Chuyển đến nội dung chính

Khủng Bố Cố Sự CHN - Bộ sự kiện thần bí đại học C (3)



Thi thể không đầu của Trương Liên cứ thế lẳng lặng nằm giữa vũng máu, hai tay còn bóp trên cần cổ đứt lìa của mình, tựa hồ trước khi mất đầu đang liều mạng giãy giụa, trên cặp chân đôi giày ba lê mũi nhọn rõ ràng bị người thay cho kia còn có vết máu, loại cảm giác này tựa hồ Trương Liên đang nhảy múa một điệu ballet trong chính vũng máu của hắn. Từ Dương lui về phía sau vài bước, thoáng cái giẫm mạnh lên chân Hạ Mạt, quay đầu nhỏ giọng kêu một chút, chợt tỉnh ngộ run rẩy hỏi: “Chúng ta vẫn nên nhanh chóng báo cảnh sát thôi.”

Hạ Mạt nhíu mày, tựa hồ từ chối cho ý kiến, cũng đánh bạo đi vào gian chứa đồ, cau mày bật đèn nhìn đỉnh trần nhà một chút, lúc này mới chậm rãi rời khỏi, vẻ mặt bình tĩnh bác bỏ: “Không được, thứ kia đang nhìn chúng ta đấy, chúng ta vẫn nên mau đi thôi.”

Thứ kia. . . . . . .? Từ Dương cảm thấy ót tê dại, chẳng lẽ vừa rồi thật sự có thứ gì đó ở trên trần nhà nhìn họ suốt sao? Nhưng mà. . . . . . Hạ Mạt nhẹ thở dài một tiếng, kéo tay cậu lại: “Chúng ta vẫn nên đi nhanh lên thôi, nếu không, cô ấy sẽ tức giận.”

Hạ Mạt cũng không mang găng tay, tay hiện giờ vô cùng lạnh lẽo, Từ Dương bị xúc cảm lạnh buốt này kích thích, cả người run rẩy, lúc này mới đem ánh mắt từ trên thi thể không đầu của Trương Liên dời sang, liếc mắt nhìn phòng chứa đồ lại vọt nhanh về phía sau vài bước, kinh ngạc hỏi: “Nhưng. . . . .Tôi cái gì cũng chưa hề cảm giác được mà? Đây rốt cuộc là thứ gì vậy?”

Từ Dương từng gặp quỷ, đại khái lúc học năm ba tiểu học. Khi đó trường học rất xa nhà, mỗi ngày cậu cùng chị hai đều phải xuất phát lúc 5h sáng, ngày đó vừa ra khỏi cửa, lại gặp một bạn nhỏ trước kia của cậu. Bạn nhỏ này mặc một bộ quần áo mới tinh, ánh mắt đờ đẫn, sắp từ sát bên người bọn họ mà qua, không chào hỏi gì, thẳng tắp đi về phía trước. Nhưng mà. . . . . . .Người này mấy hôm trước đã chết đuối rồi mà! Từ Dương há miệng muốn khóc, chị gái một bên vội đưa tay che miệng cậu, đợi sau khi đứa bé đã chết kia đi qua mới buông lỏng miệng cậu ra.

Sau đó còn xảy ra chuyện gì nữa cậu cũng không nhớ được, dù sao trưởng bối trong thôn nói quỷ quái trên đời đều là vì những chuyện trên thế giới này còn chưa làm xong, nhưng. . . . . .Nhìn vẻ mặt Hạ Mạt nghiêm túc vậy, Từ Dương lần đầu tiên cảm thấy y rất khả nghi.

Hạ Mạt rốt cuộc là ai, sao cậu gặp chuyện gì đều có thể đụng phải y? Hơn nữa nói gì cũng liên quan tới truyện ma của đại học C, người bình thường nhìn thấy người không đầu đều sẽ giống cậu sợ chết khiếp, nhưng tại sao y lại điềm nhiên như không mà còn dám chạy vào trong gian chứa đồ nhìn ngó?

Điểm đáng ngờ trên người Hạ Mạt chồng chất.

Từ Dương cảnh giác thụt lùi hai bước, hiện giờ vừa nhìn như vậy, trên tay hắn vết sẹo màu vàng nâu kia, cộng thêm hiện tại trong tay mang theo túi nhựa màu đen, đều lộ vẻ quỷ dị.

Hạ Mạt tựa hồ đã sớm đoán được suy nghĩ trong lòng cậu, trong lúc nhất thời vẻ mặt có chút vặn vẹo, cuối cùng híp mắt âm trầm hỏi: “Tôi hỏi lại cậu lần nữa, cậu rốt cuộc có đi hay không?”

Đi? Nhưng mà. . . . . . .Thi thể Trương Liên cứ vậy. . . . . . Hơn nữa mình cũng là nhân chứng có mặt đầu tiên. . . . . .Từ Dương có chút do dự, cậu biết pháp luật, nếu như bản thân chạy thoát người đầu tiên cảnh sát điều tra nhất định là cậu, thật là. . . . . .

Từ Dương lắc đầu, lương tri đã chiến thắng suy nghĩ chỉ lo cho bản thân trong lòng, cậu vừa lấy điện thoại cầm tay ra, liền bị Hạ Mạt thoáng cái cướp đi, lo lắng nhìn bốn phía, ôm lấy cánh tay cậu trừng mắt lạnh lùng nói: “Từ Dương, cậu nghe tôi đây! Tôi là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng nói, trong đại học C đúng là có vài thứ không sạch sẽ, Trương Liên cũng không phải người đầu tiên chết ở chỗ này, cũng sẽ không là người cuối cùng, cô gái kia chính là muốn tìm kẻ chết thay, cảnh sát cũng không biết phá vụ án thế nào, không tin cậu điều tra chút đi, bắt đầu từ năm 1966 chưa tới mười năm sẽ chết một mạng người, Hạ Mạt tôi mặc dù không phải người lương thiện nhưng tuyệt đối sẽ không thấy cậu chết mà không cứu được, cậu bây giờ thoát thân còn kịp, bằng không đợi người đến rồi cậu muốn đi cũng không được nữa!”

Khi y nói chuyện vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, tựa hồ hết thảy những việc này đều là sự thật, hơn nữa không biết là bởi vì tức giận hay gì, mặt Hạ Mạt đỏ bừng, ngữ khí cũng vô cùng dồn dập, đôi khi nói chuyện đều là cắn răng mà nói, có thể thấy được y đối với việc Từ Dương hoài nghi y vô cùng tức giận.

Vậy. . . . . . Là mình đa nghi sao? Khí lực của Hạ Mạt vô cùng lớn, túm cánh tay Từ Dương phát đau, cậu cắn môi vài lần muốn giãy thoát nhưng không được, nhìn bốn phía một chút, đột nhiên đè thấp giọng nói: “Cậu buông tôi ra. . . . . . .Làm sao cậu biết những việc này! Chẳng lẽ cậu có thể nhìn thấy chúng?”

Hạ Mạt nheo mắt, trên mặt hiện lên một tia nghiền ngẫm, không trả lời ngay, chỉ nhỏ giọng hỏi: “Cậu bây giờ theo tôi đi tôi sẽ kể cho cậu biết. . . . . . Hay là cậu chờ người khác phát hiện ra cậu?”

Từ Dương cắn răng, cuối cùng nhìn thoáng qua thi thể không đầu của Trương Liên, cẩn thận đóng cửa, liền đi cùng Hạ Mạt, trước khi ra khỏi cửa, cậu tựa hồ nghe thấy một tiếng cười càn rỡ của phụ nữ.

Hạ Mạt một câu cũng không nói kéo cậu liền tới tòa nhà ký túc xá cũ lần trước thiếu chút nữa bị bạo cúc, hai người tay kéo tay lên tầng 4, sau khi đi tới phòng 404 Hạ Mạt mở cửa, làm một động tác xin mời: “Mời vào, vào rồi tôi sẽ kể cậu những gì tôi biết.”

Ký túc xá Hạ Mạt ở không tính là quá lớn, nhưng tuyệt đối không phải ký túc xá bình thường, chiếm diện tích lớn nhất chính là chiếc giường đôi 1m50, trên giường trải một cái khăn trải giường sọc ca-rô trắng xanh xen kẽ, góc tường đặt một cái bàn nhỏ, bên cạnh dựng một giá sách cao, trong giá sách đều là đặt bộ sách Tứ Thư Ngũ Kinh, Bá Dương đại thoại, Tư Trị Thông Giám các loại vào cửa còn có một tủ lạnh mini nho nhỏ, có thể nhìn ra y trước đó cũng không nói dóc.

Đây tuyệt đối không phải là ký túc xá bình thường học sinh ở, Hạ Mạt miễn cưỡng ấn quần áo cho cậu mặc, tùy ý quẳng túi nhựa trong tay lên bàn, Từ Dương liếc mắt nhìn, bên trong túi đều là tờ nhân dân tệ đo đỏ, y cũng không để ý, kéo một cái ghế qua, lại từ trong tủ lạnh lấy ra hai lon bia, đem một lon đưa cho Từ Dương chính mình lại mở một lon xong, phủi chân ngồi xếp bằng trên ghế, nhàn nhạt nói một câu: “Tôi có thể nhìn thấy quỷ.”

Quỷ? Từ Dương có chút sáng tỏ, nghe y tiếp tục kể: “Trong lòng cậu khẳng định đang suy nghĩ tại sao mỗi lần xảy ra sự cố tôi đều ở bên cạnh cậu đúng không?” Nói rồi, không đợi cậu trả lời, Hạ Mạt ngửa đầu hung hăng uống một ngụm bia của mình, tiếp tục nghiêm túc nói: “Đều là những vong linh bên trong trường học không ra được nói cho tôi biết đó.”

Từ Dương có chút sởn tóc gáy, Hạ Mạt nhìn bộ dáng lạnh run của cậu, hắc hắc cười một tiếng, làm một động tác giương nanh múa vuốt: “Kỳ thật những người này cũng không phải kẻ xấu, chỉ có điều họ cũng không biết vì nguyên nhân gì, hài cốt vĩnh viễn lưu tại nơi này, linh hồn rốt cuộc không khỏi đại học C mà thôi, cho nên có quỷ tâm sinh oán niệm, hóa thành lệ quỷ bắt đầu hại người, có con thì vô cùng nhiều chuyện, nhìn thấy chuyện gì đều vội chạy đi báo, tôi chính là ở chỗ này nghe thấy có người bị Lão Thủ trong WC bạo cúc, tôi đây mới đi tìm thì thấy cậu.”

“Lão Thủ. . . . . . .Thứ kia còn có tên. . . . . Bạo. . . . . Cúc. . . . . . .” Từ Dương suy nghĩ có chút trống rỗng, chẳng lẽ y cũng biết mình bị cái tay kia. . . . . . .Thật sự quá dọa người mà! Cậu cảm thấy mặt mình đỏ cả lên, cắn răng hỏi: “Hiện giờ đã gần 30 tết rồi. . . . . . Sao cậu còn ở lại trường học hả. . . . . . .Còn ở nơi cao cấp như vậy . . . . . .”

Hạ Mạt nhún vai, không hề gì nói: “Ông nội tôi trước kia là hiệu trưởng. . . . . . cho nên ở một phòng đơn, hơn nữa ba mẹ tôi lại không ở đây, đương nhiên là tôi một mình đón năm mới rồi . . . . . .” A. . . . . . .Chẳng lẽ cha mẹ của y đều ở nước ngoài? Từ Dương gật gù, nghe y tiếp tục nói: “Hai người đó mỗi ngày đều làm nghiên cứu khoa học sắp điên mất rồi, đây. . . . .” Nói rồi, y bĩu môi, chỉ chỉ tiền trên bàn: “Đây chỉ là tiền bồi thường gửi cho tôi, không phải sao?”

Còn. . . . . . Còn có cha mẹ như vậy! Từ Dương hơi trợn mắt há mồm, không ngờ vẻ mặt Hạ Mạt lúc này nghiêm túc hẳn lên, thẳng tắp nhìn vào mắt cậu, nghiêm mặt nói: “Tôi kể tiếp đây cậu nghe cho kỹ, chuyện của Trương Liên cậu tuyệt đối không thể nói với bất cứ ai, bởi vì cảnh sát lúc điều tra hiện trường cũng sẽ không có dấu tay của những người khác, nhưng đối tượng hoài nghi đầu tiên của họ sẽ là cậu. Cậu đến lúc đó có một trăm miệng cũng nói không rõ, lúc trước cũng từng phát sinh loại chuyện này, có đôi tình lữ ở chỗ đó thân thiết, cậu bé bị chết đến nay chưa từng tìm thấy đầu ở đâu, cô gái nói năng không đầu không đuôi chỉ biết chỉ vào trần nhà, vụ án đến giờ cũng chưa phá, cuối cùng cảnh sát đưa cô bé vào bệnh viện tâm thần, chẳng lẽ cậu cũng muốn loại kết cục này sao?”

“Nhưng mà. . . . . .” Từ Dương hít ngược một hơi khí lạnh, còn muốn nói gì đó, lập tức bị Hạ Mạt gắt gao lấp kín, “Nghe tôi nói không sai đâu, tôi từ nhỏ đã lớn lên trong trường này, còn có thể lừa cậu? Cậu bây giờ chỉ có thể lo cho thân mình, đại học C hằng năm xảy ra chuyện nhiều không kể xiết, chết thêm một Trương Liên cũng không tính là gì mới mẻ đâu!”

Nhưng mà. . . . . . Đó dù sao cũng là một mạng người sống sờ sờ mà, cho dù người nọ thật sự là tội ác cùng cực, nhưng. . . . . . Cũng không đến mức rơi vào vận mệnh chỉ còn nửa cái xác chứ? Người nhà cậu ấy sẽ tiếp tục sống thế nào? . . . . . . Nhưng mà, mình sống càng không dễ dàng nha, Trương Liên tốt xấu gì cả đời ngắn ngủi này cũng đã biết cái gọi là thú vui nhân sinh, cuộc sống hạnh phúc hưởng thụ qua xe sedan, nhà cao cửa rộng, muốn mua cái gì thì mua cái đó, nhưng cậu không giống thế, trong nhà nghèo khổ vậy, tất cả mọi người đều chờ cậu kiếm số tiền lớn trợ giúp chi phí trong nhà đấy, nếu tại thời điểm mấu chốt như vậy mình xảy ra chuyện, vậy bảo người trong nhà làm sao bây giờ đây. . . . . . .

Trong lòng Từ Dương đã hạ quyết định, ngẩng đầu gượng gạo cười, cảm thấy lương tâm mình có chút run rẩy, nhỏ giọng nói: “Được rồi, sự tình này tôi sẽ không nói cho bất cứ ai đâu.” Hạ Mạt mỉm cười, trấn an mà kề sang xoa mái tóc dài phân nửa của cậu: “Sao tóc cậu dài vậy, thế này đi, dù sao cậu cũng ở một mình, tôi cũng ở một mình, cậu chuyển sang đây thế nào? Chúng ta cùng nhau làm bạn đón năm mới nhé?”

Từ Dương gật đầu, đem tất cả sự tình của Trương Liên để sau đầu, như vậy cũng tốt, mình năm mới bơ vơ không nơi nương tựa, còn không bằng ở cùng Hạ Mạt. Cậu thu dọn một ít quần áo đơn giản xong, liền chuyển tới ký túc xá đơn của Hạ Mạt.

Hạ Mạt người này thoạt nhìn vô cùng thích sạch sẽ, khăn trải giường bao gối hai ngày đổi một lần, song y cũng không ghét bỏ Từ Dương, hai nam sinh cùng chen chúc trên giường đôi rộng 1m50, Hạ Mạt người này ngủ rất không thành thật, thường xuyên đạp chăn, có đôi khi buổi sáng tỉnh dậy y thậm chí chen vào trong ổ chăn của Từ Dương. Nhưng khiến Từ Dương phiền não nhất chính là, cậu mỗi sáng tỉnh lại nhìn khuôn mặt kia của Hạ Mạt đều lạ lùng mà cứng lên.

Rất nhanh, tết âm lịch năm 2006 nhoáng cái qua đi, hai đại nam sinh lại qua một lễ tình nhân vô vị tẻ nhạt, học kỳ hai của đại học C lại bắt đầu.

Cách ngày báo danh còn hai ngày, Từ Dương liền về ký túc xá bắt đầu quét dọn, thứ nhất mình dọn dẹp một hành lý, trang phục mùa đông chẳng hạn đều đem cất vào, thứ hai Bạch Nhạc Thiên và Mạnh Hạo Nhiên sau khi tới cũng không cần lo chuyện ký túc xá nữa, chính mình thuận tay giúp họ quét dọn chút, điều này cũng không có gì.

Chẳng qua. . . . . .Từ Dương mím môi nhìn chỗ nằm của Trương Liên, trong nháy mắt đó, cậu có chút sợ hãi. Cho tới giờ, cậu chưa từng nhận được tin Trương Liên mất tích, là cha mẹ cậu ta không tìm cậu ta sao? Hay là. . . . . . .Có nguyên nhân khác? Cha mẹ cậu ta . . . . . . .Có biết con mình đã chết trong một kho chứa đồ cũ nát không?

"Từ Dương! Hóa ra cậu tới sớm vậy à!" Cánh cửa soạt một tiếng mở ra, cửa truyền đến một giọng nói cực kỳ quen thuộc, Từ Dương vừa quay đầu nhìn, lúc này bị dọa đến thân thể đều tê hơn nửa, đạp đạp đạp lui về sau vài bước, thân thể thoáng cái đụng phải thau rửa mặt bên cạnh, phát ra một tiếng choang chói tai.

Người xuất hiện trước mắt là Trương Liên!

Từ Dương cảm thấy mình sắp bị dọa tè trong quần rồi, đây. . . . .  .Quả thực là Trương Liên! Hắn không chết! Hắn còn sống, đầu còn đó?!

Trương Liên trước mặt thay một bộ quần áo, tựa hồ thật sự giống người sống, chỉ có điều trên người tràn ngập một cỗ mùi hương khó tả, tựa hồ xịt nước hoa gì đó nồng nặc, khiến Từ Dương cảm thấy rất gay mũi.

Trương Liên nhìn Từ Dương kinh hoảng ngã xuống đất, khóe miệng cong lên nụ cười âm trầm mà tà mị, đóng cửa đưa tay túm cậu đặt lên ván cửa, quả đấm chống vách tường, tay kia trực tiếp cầm nơi đó của Từ Dương, cực kỳ bá đạo nói: "Từ Dương, đè một hồi cậu đã chạy, tôi thật mất mặt, cậu nói nên làm sao bây giờ? Chúng ta tiếp tục?"

Từ Dương khẩn trương nuốt nước miếng một cái, mồ hôi lạnh túa ra toàn bộ, ngửa đầu nhìn Trương Liên chết mà sống lại, sợ đến sắp hôn mê bất tỉnh.

Nhận xét

  1. Troi oi troi oi ta la dua doc truyen rat don thuan, truyen viet gi ta biet day chu k du doan dc j ca :( cho nen mong phan tiep qua :(
    _Khiet Lam_

    Trả lờiXóa
  2. Dạo này nàng post truyện bất thường quá chắc cuối năm cv nhìu,khổ cho nàng rồi....

    Trả lờiXóa
  3. Lúc đầu mình cứ tưởng boss cuối là Hạ Mạt, nhưng mà thế này thì hình như không phải. Càng ngày càng tò mò nha ^^
    Chủ nhà vất vả rồi :)

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,