Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 1, 2013

Hóa Vụ - Chương 2.6

Tuyết năm nay đặc biệt trắng 06 Liễu Hạ Khê cảm thấy tâm trạng của nữ nhân viên chậm rãi ổn định lại, lúc này mới hỏi: "Cô có thể miêu tả lại lần nữa quá trình phát sinh sự cố từ góc nhìn của cô không?" Có thể do thái độ và đối đãi của bọn họ, thiếu nữ không tồn tại tâm lý sợ hãi và xúc động với bọn họ nữa. Hít hít mũi nghèn nghẹt, trong không khí ấm áp có chút ngứa. "Tôi chạy tuyến này định kỳ, biết qua phà phải đợi lâu, thời tiết mặc dù lạnh, ở mãi trên xe cũng khó chịu. Có thể vì đã mùng 2 tết, xe cộ cũng không nhiều như tưởng tượng, lúc tôi đi mua vé tàu, chiếc xe đã bắt đầu di chuyển. Xe chúng tôi ở đường ngoài, cũng chính là bên này của Lâm Giang. Lúc ấy, thấy bên cạnh có xe bản địa đang đi ngược lại, tài xế Trương hẳn là có đánh vô lăng ra ngoài, sau đó dừng lại. Vốn đã có thể lên được phà bởi vì có xe đi ngược chiều, ông ấy phải dừng lại không đi tiếp được. Chờ sau khi phà rời bến, phía trước xe trống trải, tôi cũng không nhìn tiếp nữa, khi đó đến lượt tôi m

Ánh Sáng Thành Phố - Chương 3

Chương 3 - Báo ứng Ngày 12 tháng 9 năm 2011, trường trung học số 47 thành phố C phát sinh một vụ án mạng. Hiện trường nằm trong phòng học lớp sơ nhị (4) tầng hai tòa nhà dạy học. Cánh cửa phòng học làm hướng vào trong bằng chất liệu gỗ. Bên trong có 46 bộ bàn gỗ. Người chết Ngụy Minh Quân, nam, 33 tuổi. Toàn thân thi thể trần trụi, nằm trên mặt đất góc đông bắc phòng học, thi thể đầu tây chân đông, bày ra tư thế quỳ mọp, gần xác chết có lượng lớn vết máu, bên trái đặt một thùng nhựa màu trắng cỡ trung, chứa 2200 mml chất lỏng, màu nâu đen, qua giám định là máu của chính nạn nhân. Tứ chi nạn nhân đều bị trói, cổ tay trái bị còng sắt đường kính 6.6cm khóa trên đường ống sưởi sườn đông phòng học, cổ tay phải bị xích sắt dài chừng 1.45m khóa trên nắm cửa sau sườn đông bắc phòng học. Hai chân đều bị xích sắt dài chừng 0.95m khóa lại, rồi nối liền với một góc của xích sắt dài. (Tiêu: Ở Trung Quốc cấp 1 học 6 lớp, cấp 2 và 3 học 3 lớp. Sơ nhị là lớp thứ hai của cấp 2, tương đương với lớp

Bàng Hoàng

Hôm nay tôi nghe tin anh đã mất. Lúc đầu là ko tin nổi, sau đó là tay chân bủn rủn. Tôi hoảng sợ, tôi ko biết mình sợ cái gì, nhưng tôi thật sự hoảng sợ. Dù đã 2 năm chưa gặp mặt, dù anh chỉ là một người bạn người yêu cũ, dù tôi dường như đã quên mất sự tồn tại của anh. Nhưng tôi ko quên gặp mặt xấu hổ đầu tiên của tôi với anh, ko quên những lúc anh cùng tôi thảo luận về chính trị tôn giáo gì đó, ko quên dù cứ bảo là thế thật sến nhưng anh vẫn luôn thoải mái gọi tôi BT, BT...... Tôi biết mình nên đi viếng anh, tôi cũng muốn làm thế, nhưng tôi sợ quá! Tôi phải làm sao đây? Trước đây từng trải qua rồi, nhưng càng lớn mới cảm nhận càng rõ ràng hơn....Bàng hoàng..... Cầu cho linh hồn anh được bình yên nơi nước Chúa! Cầu mẹ Maria bảo bọc linh hồn anh! Em ko hứa mình sẽ luôn nhớ đến anh, nhưng chắc chắn rằng em sẽ ko bao giờ quên anh! Tạm biệt anh!

Hóa Vụ - Chương 2.5

Tuyết năm nay đặc biệt trắng 05 Kế hoạch chung quy không cản nổi biến hóa. Đội trưởng Vương bọn họ vốn dự định sau khi ăn chút gì đó lót bụng sẽ đến huyện Lăng Sơn điều tra hồ sơ cũ của Lam Hoa Tâm trước. Nhưng vừa cơm nước xong, cảnh sát giao thông thành phố bên kia đã có phán đoán sơ bộ về nguyên nhân chủ yếu gây tai nạn xe: chức năng phanh xe không tốt và chiếc xe vi phạm quy tắc dưới tình hình đường mùa đông kết băng không cài đặt xích chống trượt. Sự tình này người chết rất nhiều, ảnh hưởng quá lớn, toàn bộ thành phố. . . . . .Không. . . . . .Toàn bộ tỉnh thậm chí cả nước đều xúc động theo dõi. Phán đoán sơ bộ này vốn không thể vội vàng nói ra. Đội trưởng Vương là người của tổng cục đến tỉnh thành, vốn là người có gốc gác, hai năm trước ông mới được điều đến tỉnh thành, cảnh sát giao thông bên này đều vô cùng quen thuộc, đây chính là tư liệu mắt thấy tai nghe. "Vụ án do con người sắp đặt, hay thuần túy chỉ là sự cố? Ngẫu nhiên sao? Quá trùng hợp." Đội trưởng Vươ

Ánh Sáng Thành Phố - Chương 2

Chương 2 - Cầu hôn Ánh mặt trời đầu thu vẫn như cũ nóng bỏng hừng hực. Phương Mộc đội nắng sớm, ngồi xổm trong vườn nhổ cỏ. Viện phúc lợi trẻ em này rất giống Nhà Thiên Sứ, cũng có một khu vườn trồng dưa trái hoa cỏ, chẳng qua quy mô nhỏ hơn nhiều. Thêm vào đó kinh phí eo hẹp, thiếu thốn nhân công, trong vườn thường thường cỏ dại mọc thành bụi, bầu không khí hoang vu tồi tàn càng thêm sâu. "Nghỉ một lát thôi." Sân bên kia truyền đến thanh âm của chị Triệu, "Sang đây uống nước." Phương Mộc ứng tiếng, tay cũng không dừng lại, cho đến khi cỏ dại bên người được quét sạch sẽ, mới lê đôi chân tê rần, từng bước từng bước đi qua. Chị Triệu đưa sang một ly nước, đồng thời cầm lấy khăn mặt, giúp Phương Mộc lau đi mồ hôi đầy đầu. Phương Mộc có chút ngượng ngùng, sau khi uống cạn nước, liền đoạt lấy khăn mặt, tự mình chậm rãi lau. Chị Triệu đem ly rót đầy, nhét vào trong tay Phương Mộc, nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Có tin tức gì không?" "Không có.&q

Ánh Sáng Thành Phố - Chương 1

Chương 1 - Người chạy đua với bản thân Tôi đang ở đâu? Gã run lên tựa hồ đầu có mấy trăm cân nặng, lập tức cảm thấy sau ót truyền đến cảm giác đau đớn cực độ. Sau một trận mê muội, ý thức dần dần tỉnh táo lại. Ký ức cuối cùng là quán nhỏ cáu bẩn nọ, TV trên tường, chương trình thời sự thành phố C cùng với hẻm nhỏ thật dài trên con đường về nhà kia. . . . . . Giờ phút này, gã lại phát hiện mình đang trần truồng nằm nghiêng trên mặt đất xi măng lạnh buốt, trước mắt là vài thanh kim loại dựng đứng, nhìn qua quái dị mà có chút quen thuộc. Gã ồ ồ thở ra một hơi, khi ánh mắt tập trung lại, phát hiện thanh kim loại này là cái chân bàn. Chẳng lẽ. . . . . . Gã cuộn tròn người, cố gắng chống đất đứng dậy, song động tác này chỉ làm một nửa đã phải dừng lại, bởi vì gã phát hiện tay trái mình bị vững vàng khóa trên hệ thống ống sưởi bên tường. Gã đầu tiên là nghi hoặc, ngay sau đó, cảm giác khủng khiếp cực độ tập kích trong tim gã. Gã lộn nhào nửa ngồi xuống, một bên kiệt lực giãy

Ánh Sáng Thành Phố - Lời tựa

Năm 2008. Thời tiết ẩm ướt oi bức đã kéo dài gần nửa tháng. Vào đúng giữa trưa, trên đường quốc lộ trống trơn thoáng đãng, ngẫu nhiên có vài chiếc ô tô chạy như bay qua, cát bụi cuồn cuộn nổi lên cùng cơn gió hanh khô, thốc vào trong phổi buốt nhói vô cùng. Trong quán súp cay Du đô (*) lại cực kỳ náo nhiệt, trong đại sảnh chật hẹp, trước mấy bàn ăn đầy dầu mỡ ngồi kín người. Phía sau lưng phần lớn các thực khách đều ướt đẫm mồ hôi, nhưng lại không ảnh hưởng chút nào tới niềm yêu thích của bọn họ với món súp cay, thỉnh thoảng vang lên tiếng húp rột rột liên tục không ngừng. (Tiêu: Du đô là một trong những tên gọi của Trùng Khánh, ẩm thực Tứ Xuyên thì được chia làm hai trường phái là Thành Đô và Trùng Khánh) Một người đàn ông to lớn râu ria đầy mặt cầm lấy đôi đũa, bưng súp cay trên bàn, gã cứ như không thể chờ nổi nữa ngụm lớn nuốt vào, ăn vài hớp, đại khái là nghĩ chưa đủ vị, gã bưng bát sứ, lắc lư đi tới trước quầy tính tiền, cầm lên một cái muôi đồng cán dài trong hủ sắt chứ

Hóa Vụ - Chương 2.4

Tuyết năm nay đặc biệt trắng 04 "Hừ, bến phà nát này, kẹt thành như vậy." Cảnh sát Trần căm tức gõ cửa kính thủy tinh. "Nói cũng phải, bến phà chính là đường giao thông quan trọng, sao không tu sửa tốt hơn chút chứ?" Trâu Thanh Hà lên tiếng. "Đây là tật khó sửa, không phải chuyện ngày một ngày hai, trừ phi xảy ra đại sự, bằng không e rằng phía trên không ai thèm để ý." Liễu Hạ Khê lắc đầu. "Xảy ra đại sự? Xảy ra đại sự thì phiền toái rồi." Đội trưởng Vương mở cửa xe, một hàng xe dài đông nghịt, người người tinh thần chán nản lay lắc khắp nơi. Tuyết rơi lớn, rụt rụt cổ trở lại trong xe. "Thế này cũng quá kỳ quái, có chậm đi nữa cũng có thể nhúc nhích mà." "Tôi đi hỏi xem chuyện gì xảy ra?" Cảnh sát Trần tự động xuống xe. "Có chút kỳ quái nhỉ." Liễu Hạ Khê quay cửa kính xe xuống "Sao bên kia hình như có dây cảnh giới?" "Quả nhiên đã xảy ra đại sự mà." Cảnh sát Trần bước nhanh chạy v