Chuyển đến nội dung chính

[MĐMCCKD] - Đêm Thứ 63

Đêm Thứ 63 - Ngăn kéo

Phần lớn người sưu tập đồ cổ kỳ thực đều có lòng chiếm hữu rất mạnh, bình thường có vài người thích những loại như tem, tiền cổ khá thông thường, sau đó có vài người thích một số loại khác, tỷ như sưu tập hộp diêm, hộp thuốc lá các loại, đương nhiên, cũng không thiếu kẻ biến thái, như trong trại tập trung của Đức chuyên thích sưu tập da thiếu nữ xinh đẹp, trước tiên vẽ lên đó đủ dạng hoa văn, sau đó ngâm cô gái trong nước nóng có chứa cánh hoa hồng và chất bảo quản, khiến chất bảo quản có thể thấm vào trong da lông, cũng thuận tiện lột xuống. Về phần da người lột xuống, có thể chế thành bao gối, chế thành khăn trải bàn da, loại nổi tiếng nhất là sau khi chiến thắng một chiến sĩ Liên Xô từ trong nhà một quân y Đức thu được một cái chụp đèn bàn, không sai, đó là từ da người chế thành.

Song người bạn mà tôi muốn kể này đương nhiên không có ham mê khiến kẻ khác buồn nôn như thế, cho dù cậu ta có, cậu ấy cũng không dám trở thành vị sát thủ biến thái trong 《 Sự Im Lặng Của Bầy Cừu 》kia. Kỳ thực cậu ấy thích sưu tầm bàn gỗ cổ, bất luận là bàn gỗ niên đại nào cậu ấy cũng thích vô cùng, nhưng sưu tầm thứ này thực sự cần không gian và công sức rất lớn, có vài cái bàn đặc biệt nặng, song cậu ấy luôn tiếp tục loại yêu thích này không biết chán, thế nên khiến bà vợ xinh đẹp tức giận ly hôn, nhưng cậu ấy ngược lại được thanh nhàn.

Anh bạn tên Đàm Lam này gia cảnh đặc biệt giàu có, nhờ vào phấn đấu và kinh doanh có tay nghề của cậu ta lúc còn trẻ. Song vừa có bàn gỗ tốt cậu ta liền gọi tôi đến xem, tuy rằng tôi không am hiểu lắm, nhưng dưới sự khai trí của cậu ấy ít nhiều cũng hiểu được một chút. Loại bàn gỗ này chủ yếu nhìn lịch sử và nguyên liệu, nếu như là gỗ danh quý, như gỗ tử đàn, vẫn luôn được cho là gỗ danh quý nhất, phần lớn là màu tím đen, giữa đủ loại gỗ cứng, chất gỗ tử đàn tinh mịn nhất, trọng lượng gỗ nặng nhất, vân gỗ không rõ ràng. Từ xưa được dùng làm cổng lớn của thế gia vọng tộc thanh danh hiển hách, có vài người có thể sẽ nói tới hồng mộc, kỳ thực hồng mộc không phải một loại vật liệu gỗ, mà nói về một loại gỗ, căn cứ vào tiêu chuẩn 《 Hồng Mộc 》quốc gia quy định, hồng mộc là loại gỗ tử đàn của họ tử đàn, loại gỗ hoa lê, loại gỗ nhánh hương của họ hoàng đàn, loại gỗ đen, loại gỗ đỏ, loại gỗ mun họ thị, loại gỗ mun sọc vằn, loại gỗ thiết đao cùng loại gỗ cánh gà họ nhánh Nhai Đậu, tài liệu tên gọi chung 33 giống 8 loại 5 họ. Dùng vật liệu 33 giống 8 loại này chế luyện gia cụ có thể coi là gia cụ hồng mộc. Kết cấu chất gỗ hồng mộc quá nhỏ quá mỏng, bình quân mạch gỗ (ống mạch) tia gỗ đường kính không lớn hơn 20 mi-crô-mét. Tâm hồng mộc màu sắc chất liệu đều trải qua đại khí biến sâu, trong đó loại gỗ tử đàn là màu đỏ tím, loại gỗ hoa lê, loại gỗ nhánh hương, loại nhánh gỗ đỏ màu nâu đỏ, loại nhánh gỗ đen là màu tím đen, loại gỗ mun là màu đen nhánh, loại gỗ mun sọc vằn và loại gỗ cánh gà là màu đen. Loại gỗ này chế thành bàn thì bạn tôi mua không nổi, bởi vì nghe đâu trước đó một cái bàn gỗ hoa lê vàng mặt đá không ngờ bị người ta trả giá hơn chín mươi tám vạn tệ mua mất, quả thật làm người ta không cách nào tin nổi. Một vài cái khác còn lại có ý nghĩ đặc thù hoặc niên đại lâu đời, song sản phẩm gỗ tránh thêm một lớp sơn nữa, nếu không giá trị không còn lớn như lúc trước, đương nhiên, còn có một cái vốn căn bản không đáng giá cũng bị cho sao chép lại, xa xỉ phẩm cái gì? Có thể bán ra giá so với nguyên bản cao hơn mấy trăm thậm chí mấy ngàn lần giá món đồ đó, thì như bánh Trung Thu tổ yến vây cá bào ngư giá trên trời vào dịp tết Trung Thu, song tôi không hiểu lắm, nếu muốn ăn, không bằng cứ ăn đại đi, tại sao phải kẹp những thứ này trong bánh Trung Thu? Tôi chung quy cảm thấy bánh Trung Thu cứ dùng bánh nhân đậu nguyên thủy nhất là tốt nhất rồi.

Không lảm nhảm nữa, giọng điệu Đàm Lam trong điện thoại gần như có thể dùng kích động để hình dung.

"Ngày hôm qua ăn được tiên đan, từ một lão nông gia dưới thôn sửa mái nhà dột, đào được một cái bàn cổ gỗ hoa lê sọc vằn, thật rẻ hời! Chỉ hơn hai ngàn!" Đàm Lam vừa nói vừa chép miệng, phảng phất như một đứa bé ăn được kẹo socola mơ ước vậy.

"Không phải tớ đả kích cậu, cậu không sợ bị người ta chôn địa lôi, số lần cậu nộp học phí cũng không ít." Tôi cười nói, không ngờ Đàm Lam một mực chắc chắn, là một cái bàn rất tốt, hơn nữa chỗ đặc biệt của bàn này không phải ở lai lịch và nguyên liệu của nó, mà là phía trên có một ngăn kéo.

"Cậu đến rồi sẽ biết, trong điện thoại không tiện nói." Nói xong, Đàm Lam cúp điện thoại, điện thoại vang lên tiếng tút tút. Tôi đóng điện thoại lại, trong lòng không khỏi lẩm bẩm, ngăn kéo gì mà kinh thiên động địa thế.

Cái gọi là ăn tiên đan, chôn địa lôi, sửa mái nhà dột, đóng học phí đều là thuật ngữ của người đào đồ cổ, tựa như tiếng lóng trong hắc đạo trước đây. Ăn tiên đan ví với mua được tàng phẩm cực kỳ tiện nghi, chôn địa lôi là chỉ có vài người cho rằng đến nông thôn từ trong tay nông dân mua hàng sẽ không tồi, nhưng không biết những hàng này là thương nhân và nông dân kết phường giả mạo, đây là chôn địa lôi. Mà sửa mái nhà dột ví với người bán kẻ xem, nhưng đồ cổ là hàng thật, được người mua đi, đối với người mua mà nói gọi là "Chọn dột". Trái lại đối với người bán gọi là mất của, về phần đóng học phí danh như ý nghĩa, chính là lính mới chơi đồ cổ không nhìn được hàng, mua phải hàng phỏng chế không đáng bao nhiêu tiền.

Từ tòa soạn đến nhà cậu ấy rất xa, song trùng hợp nơi đó có một đối tượng phỏng vấn của tôi sống, ngược lại cũng thuận tiện tạt qua, cho nên tôi cũng không từ chối ý tốt của Đàm Lam, cái gọi là vui một mình không bằng mọi người đều vui, chia sẻ sung sướng với người khác cũng là chuyện tốt.

Nhà của Đàm Lam xác thực có thể dùng cổ kính để hình dung, vào nhà bạn có thể ngửi được một mùi hương vô cùng thơm mát sạch sẽ của đồ gỗ, tuyệt không giống sàn nhà gia cụ bây giờ, tất cả đều là mùi formaldehyde, nếu để hơn một năm mùi sẽ rất nồng, khoa học kỹ thuật phát triển, kết quả điều kiện sống của chúng ta trái lại giảm xuống.

"Vào đi, nhanh!" Vóc người Đàm Lam rất giống tôi, hai người xấp xỉ một cái đầu, song cậu ấy gầy hơn nhiều, đầu cũng lớn vô cùng, đáng tiếc đầy đầu đều không chứa trí tuệ, tôi thường chế nhạo cậu ấy trong đầu đều là bột gỗ, cậu ấy lại nghiêm trang cau mày nói mình chỉ hy vọng thế.

Ánh mắt Đàm Lam đặc sắc nhất, nếu như bình thường, sẽ không có gì, chỉ cần vừa nhìn thấy mỹ nữ hoặc bàn gỗ yêu thích, mắt cậu ấy thoáng cái liền biến thành mắt tam giác, một chút tròng trắng cũng không thấy, lóe ra ngoài ánh nhìn chiếm đoạt.

"Tớ thích, nhất định phải đoạt vào tay." Đây là danh ngôn của cậu ấy, vợ như vậy, tiền tài cũng thế, bàn gỗ cũng vậy.

Nhà của cậu ấy vốn vô cùng rộng rãi, đáng tiếc chất nhiều bàn như thế, tôi đành phải cẩn thận đi tới, trước đây tôi từng có thời gian giúp cậu ta dọn bàn, cậu ta thà tay mình bị đập trúng, máu chảy trên bàn cũng không chịu buông tay.

"Tay khá hơn chưa?" Tôi nhìn ngón tay quấn băng vải của cậu ấy nói.

"Khá rồi, song về sau lại không cẩn thận đứt ra, nhỏ một giọt trên bàn đó, may mà về sau một chút dấu vết cũng không có, bằng không chẳng phải đau lòng chết tớ sao, nói không chừng tớ sẽ tức giận mà chặt phăng ngón tay kia luôn." Đàm Lam phảng phất như đang nói về cây lạp xưởng, chứ không phải ngón tay mình.

Tiến vào phòng trong, tôi nhìn thấy cái bàn kia.

Rất đẹp, màu lòng đỏ trứng, cao khoảng chừng hơn một thước, giữ gìn rất tốt, đường giao giữa mép bàn và đường chân bàn biến hóa, hai bằng hai lõm; giữa mặt bàn và chân dùng góc mây cuộn để điểm xuyết; đầu chân hình móng ngựa lật vào trong, kỹ thuật tinh xảo. Hơn nữa dưới trái mặt bàn còn có một vách ngầm, cũng chính là ngăn kéo kia.

Tôi rất hiếm gặp loại bàn có chứa ngăn kéo thế này.

Bên ngoài ngăn kéo không có bất kỳ tay cầm nào, hoa văn kết hợp rất tốt, hầu như thành một bộ phận của bàn, không nhìn kỹ quả thật không phát hiện.

"Đây, đây là một ngăn kéo thần kỳ!" Đàm Lam không nén được vung vẫy hai tay, khóe miệng co rúm một cái, tôi kỳ quái mặc dù cậu ấy dùng giá tiền cực thấp đào được thứ tốt cũng không cần phải nói khoa trương vậy chứ.

"Tớ có thể hiểu được thắc mắc và ngạc nhiên của cậu, bởi vì chính tớ cũng không ngờ, chẳng qua gần đây mới phát hiện chỗ bất thường của ngăn kéo này, tớ thậm chí do dự rất lâu, có nên nói cậu biết không, song với tư cách người bạn tốt nhất của tớ, tớ tìm không được ai khác chia sẻ niềm vui này! Cậu biết đó loại vui sướng này kiềm nén dưới đáy lòng không cách nào phát tiết rất dễ sinh bệnh." Song cậu ấy liền đổi giọng, đột nhiên nheo mắt lại trầm thấp nói: "Đương nhiên, tớ vẫn phải cảnh cáo cậu, không nên nói ra bất kỳ chữ nào về những thứ cậu biết, bằng không không tốt cho cậu lắm đâu."

Tôi có chút hối hận đã tới đây, tôi ghét nhất là chia sẻ bí mật với người khác, bởi vì bạn cũng phải gánh chịu phiền não vô vị, hơn nữa càng chịu nhiều hơn, bởi vì bí mật một mai tiết lộ, người đầu tiên người ta hoài nghi chính là bạn, đương nhiên, người ta sẽ không nghĩ đến có phải chính mình đã vô tình nói ra hay không.

"Được rồi, nói mau lên, tớ cam đoan không nói." Cuối cùng lòng hiếu kỳ của tôi chiếm thượng phong.

"Tớ chỉ ngẫu nhiên phát hiện được chỗ đặc biệt của ngăn kéo này, hôm trước, bởi vì tớ tìm không được bút máy của mình, đã lục tung cả nhà, tớ khi ấy đầy đầu đều là nghĩ tới bút máy của mình, bởi vì cần ghi chép vài thứ, về sau chỉ còn lại ngăn kéo đó chưa xem qua, tớ là một người hay quên, đồ mấy phút trước còn trên tay thường không cánh mà bay. Cho nên tớ tìm đồ cũng lục tung một trận. Đương nhiên, trước khi mở ngăn kéo tớ căn bản không ôm hy vọng gì.

Thế nhưng trong ngăn kéo vốn trống rỗng không ngờ lại đang nằm một cây viết, có thể tìm được thứ gì đã tìm thật lâu sẽ khiến bạn cực kỳ vui vẻ, thế nhưng tớ rất nhanh phát hiện ra, cây bút này không phải là cây bút của tớ. Tuy rằng kích cỡ màu sắc như nhau, nhưng cũ mới quả thật không giống.

Tớ bắt đầu hoài nghi ngăn kéo này tồn tại tác dụng thần kỳ nào đó, vì vậy tớ bắt đầu thí nghiệm, trước là nghĩ tới một quyển sách, kết quả sau khi mở ngăn kéo cuốn sách kia liền nằm ở đó, tớ vui mừng muốn điên, thí nghiệm rất nhiều lần, chỉ cần ngăn kéo kia chứa được thứ gì tớ cũng đều thử qua, kết quả thật là chẳng sai lần nào." Cậu ấy đắc ý cười ha hả, từ khi cậu ấy ly dị tôi vẫn chưa từng nhìn thấy cậu ấy vui vẻ như thế.

"Cậu có từng nghe nói tới chậu châu báu chưa? Thích gì, nghĩ muốn cái gì đều có thể lấy được, cậu nói xem trên thế giới này tớ rốt cuộc có phải là người may mắn nhất không? Để chứng minh cho cậu xem, nhìn này, tớ từ đây có thể lấy ra một cái đồng hồ!" Nói rồi, Đàm Lam quả nhiên từ bên trong lấy ra một đồng hồ đeo tay nam giới quý giá. Tuy rằng tôi chung quy cảm thấy đó là cậu ấy gạt tôi bỏ sẵn vào trước mà thôi, thế nhưng cậu ấy kiên trì muốn tôi tự thử một lần, tôi không lay chuyển được cậu ta, đành phải thử.

Tôi quyết định muốn một máy chụp hình kỹ thuật số, loại tốt phải mấy ngàn đồng, luôn muốn mua nhưng cân nhắc một khi mua e rằng tháng này cần ra lề đường chụp ảnh cho người ta để duy trì sinh kế.

Tôi âm thầm cầu khẩn trong lòng, trong nháy mắt mở ngăn kéo ra, tôi thấy được máy chụp ảnh mới tinh đặt trong ngăn kéo.

Là thật! Hơn nữa tôi khẳng định đây không phải là Đàm Lam động tay vào, rất nhanh tôi còn muốn thêm dây dẫn, pin, thẻ nhớ trong, vì vậy trang bị đều đầy đủ cả!

"Không gạt cậu chứ?" Đàm Lam thấy tôi cười tươi như hoa, vỗ vai tôi.

"Thậm chí bao gồm cả tiền bạc cũng được." Đàm Lam thuận tay kéo ra ngăn kéo, lại móc ra một cọc tiền mặt mới tinh.

Tôi lần đầu suy nghĩ kỹ lưỡng về ngăn kéo kia, so với bình thường lớn hơn một chút, cũng rộng hơn chút, từ bên ngoài nhìn thực sự nghĩ không ra lại có năng lực này.

"Hôm qua tớ đã hưng phấn thí nghiệm từ sáng đến tối, muốn bất kỳ vật gì đều có thể đạt được, thế nhưng tớ luôn cảm thấy thiếu chút gì đó." Đàm Lam đưa ra hai tay, ngồi dựa trên ghế salon.

"A? Đó là cái gì?" Tôi thưởng thức máy chụp hình, dựa lưng vào bên bàn, tò mò hỏi cậu ấy.

"Một người phụ nữ! Tớ còn thiếu một nữ chủ nhân nha." Ánh mắt cậu ta bỗng dưng bắn ra tinh quang, lần nữa biến thành mắt tam giác xấu xí, cả người cũng từ trên ghế salon nhảy dựng lên.

"Cậu có thể nói là người giàu có nhất rồi, còn sợ không có vợ sao?" Tôi trêu chọc nói, thế nhưng sắc mặt của Đàm Lam lại khó coi.

"Không! Những người phụ nữ này hoặc nhiều hoặc ít đều có khuyết điểm, thế giới này căn bản chưa có phụ nữ hoàn mỹ, chỉ có ngăn kéo thần kỳ kia, mới có thể thưởng tặng cho tớ một nửa lý tưởng ấy!" Trong mắt Đàm Lam đã không còn nhìn thấy thứ gì khác.

"Cậu điên à? Trong ngăn kéo làm sao có thể xuất hiện người chứ?" Tôi vừa nói xong, lại cảm giác ngăn kéo sau lưng tự nhúc nhích.

Tôi không cảm giác lầm, ngăn kéo đang cố gắng tự xông ra.

Theo cái xoay người kinh ngạc của tôi, ngăn kéo xoẹt một cái văng ra, như ổ đĩa của máy vi tính vậy.

Song tôi nhìn thấy bên trong ngăn kéo lại không phải là ánh vàng bóng loáng, mà là một mảnh đen kịt. Tôi dụi mắt, cố nhìn kỹ.

Hóa ra thứ màu đen kia là tóc người, chuẩn xác mà nói là tóc nữ giới, ót cô ta đối diện với tôi.

Ngăn kéo tiếp tục kéo dài ra phía ngoài, tôi khó có thể tưởng nổi mà nhìn thấy như cao thủ võ lâm trong tivi biểu diễn súc cốt công vậy, một người phụ nữ ấy vậy mà chậm rãi từ trong ngăn kéo bò ra.

Đầu tiên là đầu và vai, mặt của cô ta trước sau hướng về phía mặt đất, tôi nhìn không rõ, cơ thể trần truồng vươn hai cánh tay trắng nõn như sữa bò tiếp tục bò ra phía ngoài, nửa dưới cô ta vẫn cắm trong ngăn kéo, nhìn như vậy tựa như một con bọ ngựa tóm được con mồi. Cô ta rất ốm yếu, đường cong cũng rất tốt, có thể đạt tới góc độ uốn dẻo mà con người khó có thể đạt tới từ trong ngăn kéo mở rộng chui ra. Cứ như một đoạn kem đánh răng trắng như tuyết, chậm rãi từ trong ngăn kéo ép ra ngoài.

Tôi quả thực không thể tin được hai mắt mình, cô gái này thực sự dựa theo nguyện vọng của Đàm Lam mà xuất hiện!

Người phụ nữ tiếp tục bò ra, tóc của cô ta đã chạm đến quần tôi, Đàm Lam sau lưng đột nhiên phấn chấn cười rộ lên, một phen đẩy tôi ra, nâng cô gái kia dậy. Đồng thời mặc quần áo cho cô ta.

Tôi nhìn cô gái, rất đẹp, ngũ quan cân đối mà tinh tế, chẳng qua cười lên có chút khó chịu.

Khiến người nhìn cảm giác có chút xinh đẹp hơi quá.

Đích thật là người phụ nữ cực kỳ hoàn mỹ, ít nhất từ bề ngoài mà nói đúng là như vậy. Đàm Lam như chiếm được một bảo bối mà ôm cô ta, cô gái cũng rất nghe lời Đàm Lam, hai người thắm thiết phảng phất như vợ chồng son xa cách lâu ngày, chẳng qua đôi mắt cô gái một mực nhìn chăm chú vào tôi.

Tôi nhìn ánh mắt cô ta, cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng vẫn không đoán ra được có gì không đúng.

Hoặc giả người có thể từ ngăn kéo bước ra bản thân đã không thể nào bình thường được, song một vài chuyện nếu đã xảy ra, trái lại cũng sẽ không kinh ngạc lắm, giống như trước đó tôi lấy được máy chụp ảnh kỹ thuật số mình thích, tôi sẽ hoài nghi máy chụp ảnh này có bình thường hay không sao?

Đàm Lam cũng thế. Việc này nghe vào rất không có đạo lý, nhưng sự thật lại đúng là như thế.

Đàm Lam hướng tôi ho khan vài tiếng, tôi thức thời chuẩn bị cáo từ. Song cô gái bỗng dưng cười một tiếng, dùng ngón tay tinh tế như đầu hành chỉ xuống tay tôi.

"Chụp cho chúng tôi tấm hình!" Đàm Lam bảo tôi, tôi cũng rất sẵn lòng, khi họ làm dáng, tôi chụp cho một bức rồi rời khỏi căn nhà kia.

Trước khi đi tôi nghe thấy trong phòng vang vọng tiếng cười của Đàm Lam.

Công việc bộn bề, cho dù là máy chụp ảnh cũng không kịp lấy ra dùng, tôi ném nó ở nhà không đụng vào, chưa đến vài ngày, tôi bỗng dưng nghe được vài tin tức, phần lớn đều là vài chuyện cửa hàng báo cáo nói hàng hóa của mình lạ lùng mất đi, tôi mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, tôi nhờ một người bạn làm ngân hàng hỏi thăm, quả nhiên, gần đây ngân hàng thường phát hiện tiền mới in không cánh mà bay, mới đầu còn hoài nghi là người nội bộ làm, điều tra kỹ thật lâu, lại không nhận được bất kỳ kết quả gì, đành phải mặc kệ.

Xem ra nếu nói ngăn kéo, kỳ thực chỉ là một tên trộm mà thôi.

Tôi chợt nhớ tới máy chụp ảnh của mình, vội đi về, ở trong máy tính nhìn một chút ảnh chụp ngày hôm đó.

Trong hình vẻ mặt Đàm Lam hớn hở đắc ý, song tôi vừa nhìn cô gái kia liền cảm thấy khó chịu.

Dường như là khuôn mặt. Tôi phóng đại mặt cô ta, rốt cuộc phát hiện chỗ không ổn.

Đồng tử của cô gái rất lớn, vượt hẳn người bình thường, hoặc nói người sống, cứ như đồng tử của mèo vào ban đêm vậy.

Tôi lập tức gọi điện thoại liên lạc với Đàm Lam, thế nhưng bên trong chỉ có âm thanh bận, xem ra phải đến nhà cậu ta một chuyến, bảo cậu ta nhanh vứt hết cả cái bàn và cô gái kia đi, đương nhiên, tôi cũng mang theo cái máy chụp hình kia.

Thế nhưng khi tôi tới nhà cậu ta, lại phát hiện cửa nhà Đàm Lam không hề khóa. Tôi đẩy cửa đi vào, gọi vài tiếng, không ai trả lời.

Trên bàn thức ăn đã biến chất, tại loại thời tiết nóng bức này, để một hai ngày sẽ biến chất, thức ăn hầu như chưa hề động đến chút nào, bên cạnh còn có một chai rượu vang đã mở.

Tôi đi vào trong phòng. Cái bàn kia vẫn trưng bày ở chỗ cũ, tựa hồ cái gì cũng chưa từng xảy ra. Trong căn phòng trống trải tràn ngập một loại cảm giác suy bại, Đàm Lam vốn là một cực thích sạch sẽ, sao mấy ngày không gặp đã thành như vậy, mỹ nữ say lòng liền khiến một người ngay cả thói quen sống cũng thay đổi nhanh như vậy sao.

Tìm cả căn phòng không thấy Đàm Lam, cũng không thấy cô gái quái dị kia. Lúc tôi quyết định rời đi, ngăn kéo sau lưng lại phát ra tiếng hưm hưm.

Trong căn phòng yên tĩnh có vẻ khiến người ta đặc biệt chú ý. Tôi thong thả bước tới, vừa định đưa tay kéo ra, kết quả ngăn kéo xoẹt một cái mở ra, tôi không để ý, không đứng vững, thoáng cái ngồi bệt dưới đất.

Trong ngăn kéo chậm rãi đưa ra một cái tay, tay rất quen thuộc.

Bởi vì trên cổ tay đang đeo cái đồng hồ mấy hôm trước Đàm Lam lấy được từ ngăn kéo. Tiếp theo, thanh âm hưm hưm lớn hơn, chân của tôi bắt đầu nhũn ra, tuy rằng cố gắng muốn đứng dậy, nhưng chỉ có thể nhìn cánh tay đang bất lực đung đưa.

Tôi ưỡn thẳng lưng, nhìn thấy trong ngăn kéo có một đầu người, là đầu của Đàm Lam.

Ánh mắt Đàm Lam tràn đầy sợ hãi, vẫn là đôi mắt tam giác khiến người ta chán ghét, hai tay cậu ta cố gắng trèo ra ngoài, tôi nhìn cậu ta, nghĩ tới thời điểm mèo bắt chuột sẽ cố tình thả mấy lần, nhưng cũng thoáng cái đè lại đuôi con chuột, nhìn con chuột bất lực dùng chân bám lấy mặt đất.

Bây giờ Đàm Lam cũng như một con chuột chờ chết.

Bởi vì tôi thấy được trên đỉnh đầu cậu ta còn có một cái tay, là tay của phụ nữ, song không hề trắng trẻo dài nhỏ, mà là sưng tấy, trắng bệch, da tay hầu như trở nên bán trong suốt, tôi từng gặp cánh tay như thế, trong viện y học tiêu bản bị ngâm formalin chính là như thế. Trên miệng Đàm Lam cũng có một cái, gắt gao đặt ngoài miệng, khó trách tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng hưm hưm.

"Cứu tớ." Đàm Lam dường như cố gắng tránh khỏi cái tay đặt ngoài miệng kia, phun ra hai chữ, ngắn mà run rẩy như đổ đậu ra ngoài vậy.

Nhưng đây là hai chữ cuối cùng tôi nghe cậu ta nói.

Bên trái đầu Đàm Lam, ló ra đầu của cô gái kia, vẫn là đồng tử phóng đại, vẫn là khuôn mặt xinh đẹp, vẫn là nụ cười khiến người ta thấy không thoải mái.

Chỉ phút chốc, nhanh khiến người ta khó bề tưởng nổi, cô gái kia liền kéo Đàm Lam vào trong, người nọ ngay cả hừ cũng không kịp hừ một tiếng, phảng phất như bên trong ngăn kéo là một hố đen sâu không thấy đáy, hai người rơi vào cùng nhau. Trong phòng khôi phục yên tĩnh, tôi gần như cho rằng những gì nhìn thấy vừa rồi chính là ảo giác mà thôi.

Ngăn kéo soạt một cái lần nữa tự đóng lại.

"Đòi hỏi quá nhiều, nhất định sẽ có loại kết cục này sao?" Tôi cầm trong tay máy chụp ảnh cẩn thận thả lại ngăn kéo. Ngăn kéo như trước giản dị như trước bình thường, tôi lục lọi xung quanh, ngoại trừ vách trong lạnh lẽo trơn nhẵn, cái gì cũng không có, tôi đành phải tạm thời rời khỏi căn nhà kia.

Ngày thứ hai tôi đang định tìm người dọn cái bàn kia đi thiêu hủy, ít nhất đừng để những người khác chiếm được, thế nhưng chờ đến khi tôi mời người tới nhà, lại trông thấy cô vợ đã ly dị của Đàm Lam đang chỉ huy người khuân đồ. Sau khi chào hỏi mới biết, cô ta nói đêm qua nhận được điện thoại của Đàm Lam, rất gấp, thanh âm phảng phất như không phải của anh ấy vậy, nói mình phải ra ngoài thăm bà con xa, tạm thời không thể chi trả phí nuôi dưỡng nữa, cũng dặn dò vợ trước sung sổ căn nhà này, đồng thời có thể bán đi toàn bộ đồ cổ và bàn cổ sưu tầm làm bồi thường.

"Tối qua?" Tôi kinh hãi. Vợ Đàm Lam kỳ lạ nhìn tôi.

"Có gì không đúng sao? Lẽ nào tên kia lại gạt tôi? Quên đi, dù sao cũng đã ly hôn, anh ta sống chết thế nào tôi cũng không quản được, may mà những thứ kia coi như đáng giá." Cô vợ thở dài, tiếp tục vui vẻ cười nói.

Sống chết của Đàm Lam cô ta quả thực không quản được nữa, song tôi chỉ quan tâm tới cái bàn kia.

Vợ trước của Đàm Lam nghe nói tôi muốn mua cái bàn kia, tiếc rẻ từ chối.

"Thật ngại quá, bàn kia tôi đã bán cho một thương nhân thu mua đồ cổ rồi, ông ta vui mừng muốn chết, lúc mang đi còn không cẩn thận làm đứt tay, máu rơi trên đó, sợ đến nỗi ông ta vội vàng lau sạch." Vợ trước Đàm Lam nghiêng đầu nhớ lại nói.

Tôi đành phải chào tạm biệt cô ta, xem ra, cái bàn này và ngăn kéo kia như trước sẽ tiếp tục du đãng trên thế giới này.

Có lẽ sau đó không lâu tôi sẽ lại nghe được tin tức hàng hóa của cửa hiệu nào đó mất trộm một cách lạ lùng.

Nhận xét

  1. Cảm ơn tác gủa nhiều ak. Truyện mang đến cho mình nhiều cung bậc cảm xúc, cơ mà riêng truyện này, thật sự đọc phần này mình hơi ức chế với nhân vật chính @@ quá yếu đuối, bình thường như bao người bình thường, thậm chí hơi bị thừa @@

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,