Chuyển đến nội dung chính

Cổ Thuật Phong Quỷ - Chương 43

Chương 43

Vùng rừng núi trước mắt này rậm rạp um tùm, cổ thụ che trời, mặt đất cơ hồ nhìn không thấy bùn đất lộ ra ngoài, toàn bộ đều bị rễ cây dây leo cùng lá xanh rơi rụng che phủ, đi vô cùng khổ cực, hơi chút sơ sẩy sẽ bị vấp ngã chổng vó.

Cánh rừng như vậy bình thường đều có chút côn trùng và rắn, không biết có dã thú to lớn gì không, song có Đao Phong và chị Tuyền ở đây, cho dù đột ngột nhảy ra một con gấu, hai người họ cũng có thể dễ dàng đối phó, huống chi miền nam không có gấu.

Trong không khí mùi bùn đất và cây cối trộn lẫn vào nhau, làm người ta cảm thấy một loại "thiên nhiên tươi mát", loại mùi này vô cùng đặc thù, tuyệt đối người lăn lộn trong thành phố cảm thụ không được.

"Chú à, trước kia mọi người cũng thường xuyên đến những chỗ thế này đảo đấu sao?" Tôi đẩy nhánh cây ra hai bên, nói: "Nếu vậy thì tốt quá rồi, một bên kiếm tiền một bên rèn luyện thân thể ha, so với làm việc cực khổ trong thành phố thì tốt hơn nhiều, money và hoa cô nương, thỏa mãn đủ đường."

"Nói nhảm." Ông chú xì một tiếng khinh miệt, cầm trong tay đá Huyền Cơ nhìn hai bên, cau mày nói: "Cậu làm như chúng ta thật sự đến đây du lịch vậy, đây chính là công việc hơi một tí là sinh tử, bên dưới phải cẩn thận cơ quan, bên trên phải cẩn thận cớm, đụng vào thứ nào cũng đều là cửu tử nhất sinh, kẻ trộm mộ đâu được dễ chịu như cậu nghĩ."

Giáo huấn tôi xong, ông chú trầm ngâm hai giây, lại nhỏ tiếng nói thầm một câu: "Đầu năm nay làm gì cũng không dễ dàng."

"Phải phải phải. . . . . . . ." Nhớ tới kinh nghiệm lần đảo đấu trước, tôi không thể không thừa nhận sống nghề này không đơn giản vậy, thở dài, quay đầu nhìn thấy giày ống cao xinh đẹp của chị Tuyền giẫm lên một nhánh cây, đột nhiên nghĩ, trước đó đã cảm thấy chị Tuyền không giống kẻ trộm mộ bình thường, kỹ thuật bắn súng của cô đều là cấp chuyên nghiệp, hẳn từng được huấn luyện đặc biệt, trước kia cô ấy rốt cuộc làm nghề gì, chẳng lẽ là quân nhân? Lính đặc chủng?

Nhưng nữ lính đặc chủng, loại giả thiết không thực tế này chỉ có trong tiểu thuyết mới có thể xuất hiện . . . . . . . .

"Nhìn tôi làm gì?" Chị Tuyền nhận thấy được tầm mắt của tôi, ngoái đầu nhìn lại cười nói: "Thích chị rồi hả?"

"Không dám không dám." Tôi giật mình, vội vàng cười lấy lòng, khoát tay nói: "Tiểu nhân thấp hèn này nào xứng được với ngài."

"Xí." Chị Tuyền hừ một tiếng, vừa muốn xoay người tiếp tục đi, nhưng dường như đột nhiên nhìn thấy gì đó, cả người không nhúc nhích sững sờ tại chỗ, đôi mắt đẹp hẹp dài trừng lớn, sắc mặt cũng dần nghiêm túc hẳn lên.

Tôi nhìn vẻ mặt biến hóa phong phú của cô, ha ha cười khan vài tiếng, nhỏ giọng nói: "Chị Tuyền, chị đừng nói là chỉ mới phát hiện thôi nhé."

Chị Tuyền rất nhanh liếc mắt nhìn tôi, lại quay đi tiếp tục nhìn chằm chằm phía trước: "Cậu là thằng nhóc xấu xa, đã phát hiện sớm còn không chịu nói một tiếng, thiếu chút nữa hù chết chị."

"Đừng để ý tới, tiếp tục đi." Ông chú đi qua bên cạnh chúng tôi, mặt không chút thay đổi ra hiệu nói: "Kẻ đến thì không thiện kẻ thiện thì không đến, án binh bất động trước, để xem chúng rốt cuộc muốn làm gì."

Nghe nói thế lòng tôi liền một trận cảm khái, xem ra ông chú đã sớm biết, Đao Phong một mực dẫn đường phía trước ngay cả đầu cũng không quay lại kia chẳng phải còn phát hiện sớm hơn nữa sao, hai người này lại im lặng bình tĩnh, giả vờ như người không có việc gì, tôi vừa nãy nhìn vẻ mặt chị Tuyền mới xác định thật sự có thứ theo dõi.

"Cậu phát hiện ra khi nào, thấy rõ là cái gì không?" Tôi đi nhanh vài bước chạy tới bên cạnh Đao Phong, kề sát vào cậu ấy thấp giọng nói: "Tôi chỉ biết có gì đó đi theo, nhưng không có cơ hội nhìn."

Nghe vậy, Đao Phong thả chậm bước, mắt híp híp, tựa hồ cũng không chắc lắm: "Nhìn không rõ, hình như là người, hơn nữa không chỉ một."

"Cậu chắc chắn là người không phải khỉ?" Tôi vươn tay chỉ phía trên, "Sao tôi cảm giác chúng đều đang trên cây . . . . . . . ."

"Không giống khỉ."

"Vậy chắc cũng không giống người nhỉ?"

". . . . . ."

Kỳ thật tôi cũng biết không phải khỉ, nhưng chỉ muốn chọc ghẹo Đao Phong chút, tên Đao Phong này ăn nói không khéo, tôi nắm đúng cậu ta phản bác không được.

Có lẽ nhận thấy được chúng tôi đã phát hiện hành tung của chúng nó, mấy thứ kia động tác càng thêm lớn mật, vốn vẫn lặng yên không một tiếng động, hiện giờ lại đột ngột tăng tốc.

"Xem ra phải mau chóng tìm được vị trí của cổ mộ." Ông chú thoáng liếc mắt về phía sau, phiến đá trên tay nhẹ nhàng chuyển động, phát ra tiếng lạch cạch thanh thúy, trên phiến đá mơ hồ xuất hiện một hình dạng lỗ tai, tôi nhìn một chút, hoàn toàn không hiểu nó tượng trưng cho cái gì.

Trong tay nghe tiếng lá xào xạc, lòng hiếu kỳ của tôi càng ngày càng nghiêm trọng, trong đầu không ngừng tự hỏi làm thế nào mới có thể lén nhìn thấy hình dáng của những kẻ theo dõi này.

Dùng gương chiếu là một phương pháp tốt, nhưng trong tay tôi lại không có, cũng không có khả năng vào loại thời điểm này hỏi mượn chị Tuyền được.

Nghĩ một chút, tôi chợt nảy ra ý kiến, lấy điện thoại di động nhét trong túi ra, đưa màn hình điện thoại di động bóng loáng nhắm ngay vị trí phía sau.

Di động của tôi là điện thoại cảm ứng Samsung, màn hình vừa lớn lại bóng loáng, lúc màn hình đen cơ bản có thể dùng làm gương, bình thường không phát hiện, không ngờ lúc này lại nổi lên tác dụng.

Tôi một bên chú ý đường dưới chân, một bên cúi đầu nhìn về phía màn hình điện thoại, phát hiện giữa những cành lá rậm rạp phía sau, quả nhiên có mấy thứ gì đó khác thường ẩn núp, hơn nữa đều có tay có chân, trốn sau lá cây dày đặc, nương nhờ nhánh cây già tráng kiện mà di chuyển.

Chính loại động tác bí ẩn lại cẩn thận này, khiến tôi càng không cách nào khẳng định chúng là khỉ hay động vật gì tương tự, bình thường động vật cho dù theo dõi cũng sẽ không lén lén lút lút như vậy, nhưng nếu nói chúng thật là người, sao lại dùng phương thức này theo dõi? Người bình thường ai lại đường bằng phẳng không đi, phải chạy lên cây học làm khỉ? Đây chẳng phải ăn no rửng mỡ sao.

Trong lòng tôi âm thầm suy tính, con mắt lần nữa liếc về phía màn hình điện thoại di động, lại chứng kiến một cái đầu tròn màu đen đang từ mặt sau nhánh cây lặng lẽ lộ ra, trong nháy mắt, tôi phảng phất nhờ màn hình điện thoại mà đối mặt với nó, sợ đến cả người giật bắn, suýt nữa đánh rơi điện thoại xuống đất.

"Móa, hù chết cha tui rồi!" Tôi thấp giọng kêu một câu, liền cảm thấy động tĩnh mặt sau càng lúc càng lớn, những tên kia hình như đã nhịn không được nữa, muốn lập tức nhào sang đây.

Bước chân của chúng tôi dưới chút tiếng động trở nên thúc giục này từ từ nhanh hơn, mọi người hiểu ngầm với nhau, cảnh giác cùng đợi những tên kia ra tay hành động trước, mà tôi, thì thời khắc này thông qua màn hình điện thoại quan sát động tác của chúng.

Chị Tuyền trong quá trình bước nhanh nắm súng bán tự động trong tay, Đao Phong cũng bộ dáng vận sức chờ phát động, chúng tôi chui qua một hốc cây, khi nhìn lại, mấy tên theo dõi kia đã kề sát sau người.

Khoảng cách cực kỳ gần, khiến tôi hoàn toàn thấy rõ bộ dáng của chúng, đó là mấy người đàn ông trưởng thành vóc dáng cao lớn, họ mặc quần áo dân tộc có phục sức đặc thù, ánh mắt đảo lên trên cổ quái, chỉ lộ ra tròng trắng, da màu tro đen quỷ dị, nhìn qua cực kỳ bất thường.

"Chị Tuyền cẩn thận!" Nhìn thấy một gã trong đó đánh mạnh về phía Kỷ Tuyền, tôi lập tức kêu to nhắc nhở.

Kỷ Tuyền nghe tiếng, xoay người lại một chân đá lên, tiếp theo bóp cò súng, súng vang trận trận, đạn không chút lưu tình bắn vào người gã đàn ông kia, nhất thời máu me tung tóe.

"Là cổ nhân !" Ông chú nhìn kỹ vài lần, sau khi xác định nhắc nhở nói: "Cổ nhân là người chết bị cổ trùng thao túng, đạn với họ mà nói e rằng vô dụng, phải ngẫm lại biện pháp khác."

(Tiêu: Cổ ở đây là con sâu độc)

Ông chú vừa dứt lời, những cổ nhân khác liên tiếp nhào xuống, toàn bộ da màu tro đen, mắt trắng dã, nhìn kỹ còn có thể phát hiện, trên cở thể cổ nhân này có rất nhiều chỗ đã bị thi trùng gặm cắn biến dạng, căn bản là một cái xác thối rữa đã lâu.

(Tiêu: Thi trùng là những con trùng sống trên xác người chết)

Loại cổ này lúc còn rất nhỏ đã nghe ông nội kể qua, người Miêu tộc gọi đây là "Thảo Quỷ", dùng và chế tạo cổ thường là phụ nữ, được xưng là "Thảo Quỷ Bà", đem nhiều loại độc trùng có chứa kịch độc như rắn rết, thằn lằn bỏ vào trong vật đựng, khiến chúng cắn giết, tàn sát lẫn nhau, cuối cùng còn lại độc trùng duy nhất tồn tại đó là cổ.

Mà cổ nhân, là người chết bị cổ trùng khống chế, họ khi còn sống bị Thảo Quỷ Bà hạ cổ khống chế, thân thể dần dần bị cổ trùng ăn mòn, cũng nghe lệnh của Thảo Quỷ Bà, hồn phách vẫn lưu lại trong cơ thể, ý thức mãi không tiêu tan, từng chút nhìn thân thể mình bị cổ trùng nuốt chửng, thối rữa, cảm thụ thống khổ của vạn trùng cắn thân, cuối cùng biến thành một cái xác không hồn.

Loại phương pháp này ở cổ đại được vô số đế vương quý tộc sử dụng, cực kỳ tàn nhẫn vô tình.

Cổ nhân bị Kỷ Tuyền dùng súng tự động bắn quét kia sau khi ngã xuống nhanh chóng bò lên, một thân thịt nát trong lúc chạy rơi lả tả đầy đất, Kỷ Tuyền chán ghét chau mày, dứt khoát tàn nhẫn hung hăng cắt phăng hai chân nó.

Song dù chặt đứt chân, cổ nhân như trước dựa vào hai tay không ngừng bò trên mặt đất, thịt cả người từng khối bong tróc, máu tươi đầm đìa, bộ dáng so với trước đó càng thêm ghê tởm khủng bố.

Việc này không khỏi làm tôi bắt đầu suy đoán, đến tột cùng là ai đã khống chế những cổ nhân này đến tìm chúng tôi gây phiền toái, mục đích của hắn là gì, chẳng lẽ chỉ muốn đẩy chúng tôi vào chỗ chết? Hoặc là, muốn phiến đá huyền cơ trên tay ông chú?

Kẻ chủ mưu này, có thể là nhóm người vào núi trước chúng tôi, cũng có thể là người trong trại, tỷ như Lý lão đại, tỷ như Lý Sơn đã đưa chúng tôi vào núi . . . . . . . . .

Nhưng họ là dân tộc Hán, tỷ lệ sử dụng cổ độc cực nhỏ, vậy khả năng lớn nhất là nhóm người trước.

Chẳng lẽ nói, họ đã phát hiện sự tồn tại của chúng tôi, cũng đã sớm sắp xếp những cổ nhân này, cản trở chúng tôi tiến vào mộ? Cách nhau chỉ năm sáu ngày, việc này cơ hồ không có khả năng . . . . . . . .

Càng nghĩ càng kỳ quái, tôi gọi Tiểu Hải ra, bảo nàng dùng tóc cuốn lấy mấy tên cổ nhân ý đồ tới gần tôi và ông chú, ngược lại tính toán xem làm sao giải quyết đám người chết này.

Đao Phong thân thủ vĩnh viễn nhạy bén vô cùng, cậu ấy vừa tránh né, vừa nhắm chuẩn cơ hội, toàn bộ tay thoáng cái cắm phập vào trước ngực cổ nhân, sau đó dùng lực túm ra ngoài, chỉ nghe một tràn thanh âm da heo xé rách, cổ nhân kia liền té trên mặt đất không cách nào nhúc nhích.

Tôi và ông chú tập trung nhìn vào, phát hiện Đao Phong cư nhiên đã túm cổ trùng trong cơ thể cổ nhân ra, khó trách cổ nhân nháy mắt biến thành xác chết bất động.

"Lão Đao, bên này!" Tôi vừa thấy phương pháp hấp dẫn, vội vàng bảo Tiểu Hải cố định một tên cổ nhân, hô lên với Đao Phong: "Mau giết chết tên này!"

Đao Phong xoay người nhìn về phía tôi và ông chú, sắc mặt nhất thời đại biến: "Cẩn thận!"

Tôi sửng sốt, liền cảm thấy sau đầu một trận gió mạnh ập tới,

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,