Chuyển đến nội dung chính

Khủng Bố Cố Sự CHN - Du Thuyền Màu Máu (1)

Du Thuyền G&H - Khởi hành

"Xin chào các bạn khán giả! Chiếc thuyền sau lưng tôi đây chính là du thuyền lớn nhất trên thế giới hiện nay —— Cũng là chiếc thuyền chở khách Hào Hoa số hiệu G&H hàng đầu nước Z, hôm nay là lễ xuất cảng đầu tiên của nó, theo tư liệu tôi có được thì chiếc thuyền này chỉ đón một trăm khách, bên trên trang bị sòng bạc hợp pháp tráng lệ, hồ tạo sóng, thậm chí là sân golf, bên trong phòng trang bị chỗ ở kép hai tầng xa hoa, có đài ngắm cảnh riêng . . . . . . . "

Khi Mặc Gia Kỳ vội vàng đi qua bên cạnh ký giả đài truyền hình, liền nghe được thanh âm báo cáo của nữ ký giả đều mang theo hưng phấn nồng đậm, cậu không nhịn được âm thầm chế nhạo một tiếng, đúng vậy, chiếc du thuyền Hào Hoa đặc cấp này mỗi lần rời cảng bảy ngày, chỉ cho phép đón một trăm khách, phí tổn cả bảy ngày cũng cao gần hơn một vạn Euro, người thường đều không đủ sức, tất cả có thể lên được chiếc thuyền này hẳn đều là phú hào trong nước, cho nên phụ nữ đều rất hướng về nó . . . . . .

Băng qua cây cầu thật dài trải thảm Thổ Nhĩ Kỳ danh quý màu đỏ, Mặc Gia Kỳ liếc mắt liền thấy Hoàng Phủ Thần mặc âu phục ba lớp phủ thắt lưng màu trắng, mang caravat đỏ chói mắt như màu đỏ Trung Hoa, thẳng tắp đứng ở lối vào du thuyền, đang nhàm chán nghịch chiếc nhẫn đỏ mã não trên tay, nhìn thấy cậu vội vàng chạy tới, vẻ mặt thoáng trầm tĩnh lại, thở phào nhẹ nhõm, một phen kéo cậu sang, thay thế chỗ đứng ban đầu của Hoàng Phủ Thần, mình thì chạy tới chỗ râm mát: "Sao cậu tới chậm vậy, nắng chết tôi rồi."

"Tổng giám đốc, tôi mặc dù biết bay, nhưng bay không nhanh bằng trực thăng." Mặc Gia Kỳ mặt không thay đổi đứng dưới ánh mặt trời, không khỏi cũng cảm thấy dưới ánh mặt trời gay gắt, quỷ đúng là không chịu được ánh mặt trời, bản thân chỉ đứng mấy giây, liền choáng đầu dữ dội. Hoàng Phủ Thần từ trong túi lấy ra khăn tay, lau mồ hôi trên trán mình, lại nhìn chăm chú đồng hồ đeo tay hàng hiệu mà ông chủ tặng mình, từ trong bóng râm bước ra: "Đã đến giờ đón khách, cậu đứng bên trái tôi."

"Ok." Mặc Gia Kỳ lau mồ hôi, cấp tốc đứng bên cạnh Hoàng Phủ Thần, hai người nhìn chăm chú về phương xa, trong thời gian đợi khác khứa lên thuyền, nhanh chóng trò chuyện:

"Bảng báo cáo các thứ của khu giải trí cậu chuẩn bị xong chưa, Hoàng Thượng bọn họ vẫn khỏe chứ?"

"Tổng giám đốc rõ khéo đùa, một mình tôi làm sao có thể chỉnh sửa xong hồ sơ của mấy vạn linh hồn, nhất là chủ nhân còn muốn tra rõ bối cảnh gia đình của họ! Hoàng Thượng bây giờ hận không thể chết lại lần thứ hai, hồ sơ hoặc báo cáo các loại tràn đầy một phòng kia . . . . . . . . Anh ta nói so với bài tập lúc trước anh ta làm giáo viên phải chấm còn nhiều hơn."

" . . . . . . . . .Nhỏ giọng chút, cẩn thận tai vách mạch rừng."

". . . . . . . . .Dạ, tổng giám đốc."

Sau đó hai người căn bản không nói lời nào, bởi vì họ đều rất sợ —— chủ nhân có mặt ở khắp nơi, bất kể họ bàn tán về đề tài gì y cũng đều biết được, Lệnh Hồ Ngạn bị bạch tuộc nước sâu bạo cúc chính là kết cục của họ, mà nguyên hình của chủ nhân rốt cuộc là thứ gì hay yêu quái gì —— Họ công tác ở khu giải trí đã một năm nay cũng không biết được.

Mặc Gia Kỳ bị ánh mặt trời chiếu đến mắt cũng sắp mở ra không nổi, hơi quay đầu đi liền nhìn thấy Hoàng Phủ Thần bên cạnh sắc mặt tái nhợt, bị ánh mặt trời chiếu tựa hồ sắp ngất đi mất, cúi đầu nhìn lại bóng của anh, cũng phai nhạt hơn mình không ít . . . . . . . Nói không chừng đây là phương pháp nghiêm phạt của chủ nhân, trong lòng Mặc Gia Kỳ cảm thán một tiếng, lại gần từ trong túi hư không cầm ra một ly Whiskey thêm đá, đưa cho anh: "Tổng giám đốc, uống chút đi, tôi và Mạnh Giai Vỹ đều rất cảm tạ ngài."

"Không sao, đây chỉ là chút chuyện nhỏ." Hoàng Phủ Thần ngoài miệng có phần từ chối, nhưng lại không khách khí nhận lấy ly, đem rượu lạnh buốt uống một hơi cạn sạch xong, khuôn mặt không chút biểu cảm mới hơi có chút huyết sắc, cúi đầu nói: "Tuy rằng cảm thấy rất áy náy, chỉ có thể điều cậu ta đến quầy bar làm việc, thế nhưng . . . . . . .Tôi đã tận lực."

Hoàng Phủ Thần để ly sang một bên, nhịn không được hơi thở phào, đây cũng là phương pháp nghiêm phạt mới của chủ nhân, nguyên nhân rất đơn giản —— dưới sự yêu cầu kiên trì của anh, chủ nhân mới miễn cưỡng đem người yêu Mạnh Giai Vỹ của Mặc Gia Kỳ điều đến quầy bar trên thuyền làm việc, chứ không tiếp tục làm tượng sáp trong cửa hàng tiệm sáp tử vong nữa, chính vì việc này, chủ nhân cho rằng mình không vâng lời y, bảo anh nhất định phải đứng trên du thuyền ngày hôm đó dưới ánh nắng chói chang ít nhất một giờ.

Phương pháp nghiêm phạt đa dạng của chủ nhân càng ngày càng nhiều, mà anh vẫn không điều tra được y rốt cuộc là thứ gì, Hoàng Phủ Thần khẽ cắn răng, xoay chiếc nhẫn đỏ mã não trên tay mình nhìn du khách đầu tiên đã bước lên boong thuyền, lộ ra nụ cười chuyên nghiệp: "Xin chào, hoan nghênh đến với du thuyền Hào Hoa hiệu G&H, tôi là tổng giám đốc Hoàng Phủ Thần."

"Xin chào, hoan nghênh đến dự."

"Chúc ngài chơi vui vẻ."

"Tôi là Hoàng Phủ Thần, có việc xin tìm tôi."

"Xin chào, tôi là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc Tiểu Mặc, mời ngài đi bên này."

Người có thể lên được chiếc thuyền này không phú thì quý, trong đó còn có rất nhiều người ngoại quốc. Mỗi một người đều kéo bạn gái hoặc mang theo cả gia đình lên thuyền, thậm chí có người mang theo mèo cưng chó cưng, trên mặt mang nụ cười kiêu ngạo, không chút chột dạ nhận lấy cái cúi chào của hai người. Sau liên tiếp những lời chào hỏi và đối thoại nghìn bài một điệu, liền sắp đến thời gian rời bến, du thuyền phát ra tiếng còi vang vọng chân trời, đầu Hoàng Phủ Thần bị ánh nắng chiếu vẫn còn cảm thấy đặc biệt chết ngất, anh liếc mắt nhìn thoáng qua, chợt phát hiện một người đặc biệt quen, đang kéo một cô gái xinh đẹp mặc quần trắng cực ngắn, từng bước từng bước lên boong thuyền, sắp tới đây.

Đây là một người đàn ông vô cùng đẹp trai, có bảy phần giống với Hoàng Phủ Thần, nhưng cao hơn anh nửa đầu, thoạt nhìn vô cùng trẻ tuổi, chỉ khoảng hai mươi hai mươi bốn tuổi, tóc là loại mái xéo uốn nhẹ kiểu Hàn Quốc cực kỳ thời thượng, tai trái xỏ một khuyên tai, mặt trước đính hột xoàn còn có chút hồng nhạt, hẳn là kim cương hồng, tóc hơi xoăn, mặc tây trang màu lam nhạt may vừa vặn với người, cổ áo phanh rộng, cravat màu xanh nới lỏng đeo trên cổ, khóe miệng cong cong, một đôi con ngươi màu hổ phách dưới ánh mặt trời chiếu rọi rạng rỡ phát sáng, cả người tản mát ra khí chất bất cần đời.

"Tổng giám đốc, người nọ dáng dấp giống anh, không biết là . . . . . . . ." Mặc Gia Kỳ lại gần, đưa khăn tay của mình cho anh, thấp giọng nói: "Nếu là thân thích của anh, tôi đến đuổi anh ta xuống nhé?"

Hoàng Phủ Thần sau khi nhìn thấy người này sắc mặt tái nhợt dữ dội, tay ôm lấy cơ thể cũng đang không ngừng run rẩy, Mặc Gia Kỳ chưa từng thấy bộ dáng anh như vậy, vội vàng tiến lên đỡ anh: "Tổng giám đốc, hay là anh nghỉ một lát nhé?"

Hoàng Phủ Thần khoát tay lắc đầu, cơ thể hơi nghiêng, tránh cái nâng của Mặc Gia Kỳ, khẽ nói câu: "Cứ để tôi." Liền ưỡn thẳng người, nhìn về phía hai người kia.

Hai người rất nhanh đi tới, Hoàng Phủ Thần bước về phía trước một bước, vươn tay ngăn hai người lại: "Xin lỗi, tiên sinh, xin lấy ra thiếp mời của cả hai một chút." Từ khi A Lê đến học viện quân sự làm trao đổi sinh, hai người đã gần bốn năm năm chưa hề gặp mặt, Hoàng Phủ Thần cười khổ một tiếng, nhìn bàn tay trắng nõn có chút trong suốt của mình cùng làn da phơi nắng thành màu lúa mì của cậu, lại một lần nữa gặp nhau vậy mà đã âm dương cách biệt, nhớ tới những năm trước đây em ấy vẫn chỉ là một thằng bé to xác, lần nữa gặp mặt vậy mà đã lột xác thành một người đàn ông trưởng thành lại có mị lực, không khỏi cảm khái vô cùng, lại nghĩ đến trong nhà chỉ có hai anh em họ, anh tuyệt đối không thể để cho —— A Lê chết trên con thuyền quỷ này!

"Edward à, thiệp mời của anh đâu, mặt trời này gay gắt quá, nhanh lên chút, nắng chết em rồi." Cô gái bên cạnh bĩu môi, có chút nũng nịu, vừa nãy chỉ chú ý A Lê, lúc này nhìn lại cách ăn mặc của cô gái kia, toàn thân đều là hàng GUCCI, trên tay mang theo chiếc nhẫn to như trứng chim câu, cũng không biết là thật hay giả.

Hoàng Phủ Thần cười lạnh một tiếng, cô bé này tên Chu Ngạn Phi, trong nhà rất giàu có, cha mẹ làm buôn bán lông thú, nhưng cô bé này không biết đầu bị đập vào đâu mà lại đi làm hình cảnh, mấy năm trước hai người còn từng là đồng nghiệp một khoảng thời gian —— Nhìn lại hai người này là muốn giả trang thành người yêu lên thuyền, hẳn là phá vụ án gì đó.

Người đàn ông ưu nhã lấy thiệp mời ra, cười cực kỳ kiêu ngạo: "Nhanh nhanh, không nghe thấy bạn gái tôi muốn lên thuyền sao." Nói rồi ra vẻ muốn chen vào bên trong, bộ dáng chủ đất nhà giàu mới nổi ngang ngược, trong lòng Hoàng Phủ Thần vừa bực mình vừa buồn cười, đưa tay liền ngăn cậu ta lại, cầm lấy thiệp mời ưu nhã xé thành mảnh vụn, cũng hất cằm lên, bộ dáng tao nhã lệ độ cười với hai người: "Ngại quá, du thuyền G&H không chào đón các ngài, xin mời xuống thuyền."

Người đàn ông biến sắc, hai tròng mắt sắc bén đánh giá Hoàng Phủ Thần, hai người chỉ giằng co một giây, cậu ta liền phát ra tiếng cười lớn: "A hahahaha . . . . . ." Thình lình, cậu ta thoáng cái ngừng nụ cười, bắt lấy cổ áo Hoàng Phủ Thần, đưa mặt lại gần, hung ác nói: "Này! Mày là ai hả! Có biết bố mày cầm tiền cũng có thể đè chết mày không! Mày chỉ là một nhân viên công tác còn không mau tránh ra cho tao! Ông đây muốn cùng bà nội mày lên thuyền! Có nghe không hả!"

Hoàng Phủ Thần không giận còn cười, đôi mắt cười cong cong trong tích tắc khiến người đàn ông thất thần, nháy mắt nắm lấy hai tay người đàn ông đang túm lấy cổ áo hơi dùng lực đẩy cậu ta lên vách tường, khẽ nói nhanh vào tai cậu ta: "Hoàng Phủ Lê cậu nghe kỹ cho tôi tôi biết rõ cậu là ai nghề nghiệp gì, cậu muốn lên con thuyền này làm gì, bây giờ cậu nghe kỹ cho tôi đừng hòng bước được một bước lên con thuyền này! Cậu nghe rõ chứ?"

Sắc mặt Hoàng Phủ Lê đại biến, gương mặt bất cần đời của mình nháy mắt lại nghiêm túc dị thường, cậu ta phản xạ muốn sờ súng bên hông, lại bị Hoàng Phủ Thần giành trước đắc thủ, một tay sau khi lên đạn chỉ vào bên hông cậu, cắn răng nhỏ giọng nói: "Tốc độ tìm súng của cậu rất chậm, cưng à." Nói xong, liền lập tức đẩy cậu ta khỏi boong thuyền, ra hiệu cho Mặc Gia Kỳ đuổi cả hai xuống.

Hoàng Phủ Lê phẫn hận nhìn Hoàng Phủ Thần, nhưng dưới sự họng súng uy hiếp của Hoàng Phủ Thần cũng chỉ có thể ngoan ngoãn xuống thuyền.

"Tu tu . . . . . . " Còn phát ra âm vang thật dài, đã mười hai giờ trưa, Hoàng Phủ Thần thở phào nhẹ nhõm, làm trò trước mặt Hoàng Phủ Lê ném súng ngắn của cậu ta xuống biển, xoay người rời khỏi cửa boong tàu.

Du thuyền chậm rãi chạy, chiếc cầu nối liền chậm rãi tự thu về, Hoàng Phủ Thần đứng trên boong thuyền không chút biểu cảm nhìn Hoàng Phủ Lê cũng mặt vô cảm ngửa đầu nhìn anh, hai người nhìn nhau không nói gì, chỉ có mình Hoàng Phủ Thần lấy ra khăn tay lau mồ hôi, xoay người rời khỏi boong.

"Cám ơn cậu, Tiểu Mặc." Hoàng Phủ Thần ngắn gọn tỏ lòng biết ơn, không ngờ Mặc Gia Kỳ nhàn nhạt cười, hơi lắc đầu: "Tổng giám đốc, tôi mới phải cảm tạ anh . . . . . . . Nhưng mà . . . . . . Cậu ta là . . . . . . ."

Mặc Gia Kỳ hiếm khi nhiều chuyện, Hoàng Phủ Thần khẽ thở dài, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại: "Nó là em trai tôi, em trai duy nhất của tôi."

Trở về đại sảnh đọc diễn văn đơn giản, Hoàng Phủ Thần lại trở về gian phòng của mình ở tầng chót, vừa mở cửa ra, đã nhìn thấy chủ nhân mặc áo choàng tắm đỏ thẫm, một tay chống đầu năm nghiêng bên chiếc giường tròn nhìn anh, tức khắc sợi tóc màu trắng tựa hồ lại quá dài, sợi tóc trắng cùng khăn trải giường màu đen tạo thành đối lập rực rỡ, y giờ phút này một tay khác cầm một ly rượu đế cao, trong ly đựng đầy chất lỏng sềnh sệch màu đỏ máu, khiến Hoàng Phủ Thần muốn nôn.

"Hôn ta." Chủ nhân chu mỏ một cái, có chút nũng nịu chỉ môi mình, trong lòng Hoàng Phủ Thần khẽ thở dài một tiếng, lạnh lùng cởi âu phục, từng chút từng chút một cởi cổ áo măng sét, xoay người quỳ lên giường, nhắm mặt lại vẻ mặt thành kính khẽ hôn lên môi y, cởi áo choàng tắm của y, một đường chậm rãi hôn xuống.

Chủ nhân tựa hồ rất dễ ngóc dậy, chỉ hôn một lát phía dưới đã dựng thẳng đứng, Hoàng Phủ Thần há miệng cố gắng ngậm nó mút vào, liên tục dùng đầu lưỡi liếm lấy, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của chủ nhân, khẩn cầu y sớm kết thúc một chút. Cuống họng bị chẹn khiến đặc biệt khó chịu, Hoàng Phủ Thần mặc kệ làm loại chuyện này bao nhiêu lần đều cảm thấy cực kỳ ghê tởm, trong dạ dày đã phiên giang đảo hải, nhưng chủ nhân khóe miệng vẫn cong lên nụ cười xấu xa nắm tóc anh lần lượt ưỡn thắt lưng, đem cự vật mãnh liệt đưa vào trong cổ họng anh.

Sau khi va chạm kéo dài gần hai mươi phút, chủ nhân rốt cuộc bắn ra, Hoàng Phủ Thần ho khan lảo đảo từ trên người y ngồi dậy, vừa định đứng lên đến phòng vệ sinh súc miệng ho khan, chủ nhân lại một lần nữa đứng dậy một tay đặt anh trên cửa kính lớn chạm đất, đối diện chính là biển rộng màu xanh nhạt, cởi xuống quần áo anh nhấc thắt lưng, liền chậm rãi tiến vào.

Vũ khí sắc bén tựa dao nhíp vậy, sắc đau dữ dội vô cùng, "Ơ . . . . . . . . Ưm . . . . . . . . ." Hoàng Phủ Thần cắn môi, thanh âm vẫn từ bên môi vọt ra, chủ nhân giữ lấy hông anh, đem toàn bộ vũ khí đưa cả vào, mới êm ái hỏi thăm đến sau cổ đã ra mồ hôi lạnh của anh, vừa hơi thúc vào đẩy ra, vừa dịu dàng ghé bên lỗ tai anh rù rì nói: "Hình như hai người bạn nhỏ kia đã lên thuyền rồi."

Cái . . . . . . Cái gì . . . . . . ! Hoàng Phủ Thần cắn môi, đột nhiên trợn to mắt, anh rõ ràng . . . . . . . .Rõ ràng đã đuổi A Lê xuống thuyền mà!

Chủ nhân ha ha cười một tiếng, chậm rãi rút cự vật ra, ngay sau đó hung hăng thúc vào trong.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,