Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 9, 2013

Vũ Điệu Bảy Lớp Mạng Che - Chương 12

Chương 12 Tầng 35 số 5885 đại lộ Broadway khu Manhattan, có phòng thí nghiệm của khoa điều tra hiện trường phạm tội, mỗi một vật chứng liên quan đến vụ án đều đưa đến đây xét nghiệm, chuyên gia pháp y căn cứ mấy sợi tơ này mà bắt được đuôi của bọn tội phạm, túm chúng đến tòa án, sau đó đóng trên cán cân tư pháp. Khi Alex vào đây nắm chặt túi trong tay, dưới đáy lòng anh thật tâm cầu khẩn trên bưu kiện này có lưu lại dấu tay, bộ lông hoặc tế bào da của tên tội phạm, vậy thì anh có thể nhanh chóng bắt được "Salome", cứu được một người đàn ông đang trong tình trạng nguy hiểm. Hiện giờ anh rất sốt ruột, lời cảnh cáo của hung thủ đã đưa đến cửa, anh không biết gã lúc nào sẽ động thủ, cũng không biết ai sẽ là mục tiêu của gã. Hiện giờ hy vọng duy nhất chỉ có chờ kết quả xét nghiệm và kết quả điều tra của Billy White về số điện thoại kia. Petty Franklin không đùa giỡn với Alex như trước đây, bởi vì cô từ ánh mắt và giọng nói của anh cảm nhận được tính nghiệm trọng của tình hìn

[MĐMCCKD] Đêm thứ 13 (2)

Cờ nhảy Đêm thứ 13 - Nhà cổ (2) Tôi lại nhớ tới lúc nửa tỉnh nửa ngủ nghe được tiếng nói, "Ôm anh ngủ thật ấm." Chân thoáng mềm nhũn, ngồi ở đầu giường. "Có phải cậu đã cầm thứ gì trong căn nhà kia không?" Kỷ Nhan nhìn dấu ngủ kia, lại nhìn chằm chằm tôi hỏi. Tôi biết không thể che giấu nữa, tôi giao quyển nhật ký cho cậu ấy. Kỷ Nhan kinh ngạc lật xem, song cậu ấy cũng mở không ra. "Cậu mang đồ của nó ra ngoài, nó hiển nhiên cũng sẽ đi theo cậu." Kỷ Nhan thu hồi nhật ký, an ủi tôi nói: "Không có gì, nhật ký cứ để ở chỗ tớ, cậu chắc cũng đã đói rồi, chúng ta cứ đi ăn chút gì trước đã." Nói rồi cứng rắn kéo tôi ra khỏi phòng. Nhà khách không cung cấp thức ăn, chúng tôi không thể làm gì khác hơn là đi bộ đến gần đó xem có nhà hàng quán ăn nào không. Đi thật lâu, rốt cuộc nhìn thấy một quán mì, hai người không hề nghĩ ngợi, nhét đầy bụng quan trọng hơn. Mì rất khó ăn, nhưng còn chưa đến nỗi không thể nuốt trôi. Chúng tôi nhanh chóng

Cổ Thuật Phong Quỷ - Chương 11

Chương 11 Tối qua mới vừa nói chuyện xong, sáng sớm hôm nay Đao Phong liền mang theo Ngô Mưu và Kỷ Tuyền tới. Bởi vì nhà này đã truyền qua nhiều thế hệ, cho nên phòng ốc có chút lâu đời, bố cục tổng thể gần giống như tứ hợp viện ở Bắc Kinh cũ, nhưng lại có bất đồng rất lớn, ngoài sân trong còn bao bọc một sân nhỏ thành hình chữ hồi (回) , bình thường chúng tôi đều ở tại sân trong, sân ngoài căn bản không có ai dùng, mẹ lúc rảnh rỗi mới quét dọn vài cái, nếu không cũng chỉ có năm mới tết đến có bạn bè thân thích tới chơi mới tính tới. Hiện giờ lão Sở mang theo Ngô Mưu đến phòng bên cạnh mật đàm, lưu lại tôi và Đao Phong Kỷ Tuyền ba người mắt to trừng mắt nhỏ, nói thật ra, loại hoàn cảnh này thật sự khó xử, một mặt kỳ thật tôi đã âm thầm đồng ý yêu cầu của Đao Phong, về phương diện khác tôi lại không thể biểu hiện ra ngoài, để tránh lão Sở sinh nghi. Vì vậy tôi đành phải giả vờ như cái gì cũng không biết, yên lặng ngồi đối diện uống nước. Vốn tưởng rằng dựa theo tính cách của lã

Vũ điệu bảy lớp mạng che - Chương 11

Chương 11 Alex Li cùng Maurice Norman ở bệnh viện nán lại đến 8h sáng ngày hôm sau. Họ hầu như cả đêm không ngủ, chỉ nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Khiến Alex kinh ngạc chính là, người đàn ông thân là phó giáo sư đại học này trong bụng thật sự cất giấu không ít truyện thiếu nhi, thậm chí ngay cả truyền thuyết dân gian của các quốc gia đều cực kỳ hiểu rõ. Y tựa như một người cha tẫn chức, rất hiểu rõ tâm lý của trẻ em, y lại dùng giọng nói trầm thấp của mình kể cho cảnh thám tóc đen truyện thiếu nhi và truyền thuyết nào thích hợp kể cho trẻ em 5 tuổi nghe, và chúng sẽ sinh ra ảnh hưởng thế nào với trẻ em. Alex cảm giác được Maurice Norman quả thật rất thích Daniel, hơn nữa cũng không phải yêu ai yêu cả đường đi lối về, điều này làm cho anh rất vui. Khoảng 8h15' Fanny Bolton trở lại bệnh viện, cô mang đến cho hai người đàn ông chút cafe nóng tỏ lòng cảm tạ. Alex nói với Fanny tối nay anh vẫn có thể ở lại đây, cô gái tóc vàng tựa hồ có chút không bằng lòng, nhưng cũng không phản

[MĐMCCKD] Đêm Thứ 13 (1)

Đêm thứ 13 - Nhà cổ (1) Điện thoại không đúng lúc vang lên, quấy rầy giấc ngủ ngon của tôi. Tôi gắng gượng mở mắt nhìn, thì ra là điện thoại từ Kỷ Nhan đã biến mất thật lâu. "Thằng nhóc cậu còn biết tìm tớ à. Tớ tưởng là cậu chết toi ở xó xỉnh nào rồi chứ." "Đừng nói nữa, mau tới chỗ tớ, có vài thứ tuyệt đối sẽ làm cậu cảm thấy hứng thú." Nói rồi đọc ra tên một thành thị lân cận. "Cậu có nói giỡn không vậy, cậu muốn tớ ngồi xe lửa qua đó?" "Tới hay không tùy cậu, dù sao tới đã gọi cho Lạc Lôi giúp cậu xin phép rồi, vé xe lửa cũng bảo cô ấy giúp cậu mua rồi, phỏng chừng cô ấy rất nhanh sẽ đến nhà cậu đó, nhớ kỹ đến nhanh nhé, tớ chờ cậu." Đầu kia điện thoại vang lên tiếng máy bận. Tôi vừa định mắng vài câu, chuông cửa vang lên. Chỉnh đốn một chút vừa nhìn, hóa ra là Lạc Lôi. Cô ấy cầm vé xe lửa tới. "Cậu đi cùng tớ sao?" Tôi vừa dùng khăn lau mặt vừa hỏi. Lạc Lôi lắc đầu, "Không có thời gian, tớ đang chạy chuyên mục,