Cái chết
của Trương
Liên
gây
kinh hoàng
cho đại
học C.
Theo
kiểm nghiệm
pháp
y sau khi cho ra kết luận,
thân
thể thân đầu chia
lìa
này
đúng
là
của Trương
Liên,
nguyên
nhân
tử vong tựa
hồ bị
vật gì cứng
rắn vặn
gãy
cổ, trong nháy mắt
tử vong, nhưng
quỷ dị
nhất chính là đầu biểu
hiện thời
gian tử vong là 2 - 3 giờ,
nhưng nội
tạng trong thân thể
lại sinh đầy giòi bọ,
không
phải do con người
gây
ra, mà
là
sinh trưởng tự
nhiên,
điểm
này
chứng tỏ
——
Thân
thể Trương
Liên
hiển nhiên chết
đã
lâu.
Mà
pháp
y phỏng chừng
thời gian tử
vong của khối
thân
thể này là khoảng
tháng
1 năm
nay, ngay thời điểm từ
năm
trước bước
qua năm
mới.
Một
người đầu và thân thời
gian tử vong không giống
nhau? Điều
này
sao có
thể! Nhân chứng
đầu
tiên
nhìn
thấy hiện
trường cũng nói khi cậu
ta phát
hiện khối
thi thể thân đầu chia
lìa
này
chung quanh cũng
không
có
ai, cảnh sát phân tích đây là một
vụ án ác tính giết
người vứt
xác,
kẻ gây án có mưu
tính
giết người
vứt xác từ
trước, cực
kỳ
tàn
nhẫn, pháp y trên thi thể
Trương Liên, trên y phục
của hắn
cũng
không
lấy được
DNA của ai khác, hiển
nhiên
kẻ gây án đã sớm
vạch kế
hoạch xong hết
thảy, nhưng
cảnh sát nghĩ mãi không ra, tên cuồng
sát
biến thái này rốt
cuộc là ai? Gây án như
thế nào? Ai cũng không biết.
Vụ
án
thoáng
cái
rơi vào cục
diện bế
tắc, suốt
thời gian một
tháng,
học sinh đại học
C chụm đầu vào nghị
luận, rốt
cuộc là ai làm loại
chuyện phanh thây cùng hung cực
ác
này,
tất cả
nữ sinh đại học
C sợ hãi, đại học
C vốn phong cách học
tập vô cùng tốt
đẹp
hiện giờ
về cơ
bản không ai lên lớp
tự học,
lên
xong tiết liền
trốn tránh quay về
ký
túc
xá,
ai cũng
không
ra.
Cha
của Trương
Liên
là
phú
hào
nổi danh thành phố
C, bấy giờ
bắt đầu dây dưa
không
ngớt, trong nhà chỉ
có
một đứa con
trai bảo bối
như vậy,
tổ chức
trăm
người đến đại học
C gây
sự (treo băng rôn khẩu
hiệu gì gì đó đã rất
ôn
hòa
rồi, thiếu
đạo
đức
nhất chính là tìm hơn
vài nông dân công đến cửa
trường học
ngồi thị
uy), tìm
tới hơn
mười hãng truyền
thông
cả nước
thay phiên
nhau đưa tin, đến cục
cảnh sát gây rối,
cơ hồ
cả thành phố
C cũng
không
được an bình.
Phía trường
học lại
khổ não nhất,
học sinh xảy
ra tai nạn, quả
thật nguyên nhân một
phần là họ
quản lý lơ
là,
trị an trường
có
chuyện, chính là sự
kiện cùng một
chỗ cũng có thể
tác
động
sự chú ý của
cả nước,
rất nhiều
truyền thông cũng chỉa
mũi
nhọn vào đại học
C, tỏ vẻ
họ quản
giáo
bất lực,
trong lúc
nhất thời
đại
học C thành
trung tâm
đầu
sóng
ngọn gió của
dư luận.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com)
Đương
nhiên
người sợ
hãi
nhất chính là Từ
Dương.
Trương
Liên
chết như
thế nào cậu
rõ
ràng
nhất, nhưng
cậu chỉ
không
biết được
Trương Liên lúc này đây thật
sự là "chết"
như thế
nào,
cậu có thể
trực tiếp
báo
cảnh sát Trương
Liên
là
vì
muốn cưỡng
gian cậu mà bị
nữ quỷ
học viện
âm
nhạc hại
chết sao? Tuyệt
đối
không
thể, nói như
vậy cậu
sẽ trở
thành
kẻ tình nghi phạm
tội, trực
giác
nói
cho cậu biết
cậu phải
lựa chọn
người khôn giữ
mình,
nếu không rơi
xuống dòng nước
đục
lần này về
sau đừng
mong rửa sạch.
Từ
Dương tuyệt
đối
vốn chính là một
người rất
đơn thuần
ngốc nghếch,
nhưng xảy
ra sự kiện
lần này, cậu
lại cảm
thấy tựa
hồ đã trưởng
thành
chín
chắn không ít, phải
bận rộn
bài
vở, vội
vàng
trình
bày
cùng
giáo
viên
phụ đạo, viện
trưởng
sinh vật hành tung hoặc
ân
oán
cá
nhân
của Trương
Liên,
về phương
diện khác còn phải
chu toàn
cùng
cảnh sát dường
như đã thấu
đáo
hết thảy,
cậu cảm
thấy mình vốn
là
một người
thiếu tâm nhãn, hiện
giờ lại
nói
dối hết
lần này đến lần
khác,
sợ cái này xong lại
đến
sợ cái kia, Hạ
Mạt còn trào phúng cậu
trong khoảng thời
gian này
biến thành tiểu
lừa bịp
miệng lưỡi
ngọt ngào.
Một
ngày
cuối tháng ba, Từ
Dương vừa
mới lên lớp
học xong, mệt
mỏi trở
về ký túc xá Hạ
Mạt, liền
nhìn
thấy y lỏa
thân
trên
nằm soài trên giường
đọc
một quyển
sách
giấy đã úa vàng, cũng không biết
đang
đọc
gì
mà
hắc hắc
cười, nhìn thấy
Từ Dương
trở về
ngoắc cậu
sang bảo: "Đã về
rồi?"
"Ừ."
Từ Dương
nhàn
nhạt ừ
một tiếng,
buông
cặp sách trên tay, mỉm
cười qùy một
gối lên giường,
cúi
người xuống
dùng
môi
mình
nhẹ nhàng chạm
môi
Hạ Mạt
một chút, y nhắm
mắt lại
thích
ý
hưởng thụ
nụ hôn mềm
mại của
Từ Dương,
hai người
trong lúc
nhất thời
cũng
không
nói
gì,
cũng
không
xâm
nhập gì thêm, chỉ
cọ sát môi nhau, giống
như mèo con cọ
sát
đỉnh
đầu
tỏ vẻ
hữu hảo,
thân
mật ôm lấy
nhau.
Từ
Dương có chút quỷ
tâm
nhãn,
chung quy muốn càng tiến
thêm
một bước,
nhưng từ
khi hai người xác lập
quan hệ yêu đương,
giữa hai người
họ cũng vẫn
chỉ ôm nhau mặc
quần lót ngủ,
hôn
nhẹ môi cũng tuyệt
không
xâm
nhập, chưa
từng xuất
hiện tình huống
cọ sát ra súng hỏa,
so với Plato yêu đương
thực tế hơn
tí,
nhưng chỉ
tới loại
tình
trạng này thôi, uổng
công
cậu mượn
đến
hoạt hình Đảo Quốc
Tình
Yêu
của Mạnh
Hạo Nhiên học
tập nửa
ngày.
Hai
người ôm lấy
nhau ôn
tồn trong chốc
lát,
Hạ Mạt
liền không chịu
nổi tịch
mịch, ngẩng
đầu
thân
mật cắn
vành
tai Từ Dương
một chút: "Đại khoa
học gia của
anh, hôm
nay học gì, có thể
cho tiểu nhân biết
chút
không."
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com)
Phụt!
Từ Dương
nhếch miệng
cười, ngẩng
đầu
cũng
cắn lại
y một ngụm,
buồn bực
nói:
"Anh là
đại
sư quốc
học còn hỏi
em sao, thiệt là. . . . . . " Cậu
thở dài một
hơi, nằm
phịch lên giường giang tay giang chân,
chỉ chốc
lát
sau xoay người đứng lên dồn
dập hỏi:
"Hạ Mạt,
anh nói
xem là
ai giết Trương
Liên?
Em là
nói
lần thứ
hai ấy?" Nói rồi
cậu làm ra động tác cắt
cổ, cau mày đầy
hoang mang, tiếp tục
hỏi: "Trương
Liên
đã
sớm chết
rồi, lần
này
lại chết
nữa, hắn
là
người chết
lại chết
nữa, thật
kỳ
quái.
. . . . . . .Anh nói
xem có
phải nữ
quỷ kia làm nữa
không?"
Hạ
Mạt nghe thấy
những lời
này
nhún
vai, làm
vẻ mặt
không
biết gì suy nghĩ chốc
lát,
chém
đinh
chặt sắt
lắc đầu:
"Anh cũng
không
biết nữa,
em hỏi sai người
rồi, bằng
không
anh đi
hỏi Trương
Liên,
lần thứ
hai hắn chết
như thế
nào?"
"Biến!"
Từ Dương
làm
bộ dạng
nhe răng,
nằm trên giường
hung hăng
dùng
chân
đạp
bụng Hạ
Mạt một
cước,
"Anh nhỏ nhen quá đi! Em mặc
dù
cực kỳ hận
cậu ta, nhưng
cậu ta đã chết
em cũng
không
thèm
hận cậu
ta nữa, anh ngẫm
lại trong nhà cậu
ta chỉ có mình cậu
ấy như
vậy, người
trong nhà
hẳn sẽ
thương tâm lắm,
không
giống nhà bọn
em, em mà
chết ít nhất
còn
có
em trai em gái
có
thể chăm sóc cha mẹ."
Hạ
Mạt chẳng
ừ hử
gì,
lẩm bẩm
một tiếng,
vừa muốn
nói
gì,
điện
thoại di động của
Từ Dương
mãnh
liệt vang lên, cậu
nghe máy
xong thoáng
chốc liên thanh nói vài câu "Được"
liền ngắt
máy,
Hạ Mạt
vừa định hỏi
cậu có chuyện
gì,
Từ Dương
liền làm ra khuôn mặt
đau
khổ quay đầu lại,
nhỏ giọng
nói:
"Thật sự
là
nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, anh
xem, cha của Trương
Liên
muốn gặp
em.”
Từ Dương có chút hoảng hốt, cậu lát nữa thôi sẽ
gặp cha của Trương Liên, là người nhà vô tội của cậu ta. Cậu có thể nói ra lời
dối gạt lưu loát hay không? Nói dối những người thân vô tội kia?
Lần đầu tiên, Từ Dương cảm thấy sợ hãi.
Cha của Trương Liên Trương Bác Nhân là nhà từ thiện nổi tiếng của
thành phố C, làm từ thiện rất có tên tuổi trong nước, Từ Dương sau khi chạy về
ký túc xá của mình, đầu tiên nhìn thấy ông đang ngồi trên ghế, cầm một cái áo
gối, không ngừng ngửi mùi vị trên áo gối, đang yên lặng khóc, bên cạnh đứng một
bưu hình đại hán, ở trong phòng còn mang kính đen, tựa hồ là bảo vệ của ông.
Từ Dương ở trên báo từng thấy hình của ông ta, khi đó trên hình ông
là một người đàn ông vô cùng trẻ tuổi nho nhã, cũng không anh tuấn lắm, nhưng
hôm nay vừa nhìn, ông ta tựa hồ đã già nua hơn nhiều, hai bên tóc mai hoa râm,
mặc dù mặc một thân âu phục đen vừa vặn, nhưng từ góc độ cậu nhìn, ông tựa hồ
lưng cũng đã còng.
Đây là đả kích lớn bực nào, khiến cho một người cha buồn bã đau
thương thành như vậy, Từ Dương cảm thấy lương tri mình đang từng bước thức tỉnh, toàn thân đều
phát run, không ngờ Trương Bác Nhân nhìn thấy cậu vào cửa, qua loa lau nước
mắt, cũng không đứng dậy, an vị trên ghế mang theo xin lỗi thấp giọng nói:
“Ngại quá trò Từ, đã làm cậu chê cười, Trương Liên từ nhỏ mẹ ruột mất sớm, đứa
nhỏ này là tôi một tay nuôi lớn. . . . . .Trên áo gối còn mùi của đứa nhỏ này.
. . . . .Nó lại đi mất rồi. . . . . .Khoảng thời gian này tôi vẫn chưa dám thu
dọn đồ đạc của Trương Liên, chính là sợ thấy vật nhớ người, khiến cậu chê
cười.”
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com)
“Ách. . . . . . Chú đừng quá đau buồn mọi chuyện sẽ qua thôi. . . .
. . “ Từ Dương nhạt nhẽo nói một câu không hề có thành ý, vừa nhìn trong phòng
chỉ có mình ông không nhịn được hiếu kỳ hỏi: “Chú à, hôm nay tới tìm con. . . .
.. Là?”
Trương Bác Nhân vừa rồi khóc đến mắt đỏ một vòng, ôn hòa nói:
“Ừm, là như vậy, trò Bạch sẽ đến ngay thôi, Mạnh Hạo Nhiên nói trong nhà có
chuyện, không thể tới. . . . . . Kỳ thật trò Từ, hôm nay tôi tới, chính là muốn
hỏi một câu đàng hoàng có liên quan đến chuyện Trương Liên.”
Trong lòng Từ Dương lộp bộp một tiếng, há hốc miệng vừa muốn nói gì
đó, cửa phía sau kẽo kẹt vang lên, quả là Bạch Nhạc Thiên một tháng nay chưa
gặp. Lúc này Bạch Nhạc Thiên vẫn mặc áo khoác dù khá dày mà hai người gặp mặt
lần trước, hơn nữa sắc mặt vô cùng tái nhợt, hốc mắt trũng sâu, vẻ mặt âm trầm
đóng cửa sau khi đi vào cũng không nói gì, mà thẳng tắp tựa trên tủ sắt để tạp
vật ngay cửa.
Từ Dương chùn xuống, mấy ngày này Bạch Nhạc Thiên cũng không lên lớp, giáo
viên phụ đạo nói cậu ta bị bệnh xin nghỉ phép một tháng, sao biến thành loại bộ
dạng người không ra người quỷ không ra quỷ này? Trương Bác Nhân nhìn thấy cậu
vào cửa, cười vô cùng ôn hòa: “Chào trò Bạch, mục đích hôm nay tôi tới rất đơn
giản. . . . . . .Đứa nhỏ Trương Liên chết quá oan uổng, phía cảnh sát cũng
không có tiến triển nào, tôi muốn dùng danh nghĩa cá nhân hỏi lại các cậu về
chuyện của nó. . .. . . Dù cho chỉ biết một chút cũng được. . . . . .” Nói rồi,
ông ra hiệu cho đại hán kính đen, đại hán gật đầu, mở rương nhỏ trong tay, đặt
trước mặt hai người ----- là một xấp tiền.
Từ Dương đời này lần đầu tiên nhìn thấy nhiều tiền như vậy, “Đây. .
. . . .” Cậu cảm thấy có chút quáng mắt, vừa định nói chuyện, không ngờ tới
Bạch Nhạc Thiên ít khi nói chuyện bên cạnh lại âm ngoan cười vài tiếng, tiếp
tục điềm nhiên như không tựa trên tủ sắt, trong giọng nói mang theo khinh
thường: “Trương Bác Nhân, con của ông làm những chuyện xấu xa gì ông chẳng lẽ
không biết? Cậu ta chết cũng không hết tội không phải sao?”
Những lời này vừa nói ra, giống như tạc đạn, Từ Dương kinh ngạc quay
đầu lại, thế này là sao. . . . . .? Lúc này tiếng nói chuyện của Bạch Nhạc
Thiên cực kỳ khó nghe, giống như trong cuống họng kẹt một tảng đá, khàn khàn
khiến cho từng người có thể nghe thấy cậu ta nói chuyện đều cảm thấy khó chịu.
Nhưng tại sao cậu ta lại nói vậy? Chẳng lẽ cậu ta biết cái gì sao?
Trương Bác Nhân thoáng cái sững sờ, Bạch Nhạc Thiên hừ một tiếng, uể
oải đứng thẳng người dậy, tiện tay kéo qua một cái ghế, ngồi một bên, tao nhã
bắt chéo chân, trong lòng Từ Dương sốt ruột, liều mạng nháy mắt, ra dấu cho
Bạch Nhạc Thiên, vậy mà Bạch Nhạc Thiên không thèm nhìn tới, tiếp tục tay chống
cằm, nhìn Trương Bác Nhân thờ ơ mà châm
chọc khiêu khích nói: “Sao, bị tôi nói trúng rồi, ông nói không ra lời luôn à?”
Trương Bác Nhân mới đầu tựa hồ bị nghẹn, nhưng rất nhanh liền khôi
phục bình thường, dồn dập cao giọng nói: “Cậu nói bậy bạ gì đó! Con tôi sao lại
chết chưa hết tội?”
“Hứ!” Trong mắt Bạch Nhạc Thiên đều là màu đỏ tơ máu, đối với loại
phản bác nhạt nhẽo này khịt mũi khó chịu, một cánh tay khoát lên lưng ghế ngửa
cằm, kéo dài giọng, khinh miệt hỏi: “Ồ. . . . . ? Tôi vẫn nhớ Trương Liên từng
đùa chết ba bé trai đấy. . . . . .Nha nha nha, ông đừng có tức giận quá vậy,
chẳng lẽ tôi nói không đúng sao, ba bé trai kia tên là gì nhỉ? Một người là
Mike đến từ quán bar, người kia. . . . . . .”
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com)
“Câm miệng!” Trương Bác Nhân gầm một tiếng, chỉ vào Bạch Nhạc Thiên
lạnh lùng nói: “Trò Bạch! Nói không thể nói lung tung! Cậu có tin tôi bây giờ
liền vả miệng cậu không?”
Này. . . . . .Từ Dương vội ngăn Trương Bác Nhân: “Chú à chú, bình
tĩnh chút bình tĩnh chút!” Bên này Trương Bác Nhân còn chưa nói, Bạch Nhạc
Thiên lại cười lạnh vài tiếng, chắc lưỡi nói: “Ôi chao, kích động vậy? Hài cốt
của ba cậu bé này hiện giờ ngay tầng hầm nhà ông, cần tôi báo cảnh sát không?”
Bạch Nhạc Thiên tới cùng đã trúng tà gì vậy?
“Thối tha! Mày nói xằng gì đấy!” Trương Bác Nhân tức giận mặt đỏ
bừng, quay đầu quát với đại hán kia: “A Bưu, đánh chết nó!” “Dạ!” Người nọ khẽ
gật đầu, nhanh chóng đi về hướng Bạch Nhạc Thiên, Từ Dương cuống cuồng không
biết nên nói gì, chỉ có thể hộ trước người Bạch Nhạc Thiên, người nọ giống như
xách con gà con, đưa tay gạt cậu tới tủ sắt, đưa tay muốn túm lấy cổ áo Bạch
Nhạc Thiên.
Này! Bạch Nhạc Thiên sẽ bị người ta đánh! Từ Dương vừa định xông lên
lần nữa, nhưng chỉ thấy Bạch Nhạc Thiên lạnh lùng cười, thân thể cũng không
nhúc nhích, chân trái đột ngột đá hướng dưới gối đại hán ba tấc, đồng thời tay
trái nắm cổ tay gã đưa qua, hung hăng vặn một bên, đại hán còn chưa kịp phản
ứng nắm lấy cổ tay thì chân đã đau đến cực độ, không nhịn được kêu thảm một tiếng, té lăn trên đất, tùy ý Bạch Nhạc
Thiên nắm cổ tay gã.
Hai người còn lại đồng thời hít ngược một ngụm khí lạnh, Bạch Nhạc
Thiên nhìn trừng trừng Trương Bác Nhân, kéo khóe miệng thành một nụ cười giả
tạo, thình lình chân trái nâng lên phát lực, nhanh chóng nâng cao đến cùng, gót
chân hung hăng đá lên lưng đại hán dưới đất. Đại hán gào khóc đau đớn một tiếng,
thân thể mềm nhũn, cứ thế nằm soài úp sấp trên mặt đất, tựa hồ đã hôn mê bất
tỉnh.
Trời. . . . . . Một loạt những động tác vừa rồi của Bạch Nhạc Thiên
thật sự đẹp trai ngây người! Nhanh, chuẩn, hận, thật sự là. . . . . .Không đúng!
Cậu ấy học võ từ khi nào? Từ Dương có chút trợn mắt đứng nhìn, không thể tin há
hốc miệng nhìn Bạch Nhạc Thiên trước mắt giống như biến thành người khác này,
cậu ta. . . . . .Sao lại biến thành cái dạng này?
“Trương Bác Nhân ông lên luôn không?” Bạch Nhạc Thiên trào phúng cười,
rũ mắt quan sát, tay phải thờ ơ cạy móng tay, tay trái lại gắt gao nắm chặt cổ tay đại hán
kia, tựa hồ chỉ hơi dùng chút sức nữa thôi, cổ tay người này sẽ gãy đứt.
Sắc mặt Trương Bác Nhân xanh mét, đầy mặt tức giận, gắt gao nắm đấm
tay, cắn răng hồi lâu, cuối cùng vẻ mặt thả lỏng, bật cười: “Nhóc con, tôi
khuyên cậu nên để cho mình một đường lui, đường đời còn rất dài, cậu cũng không
cần phải ầm ĩ trở mặt quan hệ chứ đúng không? Tôi muốn hỏi cẩn thận lại một lần
nữa chuyện Trương Liên. . . . . .”
Lời này còn chưa nói hết, Bạch Nhạc Thiên liền hừ một tiếng, cực kỳ
khó chịu nói: “Đời tôi là của tôi, có liên quan gì đến ông?” Nói rồi, cậu ta
chỉ cửa, tiếp tục thấp giọng nói: “Cút đi, con của ông vốn thích chơi đùa đàn
ông hành hạ người ta đến chết là thứ cặn bã, chết chưa hết tội, nó hiện giờ hồn
phi phách tán, ông ngay cả quỷ ảnh cũng không thấy được đâu.”
Sắc mặt Trương Bác Nhân cực kỳ tái nhợt, tựa hồ bị nói trúng tâm sự,
sợ đến tay không ngừng run rẩy, Bạch Nhạc Thiên khinh miệt cười, một chân đạp
trên người đại hán đã hôn mê kia, trong con ngươi tựa hồ hiện lên một đạo huyết
quang đỏ tươi, nhấn từng chữ, tàn nhẫn mà nhẹ giọng nói: “Tôi lặp lại lần nữa,
bây giờ cút ngay cho tôi, nếu tôi gặp ông xuất hiện ở đại học C lần nữa, tôi
đây sẽ thật sự không khách khí nữa đâu.” Nói rồi, cậu ta đứng dậy quay đầu bước
đi, Từ Dương thoáng sửng sốt, đột nhiên bừng tỉnh, phức tạp nhìn Trương Bác Nhân
một cái, liền bước nhanh lao ra cửa.
Bạch Nhạc Thiên đi cực kỳ mau, Từ Dương gọi vài tiếng cậu ta cũng
không dừng lại, không còn cách nào chỉ có thể liều mạng chạy nhanh mới ngăn cản
được cậu ta: “Bạch Nhạc Thiên! Cậu làm sao vậy? Trương Liên cậu ấy đã chết, cậu
làm trò trước mặt cha cậu ta để làm chi. . . . . .”
Những lời này nói ra cũng bình thường thôi, Bạch Nhạc Thiên đang đi nhanh lại thoáng cái dừng
bước, giống như lần đầu tiên gặp Từ Dương mà đánh giá cậu hồi lâu, mặt cứng
ngắc, trên mặt đã biến hóa thật nhiều loại vẻ mặt, cuối cùng khoanh tay, vẻ mặt
hờ hững, rồi lại mang theo chút khản giọng: “Từ Dương, cậu chẳng lẽ một chút cũng
không hận hắn? Nếu không phải hắn hại cậu trộm tiền, nếu vận khí cậu không tốt
hắn sớm đã ~ liền cưỡng gian cậu, nói không chừng kết cục của cậu cũng giống hệt
như những bé trai trong biệt thự hắn bị hành hạ đến chết! Như vậy cậu cũng
không hận hắn?”
Cái gì . . . . .? Mặt Từ Dương thoái cái tái xanh, thụt lùi vài
bước, Bạch Nhạc Thiên. . . . . .Tới cùng đã biết gì?
rất hay,chờ mong chương tiếp theo,giờ cứ cảm thấy chuyện kinh dị nào rong nhà bánh tiêu cũng đầy triết lí
Trả lờiXóaHay Bạch Nhạc Thiên chết rồi, ai đó đang dùng cơ thể của cậu ta nhỉ? Tò mò chết đi được ^^
Trả lờiXóa