Chuyển đến nội dung chính

Khủng bố cố sự CHN - Tốc độ và cơ tình

Tốc độ và cơ tình

Nhóm tài xế của công ty vận tải Bảo Sơn thành phố A, đều biết bên cạnh mình có một đồng nghiệp gọi là Nón Đỏ.

Nón Đỏ tên thật là gì, việc này nhóm tài xế già cũng không biết được, chỉ biết cậu ta mỗi ngày lúc đến công ty báo danh đều đội trên đầu một cái nón đỏ, dần dà nhóm tài xế này cũng từ từ dùng ngoại hiệu Nón Đỏ để thay cho tên thật của cậu ta.

(Tiêu: Nhớ tập trước có bạn Nón Đỏ cho Đại Căn ăn ko? :3)

Nhóm tài xế quen biết Nón Đỏ đều biết năm nay cậu ta mới 20 tuổi đầu, trong nhà điều kiện không tốt lắm, cha vào đầu thập niên 90 xuôi nam làm thuê không trở về nữa, trong nhà có một người mẹ bị nhiễm trùng đường niệu quanh năm đau ốm liệt giường, còn có một em trai 18 tuổi đang học cấp ba, tuổi đời nho nhỏ của cậu ngay cả đại học cũng chưa học lên được, một mình ra ngoài làm công kiếm sống.



Mỗi người đều ở sau lưng tội nghiệp cậu ta, nhưng Nón Đỏ chưa từng than phiền trước mặt người khác, cậu ấy rất vui vẻ, cởi mở, người cực kỳ nghĩa khí, duy chỉ thích cùng mọi người kể chút chuyện hài bậy bạ, thật sự là một đứa bé tốt bụng đáng thương.

Ngô Trạch một bên dùng giẻ lau xe một bên lẳng lặng nghe đồng nghiệp trong công ty nhỏ giọng bàn tán về cậu, lặng lẽ cười, nhìn thời tiết hôm nay rất tốt, nói không chừng chạy một vòng trong thành phố còn có thể kiếm được trên tám trăm, cậu đội chiếc nón đặc trưng của mình lên, lái xe đi.

Hôm nay là ngày làm việc, do đó trong thành phố ban ngày không có bao nhiêu người gọi xe, lúc trong thành phố vòng đến gần trạm xe, Ngô Trạch tính đâu ra đấy mới kiếm được sáu trăm đồng, cậu hơi thở dài, vừa định lái ô tô quay về công ty, điện thoại di động vang lên.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com)
Gọi đến là một vị sếp của công ty lái xe thuê, một phụ nữ trung niên tên Trương Mai: "Alo! Tiểu Ngô à, tối nay 10h đến 11h tôi có một người bạn gọi dịch vụ lái xe thuê, cậu có thể tới không?"

Ngô Trạch thoáng cái đã vực dậy tinh thần, theo sự hoàn thiện của luật giao thông xe cộ Trung Quốc, hạng mục dịch vụ lái xe thuê này cũng phát triển theo thành phố A, cậu vội vàng lấy sổ tay ra, cấp tốc nói: "Có thời gian, xe số bao nhiêu? Tôi đến sớm 10 phút."

Đầu kia điện thoại Trương Mai sảng khoái nói: "Biển số xe là XXXXXXX, địa điểm ở đầu phố Hưng Trữ trước cửa Địa Thượng Nhân Gian, à đúng rồi, nhớ kỹ mặc âu phục vào. . . . . . . " Nói rồi, cô ta dừng một chút, cẩn thận dặn dò: "Đây là một khách hàng lớn, Nón Đỏ, nhất định nhớ kỹ, miệng phải kín, nhìn thấy cái gì cũng không thể lộ ra."

Ngô Trạch ừ một tiếng, nhiều lần hướng sếp cam đoan mình nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ tổ chức giao cho, để điện thoại xuống, nhíu mày một chút.  Ngành công nghiệp tình dục của thành phố A vô cùng phát đạt, xem ra ông chủ Vương phải đón này nhất định là người chạy vào trong đó tìm hoan mua vui rồi.

Hứ. . . . . . . Những người này, đều là ung nhọt của xã hội.

Cùng ngày đó, Ngô Trạch thay một thân âu phục chỉnh tề, đúng giờ đến cửa Địa Thượng Nhân Gian.

Địa Thượng Nhân Gian chỉ là một biệt hiệu mọi người gọi thế, tên chính xác của khu giải trí này lại vô cùng cổ điển, tên là Toái Ngọc Hiên, mặt ngoài là một quán trà, nhưng sau lưng lại là đại liên minh công nghiệp tình dục.

Kiến trúc của Toái Ngọc Hiên vô cùng cổ kính, từ bên ngoài nhìn là một tứ hợp viện. Cả tòa nhà có năm tầng lầu, chiếm diện tích khá lớn, cổng chính đỏ thẫm, tường đá bền chắc dày nặng, nam phục vụ viên đều mặc lễ phục, nữ tiếp khách đều mặc sườn xám xẻ cao, khí phái bắt mắt.

Rất nhanh, Ngô Trạch liền thấy khách hàng của hôm nay —— Ông chủ Vương.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com)
Ông chủ Vương thoạt nhìn chưa tới 40 tuổi, thân hình cao lớn, mang gọng kính viền vàng, văn vẻ lịch sự, thoạt nhìn là một người đàn ông rất có mị lực, tuyệt đối là một tấm gương nhân sĩ thành đạt, nhìn thấy Ngô Trạch kính cẩn lễ phép, đưa chìa khóa xe trong tay cho cậu, giọng nói vô cùng trầm thấp, cảnh cáo cậu: "Kia là ô tô của tôi, nhớ kỹ, đừng làm hư một tí ti gì."

Trong giọng nói mang theo ngạo mạn cùng thành kiến, Ngô Trạch vừa nhìn, ô tô đúng ô tô BMW việt dã loại mới nhất, vội vàng cúi đầu khom lưng: "Xin ngài cứ yên tâm."

Ông chủ Vương liếc mắt nhìn đưa qua một xấp tiền, hiển nhiên có chút xem thường Ngô Trạch vâng vâng dạ dạ: "Cậu. . . . . . .Ừm, hôm nay cậu nhìn thấy chuyện gì hết thảy đều không được phép nói ra, biết chưa. . . . . . .Được rồi, vừa vặn, tôi cũng thiếu một tay tài xế, nếu cậu kín miệng, có thể cân nhắc việc gia nhập liên minh công ty của chúng tôi." Nói rồi, gã đưa qua tờ danh thiếp, Ngô Trạch vội vàng giơ hai tay ra nhận, vừa nhìn, không ngờ là ông sếp của công ty năng lượng đa quốc gia, thoáng cái lòng sùng bái tựa như nước Hoàng Hà vỡ đê, thao thao bất tuyệt khó có thể ức chế.

Đi theo ông sếp này có thịt ăn nhoa ~~~ Ngô Trạch cầm tiền trong tay, âm thầm vò một chút, cảm giác ít nhất không dưới một ngàn, vội vàng lạnh nhạt gật đầu: "Vâng, ông chủ Vương."

Sau khi ngồi vào vị trí lái, Ngô Trạch đậu trước cửa Địa Thượng Nhân Gian chờ ông chủ Vương lên xe, chưa tới 10 phút sau, ông chủ Vương liền kéo một người lên xe.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com)
Ngô Trạch vừa từ gương chiếu hậu nhìn, thiếu chút nữa ngây đơ tại chỗ, cậu tưởng rằng ông chủ Vương sẽ kéo một phụ nữ lên xe, không ngờ lại là đàn ông.

Chàng trai mặt mũi nhìn rất được, ngũ quan xinh xắn, xương cốt rõ ràng, môi mỏng mím chặt, vừa nhìn có vẻ không vui lắm, trên khuôn mặt mạnh mẽ mang theo một cỗ mị thái chỉ có phụ nữ mới sở hữu, chàng trai này ăn mặc có chút hơi hướng punk, một sơ mi trắng đơn giản, phần dưới mặc quần jean rách mấy lỗ lớn, một nửa đầu chải tóc dài, trên tay còn mang vài chiếc nhẫn bạc thật lớn.

(Tiêu: Phong cách Punk là kiểu thời trang kẻ mắt đậm, quần áo rách rưới tóc tai màu mè gai góc. Ví dụ như nhóm Green Day :3 hay Pink...)

Ông chủ Vương một chút cũng không giống bộ dáng tỉnh táo như vừa rồi, báo một địa chỉ biệt thự ngoại ô cạnh bờ biển xong liền lo lắng không yên mà ôm lấy chàng trai, hôn chùn chụt lên cổ chàng trai. Chàng trai kêu rên vài tiếng, mới đầu còn có chút nhăn nhó, nhưng rất nhanh cũng đã ôm choàng lấy cổ ông ta, bắt đầu hôn lại ông ta.

. . . . . . Hai người này thật lớn gan, đủ tốc độ, cảo cơ cũng chạy vào xe làm. Ngô Trạch hướng lên trời làm một cái đảo mắt khinh thường, khởi động ô tô.

(Tiêu: Từ này sớm nhất là trong chuyện phiếm tiếng Quảng Đông, trong tiếng Quảng Đông đồng tính luyến được gọi là "Giảo Cơ" (Trong tiếng Quảng Đông 'Cảo' cùng âm với 'Giảo', 'Cơ' và 'GAY' cùng âm), Cảo Cơ là hành vi thân mật giữa hai người cùng giới, người đồng tính được gọi là 'Cơ lão', quan hệ đồng tính tự nhiên cũng là 'Cơ tình')

Ô tô nhanh chóng lái ra khỏi nội thành, lái tốc độ cao, dùng tốc độ ổn định hướng về tiểu khu biệt thự cạnh biển kia chạy tới.

Hai người ngồi phía sau khiến cho khí thế ngất trời, lần lượt cởi quần áo, lại dùng sức ôm lấy nhau, chàng trai tựa hồ có chút ngượng ngùng, một mực nhỏ giọng ngăn cản nói: "Được rồi được rồi . . . . . . A . . . . . . Đừng sờ chỗ đó, về nhà có được không . . . . . . .Xin anh đó . . . . . ." Những lời này nói ra mang theo giọng mũi nồng đậm, khiến Ngô Trạch ngồi phía trước khớp xương thiếu chút nữa nhũn mất, ông chủ Vương thấp giọng cười khẽ, tựa hồ hung hăng cắn chàng trai một chút, khiến chàng trai phát ra một tiếng kêu thỏa mãn, lúc này mới dùng thanh âm trầm thấp hấp dẫn cực điểm nói: "Bảo bối, bây giờ đút em ăn no nhé?"
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com)
Chàng trai ha hả cười, vung chân, móc lên thắt lưng ông chủ Vương, cười hì hì nói: ". . . . . . Đến đi. . . . . . .Ai sợ ai?" Nói rồi, hắn ha hả cười, nhìn thoáng qua Ngô Trạch đang ngồi phía trước giả vờ chăm chú lái xe, bĩu môi dùng âm thanh đáng yêu hỏi: "Ông chủ. . . . . . Có muốn để anh trai phía trước gia nhập luôn không, chúng ta 3P nhé?"

Ông chủ Vương cười ha hả vài tiếng, dứt khoát đánh mông chàng trai một chút: "Tiểu yêu tinh, em muốn hút khô cậu ta sao?

Đệt . . . . . . Giỡn cũng đừng chạy đến trên đầu của cậu chứ, Ngô Trạch vừa định phun chửi, thình lình nghe thấy chàng trai thét một tiếng, tiếng kêu cùng trong phim cấp ba giống nhau như đúc, Ngô Trạch không tự chủ được lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, thoáng cái sững sờ tại chỗ.

Trong xe mờ tối, ông chủ Vương tựa hồ ôm một bộ . . . . . . Thi thể thối rữa?

Ngô Trạch thoáng cái hít ngược một hơi khí lạnh, lại hoảng sợ ngẩng đầu liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, bộ thi thể kia vẫn không nhúc nhích, mặt đều đã nát vụn có chút phân không rõ mặt mũi, toàn thân cao thấp xanh tím, cũng không biết có phải tụ huyết hay gì khác, cậu thậm chí còn có thể nhìn thấy có mấy con sâu thịt màu trắng từ trong miệng, lỗ mũi không ngừng ra vào.

Tay Ngô Trạch nắm vô lăng đều có chút run rẩy, cậu trừng trừng nhìn một đường vết cắt rất lớn trên cổ thi thể, máu thịt mở miệng lật toạc ra rất lớn, bên cạnh có chút thịt cũng đã biến thành màu đen, hẳn là vết thương chí mạng, từ vết thương cổ có thể rõ ràng nhìn thấy đầu khớp xương cổ trắng hếu.

Lúc này một người một xác đang dùng kiểu cưỡi ngựa từ phía sau, Ngô Trạch nhìn ông chủ Vương dùng hai tay lật thi thể lại, dùng hai tay mở chân nó ra, điên cuồng ra vào chỗ đó của thi thể.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com)
Thi thể bị ông chủ Vương thúc cao thấp chấn động, trong rốn cũng chảy ra chất lỏng màu vàng xanh, Ngô Trạch rõ ràng ngửi thấy, đó là một cỗ mùi của thứ gì đó bị hỏng đã lâu. Cậu chỉ cảm thấy cổ họng bốc hỏa, trong dạ dày nháy mắt nảy lên một cỗ nước chua, vài lần muốn nôn.

Ngô Trạch hung hăng giẫm chân xuống phanh xe, ô tô bởi vì quán tính quá lớn mà ma sát trên mặt đường phát ra tiếng rít chói tai, phía sau lưng hai người đang lửa nóng cùng nhau nhào về ghế phía trước.

Ngô Trạch thở ồ ồ, đầu của cậu cũng bị quán tính thật lớn thiếu chút nữa đập vào vô lăng, ông chủ Vương lửa giận ngút trời, hét lớn: "Làm gì đấy!" Cậu chỉ có thể chậm rãi hoảng sợ nhìn về phía kính chiếu hậu, sau khi hít ngược một hơi lạnh, đem lời muốn nói nuốt trong bụng, nhỏ giọng nói: "Bể bánh xe rồi."

Kỳ quái. . . . . . . Cậu cậu cậu . . . . . . Hoa mắt rồi? Tại sao chàng trai trong gương chiếu hậu lại khôi phục bộ dáng bình thường? Chẳng lẽ . . . . .Cậu thật sự nhìn lầm sao?

Ngô Trạch kinh hồn táng đảm xuống xe, cầm xuống một lốp xe dự bị phía sau cốp, bắt đầu đổi lại bánh.

Nhất định là mình xem phim kinh dị nhiều quá . . . . . .Ngô Trạch lắc đầu, dùng cờ lê đem một đinh ốc cuối cùng vặn chặt, rồi lại phát hiện dị thường.

Trong xe không ai nói chuyện, cũng không có tiếng động nữa.

Ngô Trạch lại sợ mất mật lên xe, liền phát hiện chàng trai đang ngồi vị trí ghế lái phụ, mang theo vẻ mặt cười như có như không nhìn chằm chằm cậu.

Chàng trai mỉm cười, trong con ngươi lộ ra quang mang nguy hiểm cực độ, thần sắc dâm đãng đánh giá hạ bộ của Ngô Trạch một chút, nhỏ giọng nói: "Anh trai, vừa rồi anh đều đã nhìn thấy đó, có phải rất vất vả không?" Nói rồi, thân thể chàng trai chậm rãi ưỡn ẹo sang, nghiêng người về trước sáp đến gần Ngô Trạch, một đôi tay lạnh như băng cũng đặt lên cổ cậu, Ngô Trạch sợ đến cả người run rẩy, không tự chủ được dựa về phía sau, muốn mở cửa xe chạy, chỉ nghe rắc một tiếng, cửa xe khóa cứng, cậu thoáng bối rối, mang theo giọng nghẹn ngào nhỏ giọng nói: "Ngươi đến tột cùng là người hay quỷ?"

Chàng trai mặt lộ thần sắc quỷ dị, tựa hồ phải đến nửa ngày, cuối cùng cổ quái cười cười, nhẹ giọng nói: "Tôi cũng không biết." Nói rồi hắn cong môi cười, tự hồ cực kỳ thỏa mãn: "Hắn hại chết tôi, bây giờ, hắn cũng đã đền mạng. . . . . . . Nhưng mà anh trai, anh thật sự vất vả rồi . . . . . ."

Má má ơi. . . . . . . Lúc này Ngô Trạch chậm rãi lui về phía sau, nhắm mắt lại không ngừng kêu to: "Tôi vô tội, tôi vô tội mà . . . . . ."
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com)
Không ai nói gì.

Ngô Trạch chậm rãi mở mắt, phát hiện chàng trai đã không thấy đâu nữa, cậu chậm rãi chuyển mắt tới chỗ ngồi phía sau, không nhịn được thất thanh kêu to.

Trên ghế ngồi phía sau, ông chủ Vương đầu thân chia lìa hai tay đang cầm đầu của mình, máu tươi bắn tung tóe đầy trên ghế sau, một đôi mắt to sợ hãi đang nhìn trừng trừng dõi theo cậu, không hề nhúc nhích.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,