném luôn, bỏ chạy, còn té bị thương chân. Buổi sáng mọi người đi thăm dò xem, phát hiện hết thảy vẫn như cũ, nhưng lại tìm được đèn pin lão Tôn làm mất." Tớ nghe xong cười to, bạn tớ kỳ quái nhìn tớ, Lý Thiên Hữu kia cũng lấy làm lạ, có chút bất mãn, nhưng ông ta không phát tác, nhẫn nhịn hỏi tớ: "Kỷ tiên sinh cười cái gì? Có gì buồn cười sao?"

"Không phải, xin thứ lỗi cho sự vô lễ của tôi, nhưng việc này dễ hiểu quá mà, cửa hang dưới hoàn cảnh có gió núi thổi phát ra âm thanh rất bình thường, hơn nữa cái gọi là ma trơi cũng có khả năng chỉ là ma trơi thôi đúng không?"

Lý Thiên Hữu hắc hắc cười khan hai tiếng, "Ngài không phải thợ mỏ không biết, trong mỏ tuyệt đối không cho phép có ma trơi tồn tại, trong động rất nhiều khí đốt thiên nhiên, một khi kích nổ tình hình không thể lường được, hơn nữa thanh âm bên trong động trước kia chưa từng phát sinh." Tớ có chút ngượng ngùng, vì sự dốt đặc của mình cảm thấy khó xử, cũng may Lý Thiên Hữu cũng không đi sâu vào vấn đề này.

"Chuyện này mang đến chấn động không nhỏ cho mọi người, nhưng rất nhanh đã bình ổn. Các công nhân tiếp tục công tác khí thế ngất trời. Nhưng ngay hôm trước, gần giữa trưa ngày hôm trước lúc ăn cơm xong. Đáy giếng đột nhiên phát sinh hỗn loạn, mới đầu tôi còn tưởng xảy ra vấn đề gì, cậu biết đó vạn nhất nếu đào trúng mạch nước ngầm thì hậu quả khó lường. Về sau công nhân đi lên trên người có mang theo thứ gì đó như vết máu, tôi vội hỏi có người bị thương không, kết quả họ đều hô to cái gì mà sơn thần tức giận, đào vách tường không ngờ lại phun ra máu loãng, cho nên họ chạy trốn lên đây, mấy ngày nay họ cũng không chịu xuống giếng nữa, mỗi ngày như thế tổn thất rất nhiều tiền đó, những nơi thế này không thể ngừng trệ được." Lý Thiên Hữu nói xong lông mày đều nhíu sắp thành một đường nối liền. Tớ suy nghĩ một chút, nói với bạn tớ: "Đi, chúng ta xuống trước xem sao." Bạn tớ có chút giật mình, "Cậu vội vã xuống đó làm gì, còn chưa biết rõ ràng tới cùng có gì nguy hiểm không mà." Lý Thiên Hữu ngăn cản bạn tôi, cười nói với tớ: "Kỷ đồng chí nhiệt tình như vậy thật sự là khó được, nhưng trước khi xuống giếng phải chuẩn bị một chút, hơn nữa cậu không có kinh nghiệm xuống đó, cứ nghỉ ngơi trước đã." Nói rồi ra ngoài.

"Tôi chẳng hề muốn cậu xuống đó." Bạn tôi đi tới. Tôi lắc tay nói: "Không sao cả, không xuống xem sao tớ biết được nó là gì, nếu muốn giải quyết vấn đề dù sao vẫn phải đích thân lâm trận mới được." Qua một hồi, Lý Thiên Hữu đến, cầm trong tay vài cuốn sách, tớ nhìn một chút, tựa hồ đều là những hạng mục nói về chú ý an toàn khi xuống mỏ. Một quyển trong đó mặt bìa màu đỏ thật to hết sức bắt mắt, hóa ra là 《 Sổ tay hạng mục cần làm và xử lý tình huống khẩn cấp khi xuống mỏ than 》. Tớ tùy tiện lật xem chút. Lý Thiên Hữu không ngại phiền giải thích cho tớ, dặn dò tớ phải chú ý cung cấp dưỡng khí, chú ý vật thể nhọn, chú ý lửa sáng lửa tối, chú ý đừng mang theo vật dễ cháy vân vân, nhưng tớ vẫn nhớ kỹ từng cái. Có thể Lý Thiên Hữu nói nhiều miệng cũng có chút khô, vì vậy phất tay với bạn tớ.

"Đi, Lưu đội, bây giờ chúng ta phải đưa đồng chí Kỷ Nhan xuống giếng, sự tình không thể kéo dài nữa. Tổng công ty đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho tôi." Bạn tớ không bằng lòng đứng dậy, thấp giọng nói cạnh tớ: "Sau khi xuống cái gì cũng đừng lộn xộn, đừng cao giọng nói chuyện, tóm lại đi theo sau tôi." Tớ gật đầu, cầm mấy quyển sổ tay nhỏ đi cùng họ ra cửa.

Sau khi từ phòng làm việc ra ngoài ra cảm giác càng thêm lạnh, tớ rụt đầu, còn bạn tớ đã thành quen rồi. Công nhân nghỉ ngơi tại chỗ bên cạnh đều dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn tớ, nhìn đến nỗi tớ cực kỳ mất tự nhiên. Rốt cuộc đi tới cửa mỏ, Lý Thiên Hữu cũng cởi âu phục, tròng vào một bộ quần áo lao động sắp bạc màu, tớ cũng mặc một bộ, cũng mang mũ an toàn có đèn mỏ vào. Bên trong đen ngòm, sâu không thấy đáy, mấy người chúng tớ đi thang máy lồng dọc theo đường ray trượt xuống, vừa đi vào liền cảm giác được một trận sóng nhiệt phả vào mặt, tiếp theo là mùi mốc cực kỳ gay mũi cùng mùi của nham thạch. Càng đi xuống càng tối đen, cơ bản hoàn toàn cần nhờ nguồn sáng nhân tạo, nơi này nghe bạn tớ nói bình thường đều dùng đèn vonfam chiếu sáng. Trong mỏ vang vọng tiếng bánh xe mỏ trượt trên đường ray, cọt kẹt cọt kẹt, chậm rãi tiến vào mỏ, tớ chung quy cảm thấy mình như vị đại thần Nhật Bản để tìm vong hồn vợ mình mà tiến vào âm phủ kia.

Nhiệt độ và độ ẩm càng ngày càng cao, cơ hồ khiến tớ hít thở không thông, tớ há hốc miệng thở phì phò, hai người họ lại không hề gì, chẳng qua trán ra chút mồ hôi mịn. Không biết trượt bao lâu, xe mỏ rốt cuộc loong coong một tiếng ngừng lại. Lý Thiên Hữu nhảy xuống xe mỏ, nhìn một chút, quay đầu nói với chúng tớ: "Đây là nơi công nhân phát hiện máu phun, cậu xem, trên mặt đất vẫn còn." Nói rồi chiếu đèn trên mặt đất. Tớ theo hướng đó nhìn lại, quả nhiên trên mặt đất đỏ bừng. Bốn phía rất yên tĩnh, nhưng tai tớ lại một trận ù ù, hơn nữa đầu cũng rất căng, cảm giác máu dồn lên não. Có khả năng dưới lòng đất sâu sẽ bị loại phản ứng này, chỉ cần qua lát nữa sẽ khá hơn nhiều. Bên cạnh đều là nham thạch nhú lên góc cạnh, còn có vài dụng cụ đào mỏ, chỗ họ làm việc quả thật cực khổ và gian nan tớ khó có thể tưởng nổi. Không chỉ vì hoàn cảnh tồi tệ, mà tớ cảm thấy nán lại nơi này hơn 1 phút cũng cảm thấy có cảm giác áp bức bản thân không cách nào thoát ra nổi.

Tớ tiện tay cầm lấy một cây búa, chỉ một chỗ hỏi bạn tớ: "Nơi này có thể gõ sao." Bạn tớ nhìn một chút, gật đầu. Tớ hung hăng vung búa qua, vừa chạm vào, đá tảng văng khắp nơi, tớ cẩn thận nhìn nơi vỡ tan, quả nhiên, rướm chất lỏng màu đỏ như máu. Tớ dùng ngón tay chấm một chút đặt trước mũi ngửi ngửi, có mùi máu tươi và mùi thối rất nặng, chẳng lẽ thật sự là máu? Tớ có chút nghi hoặc, mặc dù nghe nói đào sơn động khai thác than thực tế là đào khoét thân thể sơn thần, nhưng không đến nỗi khoa trương vậy chứ, mỏ than đá nơi nơi đều có, sao chỉ nơi này xuất hiện chuyện kỳ quái như vậy.

Tớ quay đầu hỏi Lý Thiên Hữu, lúc khai thác có phát hiện thứ gì khác ngoài mỏ than không, Lý Thiên Hữu vỗ ngực thề chắc như đinh đóng cột là không có, còn nói nơi này là mỏ than cũng không phải mỏ vàng, khắp nơi đều là than đá đen như mực nào có thứ gì khác. Đang nói, trong đường hầm thật sự vang lên tiếng khóc như trẻ sơ sinh. Ba người chúng tớ thoáng cái ngơ ngẩn, nhất là Lý Thiên Hữu, đem tay nắm thành đấm, thân thể vẫn cứ phát run.

Tiếng vang quái lạ thoáng cái liền biến mất, chúng tớ thở phào một hơi. Nhưng vách đá đổ máu giải thích thế nào đây. Tớ đem một vài tảng đá vụn cầm lên. Nói với Lý Thiên Hữu: "Tôi mang chút này về xem sao, còn có thể đi xuống tiếp không?" Tớ xem chừng vẫn còn có thể đi xuống.

"Không được, xuống nữa tôi sợ cậu chịu không nổi, hoàn cảnh bên trong quá kém, quá nhiều nước đọng, hơn nữa vừa mới đào, ra khỏi đây thôi, chúng ta lên trước." Bạn tớ ngăn cản tớ, nhưng cũng tốt, tớ ở lại thật sự có chút khó chịu, tựa như tắm hơi vào mùa nóng vậy.

Bạn tớ khởi động chốt xe mỏ, nhưng không có phản ứng, cậu ấy lại vặn vài cái. Xe vẫn bất động.

"Chuyện gì xảy ra?" Tớ và Lý Thiên Hữu cùng nhau hỏi. Bạn tớ lo lắng nhìn xe, "Không biết nữa, xe mỏ cho tới giờ chưa từng xảy ra vấn đề, sao hôm nay đột nhiên mất tác dụng rồi." Tớ nhìn con đường đen ngòm phía trước, nếu phải bò lên trên đó cũng không biết đèn có đủ hay không. Đang nghĩ ngợi, đèn của ba người chúng tớ thình lình toàn bộ tối sầm xuống, một ngọn đèn cuối cùng rất nhanh bị bóng tối nuốt chửng. Tớ không nói chuyện, hai người họ càng rõ ràng ở chỗ này không có ánh sáng sẽ ra sao.

"Tôi thấy chúng ta vẫn nên ngồi đây chờ họ xuống cứu thôi, nếu không có đèn bò trong đường hầm tôi không dám chắc sẽ có nguy hiểm gì. Hơn nữa khoảng cách rất xa." Trong bóng tối nghe tiếng hẳn là Lý Thiên Hữu. Ông ta còn bảo chúng tôi ít nói, cố gắng hít thở chậm một chút. Bảo trì thể lực chờ nhân viên cứu viện.

Trong đường hầm cực kỳ yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy thanh âm của nước nhỏ giọt, ở chỗ này nán lại hơn một giây thôi cũng khiến người ta khó chịu. Đợi người cứu viện đến phỏng chừng phải mất vài giờ. Thời gian chậm rãi qua đi, chúng tớ đều cảm thấy có chút khát, trong bóng tối tựa hồ cũng có thể nghe thấy tiếng đối phương nuốt nước miếng. Không biết qua bao lâu, tớ tựa hồ nghe được tiếng rạn nứt, là tiếng rạn của vách tường.

"Sạt lở?" Lý Thiên Hữu và bạn tớ cơ hồ đồng thời hô lên, nhưng lập tức ngậm miệng, bởi vì họ biết nếu thật sự xuất hiện sạt lở, tiếp tục hô lớn không thể nghi ngờ chính là tự sát, nhưng hiện giờ không có đèn, chúng tớ không thể làm gì khác hơn là tận lực thấp giọng nói chuyện bên tai nhau.

"Chúng ta nắm tay nhau chậm rãi ra ngoài." Bạn tớ thấp giọng nói, lập tức kéo tay phải của tớ, có thể Lý Thiên Hữu đang dẫn đầu. Chúng tớ cứ thế chậm rãi dọc theo vách đá đi về phía trước. Như vậy, tớ ngay phía sau cùng của đội ngũ.

Không biết đi bao lâu, hẳn là sắp ra đến cửa mỏ rồi, nhiệt độ tựa hồ cũng chầm chậm giảm xuống, hoàn cảnh xung quanh bắt đầu trở nên khó chịu như vậy, tớ thật vui không nổi, Lý Thiên Hữu cũng nói: "Mau ra khỏi đây thôi." Tay trái tớ cảm giác như bị ai đó nắm lấy, là đôi tay nhỏ bé, thật lạnh, thật cứng.

Đầu óc tớ ầm một tiếng rối loạn, chẳng lẽ ở đây còn có ai khác? Chân tớ ngừng bước, điều này làm cho hai người phía trước cảm thấy kỳ quái, họ cũng ngừng lại.

"Làm sao vậy? Có phải trật chân rồi không?" Bạn tớ ân cần hỏi han.

"Đồng chí Kỷ không sao chứ? Không có việc gì thì mau ra ngoài thôi, cũng sắp tới cửa động rồi." Giọng của Lý Thiên Hữu gấp gáp, tớ tựa hồ nhớ rõ ông ấy dường như còn phải mở một cuộc họp. Nhưng hiện giờ tay trái tớ chính là loại cảm giác này, hơn nữa khí lạnh theo tay hướng lên. Trước kia tớ cảm thấy oi bức, mà hiện giờ lại cảm thấy như đang đặt mình vào hầm băng. Tớ không dám quay đầu lại, mặc dù tớ biết kỳ thật có khả năng không nhìn thấy gì cả. Nhưng cổ cũng không tự chủ được xoay qua.

Không ngờ tớ thấy hắn.

Có lẽ nên gọi là nó? Một đứa trẻ. Không thể gọi là người lùn, vì trên mặt rõ ràng mang theo nét ngây thơ, nó trợn tròn mắt nhìn chằm chằm tớ, một tay cầm tay trái tớ, tay khác chỉ vào tớ. Mặt của nó rất lớn, trắng bềnh bệch, tóc đen lưa thưa mỗi cọng như măng tre dựng đứng trên xương sọ tròn vo. Tớ thật khác người vì sao tớ lại có thể nhìn thấy nó. Nó lại chuyển hướng tay trái của tớ, chậm rãi tới gần, cuối cùng đem miệng sáp qua, tớ còn tưởng nó muốn cắn tớ, ai ngờ nó tựa hồ đang dùng mũi ngửi ngửi, sau đó đem mặt tựa trên bàn tay tớ. Tớ nhớ ra rồi, tay trái tớ từng đụng vào chất lỏng màu đỏ từ nham thạch chảy ra.

"Kỷ Nhan?" Bạn tớ tựa hồ đã tới gần tớ, hiển nhiên cậu ta nhìn không thấy vật nhỏ kia đang nhắm mắt lại hưởng thụ dán chặt trên tay tớ, nó chầm chậm di chuyển từng bước, vậy mà không có lực cản gì, hóa ra tớ vẫn có thể dẫn theo nó đi về phía trước. Họ thấy tớ lại bắt đầu đi cũng không hỏi nữa, ba người lại cùng đi về hướng cửa hầm, chỉ khổ cho tớ, bên trái người cơ hồ lạnh tê tái. Rốt cuộc có thể nhìn thấy chút ánh sáng rồi, chúng tớ rất vui mừng, nhưng tay trái tớ lại thoáng thả lỏng ra, quay đầu nhìn lại thằng bé vừa rồi không thấy đâu nữa, nếu tay trái vẫn không lạnh đến vậy tớ còn tưởng rằng đây là ảo giác mà thôi.

Ra khỏi cửa mỏ chúng tớ mới biết được hóa ra chúng tớ đã ở phía dưới gần hai tiếng. Sau khi ra ngoài cũng không phát hiện người nào cả, thợ mỏ đã về nhà cả rồi, những người còn lại uể oải nhìn chúng tớ từ cửa mỏ đi ra, xem ra trông cậy có người tới cứu phỏng chừng còn phải ở đó thêm vài tiếng nữa.

Rốt cuộc ba chúng tớ trở về phòng làm việc của Lý Thiên Hữu, hiện giờ đã là tháng 11, thời tiết biến hóa rất nhanh, nhất là trong núi, đã có cảm giác của mùa đông. Chúng tớ mỗi người cầm một ly nước nóng vừa uống vừa tán gẫu, tớ đem chuyện trong mỏ kể cho hai người họ, họ há hốc miệng, hiển nhiên không tin.

"Có phải ở trong đó lâu nên trước khi ra khỏi hầm mắt cậu sinh ra ảo giác không?" Lý Thiên Hữu đoán, tớ lắc đầu, "Không thể nào, tôi rõ ràng nhìn thấy, hơn nữa vừa vặn khi ra ngoài nó cũng biến mất."

"Không có người nào có thể trường kỳ sinh sống trong quặng mỏ, đừng nói chi là trẻ con. Trừ phi." Bạn tớ hai tay bưng ly tráng men bốc hơi nóng, hơi nước thổi mờ mặt cậu ta.

"Trừ phi cái gì?" Tớ hỏi. Lý Thiên Hữu tựa hồ rất căng thẳng, lớn tiếng cười nói: "Không đâu, không đâu, Lưu đội, đó chỉ là truyền thuyết mà thôi. Tôi và cậu làm việc này gần nửa đời rồi cũng chưa từng gặp mà, làm gì có chuyện vừa khéo như vậy."

"Rốt cuộc là cái gì?" Tớ biết Lý Thiên Hữu sẽ không chịu nói thật ra, tớ buông cái chén, đi tới trước mặt bạn tớ, nhìn vào mắt cậu ta. Bạn tớ nhìn Lý Thiên Hữu, hớp ngụm nước nóng, cười khổ nói: "Không có gì, tớ chỉ tùy tiện nói vậy thôi." Không ngờ ngay cả cậu ta cũng gạt tớ?

"Được rồi được rồi, bận bịu lâu như vậy chúng ta đến nhà ăn ăn cơm thôi, đồng chí Kỷ Nhan cũng đói bụng rồi phải không? Hơn nữa đi đường mệt nhọc mới vừa xuống xe lửa đã tới ngay nơi này rồi, vừa vặn lại gặp loại sự tình này, sau khi ăn cơm tôi sẽ bảo Lưu đội sắp xếp cho cậu nghỉ ngơi trước." Nói rồi bước ra ngoài. Bạn tớ cũng theo phía sau, tớ kéo cậu ta lại, cậu ấy lắc đầu, sau đó cầm bút viết lên tay tớ '9h tối nay gặp ở cửa hầm' tiếp đó vội vàng đuổi theo. Tớ nhìn chữ trong lòng bàn tay, nghĩ thầm họ tới cùng đang giấu giếm cái gì?"

Thức ăn của nhà ăn mặc dù thô sơ, nhưng cũng khá vừa miệng, hẳn là quá đói bụng tớ ăn rất nhiều, tiếp theo Lý Thiên Hữu cùng bạn tớ dẫn tớ đến một căn nhà nhỏ khoảng vài mét vuông cạnh ký túc xá công nhân, trong phòng rất sạch sẽ, có giường, đầu giường còn có một bàn học, ly nước và bình thủy cũng có.

"Thật ngại quá, nơi này tương đối gian khổ, cậu ở tạm nhé."

"Không sao, chỉ phiền Lý tổng thôi." Hai người sau khi rời khỏi, tớ nằm trên giường nhưng làm thế nào cũng ngủ không được, nhìn đồng hồ chưa tới 7h, vì vậy dứt khoát mặc quần áo ra ngoài đi một vòng, có lẽ có thể có phát hiện mới.

Nhận xét

  1. Có ai thấy đôi này hint càng ngày càng mù mắt không :)))))

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,