Chuyển đến nội dung chính

[MĐMCCKD] Đêm Thứ 31 (1)

Đêm Thứ 31 - Ngô Câu (1)

Ngày nay trộm mộ trở thành thị hiếu, phía chính phủ cũng được, dân gian cũng được, những quân vương quý tộc trước vinh hoa phú quý, cao cao tại thượng, tính toán mọi cách đem xây mộ mình phức tạp như mê cung của Minotaur, nhưng không chịu nổi trí tuệ và dũng khí rộng lớn của nhân dân lao động tích lũy trong tám năm kháng chiến, một đám mộ bị đào ra, thử hỏi cổ kim năm ngàn năm còn có mấy ngôi mộ nổi danh dám nói mình chỗ của mộ mình đây?

Chúng tôi ở nơi này cũng không ngoại lệ, từng nghe nói đến cả mộ của nữ hoàng Võ Tắc Thiên cũng bị quật ra, các nhà khảo cổ học trong thành phố tựa như hưởng ứng lời kêu gọi vậy, tích cực hướng trung ương thăm dò ý kiến, cuối cùng ở ngoại ô thành thị khai quật ra một ngôi mộ thất, hơn nữa tựa hồ niên đại cực kỳ xưa, nghe nói là cuối thời Xuân Thu. Khi đó chúng tôi ở đây thuộc khu vực Ngô Việt.

Từ vật phẩm chôn theo đến xem, chủ nhân của mộ thất lai lịch không nhỏ, song khẳng định không phải hoàng đế, phỏng chừng là đại phu tương tự đại thần gì đó. Tôi may mắn được sếp phái đi lấy tin về sự kiện này, nếu là cổ mộ hơn hai ngàn năm trước, tất nhiên tôi cầm lấy máy ảnh liền qua đó. Đương nhiên, tôi cũng nói cho Kỷ Nhan, đáng tiếc cậu ấy không cảm thấy hứng thú lắm, cho nên tôi đành phải một mình một người lái xe đi.

Tôi cho rằng mình đi xem như cũng nhanh, không ngờ tới nơi đó đã vây đầy người, đều là những phóng viên giới truyền thông lớn, tôi thật vất vả chen vào. Kỳ thật tôi không dự định làm gì cả, chỉ hiếu kỳ, muốn nhìn một chút xem cổ mộ tới cùng bộ dạng thế nào.

Đáng tiếc bên trong bị một tấm nhựa dẻo màu trắng ngăn cản, mấy người mặc đồng phục mang phù hiệu trên tay áo đang nỗ lực đẩy đám người ra ngoài, tôi kẹp giữa đám người, giữa cơn sóng cả vậy, đẩy đến đẩy đi, chân cơ hồ đều chạm được đất. Cuối cùng may mà có một người đàn ông bước ra nhìn qua hình như là sếp, ông ta khá béo, hơn nữa bên ngoài lại khoác một áo khoác lính màu xanh thật dày, khả năng càng béo càng sợ lạnh đây, tôi thấy ông ta đi vài bước liền dậm chân một cái, sờ sờ cái đầu tròn xoe cực lớn của ông ta. Song ông ta cuối cùng trật tự sửa sang lại một chút. Hóa ra mặt sau tấm nhựa vài thước chính là cổ mộ, tôi nhìn một chút, tựa hồ không có hùng vĩ như dự đoán, chỉ nhìn thấy một cái hố nhỏ bằng đá đủ cho một người ra vào, có lẽ bên trong nối liền với mộ địa thật lớn chăng.

“Rốt cuộc là ai tung tin ra ngoài? Nhiều phóng viên đến như vậy, làm sao tiến hành công tác khai quật?” Bên cạnh lại tiến tới một người đàn ông mặt mũi nghiêm túc tóc húi cua, trên trán có mấy cái nếp nhăn thật sâu, mày cau thành hình chữ xuyên, hai tay đặt sau lưng, từ trong động khom lưng đi tới, người chưa thấy đã nghe tiếng. Người hói đầu vội vàng cúi đầu, xoa xoa đôi tay béo cực lớn, lắp bắp mà lại tràn ngập oan ức giải thích.

“Lâm đội, tôi cũng không biết mà, họ cơ hồ đồng loạt tới.” Tôi vừa vặn bị đẩy tới bên tay trái hai người cách đó không xa, hơn nữa bản thân thính lực rất tốt, mặc dù điểm này bất cứ một vị giáo viên Anh ngữ nào của thời tôi học cũng tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Người được gã hói gọi là Lâm đội này lại quở mắng vài câu, tiếp đó dường như gọi những người bên trong động gì đó. Sau đó hắn đi tới trung tâm, lớn tiếng nói với cái ký gải đang ầm ĩ này: “Xin mời các bạn tạm thời tắt tất cả máy ảnh, đừng chụp hình, xin hợp tác, để chúng tôi thống nhất cho mọi người chút thời gian.” Sau khi lặp lại mấy lần, mọi người tự giác thu hồi máy ảnh. Qua một lát, có mấy người từ trong động mặt mày nghiêm túc cẩn thận chuyển mấy món đồ ra, tôi nhìn một chút, có gốm sứ, có tượng đồng, còn có chút binh khí. Mà trong đó làm tôi cảm thấy hiếu kỳ nhất chính là một cái móc câu.

Mọi người đều biết, Ngô câu Việt kiếm. Binh khí chính của Ngô quốc là câu, mà Việt quốc thì dựa vào chế tạo kiếm đồng thau sắc bén mà nổi tiếng. Như kiếm sư vô cùng nổi tiếng Kiền Tương Mạc Tà, chúng mặc dù về sau ở Ngô quốc, kỳ thật lại là Việt vương Duẫn Thường đã sát hại sư phụ “Chú Kiếm Tử” của Kiền Tương mới miễn cưỡng trốn qua Ngô quốc, song Kiền Tương về sau lại chạy thoát, nhưng những chuyện này nói sau đi, bất quá bởi vậy có thể thấy được trình độ đúc kiếm của Việt quốc đã là trình độ đứng đầu thời đó. Nhưng Ngô câu thì khác, khi đó là một loại vũ khí tương đối thích hợp với thủy chiến, mặc dù về sau theo sự diệt vong của Ngô cũng đã biến mất, nhưng lúc ấy, chính là binh khí đặc trưng của Ngô quốc. Do đó người miền nam khu vực Ngô Việt thường nói, nam nhi đi ngàn dặm, bên hông buộc Ngô câu.

Song thanh câu này cùng trước kia tôi từng thấy hơi khác biệt. Tựa hồ dài hơn, lớn hơn nữa, mai một trong đất bùn ẩm ướt hơn mười thế kỷ, chẳng chút nào ảnh hưởng đến độ sáng bóng của nó.

Loại câu này, hình dạng cong như lưng tôm, đại khái tựa như một con bọ ngựa lớn dựng thẳng người lên dài khoảng hơn hai thước. Trên đầu của nó có một cái móc mỏ nhọn cong về phía trước, trên đỉnh câu có một đầu thương nhọn, nó một mặt có thể là binh khí móc rơi địch nhân, hoặc móc vào thân thể địch nhân, đồng thời có thể đâm. Thân câu được gia tăng rộng ba phần năm so với toàn bộ câu, trở thành tấm chắn nhỏ một mặt hình tròn ngoài lồi trong lõm -- Chỗ lồi ra phía trước tấm chắn cũng có một đầu thương nhỏ -- Trong phần lõm phía sau có cán nửa vòng tròn. Tay của người nắm cái cán này để sử dụng, tay vừa vặn được che sau tấm chắn nhỏ bảo vệ không đến nỗi bị địch nhân gây thương tích. Phần nửa sau giống như bụng và đuôi con bọ ngựa. Về sau mọi người sử dụng "Khuyên tay", "Đai câu", "cùng  "Như ý", khả năng chính là hình dạng và cấu tạo của loại binh khí này truyền lại. —— Chẳng qua bên bụng và trên đỉnh đầu của mũi thương đã bị hủy bỏ. Loại câu đặc biệt và nhiều loại này sử dụng sẽ làm cho người dùng có không gian rất lớn, cho nên một trong tứ đại thích khách nổi danh thời Xuân Thu Chiến Quốc —— Phải dựa vào loại móc này mới có thể bù lại chỗ thiếu hụt cho một tay bị cụt của mình mà giết chết đệ nhất dũng sĩ Ngô quốc —— Khánh Kỵ.

Nghe nói thời ấy Ngô Vương từng hạ lệnh treo giải trăm tiền vàng cho câu tốt, khiến rất nhiều lão bách tính bỏ hoang đất vườn đi trở thành câu sư đúc câu, ảnh hưởng của Ngô câu như đốm trên mình báo.

Tôi bỗng dưng có loại cảm giác quen thuộc vô cùng mãnh liệt, đúng vậy, đối với thanh Ngô câu kia tôi nghĩ dường như đã từng quen biết, phảng phất cứ như nó từng là một phần thân thể tôi vậy. Nhưng loại cảm giác này rất nhanh liền biến mất. Dưới sự ngăn cản của vị Lâm đội kia, phần lớn mọi người chúng tôi không chụp được gì, một giờ sau, hiện trường bị khóa cửa, mọi người cũng đành phải mất hứng mà quay về, đương nhiên, cũng bao gồm cả tôi.

“Sao? Cổ mộ đẹp mắt không? Có Tiểu Long Nữ không?” Trở về tòa soạn gặp Lạc Lôi, cô cười trêu ghẹo tôi. Tôi cũng cười lại, tựa hồ sau khi nhìn thấy câu kia tôi cảm giác cả người không còn tinh thần gì nữa, nếu trước đây khẳng định đã vui vẻ trò chuyện với cô, song cô tặng tôi một tượng sáp búp bê, một cô gái nhỏ, tôi nhận. Bây giờ chỉ muốn về nhà nằm nghỉ. Tôi báo cho sếp là về viết bản thảo, cũng đem hình cầm đi rửa.

Đầu bắt đầu cực kỳ đau đớn, từng trận từng trận, như nổ tung vậy. Tôi cảm giác trên người mỗi tấc da đều nóng rực, phảng phất như đang đứng bên cạnh lò luyện vậy, tôi vội nằm xuống, trong khoảng thời gian này dễ cảm cúm, tôi sợ mình sẽ sốt, vì vậy quyết định nghỉ ngơi, cởi quần áo, sau đó đặt tượng sáp trên bàn đầu giường. Tiếp theo tôi mau chóng ngủ thiếp đi.

Cực kỳ nóng, sóng nhiệt phả vào mặt cơ hồ khiến chân tôi đứng không vững, trên mặt, trên tay, phàm là chỗ da thịt lộ ra đều cảm thấy đau. Tôi không biết mình đang đứng ở đâu, nhưng chỉ nhìn thấy một ít dụng cụ đúc, búa linh tinh các loại. Tôi đi lung tung khắp bốn phía, trên mặt đất nơi nơi đều là câu bị vứt đi, đủ loại khác nhau, còn có phôi thô. Cách đó không xa, một người đàn ông thân trên trần trụi mồ hôi đầm đìa, da màu đồng thiếc dưới ánh lửa chiếu ra ánh sáng lấp lánh. Hắn tay trái dùng kìm gắp than kẹp lấy một khối câu phôi, tay phải quơ búa cố sức gõ, từng chút lại từng chút, trên cánh tay hắn vài chỗ đều có vết sẹo phỏng, đầu ngón tay phải đã bị bụi hun thành màu đen. Mặt của hắn rất mơ hồ, tôi căn bản nhìn không rõ lắm. Lúc này một đứa bé mặc áo vải đay màu lam xám đầu buộc dây đỏ, bên hông đeo một sợi đai vải, chỉ khoảng 5 tuổi chạy tới, ôm lấy chân người đàn ông kia. Đứa bé mặt mũi rất đẹp, kéo ống quần người đàn ông, đầu cố gắng nhìn lên, như vậy rất đáng yêu.

“Ngô Hồng, đừng làm rộn, đi tìm anh trai con chơi đi.” Người đàn ông đẩy đứa bé, nhưng không dùng sức nhiều, đứa bé bướng bỉnh kéo ống quần người đàn ông, loạng choạng nói, thanh âm thanh thúy dễ nghe.

“Phụ thân, mẫu thân gọi ăn cơm.” Lúc này, bé trai chợt quay đầu nhìn tôi. Nó có thể nhìn thấy tôi? Song rất nhanh nó được người đàn ông kia bế lên. Tôi như trước nhìn không rõ tướng mạo của người đàn ông đúc câu, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng ông ta, nhưng lại cảm thấy vô cùng quen thuộc, đứa bé dựa vào vai người đàn ông nhìn chằm chằm tôi, đôi mắt thật to, tôi nhìn họ đi xa. Lúc này, điện thoại vang lên, tôi mới từ trong mộng tỉnh dậy.

Tôi thức dậy mới phát hiện mình toàn thân là mồ hôi, ngay cả đồ lót cũng ướt đẫm, điện thoại réo ầm ĩ không ngừng, vừa nối máy thì ra là sếp.

“Âu Dương, xảy ra chuyện lớn.” Thanh âm của sếp xen lẫn lo lắng và hưng phấn, lòng tôi nghĩ ông ta cao hứng như thế khẳng định không có chuyện gì tốt, chúng tôi đây như ông chủ cửa hàng quan tài, chuyện xảy ra càng lớn, tốt nhất là chuyện xấu, chúng tôi càng vui vẻ.

“Cổ mộ khai quật ra một thanh Ngô câu cực kỳ trân quý, cậu hẳn đã nhìn thấy rồi đúng không, tôi có một người bạn của đội khảo cổ, cậu ta vừa nói cho tôi biết, thanh câu kia lại không cánh mà bay rồi.” Tôi chưa bao giờ biết sếp có một người bạn khảo cổ gì cả, tin tức này cũng không biết thật hay giả, nhưng vừa nghe Ngô câu biến mất, lòng tôi cũng trầm xuống theo.

“Cậu nếu có thời gian phải đi điều tra chút, để xem có yêu sách gì hay, đầu năm nay tin tức khó khăn, đại gia minh tinh đã đọc phát chán rồi, nói không chừng việc này có thể thu hút người xem!” Tư tưởng sếp quả nhiên độc đáo, tôi hừ hừ ha ha đồng ý, ông ta cuối cùng cũng cúp điện thoại. Trên người cảm thấy có chút lạnh, tôi quyết định đi tắm.

Đồ lót thay giặt bởi vì ngày hôm qua sửa tủ quần áo, bị tôi thảy trên tầng trên cùng, để thì dễ dàng, lấy ra lại khó khăn, tôi đành phải tìm cái ghế nhỏ, chèn chân, nhưng vẫn không đủ, ngọn đèn bên ngoài rất tối, tủ quần áo tối đen như mực, tôi đành phải miễn cưỡng đưa tay vói vào lục lọi, bên trong quần áo rất nhiều, tôi mất thật nhiều sức mới mò được, vừa được đưa tay lấy ra, lại nghe thấy một luồng mùi lại từ bên trong bay ra.

Một cỗ mùi hôi cháy sém, đúng vậy, cái loại mùi như thịt bị đốt trụi này. Đồng thời, tay vói vào bị thứ gì đó bắt được, sức lực mặc dù không lớn, như cực kỳ đột ngột, hơn nữa, cổ tay cảm giác như bị hỏa thiêu vậy. Tôi sợ hãi, dùng sức rút ra. Trên tay có thêm một vòng dấu bàn tay màu đen, tay sờ qua, không ngờ vẫn còn nhiệt độ, còn mang theo một ít tro đen, nhìn khổ dấu tay, tựa hồ là tay trẻ con.

Tủ quần áo vẫn như cũ nửa mở, ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy bên mép tủ, bên trong rất tối, thật sự nhìn không rõ ràng lắm. Tôi miễn cưỡng mò được vị trí chốt cửa vừa định đè xuống, nhưng nhanh chóng rụt trở về, hóa ra chốt mở đèn đã cháy phỏng tay. Phòng không cách nào ở lại nữa, tượng sáp trên bàn không ngờ đang nóng chảy, nhiệt độ phòng quá cao, cơ hồ biến thành một cái lồng hấp.

Chạy ra khỏi phòng ngủ tôi vào phòng tắm, dùng nước rửa dấu vết trên cổ tay, nhưng dấu tay màu đen này làm thế nào cũng cọ rửa không xong, chắc chắn chà tiếp cũng không làm nên trò trống gì. Nhớ lại giấc mộng vừa rồi cùng với sự mất tích lạ lùng của Ngô câu, tôi ngờ ngợ cảm thấy giữa hai chuyện này tựa hồ có liên quan gì đó, việc này tôi mặc kệ Kỷ Nhan có hứng thú với cổ mộ hay không, bởi vì tôi biết cậu ta nhất định cảm thấy hứng thú với giấc mộng tôi gặp phải. Quả nhiên, điện thoại gọi đến, còn chưa nói xong, cậu ấy liền vội bảo tôi qua đó, sau đó lại sửa miệng bảo tự cậu ấy sẽ sang đây, cũng dặn dò tôi đừng vào phòng ngủ nữa. Tôi đành phải tùy tiện tìm cái áo khoác ngoài, ngồi trong phòng khách chờ cậu ấy đến.

Sàn nhà lót đá cẩm thạch vô cùng xinh đẹp, cơ hồ như tấm gương, nhưng vào mùa đông cũng cực kỳ lạnh, vừa rồi liên tiếp bị mấy lần khiếp sợ, bây giờ mồ hôi đổ trên lưng bắt đầu chậm rãi bốc hơi, cả thân thể tôi như bị để vào nước ấm từ từ nguội lạnh vậy, dùng sức khép chặt áo lại, nhưng một chút cũng không ăn thua, tôi nghĩ Kỷ Nhan phỏng chừng phải hơn 10 phút nữa mới có thể đến, bởi vì tôn chỉ của cậu ấy là có thể đi bộ thì sẽ không ngồi xe.

Đầu lại bắt đầu đau đớn dữ dội, là cái loại cảm giác quen thuộc này, tôi rất kinh ngạc, bởi vì nương theo cơn đau đầu còn có buồn ngủ mãnh liệt, tôi vỗ vỗ mặt mình, nhưng một chút cũng không hiệu quả, giống như bị sâu ngủ của Tôn Đại Thánh bám vào, tôi thế mà ngủ ngay trong phòng khách.

Thật đáng kinh ngạc, tôi lại trở về địa phương lúc trước tôi đã nhìn thấy, song lần này cũng không có nhiệt độ cao như vậy, tôi nhìn thấy người đàn ông kia, chính là thợ đúc câu kia. Hắn không đang đúc câu, mà đang ngồi xổm trước một đống móc ngẩn người, ở bên cạnh hắn, một cặp song sinh giống nhau như đúc đang vù vù ngủ say. Một đứa trong đó là bé trai năm tuổi tôi từng gặp. Một người đàn bà trẻ tuổi khoảng 26 27, mặc một thân quần áo màu vàng nhạt, đỉnh đầu vấn một búi tóc hình loa, dùng một khăn lụa màu tím sậm quấn quanh bốn phía. Vóc người khá cao lớn, sắc mặt gần như nâu đỏ. Trên tay bưng một khay gỗ màu đen. Trong đĩa đựng cơm lúa mạch chén đũa ấm nước, cá nướng tươi ngon còn có vài cái bánh quê. Tôi nhìn trang phục người phụ nữ cùng thức ăn, nghĩ họ hẳn là cư dân thời Ngô, bởi vì gần đây trên TV không phải vẫn đang chiếu 《 Ngọa Tân Thường Đảm 》sao. Nhưng kỳ quái chính là, mặc dù tôi có thể rõ ràng nhìn thấy thức ăn trong khay, nhưng lại không cách nào thấy rõ mặt của người đàn ông kia, bởi vì ông ta cúi thấp đầu, hai tay cắm vào trong mái tóc đen dày.

(Tiêu: Ngọa Tân Thường Đảm nghĩa là nằm gai nếm mật. Do tích: Câu Tiễn vua nước Việt, thời Xuân thu chiến quốc, sau khi bại trận bị nước Ngô bắt làm tù binh, chịu mọi nỗi khổ nhục. Sau đó, được Phù Sai vua nước Ngô thả về, Câu Tiễn quyết chí tìm cơ hội báo thù. Ông ra sức rèn binh và nằm ngủ trên đống củi khô, nếm mật đắng, xa rời món ngon để không quên mối thù sâu sắc của mình. Cuối cùng đánh bại nước Ngô, rửa được mối thù năm xưa.)

“Ăn chút gì đi, vì được phần thưởng thần câu trăm tiền vàng kia, anh đã lâu chưa ăn uống đàng hoàng rồi?” Người phụ nữ như trước đứng bên cạnh an ủi, mang trên mặt vẻ lo lắng, nhưng thanh âm lại dị thường ôn nhu. Người đàn ông ngồi xổm trên mặt đất không có động tác gì.

“Anh đã đúc trên trăm cái rồi, tại sao thủy chung đúc không ra thần câu kia? Rốt cuộc phải làm thế nào hả, ngày treo giải trăm tiền vàng sắp tới rồi!”

“Ngô Vương là vì đúc không ra được kiếm vượt mặt Việt quốc mới đi đúc câu, Kiền Tương và Mạc Tà đã đi rồi, không còn có kiếm nào có thể địch nổi Việt kiếm, trong đầu Đại vương chúng ta chỉ có chiến tranh và giết chóc, anh cần gì vì trăm tiền vàng kia mà hao phí tâm huyết chứ, con của chúng ta đang dần lớn lên, anh cự tuyệt không dạy chúng, Ngô Hồng thường xuyên oán giận với em, nói cha rất lạnh nhạt với nó.” Tôi đứng cách đó không xa, hiếu kỳ nghe hai vợ chồng họ trò chuyện, nói vậy cặp song sinh ngủ say bên cạnh có một đứa tên Ngô Hồng.

“Trăm tiền vàng đó, một thợ đúc câu nghèo khổ như anh phải đúc bao nhiêu câu mới có trăm kim? Hơn nữa quan trọng nhất là danh tiếng, nếu anh thành công, anh chính là thợ câu ưu tú nhất Ngô quốc.” Người đàn ông tựa hồ càng nói càng kích động, lại đứng dậy, xoay người, lại đi cố gắng đúc câu. Người đàn bà kia nhìn hắn, thở dài thật sâu, yên lặng đi về hướng những đứa trẻ.

Lửa lò lại bừng cháy. Tay và mặt tôi lại cảm thấy được cảm giác nóng rực của lửa kia thiêu đốt, cảm giác này khiến tôi tỉnh lại. Nhìn bốn phía, Kỷ Nhan còn chưa tới, tôi như trước ngồi trên sofa trong phòng khách, bên cạnh rất yên tĩnh, đồng hồ treo trên vách tường đối diện nhắc nhở tôi, hóa ra tôi chỉ ngủ vài phút, song hay thật, bởi vì đầu tôi lại đau rồi.

“Đứng lên đi một chút thôi, miễn cho ngồi lâu bị cảm.” Tôi quấn áo ngoài, vừa định đứng dậy, lập tức phát giác cảm giác mắt cá chân khác thường.

Tôi vừa cúi đầu nhìn, chỗ mắt cá chân của mình, bị hai bàn tay như củi cháy sạch vững vàng bắt được, ngón tay giống như móng gà, mặc dù gầy yếu, nhưng sức lực lại cực lớn, cơ hồ cắm vào thịt, tôi bị chộp phát đau, nhịn không được hô một tiếng. Tôi cong thắt lưng xuống, theo cánh tay nọ nhìn lại, dưới đáy sofa tối tăm, tôi nương theo ánh sáng ít ỏi, chỉ có thể ngờ ngợ nhìn thấy có một khuôn mặt người.

Tam thời gọi là mặt đi, mặc dù thấy không rõ lắm, nhưng vẫn có thể phát hiện đã bị cháy đến rối tinh rối mù, chỉ là từ bộ phận tròng trắng mắt đến xem, vẫn giống như là mặt của trẻ con. Hơn nữa nó hơi nở nụ cười, lộ ra một loạt răng tuyết trắng, mặc dù răng cửa trước miệng chỉ có một nửa, tựa hồ bị vật cứng nào đó đập mẻ.

“Chơi với Ngô Hồng đi, đừng đi mà.” Nó lại còn nói nữa, Ngô Hồng? Vừa rồi trong mộng đứa bé mà thợ đúc câu nhắc tới không phải tên Ngô Hồng sao? Tôi thật sự có chút hỗn loạn, thẳng người lên, muốn cố gắng gạt tay đứa bé kia ra, nhưng gạt một hồi, tôi nhìn đá cẩm thạch trên mặt đất bóng loáng như gương, hoàn toàn hiện ra vách tường phía sau lưng, mới đầu cho rằng mắt mình nhìn lầm, nhưng khi tôi nhìn kỹ, đã không còn gạt tay đứa bé tên Ngô Hồng kia nữa.

Trên vách tường phía sau lưng, một người cả thân thể bị cháy sạch như than đen, dần dần từ từ tường thể phá ra, hắn tựa như sớm đã dung hợp trong vách tường vậy, đầu tiên là tay, sau đó nữa là đầu và bả vai, chậm rãi đưa tay di chuyển về hướng tôi, tôi muốn bỏ chạy, nhưng chân lại bị Ngô Hồng gắt gao túm lấy, dưới sofa còn không ngừng truyền tới tiếng kêu mặc dù non nớt nhưng lại như băng cứa. “Đừng đi mà, chơi với bọn tôi đi.”

Tay phía sau đã rất gần, vòng tới trước mặt tôi, thoáng cái che lấy mắt tôi, tôi muốn ngăn cản, nhưng không hề có chút sức lực. Chỉ là dựa vào thứ tựa trên vai sau của tôi, hướng vào lỗ tai tôi nhỏ giọng nói.

“Đoán xem tôi là ai.”

Con mắt bị siết chặt, ngón tay của hắn cơ hồ muốn cắm vào hốc mắt tôi. Ngoài cửa đã vang lên tiếng chuông, là Kỷ Nhan tới. Tôi không biết lấy đâu ra khí lực, cuối cùng giãy thoát, lảo đảo chạy đến cạnh cửa.

Vừa mở cửa nhìn, quả nhiên là Kỷ Nhan, thấy tôi bộ dáng chật vật như vậy, cậu ấy có chút kỳ quái. Mà chính mình quay đầu nhìn lại, tay vươn ra dưới sofa và cơ thể người từ vách tường cũng không thấy đâu. Nhưng trên cánh tay và mắt cá chân dấu tay màu đen lại ngờ ngợ có thể thấy được.

“Mắt cậu bị làm sao vậy, giống như từng bị lửa hun vậy đó.” Kỷ Nhan bước vào nhà, chỉ chỉ mắt tôi, tôi lập tức cầm gương đến soi, quả nhiên, chung quanh mắt đều là cặn than đen, hiện giờ mắt còn có chút đau, thị lực cũng không tốt lắm.

Khi tôi kể đại khái những sự tình đã trải qua cho Kỷ Nhan, cậu ấy vừa nghe, vừa đi đến phòng ngủ, tôi cũng theo vào. Bên trong hết thảy như cũ, đã không còn nhiệt độ cao như trước nữa, nhưng trên bàn tượng sáp Lạc Lôi tặng đã tan chảy thành một đống sáp, có thể thấy được đây không phải ảo giác của tôi. Kỷ Nhan tìm cái ghế nhỏ, vói tay vào tủ quần áo, lúc lấy ra, trên bàn tay dính đầy bột màu xám đen, sau đó từ túi xách lấy ra một túi nhựa, đem bột cẩn thận cất vào đó, dán kín lại.

“Nhà cậu xảy ra vấn đề, đến chỗ tớ thôi, thuận tiện tớ đi xét nghiệm, rốt cuộc là thứ gì. Còn nữa, cậu nói cậu mơ thấy một thợ đúc câu?” Tôi liều mạng gật đầu. Cậu ấy trầm ngâm chốc lát, chợt nói: “Tớ quen biết một nhà khảo cổ học, tên Lâm Tư Bình, hình như gần đây ông ta đang đào một ngôi cổ mộ Ngô quốc, ngay phụ cận ngoại ô, bên trong khai quật được Ngô câu.”

“Lâm Tư Bình?” Tôi vừa nghe, chẳng lẽ người gọi là Lâm đội kia chính là hắn?

“Vậy đi, nếu cậu còn chịu đựng được, chúng ta sẽ đi tìm ông ta ngay bây giờ, ông ta là bạn cũ của cha tớ, trước giờ cùng nhà chúng tớ luôn lui tới mật thiết, tớ gọi ông là chú Lâm, kỳ thật ông chỉ lớn hơn tớ khoảng 10 tuổi, trước kia từng cứu cha tớ, nên trở thành bạn tốt của cha tớ.” Vậy thì tốt rồi, tôi còn đang lo không biết làm sao tiếp cận Lâm Tư Bình, có lẽ còn có thể bắt được chút tư liệu về cổ mộ, kinh nghiệm vừa rồi sớm đã quên mất, thói quen nghề nghiệp lại vùng lên.

Lâm Tư Bình bây giờ đang đứng trong một căn nhà trệt vùng ngoại ô gió lạnh rì rào, nơi này cách cổ mộ kia không xa, phần lớn nhân viên nghỉ ngơi ở nơi này, mùa đông ở miền nam mặc dù không rét căm căm như miền bắc, nhưng lại lộ ra cỗ âm lãnh, hơn nữa ẩm ướt gió to, ở lâu, cực kỳ đả thương người, hơn nữa thời tiết u ám, làm như trời sắp mưa, do đó Lâm Tư Bình phân phó nhân viên dựng vải bạt che mưa bảo vệ tốt hiện trường, rồi theo mọi người về phòng.

Lúc tôi và Kỷ Nhan tới đó, trời đã bắt đầu mưa, còn chen lẫn cầu tuyết nhỏ, đồm độp đánh lên mặt đến phát đau. Người mở cửa, chính là Lâm Tư Bình, ông ta vừa thấy Kỷ Nhan, liền hơi sửng sốt, sau đó lập tức buông chén tráng men bốc hơi nóng trong tay, hai tay nắm bả vai Kỷ Nhan.

“Không ngờ con đã cao lớn thế này rồi, nhớ lần trước gặp con, con còn đứng tới thắt lưng nhị thúc thôi đấy.” Lâm Tư Bình vô cùng kích động, mặt của ông ta cơ hồ bị gió sương mài đến sần sùi không chịu nổi, phảng phất như vỏ ngoài của mặt trăng vậy, dưới ngọn đèn tối tăm của căn phòng phiếm ánh sáng vàng, trên đôi môi thâm đen khô nứt ghê gớm, song xem ra ông rất vui vẻ, ngũ quan cơ hồ đều cười nhăn lại với nhau, cùng vẻ mặt nghiêm túc ở hiện trường khai quật hoàn toàn bất đồng.

“Chú Lâm, chú cũng thế nha, đã già đi nhiều đó.” Kỷ Nhan cũng cười nói, lập tức giới thiệu tôi.

“Vị này chính là bạn tốt của con, tên Âu Dương Hiên Viên, cậu ấy ở tòa soạn báo, buổi sáng còn chưa phỏng vấn, song cậu ấy vừa rồi gặp chút việc lạ, hình như có liên quan đến cổ mộ đội ngũ của chú khai quật.” Lâm Tư Bình hoàn toàn không chú ý tới tôi, mãi đến khi Kỷ Nhan giới thiệu mới nhìn sang đây, ông dùng đôi mắt săm soi cao thấp đánh giá một phen xong, thu hồi nụ cười.

“Tôi còn đang buồn bực đây, rốt cuộc ai rò rỉ tin tức ra ngoài, nhưng mà đồng chí Âu Dương, tôi hy vọng cậu đừng đem những thứ cậu biết công bố trên báo nhanh như vậy, chúng tôi hy vọng có một hoàn cảnh công tác an tĩnh ổn định.” Tôi nghe xong, cũng chỉ nửa cười đáp ứng. Lâm Tư Bình lúc này mới dẫn chúng tôi vào phòng.

“Ngô Câu?” Lâm Tư Bình vừa nghe, mông đặt xuống lại như lò xo nhảy dựng lên, con mắt trừng lớn như chuông đồng nhìn chúng tôi, cũng không nói chuyện. Những người khác ở đây cũng đều ngừng nói, mang theo ánh mắt khác thường nhìn chúng tôi, trong lúc nhất thời cả phòng thần kỳ an tĩnh, tôi cùng Kỷ Nhan cũng không nói, cảm giác vô cùng khó xử, vẫn là Lâm Tư Bình phá tan sự im lặng trước.

“Thanh câu kia, nói thiệt cho mấy đứa biết, rất kỳ quái.” Giọng điệu Lâm Tư Bình có chút khác thường. Ánh mắt cũng rất hoảng hốt, “Sau khi các ký giả đi chưa lâu, các chú vừa định vận chuyển thanh Ngô câu nọ đến nơi bảo quản thỏa đáng, nhưng nó lại đột ngột bay lên, xoay quanh trên đỉnh đầu bọn chú, còn rung động nữa.” Lúc ông đang tự thuật luôn theo thói quen dùng đầu lưỡi liếm môi, tôi phát hiện trán ông chảy mồ hôi, những người chung quanh cũng cúi đầu không nói, cả phòng đều chỉ có mỗi thanh âm của Lâm Tư Bình, thanh âm của ông tuyệt đối không êm tai, nhưng chuyện nói ra lại làm tôi và Kỷ Nhan tập trung tinh thần lắng nghe.

Nhận xét

  1. truyện hay quá >< mỗi truyện mỗi vẻ , thú1 vị cực kỳ !!! thanks bạn vì đã dịch nhé

    Trả lờiXóa
  2. Kiện Tướng và Mạc Tà, giống trong phim thiện nữ ưu hồn ghê á.

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,