Chuyển đến nội dung chính

[MĐMCCKD] Đêm thứ 26 (1)

Đêm Thứ 26 - Rận Thuyền (1)

Thức ăn của Lý Đa (tôi vẫn quen gọi tên này) quả thật không dễ ăn lắm, chúng tôi miễn cưỡng ăn xong. Khi cô ấy vui tươi hớn hở vào bếp rửa chén, tôi hỏi Kỷ Nhan, lời cuối cùng Lê Liên nói trước khi biến mất có ý gì, Lê Chính nói đừng để Lý Đa tháo phong ấn trên lỗ tai là tại sao. Kỷ Nhan lắc đầu, cậu ấy nói mình cũng từng hỏi Kỷ Học, cũng từng điều tra tư liệu, nhưng trong đó không hề kể về chuyện của tộc Lê thị, đừng nói gì đến 13 đinh tai. Tôi đành phải từ bỏ.

Vết thương của Kỷ Nhan cũng không nặng, tôi thậm chí bắt đầu bội phục sự khôi phục sức khỏe như dã thú của cậu ấy. Mới qua vài ngày, tay chân cậu ấy đã có thể di chuyển. Song chỉ là vẫn chưa thể tắm rửa, đại khái còn phải mấy ngày nữa vết thương mới có thể tiếp xúc với nước.

"Nếu còn không tắm rửa, trên người sẽ có rận." Lạc Lôi gọt một quả táo, cười nói.

"Tớ sẽ không có rận, được rồi, hai cậu có biết, đáy tàu hơi nước sẽ sản sinh ra cái gì không, rận thuyền." Kỷ Nhan nói.

"Ồ? Có nghĩa là gì?" Lý Đa cũng rửa chén xong, dựa vào sofa ngồi xếp bằng trên sàn nhà.

"Rận Thuyền vốn cũng không tính là gì, nhưng đôi khi, cũng chí mạng." Kỷ Nhan lấy khuỷu tay chống người dậy, thay đổi một tư thế tương đối dễ chịu.

"Hè năm ngoái, tớ dự định đi thuyền từ Đại Liên xuất phát đến Yên Thai, ngồi một con thuyền khách hàng lẫn lộn, trong thuyền không chỉ chở mấy trăm người, còn có hơn mười chiếc ô tô. Phần trên là khoang thuyền, phần dưới chuyên chở ô tô vượt biển và các vật phẩm khác, Lúc tớ đến, một vài công nhân còn đang dọn dẹp đáy thuyền. Bên cạnh một người đàn ông vóc dáng khôi ngô, mặt đầy râu quai nón mặc áo đen đang đứng chỉ huy, ông ta xắn ống quần tới đầu gối, chân trần tới lui trên bến tàu. Tớ đi tới, muốn bắt chuyện với ông ta một chút.

Ông ta tên Lưu Vĩ, là đội phó trên thuyền, làm người rất nhiệt tình, lái thuyền đã được một khoảng thời gian, chúng tớ ở bến tàu trò chuyện. Lưu Vĩ mặc dù mới hơn 30 tuổi, nhưng trên mặt bị gió biển ăn mòn rất lợi hại, mũi tựa hồ từng bị gãy, nghiêng về bên trái, đo đỏ như một trái ớt cong oằn. Trên tay, gò má đỏ au, hơn nữa xù xì, khô nẻ dữ dội, tớ không nhịn được nhớ tới đất ruộng thiếu nước quanh năm.

Ở bên cạnh ông ta tớ có thể rõ ràng ngửi được loại mùi trộn lẫn giữa nước biển và mùi vị đặc thù của cơ thể. Ông tay lúc nói đùa hay vuốt mũi mình.

"Bị cột buồm đập trúng, lần đó rời bến gặp cơn bão lớn, tôi ở boong thuyền thu buồm, kết quả chân bị trượt, nện phía trên, kết quả méo thành thế này, nhưng mà cũng không hề gì, có thể sống sót tôi đã rất cảm kích rồi." Nói xong ông ta hơi ngẩng đầu, hầu kết thô to cuộn xuống, tựa hồ nhớ ra chuyện gì đó. Tớ nhìn tàu thủy, vài người đang ở dưới nước lau rửa, vì vậy hỏi ông ấy có phải các thuyền viên mỗi ngày đều phải lau chùi tàu thủy không, bởi vì tớ nghĩ mặt thuyền không hề bẩn nha.

Đôi mắt Lưu Vĩ rất thâm thúy, như tượng Hy Lạp vậy, ông ta nhìn, chợt nói: "Họ lau, không phải lọai đồ vật gì bẩn, mà là rận thuyền."

"Rận thuyền?" Tớ lần đầu tiên nghe thấy loại danh từ này.

Lưu Vĩ thấy vẻ mặt tớ kinh ngạc, khẽ nhếch khóe miệng. "Biết ngay là cậu sẽ lấy làm lạ, biết cá mập chứ? Chúng là bá chủ của đại dương, phần lớn cá nhìn thấy chúng đều sẽ bỏ đi xa, đương nhiên ngoại trừ cá ép, cá ép bộ dạng như một con thoi vậy, dài mảnh, trên lưng có một thứ như giác hút, chúng nó hút lấy bụng cá mập, hưởng thụ chuyến du lịch miễn phí, còn có thể từ trong miệng cá mập vớt chút thức ăn thừa. Đương nhiên, cái thứ tàu thủy lớn loại này trên biển cũng sẽ dẫn đến mấy thứ đó. Nhưng chúng không phải vấn đề lớn, chúng tôi cần đề phòng chính là một loại bẩn khác." Bỗng nói tới đây, Lưu Vĩ đè thấp giọng, tiến đến trước mặt tớ, tớ thấy tóc ông ta xoăn tít như lò xo thép, giống như sợi bị ma sát vậy.

"Cậu biết không? Biển cả kia có bao nhiêu oan hồn, họ đều là những người chết trong tai nạn trên biển. Nước biển lạnh giá vĩnh viễn vô tình lưu họ lại, đại đa số trong lòng những người đó trước khi chết đều kỳ vọng cái gì? Đương nhiên là tàu, họ khát vọng được cứu lên tàu, do đó những người chết này chỉ cần nhìn thấy tàu trên biển, đều sẽ chấp nhất muốn tiến đến, sau đó kéo mọi người cùng cả con thuyền vào trong đại dương, chúng tôi bình thường gọi họ là 'Rận Thuyền'. Lưu Vĩ nói xong, lại vỗ vỗ vai tớ, cười ha hả. Tớ bị lời của ông ấy làm cho kinh ngạc, sau đó lại bị cười cho mù mờ.

"Đừng sợ, nói chơi với cậu thôi, tôi đã nhiều năm trên biển như vậy, cho tới giờ chưa từng thấy 'Rận Thuyền' đâu, đó chẳng qua là truyền thuyết thôi, mọi người chỉ đang dọn dẹp vỏ động vật sò hến trên vách tàu mà thôi." Nói xong sảng khoái đứng dậy, hít thật sâu một hơi.

"Mùi vị kia thật tốt, ông đây chỉ cần một ngày không ngửi được mùi gió biển mằn mặn này sẽ không thoải mái được." Ông ta kéo tớ lên tàu thủy. "Đi thôi, chốc nữa chúng ta phải lên đường rồi, nói chuyện với cậu thật thoải mái, nếu ở trên thuyền có gì cần thì đến phòng nghỉ thủy thủ tìm tôi, tôi sẽ dốc sức giúp cậu." Tớ nói vài câu cảm kích, theo ông ta lên thuyền.

Chiếc thuyền này tên hiệu "Thiên Thuận", đã phục dịch 5 năm, trên thuyền có những nhân viên như thủy thủ và đầu bếp các loại, du khách như tớ có hơn 300 người, 5h chiều, mặt trời đã lặn, nhiệt độ đột ngột giảm xuống, tớ không muốn đứng trên boong thuyền làm cây kem hình người, vì vậy vào phòng giải trí xem náo nhiệt. Bên ngoài âm u, tàu thủy bắt đầu lái xa khỏi bến, tớ xuyên thấu qua cánh cửa sổ thủy tinh, nhìn đại lục dần dần cách xa, bỗng dưng có loại cảm giác rất không thật, hình dung thế nào đây, có lẽ có thể nói là cảm giác bất an của người lần đầu tiên đi tàu nhỉ.

Phòng giải trí đại khái cỡ hơn 80 mét vuông, có một vài thứ tiêu khiển như bài và sách báo, mặt khác còn có một cửa hàng nhỏ, bạn có thể mua chút đồ thức uống nhẹ, tớ nhìn một chút, phần lớn đắt dọa người, nhưng tớ hơi say sóng, vì vậy mua túi gừng miếng, ngậm trong miệng, hiệu quả không tồi. Hơn nữa tớ quen biết vài người, trong đó có một vị làm kéo hàng. Ông ta tên Triệu Vệ Đông, khoảng 40, ông chủ điển hình, đầu to cổ thô, mỗi lần nói đến vui vẻ đều ngửa đầu cười sang sảng, sau đó lập tức xuất hiện một vòng cổ tròn tròn.

"Lần này kéo 20 chiếc, nhưng cảm giác lần này ô tô của chuyến thuyền này thật đúng là không ít, trước kia nhiều nhất mới hơn 50, hôm nay vậy mà chở đến 60 chiếc, nhìn lấp kín đến phát hoảng, tôi thật sự sợ họ kéo dây cố định không cẩn thận rơi một chiếc xuống biển tôi đây sẽ khóc đến chết." Triệu Vệ Đông uống một ly sữa bò lớn, ông ta nói bác sĩ bảo ông ta có bệnh đau bao tử nghiêm trọng, cho nên ông ta kiêng rượu sửa thành uống sữa, có đôi khi thật là, con người lúc sinh ra khỏe mạnh nhất, thân thể thường là do tự mình chà đạp, dạo qua một vòng, lại nhớ tới thói quen ăn uống của mình trước kia, không phải có câu châm ngôn từng nói, người lúc trẻ theo đuổi bệnh, lúc về già bệnh theo đuổi người sao.

"Ồ? Trước kia chẳng lẽ từng xảy ra việc như thế sao?" Tớ vừa nghe lời này, ngập tràn hăng hái hỏi ông ta. Triệu Béo đột nhiên lôi tớ sang một bên, hạ giọng cực thấp nói: "Cậu không biết đó thôi, có lần gió lớn, ô tô tầng dưới chở nhiều lắm, rơi một chiếc, về sau mấy thủy thủ muốn đi cố định lại lần nữa, kết quả cơ hồ chết toàn bộ, chỉ một người trở về. Việc này bị thuyền trưởng ém xuống, tổng công ty cũng mặc kệ, nhưng nghe nói mỗi lần ra thuyền, khoang chứa tầng dưới đều có thể nhìn thấy mấy thủy thủ chết oan kia nằm trên ô tô." Tớ có chút buồn cười, nhưng nhìn thấy vẻ mặt ông béo này nghiêm túc lại nhịn xuống.

"Ông làm sao biết được chứ?" Tớ hỏi ông ta. Triệu Béo nghiêm túc nói: "Tôi đương nhiên biết, lần đó chính là tôi giúp đỡ vận chuyển hàng, hoàn hảo không phải tôi phụ trách cuối cùng, cấp trên của tôi chính vì xảy ra việc này mới bị đuổi, vì vậy tôi mới có cơ hội lên thay đó." Nói xong, ông ta rót một ngụm sữa bò tiếp theo, hài lòng ợ một cái rõ to, ngay cả khóe miệng cũng không lau, chạy đi xem người ta đánh bài. Tớ buồn chán lòng vòng ở chỗ này, chợt nhớ tới Lưu Vĩ, vì vậy liền đi tìm ông ta.

Tôi đi tới tầng tiếp theo của phòng giải trí, phòng nghỉ thủy thủ nằm tầng dưới phòng điện, bên cạnh không xa là phòng bếp, phụ trách thức ăn cho người cả thuyền, đoạn thời gian này ở đây rất náo nhiệt. Không khí của hành lang khoang tàu coi như khá tốt, mặc dù cách phòng bếp rất gần, song xem ra thiết bị thông gió làm việc không tồi. Hành lang chỉ có thể chứa một người thoải mái qua lại, lúc này phía trước một người đàn ông vóc dáng cao ráo đi tới.

Hắn mặc áo sơ mi tơ tằm màu xanh da trời tay ngắn chất vải cực tốt, song nửa dưới lại mặc quần đồng phục màu đen viền vàng cùng giày da màu đen, tớ từ nét mặt nhìn qua như là đồ nhân viên. Hắn đã đến gần, song không có chút ý định nhường đường, xem ra tớ phải nhường rồi.

"Xin cho qua một chút." Hắn chung quy vẫn nói một câu, nhưng giọng điệu kẻ cả, cằm vuông dài nhẵn nhụi hất lên, mắt một mí dài mảnh chẳng mảy may chuyển động, ngoài miệng mặc dù khách khí, nhưng bước chân không hề dừng lại. Tớ né kịp, không bị hắn đụng vào. Tớ nhìn bóng lưng hắn, có chút không hài lòng. Trước đó, hình như phòng bếp vang lên tiếng quở mắng rất cao.

"A, cậu chẳng phải là anh bạn ở bến tàu đó sao?" Phía trước một người bước tới, cao giọng thét lên. Quả nhiên là Lưu Vĩ. Hai người chào hỏi vài câu, ông ta khăng khăng muốn dẫn tớ đến phòng bếp nếm chút hải sản, kỳ thật tớ đối với việc tiếp xúc hải sản chỉ dừng lại ở mức cá mà thôi.

"Miệng Rộng, đến làm chút thức ăn nào, tôi đói rồi." Lưu Vĩ hướng một đầu bếp vóc người ục ịch hung hăng vỗ lên lưng. Người nọ quay đầu lại, quả nhiên miệng thực sự rộng, phỏng chừng một quả táo nặng nửa ký có thể tự do ra vào.

Vẻ mặt Miệng Rộng cau có, "Vừa rồi thuyền trưởng đến quở mắng tôi, nói phòng bếp chúng tôi gần đây trình độ giảm sút."

"Thuyền trưởng?" Tôi hỏi.

"Đúng vậy, vừa rồi đã tới." Miệng Rộng đáp lại. Tôi hỏi Lưu Vĩ, dung mạo của thuyền trưởng. Lưu Vĩ khinh thường nói: "Cao lớn, như trai bao vậy, bộ dáng rất muốn ăn đánh, nhất là cái cằm kia, thật muốn dùng nắm đấm tiếp đãi nó." Xem ra người tôi đã gặp chính là thuyền trưởng, quả nhiên có chút ngạo mạn.

Lưu Vĩ từ chỗ Miệng Rộng làm chút hải sản, phần lớn là những món tớ chưa từng thấy. Hải sâm, cá mực, ruột bào ngư biển hình nhím, xé ra ăn sống, thịt giống như màu sắc và hình dạng của trứng cá chép thông thường. Tớ lúc này mau chóng ngấu nghiến một phen, nguyên tưởng rằng ngồi thuyền sẽ không hứng thú ăn uống gì, không ngờ lại còn có mỹ thực như vậy. Uống liền hai chai bia "Hắc Sư" hảo hạng, vẫn còn chưa đã, nhưng không mặt dày gọi nữa.

Hai người sau khi ăn xong, cùng gọi sư phụ phòng bếp lên boong tàu trò chuyện.

Gió biển không lớn, hiện giờ đã sắp sập tối, trên biển nhìn bầu trời dần dần biến thành màu đen là chuyện rất mỹ diệu, bởi vì không chỉ là trời chậm rãi biến màu, biển rộng cũng dần dần biến sắc. Tớ và Lưu Vĩ đứng đó hưởng thụ không khí khoan khoái về đêm.

Tớ duỗi thắt lưng mệt mỏi thật dài, bỗng dưng nhìn thấy nơi phía trước không xa tựa hồ có thứ gì đó, sở dĩ có cảm giác này, vì tớ cảm thấy dường như là một đôi mắt. Thị lực của tớ vô cùng tốt, nên tớ nheo mắt lại nhìn kỹ nơi đó.

Quả nhiên, đuôi tàu ló ra mấy nửa đầu người màu xanh trắng, chỉ lộ trán và mắt, nhìn chằm chằm tớ, hoặc nói nhìn chằm chằm con thuyền thì đúng hơn. Cuối cùng vài tia sáng phản xạ trên cái đầu sáng rực, phản chiếu bạch quang.

Tớ lập tức vỗ vỗ Lưu Vĩ, nhưng khi chúng tớ nhìn lại, dưới bầu trời tối đen, nơi đó nào còn đầu người nào nữa.

"Cậu hoa mắt rồi đó. Trên biển thường xuyên thấy xuất hiện ảo giác, hơn nữa trời sắp tối đen rồi, cậu nhất định nhìn lầm." Lưu Vĩ khẳng định nói tớ nhìn lầm, nhưng tớ đối với mắt mình cực kỳ tự tin, song loại vấn đề này không muốn tranh luận nhiều.

Trong đêm đen, tàu biển cực lớn tới lui tuần tra trên biển, có lẽ trên đất liền nó đã được xem là lớn vô đối rồi, nhưng ở giữa biển, nó vẫn như cũ vô cùng bé nhỏ.

"Kỷ tiên sinh." Tớ nghe phía sau có người gọi mình, nhìn lại, hóa ra là thuyền trưởng, cũng chính là anh chàng ngạo mạn gặp giữa hành lang kia, ấn tượng của tớ với hắn rất kém, nhưng vẫn lễ độ gật đầu.

Thuyền trưởng vô cùng khiêm tốn từ đằng xa đã vươn tay trái, cánh tay hắn thật dài, so với người thường muốn dài hơn cả khúc. Tớ cũng vươn tay ra.

"Thật sự xin lỗi, vừa rồi tôi vội vàng đến phòng bếp dạy dỗ họ vấn đề thức ăn, bởi vì có vài hành khách phàn nàn thức ăn làm khó ăn, cho nên sốt ruột chút, có thể đã có nhiều mạo phạm với ngài." Thuyền trưởng cười tủm tỉm, chà sát hai tay với nhau, tựa hồ có chút bất an, cái gì đã khiến thái độ của hắn đại biến vậy chứ.

"Không sao cả, tôi từ trước đến nay luôn gặp phải chuyện thế này, sớm đã luyện thành quen." Thuyền trưởng nghe xong, có chút khó xử. Hình như có lời gì muốn nói, nhưng muốn nói lại thôi.

"Có việc ngài đừng ngại nói thẳng." Tớ biết loại người này nếu không có việc muốn nhờ, chắc chắn sẽ không khom lưng khuỵu gối đến năn nỉ, quả nhiên, vị thuyền trưởng này đã gặp phiền toái. Trong lúc chuyện trò, tớ biết hắn tên là Đường Lạc Phi.

"Tôi biết ngài là chuyên gia thường xuyên xử lý một vài hiện tượng phiền toái mà không cách nào giải thích, vừa rồi chúng tôi trên radar phát hiện chung quanh thuyền có rất nhiều vật thể không rõ, rất nhiều, hơn nữa số lượng đang tăng trưởng, mới đầu chúng tôi tưởng bầy cá, nhưng chúng tôi phái thợ lặn xuống xem qua, nhưng mà." Sắc mặt thuyền trưởng Đường đột nhiên thay đổi, hơn nữa dừng lại.

"Làm sao vậy?" Tớ hỏi.

"Ba thợ lặn, họ đều nói phía dưới không hề có gì cả." Thuyền trưởng Đường rốt cuộc vẫn nói ra, mắt hắn nhìn đế giày, phảng phất như một học sinh tiểu học làm sai chuyện gì, nào có sự uy nghiêm của một thuyền trưởng. Tớ có thể nhìn ra được sự khủng hoảng của hắn, dù sao thuyền lớn như vậy áp lực của hắn cực kỳ lớn, vạn nhất có sự cố gì, như lần tai nạn lớn phát sinh vài năm trước, nếu hắn không lấy cái chết tạ tội thật sự cả đời đều chịu hành hạ của lương tâm.

"Mang tôi đến nhìn xem." Mặc dù nói vậy, nhưng tớ cũng không chắc mình có thể giải quyết chắc chắn được, bởi vì tớ cực ít tiếp xúc với biển cả.

Phòng chỉ huy rất rộng rãi, thiết bị bên trong tớ cũng không biết hết, song radar tớ vẫn hiểu rõ. Quả nhiên, điểm trắng trên màn hình đang không ngừng tăng trưởng, hơn nữa có xu hướng chậm rãi vây quanh thuyền.

"Hiện giờ tốc độ thuyền đã 12 hải lý, nhưng hình như mấy thứ kia vẫn đi theo chúng tôi, vừa rồi lúc phái thợ lặn xuống chúng nó lại cùng thuyền ngừng lại." Một nhân viên báo cáo với thuyền trưởng. Đường Lạc Phi mặt đau khổ nhìn tớ.

"Quá giống, cũng như lần đó, tất cả chúng ta đều sẽ chết, tất cả đều sẽ chết. Bọn họ đã trở lại!" Một gã thủy thủ mang một bình rượu, áo mũ không chỉnh tề, chảy nước miếng vọt vào phòng chỉ huy.

"Lôi hắn đi." Thuyền trưởng chán ghét thét lên, lập tức hai người tới muốn lôi vị thủy thủ say xỉn này đi, nhưng sức lực của gã rất lớn, không ngờ lại giãy thoát, lảo đảo bước đến trước mặt thuyền trưởng, một tay chụp trên vai hắn, say khướt cười nói.

"Đừng giả bộ nữa, mấy huynh đệ lần trước chết thế nào ngươi rõ ràng nhất, còn nữa, hiện giờ chỗ này chính là địa điểm xảy ra tai nạn mấy năm trước, họ trở lại, trở về tìm ngươi khóa mệnh đó!" Nghe gã nói chuyện cũng không giống người uống rượu mất trí. Đường Lạc Phi tức giận tím cả mặt, nổi trận lôi đình rống lên: "Còn đứng ngốc đó nhìn cái gì, mau đỡ xuống, gã này hoàn toàn điên rồi!" Hai thuyền viên nọ lập tức sợ hãi lôi người này đi, mãi đến bên ngoài, còn có thể nghe thấy gã gào thét tất cả mọi người sẽ chết.

Phòng chỉ huy an tĩnh lạ thường.

"Anh vẫn không nói cho tôi biết sao, nếu còn giấu giếm, tôi không cách nào giúp được anh." Tôi nói với Đường Lạc Phi.

"Thuyền trưởng, đừng giấu nữa." Nhiều thủy thủ trong phòng chỉ huy đều vây sang. Đường Lạc Phi đau khổ cắn môi. Hai tay bưng đầu.

"Tôi thật sự không cố ý muốn hại chết họ, đó thật sự chỉ là ngoài ý muốn."

"Tới cùng xảy ra chuyện gì?"

"Một năm trước, tôi còn là thuyền phó của chiếc thuyền này, chuyên phụ trách công tác an toàn của hàng hóa gửi tầng dưới. Nhưng hôm đó, cũng là nơi này, ngày kỷ niệm tai nạn lớn trên biển vài năm trước, thuyền sau khi chạy đến đây gặp giông tố, cực kỳ nguy hiểm, cả con thuyền tràn ngập bầu không khí chết chóc, đặc biệt thủy thủ, đều nói nơi này từ sau khi phát sinh tai nạn liền cực kỳ tà môn, thuyền xuyên có thuyền ở chỗ này không chạy được nữa một cách lạ lùng, đi xuống xem động cơ cũng không có bất cứ vấn đề gì, nhưng vẫn cứ bất động. Mọi người trên biển có truyền thuyết, những người sau khi gặp tai nạn lớn chết trên biển sẽ biến thành rận thuyền, họ sẽ bám lấy thuyền qua lại, kéo thẳng vào đáy biển.

Mới đầu tôi cũng không tin, nhưng nếu mặc cho gió lốc tập kích, hàng hóa tầng dưới toàn bộ sẽ rơi xuống biển, tổn thất là một chuyện, quan trọng là sau khi hàng hóa rớt thân tàu sẽ không khống chế được thăng bằng, nếu thuyền phát sinh nghiêng lệch sẽ giữ không được nữa. Mặc dù không ai nguyện ý xuống tầng dưới, nhưng tôi là người phụ trách, vẫn tìm sáu thủy thủ xuống chỗ trữ hàng.

Lúc xuống người căn bản không đứng thẳng được, bảy người chúng tôi mặc áo mưa, cầm sợi dây cột vào bên hông, một đầu khác buộc trên ống nước trong phòng, đội mưa gió đến dây thừng cột hàng hóa cỡ lớn cố định ô tô. Tình cảnh lúc đó tôi cơ hồ mỗi ngày đều mơ thấy." Đường Lạc Phi ngồi trên ghế, người bên cạnh rót cho hắn ly nước, hắn uống một ngụm, hơi bình tĩnh chút.

"Chúng tôi giữa cơn bão tố liều mạng gào thét, nhưng chút âm thanh này trong nháy mắt liền biến mất ở boong thuyền, lúc này đã có vài chiếc ô tô phát sinh va chạm nghiêng đi, nếu xử lý không tốt, sẽ bén lửa, đến lúc đó sẽ cực kỳ phiền toái. Tôi cố gắng kéo dây thừng, hoàn toàn không chú ý có thứ gì đã bò lên."

"Có cái gì?" Tớ kinh ngạc nói.

"Đúng vậy, mấy người chúng tôi không hề chú ý, cuối cùng tôi vô tình đưa mắt nhìn về phía cột thừng an toàn phía sau, khi ấy vừa vặn có một tia chớp lóe lên, mặc dù chỉ hơn một giây, nhưng tôi hoàn toàn thấy rõ ràng.

Một đám gì đó hình người màu trắng cỡ con chó nhỏ, như con nhện từ bên mép boong tàu bò ra, có vài con đã bò lên dây thừng của chúng tôi, lại còn đang cắn dây, có con đang kéo xuống.

Tôi sợ hãi, cơ hồ không kịp gọi họ, lúc ấy chỉ có một ý niệm trong đầu, mau chóng chạy vào trong. Nhưng mấy anh em kia của tôi, tôi cơ hồ ngay cả tiếng kêu thảm thiết của họ cũng chưa hề nghe được. Toàn bộ đều bị cuốn vào biển. Đến nay cũng chưa tìm được xác. Mà mấy quái vật kia cũng biến mất. Tôi chờ chân bớt mềm nhũn mới về khoang thuyền, tôi kể cho họ biết những thứ tôi đã thấy, nhưng không ai tin, họ nghĩ tôi bị khiếp sợ, về người của tổng công ty bồi thường khoản tiền, việc này không được làm sáng tỏ, ô tô cũng rơi vài chiếc xuống biển, việc này bị nghiêm lệnh không cho nhắc lại, sợ ảnh hưởng hình tượng thuyền vận tải của công ty.

Nhưng có một thủy thủ lại nói cho tôi biết, mấy thứ kia chính là rận thuyền, họ đều là những người gặp nạn trên biển, họ muốn kéo lại những thuyền tới lui nơi phát sinh chuyện."

"Thủy thủ?" Tôi hỏi hắn.

"Đúng vậy, anh ta bây giờ là đội phó của nơi này, tên Lưu Vĩ." Đường Lạc Phi ngẩng đầu, "Anh ta hiện giờ cũng ở trên con thuyền này, vốn lần này anh ta được nghỉ, nhưng anh ta kiên trì muốn lên thuyền." Sau khi tớ nghe xong có loại cảm giác, nhất định phải tìm được Lưu Vĩ, tớ cảm thấy ông ta hẳn biết chút gì đó.

Nhưng mà, bên ngoài đã phát sinh hỗn loạn.

Phần lớn lữ khách đều chen chúc đến đây, hành lang nhồi nhét người, có bộ phận người giàu có ngày thường quần áo chỉnh tề, cao ngạo mang đủ loại vẻ mặt.

Có hoảng sợ. Hai tay túm tóc, hoặc ôm cánh tay, lớn tiếng khóc ròng nói: "Xong rồi xong rồi. Chúng ta đều phải chết ở đây."

Có phẫn nộ, chỉ tay vào thuyền trưởng và các thuyền viên mắng to: "Các người làm ăn cái gì không biết? Thế mà lại cho thuyền chạy đến chỗ nguy hiểm như vậy."

Nhưng tất cả mọi người đều nhắc tới một từ. Rận thuyền.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,